Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 466: Tru Sát



Nói thì chậm nhưng mọi chuyện lại chỉ xảy ra trong tích tắc, hai tên đàn ông lạ mặt một trước một sau, lấy tốc độ có thể nói là nhanh như chớp giật, giáp công Đình Tấn.

Đòn công kích của bọn họ đều nhắm vào vị trí hiểm yếu trên người Đình Tấn, không hề có chút gì gọi là nương tay, rõ ràng là đang muốn lấy mạng của hắn.

Bất quá, Đình Tấn chỉ thoáng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lập tức đã phục hồi tinh thần lại ngay.

Thân thể hắn tùy ý vũ động dưới sự khống chế của kỹ năng "Khống Vật Thuật", tức thì đã phóng người bay lượn lên trần nhà, trước ánh mắt trợn tròn của đám người xuất hiện trên hành lang.

Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển như chim én, Đình Tấn dễ dàng né tránh khỏi kỹ năng ‘Xung Phong’ của người đàn ông đang xông thẳng tới.

‘Vù…’

Một trận âm thanh ma sát với không khí lướt qua bên tai Đình Tấn, hắn cứ như vậy mà đứng lơ lửng trên trần nhà.

Còn gã địch nhân kia thì lại bất hạnh hơn, đã đánh hụt mục tiêu, nhưng dư lực vẫn còn nên không thể dừng lại, mà vẫn tiếp tục lao thẳng tới cầu thang phía sau lưng Đình Tấn, nặng nề rớt xuống tầng dưới.

Đám người đang bao vây xung quanh cũng bị hành động của Đình Tấn làm cho giật mình kinh ngạc, toàn bộ động tác khựng lại giữa chừng, đứng ngẩng ngơ nhìn Đình Tấn.

Người tụ tập càng lúc càng đông, hành lang tầng lầu 19 này cũng khá rộng rãi, có đến hơn năm, sáu mét bề ngang, cho nên chỉ trong giây lát thôi thì Đình Tấn đã bị một đám người bao vây bị kính toàn bộ đường lui, số lượng người cũng có hơn trăm tên.

- “The Dawn?!”

Không biết là ai lên tiếng, từ bên trong đám người đột nhiên truyền ra một giọng kinh hô. Đối phương dĩ nhiên đã nhìn ra được thân phận của Đình Tấn, bởi lẽ khi tiến lên tới nơi này, Đình Tấn cũng không hề có sử dụng bất kì đồ vật nào để che đậy diện mạo của mình.

- “Ngươi làm sao lại đến đây?! Ngươi muốn làm gì?”

Đúng lúc này, một tên to con từ bên trong đám người bước ra, ánh mắt đề phòng nhìn lấy Đình Tấn, trầm giọng hỏi dò.

Nhìn thấy người này, Đình Tấn liền nhận ra ngay, đối phương chính là tên Chiến Sĩ dẫn đầu đoàn người đi theo Long đến phục kích cứ điểm của [The Alliance].

Hiện tại hắn là đang ở tổng bộ của [Hồng Môn Hội], cho nên gặp phải người quen cũng không có gì để lấy làm lạ.

- “Ta muốn gì, ngươi ắt hẳn phải biết rồi, đừng cố bày trò hay hi vọng có thể câu giờ tìm thêm viện trợ, hôm nay sinh mạng của các ngươi đã định sẵn đến hồi kết rồi.”

Nhếch miệng cười lạnh, Đình Tấn thản nhiên mà nói, ý tứ không để những người này vào trong mắt bày ra bên ngoài rõ ràng. Trong khi nói chuyện, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt khẽ híp lại một tuyến nhỏ, tản mát ra từng đạo quang mang nguy hiểm.

Vừa chạm đến ánh mắt của Đình Tấn, gã đàn ông kia không khỏi rùng mình một cái, miệng cứng đờ không thể cất giọng nói tiếp. Nội tâm hắn tràn ngập sợ hãi, đây là cái dạng gì ánh mắt?

Phảng phất như thần chết đang dòm ngó hắn, chỉ cần đối phương phủi tay một cái liền có thể biến hắn thành tro bụi, tan biến khỏi thế gian này. Lại như một lưỡi hái chuyên đi thu gặt sinh mạng, duệ khí không thể đỡ, một khi lộ ra phong mang liền không thể ngăn cản.

‘Tê…’

Từng âm thanh hít thở sâu dồn dập vang lên, đám người này đều là những thành viên chủ chốt của [Hồng Môn Hội], ai lại không phải là kẻ liều mạng kia chứ. Bị Đình Tấn khinh thường như vậy trong nội tâm bọn họ cho dù sợ hãi cũng không thể không xuất hiện một luồng tức giận không tên.

Trải qua một hồi thở sâu, tên đàn ông dẫn đầu vừa nói chuyện với Đình Tấn lúc nãy, cũng đã lấy lại được chút dũng khí để tiếp tục lên tiếng.

- “Tốt cho ngươi một cái định sẵn hồi kết cho chúng ta, nhưng muốn làm được điều đó phải xem ngươi đủ sức không. Lên! Giết hắn cho ta!”

Gương mặt dữ tợn, ngữ khí cũng hung ác, lần này hắn đã không còn ý tứ câu giờ gì nữa, mà thay vào đó là quyết tuyệt dứt khoát hơn rất nhiều, khẳng định là muốn dồn Đình Tấn vào chỗ chết.

Hiển nhiên, Đình Tấn đã đoán biết được mưu đồ của gã thì việc chần chờ hay do dự thêm nữa cũng là vô dụng, như thế còn không bằng ra tay trước chiếm lấy tiên cơ.

Thanh âm của hắn vừa dứt, mấy tên thành viên [Hồng Môn Hội] đang đứng vây quanh Đình Tấn lập tức phát động công kích.

"Tê Liệt"

‘Xung Phong’

"Róc Xương"



Từng tên thay phiên nhau dẫm đạp lên mặt đất hoặc vách tường, mượn lực nhảy lên trần nhà để tiếp cận Đình Tấn, hơn 20 tên đồng loạt tung ra những động tác công kích hoặc kỹ năng trong trò chơi Anh Hùng cực kì quen thuộc.

Đình Tấn hơi híp mắt lại, sát ý ẩn hiện bên trong ánh mắt không ngừng tản mát ra bên ngoài. Đến giờ phút này đây, hắn đã chắc chắn rằng, đám người [Hồng Môn Hội] đã khám phá ra cách thức đồng bộ kỹ năng trong trò chơi với thế giới hiện thực bên ngoài.



Mặc dù không biết đối phương làm sao mò ra được bí mật đó, nhưng biểu lộ của Đình Tấn đều giữ nguyên một dạng chẳng hề quan tâm nhiều lắm. Hắn không nhất thiết phải biết nguyên do gì, dù sao chuyện ấy đều đã nằm trong suy tính của hắn, chênh lệch thời gian cũng không nhiều lắm.

Một khi Đình Tấn bật mí về bí mật đó cho quân đội nước Entire Land thì hắn biết rõ, sớm muộn nó cũng sẽ phải rò rỉ ra toàn bộ thế giới bên ngoài mà thôi. Gián điệp của các nước cắm vào một quốc gia cũng không phải là để làm cảnh, sau cùng thì vấn đề chỉ là thời gian.

‘Lôi Xích’

Không có một chút chần chờ hay do dự nào, Đình Tấn tức tốc vung lên thủ chưởng, hướng về phía một tên đàn ông có thân hình gầy gò, đang cầm dao găm thi triển kỹ năng "Tê Liệt" phóng tới trước mặt hắn.

Ở đây là hiện thực, không phải là bên trong trò chơi nữa rồi, cho nên nếu như bị con dao găm đấy găm vào đầu thì Đình Tấn nắm chắc 99% tỉ lệ chắc chắn phải chết, chứ không phải như trong trò chơi chỉ đánh đổi lại một ít điểm HP.

Tuy nhiên, tên đàn ông Đạo Tặc đó là không có cơ hội, vì chưa kịp để hắn đi vào vùng bán kính ba mét xung quanh Đình Tấn, thì một tia lôi điện trắng xóa đã phóng tới trước ngực hắn.

‘Xoẹt…’

‘Hự…’

Sự tình diễn ra chỉ trong một phần trăm của giây, lôi điện thô to bằng cả một bắp tay người, đã đánh xuyên qua lồng ngực hắn, đốt cháy da thịt bên ngoài thành một màu xám.

Vừa hủy diệt sinh mạng của tên Đạo Tặc này, lôi điện cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại mà tiếp tục phóng về phía một tên địch nhân ở gần nó nhất.

‘Xoẹt… xoẹt xoẹt…’

‘Á… hự’



Từng âm thanh lôi điện xuyên thấu qua da thịt trên cơ thể người vang lên, lâu lâu lại còn kèm theo một tiếng hét thảm.

Từng người tới nhanh mà hạ xuống cũng nhanh, chưa kịp chạm đến một góc áo của Đình Tấn nữa thì đã bị đánh hạ. Thân thể bọn họ theo quán tính tiếp tục bay ra một đoạn ngắn rồi nặng nề rơi lên mặt đất, hai mắt từ từ mất đi sắc thái.

Sự tình diễn ra cực kì nhanh, chỉ trong khoảnh khắc nháy mắt một cái thì sàn hành lang dưới chân Đình Tấn đã xuất hiện thêm tám cái xác.

Ấy thế nhưng, người tới cũng không phải chỉ có tám tên này, mà là rất nhiều người khác nữa, đồng dạng đều sử dụng phương thức công kích kỹ năng bên trong trò chơi.

Đình Tấn vẫn không hề có chút lo lắng nào, từ đầu đến cuối đều là một dạng thần thái ung dung.

Ngay sau khi vừa tung ra kỹ năng ‘Lôi Xích’ xong, thân thể của hắn lấy tốc độ chớp nhoáng rơi xuống bên dưới, nhưng lại không dẫm đạp lên sàn nhà mà lại nhẹ nhàng đáp lên cái xác của một tên thành viên [Hồng Môn Hội], mới vừa bị ‘Lôi Xích’ giết chết.

- “CHẾT!”

Như tử thần gọi tên khi thu gặt sinh mệnh, Đình Tấn hét lớn một tiếng, nắm tay vung ra trước mặt làm một tư thế siết chặt một vật thể gì đó.

‘Rắc rắc rắc rắc…’

Đón lấy từng trận âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên, làm cho người ta cảm giác rùng rợn đến lạnh cả sống lưng.

‘Phịch bịch bịch…’

Trên không vẫn còn đuổi tới một nhóm hơn 10 người, vừa vồ hụt lấy Đình Tấn, cũng chưa kịp đáp xuống đất thì bọn họ đồng loạt đã mất đi ý thức, ngã sấp mặt xuống sàn nhà, chết đến không thể chết thêm.

Tử trạng của 10 người này đều như nhau, cổ bộ vặn gãy, đầu xoay ngược ra sau, thậm chí trên gương mặt vẫn còn lưu lại biểu lộ kinh hoảng cùng khó tin.

Những tên thành viên của [Hồng Môn Hội] vừa định tiến lên công kích Đình Tấn, nhưng vừa nhìn thấy một màn trước mắt thì bước chân giống như bị hóa đá một dạng, đều đứng im tại chỗ, không còn nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân chúng nữa.

- “Ma… hắn là ác ma…”

Một tên thành viên [Hồng Môn Hội] vì không kìm chế được nỗi kinh hãi mà vô thức kêu ra một tiếng, giọng nói run rẩy đến đáng sợ.

Xưa nay, bọn họ là người trong chốn giang hồ, vốn không sợ trời không sợ đất, đối với cái chết cũng xem nhẹ, thế nhưng lúc này đây, một cảm giác sợ hãi bỗng dưng xuất hiện tận sâu bên trong linh hồn của họ, chỉ vì một cách giết người vô thanh vô thức, của tên thanh niên quỷ dị trước mắt.

- “Ta đã nói, hôm nay các ngươi đều phải chết.”

Chợt, một giọng nói vô cảm vang lên, nhưng khi vào đến trong lỗ tai bọn họ thì giống như âm thanh gọi hồn từ bên dưới cửu u âm tuyền truyền ra. Mồ hôi lạnh cứ như không cần tiền tuôn trào ra bên ngoài cơ thể họ.

‘Chạy!’

Duy nhất một ý nghĩ còn tồn tại trong đầu bọn họ ngay lúc này.

Bất quá, đã chậm!

‘Rắc răng rắc… bịch bịch…’

Lại tiếp tục một trận âm thanh xương cốt bị vặn gãy truyền tới, gần 100 tên thành viên [Hồng Môn Hội] chỉ vừa mới xoay người thì đã đồng loạt ngã gục ra đất một cách quỷ dị.

Thân thể bọn họ không hề có bất kì vết thương nào, duy chỉ có phần đầu là bị vặn ngược về phía sau.

Không gian xung quanh hành lang lầu 19 ở thời điểm hiện giờ trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, hơn trăm người sống chỉ còn lưu lại hai người là Đình Tấn cùng với tên thành viên cao cấp của [Hồng Môn Hội] vừa đối thoại với hắn lúc nãy.

- “Nói cho ta biết, làm sao các ngươi biết sử dụng kỹ năng trong trò chơi? Là ai dạy các ngươi?”

Đình Tấn lại nhàn nhạt lên tiếng, thân thể lơ lửng chậm rãi bay qua một khu vực hành lang phủ đầy xác người, cặp mắt không thèm nghía nhìn lấy một cái, chẳng khác nào đống xác chết đó không hề có bất cứ quan hệ gì với hắn vậy.

- “Ngươi… ngươi…”

Tên đàn ông duy nhất còn sót lại đã bị một loạt hành động của Đình Tấn làm cho sợ đến mất hồn, bước chân vô thức lùi về phía sau, đôi bờ môi lắp bắp nói không nên lời.

Hắn bây giờ phải nghĩ trong đầu, tên này phải chăng là thần chết, là diêm vương đến đòi mạng chẳng, chỉ vung tay một cái, cả trăm người theo hắn ngã xuống mà chết.

- “Ta… Tha cho ta… làm ơn tha ta đi.”

Đại não trì trệ một hồi, tên đàn ông này rốt cuộc cũng nghĩ đến điểm mấu chốt trong câu hỏi của Đình Tấn, vội vàng nói nhưng vì quá sợ hãi mà không thể nói trôi chảy từng câu.

Thế nhưng, đáp lại hắn là một nụ cười trên gương mặt của Đình Tấn, một nụ cười đủ để làm người cảm giác lạnh lẽo từ cả thể xác đến lẫn linh hồn.

Bất thình lình, gã đàn ông chợt cảm giác thân thể giống như bị một bàn tay nâng đỡ, chậm chạp bay lơ lửng lên không trung.

- “Aaa… tha ta, đừng giết ta… ta không biết gì cả, đừng giết ta.”

Nhìn thấy Đình Tấn đang đạp lên một cái xác chết, hướng về phía mình giơ lên nắm tay, gã đàn ông triệt để bị làm cho hoảng sợ, luôn miệng gào rú lên, thân thể không ngừng cựa quậy muốn tránh thoát khỏi khống chế.

- “Nói hay không?”

Không hề chú ý đến những tiếng hô to gọi nhỏ của đối phương, Đình Tấn chỉ hờ hững cất giọng hỏi một câu ngắn gọn.

- “Đừng, đừng… ngươi thả ta, rồi ta sẽ khai hết.”

Bị Đình Tấn đặt câu hỏi, gã đàn ông trong cơn kinh hãi, gấp giọng đáp. Tuy rằng sợ nhưng hắn vẫn còn lại một chút lý trí, muốn dùng thứ này để trao đổi với Đình Tấn.

Ấy thế nhưng hắn đã lầm…

‘Rắc…’

Đáp lại yêu cầu của hắn là một đạo âm thanh xương cốt bị vặn gãy, kèm theo đó còn có một cơn đau đớn thấu tận tâm gan truyền đến đại não.

- “Á gahhh…”

Cơn đau đớn ập tới bất ngờ, khiến cho một kẻ đang ở trạng thái không hề có bất cứ sự phòng bị nào như hắn, gần như đã tan vỡ cả tinh thần.

Thân thể hắn cũng vì quá đau mà không còn vùng vẫy nữa, thay vào đó là ứa ra từng trận mồ hôi lạnh, run lên bần bật như bị trúng tà.

Tinh thần của hắn đã bị kéo căng ra, bây giờ lại nhìn thấy cánh tay trái của mình bị vặn ngược, uốn lượn ra phía sau, thì càng vượt lên cực độ hoảng sợ.

- “Nói – hay – không?”

Không chờ cho hắn kịp thoát khỏi cơn đau đớn, giọng nói như quỷ đòi mạng từ cửu u địa ngục kia lại tiếp tục truyền tới, từng chữ một bị gằn giọng nói ra, khi rơi vào trong tai hắn lại vô tình để nỗi sợ hãi càng tăng lên thêm mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện