Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 211: Giao Lưu Thi Đấu Kết Thúc
Mạc Nhất cùng Tân Minh Nguyệt đánh một lúc thì chủ động nhận thua.
Nhìn Mạc Nhất không chút do dự nhảy xuống sân đấu, Tân Minh Nguyệt hoàn toàn không có chút vui sướng khi giành được chiến thắng, thực lực của nàng cao hơn Mạc Nhất một cấp nhưng lại để đối phương an toàn thối lui như vậy.
Mạc Phi nhìn Mạc Nhất, có chút bất mãn nói: “Sớm nhận thua không phải xong rồi ssao, lâu như vậy mới chịu thua, giờ thì muộn giờ cơm tối rồi a.”
Mấy học viên khác ở bên cạnh nghe Mạc Phi nói vậy thì sắc mặt không khỏi có chút vặn vẹo.
Mạc Nhất khẽ giật giật ngón tay: “Ta cảm thấy nên làm dáng một chút, vừa lên đài đã nhận thua thực mất mặt!”
Mạc Phi không đồng ý: “Mất mặt cái gì? Ta đây chưa từng sợ mất mặt.”
Trịnh Huyên nhíu mày: “Sao ngươi có thể bảo Nhất Nhất làm như ngươi được chứ, ngươi không sợ mất mặt quen rồi, thế nhưng Nhất Nhất thì vẫn muốn mặt mũi a.”
“…”
Mạc Nhất liếc Trịnh Huyên một cái, nghiêm túc nói: “Đừng nói bậy.”
Trịnh Huyên có chút chua chua: “Ngươi cứ luôn bao che hắn.”
Đường Thiên Thái ngáp một cái, có chút buồn rầu nói: “Ta đói quá a, thực sự rất rất đói! Bụng cứ kêu miết thôi, đại tẩu, còn bao lâu nữa mới xong a! Ta muốn ăn cơm.”
Tô Vinh bất đắc dĩ nói: “… còn rất lâu.”
Đường Thiên Thái ngẩng đầu, đáng yêu nhìn Tô Vinh, ngón tay chọt chọt bụng: “Ngươi nghe này đại tẩu, ọt ọt, ọt ọt…”
Nhìn Đường Thiên Thái, trong lòng Mạc Nhất có chút áy náy, thầm nghĩ, có lẽ hắn không nên kéo dài như vậy.
Tô Vinh từ không gian giới chỉ lấy ra linh quả đưa cho Đường Thiên Thái: “Cầm ăn đi.”
Đường Thiên Thái nhận lấy linh quả, kéo mặt nạ lên một chút rồi rôm rốp gặm linh quả.
Tân Minh Nguyệt đen mặt trở lại đội ngũ.
Lý Bích Quân nhìn Tân Minh Nguyệt nói: “Tân học tỷ, ngươi đã chiến thắng rồi, sao sắc mặt lại khó coi như vậy a?”
Tân Minh Nguyệt cắn răng nói: “Tên kia rõ ràng còn có thể đánh tiếp thế nhưng lại chủ động nhận thua, nếu đã chết nhát muốn nhận thua thì sao không nhận sớm một chút mà kéo dài lâu như vậy.”
Lý Bích Quân bất đắc dĩ cười nói: “Dù sao thì thắng vẫn tốt hơn thua.”
Đới Nhiêu đã tỉnh lại, trên gương mặt kiều mỵ là biểu tình lạnh nhạt.
Doãn Nhu Hân đứng bên cạnh, biểu tình vô cùng quẫn bách, nàng thua quá thảm, cứ vậy một thiếu niên không tiếng không tăm kề dao bên cổ, lại còn bị một tiểu quỷ mắng nhiếc trước mặt mọi người.
Liếc nhìn Đới Nhiêu ở bên cạnh, tuy Đới Nhiêu cũng thua nhưng mọi người đều thấy được thực lực của nàng ta, thân phận thuật sư tinh thần của Đới Nhiêu đủ làm nhóm học tỷ không dám lỗ mãng.
Cảm giác được vô số tầm mắt đặt lên người mình, thậm chí còn quét về phía ngực mình, Doãn Nhu Hân cảm thấy bực bội không thôi.
“Nhìn đâu có lép a!”
“Nghe nói là độn, bên trong toàn là bông vải thôi.”
“Thật sự là độn à? Nhìn không ra a!”
“Lời đồn rốt cuộc là thật hay giả?”
“Hẳn là thật đi, đứa bé kia gọi nàng ta là Thái Bình công chúa.”
“…”
Tiếng xì xào ở xung quanh truyền vào tai Doãn Nhu Hân, đồng thời cũng truyền tới tai nhóm Tân Minh Nguyệt.
“Doãn sư muội, ngươi cùng Đường Thiên Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tân Minh Nguyệt vừa quan sát Doãn Nhu Hân vừa hỏi.
Doãn Nhu Hân cúi đầu, có chút khó xử: “Chuyện năm đó, sư muội không muốn nhiều lời.”
Tân Minh Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nếu sư muội không muốn nói thì sư tỷ cũng không hỏi.”
Đới Nhiêu lạnh lùng nhìn Doãn Nhu Hân, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt nhàn nhạt.
Nhìn sắc mặt Đới Nhiêu, Doãn Nhu Hân chỉ cảm thấy muốn độn thổ.
Trần Thiên Hà nhìn Nhiếp Hưng Hải, đắc ý hỏi: “Trúc tong teo, còn muốn so nữa không? Ta thấy cũng trễ lắm rồi, còn kéo dài nữa thì sẽ muộn giờ cơm tối a!”
Biểu tình Nhiếp Hưng Hải có chút khó xử, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được thực lực của Trịnh Huyên, biết rõ nếu tiếp tục giao đấu thì chắc chắn là thua nhiều thắng ít.
“Viện trưởng, để ta đấu đi.” La Lan quận chúa bước ra.
Nhiếp Hưng Hải nhìn La Lan quận chúa, có chút lúng túng.
Trần Thiên Hà ưỡn bụng nhìn Nhiếp Hưng Hải nói: “Trúc tong teo, đồ đệ của ta nói hắn không muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân, cả ba người còn lại cùng lên đi.”
Lý Bích Quân nhíu mày, bất mãn nói: “Viện trưởng, người nọ thực ngông cuồng.”
Nhiếp Hưng Hải có chút nghiêm túc nói: “Thiếu niên kia rất lợi hại.”
La Lan quận chúa không đồng ý nói: “Viện trưởng, La Lan nguyện ý đánh một trận.”
Nhiếp Hưng Hải nhíu mày: “Nếu đối phương đã nói vậy thì ba người các ngươi cùng lên đi.”
Nghe vậy, La Lan quận chúa, Lý Bích Quân cùng một thiếu nữ gọi là Thanh Hà cùng nhảy lên sân đấu.
Mạc Phi mở to mắt nhìn ba thiếu nữ trên sân, thở dài: “Quao, đều là mỹ nữ, đáng tiếc, đáng tiếc, mỹ nữ không quan trọng bằng tinh tinh. Trịnh Huyên, ngươi ngàn vạn lần đừng vì đối phương là mỹ nữ mà nương tay a, phải biết mỗi người chính là một ngàn tinh tinh a…”
“Ngươi yên tâm, ta chưa từng có khái niệm thương hương tiếc ngọc.” Trịnh Huyên ngắt lời Mạc Phi, tung người nhảy lên sân đấu.
“Cũng đúng, người không hiểu phong tình như ngươi làm gì biết thương hương tiếc ngọc chứ?” Nhìn bóng lưng Trịnh Huyên, Mạc Phi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trịnh Huyên vừa đáp xuống sân liền bị ba thiếu nữ vây công.
Roi, phi kiếm, ngân thương lập tức hướng về phía Trịnh Huyên.
Hỏa diễm quanh người Trịnh Huyên bùng phát, toàn bộ công kích của ba người bị ngọn lửa hừng hực ngăn cản.
“Ầm.” Trịnh Huyên tung một quyền, Lý Bích Quân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Bích Quân sư muội.” Tân Minh Nguyệt cau mày, bất an kêu một tiếng.
Lý Bích Quân bị Trịnh Huyên đánh một quyền trúng ngực, sau khi văng ra xa hơn mười thước thì trực tiếp ngất xỉu.
“Người này là ai a?” Doãn Nhu Hân cau mày.
Tân Minh Nguyệt trợn to mắt, ở hoành thành thỉnh thoảng cũng có vài cao thủ không tiếng tăm xuất hiện, thế nhưng nhóm đệ tử Trần Thiên Hà thu nhận lần này có lai lịch rất quỷ dị, không thể nào điều tra được.
Vô số dây leo từ trên sân chui ra quấn lấy người Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên túm lấy dây leo kéo mạnh, dây leo bị kéo đứt, hỏa diễm tung bay, dây leo nháy mắt biến thành tro bụi.
“Thật là đáng sợ!” Doãn Nhu Hân có chút khiếp sợ nói.
Tân Minh Nguyệt lơ đểnh nói: “Loại trình độ vài vài sư huynh, sư tỷ trong học viện cũng làm được.”
Thực lực của những học viên Nhiếp Hưng Hải dẫn theo lần này có thể xem là không tệ, thế nhưng cũng không phải người đứng đầu học viện, dù sao thì lần này tới học viện Thiên Hà chỉ để dò xét mà thôi.
Đứng trên đài, sắc mặt La Lan quận chúa hết sức thê thảm, tóc tai bù xù, ống tay áo bị hỏa diễm đốt cháy.
Trịnh Huyên ôn hòa nhã nhặn nhìn dáng vẻ chật vật của La Lan quận chúa, một quyền đấm thẳng tới.
Cú đấm mang theo kình phong làm mọi người có thể cảm giác được nếu dính đòn này thì đau đớn biết bao nhiêu.
“Người này có phải nam nhân không? Sao lại hung tàn như vậy, người như vậy có thể lấy được vợ sao?” Tân Minh Nguyệt trừng mắt, vô cùng mất hứng nói.
Nhiếp Hưng Hải nhìn Trịnh Huyên, lại nhìn Mạc Nhất bên cạnh Trần Thiên Hà nói: “Hắn đã có vợ rồi.”
Tân Minh Nguyệt thực bội phục nhìn Nhiếp Hưng Hải: “Viện trưởng, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết à?”
“Đối thủ của ngươi vừa nãy chính là bạn lữ của hắn.” Nhiếp Hưng Hải nói.
Nghe vậy, Tân Minh Nguyệt liền nhìn về phía Mạc Nhất: “Hắn?”
Nhiếp Hưng Hải gật đầu: “Đúng vậy, công pháp của hai người bọn họ rất tương tự, hẳn là tu tập một bộ pháp quyết song tu.”
Nhìn người tàn bạo trên sân đấu, Tân Minh Nguyệt lẩm bẩm: “Hung tàn như vậy, quả thực chỉ có nam nhân mới chịu được.”
Đứng trên sân, Trịnh Huyên túm lấy tay La Lan quận chúa quật qua vai, ném văng thiếu nữ ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ chật vật của La Lan quận chúa, trong lòng Tân Minh Nguyệt có chút căng thẳng.
Doãn Nhu Hân cắn môi, thầm vui sướng khi mình không phải làm đối thủ của Trịnh Huyên.
“Người này cũng thực quá đáng.” Tân Minh Nguyệt tức giận nói. Học viện tinh thần cũng diễn ra rất nhiều cuộc so tài giao lưu, thế nhưng nàng chưa từng thấy ai hung tàn như Trịnh Huyên.
Chỉ chốc lát sau, trên sân đấu chỉ còn lại một người đứng là Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên nhàn nhạt nhìn ba người chật vật ngã dưới đài, bình tĩnh xoay người đi xuống.
Học viên của học viện Thiên Hà xem chiến ở xung quanh lập tức bùng phát một trận hoan hô.
Tân Minh Nguyệt, Đới Nhiêu, Doãn Nhu Hân cùng nhảy tới đỡ ba người bị thương dậy.
La Lan quận chú nhìn theo hướng Trịnh Huyên rời đi, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Trịnh Huyên đi tới bên cạnh Mạc Nhất, Mạc Nhất rút ra một chiếc khăn tay giúp Trịnh Huyên lau mồ hôi trên trán, Trịnh Huyên có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Mạc Nhất.
Nhìn một màn này, tâm tình Tân Minh Nguyệt có chút phức tạp… đợi đến khi nhìn thấy cái người máu lạnh tàn bạo như dã thú kia lộ ra biểu tình ngượng ngùng lúng túng, tâm tình nàng liền biến thành cổ quái. Tân Minh Nguyệt không dám tin nhìn gương mặt đỏ ửng của Trịnh Huyên, thầm nghĩ, thực không ngờ tên kia cũng biết đỏ mặt.
Mạc Phi tiến tới bên cạnh Mạc Nhất nói: “Nhất Nhất, ngươi uống lộn thuốc à?”
Mạc Nhất nhàn nhạt nhìn Mạc Phi: “Rất nhiếu người đang nhìn chằm chằm A Huyên, ta phải làm chút gì đó để bọn họ cách xa A Huyên một chút.”
“…” Mạc Nhất đang tuyên bố chủ quyền sao?
Trịnh Huyên nắm tay Mạc Nhất nói: “Nhất Nhất, ta sẽ không để ý tới người khác, ta chỉ thích ngươi.”
Mạc Phi xỉa: “Ngươi yên tâm, ngươi hung tàn như vậy, chẳng ai dám thích ngươi đâu.”
Trịnh Huyên: “…”
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi hỏi: “Thiếu gia, có phải chúng ta nên đi ăn cơm không?”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi, ngươi không nói thì ta đã quên mất rồi, bụng réo nãy giờ rồi, trước khi ăn cơm phải thu tiền cái đã, sư phụ, tinh tinh đâu?” Mạc Phi chớp chớp mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn béo viện trưởng.
Béo viện trưởng tức giận nói: “Gấp cái gì, ta mà quịt tiền ngươi à?”
Mạc Phi nhăn nhó: “Ai biết được a!”
Béo viện trưởng: “…”
“Chỉ có năm ngàn tinh tinh thôi, xem tiền đồ của ngươi kìa.” Béo viện trưởng tức giận nói.
“Viện trưởng đại nhân, nếu ngài cảm thấy ít thì có thể đưa nhiều hơn mà. Ta tuyệt đối sẽ không chê nhiều a.” Mạc Phi thành khẩn nói.
Béo viện trưởng cười ha hả hai tiếng, lạnh lùng nói: “Nằm mơ.”
Mạc Phi: “…”
Nhiếp Hưng Hải hướng béo viện trưởng đi tới: “Lão béo, không ngờ lần nãy ngươi quả thực đã thu nhận được vài đứa đồ đệ có khả năng.”
Béo viện trưởng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đồ đệ của ta đương nhiên là tốt rồi, còn công phu hại đồ đệ của ngươi thì càng ngày càng tinh tiến nhỉ, nhiều hạt giống tốt như vậy cư nhiên bị ngươi lãng phí.”
Nhiếp Hưng Hải phản bác: “Hại đồ đệ? Bàn về chuyện này thì ta làm sao bằng ngươi.”
Béo viện trưởng trợn mắt, cười tươi nói nhìn đám Tân Minh Nguyệt: “Mấy vị mỹ nữ có hứng thú gia nhập học viện Thiên Hà chúng ta không? Lực lượng đạo sư ở học viện Thiên Hà rất hùng hậu, soái ca đặc biệt nhiều, các ngươi qua đây sẽ biết có rất nhiều chỗ tốt…”
Nhóm học viên ở xung quanh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của viện trưởng nhà mình, thực sự vô ngữ.
Mạc Phi gãi đầu, nghĩ thầm, viện trưởng, ngươi đào góc tường ngay trước mặt người ta như vậy có ổn không?
Nhiếp Hưng Hải liếc nhìn béo viện trưởng, sau đó chuyển ánh mắt về phía đám Mạc Phi: “Mấy vị đồng học có hứng thú chuyển qua học viện Tinh Thần của chúng ta không, học viện chúng ta điều kiện rất tốt, mỹ nữ đặc biệt nhiều, nếu các ngươi qua học viện chúng ta thì tuyệt đối không cần lo lắng vấn đề tinh tinh, ưu đãi của học viện dành cho học viên ưu tú đặc biệt rất tốt a!”
Béo viện trưởng lập tức xù lông: “Trúc tong teo, ngươi muốn chết à?”
Nhiếp Hưng Hải cũng không cam lòng yếu thế: “Mập chết tiệt, ta sợ ngươi à?”
Mạc Phi: “…”
Nhìn Mạc Nhất không chút do dự nhảy xuống sân đấu, Tân Minh Nguyệt hoàn toàn không có chút vui sướng khi giành được chiến thắng, thực lực của nàng cao hơn Mạc Nhất một cấp nhưng lại để đối phương an toàn thối lui như vậy.
Mạc Phi nhìn Mạc Nhất, có chút bất mãn nói: “Sớm nhận thua không phải xong rồi ssao, lâu như vậy mới chịu thua, giờ thì muộn giờ cơm tối rồi a.”
Mấy học viên khác ở bên cạnh nghe Mạc Phi nói vậy thì sắc mặt không khỏi có chút vặn vẹo.
Mạc Nhất khẽ giật giật ngón tay: “Ta cảm thấy nên làm dáng một chút, vừa lên đài đã nhận thua thực mất mặt!”
Mạc Phi không đồng ý: “Mất mặt cái gì? Ta đây chưa từng sợ mất mặt.”
Trịnh Huyên nhíu mày: “Sao ngươi có thể bảo Nhất Nhất làm như ngươi được chứ, ngươi không sợ mất mặt quen rồi, thế nhưng Nhất Nhất thì vẫn muốn mặt mũi a.”
“…”
Mạc Nhất liếc Trịnh Huyên một cái, nghiêm túc nói: “Đừng nói bậy.”
Trịnh Huyên có chút chua chua: “Ngươi cứ luôn bao che hắn.”
Đường Thiên Thái ngáp một cái, có chút buồn rầu nói: “Ta đói quá a, thực sự rất rất đói! Bụng cứ kêu miết thôi, đại tẩu, còn bao lâu nữa mới xong a! Ta muốn ăn cơm.”
Tô Vinh bất đắc dĩ nói: “… còn rất lâu.”
Đường Thiên Thái ngẩng đầu, đáng yêu nhìn Tô Vinh, ngón tay chọt chọt bụng: “Ngươi nghe này đại tẩu, ọt ọt, ọt ọt…”
Nhìn Đường Thiên Thái, trong lòng Mạc Nhất có chút áy náy, thầm nghĩ, có lẽ hắn không nên kéo dài như vậy.
Tô Vinh từ không gian giới chỉ lấy ra linh quả đưa cho Đường Thiên Thái: “Cầm ăn đi.”
Đường Thiên Thái nhận lấy linh quả, kéo mặt nạ lên một chút rồi rôm rốp gặm linh quả.
Tân Minh Nguyệt đen mặt trở lại đội ngũ.
Lý Bích Quân nhìn Tân Minh Nguyệt nói: “Tân học tỷ, ngươi đã chiến thắng rồi, sao sắc mặt lại khó coi như vậy a?”
Tân Minh Nguyệt cắn răng nói: “Tên kia rõ ràng còn có thể đánh tiếp thế nhưng lại chủ động nhận thua, nếu đã chết nhát muốn nhận thua thì sao không nhận sớm một chút mà kéo dài lâu như vậy.”
Lý Bích Quân bất đắc dĩ cười nói: “Dù sao thì thắng vẫn tốt hơn thua.”
Đới Nhiêu đã tỉnh lại, trên gương mặt kiều mỵ là biểu tình lạnh nhạt.
Doãn Nhu Hân đứng bên cạnh, biểu tình vô cùng quẫn bách, nàng thua quá thảm, cứ vậy một thiếu niên không tiếng không tăm kề dao bên cổ, lại còn bị một tiểu quỷ mắng nhiếc trước mặt mọi người.
Liếc nhìn Đới Nhiêu ở bên cạnh, tuy Đới Nhiêu cũng thua nhưng mọi người đều thấy được thực lực của nàng ta, thân phận thuật sư tinh thần của Đới Nhiêu đủ làm nhóm học tỷ không dám lỗ mãng.
Cảm giác được vô số tầm mắt đặt lên người mình, thậm chí còn quét về phía ngực mình, Doãn Nhu Hân cảm thấy bực bội không thôi.
“Nhìn đâu có lép a!”
“Nghe nói là độn, bên trong toàn là bông vải thôi.”
“Thật sự là độn à? Nhìn không ra a!”
“Lời đồn rốt cuộc là thật hay giả?”
“Hẳn là thật đi, đứa bé kia gọi nàng ta là Thái Bình công chúa.”
“…”
Tiếng xì xào ở xung quanh truyền vào tai Doãn Nhu Hân, đồng thời cũng truyền tới tai nhóm Tân Minh Nguyệt.
“Doãn sư muội, ngươi cùng Đường Thiên Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tân Minh Nguyệt vừa quan sát Doãn Nhu Hân vừa hỏi.
Doãn Nhu Hân cúi đầu, có chút khó xử: “Chuyện năm đó, sư muội không muốn nhiều lời.”
Tân Minh Nguyệt nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nếu sư muội không muốn nói thì sư tỷ cũng không hỏi.”
Đới Nhiêu lạnh lùng nhìn Doãn Nhu Hân, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt nhàn nhạt.
Nhìn sắc mặt Đới Nhiêu, Doãn Nhu Hân chỉ cảm thấy muốn độn thổ.
Trần Thiên Hà nhìn Nhiếp Hưng Hải, đắc ý hỏi: “Trúc tong teo, còn muốn so nữa không? Ta thấy cũng trễ lắm rồi, còn kéo dài nữa thì sẽ muộn giờ cơm tối a!”
Biểu tình Nhiếp Hưng Hải có chút khó xử, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được thực lực của Trịnh Huyên, biết rõ nếu tiếp tục giao đấu thì chắc chắn là thua nhiều thắng ít.
“Viện trưởng, để ta đấu đi.” La Lan quận chúa bước ra.
Nhiếp Hưng Hải nhìn La Lan quận chúa, có chút lúng túng.
Trần Thiên Hà ưỡn bụng nhìn Nhiếp Hưng Hải nói: “Trúc tong teo, đồ đệ của ta nói hắn không muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân, cả ba người còn lại cùng lên đi.”
Lý Bích Quân nhíu mày, bất mãn nói: “Viện trưởng, người nọ thực ngông cuồng.”
Nhiếp Hưng Hải có chút nghiêm túc nói: “Thiếu niên kia rất lợi hại.”
La Lan quận chúa không đồng ý nói: “Viện trưởng, La Lan nguyện ý đánh một trận.”
Nhiếp Hưng Hải nhíu mày: “Nếu đối phương đã nói vậy thì ba người các ngươi cùng lên đi.”
Nghe vậy, La Lan quận chúa, Lý Bích Quân cùng một thiếu nữ gọi là Thanh Hà cùng nhảy lên sân đấu.
Mạc Phi mở to mắt nhìn ba thiếu nữ trên sân, thở dài: “Quao, đều là mỹ nữ, đáng tiếc, đáng tiếc, mỹ nữ không quan trọng bằng tinh tinh. Trịnh Huyên, ngươi ngàn vạn lần đừng vì đối phương là mỹ nữ mà nương tay a, phải biết mỗi người chính là một ngàn tinh tinh a…”
“Ngươi yên tâm, ta chưa từng có khái niệm thương hương tiếc ngọc.” Trịnh Huyên ngắt lời Mạc Phi, tung người nhảy lên sân đấu.
“Cũng đúng, người không hiểu phong tình như ngươi làm gì biết thương hương tiếc ngọc chứ?” Nhìn bóng lưng Trịnh Huyên, Mạc Phi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trịnh Huyên vừa đáp xuống sân liền bị ba thiếu nữ vây công.
Roi, phi kiếm, ngân thương lập tức hướng về phía Trịnh Huyên.
Hỏa diễm quanh người Trịnh Huyên bùng phát, toàn bộ công kích của ba người bị ngọn lửa hừng hực ngăn cản.
“Ầm.” Trịnh Huyên tung một quyền, Lý Bích Quân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Bích Quân sư muội.” Tân Minh Nguyệt cau mày, bất an kêu một tiếng.
Lý Bích Quân bị Trịnh Huyên đánh một quyền trúng ngực, sau khi văng ra xa hơn mười thước thì trực tiếp ngất xỉu.
“Người này là ai a?” Doãn Nhu Hân cau mày.
Tân Minh Nguyệt trợn to mắt, ở hoành thành thỉnh thoảng cũng có vài cao thủ không tiếng tăm xuất hiện, thế nhưng nhóm đệ tử Trần Thiên Hà thu nhận lần này có lai lịch rất quỷ dị, không thể nào điều tra được.
Vô số dây leo từ trên sân chui ra quấn lấy người Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên túm lấy dây leo kéo mạnh, dây leo bị kéo đứt, hỏa diễm tung bay, dây leo nháy mắt biến thành tro bụi.
“Thật là đáng sợ!” Doãn Nhu Hân có chút khiếp sợ nói.
Tân Minh Nguyệt lơ đểnh nói: “Loại trình độ vài vài sư huynh, sư tỷ trong học viện cũng làm được.”
Thực lực của những học viên Nhiếp Hưng Hải dẫn theo lần này có thể xem là không tệ, thế nhưng cũng không phải người đứng đầu học viện, dù sao thì lần này tới học viện Thiên Hà chỉ để dò xét mà thôi.
Đứng trên đài, sắc mặt La Lan quận chúa hết sức thê thảm, tóc tai bù xù, ống tay áo bị hỏa diễm đốt cháy.
Trịnh Huyên ôn hòa nhã nhặn nhìn dáng vẻ chật vật của La Lan quận chúa, một quyền đấm thẳng tới.
Cú đấm mang theo kình phong làm mọi người có thể cảm giác được nếu dính đòn này thì đau đớn biết bao nhiêu.
“Người này có phải nam nhân không? Sao lại hung tàn như vậy, người như vậy có thể lấy được vợ sao?” Tân Minh Nguyệt trừng mắt, vô cùng mất hứng nói.
Nhiếp Hưng Hải nhìn Trịnh Huyên, lại nhìn Mạc Nhất bên cạnh Trần Thiên Hà nói: “Hắn đã có vợ rồi.”
Tân Minh Nguyệt thực bội phục nhìn Nhiếp Hưng Hải: “Viện trưởng, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng biết à?”
“Đối thủ của ngươi vừa nãy chính là bạn lữ của hắn.” Nhiếp Hưng Hải nói.
Nghe vậy, Tân Minh Nguyệt liền nhìn về phía Mạc Nhất: “Hắn?”
Nhiếp Hưng Hải gật đầu: “Đúng vậy, công pháp của hai người bọn họ rất tương tự, hẳn là tu tập một bộ pháp quyết song tu.”
Nhìn người tàn bạo trên sân đấu, Tân Minh Nguyệt lẩm bẩm: “Hung tàn như vậy, quả thực chỉ có nam nhân mới chịu được.”
Đứng trên sân, Trịnh Huyên túm lấy tay La Lan quận chúa quật qua vai, ném văng thiếu nữ ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ chật vật của La Lan quận chúa, trong lòng Tân Minh Nguyệt có chút căng thẳng.
Doãn Nhu Hân cắn môi, thầm vui sướng khi mình không phải làm đối thủ của Trịnh Huyên.
“Người này cũng thực quá đáng.” Tân Minh Nguyệt tức giận nói. Học viện tinh thần cũng diễn ra rất nhiều cuộc so tài giao lưu, thế nhưng nàng chưa từng thấy ai hung tàn như Trịnh Huyên.
Chỉ chốc lát sau, trên sân đấu chỉ còn lại một người đứng là Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên nhàn nhạt nhìn ba người chật vật ngã dưới đài, bình tĩnh xoay người đi xuống.
Học viên của học viện Thiên Hà xem chiến ở xung quanh lập tức bùng phát một trận hoan hô.
Tân Minh Nguyệt, Đới Nhiêu, Doãn Nhu Hân cùng nhảy tới đỡ ba người bị thương dậy.
La Lan quận chú nhìn theo hướng Trịnh Huyên rời đi, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Trịnh Huyên đi tới bên cạnh Mạc Nhất, Mạc Nhất rút ra một chiếc khăn tay giúp Trịnh Huyên lau mồ hôi trên trán, Trịnh Huyên có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Mạc Nhất.
Nhìn một màn này, tâm tình Tân Minh Nguyệt có chút phức tạp… đợi đến khi nhìn thấy cái người máu lạnh tàn bạo như dã thú kia lộ ra biểu tình ngượng ngùng lúng túng, tâm tình nàng liền biến thành cổ quái. Tân Minh Nguyệt không dám tin nhìn gương mặt đỏ ửng của Trịnh Huyên, thầm nghĩ, thực không ngờ tên kia cũng biết đỏ mặt.
Mạc Phi tiến tới bên cạnh Mạc Nhất nói: “Nhất Nhất, ngươi uống lộn thuốc à?”
Mạc Nhất nhàn nhạt nhìn Mạc Phi: “Rất nhiếu người đang nhìn chằm chằm A Huyên, ta phải làm chút gì đó để bọn họ cách xa A Huyên một chút.”
“…” Mạc Nhất đang tuyên bố chủ quyền sao?
Trịnh Huyên nắm tay Mạc Nhất nói: “Nhất Nhất, ta sẽ không để ý tới người khác, ta chỉ thích ngươi.”
Mạc Phi xỉa: “Ngươi yên tâm, ngươi hung tàn như vậy, chẳng ai dám thích ngươi đâu.”
Trịnh Huyên: “…”
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi hỏi: “Thiếu gia, có phải chúng ta nên đi ăn cơm không?”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi, ngươi không nói thì ta đã quên mất rồi, bụng réo nãy giờ rồi, trước khi ăn cơm phải thu tiền cái đã, sư phụ, tinh tinh đâu?” Mạc Phi chớp chớp mắt, ánh mắt sáng long lanh nhìn béo viện trưởng.
Béo viện trưởng tức giận nói: “Gấp cái gì, ta mà quịt tiền ngươi à?”
Mạc Phi nhăn nhó: “Ai biết được a!”
Béo viện trưởng: “…”
“Chỉ có năm ngàn tinh tinh thôi, xem tiền đồ của ngươi kìa.” Béo viện trưởng tức giận nói.
“Viện trưởng đại nhân, nếu ngài cảm thấy ít thì có thể đưa nhiều hơn mà. Ta tuyệt đối sẽ không chê nhiều a.” Mạc Phi thành khẩn nói.
Béo viện trưởng cười ha hả hai tiếng, lạnh lùng nói: “Nằm mơ.”
Mạc Phi: “…”
Nhiếp Hưng Hải hướng béo viện trưởng đi tới: “Lão béo, không ngờ lần nãy ngươi quả thực đã thu nhận được vài đứa đồ đệ có khả năng.”
Béo viện trưởng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đồ đệ của ta đương nhiên là tốt rồi, còn công phu hại đồ đệ của ngươi thì càng ngày càng tinh tiến nhỉ, nhiều hạt giống tốt như vậy cư nhiên bị ngươi lãng phí.”
Nhiếp Hưng Hải phản bác: “Hại đồ đệ? Bàn về chuyện này thì ta làm sao bằng ngươi.”
Béo viện trưởng trợn mắt, cười tươi nói nhìn đám Tân Minh Nguyệt: “Mấy vị mỹ nữ có hứng thú gia nhập học viện Thiên Hà chúng ta không? Lực lượng đạo sư ở học viện Thiên Hà rất hùng hậu, soái ca đặc biệt nhiều, các ngươi qua đây sẽ biết có rất nhiều chỗ tốt…”
Nhóm học viên ở xung quanh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của viện trưởng nhà mình, thực sự vô ngữ.
Mạc Phi gãi đầu, nghĩ thầm, viện trưởng, ngươi đào góc tường ngay trước mặt người ta như vậy có ổn không?
Nhiếp Hưng Hải liếc nhìn béo viện trưởng, sau đó chuyển ánh mắt về phía đám Mạc Phi: “Mấy vị đồng học có hứng thú chuyển qua học viện Tinh Thần của chúng ta không, học viện chúng ta điều kiện rất tốt, mỹ nữ đặc biệt nhiều, nếu các ngươi qua học viện chúng ta thì tuyệt đối không cần lo lắng vấn đề tinh tinh, ưu đãi của học viện dành cho học viên ưu tú đặc biệt rất tốt a!”
Béo viện trưởng lập tức xù lông: “Trúc tong teo, ngươi muốn chết à?”
Nhiếp Hưng Hải cũng không cam lòng yếu thế: “Mập chết tiệt, ta sợ ngươi à?”
Mạc Phi: “…”
Bình luận truyện