Truyền Thuyết Sông Nghi Hà
Chương 11
Bị một đòn thế này, ma nữ kia dường như cũng không để tâm, chỉ dùng tay gạt đi lớp bùn trên người. Tên gầy nhom nhìn thấy ma nữ không có chút phản ứng nào trước đòn tấn công bằng bùn nhão của mình, hắn cảm thấy được khích lệ rất lớn bèn lấy thêm rất nhiều bùn dưới đất ném về phía cô ta.
Lực nhắm của tên gầy nhom này vô cùng chuẩn, đống bùn đó lại rơi một cách chính xác lên đầu của ma nữ. Những người còn lại thấy vậy cũng nhao nhao bắt chước theo, từng người một đều nhặt lấy bùn dưới đất ném về phía cô ta, ông cố vội bảo họ dừng lại, nhưng đám thanh niên trẻ tuổi đang chơi hăng say như vậy, ai có thể cản được chúng chứ?
Ý định ban đầu của ông cố là bắt ma nữ kia lại, lấy trái tim mà cô ta đã ăn trở về cứu người, sau đó nên diệt trừ thì diệt trừ nên siêu độ thì siêu độ. Nhưng ông không có ý định sẽ doạ cho cô ta hoảng sợ bỏ chạy, nếu hôm nay để cô ta chạy mất, một là quả tim không lấy lại được, vậy thì người cũng hết cứu, hai là muốn bắt cô ta lần nữa sẽ không dễ dàng như vậy, đến lúc đó ma nữ này tiếp tục gây hại cho người khác, không tránh khỏi lại có thêm nhiều người phải chết oan.
Hơn nữa mục đích ông cố kêu đám người này dừng tay lại cũng rất đơn giản, không phải vì sợ bọn họ chọc giận cô ta, từ đó khiến cô ta xông vào trong vòng tròn. Mà là sợ cô ta bị đám người này tấn công, tâm tình chán nản lại chui xuống sông không để ý đến bọn họ nữa.
Thế nhưng đám người này đều chỉ là những đứa nhóc con, hoàn toàn dựa trên cảm tính mà làm việc, nếu không cũng sẽ chẳng làm ra loại chuyện khốn nạn như đánh giáo viên, mắng hiệu trưởng như vậy. Hiện giờ bọn họ chỉ nhìn thấy, dùng bùn ném vào ma nữ cô ta sẽ không dám phản kháng. Điều này khiến bọn họ rất vui vẻ, cũng mang lại cho họ cảm giác thành tựu. Quan trọng nhất là, đối mặt với họ lúc này chính là một con ma nữ, ma nữ này bị bọn họ dùng bùn tấn công, nhưng lại không có chút phản kháng nào, chuyện này quả thật quá kích thích. Nếu như sau này nói ra, cũng là một đề tài dùng để khoe khoang rất đỉnh.
Dường như tất cả bọn họ đều đã quên chuyện hai trong số họ suýt chút nữa đã bị ma nữ đó kéo xuống sông dìm chết.
Lúc ông cố không ngừng ra sức ngăn cản bọn họ, mặt nước xung quanh hòn đảo lại phát ra tiếng động.
Ông cố nghe thấy tiếng rì rào trong nước, thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng gọi đám nhóc đó mau dừng việc tấn công lại.
Thế nhưng ông cố có hét khản cả giọng cũng đã không kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy một thứ đen ngòm từ dưới nước bò lên, xông thẳng đến chỗ dây thừng màu đỏ nơi bọn họ đang đứng. Trong đêm tối, ngoại trừ ánh lửa lập loè, chỉ thấy thứ đó trông như đầu của một con cá, nhưng trên cái đầu này lại có thêm một mớ tóc dày.
Nói đến thứ đang xông đến này, đừng nói là đám người có mặt trên đảo, ngay cả ông cố tôi cũng chưa từng thấy qua. Nếu nói là cá thì thứ này cũng không giống cá lắm, đầu của con cá này to bằng một cái đấu, bên trên còn có mái tóc rất dài nữa. Sau đầu của nó lại là một cái thân người, tứ chi di chuyển nhanh nhẹn, sau mông còn có một cái đuôi lòng thòng. Cái đuôi liên tục lắc lư theo chuyển động của nó.
Ông cố nhìn thấy thứ này lập tức động não suy nghĩ, ông chợt nhớ ra có một thứ được ghi chép trong sách cổ gọi là cá mực. Loài cá mực này là một loài động vật hung hãn, sách cổ ghi lại rằng cá mực này sinh ra ở vùng Đông Hải, là một loài động vật sống theo bầy đàn. Sau này môi trường sinh sống ở Đông Hải thay đổi, loài mực này cũng biến mất không còn vết tích.
Nếu như nói tính cách của loài mực này vô cùng hung hãn, sách cổ cũng có viết, dù là rồng có sừng gặp phải loài mực này cũng phải né tránh. Nguyên nhân là bởi vì loài mực này không chỉ tính cách hung hãn, mà nó còn biết ghi thù, bất luận là thứ gì, chỉ cần đắc tội với nó, kẻ đó nhất định sẽ chết không được yên.
Hơn nữa, loài mực này cực kì thông minh, rất thích ăn thịt. Nhưng tại sao hiện giờ nó lại xuất hiện ở sông Nghi Hà chứ? Ông cố cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ một lúc mới chợt tỉnh ngộ, ông đưa ánh mắt nhìn sang chỗ ma nữ kia, sự xuất hiện của loài mực này nhất định có liên quan tới cô ta.
Hơn nữa mục đích cô ta trèo lên cây liễu cũng rất đơn giản, chính là để dẫn dụ sự chú ý của đám người ông cố tôi, giúp con mực xông ra đánh úp bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp.
Ông cố thầm nghĩ, vẫn là mình xem thường ma nữ này rồi. Thế nhưng hiện giờ con mực kia đã xông tới, bước tiếp theo phải làm thế nào đây? Ông cố nghĩ một hồi, vội gọi mấy người đàn ông trong làng mà mình đã dắt theo đến: “Nào, ấn thứ này xuống cho ta.” Ông cố vừa nói xong câu này liền nhảy ra khỏi vòng tròn đỏ, xông về phía con mực kia.
Nhưng khi ông cố lao ra khỏi vòng tròn, mới phát hiện chỉ có bản thân ông và lão Lục bước ra. Những người khác đều trợn tròn hai mắt, đứng ngẩn ra tại chỗ nhìn thứ trông như cái đầu cá, miệng đầy những chiếc răng sắc bén, đầu tóc quái dị kia.
Có điều lúc này ông cố đã xông ra ngoài rồi, hòn đảo này nhỏ như vậy, tốc độ của con mực đó lại rất nhanh, chẳng mấy chốc nó đã lao đến trước mặt ông cố. Lúc này ông cố không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải đối mặt với nó.
Dường như lão Lục cũng hiểu được ý của ông, nó lao về phía con mực, ngoác mồm cắn chặt đầu con mực. Có điều đầu của con mực này vừa trơn lại vừa cứng, cắn bản không thể cắn trúng. Con mực đó vừa hất đầu một cái, lão Lục đã bị hất văng ra xa.
Lão Lục vô cùng nhanh nhẹn, bị con mực hất bay ra xa như vậy nhưng vẫn có thể lật người trên không trung và tiếp đất một cách vững vàng. Ngay sau đó nó lại xoay người lao tới chỗ con mực. Lần này, lão Lục đã thông minh hơn rồi, nó không còn cắn đầu con mực nữa, mở miệng cắn một cái thật mạnh ở mông con mực.
Nhìn thấy con mực há miệng to ra định lao tới cắn mình, trong tay ông cố lại không có vũ khí gì, thế là ông vội xoay người nhặt lấy hai cành cây trong đống lửa, dùng hết sức đâm vào trong miệng con mực.
Con mực này lao về phía trước với sức mạnh cực lớn, mặc dù đã bị ông cố đâm hai cành cây vào trong miệng, thế nhưng lực tiến của nó vẫn không hề suy giảm, cứ thế đẩy ông cố tôi lùi về sau hơn một mét.
Lúc này lão Lục đang cắn chặt mông con mực, hai cành cây trong tay ông cố tôi cũng đâm sâu vào trong miệng nó.
Một người một chó cùng giao đấu với con mực, đã đạt được kết quả bước đầu. Bấy giờ nhóm người bên trong vòng tròn cũng bắt đầu có phản ứng, cảm thấy con mực này chẳng qua cũng chỉ có như vậy, vội tiến lên định giúp đỡ. Con mực đó lắc người một cái, mông vừa chuyển động đã đánh bay lão Lục ra xa, ông cố tôi cũng bị văng ra theo.
Mà hai cành cây trong miệng con mực cũng bị nó nhai nát, chỉ nghe thấy tiếng ‘rột’ ‘rột’ liên hồi, chớp mắt hai cành cây đó đã nát bấy.
Hay lắm, giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ đến điếng người. Đám người rục rịch chuẩn bị xông tới bây giờ một người cũng không dám nhúc nhích.
Con mực đẩy lùi lão Lục và ông cố tôi xong, nó quẹo cổ nhìn từ trái sang phải một lượt, dùng đôi mắt tròn vo của mình trợn trừng lên nhìn khắp xung quanh, điệu bộ hệt như đang tuyên bố mình là kẻ chiến thắng vậy.
Mặc dù ông cố bị hất văng xuống đất, nhưng không hề bị thương, lão Lục cũng hệt như vậy, không chịu bất cứ thương tích nào. Một người một chó chầm chậm bò dậy, lại tiếp tục đấu với con mực đó.
Thời gian của trận giao đấu nhìn thì thấy dài, thật ra cũng chỉ có vài giây, chưa đợi con mực đó hành động, ông cố đã ra tay trước một bước. Không biết ông cố đã cầm thanh gỗ trong tay từ lúc nào, ngay sau đó ông liền bật nhảy lên không trung, giơ cao thanh gỗ trong tay đập thật mạnh lên người con mực.
Ông cố và lão Lục vô cùng ăn ý, ông cố vừa lao tới, lão Lục cũng theo ngay phía sau. Lần này lão Lục không nhắm vào đầu con mực nữa, cũng không cắn vào mông nó, mà là chui vào bên dưới thân con mực, cắn một cú vào ngay phần bụng dưới yếu ớt của nó. Mặc dù lão Lục đã thành công cắn được vào bụng của con mực, nhưng ông cố tôi lại thất bại, lúc nhảy vọt lên không trung, ông cố cảm thấy cẳng chân của mình nặng trịch, giống như bị thứ gì đó kéo xuống vậy.
Trong không trung cơ thể ông cố bị mất kiểm soát, lập tức ngã ngay xuống đất. Cú ngã này rất mạnh, suýt chút nữa ông cố đã không thể gượng dậy được nữa.
Ông cố không cần nghĩ cũng biết, thứ kéo cẳng chân ông không ai khác ngoài ma nữ kia.
Ma nữ đó kéo ông cố xuống, nghênh ngang từ trên cây liễu bay tới, đáp xuống trước mặt ông. Trước đó trên người cô ta bị chọi rất nhiều bùn đất, vừa bước đến chỗ ông cố tôi, đám bùn đất liền rớt lộp độp xuống đất, mang theo mùi hôi tanh không thể tả nổi.
Ông cố gắng gượng bò dậy, nhưng ma nữ đó rất giảo hoạt, mỗi lần ông cố vừa nhấc người lên, tóc của cô ta sẽ kéo ông xuống.
Cứ như vậy, ông cố vừa cử động đã bị ma nữ đó kéo xuống, ai là người chịu thiệt có lẽ nhìn thôi đã biết. Về sau khi ông cố kể lại chuyện này đã nói, kết quả lúc ông trở về nhà vừa nhìn đã thấy bụng, chân, còn có hai cánh tay và khuỷ tay, chỗ nào cũng có vết thương. Cơn đau đó không lời nào diễn tả được.
Thế nhưng lúc đó ông cố căn bản không hề nhận thấy đau đớn, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi ma nữ đó. Có điều, lúc ông cố bị ma nữ đùa bỡn, con mực kia lại đang bò loạn xạ trên mặt đất, rồi lao về phía đám người kia.
Ông cố vừa nhìn thấy, đôi mắt cũng sắp nhắm lại, thầm nghĩ mọi chuyện thế là hết. Đám nhóc kia, còn có mấy người đàn ông trong làng nói không chừng đêm nay đều sẽ phải bỏ mạng nơi đây, trời ạ, thật là tội nghiệt mà.
Vậy nhưng thứ khiến ông cố không ngờ tới chính là màn biểu diễn đêm nay của lão Lục. Khi đó lão Lục đang cắn bụng con mực, bị con mực hất một cái, lại văng ra một khoảng rất xa. Con mực hất văng lão Lục, lao đến chỗ đám người kia. Ngay lập tức, lão Lục từ dưới đất bò dậy, nó cũng không quan tâm vết thương trên cơ thể có bao nhiêu đau đớn, liền lao tới cắn chặt đuôi con mực.
Con mực bị cắn đuôi bèn giở lại trò cũ, muốn hất lão Lục ra xa. Có điều lần này không biết lão Lục dùng chiêu gì, nó cắn chặt lấy đuôi con mực không buông, hai chân trước của nó bấu chặt vào đuôi con mực, thật sự giống như là thuốc cao da chó vậy.
Con mực đó rất hung hăng, có lẽ là phần đuôi bị cắn rất đau đớn, nó liền xoay người muốn cắn lại lão Lục, nhưng không thể với tới. Thế là nó bèn hất đuôi của mình lên xuống liên tục, lão Lục cũng bị lắc lên lắc xuống theo chuyển động của đuôi, sau đó bị đập mạnh xuống đất phát ra tiếng ‘hừ’ ‘hừ’, vậy nhưng nó vẫn bám chặt lấy đuôi con mực.
Sau chuyện đó ông cố đã kết luận rằng, loài chó mà dữ lên thì còn mạnh hơn cả người.
Nhìn lão Lục như vậy, ông cố cũng bắt đầu gấp gáp rồi. Chỉ sợ sức lực của con mực này lớn như vậy, lát sau sẽ quật chết lão Lục mất. Nghĩ đến đây, ông dùng hết sức cắm thanh gỗ trong tay thật chặt xuống đất, mặc cho ma nữ kia có kéo thế nào, ông cố cũng ôm chặt lấy thanh gỗ không buông.
Ông cố và lão Lục đều cùng trở thành cao da chó.
Thế nhưng ma nữ đối phó với ông cố tôi dễ như trở bàn tay, con mực kia xử lý lão Lục cũng hết sức dễ dàng.
Có điều ma nữ thấy kéo ông cố không được, bèn không tiếp tục kéo nữa. Con mực thấy đánh không chết lão Lục, cũng không tiếp tục đánh nữa. Cả hai vứt ông cố và lão Lục sang một bên, tiến thẳng đến chỗ vòng tròn.
Ông cố nhìn thấy hai bọn họ đi về phía vòng tròn quấn bằng dây thừng đỏ, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ hai người bọn họ có thể phải mất một thời gian mới có thể phá giải được sợi dây đó. Thế nhưng ông cố đã sơ xuất một điểm, đó chính là đoạn nối của sợi dây thừng.
Ông cố không chỉ sơ xuất rằng sợi dây thừng có một đoạn là dây nối mà còn lơ là một chuyện khác nữa, chính là ma nữ kia quả thật có sợ hãi trước sợi dây này, nhưng con mực có sợ hay không? Chuyện đó chẳng ai biết.
Lúc này đám người trong vòng tròn cũng đã phản ứng lại, muốn bỏ chạy, nhưng hòn đảo này chỉ lớn chừng đấy, có thể chạy đi đâu?
Cô gái nhỏ Trương Tiểu Hồng đã sợ đến cực độ, thấy ma nữ đó thoát ẩn thoát hiện sau lưng tên gầy nhom thì không dám nhìn thêm nữa. Nhưng đừng đánh giá thấp tên gầy nhom, hắn ta vậy mà lại có chút gan dạ, hắn nhặt một nhành cây từ dưới đất lên chỉ vào ma nữ nói: “Cô dám qua đây ta sẽ đâm chết cô.”
Nhưng ma nữ sẽ sợ cậu ta sao? Ma nữ đó không nóng không vội, chớp mắt đã đi đến bên ngoài vòng tròn. Sau khi đến nơi, cô ta rất thong thả, làm động tác giống như một con chó vậy, khịt mũi, ngửi ngửi xung quanh.
Sau khi ngửi xong, ma nữ đó bắt đầu đi dạo quanh vòng tròn một lượt.
Thật ra cô ta căn bản không cần dạo đến một vòng thì con mực kia đã xông tới bên rìa vòng tròn rồi, nó chỉ hất đầu một cái, dây thừng đỏ quấn quanh vòng tròn đã đứt phựt.
Ban đầu ông cố còn cho rằng, với tính cách của con mực, sau khi làm đứt dây thừng nó sẽ lao vào đó ăn ngấu nghiến những người bên trong. Vậy nhưng sau khi còn mực làm đứt dây thừng xong, mãi vẫn không thấy nó có hành động gì tiếp theo mà lại quay đầu nhìn ma nữ đó. Ông cố thầm nghĩ, ma nữ này bản lĩnh thật không nhỏ, quyến rũ được đàn ông không nói, ngay cả quái vật cũng bị cô ta dụ dỗ, khẩu vị nặng thật.
Cả người ông cố bị ma nữ đó kéo lê thành một đường thẳng, nhưng đầu thì không ngừng di chuyển, ông hét lên với đám người trong vòng tròn: “Mau lấy máu ở đầu ngón tay, dùng nó bôi lên tượng đất mà các người đã nặn.”
Ông cố vừa hét xong, người đầu tiên có phản ứng là tên gầy nhom. Hắn ta không chút do dự, đưa ngón tay lên miệng cắn. Sau khi máu từ đầu ngón tay chảy ra, tên gầy nhom lập tức nhỏ chúng lên tượng đất của mình.
Những người khác cũng học theo y vậy, họ cắn đầu ngón tay, nhỏ máu vào tượng đất. Nhưng cũng có vài người không biết đã sợ đến ngây ngốc, hay do không dám cắn ngón tay mình, chỉ đứng im đó không nhúc nhích.
Tên đầu trọc khá nhanh nhẹn, quay đầu lại giáng cho mấy người đó vài cái tát: “Đừng ngẩn ra đó nữa, nhanh lên.” Dưới sự thúc giục của tên đầu trọc, đám người đó lúc này mới chịu học theo mọi người, nhỏ máu lên đầu tượng đất.
Lúc này ông cố cũng không nhẫn nhịn nữa, buông thõng tay ra hét lớn: “Phá.” Mọi người tưởng rằng khi ông cố hô tiếng ‘phá’ này, họ có thể thoát khỏi sự vây hãm, thế nhưng tất cả những gì bọn họ nghĩ đều không hề xảy ra. Ông cố bị tóc của ma nữ đó quấn vào người ném tới ném lui, lão Lục cũng bị con mực làm y như vậy.
Ai nấy có mặt đều lo lắng, họ sợ không bao lâu nữa ông cố tôi sẽ bị ma nữ ném chết.
(Còn tiếp)
Lực nhắm của tên gầy nhom này vô cùng chuẩn, đống bùn đó lại rơi một cách chính xác lên đầu của ma nữ. Những người còn lại thấy vậy cũng nhao nhao bắt chước theo, từng người một đều nhặt lấy bùn dưới đất ném về phía cô ta, ông cố vội bảo họ dừng lại, nhưng đám thanh niên trẻ tuổi đang chơi hăng say như vậy, ai có thể cản được chúng chứ?
Ý định ban đầu của ông cố là bắt ma nữ kia lại, lấy trái tim mà cô ta đã ăn trở về cứu người, sau đó nên diệt trừ thì diệt trừ nên siêu độ thì siêu độ. Nhưng ông không có ý định sẽ doạ cho cô ta hoảng sợ bỏ chạy, nếu hôm nay để cô ta chạy mất, một là quả tim không lấy lại được, vậy thì người cũng hết cứu, hai là muốn bắt cô ta lần nữa sẽ không dễ dàng như vậy, đến lúc đó ma nữ này tiếp tục gây hại cho người khác, không tránh khỏi lại có thêm nhiều người phải chết oan.
Hơn nữa mục đích ông cố kêu đám người này dừng tay lại cũng rất đơn giản, không phải vì sợ bọn họ chọc giận cô ta, từ đó khiến cô ta xông vào trong vòng tròn. Mà là sợ cô ta bị đám người này tấn công, tâm tình chán nản lại chui xuống sông không để ý đến bọn họ nữa.
Thế nhưng đám người này đều chỉ là những đứa nhóc con, hoàn toàn dựa trên cảm tính mà làm việc, nếu không cũng sẽ chẳng làm ra loại chuyện khốn nạn như đánh giáo viên, mắng hiệu trưởng như vậy. Hiện giờ bọn họ chỉ nhìn thấy, dùng bùn ném vào ma nữ cô ta sẽ không dám phản kháng. Điều này khiến bọn họ rất vui vẻ, cũng mang lại cho họ cảm giác thành tựu. Quan trọng nhất là, đối mặt với họ lúc này chính là một con ma nữ, ma nữ này bị bọn họ dùng bùn tấn công, nhưng lại không có chút phản kháng nào, chuyện này quả thật quá kích thích. Nếu như sau này nói ra, cũng là một đề tài dùng để khoe khoang rất đỉnh.
Dường như tất cả bọn họ đều đã quên chuyện hai trong số họ suýt chút nữa đã bị ma nữ đó kéo xuống sông dìm chết.
Lúc ông cố không ngừng ra sức ngăn cản bọn họ, mặt nước xung quanh hòn đảo lại phát ra tiếng động.
Ông cố nghe thấy tiếng rì rào trong nước, thầm nghĩ hỏng rồi, vội vàng gọi đám nhóc đó mau dừng việc tấn công lại.
Thế nhưng ông cố có hét khản cả giọng cũng đã không kịp nữa rồi. Chỉ nhìn thấy một thứ đen ngòm từ dưới nước bò lên, xông thẳng đến chỗ dây thừng màu đỏ nơi bọn họ đang đứng. Trong đêm tối, ngoại trừ ánh lửa lập loè, chỉ thấy thứ đó trông như đầu của một con cá, nhưng trên cái đầu này lại có thêm một mớ tóc dày.
Nói đến thứ đang xông đến này, đừng nói là đám người có mặt trên đảo, ngay cả ông cố tôi cũng chưa từng thấy qua. Nếu nói là cá thì thứ này cũng không giống cá lắm, đầu của con cá này to bằng một cái đấu, bên trên còn có mái tóc rất dài nữa. Sau đầu của nó lại là một cái thân người, tứ chi di chuyển nhanh nhẹn, sau mông còn có một cái đuôi lòng thòng. Cái đuôi liên tục lắc lư theo chuyển động của nó.
Ông cố nhìn thấy thứ này lập tức động não suy nghĩ, ông chợt nhớ ra có một thứ được ghi chép trong sách cổ gọi là cá mực. Loài cá mực này là một loài động vật hung hãn, sách cổ ghi lại rằng cá mực này sinh ra ở vùng Đông Hải, là một loài động vật sống theo bầy đàn. Sau này môi trường sinh sống ở Đông Hải thay đổi, loài mực này cũng biến mất không còn vết tích.
Nếu như nói tính cách của loài mực này vô cùng hung hãn, sách cổ cũng có viết, dù là rồng có sừng gặp phải loài mực này cũng phải né tránh. Nguyên nhân là bởi vì loài mực này không chỉ tính cách hung hãn, mà nó còn biết ghi thù, bất luận là thứ gì, chỉ cần đắc tội với nó, kẻ đó nhất định sẽ chết không được yên.
Hơn nữa, loài mực này cực kì thông minh, rất thích ăn thịt. Nhưng tại sao hiện giờ nó lại xuất hiện ở sông Nghi Hà chứ? Ông cố cảm thấy rất khó hiểu, nghĩ một lúc mới chợt tỉnh ngộ, ông đưa ánh mắt nhìn sang chỗ ma nữ kia, sự xuất hiện của loài mực này nhất định có liên quan tới cô ta.
Hơn nữa mục đích cô ta trèo lên cây liễu cũng rất đơn giản, chính là để dẫn dụ sự chú ý của đám người ông cố tôi, giúp con mực xông ra đánh úp bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp.
Ông cố thầm nghĩ, vẫn là mình xem thường ma nữ này rồi. Thế nhưng hiện giờ con mực kia đã xông tới, bước tiếp theo phải làm thế nào đây? Ông cố nghĩ một hồi, vội gọi mấy người đàn ông trong làng mà mình đã dắt theo đến: “Nào, ấn thứ này xuống cho ta.” Ông cố vừa nói xong câu này liền nhảy ra khỏi vòng tròn đỏ, xông về phía con mực kia.
Nhưng khi ông cố lao ra khỏi vòng tròn, mới phát hiện chỉ có bản thân ông và lão Lục bước ra. Những người khác đều trợn tròn hai mắt, đứng ngẩn ra tại chỗ nhìn thứ trông như cái đầu cá, miệng đầy những chiếc răng sắc bén, đầu tóc quái dị kia.
Có điều lúc này ông cố đã xông ra ngoài rồi, hòn đảo này nhỏ như vậy, tốc độ của con mực đó lại rất nhanh, chẳng mấy chốc nó đã lao đến trước mặt ông cố. Lúc này ông cố không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải đối mặt với nó.
Dường như lão Lục cũng hiểu được ý của ông, nó lao về phía con mực, ngoác mồm cắn chặt đầu con mực. Có điều đầu của con mực này vừa trơn lại vừa cứng, cắn bản không thể cắn trúng. Con mực đó vừa hất đầu một cái, lão Lục đã bị hất văng ra xa.
Lão Lục vô cùng nhanh nhẹn, bị con mực hất bay ra xa như vậy nhưng vẫn có thể lật người trên không trung và tiếp đất một cách vững vàng. Ngay sau đó nó lại xoay người lao tới chỗ con mực. Lần này, lão Lục đã thông minh hơn rồi, nó không còn cắn đầu con mực nữa, mở miệng cắn một cái thật mạnh ở mông con mực.
Nhìn thấy con mực há miệng to ra định lao tới cắn mình, trong tay ông cố lại không có vũ khí gì, thế là ông vội xoay người nhặt lấy hai cành cây trong đống lửa, dùng hết sức đâm vào trong miệng con mực.
Con mực này lao về phía trước với sức mạnh cực lớn, mặc dù đã bị ông cố đâm hai cành cây vào trong miệng, thế nhưng lực tiến của nó vẫn không hề suy giảm, cứ thế đẩy ông cố tôi lùi về sau hơn một mét.
Lúc này lão Lục đang cắn chặt mông con mực, hai cành cây trong tay ông cố tôi cũng đâm sâu vào trong miệng nó.
Một người một chó cùng giao đấu với con mực, đã đạt được kết quả bước đầu. Bấy giờ nhóm người bên trong vòng tròn cũng bắt đầu có phản ứng, cảm thấy con mực này chẳng qua cũng chỉ có như vậy, vội tiến lên định giúp đỡ. Con mực đó lắc người một cái, mông vừa chuyển động đã đánh bay lão Lục ra xa, ông cố tôi cũng bị văng ra theo.
Mà hai cành cây trong miệng con mực cũng bị nó nhai nát, chỉ nghe thấy tiếng ‘rột’ ‘rột’ liên hồi, chớp mắt hai cành cây đó đã nát bấy.
Hay lắm, giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ đến điếng người. Đám người rục rịch chuẩn bị xông tới bây giờ một người cũng không dám nhúc nhích.
Con mực đẩy lùi lão Lục và ông cố tôi xong, nó quẹo cổ nhìn từ trái sang phải một lượt, dùng đôi mắt tròn vo của mình trợn trừng lên nhìn khắp xung quanh, điệu bộ hệt như đang tuyên bố mình là kẻ chiến thắng vậy.
Mặc dù ông cố bị hất văng xuống đất, nhưng không hề bị thương, lão Lục cũng hệt như vậy, không chịu bất cứ thương tích nào. Một người một chó chầm chậm bò dậy, lại tiếp tục đấu với con mực đó.
Thời gian của trận giao đấu nhìn thì thấy dài, thật ra cũng chỉ có vài giây, chưa đợi con mực đó hành động, ông cố đã ra tay trước một bước. Không biết ông cố đã cầm thanh gỗ trong tay từ lúc nào, ngay sau đó ông liền bật nhảy lên không trung, giơ cao thanh gỗ trong tay đập thật mạnh lên người con mực.
Ông cố và lão Lục vô cùng ăn ý, ông cố vừa lao tới, lão Lục cũng theo ngay phía sau. Lần này lão Lục không nhắm vào đầu con mực nữa, cũng không cắn vào mông nó, mà là chui vào bên dưới thân con mực, cắn một cú vào ngay phần bụng dưới yếu ớt của nó. Mặc dù lão Lục đã thành công cắn được vào bụng của con mực, nhưng ông cố tôi lại thất bại, lúc nhảy vọt lên không trung, ông cố cảm thấy cẳng chân của mình nặng trịch, giống như bị thứ gì đó kéo xuống vậy.
Trong không trung cơ thể ông cố bị mất kiểm soát, lập tức ngã ngay xuống đất. Cú ngã này rất mạnh, suýt chút nữa ông cố đã không thể gượng dậy được nữa.
Ông cố không cần nghĩ cũng biết, thứ kéo cẳng chân ông không ai khác ngoài ma nữ kia.
Ma nữ đó kéo ông cố xuống, nghênh ngang từ trên cây liễu bay tới, đáp xuống trước mặt ông. Trước đó trên người cô ta bị chọi rất nhiều bùn đất, vừa bước đến chỗ ông cố tôi, đám bùn đất liền rớt lộp độp xuống đất, mang theo mùi hôi tanh không thể tả nổi.
Ông cố gắng gượng bò dậy, nhưng ma nữ đó rất giảo hoạt, mỗi lần ông cố vừa nhấc người lên, tóc của cô ta sẽ kéo ông xuống.
Cứ như vậy, ông cố vừa cử động đã bị ma nữ đó kéo xuống, ai là người chịu thiệt có lẽ nhìn thôi đã biết. Về sau khi ông cố kể lại chuyện này đã nói, kết quả lúc ông trở về nhà vừa nhìn đã thấy bụng, chân, còn có hai cánh tay và khuỷ tay, chỗ nào cũng có vết thương. Cơn đau đó không lời nào diễn tả được.
Thế nhưng lúc đó ông cố căn bản không hề nhận thấy đau đớn, chỉ muốn tìm cách thoát khỏi ma nữ đó. Có điều, lúc ông cố bị ma nữ đùa bỡn, con mực kia lại đang bò loạn xạ trên mặt đất, rồi lao về phía đám người kia.
Ông cố vừa nhìn thấy, đôi mắt cũng sắp nhắm lại, thầm nghĩ mọi chuyện thế là hết. Đám nhóc kia, còn có mấy người đàn ông trong làng nói không chừng đêm nay đều sẽ phải bỏ mạng nơi đây, trời ạ, thật là tội nghiệt mà.
Vậy nhưng thứ khiến ông cố không ngờ tới chính là màn biểu diễn đêm nay của lão Lục. Khi đó lão Lục đang cắn bụng con mực, bị con mực hất một cái, lại văng ra một khoảng rất xa. Con mực hất văng lão Lục, lao đến chỗ đám người kia. Ngay lập tức, lão Lục từ dưới đất bò dậy, nó cũng không quan tâm vết thương trên cơ thể có bao nhiêu đau đớn, liền lao tới cắn chặt đuôi con mực.
Con mực bị cắn đuôi bèn giở lại trò cũ, muốn hất lão Lục ra xa. Có điều lần này không biết lão Lục dùng chiêu gì, nó cắn chặt lấy đuôi con mực không buông, hai chân trước của nó bấu chặt vào đuôi con mực, thật sự giống như là thuốc cao da chó vậy.
Con mực đó rất hung hăng, có lẽ là phần đuôi bị cắn rất đau đớn, nó liền xoay người muốn cắn lại lão Lục, nhưng không thể với tới. Thế là nó bèn hất đuôi của mình lên xuống liên tục, lão Lục cũng bị lắc lên lắc xuống theo chuyển động của đuôi, sau đó bị đập mạnh xuống đất phát ra tiếng ‘hừ’ ‘hừ’, vậy nhưng nó vẫn bám chặt lấy đuôi con mực.
Sau chuyện đó ông cố đã kết luận rằng, loài chó mà dữ lên thì còn mạnh hơn cả người.
Nhìn lão Lục như vậy, ông cố cũng bắt đầu gấp gáp rồi. Chỉ sợ sức lực của con mực này lớn như vậy, lát sau sẽ quật chết lão Lục mất. Nghĩ đến đây, ông dùng hết sức cắm thanh gỗ trong tay thật chặt xuống đất, mặc cho ma nữ kia có kéo thế nào, ông cố cũng ôm chặt lấy thanh gỗ không buông.
Ông cố và lão Lục đều cùng trở thành cao da chó.
Thế nhưng ma nữ đối phó với ông cố tôi dễ như trở bàn tay, con mực kia xử lý lão Lục cũng hết sức dễ dàng.
Có điều ma nữ thấy kéo ông cố không được, bèn không tiếp tục kéo nữa. Con mực thấy đánh không chết lão Lục, cũng không tiếp tục đánh nữa. Cả hai vứt ông cố và lão Lục sang một bên, tiến thẳng đến chỗ vòng tròn.
Ông cố nhìn thấy hai bọn họ đi về phía vòng tròn quấn bằng dây thừng đỏ, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ hai người bọn họ có thể phải mất một thời gian mới có thể phá giải được sợi dây đó. Thế nhưng ông cố đã sơ xuất một điểm, đó chính là đoạn nối của sợi dây thừng.
Ông cố không chỉ sơ xuất rằng sợi dây thừng có một đoạn là dây nối mà còn lơ là một chuyện khác nữa, chính là ma nữ kia quả thật có sợ hãi trước sợi dây này, nhưng con mực có sợ hay không? Chuyện đó chẳng ai biết.
Lúc này đám người trong vòng tròn cũng đã phản ứng lại, muốn bỏ chạy, nhưng hòn đảo này chỉ lớn chừng đấy, có thể chạy đi đâu?
Cô gái nhỏ Trương Tiểu Hồng đã sợ đến cực độ, thấy ma nữ đó thoát ẩn thoát hiện sau lưng tên gầy nhom thì không dám nhìn thêm nữa. Nhưng đừng đánh giá thấp tên gầy nhom, hắn ta vậy mà lại có chút gan dạ, hắn nhặt một nhành cây từ dưới đất lên chỉ vào ma nữ nói: “Cô dám qua đây ta sẽ đâm chết cô.”
Nhưng ma nữ sẽ sợ cậu ta sao? Ma nữ đó không nóng không vội, chớp mắt đã đi đến bên ngoài vòng tròn. Sau khi đến nơi, cô ta rất thong thả, làm động tác giống như một con chó vậy, khịt mũi, ngửi ngửi xung quanh.
Sau khi ngửi xong, ma nữ đó bắt đầu đi dạo quanh vòng tròn một lượt.
Thật ra cô ta căn bản không cần dạo đến một vòng thì con mực kia đã xông tới bên rìa vòng tròn rồi, nó chỉ hất đầu một cái, dây thừng đỏ quấn quanh vòng tròn đã đứt phựt.
Ban đầu ông cố còn cho rằng, với tính cách của con mực, sau khi làm đứt dây thừng nó sẽ lao vào đó ăn ngấu nghiến những người bên trong. Vậy nhưng sau khi còn mực làm đứt dây thừng xong, mãi vẫn không thấy nó có hành động gì tiếp theo mà lại quay đầu nhìn ma nữ đó. Ông cố thầm nghĩ, ma nữ này bản lĩnh thật không nhỏ, quyến rũ được đàn ông không nói, ngay cả quái vật cũng bị cô ta dụ dỗ, khẩu vị nặng thật.
Cả người ông cố bị ma nữ đó kéo lê thành một đường thẳng, nhưng đầu thì không ngừng di chuyển, ông hét lên với đám người trong vòng tròn: “Mau lấy máu ở đầu ngón tay, dùng nó bôi lên tượng đất mà các người đã nặn.”
Ông cố vừa hét xong, người đầu tiên có phản ứng là tên gầy nhom. Hắn ta không chút do dự, đưa ngón tay lên miệng cắn. Sau khi máu từ đầu ngón tay chảy ra, tên gầy nhom lập tức nhỏ chúng lên tượng đất của mình.
Những người khác cũng học theo y vậy, họ cắn đầu ngón tay, nhỏ máu vào tượng đất. Nhưng cũng có vài người không biết đã sợ đến ngây ngốc, hay do không dám cắn ngón tay mình, chỉ đứng im đó không nhúc nhích.
Tên đầu trọc khá nhanh nhẹn, quay đầu lại giáng cho mấy người đó vài cái tát: “Đừng ngẩn ra đó nữa, nhanh lên.” Dưới sự thúc giục của tên đầu trọc, đám người đó lúc này mới chịu học theo mọi người, nhỏ máu lên đầu tượng đất.
Lúc này ông cố cũng không nhẫn nhịn nữa, buông thõng tay ra hét lớn: “Phá.” Mọi người tưởng rằng khi ông cố hô tiếng ‘phá’ này, họ có thể thoát khỏi sự vây hãm, thế nhưng tất cả những gì bọn họ nghĩ đều không hề xảy ra. Ông cố bị tóc của ma nữ đó quấn vào người ném tới ném lui, lão Lục cũng bị con mực làm y như vậy.
Ai nấy có mặt đều lo lắng, họ sợ không bao lâu nữa ông cố tôi sẽ bị ma nữ ném chết.
(Còn tiếp)
Bình luận truyện