Triền Miên
Chương 30: Như vậy rất tốt
Bùi Mộc Vân bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt của Lôi Thanh đang kề rất gần cô, hai khuôn mặt dán sát với nhau. Cô có hơi lo lắng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi… tôi bị anh ăn đậu hũ ở đâu rồi?”
Lôi Thanh cười trêu ghẹo, “Vậy nếu như anh muốn ăn đậu hũ thì sao?”
Môi Bùi Mộc Vân giật giật, lén lút hạ ánh mắt xuống. “Anh… anh nên đứng lên trước đi, xem có đau ở chỗ nào không?”
Cô tiếp tục nhắm mắt lại, cầm trong tay cái quần nói: “Nhanh, mau mặc vào đi.” Nhưng nhìn tình hình và vẻ mặc kia của Lôi Thanh, rõ ràng như đang nói: “Nhanh, mau hôn anh.”
Lôi Thanh khẽ cúi xuống chặn ngang hôn Bùi Mộc Vân. Bùi Mộc Vân cảm nhận được việc làm của Lôi Thanh, đầu tiên cứng đờ rõ rệt, muốn phản kháng, nhưng tên Lôi Thanh thực sự hôn quá mức dịu dàng, cô dần dần êm dịu như một dòng nước.
Lôi Thanh thấy Bùi Mộc Vân không hề phản kháng, trong lòng vui mừng, đương nhiên gia tăng động tác mạnh mẽ hơn. Hai người trước kia giống như hai cái dây pháo chưa đốt, bây giờ va chạm, thiên lôi câu địa hỏa, đêm bỗng nhiên dài triền miên.
Ngày thứ hai, Bùi Mộc Vân bị một hồi tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô cố sức mở mắt ra, có chút mệt mỏi nên nhắm mắt lại, đầu cảm thấy hơi đau nhức.
“Mẹ, mẹ, mẹ thức dậy chưa?”
Tiếng tiểu Quả Đống từ ngoài cửa truyền đến khiến Bùi Mộc Vân bừng tỉnh, mọi chuyện đêm qua như một dòng điện hiện ra trong đầu, cô vén chăn ra nhìn, bản thân mình quả nhiên không hề mặc gì, sau đó nhìn về phía bên trái giường, cô nhắm mắt than khóc một tiếng, dường như đầu càng thêm đau nhức.
“Này, anh mau đứng lên đi.” Bùi Mộc Vân đẩy người đang ngủ bên cạnh.
Lôi Thanh không tỉnh, khẽ rầy rà một câu gì đó, sau đó anh trở mình, tiếp tục ngủ.
Bùi Mộc Vân muốn tiếp tục gọi, nhưng nghĩ lại cứ nên bỏ đi đã. Cô xoay người xuống giường, sau đó tìm quần áo mặc vào. Khi muốn đi ra ngoài, nhìn người trên giường, đêm qua cô và anh… Cô lại vội vàng tự an ủi mình, người phương diện này lúc nào cũng có nhu cầu sao, bất kể là đàn ông hay đàn bà thì dường như việc yêu nhau cũng không liên quan đến tuổi tác, đến quan hệ chứ?
Cô mở hé cửa ra, thấy Quả Đống đúng là đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tò mò nhìn cô. Nếu như bị Quả Đống nhìn thấy Lôi Thanh hiện tại đang nằm ngủ trên giường của cô, cô phải giải thích thế nào đây, cho nên trong tình huống này tốt nhất là không được để cho thằng bé thấy.
Cô đi ra ngoài sau đó vội vã đóng cánh cửa lại, ôm lấy Quả Đống hỏi: “Hôm nay sao lại dậy sớm thế?”
“Vâng, con không ngủ được.”
Bùi Mộc Vân ôm Quả Đống trở về phòng, “Nhưng hôm nay là cuối tuần rồi, vậy nên mẹ sẽ ngủ cùng con một lát.”
“Dạ.”
Bùi Mộc Vân muốn Quả Đống mau mau ngủ, sau đó vào phòng tìm cách để tên kia đi. Nhưng mà dỗ một hồi lâu, thằng bé cũng chẳng chịu ngủ, lại còn mở to đôi mắt, hỏi cô rất nhiều chuyện.
“Mẹ, tại sao mọi người đều nói con và chú Lôi Thanh giống nhau, nói giống như ba con vậy?” Thằng bé với vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“Hả?” Bùi Mộc Vân cảm thấy mũi của mình có chút khó thở, “Ai nói?”
“Là chú kia và dì nói.”
Bùi Mộc Vân biết Quả Đống nói chú kia và dì chắc là chỉ Lôi Minh và Hướng Y Bối, nếu ngay cả em trai Lôi Thanh cũng biết sự tồn tại của Quả Đống, thì ba mẹ Lôi Thanh cũng biết ư? Nếu ba mẹ hắn đã biết thì phải làm sao đây?
Bùi Mộc Vân lắc đầu, cảm giác đầu có hơi choáng váng. Đêm qua hai người hình như cũng kiềm nén lâu lắm rồi, sau khi buông thả hoàn toàn thì có phần liều lĩnh. Sàn phòng tắm rất lạnh, hơn nữa còn ẩm ướt, Lôi Thanh đè cô trên đó lăn qua lăn lại một hồi lâu, bây giờ cô cảm thấy mình hình như bị cảm.
Để lảng sang chuyện khác, Bùi Mộc Vân dịu dàng nói: “Quả Đống, hay là mẹ pha sữa cho con uống nhé.”
Thằng bé kia ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được ạ.”
Bùi Mộc Vân nhân lúc đi pha sữa, suy nghĩ cách đuổi Lôi Thanh đi ra ngoài.
Cô vào phòng, Lôi Thanh còn đang ngủ. Bùi Mộc Vân đi đến, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói thật thì người đàn ông này rất đẹp trai, ở thời đại này, trước tiên không nói đến xuất thân, chỉ nhìn khuôn mặt thôi cũng khiến cho bao nhiêu phụ nữ chạy theo.
Cô đang rối bời suy nghĩ, đột nhiên hông bị siết chặt lại, cô cảm thấy rõ ràng mặt mình và khuôn mặt người nào đó rất sát nhau.
Lôi Thanh phút chốc mở mắt ra, trong khuôn mặt giả vờ sợ hãi là ý cười, “Mộc Vân, cảm thấy bản thân mình thích ở bên trên có đúng không?”
Bùi Mộc Vân đỏ mặt nói: “Không có, anh mau đứng lên đi, Quả Đống thức dậy rồi.”
Lôi Thanh không nhịn được lại hôn vào đôi môi đỏ mọng của Bùi Mộc Vân, “À, thì ra con trai đã thức dậy rồi, vậy việc đó có liên quan gì? Ba và mẹ nó ở trên giường vẫn như thường mà.”
Bùi Mộc Vân hừ lạnh, “Lôi Thanh, anh cũng đừng quá đắc ý, mau đứng lên, tôi muốn đi pha sữa cho Qủa Đống.”
Lôi Thanh bất mãn, “Mộc Vân, em đúng thật là lạnh lùng tuyệt tình mà, tối hôm qua chúng ta không phải rất hòa hợp sao…”
“Tối hôm qua là tối hôm qua, dù sao cũng…” Lòng cô rất rối bời, đôi khi muốn nói vài câu tình cảm cũng không nói được. “Dù sao anh đứng lên trước đi, chuyện của chúng ta sau này rồi hãy nói.”
Chờ Quả Đống uống hết sữa, khi Bùi Mộc Vân đi ra thì Lôi Thanh đã đi rồi.
Thời gian buổi tối, Lôi me gọi bảo anh trở về ăn cơm. Lôi Thanh vốn muốn mang thêm Bùi Mộc Vân và Quả Đống, nghĩ lại thì không làm nữa.
Buổi tối anh lái xe trở về nhà, mẹ Lôi thấy con trai mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ một trận. Đúng lúc bảo mẫu trong nhà đi đến kêu ăn cơm.
Trên bàn cơm, mẹ Lôi gắp những món ăn Lôi Thanh thích vào bát anh.
Lôi Thanh hỏi: “Buổi tối bố lại có buổi tiệc xã giao à?”
Mẹ Lôi nói: “Bố con bận bịu không phải con không biết?” Dừng một lúc lại hỏi, “Tiểu Thanh, con có phụ nữ ở bên ngoài phải không?”
Lôi Thanh mở miệng, “Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?”
Mẹ Lôi nói: “Con đừng giấu mẹ. Dù sao chúng ta cũng đã cược rồi, nếu như đến lúc đó con không mang theo bạn gái trở về, thì con phải kết hôn theo ý của mẹ..”
“Không phải là còn một tháng sao?”
Mẹ Lôi không cam lòng tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay con có thật là đi công tác không?”
Lôi Thanh đoán, có lẽ chuyện của Bùi Mộc Vân mẹ đã nghe người khác nói rồi.
“Mẹ, mẹ muốn biết cái gì?” Lôi Thanh buông đôi đũa xuống hỏi mẹ.
“Nghe nói con ở bên ngoài có vợ còn có con, con muốn làm bố dượng của thằng bé đó sao? Con cần phải suy nghĩ lại chuyện thằng bé!”
Bà đã nghe qua chuyện lúc trước ở buổi tiệc, vốn rất muốn con trai đem bạn gái về, đúng là rất hài lòng, nhưng lại nghe nói người phụ nữ kia có con, vẫn còn chưa lớn, như vậy khiến bà cảm thấy không ổn, nên hôm nay bà lòng như lửa đốt liền gọi cho Lôi Thanh về, muốn ở trước mặt hỏi rõ ràng.
Lôi Thanh không nhịn được bật cười, “Mẹ, mẹ nghe ai nói thế?” Quả nhiên đúng là việc này, nhưng chuyện này nên nói làm sao để mẹ hiểu đây?
► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khuôn mặt mỉm cười trong lòng cảm ơn.
Lôi Thanh cười trêu ghẹo, “Vậy nếu như anh muốn ăn đậu hũ thì sao?”
Môi Bùi Mộc Vân giật giật, lén lút hạ ánh mắt xuống. “Anh… anh nên đứng lên trước đi, xem có đau ở chỗ nào không?”
Cô tiếp tục nhắm mắt lại, cầm trong tay cái quần nói: “Nhanh, mau mặc vào đi.” Nhưng nhìn tình hình và vẻ mặc kia của Lôi Thanh, rõ ràng như đang nói: “Nhanh, mau hôn anh.”
Lôi Thanh khẽ cúi xuống chặn ngang hôn Bùi Mộc Vân. Bùi Mộc Vân cảm nhận được việc làm của Lôi Thanh, đầu tiên cứng đờ rõ rệt, muốn phản kháng, nhưng tên Lôi Thanh thực sự hôn quá mức dịu dàng, cô dần dần êm dịu như một dòng nước.
Lôi Thanh thấy Bùi Mộc Vân không hề phản kháng, trong lòng vui mừng, đương nhiên gia tăng động tác mạnh mẽ hơn. Hai người trước kia giống như hai cái dây pháo chưa đốt, bây giờ va chạm, thiên lôi câu địa hỏa, đêm bỗng nhiên dài triền miên.
Ngày thứ hai, Bùi Mộc Vân bị một hồi tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô cố sức mở mắt ra, có chút mệt mỏi nên nhắm mắt lại, đầu cảm thấy hơi đau nhức.
“Mẹ, mẹ, mẹ thức dậy chưa?”
Tiếng tiểu Quả Đống từ ngoài cửa truyền đến khiến Bùi Mộc Vân bừng tỉnh, mọi chuyện đêm qua như một dòng điện hiện ra trong đầu, cô vén chăn ra nhìn, bản thân mình quả nhiên không hề mặc gì, sau đó nhìn về phía bên trái giường, cô nhắm mắt than khóc một tiếng, dường như đầu càng thêm đau nhức.
“Này, anh mau đứng lên đi.” Bùi Mộc Vân đẩy người đang ngủ bên cạnh.
Lôi Thanh không tỉnh, khẽ rầy rà một câu gì đó, sau đó anh trở mình, tiếp tục ngủ.
Bùi Mộc Vân muốn tiếp tục gọi, nhưng nghĩ lại cứ nên bỏ đi đã. Cô xoay người xuống giường, sau đó tìm quần áo mặc vào. Khi muốn đi ra ngoài, nhìn người trên giường, đêm qua cô và anh… Cô lại vội vàng tự an ủi mình, người phương diện này lúc nào cũng có nhu cầu sao, bất kể là đàn ông hay đàn bà thì dường như việc yêu nhau cũng không liên quan đến tuổi tác, đến quan hệ chứ?
Cô mở hé cửa ra, thấy Quả Đống đúng là đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt tò mò nhìn cô. Nếu như bị Quả Đống nhìn thấy Lôi Thanh hiện tại đang nằm ngủ trên giường của cô, cô phải giải thích thế nào đây, cho nên trong tình huống này tốt nhất là không được để cho thằng bé thấy.
Cô đi ra ngoài sau đó vội vã đóng cánh cửa lại, ôm lấy Quả Đống hỏi: “Hôm nay sao lại dậy sớm thế?”
“Vâng, con không ngủ được.”
Bùi Mộc Vân ôm Quả Đống trở về phòng, “Nhưng hôm nay là cuối tuần rồi, vậy nên mẹ sẽ ngủ cùng con một lát.”
“Dạ.”
Bùi Mộc Vân muốn Quả Đống mau mau ngủ, sau đó vào phòng tìm cách để tên kia đi. Nhưng mà dỗ một hồi lâu, thằng bé cũng chẳng chịu ngủ, lại còn mở to đôi mắt, hỏi cô rất nhiều chuyện.
“Mẹ, tại sao mọi người đều nói con và chú Lôi Thanh giống nhau, nói giống như ba con vậy?” Thằng bé với vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“Hả?” Bùi Mộc Vân cảm thấy mũi của mình có chút khó thở, “Ai nói?”
“Là chú kia và dì nói.”
Bùi Mộc Vân biết Quả Đống nói chú kia và dì chắc là chỉ Lôi Minh và Hướng Y Bối, nếu ngay cả em trai Lôi Thanh cũng biết sự tồn tại của Quả Đống, thì ba mẹ Lôi Thanh cũng biết ư? Nếu ba mẹ hắn đã biết thì phải làm sao đây?
Bùi Mộc Vân lắc đầu, cảm giác đầu có hơi choáng váng. Đêm qua hai người hình như cũng kiềm nén lâu lắm rồi, sau khi buông thả hoàn toàn thì có phần liều lĩnh. Sàn phòng tắm rất lạnh, hơn nữa còn ẩm ướt, Lôi Thanh đè cô trên đó lăn qua lăn lại một hồi lâu, bây giờ cô cảm thấy mình hình như bị cảm.
Để lảng sang chuyện khác, Bùi Mộc Vân dịu dàng nói: “Quả Đống, hay là mẹ pha sữa cho con uống nhé.”
Thằng bé kia ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được ạ.”
Bùi Mộc Vân nhân lúc đi pha sữa, suy nghĩ cách đuổi Lôi Thanh đi ra ngoài.
Cô vào phòng, Lôi Thanh còn đang ngủ. Bùi Mộc Vân đi đến, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nói thật thì người đàn ông này rất đẹp trai, ở thời đại này, trước tiên không nói đến xuất thân, chỉ nhìn khuôn mặt thôi cũng khiến cho bao nhiêu phụ nữ chạy theo.
Cô đang rối bời suy nghĩ, đột nhiên hông bị siết chặt lại, cô cảm thấy rõ ràng mặt mình và khuôn mặt người nào đó rất sát nhau.
Lôi Thanh phút chốc mở mắt ra, trong khuôn mặt giả vờ sợ hãi là ý cười, “Mộc Vân, cảm thấy bản thân mình thích ở bên trên có đúng không?”
Bùi Mộc Vân đỏ mặt nói: “Không có, anh mau đứng lên đi, Quả Đống thức dậy rồi.”
Lôi Thanh không nhịn được lại hôn vào đôi môi đỏ mọng của Bùi Mộc Vân, “À, thì ra con trai đã thức dậy rồi, vậy việc đó có liên quan gì? Ba và mẹ nó ở trên giường vẫn như thường mà.”
Bùi Mộc Vân hừ lạnh, “Lôi Thanh, anh cũng đừng quá đắc ý, mau đứng lên, tôi muốn đi pha sữa cho Qủa Đống.”
Lôi Thanh bất mãn, “Mộc Vân, em đúng thật là lạnh lùng tuyệt tình mà, tối hôm qua chúng ta không phải rất hòa hợp sao…”
“Tối hôm qua là tối hôm qua, dù sao cũng…” Lòng cô rất rối bời, đôi khi muốn nói vài câu tình cảm cũng không nói được. “Dù sao anh đứng lên trước đi, chuyện của chúng ta sau này rồi hãy nói.”
Chờ Quả Đống uống hết sữa, khi Bùi Mộc Vân đi ra thì Lôi Thanh đã đi rồi.
Thời gian buổi tối, Lôi me gọi bảo anh trở về ăn cơm. Lôi Thanh vốn muốn mang thêm Bùi Mộc Vân và Quả Đống, nghĩ lại thì không làm nữa.
Buổi tối anh lái xe trở về nhà, mẹ Lôi thấy con trai mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ một trận. Đúng lúc bảo mẫu trong nhà đi đến kêu ăn cơm.
Trên bàn cơm, mẹ Lôi gắp những món ăn Lôi Thanh thích vào bát anh.
Lôi Thanh hỏi: “Buổi tối bố lại có buổi tiệc xã giao à?”
Mẹ Lôi nói: “Bố con bận bịu không phải con không biết?” Dừng một lúc lại hỏi, “Tiểu Thanh, con có phụ nữ ở bên ngoài phải không?”
Lôi Thanh mở miệng, “Mẹ, sao mẹ lại hỏi như vậy?”
Mẹ Lôi nói: “Con đừng giấu mẹ. Dù sao chúng ta cũng đã cược rồi, nếu như đến lúc đó con không mang theo bạn gái trở về, thì con phải kết hôn theo ý của mẹ..”
“Không phải là còn một tháng sao?”
Mẹ Lôi không cam lòng tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay con có thật là đi công tác không?”
Lôi Thanh đoán, có lẽ chuyện của Bùi Mộc Vân mẹ đã nghe người khác nói rồi.
“Mẹ, mẹ muốn biết cái gì?” Lôi Thanh buông đôi đũa xuống hỏi mẹ.
“Nghe nói con ở bên ngoài có vợ còn có con, con muốn làm bố dượng của thằng bé đó sao? Con cần phải suy nghĩ lại chuyện thằng bé!”
Bà đã nghe qua chuyện lúc trước ở buổi tiệc, vốn rất muốn con trai đem bạn gái về, đúng là rất hài lòng, nhưng lại nghe nói người phụ nữ kia có con, vẫn còn chưa lớn, như vậy khiến bà cảm thấy không ổn, nên hôm nay bà lòng như lửa đốt liền gọi cho Lôi Thanh về, muốn ở trước mặt hỏi rõ ràng.
Lôi Thanh không nhịn được bật cười, “Mẹ, mẹ nghe ai nói thế?” Quả nhiên đúng là việc này, nhưng chuyện này nên nói làm sao để mẹ hiểu đây?
► Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khuôn mặt mỉm cười trong lòng cảm ơn.
Bình luận truyện