Trò Chơi Tận Thế

Quyển 4 - Chương 109: Thế hòa



Thông báo vừa bật ra, trên đỉnh đầu mỗi người liền xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng.

Câu hỏi này không phải để một người trả lời mà là bỏ phiếu.

Phong Mặc khá hiểu quy tắc của Thế giới luân hồi, hắn phản ứng với luật chơi nhanh nhất, lập tức đưa ra lựa chọn.

Lựa chọn xong, quả cầu ánh sáng trên đầu Phong Mặc nháy mắt đổi thành màu lục. Hắn nói một câu ngắn gọn: “Tôi cứu.”

Bởi thời gian lựa chọn chỉ có 10 giây, bốn người căn bản không kịp bàn bạc! Chần chừ hai giây, quả cầu phía trên Lâm Việt cũng biến thành màu lục.

Mà cũng sau hai giây đó, quả cầu của Tiểu Tuyền lại biến thành màu đỏ.

Cậu ta muốn Vương Hân chết.

Tiểu Cơ giận dữ trừng mắt nhìn Vương Hân.

Lá phiếu của cô ta chậm chạp không hạ xuống.

Vương Hân vẫn đang thét chói tai, kêu la rất thê thảm, tròng mắt trợn ngược lên trên, có lẽ không gắng gượng tỉnh táo được bao lâu nữa.

Tiểu Cơ quay đầu nhìn ba quả cầu, lại thêm biểu cảm trên gương mặt ba người, cô ta đã hiểu lựa chọn của mình cũng là một lá phiếu.

Vào một giây cuối cùng, cô ta rốt cuộc ném ra lá phiếu ấy.

Ánh sáng tỏa ra từ quả cầu trên đỉnh đầu cô ta là màu đỏ.

Hai phiếu cứu, hai phiếu không cứu. Trong hoàn cảnh bình thường, những lá phiếu trong trường hợp này đều sẽ bị vô hiệu, sau đó họ sẽ bỏ phiếu lại một lần, cứ thế đến khi có kết quả.

Cũng chính bởi suy nghĩ này, Tiểu Cơ mới bỏ phiếu để Vương Hân chết, cô ta vốn muốn cho gã chịu khổ thêm một lát, đợi đến lượt sau sẽ cứu gã. Cô ta gai mắt tên khốn Vương Hân này lâu rồi, phải dạy cho gã một bài học!

Nhưng cô ta không ngờ quy tắc của cuộc bỏ phiếu này lại không theo lẽ thường.

Sau khi họ bỏ phiếu hòa, quả cầu trên đỉnh đầu bốn người bắt đầu lóe sáng. Hai màu xanh đỏ thay phiên sáng lên, chói mắt vô cùng.

Trước mặt bốn người xuất hiện một thông báo: [Đang rút kết quả ngẫu nhiên…]

Ba giây sau, cả bốn quả cầu đồng loạt đổi sang cùng một màu sắc – màu đỏ.

Bốn quả cầu sáng lóa “phụt” một tiếng tắt ngấm, phòng khách lần nữa trở về với bóng đêm.

Giữa không gian u ám, linh hồn của Bạch Hinh Thiến vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ soi rọi đường nét của Vương Hân.

Vẻ mặt gã khuất sau mảng tối không thể nhìn thấy, Lâm Việt chỉ biết rằng gã không hét thảm nữa.

Tiếng cười của Bạch Hinh Thiến cũng ngừng lại.

Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

“Phịch” một tiếng, thân thể Vương Hân đổ gục trên sàn nhà, thổi lên một luồng bụi.

Gã ngã xuống, thông báo của Thế giới luân hồi cũng lạnh lùng xuất hiện.

[Người luân hồi số 3 Vương Hân bị hồn ma (Bạch Hinh Thiến) giết chết! Số người còn lại trong nhóm: 3.]

Bốn người họ bỏ phiếu hòa, kết quả chính là giao quyền lựa chọn cho Thế giới luân hồi.

Xác suất 50%, Vương Hân thua cuộc.

Chứng kiến kết cục này, Tiểu Cơ sợ đến mặt mũi trắng bệch. Cô ta hoảng hốt kêu lên một tiếng, run rẩy nhào vào lòng bạn trai: “Tôi tưởng là sẽ bỏ phiếu một lần nữa! Tôi thật sự nghĩ là sẽ chọn một lần nữa! Tôi không muốn giết anh ta! Ông xã, sao lại thế này…”

Tiểu Tuyền cũng rất bất ngờ, cậu ta cau mày an ủi bạn gái của mình, thế nhưng lời nói ra cũng không khỏi rối loạn.

Nói theo một nghĩa nào đó, chính hai người họ đã giết một sinh mạng. Giết chết một người đang sống chắc chắn không thể là cảm giác tốt đẹp, nhìn thi thể của Vương Hân nằm đó, đầu óc Tiểu Tuyền cũng có chút quay cuồng.

Mà sau khi kết liễu Vương Hân, linh hồn Bạch Hinh Thiến cũng không lộ ra cảm xúc gì.

Cô ngồi xuống bên những mảnh xác của bản thân, bàn tay nhẹ chạm lên mỗi khối thịt cháy sém.

Trong những khối đen kia bay ra từng đốm sáng màu lam nhạt. Vô số đốm sáng tụ vào linh hồn, thân thể mơ hồ của cô cũng thêm vài phần chân thực.

Nhìn thấy camera trong tay Phong Mặc, cô liền vươn tay về phía hắn.

Gió lớn cuộn lên cuốn theo rất nhiều giấy vụn, những mẩu giấy này quấn lấy chiếc camera, kéo nó ra khỏi tay Phong Mặc.

Phong Mặc cũng không phản kháng, khi gió vừa nổi hắn liền cười híp mắt mà buông tay, mặc cho ma nữ cướp đi chiếc camera đang mở.

Thuốc lá trong tay Lâm Việt đã cháy hết. Anh giẫm tắt tàn thuốc, im lặng nhìn u hồn của Bạch Hinh Thiến.

Dùng hai chiếc đèn rọi sáng phòng khách, Lâm Việt dẫn ba người còn lại lùi đến bên góc nhà, vị trí này có thể quan sát nhất cử nhất động xung quanh, cũng có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thế giới luân hồi chỉ nhắc nhở Lâm Việt về vấn đề điểm tích phân, Vương Hân đã chết, hiện tại anh chỉ còn lại số điểm của Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ, tổng cộng 37 điểm.

Mà một khi Thế giới luân hồi chưa có thông báo tiếp theo, anh không dám hành động khinh suất. Không thể xác định ma nữ này đã hoàn toàn vô hại hay chưa, vậy nên anh phải chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, đồng thời cũng chờ đợi thông báo mới.

Cái chết đột ngột của Vương Hân khiến Lâm Việt rất bất ngờ cũng rất khó chịu, nhưng anh đã quen với tính khí của Thế giới luân hồi, kết cục này có thể giải thích được. Nhìn Tiểu Cơ đang tự dằn vặt bản thân, anh khẽ thở dài, lên tiếng an ủi: “Đừng khóc, không phải lỗi của cô. Lần sau nếu gặp chuyện tương tự thì nhớ phải ưu tiên sinh mạng, Vương Hân không có tội lớn đến thế, không tới mức phải chết.”

Nghe lời xoa dịu của Lâm Việt, Tiểu Cơ thoáng chốc cũng quên đi nỗi sợ hãi và tự trách của mình. Cô ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng đáp một câu: “Cám ơn.”

Nhưng vẫn có thể nhận thấy Tiểu Cơ đã quy tất cả trách nhiệm trong cái chết của Vương Hân về mình, nét hổ thẹn giữa đôi hàng mày không thể xua tan.

Lâm Việt hiểu cảm giác của cô ta. Họ cùng đi với nhau từ đầu tới giờ, quan hệ của đôi tình nhân này và Vương Hân không tốt chút nào, vừa rồi lá phiếu tức giận kia đoán chừng cũng chính là vì muốn cảnh cáo gã một chút chứ không thật lòng muốn gã mất mạng.

Tiểu Tuyền tựa hồ muốn mắng Tiểu Cơ một trận, thế nhưng nhìn bộ dạng hối hận của cô, lời thô tục đã tới bên mép lại chuyển thành một câu oán trách: “Cái khiên thịt duy nhất trong đội lại chết như thế, còn toàn da giòn máu mỏng thì đánh thế nào đây, mẹ kiếp…”

Cái ví dụ không hợp hoàn cảnh này kỳ thực lại khiến tâm trạng Lâm Việt thoáng giãn ra.

Hoàn toàn chính xác, người vừa có thể bảo vệ người khác lại thuận tiện tránh cho bản thân tổn thương quả chỉ có mình Vương Hân. Hiện tại thẻ luân hồi của cả bốn người họ đều không thể bảo vệ người xung quanh, xem ra họ đúng là đã trở nên rất yếu ớt.

Có điều… Bây giờ anh muốn hỏi một vấn đề kỳ lạ khác.

Vừa rồi không ngờ Phong Mặc lại không chút do dự chọn cứu Vương Hân? Chuyện này có vẻ không phù hợp với tính cách của hắn lắm.

Giữa phòng khách, Bạch Hinh Thiến vẫn đang tiếp tục hấp thu những đốm sáng trên các mảnh xác của mình. Nhân thời cơ này, Lâm Việt hỏi Phong Mặc: “Không gặp một thời gian, cậu đổi tính lương thiện rồi.”

Phong Mặc mỉm cười, chớp mắt đã hiểu ý anh muốn nói gì: “Dù sao anh chắc chắn sẽ cứu nên tôi phải phối hợp với anh, thế thì sẽ thể hiện được là tôi rất tâm lý.”

“… Chuẩn bị!”

Lâm Việt vốn đang dở khóc dở cười vì câu trả lời của Phong Mặc, nhưng giờ đã không còn thời gian nói chuyện phiếm nữa.

Bạch Hinh Thiến có hành động khác rồi!

Nghe lời Lâm Việt cảnh cáo, cả ba người bên cạnh đồng loạt dời đường nhìn về phía linh hồn kia.

Cơn gió lạ lại nổi lên. Âm linh Bạch Hinh Thiến lảo đảo đứng dậy, tay chân cô bắt đầu vụn vỡ trong gió, tứ tán thành từng làn bụi trong suốt, dường như sắp theo gió mà đi.

Gương mặt cô an tĩnh bình yên, đối với cô, có lẽ tan vỡ này chính là thăng hoa mà không phải kết thúc.

Thế nhưng… vẻ tường hòa chỉ kéo dài vài giây. Gió chợt ngừng, tứ chi tan rã lại trở về hình dạng cũ.

Linh hồn của Bạch Hinh Thiến cũng vô cùng kinh ngạc.

Mang theo biểu cảm ngạc nhiên ấy, cô đột ngột tan biến.

Ở nơi Bạch Hinh Thiến vừa đứng, một tấm hình lặng lẽ xuất hiện.

Trước mắt bốn người Lâm Việt là loạt thông báo mới…

[Linh hồn Bạch Hinh Thiến đã tan vỡ.]

[Nhiệm vụ tiếp theo: Mang theo tấm ảnh đi tới bệnh viện mẹ Bạch Hinh Thiến đang ở.]

[Nếu không tới đích trong thời gian quy định, sẽ có ngẫu nhiên một trong hai người mới tử vong.]

[Thời gian còn lại: 2 giờ.]

Vừa nhìn thấy hình phạt của nhiệm vụ này là một trong hai người phải chết, lại lựa chọn ngẫu nhiên, Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ đều sợ tái mặt! Hai người hoảng hốt không kịp nghĩ gì nữa, liên tục giục hỏi Lâm Việt phải làm sao bây giờ.

Lâm Việt cau mày.

Nhiệm vụ không nêu địa chỉ rõ ràng, thành phố này cũng tám phần mười chỉ là hư cấu, họ không rõ đường quen lối, đi đâu tìm ra bệnh viện được chỉ định kia?

E rằng cần phải tập hợp một số tin tức đã thu được trước đó, suy luận một chút xem sao.

Phong Mặc bước lên nhặt lấy tấm ảnh, đồng thời cũng nhặt luôn thẻ luân hồi của Vương Hân.

Hắn nhìn bức hình trên tay, mỉm cười với Lâm Việt: “Vấn đề này cứ giao cho tôi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện