Truy Thê Hoả Táng Tràng? Chị Đây Chê!
Chương 2
9
Mối quan hệ giữa tôi và Tần Hữu cuối cùng cũng đã tan vỡ.
Tối hôm đó, một bữa tiệc công việc, mọi người trong vòng tròn kinh doanh này đều tham gia. Ngay cả cha của Tần Hữu cũng vội tới ngay khi vừa hạ cánh máy bay sau đợt công tác.
Tôi vốn đang bị đau đầu, lại phải làm thêm giờ ở công ty nên định tới muộn, nhưng Đường Vận Thanh ở bên cạnh lại liếc nhìn đồng hồ của anh ấy.
"Sắp đến giờ rồi, sao Phó tổng không chuẩn bị đi?”
Anh có một đôi mắt rất quyến rũ, trong công việc lại rất bình tĩnh và quyết đoán, đôi khi có phần lãnh đạm, luôn khiến mọi người phải liên tục giật mình giữa sự đào hoa và hiện thực lạnh lùng đó.
Đường Vận Thanh ngước mắt liếc nhìn túi đồ của tôi:
“Màu hồng khói? Chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Tôi đã buồn bã suốt mấy ngày qua.
Người đi cùng tôi tới bữa tối hôm nay đáng lẽ là Tần Hữu. Nhưng mấy phút trước trợ lý đã gửi tin nhắn, nói rằng Tần Hữu và Mục Vân đã tới trước và đã gặp chú Tần.
Tất cả đối tác của tôi đều ở đó, những người chân thành chúc phúc cho tôi và Tần Hữu, cả những người như chỉ đang chờ tôi gặp điều không may, đều ở đó hết.
Không phải là tôi không có ai khác để rủ đi cùng, nhưng hầu hết họ đều không thuộc kiểu như thế này.
Tối nay, mặc dù tôi biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, tôi vẫn phải có mặt.
Tôi mơ hồ nhớ lại năm tôi mười ba tuổi.
Bữa tối ở nhà tôi. Tần Hữu ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không ở bàn chính, mà ngồi ở sân sau cạnh bể bơi, là tôi tìm tới, gọi hắn vào.
Ánh mắt hắn lạnh lùng:
"Không cần đâu. Những người đó thấy anh cũng chỉ muốn cười nhạo anh mà thôi.”
Tôi tiến lên, ôm chặt lấy cánh tay hắn:
“Ai dám xem thường anh trai em!!”
Thời điểm đó, tôi đã li3m hắn được hơn hai năm, hắn thì luôn tỏ ra lạnh lùng, tôi tưởng hắn chỉ đơn thuần là xấu hổ, có lẽ đó là khoảnh khắc ngắn ngủi tôi để lại ấn tượng với hắn.
Lúc ấy, hồ bơi lấp lánh dưới ánh nắng đầu hè, Tần Hữu cúi đầu ngac nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt hắn, mặt mũi tôi đỏ bừng không che giấu được, cùng vẻ ngượng ngùng xấu hổ vốn không thuộc về một đứa bé lanh lợi hoạt bát như tôi.
Tần Hữu đã chịu vào dự tiệc.
Từ lúc đó về sau, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng khi đi học, tôi quên mang sữa, hắn lấy trong cặp ra hộp sữa còn ấm trong túi giữ nhiệt đưa cho tôi.
Tần Hữu đặt tay lên đầu tôi, nhỏ giọng nói:
“Em uống cái này đi.”
Có lẽ là bởi vì hắn thực sự hiếm khi đối xử tốt với tôi như thế, cho nên suốt bao nhiêu năm qua, tôi luôn nhìn vào những điều nhỏ nhặt này mà lấy chúng làm động lực.
Rồi sự thờ ơ và tàn nhẫn của hắn những ngày qua, những kỷ niệm tôi cho là đẹp đẽ kia bị nghiền nát từng chút một, cho đến khi lòng tôi cũng nguội lạnh hoàn toàn.
Tôi buộc mình phải đứng dậy, gửi tin nhắn cuối cùng cho Tần Hữu:
“Tần Hữu, anh thật sự muốn thế này sao?”
Tần Hữu gửi cho tôi một tin nhắn thoại.
"Tôi vừa cầu hôn Vân Vân. Từ bây giờ chúng ta không còn gì cả, cô đừng làm phiền tôi nữa."
À.
Thấy tôi mỉm cười buồn bã, người đàn ông bên cạnh nhìn tôi hồi lâu, một lúc sau mới nói:
“Mệt thì đi chậm lại đi, Linh Linh, không cần vội vã.”
Đường Vận Thanh vừa gọi tôi thân mật như vậy sao? Nhưng tôi đang quá mệt mỏi, không quan tâm anh gọi tôi bằng cách nào nữa, tôi ngồi xuống, không khóc, chỉ im lặng.
Cuối cùng, tôi cũng bỏ cuộc. Bỏ cuộc với Tần Hữu. Bỏ cuộc với tinh cảm của tôi dành cho hắn những năm tháng qua.
10
Tôi cùng Đường Vận Thanh tới bữa tiệc.
Anh là một người đàn ông rất tử tế, luôn quan tâm chăm sóc tôi rất chu đáo, bề ngoài anh ấy có vẻ là cấp dưới của tôi, nhưng thực tế anh thường đưa ra quyết định cho tôi và những gì anh chọn luôn phù hợp nhất.
Anh có thể thay mặt tôi hoàn thành tất cả mọi thứ, thậm chí còn tốt hơn cả tôi tự làm. Việc tôi có mặt ở công ty lúc này quả thực có chút không cần thiết.
Tối nay tôi tiếp tục dựa dẫm vào anh vậy.
Mọi người đều nhìn vào tôi, bởi vì cha Tần Hữu - chú Tần Phong - vừa nói đỡ cho hắn, cười nói rằng hắn mới thua thử thách truth or dare, việc cầu hôn chỉ là một trò đùa mà thôi.
Cha mẹ tôi có vẻ không thoải mái lắm, những người khác cũng chỉ biết im lặng.
Đường Vận Thanh mỉm cười với tôi, giơ chiếc cốc chạm ly với tôi.
Tôi cũng cười, nâng ly lên nhấp một ngụm rượu.
Anh không cần nói điều gì, tôi vẫn thấy yên tâm khi có anh ở bên.
Tôi kéo anh lên khiêu vũ, nhưng lại vô tình đụng phải ai đó.
Mục Vân xuất hiện trước mặt tôi với vẻ đau khổ và áy náy:
"Xin lỗi, Lâm Linh, tôi không biết gì cả. Tôi không ngờ anh Hữu lại làm vậy…"
“Cô không cần nói điều này với tôi.”
Tôi ôm cổ Đường Vận Thanh, dùng ánh mắt chỉ về hướng cha Tần.
"Đó mới là nơi cô nên đặt tâm địa của mình vào.”
Mục Vân sửng sốt.
“Cô không cần giả vờ. Ai cũng có mục đích của mình thôi.”
Tôi nhận thấy một cái nhìn hướng về phía chúng tôi.
Có lẽ vì nhìn thấy bạn gái đến chỗ tôi, lại sợ cô ta bị bắt nạt, nên người đó chạy về phía này, cùng ánh mắt giận dữ và lạnh lùng.
Tôi nhìn hắn, cười:
“Về phần Tần Hữu, tôi không cần nữa, cho cô đấy.”
Bước chân Tần Hữu khựng lại, sửng sốt.
Nhiều năm nay, tôi không đành lòng, không thể giải bày với ai, cũng không thể buông bỏ. Quãng thời gian tôi nâng niu, tình cảm của tôi, sự liên kết giữa tôi và hắn.
Nhưng ngày này cuối cùng cũng đến.
11
Tôi chạy đi nôn vì đã uống quá nhiều rượu, một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng tôi. Anh ấy lau vết bẩn trên miệng tôi, cũng rửa sạch những đầu ngón tay tôi tự cào cấu mình đến tê dại.
“Đừng hành hạ chính mình.”
Anh nhỏ giọng nói.
Sau đó là một tiếng thở dài.
"Nhưng cũng vì em đang buồn… Không sao.”
Anh mỉm cười.
Tôi chua xót, không cầm được nước mắt.
Lúc này màn hình nhấp nháy, Tần Hữu gửi tin nhắn.
"Em cùng hắn đi đâu rồi?”
Trong lòng hiện lên một tia giễu cợt cay đắng, tôi tắt điện thoại.
Tôi loạng choạng bước đi, khi nằm xuống giường khách sạn, tôi nắm lấy cà vạt của Đường Vận Thanh, bối rối nhìn anh:
“Cho tôi một ngày. Ngày mai tôi sẽ buông bỏ được.”
Anh nhướng mày, làm cho ánh mắt anh càng trở nên quyến rũ.
“Được rồi. Vậy bây giờ em có thể buông tay ra khỏi áo tôi không?”
Giọng anh khàn khàn.
Tôi quá buồn. Tôi quá say. Tôi không biết mình đã làm gì tiếp theo.
Ngày hôm sau. Tôi ngơ ngác nhìn chiếc giường bừa bộn. Đường Vận Thanh đã tỉnh dậy từ trước, anh xoa xoa lông mày, nhìn tôi, sau đó mới định thần lại nói:
“Phó chủ tịch Lâm, người khác sẽ không biết đến chuyện này. Chúng ta cũng không nhắc đến nữa, được chứ?”
Làm thế nào anh có thể bình tĩnh như vậy?
"Ừm.”
Phải mất một lúc, tôi mới định thần lại và nói:
"Cảm ơn anh.”
Trước khi anh rời đi, tôi nói:
“Đường Vận Thanh, anh biết mục đích tôi tuyển dụng anh. Anh có vài tháng để nắm bắt công việc. Sau đó, dù Dịch Bắc có thế nào, anh cũng sẽ phụ trách phần việc của tôi.”
Anh mở cửa, nheo mắt nhìn tôi:
“Còn em thì sao?”
Tôi biết câu hỏi của anh đã đi quá giới hạn công việc, nhưng không hiểu sao tôi không cảm thấy khó chịu. Tôi cúi đầu, xoa xoa cổ tay, cố làm dịu đi cảm giác đau nhức:
“Trong nhà chắc sẽ có náo loạn, nhưng cũng không sao.”
Tôi không còn quan tâm nữa. Tôi đã lại làm tổn thương mình. Vậy thì chỉ khi mọi người cũng phải trả giá, tôi mới cảm thấy tốt hơn.
Trước đây tôi đã từng như thế này vì sự việc ngày đó, nhưng vì có Tần Hữu ở bên cạnh nên cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng gần đây, tôi lại nảy sinh xu hướng làm hại bản thân.
Tôi biết cha mẹ tôi không muốn thấy tôi và Tần Hữu chia tay. Nhưng tôi không muốn quan tâm nhiều đến điều đó nữa.
Đường Vận Thanh gật đầu, có vẻ như anh bỏ sót thứ gì nên quay lại tìm.
Anh cầm lên một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ đó đã cũ đến mức không nhìn ra được nhãn hiệu gì.
Anh không quá gầy, nhưng những đường nét thanh mảnh trên cổ tay lại đẹp đến kinh ngạc, kể cả khi đeo lên món đồ cũ kỹ như thế, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Anh đứng dậy, như vô tình chạm vào tay tôi.
"Anh đi đây. Giữ liên lạc nhé.”
12
Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ khi đang xem cực quang ở Bắc Âu.
"...Mẹ biết cả tháng này con không tới công ty. Linh Linh, Tần Hữu thích người khác, việc con nên làm chính là phải biết tranh giành, sao con có thể cứ để mọi chuyện như thế…"
Gió lạnh hay điều gì đó khác? Khiến tôi rùng mình.
Tôi cắn răng, hai hốc mắt đỏ lên:
“Hắn ta đối xử với con như thế nào, cũng không quan trọng sao?”
Mẹ tôi sửng sốt:
“Nó đã làm gì chứ?”
Dừng một chút, mẹ lại nói thêm:
“Đàn ông cần thể diện, đừng lúc nào cũng nhắc đến việc nó đã ở nhà chúng ta…”
Tôi như không thể thở được nữa.
Mẹ cũng nghĩ tôi như thế này sao. Cũng như mọi người, cũng nghĩ tôi luôn đem việc Tần Hữu ở nhà tôi ra để ràng buộc hắn sao.
Một người tiến về phía tôi, phủ lên lưng tôi một chiếc khăn dày. Đang ở nước ngoài, nghe được ngôn ngữ thân thuộc khiến tôi có cảm giác như đang ở nhà, chưa kể đến sự ấm áp và chân thực này.
Tôi sững sờ trong giây lát, nhìn người đàn ông trước mặt, anh quấn chặt thêm chiếc khăn quàng cổ của anh cho tôi, rồi xoa nhẹ đầu tôi. Đôi mắt quyến rũ ló ra từ sau chiếc kính chắn gió.
"Nơi này thật tuyệt, Phó chủ tịch Lâm. Một phần kế hoạch đã được hoàn thành trước thời hạn. Anh đã xin nghỉ phép, anh cũng cần chữ ký của em nữa.”
Thành thật mà nói, vào lúc này, sự ngạc nhiên và giận giữ của tôi trộn lẫn. Anh làm thế nào có thể đẩy nhanh tiến độ chuyển nhượng cổ phần công ty? Đến đây vì cần chữ ký của Phó tổng tôi? Bỏ công ty xin nghỉ phép?
Tôi chưa kịp nói gì thì bất ngờ nước mắt đã rơi xuống.
Tôi sửng sốt. Sao tôi lại khóc lúc này, khi nhìn thấy anh?
Anh cũng sửng sốt một lát, sau đó cúi người lại gần để chắn gió cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Lạnh không?”
Giọng mẹ tôi vọng lên khỏi đện thoại:
“Ai đang nói thế? Ai đang ở cùng con?”
Đường Vận Thanh dùng đôi mắt quyến rũ liếc nhìn màn hình, rồi anh cầm lấy điện thoại, cúp máy,
"Chậc chậc”.
"Làm sao em lại nghe mấy cuộc gọi công việc trong kỳ nghỉ? Ngay cả cực quang trước mặt cũng không thể thu hút sự chú ý của em được sao? Phụ nữ thật kỳ lạ!”
Tôi như bừng tỉnh:
“Sao anh lại đến đây?”
Anh nhìn tôi một lúc:
"Tần Hữu bị em chặn liên lạc phải không? Trước khi rời đi, em đã gây ra đủ nhiều rắc rối cho hắn ở công ty. Gần đây hắn luôn tìm kiếm em.”
Tôi lắc đầu:
“Dịch Bắc là của hai gia đình, tôi biết vấn đề của hắn ở đâu, hơn nữa tôi muốn rạch ròi với hắn ta, giành quyền kiểm soát công ty."
"Chủ tịch Tần Phong thì sao, em cũng chặn ông ấy?”
“Ông ấy không có WeChat, cũng không biết số điện thoại ở nước ngoài của tôi.”
Anh im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu.
Tôi dừng lại một lúc rồi nói:
“Có vẻ như anh đã làm rất tốt.”
Anh nhìn tôi một cách kỳ lạ:
“Không phải đều nhờ sự hướng dẫn của Phó chủ tịch Lâm sao.”
Tôi phá lên cười.
Nhiều năm như vậy, Tần Hữu chỉ duy trì được vẻ ngoài bề ngoài. Trên thực tế, mọi thứ liên quan đến hắn đều do tôi đứng ra thay hắn, cho dù là cuộc sống hàng ngày hay chuyện kinh doanh.
Suy cho cùng, vì quá tự mãn với sự hy sinh và chạy theo hắn của tôi, hắn hầu như không có bản lĩnh trên thương trường.
Nghĩ đến đây, tôi càng cười lớn, lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm đến vậy.
Đường Vận Thanh kéo tôi lại gần, đôi mắt hơi cong, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đêm hôm đó, không thể tránh khỏi sẽ có một bữa rượu chúc mừng.
Trong quán bar bằng gỗ ấm áp, chúng tôi ngồi bên quầy, tay anh cầm ly rượu, im lặng, chỉ mỉm cười nhìn tôi
Mãi đến khi tôi ngấm say, mới nghe thấy một giọng nói:
“Em đi một mình như thế này, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Không ngờ lời nói của người đàn ông này lại thành sự thật, đêm đó đã xảy ra chuyện.
13
Mimi gọi cho tôi.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi vừa nghe máy vừa đi về căn hộ của mình.
"Linh Linh, cậu và Tần Hữu... thật sự không còn cơ hội sao?”
Cô ấy dừng một chút,
“Tần Hữu cả tháng nay đều điên cuồng tìm cậu…"
“Tớ định cướp Dịch Bắc,”
Tôi thú nhận,
“Hắn ta tìm tớ là chuyện dễ hiểu.”
Mimi nghẹn ngào:
“Linh Linh, không phải như vậy…"
"Tần Hữu tới tìm tớ, nói mình đã sai rồi, nếu như có người có thể liên lạc với cậu, nhất định phải nói cho cậu biết điều này. Tần Hữu nói biết sai rồi, cậu có thể quay lại được không?”
Đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo và căng lên như dây đàn. Nhưng hoàn toàn không phải vì những lời nói kia.
Hai bóng đàn ông to lớn xuất hiện trước mặt, chặn đường tôi.
Gió gào thét, ký ức năm mười bảy tuổi ùa vào tâm trí tôi như một trận tuyết lở.
Vào lúc đó, sợ hãi cùng tủi nhục tột độ bao trùm lấy tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và Tần Hữu cuối cùng cũng đã tan vỡ.
Tối hôm đó, một bữa tiệc công việc, mọi người trong vòng tròn kinh doanh này đều tham gia. Ngay cả cha của Tần Hữu cũng vội tới ngay khi vừa hạ cánh máy bay sau đợt công tác.
Tôi vốn đang bị đau đầu, lại phải làm thêm giờ ở công ty nên định tới muộn, nhưng Đường Vận Thanh ở bên cạnh lại liếc nhìn đồng hồ của anh ấy.
"Sắp đến giờ rồi, sao Phó tổng không chuẩn bị đi?”
Anh có một đôi mắt rất quyến rũ, trong công việc lại rất bình tĩnh và quyết đoán, đôi khi có phần lãnh đạm, luôn khiến mọi người phải liên tục giật mình giữa sự đào hoa và hiện thực lạnh lùng đó.
Đường Vận Thanh ngước mắt liếc nhìn túi đồ của tôi:
“Màu hồng khói? Chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Tôi đã buồn bã suốt mấy ngày qua.
Người đi cùng tôi tới bữa tối hôm nay đáng lẽ là Tần Hữu. Nhưng mấy phút trước trợ lý đã gửi tin nhắn, nói rằng Tần Hữu và Mục Vân đã tới trước và đã gặp chú Tần.
Tất cả đối tác của tôi đều ở đó, những người chân thành chúc phúc cho tôi và Tần Hữu, cả những người như chỉ đang chờ tôi gặp điều không may, đều ở đó hết.
Không phải là tôi không có ai khác để rủ đi cùng, nhưng hầu hết họ đều không thuộc kiểu như thế này.
Tối nay, mặc dù tôi biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, tôi vẫn phải có mặt.
Tôi mơ hồ nhớ lại năm tôi mười ba tuổi.
Bữa tối ở nhà tôi. Tần Hữu ăn mặc chỉnh tề, nhưng lại không ở bàn chính, mà ngồi ở sân sau cạnh bể bơi, là tôi tìm tới, gọi hắn vào.
Ánh mắt hắn lạnh lùng:
"Không cần đâu. Những người đó thấy anh cũng chỉ muốn cười nhạo anh mà thôi.”
Tôi tiến lên, ôm chặt lấy cánh tay hắn:
“Ai dám xem thường anh trai em!!”
Thời điểm đó, tôi đã li3m hắn được hơn hai năm, hắn thì luôn tỏ ra lạnh lùng, tôi tưởng hắn chỉ đơn thuần là xấu hổ, có lẽ đó là khoảnh khắc ngắn ngủi tôi để lại ấn tượng với hắn.
Lúc ấy, hồ bơi lấp lánh dưới ánh nắng đầu hè, Tần Hữu cúi đầu ngac nhiên nhìn tôi, trong ánh mắt hắn, mặt mũi tôi đỏ bừng không che giấu được, cùng vẻ ngượng ngùng xấu hổ vốn không thuộc về một đứa bé lanh lợi hoạt bát như tôi.
Tần Hữu đã chịu vào dự tiệc.
Từ lúc đó về sau, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng, nhưng khi đi học, tôi quên mang sữa, hắn lấy trong cặp ra hộp sữa còn ấm trong túi giữ nhiệt đưa cho tôi.
Tần Hữu đặt tay lên đầu tôi, nhỏ giọng nói:
“Em uống cái này đi.”
Có lẽ là bởi vì hắn thực sự hiếm khi đối xử tốt với tôi như thế, cho nên suốt bao nhiêu năm qua, tôi luôn nhìn vào những điều nhỏ nhặt này mà lấy chúng làm động lực.
Rồi sự thờ ơ và tàn nhẫn của hắn những ngày qua, những kỷ niệm tôi cho là đẹp đẽ kia bị nghiền nát từng chút một, cho đến khi lòng tôi cũng nguội lạnh hoàn toàn.
Tôi buộc mình phải đứng dậy, gửi tin nhắn cuối cùng cho Tần Hữu:
“Tần Hữu, anh thật sự muốn thế này sao?”
Tần Hữu gửi cho tôi một tin nhắn thoại.
"Tôi vừa cầu hôn Vân Vân. Từ bây giờ chúng ta không còn gì cả, cô đừng làm phiền tôi nữa."
À.
Thấy tôi mỉm cười buồn bã, người đàn ông bên cạnh nhìn tôi hồi lâu, một lúc sau mới nói:
“Mệt thì đi chậm lại đi, Linh Linh, không cần vội vã.”
Đường Vận Thanh vừa gọi tôi thân mật như vậy sao? Nhưng tôi đang quá mệt mỏi, không quan tâm anh gọi tôi bằng cách nào nữa, tôi ngồi xuống, không khóc, chỉ im lặng.
Cuối cùng, tôi cũng bỏ cuộc. Bỏ cuộc với Tần Hữu. Bỏ cuộc với tinh cảm của tôi dành cho hắn những năm tháng qua.
10
Tôi cùng Đường Vận Thanh tới bữa tiệc.
Anh là một người đàn ông rất tử tế, luôn quan tâm chăm sóc tôi rất chu đáo, bề ngoài anh ấy có vẻ là cấp dưới của tôi, nhưng thực tế anh thường đưa ra quyết định cho tôi và những gì anh chọn luôn phù hợp nhất.
Anh có thể thay mặt tôi hoàn thành tất cả mọi thứ, thậm chí còn tốt hơn cả tôi tự làm. Việc tôi có mặt ở công ty lúc này quả thực có chút không cần thiết.
Tối nay tôi tiếp tục dựa dẫm vào anh vậy.
Mọi người đều nhìn vào tôi, bởi vì cha Tần Hữu - chú Tần Phong - vừa nói đỡ cho hắn, cười nói rằng hắn mới thua thử thách truth or dare, việc cầu hôn chỉ là một trò đùa mà thôi.
Cha mẹ tôi có vẻ không thoải mái lắm, những người khác cũng chỉ biết im lặng.
Đường Vận Thanh mỉm cười với tôi, giơ chiếc cốc chạm ly với tôi.
Tôi cũng cười, nâng ly lên nhấp một ngụm rượu.
Anh không cần nói điều gì, tôi vẫn thấy yên tâm khi có anh ở bên.
Tôi kéo anh lên khiêu vũ, nhưng lại vô tình đụng phải ai đó.
Mục Vân xuất hiện trước mặt tôi với vẻ đau khổ và áy náy:
"Xin lỗi, Lâm Linh, tôi không biết gì cả. Tôi không ngờ anh Hữu lại làm vậy…"
“Cô không cần nói điều này với tôi.”
Tôi ôm cổ Đường Vận Thanh, dùng ánh mắt chỉ về hướng cha Tần.
"Đó mới là nơi cô nên đặt tâm địa của mình vào.”
Mục Vân sửng sốt.
“Cô không cần giả vờ. Ai cũng có mục đích của mình thôi.”
Tôi nhận thấy một cái nhìn hướng về phía chúng tôi.
Có lẽ vì nhìn thấy bạn gái đến chỗ tôi, lại sợ cô ta bị bắt nạt, nên người đó chạy về phía này, cùng ánh mắt giận dữ và lạnh lùng.
Tôi nhìn hắn, cười:
“Về phần Tần Hữu, tôi không cần nữa, cho cô đấy.”
Bước chân Tần Hữu khựng lại, sửng sốt.
Nhiều năm nay, tôi không đành lòng, không thể giải bày với ai, cũng không thể buông bỏ. Quãng thời gian tôi nâng niu, tình cảm của tôi, sự liên kết giữa tôi và hắn.
Nhưng ngày này cuối cùng cũng đến.
11
Tôi chạy đi nôn vì đã uống quá nhiều rượu, một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng tôi. Anh ấy lau vết bẩn trên miệng tôi, cũng rửa sạch những đầu ngón tay tôi tự cào cấu mình đến tê dại.
“Đừng hành hạ chính mình.”
Anh nhỏ giọng nói.
Sau đó là một tiếng thở dài.
"Nhưng cũng vì em đang buồn… Không sao.”
Anh mỉm cười.
Tôi chua xót, không cầm được nước mắt.
Lúc này màn hình nhấp nháy, Tần Hữu gửi tin nhắn.
"Em cùng hắn đi đâu rồi?”
Trong lòng hiện lên một tia giễu cợt cay đắng, tôi tắt điện thoại.
Tôi loạng choạng bước đi, khi nằm xuống giường khách sạn, tôi nắm lấy cà vạt của Đường Vận Thanh, bối rối nhìn anh:
“Cho tôi một ngày. Ngày mai tôi sẽ buông bỏ được.”
Anh nhướng mày, làm cho ánh mắt anh càng trở nên quyến rũ.
“Được rồi. Vậy bây giờ em có thể buông tay ra khỏi áo tôi không?”
Giọng anh khàn khàn.
Tôi quá buồn. Tôi quá say. Tôi không biết mình đã làm gì tiếp theo.
Ngày hôm sau. Tôi ngơ ngác nhìn chiếc giường bừa bộn. Đường Vận Thanh đã tỉnh dậy từ trước, anh xoa xoa lông mày, nhìn tôi, sau đó mới định thần lại nói:
“Phó chủ tịch Lâm, người khác sẽ không biết đến chuyện này. Chúng ta cũng không nhắc đến nữa, được chứ?”
Làm thế nào anh có thể bình tĩnh như vậy?
"Ừm.”
Phải mất một lúc, tôi mới định thần lại và nói:
"Cảm ơn anh.”
Trước khi anh rời đi, tôi nói:
“Đường Vận Thanh, anh biết mục đích tôi tuyển dụng anh. Anh có vài tháng để nắm bắt công việc. Sau đó, dù Dịch Bắc có thế nào, anh cũng sẽ phụ trách phần việc của tôi.”
Anh mở cửa, nheo mắt nhìn tôi:
“Còn em thì sao?”
Tôi biết câu hỏi của anh đã đi quá giới hạn công việc, nhưng không hiểu sao tôi không cảm thấy khó chịu. Tôi cúi đầu, xoa xoa cổ tay, cố làm dịu đi cảm giác đau nhức:
“Trong nhà chắc sẽ có náo loạn, nhưng cũng không sao.”
Tôi không còn quan tâm nữa. Tôi đã lại làm tổn thương mình. Vậy thì chỉ khi mọi người cũng phải trả giá, tôi mới cảm thấy tốt hơn.
Trước đây tôi đã từng như thế này vì sự việc ngày đó, nhưng vì có Tần Hữu ở bên cạnh nên cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng gần đây, tôi lại nảy sinh xu hướng làm hại bản thân.
Tôi biết cha mẹ tôi không muốn thấy tôi và Tần Hữu chia tay. Nhưng tôi không muốn quan tâm nhiều đến điều đó nữa.
Đường Vận Thanh gật đầu, có vẻ như anh bỏ sót thứ gì nên quay lại tìm.
Anh cầm lên một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ đó đã cũ đến mức không nhìn ra được nhãn hiệu gì.
Anh không quá gầy, nhưng những đường nét thanh mảnh trên cổ tay lại đẹp đến kinh ngạc, kể cả khi đeo lên món đồ cũ kỹ như thế, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.
Anh đứng dậy, như vô tình chạm vào tay tôi.
"Anh đi đây. Giữ liên lạc nhé.”
12
Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ khi đang xem cực quang ở Bắc Âu.
"...Mẹ biết cả tháng này con không tới công ty. Linh Linh, Tần Hữu thích người khác, việc con nên làm chính là phải biết tranh giành, sao con có thể cứ để mọi chuyện như thế…"
Gió lạnh hay điều gì đó khác? Khiến tôi rùng mình.
Tôi cắn răng, hai hốc mắt đỏ lên:
“Hắn ta đối xử với con như thế nào, cũng không quan trọng sao?”
Mẹ tôi sửng sốt:
“Nó đã làm gì chứ?”
Dừng một chút, mẹ lại nói thêm:
“Đàn ông cần thể diện, đừng lúc nào cũng nhắc đến việc nó đã ở nhà chúng ta…”
Tôi như không thể thở được nữa.
Mẹ cũng nghĩ tôi như thế này sao. Cũng như mọi người, cũng nghĩ tôi luôn đem việc Tần Hữu ở nhà tôi ra để ràng buộc hắn sao.
Một người tiến về phía tôi, phủ lên lưng tôi một chiếc khăn dày. Đang ở nước ngoài, nghe được ngôn ngữ thân thuộc khiến tôi có cảm giác như đang ở nhà, chưa kể đến sự ấm áp và chân thực này.
Tôi sững sờ trong giây lát, nhìn người đàn ông trước mặt, anh quấn chặt thêm chiếc khăn quàng cổ của anh cho tôi, rồi xoa nhẹ đầu tôi. Đôi mắt quyến rũ ló ra từ sau chiếc kính chắn gió.
"Nơi này thật tuyệt, Phó chủ tịch Lâm. Một phần kế hoạch đã được hoàn thành trước thời hạn. Anh đã xin nghỉ phép, anh cũng cần chữ ký của em nữa.”
Thành thật mà nói, vào lúc này, sự ngạc nhiên và giận giữ của tôi trộn lẫn. Anh làm thế nào có thể đẩy nhanh tiến độ chuyển nhượng cổ phần công ty? Đến đây vì cần chữ ký của Phó tổng tôi? Bỏ công ty xin nghỉ phép?
Tôi chưa kịp nói gì thì bất ngờ nước mắt đã rơi xuống.
Tôi sửng sốt. Sao tôi lại khóc lúc này, khi nhìn thấy anh?
Anh cũng sửng sốt một lát, sau đó cúi người lại gần để chắn gió cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi:
“Lạnh không?”
Giọng mẹ tôi vọng lên khỏi đện thoại:
“Ai đang nói thế? Ai đang ở cùng con?”
Đường Vận Thanh dùng đôi mắt quyến rũ liếc nhìn màn hình, rồi anh cầm lấy điện thoại, cúp máy,
"Chậc chậc”.
"Làm sao em lại nghe mấy cuộc gọi công việc trong kỳ nghỉ? Ngay cả cực quang trước mặt cũng không thể thu hút sự chú ý của em được sao? Phụ nữ thật kỳ lạ!”
Tôi như bừng tỉnh:
“Sao anh lại đến đây?”
Anh nhìn tôi một lúc:
"Tần Hữu bị em chặn liên lạc phải không? Trước khi rời đi, em đã gây ra đủ nhiều rắc rối cho hắn ở công ty. Gần đây hắn luôn tìm kiếm em.”
Tôi lắc đầu:
“Dịch Bắc là của hai gia đình, tôi biết vấn đề của hắn ở đâu, hơn nữa tôi muốn rạch ròi với hắn ta, giành quyền kiểm soát công ty."
"Chủ tịch Tần Phong thì sao, em cũng chặn ông ấy?”
“Ông ấy không có WeChat, cũng không biết số điện thoại ở nước ngoài của tôi.”
Anh im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu.
Tôi dừng lại một lúc rồi nói:
“Có vẻ như anh đã làm rất tốt.”
Anh nhìn tôi một cách kỳ lạ:
“Không phải đều nhờ sự hướng dẫn của Phó chủ tịch Lâm sao.”
Tôi phá lên cười.
Nhiều năm như vậy, Tần Hữu chỉ duy trì được vẻ ngoài bề ngoài. Trên thực tế, mọi thứ liên quan đến hắn đều do tôi đứng ra thay hắn, cho dù là cuộc sống hàng ngày hay chuyện kinh doanh.
Suy cho cùng, vì quá tự mãn với sự hy sinh và chạy theo hắn của tôi, hắn hầu như không có bản lĩnh trên thương trường.
Nghĩ đến đây, tôi càng cười lớn, lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm đến vậy.
Đường Vận Thanh kéo tôi lại gần, đôi mắt hơi cong, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đêm hôm đó, không thể tránh khỏi sẽ có một bữa rượu chúc mừng.
Trong quán bar bằng gỗ ấm áp, chúng tôi ngồi bên quầy, tay anh cầm ly rượu, im lặng, chỉ mỉm cười nhìn tôi
Mãi đến khi tôi ngấm say, mới nghe thấy một giọng nói:
“Em đi một mình như thế này, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Không ngờ lời nói của người đàn ông này lại thành sự thật, đêm đó đã xảy ra chuyện.
13
Mimi gọi cho tôi.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi vừa nghe máy vừa đi về căn hộ của mình.
"Linh Linh, cậu và Tần Hữu... thật sự không còn cơ hội sao?”
Cô ấy dừng một chút,
“Tần Hữu cả tháng nay đều điên cuồng tìm cậu…"
“Tớ định cướp Dịch Bắc,”
Tôi thú nhận,
“Hắn ta tìm tớ là chuyện dễ hiểu.”
Mimi nghẹn ngào:
“Linh Linh, không phải như vậy…"
"Tần Hữu tới tìm tớ, nói mình đã sai rồi, nếu như có người có thể liên lạc với cậu, nhất định phải nói cho cậu biết điều này. Tần Hữu nói biết sai rồi, cậu có thể quay lại được không?”
Đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo và căng lên như dây đàn. Nhưng hoàn toàn không phải vì những lời nói kia.
Hai bóng đàn ông to lớn xuất hiện trước mặt, chặn đường tôi.
Gió gào thét, ký ức năm mười bảy tuổi ùa vào tâm trí tôi như một trận tuyết lở.
Vào lúc đó, sợ hãi cùng tủi nhục tột độ bao trùm lấy tôi.
Bình luận truyện