Tử Dương
Chương 152: Bị bao vây
Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu
Truy Phong Quỷ Bộ vốn rất nhanh, được tu vi tử khí trợ giúp nên càng nhanh hơn, chỉ trong phút chốc hắn đã khống chế được ba người. Những tăng ni hung ác kia thấy bản lĩnh của Mạc Vấn thì đều không còn ý chống cự, chạy trốn tan tác khắp nơi.
Một khi đã tán loạn thì khó mà đuổi giết hết được, chỉ có thể chọn một trong bốn hướng nên Mạc Vấn trước tiên đuổi theo hai ni cô già đang chạy trốn về phía khu rừng, đánh chết hai người này sau đó quay về phía bắc đánh tăng nhân có tu vi tử khí đang đốt lửa ở đó.
Tăng nhân kia thấy Mạc Vấn đuổi theo thì vội vàng xoay người bỏ chạy. Mạc Vấn tính toán khoảng cách giữa hai người, thấy trong thời gian ngắn không thể nào đuổi theo kịp đối phương nên dừng lại, khi đến chỗ xảy ra hỏa hoạn thì dùng linh khí quét ngang bốn phía, dưới sức ép của linh khí ngọn lửa bị đẩy về phía khu vực không có cây cối, không có cây cối thì lửa sẽ bị dập tắt tự nhiên.
Mạc Vấn làm thế là để lừa kẻ địch, thật ra khu vực mà hắn dập lửa cũng không phải là nơi có lão Ngũ và bé gái kia, ngược lại chỗ hòa thượng đốt lửa ở phía nam mới là nơi gần với lão Ngũ.
Tăng nhân ở phía nam thấy Mạc Vấn mặc kệ chỗ mà gã đốt lửa thì lập tức bỏ qua chỗ đó mà vòng lên phía bắc, cùng với tăng nhân lúc trước đốt lửa ở đây.
Lúc này đã qua canh bốn, không khí khá ẩm ướt, sau khi phóng hỏa nếu không dùng linh khí trợ giúp thì ngọn lửa sẽ không lan ra, một lúc sau ngọn lửa ở phía nam tự động tắt ngúm, Mạc Vấn thấy vậy thì cảm thấy yên tâm.
Tăng ni Phật môn không giỏi dùng pháp thuật, nói cách khác cho dù bọn họ dùng được thì cũng không dám sử dụng vì một khi đứng lại để niệm chú ngữ sẽ có khả năng bị Mạc Vấn đuổi kịp. Vì vậy hai gã hòa thượng kia chỉ dám đốt lửa, muốn thông qua khu vực đã đốt để tìm ra chỗ có lão Ngũ và bé gái kia. Những tăng nhân chưa vượt qua thiên kiếp chỉ dám đứng ở bên ngoài xa nhìn, không dám lại tiến lên, bọn họ không có khả năng xen vào trận tranh đấu giữa các cao thủ tử khí với nhau.
Lúc này Mạc Vấn cũng không dùng pháp thuật, pháp thuật Đạo gia là do Tam Thanh truyền xuống, chỉ dùng để hàng yêu trừ ma, dùng đối phó với người sống sẽ không thích hợp, thêm nữa việc vẽ phù cũng làm tiêu hao linh khí rất lớn, đã mấy ngày nay hắn chưa được hạt cơm nào vào bụng, không ăn gì thì tốc độ hồi phục linh khí sẽ giảm bớt.
Tuy đối phương không dám tới gần nhưng Mạc Vấn cũng không ngừng kêu khổ. Lúc trước vì tức giận nên hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù cho lão Ngũ như thế nào mà không để ý đến việc trong vòng năm ngày bản thân không thể nào rời khỏi nơi này. Thật ra sai lầm lớn nhất của hắn là không ngờ tới những tăng nhân này sẽ lợi dụng lão Ngũ và bé gái để kiềm chế hắn.
Lão Ngũ gặp nạn vào hai ngày trước, vào nửa đêm năm ngày nữa hồn mới quay về, nói cách khác trong vòng năm ngày tới hắn phải thủ vững ở đây, chờ hồn của lão Ngũ và bé gái kia quay về. Như vậy hắn đã trở thành một mục tiêu không thể di động, đối phương sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp đến đây tập kích.
Nếu như trước kia mà tính đến việc những tăng ni này sẽ làm như thế thì hắn có thể chuyển lão Ngũ và bé gái đến nơi an toàn trước, đợi đến lúc hồn quay về thì trở lại chỗ này. Nhưng đáng tiếc là lúc trước hắn nghĩ phải ở đây chờ đồng môn tìm đến mà không để ý đến việc có khả năng bị bao vây. Lúc này muốn mang hai người bọn họ rời đi cũng không đủ sức, mang theo người khác lăng không sẽ làm cho tốc độ chậm lại, mang một người cũng đã không thể chạy thoát được huống chi là hai người.
Tới lúc này, cục diện đã trở thành cố thủ chờ cứu viện.
Mặc dù tình thế nguy cấp nhưng Mạc Vấn cũng không quá lo lắng vì mấy vị đồng môn khác tuy chưa vượt qua thiên kiếp nhưng lại có pháp thuật vô cùng kỳ diệu. Trong đó Dạ Tiêu Diêu có Kim Điêu làm vật cưỡi, tốc độ bay rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ tới. Đến lúc đó chỉ cần mang lão Ngũ và bé gái đi thì cục diện bị bao vây sẽ lập tức không còn.
Trong lòng có hy vọng nên áp lực cũng nhẹ bớt đi, vì vậy hắn cũng không đuổi giết những tăng nhân kia mà ở nguyên một chỗ để ngăn chặn việc phóng hỏa.
Mặc dù những tăng nhân chưa vượt qua thiên kiếp không hỗ trợ chiến đấu được nhưng vẫn có thể giúp phóng hỏa. Lúc này tám người còn lại tập trung vào phía bắc, tản ra đốt lửa ở khắp nơi, chỉ mong giết được địch chứ mặc kệ việc có bao nhiêu thú vật sẽ bị chết cháy.
Vì khu vực lửa cháy rất rộng nên Mạc Vấn không cứu kịp, chỉ có thể quan tâm đến khu vực ở trước mắt, cứ như vậy khu vực mà hắn bảo vệ dần dần lộ ra, đồng thời lửa cháy lớn cũng chỉ ra vị trí cho các tăng ni đến tiếp viện. Đến lúc sáng sớm đã có rất nhiều tăng ni đến đây, cũng may cao thủ trong những người này không có mấy, sau khi đến đây cũng chỉ vây quanh chứ không dám tiến lên tấn công.
Tuy tạm thời không gặp phải nguy hiểm nhưng thấy mình bị vây chặt khiến Mạc Vấn không tránh khỏi lo lắng, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bắc, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Kim Điêu.
Lúc này chẳng những tăng nhân Phật môn mà triều đình cũng đã biết Mạc Vấn bị quây ở nơi này. Giết chết Thượng thư, chém bị thương Thượng tướng quân, phá hủy Long điện, những việc này đã làm cho Mạc Vấn trở thành tội phạm số một của triều đình, quan binh lục tục kéo đến đây, vòng vây càng ngày càng rộng. Đến giữa trưa thì cung thủ đã được điều động đến, nhìn thấy cung thủ lòng Mạc Vấn trầm xuống, lúc này dù Dạ Tiêu Diêu có đến cũng khó mà mang lão Ngũ và bé gái đi được.
Ngoài lo lắng ra thì Mạc Vấn còn cảm thấy nghi vấn, cho dù Dạ Tiêu Diêu có điều khiển Kim Điêu bay chậm, có cách nơi này xa đi nữa thì lúc này cũng phải đến rồi mới đúng, tại sao mãi đến giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Tăng ni và quan binh bao vây xung quanh đều kiêng kị pháp thuật phù chú của Mạc Vấn nên không dám tùy tiện tiến lên, ngoài ra thủ đoạn ác độc của Mạc Vấn cũng làm cho triều đình cực kỳ kiêng kị, không dám tùy tiện ra lệnh cho cung thủ tấn công hắn, sợ giết không được hắn thì sẽ bị trả thù. Vì vậy mặc dù tình cảnh của Mạc Vấn đáng lo nhưng cũng không nguy hiểm đến mức hỏa thiêu mi mao(*).
(*) Hỏa thiêu mi mao: lửa cháy ngang mày có nghĩa là tình thế đã vô cùng cấp bách.
Ngoài nguy hiểm bên ngoài thì Mạc Vấn cũng âm thầm lo lắng việc đói khát và mệt mỏi của bản thân, không có đồ ăn thì có thể chịu được nhưng mấy ngày liền không có nước khiến cho hắn miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như có lửa cháy.
Quan binh triều đình không dám hành động, tăng ni lại không thể không làm gì, Mạc Vấn chính là tội phạm của triều đình, lại là hung thủ đã sát hại Quốc sư, về công hay tư thì bọn họ đều phải ra tay hàng phục hắn, nếu không thì sẽ bị cho là hèn yếu, làm hỏng thanh danh của Phật môn.
Đến giờ Thân buổi chiều, từ trong đám tăng ni có một tăng nhân già lông mi trắng đi ra, người này mặc áo vải xám, tay trái cầm một cái mõ màu đen, tay phải cầm một dùi gỗ, vừa đi vừa gõ, trong miệng tụng niệm kinh văn, vẻ mặt không thấy vui buồn.
Mạc Vấn đánh giá lão tăng có lông mi trắng đi từ phía đông tới. Người này nhỏ gầy, quần áo thô sơ, bên tay phải có đeo một chuỗi tràng hạt, rủ xuống lắc lư. Sau khi chăm chú nhìn số viên trên tràng hạt thì Mạc Vấn lập tức kinh hãi, tràng hạt và áo cà sa mà tăng ni sử dụng đều có phẩm cấp, tràng hạt của người này có hai mươi bảy viên, không phải là Tiểu thừa La Hán thì không được dùng.
Lão tăng có lông mi trắng chậm rãi tiến đến gần, vẻ mặt Mạc Vấn thay đổi liên tục. Lúc đầu là kinh hãi vì hắn hiểu rõ tu vi tử khí không thể đấu lại với tăng nhân có cảnh giới La Hán được, giống như lam khí không thể đấu với tử khí vậy, giữa hai bên có sự chênh lệch cực lớn. Hắn cảm thấy nản lòng, nếu người này ra tay thì hôm nay hắn không còn đường sống nữa, nhưng sau đó hắn lại tỏ ra quật cường, dù biết không địch lại được nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, dù thế nào thì cũng phải đánh, tầng bên dưới hộp đen có một lá kim phù, nếu cần thiết thì có thể dùng chiêu đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần(*).
(*) Đồng quy vu tận: cùng chết; ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ hay giống với câu lưỡng bại câu thương.
Ngay khi Mạc Vấn đang suy nghĩ thì có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một lão đạo mặc đạo bào bằng vải xanh, tóc bạc đầu đội mũ vàng đột nhiên xuất hiện cách lão tăng kia ba trượng. Người này đưa lưng về phía Mạc Vấn nên hắn không thấy được gương mặt, chỉ có thể căn cứ vào đạo bào mà nhìn ra người này là thuộc Thái Thanh. Ngoài ra người này đột nhiên hiện ra, không phải sử dụng thân pháp mà là dùng tiên pháp, vì vậy hắn có thể biết được người này là tiên nhân Thái Thanh.
Người này xuất hiện làm cho mọi người bên ngoài đều hô lên ngạc nhiên, lão tăng kia thấy vậy lập tức dừng lại.
“Nếu đại sư nhúng tay vào chuyện thế gian thì lão đạo cũng sẽ bắt chước theo.” Lão đạo tóc bạc nói với lão tăng kia, giọng nói không lớn, dù Mạc Vấn đứng cách hai người chưa đến mười trượng cũng chỉ nghe thấy lờ mờ.
Lão tăng lông mi trắng nghe vậy thì có chút kinh ngạc, niệm A di đà phật rồi quay người trở về. Lão đạo tóc bạc kia quay lại nhìn Mạc Vấn rồi sau đó cũng biến mất không thấy tung tích.
Tuy thấy rõ hình dáng của lão đạo kia nhưng Mạc Vấn cũng không nhận ra người này, dưới quyền Tam Thanh có rất nhiều tiên nhân, chắc hẳn người này là một trong số đó. Tăng nhân cảnh giới La Hán đã không còn là người phàm, người này xuất hiện chỉ để cảnh cáo lão tăng lông mi trắng kia không được bắt nạt môn nhân của Tam Thanh. Sau khi lão tăng lông mi trắng rời đi thì ông ta cũng biến mất ngay, điều này cho thấy ông ta xuất hiện cũng chỉ để duy trì công bằng chứ không có ý định ra tay giúp hắn.
Tuy lão đạo tóc bạc cũng không có ý muốn giúp hắn nhưng trong lòng Mạc Vấn vẫn rất cảm kích ông ta, cho thấy môn nhân Tam Thanh đều là một nhà.
Việc lão tăng lông mi trắng bị lão đạo tóc bạc ngăn lại đều được mọi người bên ngoài chứng kiến, điều này làm cho rất nhiều tăng ni trở nên ảm đạm. Sau khi lão tăng lông mi trắng quay về thì nói nhỏ vài tiếng với tăng nhân khác. Chốc lát sau có năm người từ trong đi ra, bốn tăng một ni, đều mặc áo cà sa cao công, khi di chuyển ổn định bình tĩnh, chứng tỏ đây đều là những cao thủ đã vượt qua thiên kiếp.
Năm người này cũng không mang theo binh khí, lấy năm đánh một đã là bất công rồi, trước mặt bao nhiêu người lại còn dùng binh khí thì chỉ sợ kể cả là binh lính nước Tấn cũng sẽ la ó.
Lão tăng lông mi trắng bị ngăn lại khiến cho tăng ni mất hết mặt mũi, năm người này đi ra mang theo tâm lý buộc phải thắng. Mạc Vấn thấy thế thì hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, không cần biết sau này ra sao, cửa ải trước mắt đã rất khó để vượt qua. Lúc này năm người cách hắn chưa đến một trăm bước chân, nếu năm người này đồng loạt tấn công thì chỉ sợ dù là tránh né hay vẽ bùa đều khó mà làm được.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bất chấp linh khí chưa hồi phục, đưa tay vào trong người, dùng Thiên Lang hào vẽ phù tinh tú Bạch Hổ, tay trái bấm quyết, miệng niệm chân ngôn, sau khi đọc xong chân ngôn thì vung tử phù ra, Bạch Hổ lại xuất hiện, gầm lên một tiếng chấn động, thể hiện ra uy thế.
Sau khi biến ra Bạch Hổ, Mạc Vấn âm thầm nhíu mày. Lúc này linh khí còn lại trong cơ thể chưa đến hai thành, nhưng hiện giờ cũng không thể do dự được nữa. Ý nghĩ lóe lên, Bạch Hổ lập tức lao ra, Mạc Vấn đạp đất mượn lực đi theo, sánh vai cùng Bạch Hổ, nhanh chóng lao về phía trước.
“Ngăn hắn lại một lúc.” Trong năm người chỉ có duy nhất ni cô khẩn cấp lùi về phía sau.
Bốn người khác nghe thế lập tức tụ lực, đợi Bạch Hổ và Mạc Vấn đến gần thì tám tay cùng đánh ra, linh khí mạnh mẽ hội tụ, ngăn lại Bạch Hổ đang xông đến.
Bạch Hổ này vốn là do Mạc Vấn mượn linh khí trời đất biến hóa thành, vô cùng uy mãnh, bốn người kia hợp lực ngăn cản vô cùng vất vả. Mạc Vấn nhân cơ hội ra tay, dùng một chưởng đánh gục tăng nhân bên trái rồi tiếp tục xoay người dùng nắm đấm tay trái đánh về phía gáy của một người khác.
Nắm đấm vừa mới tung ra thì Mạc Vấn cảm thấy một luồng sát khí lạnh thấu xương rất nhanh lao về phía hắn. Hắn liếc mắt nhìn thì thấy một con sư tử lông vàng rất lớn ở bên ngoài bảy thước đang xông đến, con sư tử này chắc chắn là do ni cô kia dùng thần thông biến thành, nếu như bị nó vồ trúng thì có thể chết ngay tức thì.
Dưới tình huống nguy hiểm nên Mạc Vấn buộc phải thu tay lại để tránh, đồng thời lệnh cho Bạch Hổ kia chặn con sư tử lại, đến khi hắn ổn định lại thân hình thì bốn người kia đã cùng đánh tới.
Mặc dù bốn người cùng đến nhưng có ba tăng nhân chưa khôi phục được linh khí sau khi chống lại Bạch Hổ nên ra tay chậm hơn, Mạc Vấn thấy có cơ hội lập tức đi một nước cờ hiểm, vẽ một lá lôi phù, dùng tay phải kẹp lấy rồi tấn công ni cô kia trước.
Có lôi phù trợ lực nên ni cô kia bị đánh cho phun máu bay ngược lại, rơi xuống đất nghẻo củ tỏi, con sư tử lớn mà người này triệu hoán ra cũng tan biến theo.
Tuy Mạc Vấn đã hạ được ni cô có tu vi cao nhất kia nhưng lại bị ba người khác thừa cơ đánh trúng, may mà lúc trước ba người này đều phải xuất hết linh khí ra để chống lại Bạch Hổ nên chưa hồi phục linh khí, do đó Mạc Vấn chỉ bị đánh bay, nội thương cũng không nặng.
Lúc bay ngược ra, Mạc Vấn dùng ý nghĩ ra lệnh cho Bạch Hổ “Giết bọn chúng...”
Truy Phong Quỷ Bộ vốn rất nhanh, được tu vi tử khí trợ giúp nên càng nhanh hơn, chỉ trong phút chốc hắn đã khống chế được ba người. Những tăng ni hung ác kia thấy bản lĩnh của Mạc Vấn thì đều không còn ý chống cự, chạy trốn tan tác khắp nơi.
Một khi đã tán loạn thì khó mà đuổi giết hết được, chỉ có thể chọn một trong bốn hướng nên Mạc Vấn trước tiên đuổi theo hai ni cô già đang chạy trốn về phía khu rừng, đánh chết hai người này sau đó quay về phía bắc đánh tăng nhân có tu vi tử khí đang đốt lửa ở đó.
Tăng nhân kia thấy Mạc Vấn đuổi theo thì vội vàng xoay người bỏ chạy. Mạc Vấn tính toán khoảng cách giữa hai người, thấy trong thời gian ngắn không thể nào đuổi theo kịp đối phương nên dừng lại, khi đến chỗ xảy ra hỏa hoạn thì dùng linh khí quét ngang bốn phía, dưới sức ép của linh khí ngọn lửa bị đẩy về phía khu vực không có cây cối, không có cây cối thì lửa sẽ bị dập tắt tự nhiên.
Mạc Vấn làm thế là để lừa kẻ địch, thật ra khu vực mà hắn dập lửa cũng không phải là nơi có lão Ngũ và bé gái kia, ngược lại chỗ hòa thượng đốt lửa ở phía nam mới là nơi gần với lão Ngũ.
Tăng nhân ở phía nam thấy Mạc Vấn mặc kệ chỗ mà gã đốt lửa thì lập tức bỏ qua chỗ đó mà vòng lên phía bắc, cùng với tăng nhân lúc trước đốt lửa ở đây.
Lúc này đã qua canh bốn, không khí khá ẩm ướt, sau khi phóng hỏa nếu không dùng linh khí trợ giúp thì ngọn lửa sẽ không lan ra, một lúc sau ngọn lửa ở phía nam tự động tắt ngúm, Mạc Vấn thấy vậy thì cảm thấy yên tâm.
Tăng ni Phật môn không giỏi dùng pháp thuật, nói cách khác cho dù bọn họ dùng được thì cũng không dám sử dụng vì một khi đứng lại để niệm chú ngữ sẽ có khả năng bị Mạc Vấn đuổi kịp. Vì vậy hai gã hòa thượng kia chỉ dám đốt lửa, muốn thông qua khu vực đã đốt để tìm ra chỗ có lão Ngũ và bé gái kia. Những tăng nhân chưa vượt qua thiên kiếp chỉ dám đứng ở bên ngoài xa nhìn, không dám lại tiến lên, bọn họ không có khả năng xen vào trận tranh đấu giữa các cao thủ tử khí với nhau.
Lúc này Mạc Vấn cũng không dùng pháp thuật, pháp thuật Đạo gia là do Tam Thanh truyền xuống, chỉ dùng để hàng yêu trừ ma, dùng đối phó với người sống sẽ không thích hợp, thêm nữa việc vẽ phù cũng làm tiêu hao linh khí rất lớn, đã mấy ngày nay hắn chưa được hạt cơm nào vào bụng, không ăn gì thì tốc độ hồi phục linh khí sẽ giảm bớt.
Tuy đối phương không dám tới gần nhưng Mạc Vấn cũng không ngừng kêu khổ. Lúc trước vì tức giận nên hắn chỉ nghĩ đến chuyện trả thù cho lão Ngũ như thế nào mà không để ý đến việc trong vòng năm ngày bản thân không thể nào rời khỏi nơi này. Thật ra sai lầm lớn nhất của hắn là không ngờ tới những tăng nhân này sẽ lợi dụng lão Ngũ và bé gái để kiềm chế hắn.
Lão Ngũ gặp nạn vào hai ngày trước, vào nửa đêm năm ngày nữa hồn mới quay về, nói cách khác trong vòng năm ngày tới hắn phải thủ vững ở đây, chờ hồn của lão Ngũ và bé gái kia quay về. Như vậy hắn đã trở thành một mục tiêu không thể di động, đối phương sẽ nghĩ hết tất cả các biện pháp đến đây tập kích.
Nếu như trước kia mà tính đến việc những tăng ni này sẽ làm như thế thì hắn có thể chuyển lão Ngũ và bé gái đến nơi an toàn trước, đợi đến lúc hồn quay về thì trở lại chỗ này. Nhưng đáng tiếc là lúc trước hắn nghĩ phải ở đây chờ đồng môn tìm đến mà không để ý đến việc có khả năng bị bao vây. Lúc này muốn mang hai người bọn họ rời đi cũng không đủ sức, mang theo người khác lăng không sẽ làm cho tốc độ chậm lại, mang một người cũng đã không thể chạy thoát được huống chi là hai người.
Tới lúc này, cục diện đã trở thành cố thủ chờ cứu viện.
Mặc dù tình thế nguy cấp nhưng Mạc Vấn cũng không quá lo lắng vì mấy vị đồng môn khác tuy chưa vượt qua thiên kiếp nhưng lại có pháp thuật vô cùng kỳ diệu. Trong đó Dạ Tiêu Diêu có Kim Điêu làm vật cưỡi, tốc độ bay rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ tới. Đến lúc đó chỉ cần mang lão Ngũ và bé gái đi thì cục diện bị bao vây sẽ lập tức không còn.
Trong lòng có hy vọng nên áp lực cũng nhẹ bớt đi, vì vậy hắn cũng không đuổi giết những tăng nhân kia mà ở nguyên một chỗ để ngăn chặn việc phóng hỏa.
Mặc dù những tăng nhân chưa vượt qua thiên kiếp không hỗ trợ chiến đấu được nhưng vẫn có thể giúp phóng hỏa. Lúc này tám người còn lại tập trung vào phía bắc, tản ra đốt lửa ở khắp nơi, chỉ mong giết được địch chứ mặc kệ việc có bao nhiêu thú vật sẽ bị chết cháy.
Vì khu vực lửa cháy rất rộng nên Mạc Vấn không cứu kịp, chỉ có thể quan tâm đến khu vực ở trước mắt, cứ như vậy khu vực mà hắn bảo vệ dần dần lộ ra, đồng thời lửa cháy lớn cũng chỉ ra vị trí cho các tăng ni đến tiếp viện. Đến lúc sáng sớm đã có rất nhiều tăng ni đến đây, cũng may cao thủ trong những người này không có mấy, sau khi đến đây cũng chỉ vây quanh chứ không dám tiến lên tấn công.
Tuy tạm thời không gặp phải nguy hiểm nhưng thấy mình bị vây chặt khiến Mạc Vấn không tránh khỏi lo lắng, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bắc, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Kim Điêu.
Lúc này chẳng những tăng nhân Phật môn mà triều đình cũng đã biết Mạc Vấn bị quây ở nơi này. Giết chết Thượng thư, chém bị thương Thượng tướng quân, phá hủy Long điện, những việc này đã làm cho Mạc Vấn trở thành tội phạm số một của triều đình, quan binh lục tục kéo đến đây, vòng vây càng ngày càng rộng. Đến giữa trưa thì cung thủ đã được điều động đến, nhìn thấy cung thủ lòng Mạc Vấn trầm xuống, lúc này dù Dạ Tiêu Diêu có đến cũng khó mà mang lão Ngũ và bé gái đi được.
Ngoài lo lắng ra thì Mạc Vấn còn cảm thấy nghi vấn, cho dù Dạ Tiêu Diêu có điều khiển Kim Điêu bay chậm, có cách nơi này xa đi nữa thì lúc này cũng phải đến rồi mới đúng, tại sao mãi đến giờ vẫn không thấy tăm hơi đâu.
Tăng ni và quan binh bao vây xung quanh đều kiêng kị pháp thuật phù chú của Mạc Vấn nên không dám tùy tiện tiến lên, ngoài ra thủ đoạn ác độc của Mạc Vấn cũng làm cho triều đình cực kỳ kiêng kị, không dám tùy tiện ra lệnh cho cung thủ tấn công hắn, sợ giết không được hắn thì sẽ bị trả thù. Vì vậy mặc dù tình cảnh của Mạc Vấn đáng lo nhưng cũng không nguy hiểm đến mức hỏa thiêu mi mao(*).
(*) Hỏa thiêu mi mao: lửa cháy ngang mày có nghĩa là tình thế đã vô cùng cấp bách.
Ngoài nguy hiểm bên ngoài thì Mạc Vấn cũng âm thầm lo lắng việc đói khát và mệt mỏi của bản thân, không có đồ ăn thì có thể chịu được nhưng mấy ngày liền không có nước khiến cho hắn miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như có lửa cháy.
Quan binh triều đình không dám hành động, tăng ni lại không thể không làm gì, Mạc Vấn chính là tội phạm của triều đình, lại là hung thủ đã sát hại Quốc sư, về công hay tư thì bọn họ đều phải ra tay hàng phục hắn, nếu không thì sẽ bị cho là hèn yếu, làm hỏng thanh danh của Phật môn.
Đến giờ Thân buổi chiều, từ trong đám tăng ni có một tăng nhân già lông mi trắng đi ra, người này mặc áo vải xám, tay trái cầm một cái mõ màu đen, tay phải cầm một dùi gỗ, vừa đi vừa gõ, trong miệng tụng niệm kinh văn, vẻ mặt không thấy vui buồn.
Mạc Vấn đánh giá lão tăng có lông mi trắng đi từ phía đông tới. Người này nhỏ gầy, quần áo thô sơ, bên tay phải có đeo một chuỗi tràng hạt, rủ xuống lắc lư. Sau khi chăm chú nhìn số viên trên tràng hạt thì Mạc Vấn lập tức kinh hãi, tràng hạt và áo cà sa mà tăng ni sử dụng đều có phẩm cấp, tràng hạt của người này có hai mươi bảy viên, không phải là Tiểu thừa La Hán thì không được dùng.
Lão tăng có lông mi trắng chậm rãi tiến đến gần, vẻ mặt Mạc Vấn thay đổi liên tục. Lúc đầu là kinh hãi vì hắn hiểu rõ tu vi tử khí không thể đấu lại với tăng nhân có cảnh giới La Hán được, giống như lam khí không thể đấu với tử khí vậy, giữa hai bên có sự chênh lệch cực lớn. Hắn cảm thấy nản lòng, nếu người này ra tay thì hôm nay hắn không còn đường sống nữa, nhưng sau đó hắn lại tỏ ra quật cường, dù biết không địch lại được nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, dù thế nào thì cũng phải đánh, tầng bên dưới hộp đen có một lá kim phù, nếu cần thiết thì có thể dùng chiêu đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần(*).
(*) Đồng quy vu tận: cùng chết; ngọc thạch câu phần: ngọc đá cùng vỡ hay giống với câu lưỡng bại câu thương.
Ngay khi Mạc Vấn đang suy nghĩ thì có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, một lão đạo mặc đạo bào bằng vải xanh, tóc bạc đầu đội mũ vàng đột nhiên xuất hiện cách lão tăng kia ba trượng. Người này đưa lưng về phía Mạc Vấn nên hắn không thấy được gương mặt, chỉ có thể căn cứ vào đạo bào mà nhìn ra người này là thuộc Thái Thanh. Ngoài ra người này đột nhiên hiện ra, không phải sử dụng thân pháp mà là dùng tiên pháp, vì vậy hắn có thể biết được người này là tiên nhân Thái Thanh.
Người này xuất hiện làm cho mọi người bên ngoài đều hô lên ngạc nhiên, lão tăng kia thấy vậy lập tức dừng lại.
“Nếu đại sư nhúng tay vào chuyện thế gian thì lão đạo cũng sẽ bắt chước theo.” Lão đạo tóc bạc nói với lão tăng kia, giọng nói không lớn, dù Mạc Vấn đứng cách hai người chưa đến mười trượng cũng chỉ nghe thấy lờ mờ.
Lão tăng lông mi trắng nghe vậy thì có chút kinh ngạc, niệm A di đà phật rồi quay người trở về. Lão đạo tóc bạc kia quay lại nhìn Mạc Vấn rồi sau đó cũng biến mất không thấy tung tích.
Tuy thấy rõ hình dáng của lão đạo kia nhưng Mạc Vấn cũng không nhận ra người này, dưới quyền Tam Thanh có rất nhiều tiên nhân, chắc hẳn người này là một trong số đó. Tăng nhân cảnh giới La Hán đã không còn là người phàm, người này xuất hiện chỉ để cảnh cáo lão tăng lông mi trắng kia không được bắt nạt môn nhân của Tam Thanh. Sau khi lão tăng lông mi trắng rời đi thì ông ta cũng biến mất ngay, điều này cho thấy ông ta xuất hiện cũng chỉ để duy trì công bằng chứ không có ý định ra tay giúp hắn.
Tuy lão đạo tóc bạc cũng không có ý muốn giúp hắn nhưng trong lòng Mạc Vấn vẫn rất cảm kích ông ta, cho thấy môn nhân Tam Thanh đều là một nhà.
Việc lão tăng lông mi trắng bị lão đạo tóc bạc ngăn lại đều được mọi người bên ngoài chứng kiến, điều này làm cho rất nhiều tăng ni trở nên ảm đạm. Sau khi lão tăng lông mi trắng quay về thì nói nhỏ vài tiếng với tăng nhân khác. Chốc lát sau có năm người từ trong đi ra, bốn tăng một ni, đều mặc áo cà sa cao công, khi di chuyển ổn định bình tĩnh, chứng tỏ đây đều là những cao thủ đã vượt qua thiên kiếp.
Năm người này cũng không mang theo binh khí, lấy năm đánh một đã là bất công rồi, trước mặt bao nhiêu người lại còn dùng binh khí thì chỉ sợ kể cả là binh lính nước Tấn cũng sẽ la ó.
Lão tăng lông mi trắng bị ngăn lại khiến cho tăng ni mất hết mặt mũi, năm người này đi ra mang theo tâm lý buộc phải thắng. Mạc Vấn thấy thế thì hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, không cần biết sau này ra sao, cửa ải trước mắt đã rất khó để vượt qua. Lúc này năm người cách hắn chưa đến một trăm bước chân, nếu năm người này đồng loạt tấn công thì chỉ sợ dù là tránh né hay vẽ bùa đều khó mà làm được.
Nghĩ đến đây, Mạc Vấn bất chấp linh khí chưa hồi phục, đưa tay vào trong người, dùng Thiên Lang hào vẽ phù tinh tú Bạch Hổ, tay trái bấm quyết, miệng niệm chân ngôn, sau khi đọc xong chân ngôn thì vung tử phù ra, Bạch Hổ lại xuất hiện, gầm lên một tiếng chấn động, thể hiện ra uy thế.
Sau khi biến ra Bạch Hổ, Mạc Vấn âm thầm nhíu mày. Lúc này linh khí còn lại trong cơ thể chưa đến hai thành, nhưng hiện giờ cũng không thể do dự được nữa. Ý nghĩ lóe lên, Bạch Hổ lập tức lao ra, Mạc Vấn đạp đất mượn lực đi theo, sánh vai cùng Bạch Hổ, nhanh chóng lao về phía trước.
“Ngăn hắn lại một lúc.” Trong năm người chỉ có duy nhất ni cô khẩn cấp lùi về phía sau.
Bốn người khác nghe thế lập tức tụ lực, đợi Bạch Hổ và Mạc Vấn đến gần thì tám tay cùng đánh ra, linh khí mạnh mẽ hội tụ, ngăn lại Bạch Hổ đang xông đến.
Bạch Hổ này vốn là do Mạc Vấn mượn linh khí trời đất biến hóa thành, vô cùng uy mãnh, bốn người kia hợp lực ngăn cản vô cùng vất vả. Mạc Vấn nhân cơ hội ra tay, dùng một chưởng đánh gục tăng nhân bên trái rồi tiếp tục xoay người dùng nắm đấm tay trái đánh về phía gáy của một người khác.
Nắm đấm vừa mới tung ra thì Mạc Vấn cảm thấy một luồng sát khí lạnh thấu xương rất nhanh lao về phía hắn. Hắn liếc mắt nhìn thì thấy một con sư tử lông vàng rất lớn ở bên ngoài bảy thước đang xông đến, con sư tử này chắc chắn là do ni cô kia dùng thần thông biến thành, nếu như bị nó vồ trúng thì có thể chết ngay tức thì.
Dưới tình huống nguy hiểm nên Mạc Vấn buộc phải thu tay lại để tránh, đồng thời lệnh cho Bạch Hổ kia chặn con sư tử lại, đến khi hắn ổn định lại thân hình thì bốn người kia đã cùng đánh tới.
Mặc dù bốn người cùng đến nhưng có ba tăng nhân chưa khôi phục được linh khí sau khi chống lại Bạch Hổ nên ra tay chậm hơn, Mạc Vấn thấy có cơ hội lập tức đi một nước cờ hiểm, vẽ một lá lôi phù, dùng tay phải kẹp lấy rồi tấn công ni cô kia trước.
Có lôi phù trợ lực nên ni cô kia bị đánh cho phun máu bay ngược lại, rơi xuống đất nghẻo củ tỏi, con sư tử lớn mà người này triệu hoán ra cũng tan biến theo.
Tuy Mạc Vấn đã hạ được ni cô có tu vi cao nhất kia nhưng lại bị ba người khác thừa cơ đánh trúng, may mà lúc trước ba người này đều phải xuất hết linh khí ra để chống lại Bạch Hổ nên chưa hồi phục linh khí, do đó Mạc Vấn chỉ bị đánh bay, nội thương cũng không nặng.
Lúc bay ngược ra, Mạc Vấn dùng ý nghĩ ra lệnh cho Bạch Hổ “Giết bọn chúng...”
Bình luận truyện