Truy Thê Hoả Táng Tràng? Chị Đây Chê!
Chương 3
14
Kỳ thực, những năm tôi li3m Tần Hữu, hắn không hề có gì thô lỗ với tôi.
Điều tôi không thể tha thứ là để hạ bệ tôi, hắn đã bóp méo chuyện xảy ra lúc đó rồi mang đi kể cho người khác.
Tôi vốn coi hắn là cứu tinh, coi sự xuất hiện lúc đó của hắn như một vị thần để tôi bám víu lấy, nhưng lúc nghe được Đường Hoan nói ra những lời kia, hình ảnh hắn trong tôi, chẳng còn khác gì những kẻ đã sỉ nhục tôi cả…
Đó cũng là lúc tôi quyết định không thể mềm lòng với đoạn tình cảm này được nữa.
Hai người kia nói chuyện với tôi, chạm vào vai tôi, tôi run rẩy lùi lại, xua tay tránh né họ, nhưng hiển nhiên không thể tránh được.
Tôi nhắm mắt lại, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là chính mình năm mười bảy tuổi, tôi sợ đến mức còn không thể hét lên, như thể cơn ác mộng sẽ không bao giờ kết thúc.
Tôi bị hành hung trong phòng piano sau giờ học. Chúng đã làm mọi thứ trừ bước cuối cùng, những hình ảnh tôi lúc đó cũng đã được chụp lại.
Lúc này, Tần Hữu tới. Bàn tay đang cố gắng giữ lấy qu@n lót của tôi run rẩy đến mức tôi thậm chí không thể cử động ngón tay một cách linh hoạt được.
Hắn đánh nhau với chúng, chúng hoảng sợ bỏ chạy khi Tần Hữu gào lên “cảnh sát đang đến”.
Tôi sẽ luôn nhớ ngày hôm đó. Tiếng than khóc xé lòng của tôi. Sự xuất hiện cũng như vòng tay ôm cùng sự an ủi của Tần Hữu.
Chuyện đó là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất trong lòng tôi. Lúc này, lại đối mặt với cảnh tượng tương tự ở đất nước xa lạ.
Lúc cha mẹ tôi xuất hiện, họ đã tiêu hủy tất cả những bức ảnh kia trước mặt cảnh sát.
Chuyện đó chỉ có cha mẹ và Tần Hữu biết. Sau khi xem xét đến tuổi tác, danh tiếng và việc học tập của tôi, gia đình tôi cùng cảnh sát đã thống nhất không truy cứu chuyện này.
Đôt nhiên, trong đầu tôi nảy lên một tia suy nghĩ.
15
Cổ áo tôi bị kéo rách, tôi tát người kia một cái, nhận lại một cái tát nặng nề hơn.
Đầu tôi còn đang ong ong choáng váng, tóc tôi đã bị giật ngược.
Trong cơn đau dữ dội, lồ ng ngực nghẹn chặt như không có được một tia không khí nào, tôi lấy điện thoại ra, phím tắt số 1 chưa thay đổi, là Tần Hữu, tôi bấm số.
Khi cuộc gọi được kết nối, tôi nghe thấy một giọng nói vội vàng:
"A Linh? Linh Linh, là em à? Em đang ở đâu!”
Một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy mình lên tiếng:
“Tần Hữu... chuyện xảy ra trong phòng piano năm tôi mười bảy tuổi, là do anh sắp xếp?”
16
Khi Đường Vận Thanh đến, điện thoại của tôi đã bị đập vỡ.
Anh đập bình cứu hỏa vào đầu hai kẻ kia, vừa dùng nắm đấm vừa gào thét vào mặt chúng, ánh mắt anh hung dữ đến mức đáng sợ.
Trong lòng tôi đã tràn ngập sự tuyệt vọng.
Không phải tôi than thở tại sao mình luôn gặp phải những chuyện như vậy, mà là đến cùng tôi đã hiểu chuyện xảy ra tại vì mình đã gặp ai.
Cảnh sát từ xa lao tới, Đường Vận Thanh dừng nắm đấm lại, vẻ mặt vẫn đầy sát khí.
“Linh Linh?”
Giọng anh run run, anh cởi áo, quấn quanh người tôi.
Tôi không thể di chuyển, cố gắng ngước mắt lên nhìn anh, rồi ngất đi.
Tôi mơ về những gì đã xảy ra sau khi tôi bước sang tuổi mười bảy.
Ban đầu thực sự cũng không có nhiều người biết chuyện. Nhưng việc cảnh sát tới trường vào ngày hôm đó cũng không thể giấu được một ai, tôi lại là người luôn ở phòng piano thời điểm đó. Cho nên bạn bè đều hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tần Hữu luôn kiên quyết ở bên cạnh tôi, và nói với mọi người rằng không có chuyện gì xảy ra cả, vì hắn đã kịp thời xuất hiện.
Đúng. Hắn đã cứu tôi. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể đảo ngược vai trò bảo vệ và được bảo vệ giữa chúng tôi.
Phẩm giá của hắn được lấy lại chỉ sau vài tháng.
17
Đường Vận Thanh giải quyết vụ việc cho tôi.
Tôi ở một mình trong phòng, không nói chuyện, và hiếm khi ăn uống.
Điện thoại cũng không bao giờ reo nữa.
Đường Vận Thanh rất lo lắng cho tôi, nhưng anh đủ tế nhị để không bắt tôi phải giao tiếp, anh chỉ tận tay sắp xếp lại cuộc sống của tôi một cách có trật tự.
Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy những cuộc gọi từ Trung Quốc hỏi cách anh chuyện công việc của công ty, và hiển nhiên, anh xử lý một cách thành thạo và hiệu quả.
Thỉnh thoảng, anh dùng ngón tay viết số vào lòng bàn tay tôi, là phần trăm cổ phiếu chúng tôi thu thập được.
Người đàn ông này sao có thể chu đáo đến như vậy?
Không thể cứ gạt mọi chuyện đi mà coi rằng sự việc ở tuổi mười bảy không phải là một nỗi ám ảnh kinh khủng đối với tôi, tôi vẫn không thể nói nên lời, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được chỉ là, tôi chưa làm điều gì tổn hại tới hắn ta cả, tại sao hắn lại làm thế với tôi?
Dù sao thì chúng tôi cũng đã từng bên nhau bao lâu như vậy cơ mà?
Sau chuyện hồi đó, tôi không còn thể hiện cảm xúc nhiều nữa, trở nên kiềm chế và khép kín hơn rất nhiều.
Khi tôi và Tần Hữu vào cùng một trường đại học, chuyện trước đây của chúng tôi cũng không có thêm một ai biết.
Hắn cũng bắt đầu đối xử lạnh lùng với tôi hơn.
Lần đầu tiên tôi dè dặt hỏi hắn, liệu tôi có thể là bạn gái hắn được không, hắn nhàn nhạt ngước mắt nhìn tôi.
Cuối cùng, hắn nói:
"...nếu em muốn.”
Lúc đó trong lòng tôi có cảm giác, mình đặc biệt trong mắt hắn.
Dù hắn có thích ai đó khác, dù hắn có dửng dưng với thế giới ngoài kia bao nhiêu, hắn cũng không thể từ chối tôi điều gì.
Nhưng nếu hắn đã từng thực sự yêu tôi, sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?
Tôi thật quá ngu ngốc.
18
Tôi ở trong lều tuyết một tuần, ngắm nhìn cực quang bốn ngày, dưới khung cảnh tráng lệ, tôi bắt đầu từ từ mở lòng ra.
Đường Vận Thanh đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, hình như anh đang thương lượng với ai đó, tôi nhìn anh một cái, anh hạ giọng xuống, cuối cùng mọi chuyện kết thúc với mức giá tốt hơn tôi mong đợi.
"Đường Vận Thanh.”
Tôi gọi.
Đã mấy ngày không nói chuyện, giọng tôi khàn đến nỗi anh có chút bất ngờ.
"Ừm.”
“Cùng em về Trung Quốc đi.”
Tôi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn anh:
“Và làm bạn trai của em.”
19
Cho đến khi chúng tôi lên máy bay trở về, trên mặt Đường Vân Thanh vẫn nhiều lần lộ ra vẻ bối rối như không thể tin được chúng tôi đã thành một đôi.
Tôi hơi khó hiểu:
“Sao gần đây em không nhận được cuộc gọi từ cha mẹ nữa?”
Anh quay lại, mở điện thoại của tôi cho tôi xem.
"Ồ.”
"Anh chặn họ rồi.”
“...…"
Tôi nhìn anh, không nói nên lời.
"Đường Vận Thanh, nếu như anh không muốn làm bạn trai của em, anh có thể từ chối."
Anh nhướng mày:
“Chỉ trong trường hợp em không còn muốn nữa.”
“Vậy sao anh luôn có vẻ khó xử như thế?”
Anh đi tới, thắt dây an toàn cho tôi, vừa cười vừa nói:
“Linh Linh, anh biết mục đích của em khi em yêu cầu việc đó. Anh không quan tâm, sao cũng được, dù với bất cứ lý do gì. Chúng ta đã quyết định như vậy rồi.”
"Mặc kệ là diễn xuất hay là thủ đoạn, nếu em cho anh một danh phận, anh không từ chối.”
Tôi rũ mắt xuống:
“Em không nghĩ nhiều đến thế, em chỉ muốn được yêu thôi.”
Rõ ràng là anh ấy có thể từ chối.
Đường Vận Thanh nhìn tôi thật sâu một lúc, ôm chặt tôi trong lúc máy bay cất cánh, xoa nhẹ đầu tôi:
“Được rồi, anh biết rồi, anh ở đây.”
Từ mười lăm cho đến hai mươi lăm tuổi. Tôi chưa bao giờ được yêu.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến người đàn ông nào khác ngoại trừ Tần Hữu.
20
Không biết Tần Hữu làm sao biết được tin tôi trở về Trung Quốc, hắn loạng choạng xuất hiện ở sân bay, chân vẫn mang dép. Giữa đám bạn, hắn chen vào, vẻ mặt như đã không ngủ cả đêm.
Hắn ôm trên tay một bó hoa hồng vàng.
Bên cạnh hắn không có Mục Vân.
Tần Hữu nhìn tôi, nuốt nước miếng, tựa hồ cũng không dám hỏi tôi hôm gọi điện cho hắn đó đã gặp chuyện gì, khàn giọng nói:
"Em về rồi à, Linh Linh. Thật xin lỗi, trước kia đều là lỗi của anh, anh....”
Hắn còn chưa nói xong, Đường Vận Thanh lấy hành lý xong xuôi đã đi tới, chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.
“Ồ.”
“Tỏ tình à?”
“Tỏ tình với bạn gái của tôi sao!”
…. Tôi thực sự cạn lời.
Tần Hữu ngơ ngác, sau khi định thần lại, hắn nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi, một lúc sau mới lên tiếng:
“A Linh… chuyện này… Em đang đùa thôi phải không? “
"Phải không Linh Linh?”
Tôi nhướng mày:
"Chúng tôi nhìn như là một mối quan hệ đùa giỡn hay sao?”
Sau đó, tôi quay mặt về phía những người xung quanh, nắm tay Đường Vận Thanh:
“Giới thiệu với các bạn, bạn trai Đường Vận Thanh của tôi.”
Trong vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, có một hình ảnh loạng choạng mờ nhạt lùi dần khỏi đám đông.
Mimi lao tới nói chuyện với tôi, cầm hộ đồ trong tay tôi, vài người bạn thân cũng tươi cười tiến tới.
Người lái xe đón lấy hành lý. Mọi người như lướt qua Tần Hữu, hắn ta cuối cùng cũng kịp phản ứng, túm lấy tay áo tôi:
“Nghe anh giải thích… A Linh… chuyện đó, nghe anh giải thích đi…”
Tôi dừng bước, mặt không biểu cảm quay lại nhìn hắn:
"Giải thích? Giải thích điều gì? Giải thích việc anh khinh thường và hạ thấp tôi để thể hiện tình cảm với Mục Vân? Giải thích rằng chính anh cố ý khiến cho người khác nghĩ rằng tôi thật sự bị xâm hoại? Hay giải thích cái gì đây? Đã nhiều năm, nhiều chuyện trôi qua như vậy rồi, đừng khiến tôi thêm kinh tởm anh nữa.”
Tôi tỏ ra bình tĩnh. nhưng chỉ có hắn mới biết để bình tĩnh được như thế này, tôi quyết tâm đ ến mức nào.
Mọi người xung quanh cũng đều nghe thấy. Dựa trên những sự việc trước đó, họ nhìn nhau với vẻ hoài nghi.
"Tôi quay lại vì tôi còn nhiều việc với Dịch Bắc. Anh chắc cũng đã nắm được tình hình của mình lúc này. Anh có thể bán lại cổ phần của anh cho tôi hoặc tiếp tục đối đầu với tôi., Nhưng tôi không muốn phải gặp lại anh và người tình bé nhỏ của anh trong công ty nữa. Anh biết tôi có thể làm gì.”
Tôi giật lấy phần tay áo hắn đang giữ trong tay ra, chán ghét chùi đi như vừa dính vào thứ gì bẩn thỉu lắm,
“Anh nghe rõ không?”
Kỳ thực, những năm tôi li3m Tần Hữu, hắn không hề có gì thô lỗ với tôi.
Điều tôi không thể tha thứ là để hạ bệ tôi, hắn đã bóp méo chuyện xảy ra lúc đó rồi mang đi kể cho người khác.
Tôi vốn coi hắn là cứu tinh, coi sự xuất hiện lúc đó của hắn như một vị thần để tôi bám víu lấy, nhưng lúc nghe được Đường Hoan nói ra những lời kia, hình ảnh hắn trong tôi, chẳng còn khác gì những kẻ đã sỉ nhục tôi cả…
Đó cũng là lúc tôi quyết định không thể mềm lòng với đoạn tình cảm này được nữa.
Hai người kia nói chuyện với tôi, chạm vào vai tôi, tôi run rẩy lùi lại, xua tay tránh né họ, nhưng hiển nhiên không thể tránh được.
Tôi nhắm mắt lại, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là chính mình năm mười bảy tuổi, tôi sợ đến mức còn không thể hét lên, như thể cơn ác mộng sẽ không bao giờ kết thúc.
Tôi bị hành hung trong phòng piano sau giờ học. Chúng đã làm mọi thứ trừ bước cuối cùng, những hình ảnh tôi lúc đó cũng đã được chụp lại.
Lúc này, Tần Hữu tới. Bàn tay đang cố gắng giữ lấy qu@n lót của tôi run rẩy đến mức tôi thậm chí không thể cử động ngón tay một cách linh hoạt được.
Hắn đánh nhau với chúng, chúng hoảng sợ bỏ chạy khi Tần Hữu gào lên “cảnh sát đang đến”.
Tôi sẽ luôn nhớ ngày hôm đó. Tiếng than khóc xé lòng của tôi. Sự xuất hiện cũng như vòng tay ôm cùng sự an ủi của Tần Hữu.
Chuyện đó là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất trong lòng tôi. Lúc này, lại đối mặt với cảnh tượng tương tự ở đất nước xa lạ.
Lúc cha mẹ tôi xuất hiện, họ đã tiêu hủy tất cả những bức ảnh kia trước mặt cảnh sát.
Chuyện đó chỉ có cha mẹ và Tần Hữu biết. Sau khi xem xét đến tuổi tác, danh tiếng và việc học tập của tôi, gia đình tôi cùng cảnh sát đã thống nhất không truy cứu chuyện này.
Đôt nhiên, trong đầu tôi nảy lên một tia suy nghĩ.
15
Cổ áo tôi bị kéo rách, tôi tát người kia một cái, nhận lại một cái tát nặng nề hơn.
Đầu tôi còn đang ong ong choáng váng, tóc tôi đã bị giật ngược.
Trong cơn đau dữ dội, lồ ng ngực nghẹn chặt như không có được một tia không khí nào, tôi lấy điện thoại ra, phím tắt số 1 chưa thay đổi, là Tần Hữu, tôi bấm số.
Khi cuộc gọi được kết nối, tôi nghe thấy một giọng nói vội vàng:
"A Linh? Linh Linh, là em à? Em đang ở đâu!”
Một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy mình lên tiếng:
“Tần Hữu... chuyện xảy ra trong phòng piano năm tôi mười bảy tuổi, là do anh sắp xếp?”
16
Khi Đường Vận Thanh đến, điện thoại của tôi đã bị đập vỡ.
Anh đập bình cứu hỏa vào đầu hai kẻ kia, vừa dùng nắm đấm vừa gào thét vào mặt chúng, ánh mắt anh hung dữ đến mức đáng sợ.
Trong lòng tôi đã tràn ngập sự tuyệt vọng.
Không phải tôi than thở tại sao mình luôn gặp phải những chuyện như vậy, mà là đến cùng tôi đã hiểu chuyện xảy ra tại vì mình đã gặp ai.
Cảnh sát từ xa lao tới, Đường Vận Thanh dừng nắm đấm lại, vẻ mặt vẫn đầy sát khí.
“Linh Linh?”
Giọng anh run run, anh cởi áo, quấn quanh người tôi.
Tôi không thể di chuyển, cố gắng ngước mắt lên nhìn anh, rồi ngất đi.
Tôi mơ về những gì đã xảy ra sau khi tôi bước sang tuổi mười bảy.
Ban đầu thực sự cũng không có nhiều người biết chuyện. Nhưng việc cảnh sát tới trường vào ngày hôm đó cũng không thể giấu được một ai, tôi lại là người luôn ở phòng piano thời điểm đó. Cho nên bạn bè đều hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tần Hữu luôn kiên quyết ở bên cạnh tôi, và nói với mọi người rằng không có chuyện gì xảy ra cả, vì hắn đã kịp thời xuất hiện.
Đúng. Hắn đã cứu tôi. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể đảo ngược vai trò bảo vệ và được bảo vệ giữa chúng tôi.
Phẩm giá của hắn được lấy lại chỉ sau vài tháng.
17
Đường Vận Thanh giải quyết vụ việc cho tôi.
Tôi ở một mình trong phòng, không nói chuyện, và hiếm khi ăn uống.
Điện thoại cũng không bao giờ reo nữa.
Đường Vận Thanh rất lo lắng cho tôi, nhưng anh đủ tế nhị để không bắt tôi phải giao tiếp, anh chỉ tận tay sắp xếp lại cuộc sống của tôi một cách có trật tự.
Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy những cuộc gọi từ Trung Quốc hỏi cách anh chuyện công việc của công ty, và hiển nhiên, anh xử lý một cách thành thạo và hiệu quả.
Thỉnh thoảng, anh dùng ngón tay viết số vào lòng bàn tay tôi, là phần trăm cổ phiếu chúng tôi thu thập được.
Người đàn ông này sao có thể chu đáo đến như vậy?
Không thể cứ gạt mọi chuyện đi mà coi rằng sự việc ở tuổi mười bảy không phải là một nỗi ám ảnh kinh khủng đối với tôi, tôi vẫn không thể nói nên lời, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được chỉ là, tôi chưa làm điều gì tổn hại tới hắn ta cả, tại sao hắn lại làm thế với tôi?
Dù sao thì chúng tôi cũng đã từng bên nhau bao lâu như vậy cơ mà?
Sau chuyện hồi đó, tôi không còn thể hiện cảm xúc nhiều nữa, trở nên kiềm chế và khép kín hơn rất nhiều.
Khi tôi và Tần Hữu vào cùng một trường đại học, chuyện trước đây của chúng tôi cũng không có thêm một ai biết.
Hắn cũng bắt đầu đối xử lạnh lùng với tôi hơn.
Lần đầu tiên tôi dè dặt hỏi hắn, liệu tôi có thể là bạn gái hắn được không, hắn nhàn nhạt ngước mắt nhìn tôi.
Cuối cùng, hắn nói:
"...nếu em muốn.”
Lúc đó trong lòng tôi có cảm giác, mình đặc biệt trong mắt hắn.
Dù hắn có thích ai đó khác, dù hắn có dửng dưng với thế giới ngoài kia bao nhiêu, hắn cũng không thể từ chối tôi điều gì.
Nhưng nếu hắn đã từng thực sự yêu tôi, sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?
Tôi thật quá ngu ngốc.
18
Tôi ở trong lều tuyết một tuần, ngắm nhìn cực quang bốn ngày, dưới khung cảnh tráng lệ, tôi bắt đầu từ từ mở lòng ra.
Đường Vận Thanh đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, hình như anh đang thương lượng với ai đó, tôi nhìn anh một cái, anh hạ giọng xuống, cuối cùng mọi chuyện kết thúc với mức giá tốt hơn tôi mong đợi.
"Đường Vận Thanh.”
Tôi gọi.
Đã mấy ngày không nói chuyện, giọng tôi khàn đến nỗi anh có chút bất ngờ.
"Ừm.”
“Cùng em về Trung Quốc đi.”
Tôi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn anh:
“Và làm bạn trai của em.”
19
Cho đến khi chúng tôi lên máy bay trở về, trên mặt Đường Vân Thanh vẫn nhiều lần lộ ra vẻ bối rối như không thể tin được chúng tôi đã thành một đôi.
Tôi hơi khó hiểu:
“Sao gần đây em không nhận được cuộc gọi từ cha mẹ nữa?”
Anh quay lại, mở điện thoại của tôi cho tôi xem.
"Ồ.”
"Anh chặn họ rồi.”
“...…"
Tôi nhìn anh, không nói nên lời.
"Đường Vận Thanh, nếu như anh không muốn làm bạn trai của em, anh có thể từ chối."
Anh nhướng mày:
“Chỉ trong trường hợp em không còn muốn nữa.”
“Vậy sao anh luôn có vẻ khó xử như thế?”
Anh đi tới, thắt dây an toàn cho tôi, vừa cười vừa nói:
“Linh Linh, anh biết mục đích của em khi em yêu cầu việc đó. Anh không quan tâm, sao cũng được, dù với bất cứ lý do gì. Chúng ta đã quyết định như vậy rồi.”
"Mặc kệ là diễn xuất hay là thủ đoạn, nếu em cho anh một danh phận, anh không từ chối.”
Tôi rũ mắt xuống:
“Em không nghĩ nhiều đến thế, em chỉ muốn được yêu thôi.”
Rõ ràng là anh ấy có thể từ chối.
Đường Vận Thanh nhìn tôi thật sâu một lúc, ôm chặt tôi trong lúc máy bay cất cánh, xoa nhẹ đầu tôi:
“Được rồi, anh biết rồi, anh ở đây.”
Từ mười lăm cho đến hai mươi lăm tuổi. Tôi chưa bao giờ được yêu.
Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến người đàn ông nào khác ngoại trừ Tần Hữu.
20
Không biết Tần Hữu làm sao biết được tin tôi trở về Trung Quốc, hắn loạng choạng xuất hiện ở sân bay, chân vẫn mang dép. Giữa đám bạn, hắn chen vào, vẻ mặt như đã không ngủ cả đêm.
Hắn ôm trên tay một bó hoa hồng vàng.
Bên cạnh hắn không có Mục Vân.
Tần Hữu nhìn tôi, nuốt nước miếng, tựa hồ cũng không dám hỏi tôi hôm gọi điện cho hắn đó đã gặp chuyện gì, khàn giọng nói:
"Em về rồi à, Linh Linh. Thật xin lỗi, trước kia đều là lỗi của anh, anh....”
Hắn còn chưa nói xong, Đường Vận Thanh lấy hành lý xong xuôi đã đi tới, chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.
“Ồ.”
“Tỏ tình à?”
“Tỏ tình với bạn gái của tôi sao!”
…. Tôi thực sự cạn lời.
Tần Hữu ngơ ngác, sau khi định thần lại, hắn nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan vào nhau của chúng tôi, một lúc sau mới lên tiếng:
“A Linh… chuyện này… Em đang đùa thôi phải không? “
"Phải không Linh Linh?”
Tôi nhướng mày:
"Chúng tôi nhìn như là một mối quan hệ đùa giỡn hay sao?”
Sau đó, tôi quay mặt về phía những người xung quanh, nắm tay Đường Vận Thanh:
“Giới thiệu với các bạn, bạn trai Đường Vận Thanh của tôi.”
Trong vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, có một hình ảnh loạng choạng mờ nhạt lùi dần khỏi đám đông.
Mimi lao tới nói chuyện với tôi, cầm hộ đồ trong tay tôi, vài người bạn thân cũng tươi cười tiến tới.
Người lái xe đón lấy hành lý. Mọi người như lướt qua Tần Hữu, hắn ta cuối cùng cũng kịp phản ứng, túm lấy tay áo tôi:
“Nghe anh giải thích… A Linh… chuyện đó, nghe anh giải thích đi…”
Tôi dừng bước, mặt không biểu cảm quay lại nhìn hắn:
"Giải thích? Giải thích điều gì? Giải thích việc anh khinh thường và hạ thấp tôi để thể hiện tình cảm với Mục Vân? Giải thích rằng chính anh cố ý khiến cho người khác nghĩ rằng tôi thật sự bị xâm hoại? Hay giải thích cái gì đây? Đã nhiều năm, nhiều chuyện trôi qua như vậy rồi, đừng khiến tôi thêm kinh tởm anh nữa.”
Tôi tỏ ra bình tĩnh. nhưng chỉ có hắn mới biết để bình tĩnh được như thế này, tôi quyết tâm đ ến mức nào.
Mọi người xung quanh cũng đều nghe thấy. Dựa trên những sự việc trước đó, họ nhìn nhau với vẻ hoài nghi.
"Tôi quay lại vì tôi còn nhiều việc với Dịch Bắc. Anh chắc cũng đã nắm được tình hình của mình lúc này. Anh có thể bán lại cổ phần của anh cho tôi hoặc tiếp tục đối đầu với tôi., Nhưng tôi không muốn phải gặp lại anh và người tình bé nhỏ của anh trong công ty nữa. Anh biết tôi có thể làm gì.”
Tôi giật lấy phần tay áo hắn đang giữ trong tay ra, chán ghét chùi đi như vừa dính vào thứ gì bẩn thỉu lắm,
“Anh nghe rõ không?”
Bình luận truyện