Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]
Chương 45
Kiến trúc nhà ở của nghìn năm sau cũng không có bao nhiêu khác biệt với nghìn năm trước, thế nhưng sự xuất hiện của một ít thiết bị công nghệ cao cũng đủ khiến người ta hoa cả mắt. Ngọn đèn khí thiên nhiên đem cả gian phòng rọi sáng, hiện tại Sở Ngôn rốt cục cũng đưa cho Hạ Bách Thâm một ly nước, không tiếp tục làm lơ vị khách này.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Sở Ngôn trực tiếp hỏi: “Nội dung hiệp nghị là thế nào?”
Có chuyện trong lòng hai người đều biết rõ —— Sở Ngôn đã quên mất việc hiệp ước và kết hôn.
Từ sau lần ngả bài trước đó, Hạ Bách Thâm đã trực tiếp mở miệng ‘Vợ của ta quên mất ta’, mà hôm nay anh lại lần nữa vạch trần chuyện hiệp ước, chẳng khác nào đem một tầng sa mỏng che phủ cuối cùng xốc lên, đem chân tướng bày ra trước mặt cả hai người.
Hạ Bách Thâm tiếp nhận ly nước, thanh âm mang cười: “Tôi đã trả cho cậu thù lao một triệu tinh tệ, cậu cùng tôi kết hôn, thực hiện trọn vẹn những nghĩa vụ một người vợ phải làm. Sau khi mọi việc hoàn thành, tôi sẽ trả cho cậu thêm một trăm triệu tinh tệ, nếu như vi phạm, cậu phải trả cho tôi một tỷ tinh tệ “
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm trấn định thong dong, không có một chút khẩn trương nào, phảng phất đang nói một sự thật vô cùng bình thường. Thế nhưng sau khi Sở Ngôn nghe được lại cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá lại cũng giống như phi thường chính xác. Tỷ như hai việc ‘bồi thường một tỷ tinh tệ’ và ‘kết hôn’ này hiển nhiên là chân thật phát sinh.
Việc sau không cần nhiều lời, đã thành sự thật, còn việc trước mà nói, nếu không phải có một triệu tinh tệ, nguyên chủ làm sao có thể thuê một tủ bảo hiểm giá cả đắt đỏ như vậy để cất chứa giấy kết hôn chứ, hơn nữa còn bảo tồn lâu như vậy? Y căn bản không có được tiềm lực tài chính mạnh đến thế.
Bất quá, có vài thứ tuy rằng rất nhỏ nhưng Sở Ngôn cũng phi thường lưu ý.
“Cái gì gọi là ‘mọi việc hoàn thành’?” Sở Ngôn hơi cau mày, nghiêm túc hỏi thăm.
Hạ Bách Thâm vô cùng đương nhiên trả lời: “Sinh cho tôi hai đứa con trai.”
Sở Ngôn: “…!!!!!!!!!”
Mặc dù Hạ Bách Thâm đối với nguyên nhân khiến cho Sở Ngôn mất trí nhớ vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng vẫn nằm trong lý giải của anh, hiện tại công nghệ y học từ lâu đã phát triển đến ngưỡng có thể khiến nam giới sinh con, cho dù không muốn mang thai trong cơ thể thì dịch vụ dung hợp gene cũng cực kỳ tiện lợi. Loại chuyện ‘nam giới sinh con’ này đã vô cùng thông thường, không có lý do gì cần phải giấu diếm.
Thế nhưng anh tuyệt đối không ngờ được, người đang ngồi trước mặt mình lại là cổ nhân đến từ nghìn năm trước..
Sở Ngôn sẽ có lúc lỡ chân, lẽ nào Hạ Bách Thâm lại không có? Anh đem hiệp ước nửa nọ nửa kia nói ra, đúng là có thể khiến cho Sở Ngôn tạm thời tin tưởng, thế nhưng chỉ một câu như thế lại đủ cho Sở Ngôn hạ quyết tâm vững chắc.
Một câu ‘Sinh cho tôi hai đứa con trai’ này quả thực giống hệt như một đạo sấm sét kinh thiên đánh thẳng lên đầu Sở Ngôn, y bị những lời này làm cho ngoài khét trong mềm, phản ứng bản năng đầu tiên chính là ‘Con mẹ nó, anh là đang chọc tôi phải không?’, thế nhưng sau một giây lại nghĩ tới ‘Hình như thế giới này thực sự có thể khiến đàn ông sinh con!”.
Tuy rằng trong lòng biển cuộn sóng gầm, thế nhưng ngoài mặt, ngoại trừ thân thể có chút cứng đờ thì biểu hiện của Sở Ngôn vẫn giống như bình thường. Y bình tĩnh đặt ly nước trên tay xuống bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Bách Thâm, trấn định hỏi: “Hạ tiên sinh, tôi có thể xem qua hiệp nghị sao?”
Cho dù y cảm thấy lời nói của Hạ Bách Thâm không có lỗ hổng nào, thế nhưng việc xem kỹ hiệp nghị này nhất định phải làm.
Một giây kế tiếp, Hạ Bách Thâm mỉm cười gật đầu: “Có thể, chờ sau khi trở về Thủ đô tinh cậu có thể xem nó.”
Sau khi những lời này kết thúc, không còn ai lên tiếng nữa, Sở Ngôn hơi cau mày suy nghĩ xem phải làm sau mới có thể lật đổ hiệp nghị, mà Hạ Bách Thâm lại cực kỳ hăng hái đánh giá thiếu niên trước mặt, nhìn bộ dạng giả vờ trấn tĩnh của đối phương, đột nhiên cảm thấy đặc biệt hứng thú.
Đợi qua một lúc, Sở Ngôn đã quyết định việc đầu tiên mình cần làm chính là hủy hiệp ước, chuyện thứ hai là ly hôn. Vậy nên y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Bách Thâm, nói: “Khoản tiền một tỷ kia, tôi có thể kéo dài đến lúc nào mới cần hoàn trả?”
Lời này khiến Hạ Bách Thâm bất chợt sửng sốt, theo phản xạ hỏi thăm: “Cậu thật muốn hủy hiệp ước?”
Trên thế giới này, ngoại trừ những ngôi sao đứng đầu, những người khác căn bản không dám nghĩ tới con số một tỷ tinh tệ kia là loại tài phú đến dường nào. Cho dù là An Thiều Dương, theo như Hạ Bách Thâm biết, sau nhiều năm lăn lộn trong giới, tài sản ròng của đối phương cũng bất quá trên dưới hai tỷ.
Thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Phải, vậy nên hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chuyện hủy hiệp định sao?”
Sự im lặng triệt để lập tức lan tràn trong phòng, Hạ Bách Thâm tuyệt đối không ngờ được, lần này hắn đến rõ ràng là muốn yêu cầu đối phương thực hiện hiệp ước, cho dù vô pháp lập tức tiến hành hắn cũng đã chuẩn bị dùng con số bồi thường thiên văn do chính mình bịa ra này lừa gạt thiếu niên, khiến đối phương không dám nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
Nào ngờ, đối mặt với một con số kinh khủng như vậy, Sở Ngôn cũng có thể quyết đoán nói một câu “Hủy ước”.
Người đàn ông tuấn mỹ than nhẹ một tiếng trong lòng, bóp cổ tay thầm nghĩ: Quả nhiên nên nói mười tỷ tinh tệ sao?
… Tôi van anh, tiền bồi thường hợp đồng mười tỷ tinh tệ, chỉ có kẻ ngốc mới chịu ký có được không!!!
Bất quá quá, loại tính cách bất khuất cứng cỏi này của thiếu niên thật ra lại khiến Hạ Bách Thâm không khỏi coi trọng thêm vài phần, anh ngước mắt nhìn Sở Ngôn, chỉ thấy hình ảnh của đối phương cư nhiên chồng lên cùng dáng dấp của một vị tướng quân trẻ tuổi —— đó là Chử Thần.
Tất cả những vai diễn của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm đều đã xem qua.
Ngay cả chính anh cũng không rõ ràng lắm vì sao mình lại phải lãng phí thời gian xem những thứ này, thế nhưng xem xem một hồi anh lại nhịn không được động dung. Giống như khi Ti Tích chết đi anh đã nhịn không được muốn đứng dậy chạm vào gương mặt của vị Thái tử bạch y kia, thế nhưng cuối cùng điều duy nhất anh có thể làm chỉ là trầm mặc nhìn thiếu niên nọ an tĩnh chết đi, thân thể hoàn toàn bị đại tuyết bao trùm.
Trong lòng giống như có chỗ nào đó phi thường mềm mại đột nhiên bị chạm vào, vai diễn minh diễm đường hoàng trong trí nhớ chợt chồng lên bộ dạng tự tin trấn định của thiếu niên trước mặt, từng tầng tương hợp. Đến cuối cùng, Hạ Bách Thâm bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, xem như rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện nói không thông, sờ không thấy gì đó.
Hạ Bách Thâm nhìn về phía Sở Ngôn, ngữ điệu nghiêm túc hỏi: “Thật muốn bội ước?” Nhất định phải ly hôn?
Từ lâu Sở Ngôn đã phát hiện tâm tình của người đàn ông này có biến hóa vi diệu, tuy rằng y không rõ đối phương là đang toan tính những gì, thế nhưng dù sao cũng không trở ngại y kiên trì quyết định của mình: “Phải, thật sự muốn hủy hiệp nghị.” Ai muốn sinh con chứ? Cả đời này ông đây tuyệt đối không sinh con!!!
Tình thế thoáng cái cứng đờ, chậm rãi, Hạ Bách Thâm hơi kéo khóe môi, cười nói: “Được rồi, tôi cho phép cậu hủy hợp đồng. Thế nhưng dưới tiền đề cậu phải lập tức hoàn lại cho tôi một trăm triệu tinh tệ, chín trăm triệu tinh tệ sau đó cũng phải hoàn lại dứt điểm trong vòng một năm.”
Sở Ngôn cũng không bị đối phương mê hoặc: “Hiệp nghị đã quy định như thế?”
Hạ Bách Thâm lắc đầu: “Không phải.”
Sở Ngôn ngẩn người: “Vậy là vì sao?”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ: “Đó là do tôi nói.”
Sở Ngôn: “…”
Trong lúc thiếu niên còn im lặng, Hạ Bách Thâm lại chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt đối phương. Bóng tối đột nhiên xuất hiện khiến Sở Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, ngay một giây kế tiếp, người đàn ông kia mạnh mẽ cúi người, bàn tay chống lên lưng sopha Sở Ngôn đang ngồi, dùng một tư thế quen thuộc thoáng cái ôm Sở Ngôn vào lòng.
“Đây là lần sau cùng tôi nhượng bộ, bởi vì tôi cảm thấy em đáng giá để tôi tôn trọng nên mới đề ra điều kiện như vậy. Sở Ngôn, em có thể ly hôn với tôi, thế nhưng chuyện tôi muốn làm em không có biện pháp cản trở. Bởi vì cho đến tận lúc này em vẫn chưa đứng tại độ cao ngang bằng với tôi, đủ để ra điều kiện cho tôi.”
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm vô cùng bình thản, thế nhưng nội dung truyền đạt lại tràn đầy uy hiếp.
Sở Ngôn ngẩng đầu lên, thoáng cái liền chạm vào ánh mắt của đối phương, đôi mắt thâm thúy nguy hiểm nọ mang theo cảm giác ép buộc không cho phép cự tuyệt, cái khí thế này quả thực có chút hương vị khiến người ta mê chết. Chí ít đối với Sở Ngôn mà nói, y cảm thấy người đàn ông trước mặt quả thực càng lúc càng có ý tứ, rất thú vị, thú vị đến mức y cư nhiên nghĩ: Miếng thịt này đã càng lúc càng ngon miệng rồi.
Nghĩ gì làm đó, Sở Ngôn không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, trái lại càng trở nên dồi dào hứng thú. Y biết Hạ Bách Thâm nói không sai, thế nhưng y cũng biết người đàn ông này sẽ không làm khó chính mình, bởi vì đối phương còn chưa đến mức làm ra loại hành vi vô sỉ dùng quyền ép người như vậy.
Đừng khi thiếu niên nghèo, những lời này vẫn luôn rất có đạo lý.
Trong tư thế bị người giam cầm vào lòng, Sở Ngôn mỉm cười khiêu khích: “Thật sự không thể nói điều kiện với anh sao?”
Hạ Bách Thâm nhíu mày: “Nói thử xem, điều kiện gì.”
“Chúng ta đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc thế nào?”
Dưới ánh đèn sáng ngời, khóe miệng của thiếu niên hơi cong lên, hỏi: “Trước đây anh từng khóc chưa?”
Hạ Bách Thâm sửng sốt: “Hầu như không có. Lần trước, hẳn là chuyện của hơn hai mươi năm rồi.”
Sở Ngôn ung dung trấn định nói: “Tốt lắm, tôi sẽ khiến anh vì tôi khóc một lần, chỉ cần rơi một giọt nước mắt liền tính. Nếu như tôi thắng, tôi sẽ đề ra ba điều kiện với anh, nếu như tôi thua…”
“Tuân thủ hiệp ước.” Hạ Bách Thâm trực tiếp bổ sung.
Sở Ngôn: “… Vậy chúng ta đánh cược sao?”
Hạ Bách Thâm ngước mắt: “Hiện tại đã cảm giác mình thất bại rồi?”
Sở Ngôn hơi sửng sốt, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, tự tin nói: “Tốt, vậy chúng ta liền đánh cược việc vày!”
Sau khi một vụ cá cược kỳ kỳ quái quái được xác lập, hai phe đánh cược đều cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng chịu thua, thế nhưng kết cục đã định trước phải có một người thất bại.
Hạ Bách Thâm lại hỏi: “Có giới hạn thời gian sao?” Cũng không thể cứ kéo dài cá cược đến vô hạn được chứ.
Sở Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Một năm đi, kỳ hạn một năm.”
Hạ Bách Thâm như có chút tính toán, suy nghĩ một hồi rốt cục cũng gật đầu. Bất quá sau khi cá cược xác nhận anh cũng không lập tức thả lỏng đôi tay đang giam cầm thiếu niên, trái lại nương theo tư thế mập mờ này cười nhẹ hỏi một câu: “Nếu hiện tại hiệp ước cũng chưa bị hủy bỏ, vậy vợ yêu của tôi có phải nên thực hiện một ít nghĩa vụ của người vợ không?”
Ai ngờ một giây kế tiếp, Sở Ngôn lại cười khẽ hỏi lại: “Hạ tiên sinh, ngài tên Ẩn Danh sao?”
Hạ Bách Thâm: “…”
Cái tư vị vác đá đập chân mình này, Hạ Bách Thâm chính là triệt để thể hội.
Sở Ngôn đẩy thân thể của Hạ Bách Thâm ra, trực tiếp xoay người chạy lên lầu, thế nhưng vừa đi vài bước, y lại dừng chân, quay đầu nói: “Trên lầu còn rất nhiều phòng trống, anh cứ tùy tiện chọn một căn để ngủ là được rồi. Bất quá Hạ tiên sinh, tôi có một thói quen xấu là nửa đêm hay bị mộng du, sẽ đi lại khắp nơi, vậy nên cửa phòng của tôi sẽ được khóa lại. Vì lý do an toàn, anh tốt nhất cũng nên khóa cửa nha.”
Lưu lại một câu rõ ràng là lời nói dối như vậy, Sở Ngôn khẽ cười một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Hạ Bách Thâm không nhịn được nở nụ cười, hiếm hoi một lần cảm giác được mình vừa nghe một câu chuyện cười vô cùng khôi hài. Vài phút sau, anh bấm máy truyền tin của mình, nói với hình ảnh giả lập của trợ lý Lâm: “Xử lý một chút giấy kết hôn của tôi và Sở Ngôn, đổi thành một phần mới, tôi phải ký tên xác nhận.”
Trợ lý Lâm nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Có cần mang phần của cậu Sở về đồng loạt làm lại, sau đó cập nhật chữ ký?”
Hạ Bách Thâm suy tư một lát, lắc đầu nói: “Không cần, cậu ấy sẽ không đưa ra.” Thiếu niên kia chính là ước gì mỗi lần đều dùng chuyện này cản trở anh, làm sao có thể để anh đi bổ sung một phần giấy hôn thú hoàn chỉnh? Trừ phi có một ngày anh chân chính bắt được đối phương, chuyện này mới có thể thành công.
Trợ lý Lâm cung kính chúi người, đem điện thoại cúp máy.
Hạ Bách Thâm lên lầu lựa chọn một căn phòng vào ở, mà ngay sát vách, Sở Ngôn nghe được tiếng động ngoài cửa lại không nhịn được cong cong khóe môi. Đợi đến khi từ căn phòng bên kia truyền đến một hồi tiếng vỗ tường liên tục, Sở Ngôn cũng lười biếng vươn tay gõ gõ ba cái lên vách, coi như một loại hồi âm.
Loại cảm giác thông báo tâm ý với nhau này thực sự quá kỳ diệu, hai người sau đó đều chỉ gõ thêm một cái rồi không hề tiếp tục, Sở Ngôn cũng vào phòng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục đóng phim. Bất quá mãi đến trước khi nhắm mắt, có vài chuyện y vẫn cảm thấy phi thường không thích hợp ——
“Một tỷ tinh tệ… cái con số này nghe cũng không giống như người bình thường sẽ đồng ý ký kết. Cho nên, cái hiệp ước kia thực sự chính là như vậy?”
—
Sáng hôm sau lúc Sở Ngôn xuống lầu cửa phòng của Hạ Bách Thâm đã đóng kín, vì vậy y chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng rời khỏi nhà.
Chờ đến khi tới đoàn phim, đạo diễn Đoạn phi thường quý trọng thời gian, Sở Ngôn vội vàng đi thay trang phục, vội vàng hóa trang, không bao lâu liền sẵn sàng lên hình. Ngay khi chính thức bước vào khu vực quay chụp, Sở Ngôn còn liếc mắt đánh giá xung quanh vài lần, y luôn cảm thấy người đàn ông kia sẽ không rời đi nhanh chóng như vậy, thế nhưng lại thực sự tìm không được tung tích của đối phương.
Sau một hồi quan sát cũng không phát hiện chuyện gì bất thường, vậy nên Sở Ngôn chỉ đành thu hồi ánh mắt, tập trung vào cảnh diễn tiếp theo
Mà y đương nhiên cũng không biết, bên trong khu lầu các thiết kế theo phong cách tiên hiệp này còn ẩn giấu một phòng quan sát trên không. Đây cũng là khu vực làm việc nội bộ của nhân viên tinh cầu điện ảnh, nhằm tránh cho tinh cầu xuất hiện sự cố ngoài ý muốn gì đó.
Hạ Bách Thâm đứng trước một vách tường lớn bằng thủy tinh cực lớn, nhìn thẳng về phía thiếu niên cách đó không xa.
Chỉ nghe đạo diễn Đoạn hô một tiếng ‘Action’, lập tức, quá trình quay hình ngày thứ hai lập tức khởi động!
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Sở Ngôn trực tiếp hỏi: “Nội dung hiệp nghị là thế nào?”
Có chuyện trong lòng hai người đều biết rõ —— Sở Ngôn đã quên mất việc hiệp ước và kết hôn.
Từ sau lần ngả bài trước đó, Hạ Bách Thâm đã trực tiếp mở miệng ‘Vợ của ta quên mất ta’, mà hôm nay anh lại lần nữa vạch trần chuyện hiệp ước, chẳng khác nào đem một tầng sa mỏng che phủ cuối cùng xốc lên, đem chân tướng bày ra trước mặt cả hai người.
Hạ Bách Thâm tiếp nhận ly nước, thanh âm mang cười: “Tôi đã trả cho cậu thù lao một triệu tinh tệ, cậu cùng tôi kết hôn, thực hiện trọn vẹn những nghĩa vụ một người vợ phải làm. Sau khi mọi việc hoàn thành, tôi sẽ trả cho cậu thêm một trăm triệu tinh tệ, nếu như vi phạm, cậu phải trả cho tôi một tỷ tinh tệ “
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm trấn định thong dong, không có một chút khẩn trương nào, phảng phất đang nói một sự thật vô cùng bình thường. Thế nhưng sau khi Sở Ngôn nghe được lại cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá lại cũng giống như phi thường chính xác. Tỷ như hai việc ‘bồi thường một tỷ tinh tệ’ và ‘kết hôn’ này hiển nhiên là chân thật phát sinh.
Việc sau không cần nhiều lời, đã thành sự thật, còn việc trước mà nói, nếu không phải có một triệu tinh tệ, nguyên chủ làm sao có thể thuê một tủ bảo hiểm giá cả đắt đỏ như vậy để cất chứa giấy kết hôn chứ, hơn nữa còn bảo tồn lâu như vậy? Y căn bản không có được tiềm lực tài chính mạnh đến thế.
Bất quá, có vài thứ tuy rằng rất nhỏ nhưng Sở Ngôn cũng phi thường lưu ý.
“Cái gì gọi là ‘mọi việc hoàn thành’?” Sở Ngôn hơi cau mày, nghiêm túc hỏi thăm.
Hạ Bách Thâm vô cùng đương nhiên trả lời: “Sinh cho tôi hai đứa con trai.”
Sở Ngôn: “…!!!!!!!!!”
Mặc dù Hạ Bách Thâm đối với nguyên nhân khiến cho Sở Ngôn mất trí nhớ vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng vẫn nằm trong lý giải của anh, hiện tại công nghệ y học từ lâu đã phát triển đến ngưỡng có thể khiến nam giới sinh con, cho dù không muốn mang thai trong cơ thể thì dịch vụ dung hợp gene cũng cực kỳ tiện lợi. Loại chuyện ‘nam giới sinh con’ này đã vô cùng thông thường, không có lý do gì cần phải giấu diếm.
Thế nhưng anh tuyệt đối không ngờ được, người đang ngồi trước mặt mình lại là cổ nhân đến từ nghìn năm trước..
Sở Ngôn sẽ có lúc lỡ chân, lẽ nào Hạ Bách Thâm lại không có? Anh đem hiệp ước nửa nọ nửa kia nói ra, đúng là có thể khiến cho Sở Ngôn tạm thời tin tưởng, thế nhưng chỉ một câu như thế lại đủ cho Sở Ngôn hạ quyết tâm vững chắc.
Một câu ‘Sinh cho tôi hai đứa con trai’ này quả thực giống hệt như một đạo sấm sét kinh thiên đánh thẳng lên đầu Sở Ngôn, y bị những lời này làm cho ngoài khét trong mềm, phản ứng bản năng đầu tiên chính là ‘Con mẹ nó, anh là đang chọc tôi phải không?’, thế nhưng sau một giây lại nghĩ tới ‘Hình như thế giới này thực sự có thể khiến đàn ông sinh con!”.
Tuy rằng trong lòng biển cuộn sóng gầm, thế nhưng ngoài mặt, ngoại trừ thân thể có chút cứng đờ thì biểu hiện của Sở Ngôn vẫn giống như bình thường. Y bình tĩnh đặt ly nước trên tay xuống bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Bách Thâm, trấn định hỏi: “Hạ tiên sinh, tôi có thể xem qua hiệp nghị sao?”
Cho dù y cảm thấy lời nói của Hạ Bách Thâm không có lỗ hổng nào, thế nhưng việc xem kỹ hiệp nghị này nhất định phải làm.
Một giây kế tiếp, Hạ Bách Thâm mỉm cười gật đầu: “Có thể, chờ sau khi trở về Thủ đô tinh cậu có thể xem nó.”
Sau khi những lời này kết thúc, không còn ai lên tiếng nữa, Sở Ngôn hơi cau mày suy nghĩ xem phải làm sau mới có thể lật đổ hiệp nghị, mà Hạ Bách Thâm lại cực kỳ hăng hái đánh giá thiếu niên trước mặt, nhìn bộ dạng giả vờ trấn tĩnh của đối phương, đột nhiên cảm thấy đặc biệt hứng thú.
Đợi qua một lúc, Sở Ngôn đã quyết định việc đầu tiên mình cần làm chính là hủy hiệp ước, chuyện thứ hai là ly hôn. Vậy nên y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Bách Thâm, nói: “Khoản tiền một tỷ kia, tôi có thể kéo dài đến lúc nào mới cần hoàn trả?”
Lời này khiến Hạ Bách Thâm bất chợt sửng sốt, theo phản xạ hỏi thăm: “Cậu thật muốn hủy hiệp ước?”
Trên thế giới này, ngoại trừ những ngôi sao đứng đầu, những người khác căn bản không dám nghĩ tới con số một tỷ tinh tệ kia là loại tài phú đến dường nào. Cho dù là An Thiều Dương, theo như Hạ Bách Thâm biết, sau nhiều năm lăn lộn trong giới, tài sản ròng của đối phương cũng bất quá trên dưới hai tỷ.
Thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt bình tĩnh: “Phải, vậy nên hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chuyện hủy hiệp định sao?”
Sự im lặng triệt để lập tức lan tràn trong phòng, Hạ Bách Thâm tuyệt đối không ngờ được, lần này hắn đến rõ ràng là muốn yêu cầu đối phương thực hiện hiệp ước, cho dù vô pháp lập tức tiến hành hắn cũng đã chuẩn bị dùng con số bồi thường thiên văn do chính mình bịa ra này lừa gạt thiếu niên, khiến đối phương không dám nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.
Nào ngờ, đối mặt với một con số kinh khủng như vậy, Sở Ngôn cũng có thể quyết đoán nói một câu “Hủy ước”.
Người đàn ông tuấn mỹ than nhẹ một tiếng trong lòng, bóp cổ tay thầm nghĩ: Quả nhiên nên nói mười tỷ tinh tệ sao?
… Tôi van anh, tiền bồi thường hợp đồng mười tỷ tinh tệ, chỉ có kẻ ngốc mới chịu ký có được không!!!
Bất quá quá, loại tính cách bất khuất cứng cỏi này của thiếu niên thật ra lại khiến Hạ Bách Thâm không khỏi coi trọng thêm vài phần, anh ngước mắt nhìn Sở Ngôn, chỉ thấy hình ảnh của đối phương cư nhiên chồng lên cùng dáng dấp của một vị tướng quân trẻ tuổi —— đó là Chử Thần.
Tất cả những vai diễn của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm đều đã xem qua.
Ngay cả chính anh cũng không rõ ràng lắm vì sao mình lại phải lãng phí thời gian xem những thứ này, thế nhưng xem xem một hồi anh lại nhịn không được động dung. Giống như khi Ti Tích chết đi anh đã nhịn không được muốn đứng dậy chạm vào gương mặt của vị Thái tử bạch y kia, thế nhưng cuối cùng điều duy nhất anh có thể làm chỉ là trầm mặc nhìn thiếu niên nọ an tĩnh chết đi, thân thể hoàn toàn bị đại tuyết bao trùm.
Trong lòng giống như có chỗ nào đó phi thường mềm mại đột nhiên bị chạm vào, vai diễn minh diễm đường hoàng trong trí nhớ chợt chồng lên bộ dạng tự tin trấn định của thiếu niên trước mặt, từng tầng tương hợp. Đến cuối cùng, Hạ Bách Thâm bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, xem như rốt cuộc hiểu rõ một ít chuyện nói không thông, sờ không thấy gì đó.
Hạ Bách Thâm nhìn về phía Sở Ngôn, ngữ điệu nghiêm túc hỏi: “Thật muốn bội ước?” Nhất định phải ly hôn?
Từ lâu Sở Ngôn đã phát hiện tâm tình của người đàn ông này có biến hóa vi diệu, tuy rằng y không rõ đối phương là đang toan tính những gì, thế nhưng dù sao cũng không trở ngại y kiên trì quyết định của mình: “Phải, thật sự muốn hủy hiệp nghị.” Ai muốn sinh con chứ? Cả đời này ông đây tuyệt đối không sinh con!!!
Tình thế thoáng cái cứng đờ, chậm rãi, Hạ Bách Thâm hơi kéo khóe môi, cười nói: “Được rồi, tôi cho phép cậu hủy hợp đồng. Thế nhưng dưới tiền đề cậu phải lập tức hoàn lại cho tôi một trăm triệu tinh tệ, chín trăm triệu tinh tệ sau đó cũng phải hoàn lại dứt điểm trong vòng một năm.”
Sở Ngôn cũng không bị đối phương mê hoặc: “Hiệp nghị đã quy định như thế?”
Hạ Bách Thâm lắc đầu: “Không phải.”
Sở Ngôn ngẩn người: “Vậy là vì sao?”
Hạ Bách Thâm cười nhẹ: “Đó là do tôi nói.”
Sở Ngôn: “…”
Trong lúc thiếu niên còn im lặng, Hạ Bách Thâm lại chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt đối phương. Bóng tối đột nhiên xuất hiện khiến Sở Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, ngay một giây kế tiếp, người đàn ông kia mạnh mẽ cúi người, bàn tay chống lên lưng sopha Sở Ngôn đang ngồi, dùng một tư thế quen thuộc thoáng cái ôm Sở Ngôn vào lòng.
“Đây là lần sau cùng tôi nhượng bộ, bởi vì tôi cảm thấy em đáng giá để tôi tôn trọng nên mới đề ra điều kiện như vậy. Sở Ngôn, em có thể ly hôn với tôi, thế nhưng chuyện tôi muốn làm em không có biện pháp cản trở. Bởi vì cho đến tận lúc này em vẫn chưa đứng tại độ cao ngang bằng với tôi, đủ để ra điều kiện cho tôi.”
Ngữ điệu của Hạ Bách Thâm vô cùng bình thản, thế nhưng nội dung truyền đạt lại tràn đầy uy hiếp.
Sở Ngôn ngẩng đầu lên, thoáng cái liền chạm vào ánh mắt của đối phương, đôi mắt thâm thúy nguy hiểm nọ mang theo cảm giác ép buộc không cho phép cự tuyệt, cái khí thế này quả thực có chút hương vị khiến người ta mê chết. Chí ít đối với Sở Ngôn mà nói, y cảm thấy người đàn ông trước mặt quả thực càng lúc càng có ý tứ, rất thú vị, thú vị đến mức y cư nhiên nghĩ: Miếng thịt này đã càng lúc càng ngon miệng rồi.
Nghĩ gì làm đó, Sở Ngôn không hề bị khí thế của đối phương áp đảo, trái lại càng trở nên dồi dào hứng thú. Y biết Hạ Bách Thâm nói không sai, thế nhưng y cũng biết người đàn ông này sẽ không làm khó chính mình, bởi vì đối phương còn chưa đến mức làm ra loại hành vi vô sỉ dùng quyền ép người như vậy.
Đừng khi thiếu niên nghèo, những lời này vẫn luôn rất có đạo lý.
Trong tư thế bị người giam cầm vào lòng, Sở Ngôn mỉm cười khiêu khích: “Thật sự không thể nói điều kiện với anh sao?”
Hạ Bách Thâm nhíu mày: “Nói thử xem, điều kiện gì.”
“Chúng ta đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc thế nào?”
Dưới ánh đèn sáng ngời, khóe miệng của thiếu niên hơi cong lên, hỏi: “Trước đây anh từng khóc chưa?”
Hạ Bách Thâm sửng sốt: “Hầu như không có. Lần trước, hẳn là chuyện của hơn hai mươi năm rồi.”
Sở Ngôn ung dung trấn định nói: “Tốt lắm, tôi sẽ khiến anh vì tôi khóc một lần, chỉ cần rơi một giọt nước mắt liền tính. Nếu như tôi thắng, tôi sẽ đề ra ba điều kiện với anh, nếu như tôi thua…”
“Tuân thủ hiệp ước.” Hạ Bách Thâm trực tiếp bổ sung.
Sở Ngôn: “… Vậy chúng ta đánh cược sao?”
Hạ Bách Thâm ngước mắt: “Hiện tại đã cảm giác mình thất bại rồi?”
Sở Ngôn hơi sửng sốt, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, tự tin nói: “Tốt, vậy chúng ta liền đánh cược việc vày!”
Sau khi một vụ cá cược kỳ kỳ quái quái được xác lập, hai phe đánh cược đều cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng chịu thua, thế nhưng kết cục đã định trước phải có một người thất bại.
Hạ Bách Thâm lại hỏi: “Có giới hạn thời gian sao?” Cũng không thể cứ kéo dài cá cược đến vô hạn được chứ.
Sở Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Một năm đi, kỳ hạn một năm.”
Hạ Bách Thâm như có chút tính toán, suy nghĩ một hồi rốt cục cũng gật đầu. Bất quá sau khi cá cược xác nhận anh cũng không lập tức thả lỏng đôi tay đang giam cầm thiếu niên, trái lại nương theo tư thế mập mờ này cười nhẹ hỏi một câu: “Nếu hiện tại hiệp ước cũng chưa bị hủy bỏ, vậy vợ yêu của tôi có phải nên thực hiện một ít nghĩa vụ của người vợ không?”
Ai ngờ một giây kế tiếp, Sở Ngôn lại cười khẽ hỏi lại: “Hạ tiên sinh, ngài tên Ẩn Danh sao?”
Hạ Bách Thâm: “…”
Cái tư vị vác đá đập chân mình này, Hạ Bách Thâm chính là triệt để thể hội.
Sở Ngôn đẩy thân thể của Hạ Bách Thâm ra, trực tiếp xoay người chạy lên lầu, thế nhưng vừa đi vài bước, y lại dừng chân, quay đầu nói: “Trên lầu còn rất nhiều phòng trống, anh cứ tùy tiện chọn một căn để ngủ là được rồi. Bất quá Hạ tiên sinh, tôi có một thói quen xấu là nửa đêm hay bị mộng du, sẽ đi lại khắp nơi, vậy nên cửa phòng của tôi sẽ được khóa lại. Vì lý do an toàn, anh tốt nhất cũng nên khóa cửa nha.”
Lưu lại một câu rõ ràng là lời nói dối như vậy, Sở Ngôn khẽ cười một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Hạ Bách Thâm không nhịn được nở nụ cười, hiếm hoi một lần cảm giác được mình vừa nghe một câu chuyện cười vô cùng khôi hài. Vài phút sau, anh bấm máy truyền tin của mình, nói với hình ảnh giả lập của trợ lý Lâm: “Xử lý một chút giấy kết hôn của tôi và Sở Ngôn, đổi thành một phần mới, tôi phải ký tên xác nhận.”
Trợ lý Lâm nghe vậy thì hơi sửng sốt: “Có cần mang phần của cậu Sở về đồng loạt làm lại, sau đó cập nhật chữ ký?”
Hạ Bách Thâm suy tư một lát, lắc đầu nói: “Không cần, cậu ấy sẽ không đưa ra.” Thiếu niên kia chính là ước gì mỗi lần đều dùng chuyện này cản trở anh, làm sao có thể để anh đi bổ sung một phần giấy hôn thú hoàn chỉnh? Trừ phi có một ngày anh chân chính bắt được đối phương, chuyện này mới có thể thành công.
Trợ lý Lâm cung kính chúi người, đem điện thoại cúp máy.
Hạ Bách Thâm lên lầu lựa chọn một căn phòng vào ở, mà ngay sát vách, Sở Ngôn nghe được tiếng động ngoài cửa lại không nhịn được cong cong khóe môi. Đợi đến khi từ căn phòng bên kia truyền đến một hồi tiếng vỗ tường liên tục, Sở Ngôn cũng lười biếng vươn tay gõ gõ ba cái lên vách, coi như một loại hồi âm.
Loại cảm giác thông báo tâm ý với nhau này thực sự quá kỳ diệu, hai người sau đó đều chỉ gõ thêm một cái rồi không hề tiếp tục, Sở Ngôn cũng vào phòng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, dù sao ngày mai còn phải tiếp tục đóng phim. Bất quá mãi đến trước khi nhắm mắt, có vài chuyện y vẫn cảm thấy phi thường không thích hợp ——
“Một tỷ tinh tệ… cái con số này nghe cũng không giống như người bình thường sẽ đồng ý ký kết. Cho nên, cái hiệp ước kia thực sự chính là như vậy?”
—
Sáng hôm sau lúc Sở Ngôn xuống lầu cửa phòng của Hạ Bách Thâm đã đóng kín, vì vậy y chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng rời khỏi nhà.
Chờ đến khi tới đoàn phim, đạo diễn Đoạn phi thường quý trọng thời gian, Sở Ngôn vội vàng đi thay trang phục, vội vàng hóa trang, không bao lâu liền sẵn sàng lên hình. Ngay khi chính thức bước vào khu vực quay chụp, Sở Ngôn còn liếc mắt đánh giá xung quanh vài lần, y luôn cảm thấy người đàn ông kia sẽ không rời đi nhanh chóng như vậy, thế nhưng lại thực sự tìm không được tung tích của đối phương.
Sau một hồi quan sát cũng không phát hiện chuyện gì bất thường, vậy nên Sở Ngôn chỉ đành thu hồi ánh mắt, tập trung vào cảnh diễn tiếp theo
Mà y đương nhiên cũng không biết, bên trong khu lầu các thiết kế theo phong cách tiên hiệp này còn ẩn giấu một phòng quan sát trên không. Đây cũng là khu vực làm việc nội bộ của nhân viên tinh cầu điện ảnh, nhằm tránh cho tinh cầu xuất hiện sự cố ngoài ý muốn gì đó.
Hạ Bách Thâm đứng trước một vách tường lớn bằng thủy tinh cực lớn, nhìn thẳng về phía thiếu niên cách đó không xa.
Chỉ nghe đạo diễn Đoạn hô một tiếng ‘Action’, lập tức, quá trình quay hình ngày thứ hai lập tức khởi động!
Bình luận truyện