Trò Chơi Tận Thế
Quyển 4 - Chương 108: Minh hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Trù hoa: hoa vải, ở đây là cục hoa vải to đùng màu đỏ hay thấy ở đám cưới trong phim cổ trang Trung Quốc ấy. Ảnh minh họa bên trên.
*Râu rồng: là đường hằn trên mặt khi cười, laugh-line ấy)
Phòng khách được bố trí theo phong cách hôn lễ truyền thống Trung Quốc, màn trướng phấp phới, từng đóa trù hoa* lớn, bàn ghế bằng gỗ tử đàn, bình phong vẽ cụm cụm mai hồng, thảm trải sàn màu đỏ…
Toàn bộ sảnh hôn lễ chỉ dùng một sắc đỏ nồng nhiệt chói mắt, loại màu sắc đơn điệu mà kích thích, nếu nhìn lâu sẽ khiến người ta không hiểu sao trở nên bực bội.
Đại sảnh ngập tràn tiếng nhạc hoan hỉ, nhưng trên gương mặt từng vị khách ngồi bên bàn lại đều không có chút mừng rỡ nào, ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, không buồn không vui, quái dị khôn tả.
Nếu là một tiệc cưới bình thường, khách khứa dự tiệc không nên mặc tuyền một màu đỏ hoặc trắng, thế nhưng những vị khách ở đây lại toàn thân đỏ rực, không pha lẫn chút màu sắc nào khác.
Hơn mười người khách áo đỏ ngồi quây bên bàn, trên bàn không có đồ ăn cũng không có rượu, nhưng giữa mỗi chiếc bàn lại bày một chậu than và hơn chục bọc nhỏ màu đỏ không biết đựng thứ gì.
Tại lễ đường chỉ có người chủ trì buổi lễ đứng trên sân khấu tươi cười rạng rỡ, cười đến ngũ quan dồn cả vào nhau, tạo thành mười mấy nếp nhăn cong cong, “râu rồng”* hằn sâu như hai dấu móc. Đôi “dấu móc” vây kín khuôn cười kéo rộng, càng lộ ra độ cong khóe miệng khoa trương của ông ta.
Nhìn kỹ mới thấy, ánh mắt của người chủ trì trống rỗng mà lạnh lùng, đối lập gay gắt với nụ cười tươi rói trên gương mặt.
Ông ta mặc một bộ tây trang hồng đào, khi tiếng nhạc dừng lại, ông ta liền vừa cười vừa bắt đầu cất tiếng…
“Hoan nghênh các quý khách đã tới tham gia hôn lễ của tiên sinh Trương Chí Minh và tiểu thư Bạch Hinh Thiến, bây giờ xin mời cô dâu chú rể lên đài! Tấu nhạc!”
Trước đó dàn nhạc vẫn luôn tấu khúc nhạc cưới mang tên “Gả cho ta”, nhưng đến khi đón chào cô dâu chú rể, điệu nhạc bỗng nhiên thay đổi, chuyển thành khúc nhạc ai điếu trầm lắng mà trang nghiêm.
Mấy người Lâm Việt vốn đang trong hoàn cảnh nguy nan, giai điệu bi thương này lại vang lên quá đột ngột khiến bọn họ đều có chút khó chịu.
Vừa rồi Vương Hân nói gã sợ Sadako bò ra khỏi camera, lúc đó Tiểu Tuyền còn cười nhạo gã, kết quả hiện tại cậu ta lại nhịn không được mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Việt: “Ừm… Anh cẩn thận một chút, tôi cảm thấy sắp có chuyện rồi.”
Lâm Việt nhíu mày nhìn màn hình, không đáp.
Lễ cưới trong video vẫn đang tiếp tục tiến hành, mà khi khúc nhạc tang mới vang lên chừng nửa phút, trong loa lại réo rắt phát một điệu nhạc khác, là một bản tình ca ngọt ngào – “Yêu người”.
Nhạc tang và tình ca xen lẫn vào nhau, đan thành một thứ tạp âm khiến người rợn tóc gáy!
Giữa âm hưởng của hai khúc nhạc, Bạch Hinh Thiến trong bộ đầm dài màu trắng bước ra.
Chiếc váy liền trên người Bạch Hinh Thiến có kiểu dáng đơn giản, gọi là áo cưới, chẳng bằng nói là một mẫu váy ngủ còn đúng hơn.
Cách ăn mặc này có chút giống… thánh nữ khi cử hành nghi thức tế tự của một vài tôn giáo.
Giữa đôi mày Bạch Hinh Thiến mang nét mệt mỏi, hai tay ôm một bức ảnh đen trắng, nhấc từng bước đi tới sân khấu nằm chính giữa đại sảnh.
Không khí ở lễ đường tựa hồ cũng khiến Bạch Hinh Thiến rất không thoải mái, cô không tình nguyện lắm, thế nhưng vẫn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Cứ mỉm cười như thế, bước lên sân khấu.
Bạch Hinh Thiến đứng trên sân khấu, ống kính quay gần hơn giúp Lâm Việt nhìn rõ gương mặt cô.
Là một khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng cái khí chất “nữ cường nhân” mà Vương Hân nói thì anh lại không cảm nhận được. Có lẽ là bởi chiếc đầm trắng kia, Lâm Việt anh trái lại còn cảm thấy cô có vài phần yếu đuối.
Nét mặt cô pha chút bất đắc dĩ, dù nhìn qua màn hình cũng có thể nhận ra sự gượng gạo.
Trong tấm ảnh đen trắng mà Bạch Hinh Thiến ôm trước ngực là một người đàn ông tướng mạo đứng đắn, trên mặt anh ta nhuốm vẻ ốm yếu, thoạt trông như một người bệnh tật quấn thân lâu ngày.
Kế tiếp là màn chúc phúc của người chủ trì hôn lễ, nhưng những lời này cũng không giống các hôn lễ bình thường. Người chủ trì không chúc mừng Bạch Hinh Thiến nửa câu, tất cả lời của ông ta đều chỉ liên quan tới “chú rể”.
Nội dung lời chúc cũng rất kỳ lạ, cầu cho Trương Chí Minh ở thiên đường có cuộc sống giàu sang, được may mắn gác bên cạnh thần thánh.
Tay nâng khung ảnh, Bạch Hinh Thiến mang nụ cười cứng đờ yên lặng nghe người chủ trì chúc phúc, đôi mắt càng lúc càng ảm đạm.
Hiển nhiên đây không phải một cuộc hôn nhân bình thường, họ đang kết minh hôn.
Cuộc minh hôn này được tiến hành rất đơn giản, Bạch Hinh Thiến nhỏ máu của mình vào hũ tro cốt, đeo nhẫn lên, hôn lễ hoàn thành.
Mà chiếc nhẫn đắt giá cũng không thuộc về cô. Sau khi nghi thức chấm dứt, người chủ trì đã thu nó về.
Kết thúc nghi lễ, Bạch Hinh Thiến rốt cục có thể thả lỏng một chút. Cô buông tấm ảnh, đi xuống sân khấu, cẩn thận tiến tới trước một người phụ nữ trung niên, hỏi: “Mẹ*, lễ cưới kết thúc rồi, bà xem bây giờ tôi đi được chưa?”
(*Gốc là “bà bà”, là mẹ chồng nhé.)
Người phụ nữ trung niên hẳn chính là mẹ của Trương Chí Minh. Bà ta híp mắt nhìn Bạch Hinh Thiến, ánh mắt lạnh băng: “Vì lễ cưới này mà tôi phải chi cho cô hơn 120 vạn, riêng đắp vào người cô cũng 50 vạn, thế mà cô sốt ruột định đi luôn sao? Lại đây, cùng dì ăn xong bữa cơm này đã.”
Bạch Hinh Thiến hơi sửng sốt, nhìn một vòng khách khứa xung quanh rồi lại nhìn mặt bàn.
Xuyên qua màn hình, Lâm Việt có thể đoán được câu hỏi trong lòng cô lúc ấy…
Trên mặt bàn nào có cỗ có tiệc? Vậy “bữa cơm này” cô sẽ ăn cái gì?
Còn những bọc nhỏ đó… chúng chứa thứ gì?
Bạch Hinh Thiến tựa hồ bị bầu không khí ngột ngạt quái quỷ dọa đến hoảng hốt, đôi mắt ẩn giấu vài phần sợ hãi: “Mẹ, mẹ tôi bị bệnh cần có người chăm sóc, chắc là không có thời gian ăn bữa cơm này…”
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ trung niên đã túm lấy cánh tay cô.
Không cần bà ta mở miệng, khách khứa ngồi bên cạnh đã chen nhau nhào tới, đè chặt Bạch Hinh Thiến lên bàn!
Bọn họ kéo xé quần áo trên người cô, nháy mắt đã lột cô trần trụi.
Bạch Hinh Thiến coi như khá tỉnh táo, cô ngồi quỳ trên sàn che đi bộ phận quan trọng, không kêu la cũng không gào khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ Trương Chí Minh, chân thành tha thiết cầu xin: “Mẹ, bà cũng biết tôi thiếu tiền chữa bệnh cho mẹ tôi nên mới làm “con dâu” bà, có mẹ tôi ở đây, tôi sẽ không nói lung tung đâu! Tôi đã đồng ý với bà chắc chắn sẽ không kết hôn trong vòng ba năm, tôi lại đang làm trong công ty của bà nữa, bà biết tôi sẽ không lừa bà mà! Không cần phải dùng cách chụp ảnh nóng để đe dọa tôi, thật sự không cần thiết đâu!”
Tuy bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, kỳ thực cô vẫn rất tuyệt vọng và nhục nhã, khóe mắt trào lệ.
“Mẹ chồng” của cô không nói một lời, chỉ cầm lấy một bọc nhỏ trên bàn, mở ra.
Trong cái bọc kia là một nhúm than củi và vật dễ cháy.
Người phụ nữ trung niên đổ than củi vào chậu than chính giữa bàn, nung đỏ chúng lên rồi bước lên sân khấu, ôm bức hình của con trai quá cố vào lòng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Sau đó, bà ta rút tấm ảnh của con trai ra, lật lại để lộ mặt giấy trắng phía sau, thì ra tấm ảnh lớn cỡ trang giấy A4 chính là một tấm vải dùng vẽ tranh sơn dầu.
Cảnh tượng tiếp theo không khác lắm so với tưởng tượng của Lâm Việt. Các vị khách lấy dụng cụ từ bọc đồ của mình ra, bắt đầu xẻ sống cơ thể của Bạch Hinh Thiến.
Mỗi khi cắt rời một phần thân thể, bọn họ đều lập tức dùng than hồng bên cạnh bịt chặt miệng vết thương, không để cô mất máu quá nhiều mà chết. Mà lúc này “mẹ chồng” của cô lại lấy ra một cây bút từ một bọc khác, thấm máu cô làm mực, bắt đầu vẽ một bức tranh quái dị trên tấm ảnh của con trai.
Từng khúc da thịt bị xẻ xuống, có những phần bị đốt thành tro bụi, một phần lại bị nướng chín, trở thành thức ăn của các giáo đồ.
Bạch Hinh Thiến kêu la thảm thiết, tiếng thét chói tai khiến ai nấy lạnh người.
Lâm Việt xem một lát rốt cuộc không chịu nổi, chuyển camera sang cho Phong Mặc.
Phong Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình, xem rất nghiêm túc.
Vương Hân và Tiểu Tuyền cũng cau mày nhìn, có điều liếc mấy lần vẫn không thể chấp nhận nổi, gần như phải lập tức dời mắt.
Nhưng Lâm Việt lại chú ý thấy Tiểu Cơ lần này có vẻ tương đối bình tĩnh.
Cô gái kia thế mà có thể đứng ngay cạnh Phong Mặc, chăm chú nhìn vào video, phần đồng cảm trong đôi mắt nhiều hơn là sợ sệt. Sau khi xem một hồi, cô ta bật khóc, nhưng những giọt nước mắt này không giống nước mắt sợ hãi, cô ta dường như đang khóc vì tức giận, khóc vì đau lòng.
Lâm Việt châm một điếu thuốc kéo mình bình tĩnh lại, hỏi Tiểu Cơ: “Cô không sợ à?”
Tiểu Cơ lắc đầu: “Tôi… tôi chỉ sợ ma, bố tôi làm nghề giết heo, tôi không sợ phân thây… Tôi chỉ thấy chị ấy đáng thương quá… Chị ấy xinh đẹp như thế, thật ra nếu cần tiền thì làm vợ bé người ta cũng kiếm được không ít, cũng có thể lấy vốn đó làm ăn, nhưng chị ấy thà kết minh hôn cũng không bán mình, không cầu xin người khác, chắc hẳn là người có cốt khí… Không ngờ…”
Vương Hân nghe vậy bỗng cười nhạo một tiếng: “Cốt khí có ích lợi gì, não ngắn! Năm trăm nghìn dễ kiếm thế à? Người đẹp còn đầy ra đấy, cô ta thì chả phải trẻ trung gì, đại gia kiếm vợ bé cũng chả thèm đàn bà sắp ba mươi. Năm trăm nghìn đủ bao loại hàng như cô ta hai năm ấy chứ. Kết minh hôn cũng chả kiếm đâu ra giá cao thế, mấy cô nhà nghèo không kiêng kỵ nhiều lắm, chỉ cần đưa tôi năm mươi nghìn là tôi thừa sức gom về một mớ các cô em trẻ đẹp đồng ý làm minh hôn, bảo đảm hợp tuổi luôn, tôi thấy cô ta chẳng qua là loại hám tiền.”
Tiểu Cơ trợn mắt: “Không phải vừa rồi anh còn khen chị ấy như tiên à? Sao bây giờ lại nói người ta chẳng đáng một đồng thế?”
Vương Hân khinh thường: “Cô nào đẹp thì tôi đều muốn xơi hết, nhưng cũng phải xem bảng giá chứ.”
Tiểu Cơ liếc mắt nhìn Vương Hân đầy căm ghét. Ý nhục mạ trong lời nói của gã khiến cô ta vô cùng khó chịu, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra vì sao mình khó chịu, chỉ cảm thấy như nghẹn một cục lửa trong lồng ngực, thật muốn đấm cho gã một quyền.
Vương Hân căn bản không nhận ra sự thô lỗ của bản thân, nhíu mày nói: “Cô trừng tôi làm gì? Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô. Đẳng cấp như cô ấy à, cho không tôi cũng chả nhận.”
Tiểu Cơ tức giận nhìn gã, vung nắm tay lên.
Với vóc dáng “cường tráng” của cô ta, nếu đánh nhau với gã đàn ông trung niên gầy còm như Vương Hân thì có lẽ sẽ thắng thật.
Nhưng nắm tay vừa giơ, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi.
Lửa giận trong đôi đồng tử nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ hoảng sợ, nắm đấm cũng buông lỏng, Tiểu Cơ chỉ về phía sau Vương Hân, toàn thân run rẩy, ngắc ngứ kêu lên vài tiếng: “A a… Cô… cô ta…”
Nhìn hướng ngón tay của Tiểu Cơ, sống lưng Vương Hân bỗng lạnh buốt.
Lâm Việt lập tức chiếu đèn pin về phía đó.
Linh hồn của Bạch Hinh Thiến đang lơ lửng sau lưng Vương Hân, mười ngón tay đặt trên cổ gã, thanh âm trống rỗng văng vẳng khắp đại sảnh…
“Nếu mày dám cử động, tao sẽ giết mày. Mày đã bị tửu sắc ăn mòn mục ruỗng, cơ thể suy nhược, tao không cách nào bắt được người khác, nhưng giết chết mày thì rất dễ dàng.”
Hai chân Vương Hân bắt đầu run lên, nhưng tính cách của gã không cho phép gã tỏ ra yếu thế, dù chết đến nơi cũng không được…
“Mày giết đi! Giết hết đi rồi tất cả đều thành quỷ, đến lúc ấy mày có lẽ vẫn không đánh thắng được tao đâu! Để rồi xem tao chơi mày thế nào!”
Bạch Hinh Thiến nở nụ cười.
Tiếng cười trong trẻo mà lạnh lùng khinh miệt vang vọng trong căn phòng khách, không có điên cuồng, không có oán hận, chỉ là lãnh đạm mà thôi.
Bốn người còn lại nghe giọng cười này chỉ cảm thấy có chút rùng rợn, nhưng âm thanh đó lọt vào tai Vương Hân lại tựa như lưỡi dao lóc thịt nạo xương, mỗi tiếng là một nhát cắt xuyên vào khoang bụng, đau đớn cực cùng!
Vương Hân đau đến quỳ rạp trên đất. Gã ôm đầu kêu gào, la hét còn thảm hơn Bạch Hinh Thiến trong video vừa rồi.
Nhận ra có gì đó không ổn, Lâm Việt tiến lên phía trước một bước.
Bạch Hinh Thiến thoáng liếc anh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Một giây kế tiếp, cửa chính phòng khách tự động bật mở, dây leo quấn chặt bên ngoài căn nhà cũng nhanh chóng rút lại.
Cánh cửa mở rộng tựa con đường dẫn tới tự do.
Cùng lúc đó, vài dòng thông báo bỗng xuất hiện trước mắt bọn họ.
[1. Không cứu Vương Hân, những người khác có thể thuận lợi rời khỏi đây.]
[2. Cứu Vương Hân, kết cục không rõ.]
[Hãy lựa chọn trong vòng 10 giây.]
(*Trù hoa: hoa vải, ở đây là cục hoa vải to đùng màu đỏ hay thấy ở đám cưới trong phim cổ trang Trung Quốc ấy. Ảnh minh họa bên trên.
*Râu rồng: là đường hằn trên mặt khi cười, laugh-line ấy)
Phòng khách được bố trí theo phong cách hôn lễ truyền thống Trung Quốc, màn trướng phấp phới, từng đóa trù hoa* lớn, bàn ghế bằng gỗ tử đàn, bình phong vẽ cụm cụm mai hồng, thảm trải sàn màu đỏ…
Toàn bộ sảnh hôn lễ chỉ dùng một sắc đỏ nồng nhiệt chói mắt, loại màu sắc đơn điệu mà kích thích, nếu nhìn lâu sẽ khiến người ta không hiểu sao trở nên bực bội.
Đại sảnh ngập tràn tiếng nhạc hoan hỉ, nhưng trên gương mặt từng vị khách ngồi bên bàn lại đều không có chút mừng rỡ nào, ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, không buồn không vui, quái dị khôn tả.
Nếu là một tiệc cưới bình thường, khách khứa dự tiệc không nên mặc tuyền một màu đỏ hoặc trắng, thế nhưng những vị khách ở đây lại toàn thân đỏ rực, không pha lẫn chút màu sắc nào khác.
Hơn mười người khách áo đỏ ngồi quây bên bàn, trên bàn không có đồ ăn cũng không có rượu, nhưng giữa mỗi chiếc bàn lại bày một chậu than và hơn chục bọc nhỏ màu đỏ không biết đựng thứ gì.
Tại lễ đường chỉ có người chủ trì buổi lễ đứng trên sân khấu tươi cười rạng rỡ, cười đến ngũ quan dồn cả vào nhau, tạo thành mười mấy nếp nhăn cong cong, “râu rồng”* hằn sâu như hai dấu móc. Đôi “dấu móc” vây kín khuôn cười kéo rộng, càng lộ ra độ cong khóe miệng khoa trương của ông ta.
Nhìn kỹ mới thấy, ánh mắt của người chủ trì trống rỗng mà lạnh lùng, đối lập gay gắt với nụ cười tươi rói trên gương mặt.
Ông ta mặc một bộ tây trang hồng đào, khi tiếng nhạc dừng lại, ông ta liền vừa cười vừa bắt đầu cất tiếng…
“Hoan nghênh các quý khách đã tới tham gia hôn lễ của tiên sinh Trương Chí Minh và tiểu thư Bạch Hinh Thiến, bây giờ xin mời cô dâu chú rể lên đài! Tấu nhạc!”
Trước đó dàn nhạc vẫn luôn tấu khúc nhạc cưới mang tên “Gả cho ta”, nhưng đến khi đón chào cô dâu chú rể, điệu nhạc bỗng nhiên thay đổi, chuyển thành khúc nhạc ai điếu trầm lắng mà trang nghiêm.
Mấy người Lâm Việt vốn đang trong hoàn cảnh nguy nan, giai điệu bi thương này lại vang lên quá đột ngột khiến bọn họ đều có chút khó chịu.
Vừa rồi Vương Hân nói gã sợ Sadako bò ra khỏi camera, lúc đó Tiểu Tuyền còn cười nhạo gã, kết quả hiện tại cậu ta lại nhịn không được mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Việt: “Ừm… Anh cẩn thận một chút, tôi cảm thấy sắp có chuyện rồi.”
Lâm Việt nhíu mày nhìn màn hình, không đáp.
Lễ cưới trong video vẫn đang tiếp tục tiến hành, mà khi khúc nhạc tang mới vang lên chừng nửa phút, trong loa lại réo rắt phát một điệu nhạc khác, là một bản tình ca ngọt ngào – “Yêu người”.
Nhạc tang và tình ca xen lẫn vào nhau, đan thành một thứ tạp âm khiến người rợn tóc gáy!
Giữa âm hưởng của hai khúc nhạc, Bạch Hinh Thiến trong bộ đầm dài màu trắng bước ra.
Chiếc váy liền trên người Bạch Hinh Thiến có kiểu dáng đơn giản, gọi là áo cưới, chẳng bằng nói là một mẫu váy ngủ còn đúng hơn.
Cách ăn mặc này có chút giống… thánh nữ khi cử hành nghi thức tế tự của một vài tôn giáo.
Giữa đôi mày Bạch Hinh Thiến mang nét mệt mỏi, hai tay ôm một bức ảnh đen trắng, nhấc từng bước đi tới sân khấu nằm chính giữa đại sảnh.
Không khí ở lễ đường tựa hồ cũng khiến Bạch Hinh Thiến rất không thoải mái, cô không tình nguyện lắm, thế nhưng vẫn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Cứ mỉm cười như thế, bước lên sân khấu.
Bạch Hinh Thiến đứng trên sân khấu, ống kính quay gần hơn giúp Lâm Việt nhìn rõ gương mặt cô.
Là một khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng cái khí chất “nữ cường nhân” mà Vương Hân nói thì anh lại không cảm nhận được. Có lẽ là bởi chiếc đầm trắng kia, Lâm Việt anh trái lại còn cảm thấy cô có vài phần yếu đuối.
Nét mặt cô pha chút bất đắc dĩ, dù nhìn qua màn hình cũng có thể nhận ra sự gượng gạo.
Trong tấm ảnh đen trắng mà Bạch Hinh Thiến ôm trước ngực là một người đàn ông tướng mạo đứng đắn, trên mặt anh ta nhuốm vẻ ốm yếu, thoạt trông như một người bệnh tật quấn thân lâu ngày.
Kế tiếp là màn chúc phúc của người chủ trì hôn lễ, nhưng những lời này cũng không giống các hôn lễ bình thường. Người chủ trì không chúc mừng Bạch Hinh Thiến nửa câu, tất cả lời của ông ta đều chỉ liên quan tới “chú rể”.
Nội dung lời chúc cũng rất kỳ lạ, cầu cho Trương Chí Minh ở thiên đường có cuộc sống giàu sang, được may mắn gác bên cạnh thần thánh.
Tay nâng khung ảnh, Bạch Hinh Thiến mang nụ cười cứng đờ yên lặng nghe người chủ trì chúc phúc, đôi mắt càng lúc càng ảm đạm.
Hiển nhiên đây không phải một cuộc hôn nhân bình thường, họ đang kết minh hôn.
Cuộc minh hôn này được tiến hành rất đơn giản, Bạch Hinh Thiến nhỏ máu của mình vào hũ tro cốt, đeo nhẫn lên, hôn lễ hoàn thành.
Mà chiếc nhẫn đắt giá cũng không thuộc về cô. Sau khi nghi thức chấm dứt, người chủ trì đã thu nó về.
Kết thúc nghi lễ, Bạch Hinh Thiến rốt cục có thể thả lỏng một chút. Cô buông tấm ảnh, đi xuống sân khấu, cẩn thận tiến tới trước một người phụ nữ trung niên, hỏi: “Mẹ*, lễ cưới kết thúc rồi, bà xem bây giờ tôi đi được chưa?”
(*Gốc là “bà bà”, là mẹ chồng nhé.)
Người phụ nữ trung niên hẳn chính là mẹ của Trương Chí Minh. Bà ta híp mắt nhìn Bạch Hinh Thiến, ánh mắt lạnh băng: “Vì lễ cưới này mà tôi phải chi cho cô hơn 120 vạn, riêng đắp vào người cô cũng 50 vạn, thế mà cô sốt ruột định đi luôn sao? Lại đây, cùng dì ăn xong bữa cơm này đã.”
Bạch Hinh Thiến hơi sửng sốt, nhìn một vòng khách khứa xung quanh rồi lại nhìn mặt bàn.
Xuyên qua màn hình, Lâm Việt có thể đoán được câu hỏi trong lòng cô lúc ấy…
Trên mặt bàn nào có cỗ có tiệc? Vậy “bữa cơm này” cô sẽ ăn cái gì?
Còn những bọc nhỏ đó… chúng chứa thứ gì?
Bạch Hinh Thiến tựa hồ bị bầu không khí ngột ngạt quái quỷ dọa đến hoảng hốt, đôi mắt ẩn giấu vài phần sợ hãi: “Mẹ, mẹ tôi bị bệnh cần có người chăm sóc, chắc là không có thời gian ăn bữa cơm này…”
Lời còn chưa dứt, người phụ nữ trung niên đã túm lấy cánh tay cô.
Không cần bà ta mở miệng, khách khứa ngồi bên cạnh đã chen nhau nhào tới, đè chặt Bạch Hinh Thiến lên bàn!
Bọn họ kéo xé quần áo trên người cô, nháy mắt đã lột cô trần trụi.
Bạch Hinh Thiến coi như khá tỉnh táo, cô ngồi quỳ trên sàn che đi bộ phận quan trọng, không kêu la cũng không gào khóc, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ Trương Chí Minh, chân thành tha thiết cầu xin: “Mẹ, bà cũng biết tôi thiếu tiền chữa bệnh cho mẹ tôi nên mới làm “con dâu” bà, có mẹ tôi ở đây, tôi sẽ không nói lung tung đâu! Tôi đã đồng ý với bà chắc chắn sẽ không kết hôn trong vòng ba năm, tôi lại đang làm trong công ty của bà nữa, bà biết tôi sẽ không lừa bà mà! Không cần phải dùng cách chụp ảnh nóng để đe dọa tôi, thật sự không cần thiết đâu!”
Tuy bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, kỳ thực cô vẫn rất tuyệt vọng và nhục nhã, khóe mắt trào lệ.
“Mẹ chồng” của cô không nói một lời, chỉ cầm lấy một bọc nhỏ trên bàn, mở ra.
Trong cái bọc kia là một nhúm than củi và vật dễ cháy.
Người phụ nữ trung niên đổ than củi vào chậu than chính giữa bàn, nung đỏ chúng lên rồi bước lên sân khấu, ôm bức hình của con trai quá cố vào lòng, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Sau đó, bà ta rút tấm ảnh của con trai ra, lật lại để lộ mặt giấy trắng phía sau, thì ra tấm ảnh lớn cỡ trang giấy A4 chính là một tấm vải dùng vẽ tranh sơn dầu.
Cảnh tượng tiếp theo không khác lắm so với tưởng tượng của Lâm Việt. Các vị khách lấy dụng cụ từ bọc đồ của mình ra, bắt đầu xẻ sống cơ thể của Bạch Hinh Thiến.
Mỗi khi cắt rời một phần thân thể, bọn họ đều lập tức dùng than hồng bên cạnh bịt chặt miệng vết thương, không để cô mất máu quá nhiều mà chết. Mà lúc này “mẹ chồng” của cô lại lấy ra một cây bút từ một bọc khác, thấm máu cô làm mực, bắt đầu vẽ một bức tranh quái dị trên tấm ảnh của con trai.
Từng khúc da thịt bị xẻ xuống, có những phần bị đốt thành tro bụi, một phần lại bị nướng chín, trở thành thức ăn của các giáo đồ.
Bạch Hinh Thiến kêu la thảm thiết, tiếng thét chói tai khiến ai nấy lạnh người.
Lâm Việt xem một lát rốt cuộc không chịu nổi, chuyển camera sang cho Phong Mặc.
Phong Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình, xem rất nghiêm túc.
Vương Hân và Tiểu Tuyền cũng cau mày nhìn, có điều liếc mấy lần vẫn không thể chấp nhận nổi, gần như phải lập tức dời mắt.
Nhưng Lâm Việt lại chú ý thấy Tiểu Cơ lần này có vẻ tương đối bình tĩnh.
Cô gái kia thế mà có thể đứng ngay cạnh Phong Mặc, chăm chú nhìn vào video, phần đồng cảm trong đôi mắt nhiều hơn là sợ sệt. Sau khi xem một hồi, cô ta bật khóc, nhưng những giọt nước mắt này không giống nước mắt sợ hãi, cô ta dường như đang khóc vì tức giận, khóc vì đau lòng.
Lâm Việt châm một điếu thuốc kéo mình bình tĩnh lại, hỏi Tiểu Cơ: “Cô không sợ à?”
Tiểu Cơ lắc đầu: “Tôi… tôi chỉ sợ ma, bố tôi làm nghề giết heo, tôi không sợ phân thây… Tôi chỉ thấy chị ấy đáng thương quá… Chị ấy xinh đẹp như thế, thật ra nếu cần tiền thì làm vợ bé người ta cũng kiếm được không ít, cũng có thể lấy vốn đó làm ăn, nhưng chị ấy thà kết minh hôn cũng không bán mình, không cầu xin người khác, chắc hẳn là người có cốt khí… Không ngờ…”
Vương Hân nghe vậy bỗng cười nhạo một tiếng: “Cốt khí có ích lợi gì, não ngắn! Năm trăm nghìn dễ kiếm thế à? Người đẹp còn đầy ra đấy, cô ta thì chả phải trẻ trung gì, đại gia kiếm vợ bé cũng chả thèm đàn bà sắp ba mươi. Năm trăm nghìn đủ bao loại hàng như cô ta hai năm ấy chứ. Kết minh hôn cũng chả kiếm đâu ra giá cao thế, mấy cô nhà nghèo không kiêng kỵ nhiều lắm, chỉ cần đưa tôi năm mươi nghìn là tôi thừa sức gom về một mớ các cô em trẻ đẹp đồng ý làm minh hôn, bảo đảm hợp tuổi luôn, tôi thấy cô ta chẳng qua là loại hám tiền.”
Tiểu Cơ trợn mắt: “Không phải vừa rồi anh còn khen chị ấy như tiên à? Sao bây giờ lại nói người ta chẳng đáng một đồng thế?”
Vương Hân khinh thường: “Cô nào đẹp thì tôi đều muốn xơi hết, nhưng cũng phải xem bảng giá chứ.”
Tiểu Cơ liếc mắt nhìn Vương Hân đầy căm ghét. Ý nhục mạ trong lời nói của gã khiến cô ta vô cùng khó chịu, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra vì sao mình khó chịu, chỉ cảm thấy như nghẹn một cục lửa trong lồng ngực, thật muốn đấm cho gã một quyền.
Vương Hân căn bản không nhận ra sự thô lỗ của bản thân, nhíu mày nói: “Cô trừng tôi làm gì? Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô. Đẳng cấp như cô ấy à, cho không tôi cũng chả nhận.”
Tiểu Cơ tức giận nhìn gã, vung nắm tay lên.
Với vóc dáng “cường tráng” của cô ta, nếu đánh nhau với gã đàn ông trung niên gầy còm như Vương Hân thì có lẽ sẽ thắng thật.
Nhưng nắm tay vừa giơ, ánh mắt cô ta đột nhiên thay đổi.
Lửa giận trong đôi đồng tử nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ hoảng sợ, nắm đấm cũng buông lỏng, Tiểu Cơ chỉ về phía sau Vương Hân, toàn thân run rẩy, ngắc ngứ kêu lên vài tiếng: “A a… Cô… cô ta…”
Nhìn hướng ngón tay của Tiểu Cơ, sống lưng Vương Hân bỗng lạnh buốt.
Lâm Việt lập tức chiếu đèn pin về phía đó.
Linh hồn của Bạch Hinh Thiến đang lơ lửng sau lưng Vương Hân, mười ngón tay đặt trên cổ gã, thanh âm trống rỗng văng vẳng khắp đại sảnh…
“Nếu mày dám cử động, tao sẽ giết mày. Mày đã bị tửu sắc ăn mòn mục ruỗng, cơ thể suy nhược, tao không cách nào bắt được người khác, nhưng giết chết mày thì rất dễ dàng.”
Hai chân Vương Hân bắt đầu run lên, nhưng tính cách của gã không cho phép gã tỏ ra yếu thế, dù chết đến nơi cũng không được…
“Mày giết đi! Giết hết đi rồi tất cả đều thành quỷ, đến lúc ấy mày có lẽ vẫn không đánh thắng được tao đâu! Để rồi xem tao chơi mày thế nào!”
Bạch Hinh Thiến nở nụ cười.
Tiếng cười trong trẻo mà lạnh lùng khinh miệt vang vọng trong căn phòng khách, không có điên cuồng, không có oán hận, chỉ là lãnh đạm mà thôi.
Bốn người còn lại nghe giọng cười này chỉ cảm thấy có chút rùng rợn, nhưng âm thanh đó lọt vào tai Vương Hân lại tựa như lưỡi dao lóc thịt nạo xương, mỗi tiếng là một nhát cắt xuyên vào khoang bụng, đau đớn cực cùng!
Vương Hân đau đến quỳ rạp trên đất. Gã ôm đầu kêu gào, la hét còn thảm hơn Bạch Hinh Thiến trong video vừa rồi.
Nhận ra có gì đó không ổn, Lâm Việt tiến lên phía trước một bước.
Bạch Hinh Thiến thoáng liếc anh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn.
Một giây kế tiếp, cửa chính phòng khách tự động bật mở, dây leo quấn chặt bên ngoài căn nhà cũng nhanh chóng rút lại.
Cánh cửa mở rộng tựa con đường dẫn tới tự do.
Cùng lúc đó, vài dòng thông báo bỗng xuất hiện trước mắt bọn họ.
[1. Không cứu Vương Hân, những người khác có thể thuận lợi rời khỏi đây.]
[2. Cứu Vương Hân, kết cục không rõ.]
[Hãy lựa chọn trong vòng 10 giây.]
Bình luận truyện