Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn
Chương 12: Tra tấn thân thể
Hắn đang cười, thân thể của hắn cũng rung lên. Tình Không không biết hắn buông cô ra từ lúc nào, cô hổn hển hớp lấy từng ngụm khí, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát.
“ Đêm nay, đưa cô ta vào phòng tôi.” Lôi Ân tùy tiện chỉ tay vào một cô gái trong đám phụ nữ phương đông xinh đẹp thanh thuần phía đối diện bể bơi. Tra Lý lĩnh mệnh, những cô gái còn lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ nhìn cô gái kia.
Tình Không cảm thấy hoảng hốt, tương lai rất có thể cô cũng sẽ là một trong những cô gái đó sao?
Ban đêm, bên tai không ngừng vang lên những tiếng phụ nữ rên rỉ thống khổ cùng với tiếng đàn ông gầm như hổ, Tình Không một đầu đầy mồ hôi không chịu nổi mà ngồi dậy. Nơi này cách âm rất tốt, vậy tại sao cô lại vẫn nghe được những âm thanh đó nhỉ?
Đêm nay, nhất định sẽ không bình yên.
……
Ánh sáng ban mai chiếu vào khiến Tình Không thiếu chút nữa không mở nổi mắt. Lúc cô tỉnh dậy, người hầu sớm đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho cô. Tình Không lúc này mới phát hiện ra một chuyện, vẻ mặt của những người hầu ở đây chỉ có duy nhất một biểu tình, hoàn toàn không thấy biểu tình thứ hai.
Vẻ mặt của bọn họ giống như cô chính là chủ nhân của nơi này….
Cô cảm thấy bất an không yên mà bước xuống lầu. Tròng phòng ăn sớm đã có một người một thú. Lôi Ân ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, ngồi đối diện với hắn chính là Tàng Ngao. Thính giác của hắn rất tốt, không cần quay đầu lại cũng biết là Tình Không tới.
“ Ngồi.” Hắn chỉ nói một chữ đơn giản. Tình Không có chút khó xử, nhìn con vật to lớn đang ngồi lù lù trước mặt kia, làm sao mà cô dám ngồi gần? Nhưng ngồi cạnh Lôi Ân, cô còn ngàn vạn lần không dám hơn.
Lôi Ân hếch mắt lên, khi nhìn thấy Tình Không đi qua hướng đối diện với hắn, ngón tay hắn khẽ nâng lên, con thú đối diện há ngay miệng. Tình Không thấy đồ ăn mà Tàng Ngao đang cắn nuốt kia rõ ràng là một miếng thịt tươi còn đầy máu.
Cô nháy mắt chần chờ, cánh tay bị kéo sang một bên. Ngay lập tức, cô ngã vào lòng hắn. Mùi xì gà quen thuộc xộc vào mũi của cô.
“ Ngoan, há miệng.”Môi của Lôi Ân bám vào bên tai cô, đầu lưỡi ôn nhuận liếm láp vành tai của cô. Cả người Tình Không run lên tức thì.
Tay của Tình Không sống chết bám chặt vào khăn tràn bàn màu trắng, nhận thấy người đàn ông trước mặt không còn tính nhẫn nại, cô nghe lời mà mở miệng.
Hắn vừa lòng, mỉm cười rồi đem chỗ thịt bò đủ ăn cả nửa đời trong đĩa đút cho cô.
Đối diện, Tàng Ngao mắt xanh lục kia đang nhìn cô chằm chằm không chớp.
Vị mặn lan tràn khắp miệng, cảm giác duy nhất lúc bây giờ của cô là muốn phun hết ra ngoài.
Lúc này, Dịch Hàn quần áo chỉnh tề đi đến trước mặt Lôi Ân, cung kính cúi đầu, nói: “ Điện hạ, xe đã chuẩn bị xong.”
Lôi Ân buông dao nĩa trong tay ra, động tác tao nhã vô cùng. Người hầu bên cạnh ngay lập tức dâng khăn ướt cho hắn. Hắn tùy ý xoa xoa tay, đẩy Tình Không trong lòng ra ngoài, sau đó túm lấy cô kéo đi.
Toàn bộ quá trình, cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Ngồi trên chiếc xe Aston Martin màu đen, nội thất xa hoa và lạnh lẽo vô cùng, giống hệt như sự thần bí của Lôi Ân.
Thành phố này đối với Tình Không mà nói không có gì là xa lạ. Mẹ của cô đã sinh sống ở nơi này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đặt chân tới.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa một khu Pub cao cấp. Tình Không rốt cuộc chịu không nổi mà lao ngay ra khỏi cửa xe, kịch liệt nôn ọe.
Mùi máu tanh trong miệng, như thế nào lại không thể nôn ra hết được?
“ Đêm nay, đưa cô ta vào phòng tôi.” Lôi Ân tùy tiện chỉ tay vào một cô gái trong đám phụ nữ phương đông xinh đẹp thanh thuần phía đối diện bể bơi. Tra Lý lĩnh mệnh, những cô gái còn lại dùng ánh mắt ngưỡng mộ ghen tỵ nhìn cô gái kia.
Tình Không cảm thấy hoảng hốt, tương lai rất có thể cô cũng sẽ là một trong những cô gái đó sao?
Ban đêm, bên tai không ngừng vang lên những tiếng phụ nữ rên rỉ thống khổ cùng với tiếng đàn ông gầm như hổ, Tình Không một đầu đầy mồ hôi không chịu nổi mà ngồi dậy. Nơi này cách âm rất tốt, vậy tại sao cô lại vẫn nghe được những âm thanh đó nhỉ?
Đêm nay, nhất định sẽ không bình yên.
……
Ánh sáng ban mai chiếu vào khiến Tình Không thiếu chút nữa không mở nổi mắt. Lúc cô tỉnh dậy, người hầu sớm đã chuẩn bị đầy đủ quần áo cho cô. Tình Không lúc này mới phát hiện ra một chuyện, vẻ mặt của những người hầu ở đây chỉ có duy nhất một biểu tình, hoàn toàn không thấy biểu tình thứ hai.
Vẻ mặt của bọn họ giống như cô chính là chủ nhân của nơi này….
Cô cảm thấy bất an không yên mà bước xuống lầu. Tròng phòng ăn sớm đã có một người một thú. Lôi Ân ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh, ngồi đối diện với hắn chính là Tàng Ngao. Thính giác của hắn rất tốt, không cần quay đầu lại cũng biết là Tình Không tới.
“ Ngồi.” Hắn chỉ nói một chữ đơn giản. Tình Không có chút khó xử, nhìn con vật to lớn đang ngồi lù lù trước mặt kia, làm sao mà cô dám ngồi gần? Nhưng ngồi cạnh Lôi Ân, cô còn ngàn vạn lần không dám hơn.
Lôi Ân hếch mắt lên, khi nhìn thấy Tình Không đi qua hướng đối diện với hắn, ngón tay hắn khẽ nâng lên, con thú đối diện há ngay miệng. Tình Không thấy đồ ăn mà Tàng Ngao đang cắn nuốt kia rõ ràng là một miếng thịt tươi còn đầy máu.
Cô nháy mắt chần chờ, cánh tay bị kéo sang một bên. Ngay lập tức, cô ngã vào lòng hắn. Mùi xì gà quen thuộc xộc vào mũi của cô.
“ Ngoan, há miệng.”Môi của Lôi Ân bám vào bên tai cô, đầu lưỡi ôn nhuận liếm láp vành tai của cô. Cả người Tình Không run lên tức thì.
Tay của Tình Không sống chết bám chặt vào khăn tràn bàn màu trắng, nhận thấy người đàn ông trước mặt không còn tính nhẫn nại, cô nghe lời mà mở miệng.
Hắn vừa lòng, mỉm cười rồi đem chỗ thịt bò đủ ăn cả nửa đời trong đĩa đút cho cô.
Đối diện, Tàng Ngao mắt xanh lục kia đang nhìn cô chằm chằm không chớp.
Vị mặn lan tràn khắp miệng, cảm giác duy nhất lúc bây giờ của cô là muốn phun hết ra ngoài.
Lúc này, Dịch Hàn quần áo chỉnh tề đi đến trước mặt Lôi Ân, cung kính cúi đầu, nói: “ Điện hạ, xe đã chuẩn bị xong.”
Lôi Ân buông dao nĩa trong tay ra, động tác tao nhã vô cùng. Người hầu bên cạnh ngay lập tức dâng khăn ướt cho hắn. Hắn tùy ý xoa xoa tay, đẩy Tình Không trong lòng ra ngoài, sau đó túm lấy cô kéo đi.
Toàn bộ quá trình, cô hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Ngồi trên chiếc xe Aston Martin màu đen, nội thất xa hoa và lạnh lẽo vô cùng, giống hệt như sự thần bí của Lôi Ân.
Thành phố này đối với Tình Không mà nói không có gì là xa lạ. Mẹ của cô đã sinh sống ở nơi này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đặt chân tới.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa một khu Pub cao cấp. Tình Không rốt cuộc chịu không nổi mà lao ngay ra khỏi cửa xe, kịch liệt nôn ọe.
Mùi máu tanh trong miệng, như thế nào lại không thể nôn ra hết được?
Bình luận truyện