Tuyết Đoạt Hồn

Chương 25: Quyến rũ



Chương 25: Quyến rũ

Tôi không đòi chuyển xuống ở khách sạn nữa, chuyện đã ổn thỏa, sau đó tất cả cùng đi ăn tối. Ai cũng cảm thấy ngon miệng nhưng tâm trạng đều nặng nề. Có lẽ việc Lê Vận Chi đòi đổi phòng ở và tôi định chuyển đi đã khiến mọi người kém vui. Ăn cơm xong tôi nhất định đòi mua thêm ít thực phẩm. Lúc ở thị trấn Ngân Dư đã vào siêu thị mua mốt số đồ ăn nhanh và vật dụng sinh hoạt, nhưng sau hai ngày hai đêm, chỉ còn lại lèo tèo vài thứ. Cần phải mua thật nhiều à? Hình như ai cũng cười tôi quá cẩn thận, chỉ có Hân Nghi ủng hộ tôi. Lúc đó tôi đã cảm nhận sau khi xuống núi, chỉ Hân Nghi là người bạn đồng hành có thể duy trì quan hệ lâu dài với tôi.

Đôi lúc ta nên lo xa một chút, ví dụ, đề phòng trên núi bất ngờ bị gió tuyết phong tỏa, nhưng cũng có lúc không nên lo xa làm gì, ví dụ, xuống núi rồi thì ra sao v.v… Nhưng tôi lúc đó không hề nghĩ rằng nếu không thể xuống núi thì thế nào?

Tiếc thật, sao lúc đó tôi lại không lo xa thêm, mà chỉ mãi nghĩ đến Hân Nghi và tình bạn. Trở ngại duy nhất khiến tôi và Hân Nghi không thể kết bạn lâu dài là Cốc Y Dương.

Tôi tin rằng giữa tôi và Cốc Y Dương đã thật sự cắt đứt. Thực tế vốn dĩ đã thế, và nay lại có “bạn gái xịn” Lê Vận Chi từ trên trời rơi xuống. Nhưng tôi cũng không biết Cốc Y Dương nghĩ gì. Nhiều lần, khi Lê Vận Chi không chú ý thì anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt cháy bỏng chứa chan hy vọng. Đôi lúc tôi cảm thấy mình chỉ tưởng tượng tự huyễn hoặc mình; đâu có chuyện đọc ra được ánh mắt? Không lẽ tôi có chút kiến thức về Tâm lý học so với người khác, thì tôi có thể nhận ra tình ý sâu xa ẩn chứa trong ánh mắt hay sao?

Nhưng điều tôi thật sự nhận ra là Hân Nghi rất hâm mộ Cốc Y Dương. Bữa tối, bên chiếc bàn ăn tròn, Lê Vận Chi vẫn ngồi sát Cốc Y Dương, nhưng lại có một “hàng xóm” nữa cũng ngồi áp sát anh, là Hân Nghi. Tôi thật không hiểu một thiếu nữ đầy ưu thế như Hân Nghi sao phải “đâm quàng vào bụi rậm” làm gì cho mệt? Hay là, tình yêu sét đánh thường khó hiểu như vậy?

Trở về ngôi nhà gỗ, trong căn phòng của tôi và Hân Nghi, dưới ánh đèn điện yếu ớt, tôi cảm thấy hơi nhức đầu. Đang gật gà sắp ngủ, Hân Nghi nằm giường bên chợt hỏi tôi: “Cậu còn chút tình cảm nào đối với Cốc Y Dương?”

Tôi bỗng tỉnh ngay lập tức: “Sao cậu biết? Ai đã truyền tin cho cậu thế?”

Hân Nghi tủm tỉm: “Nếu muốn giấu kín thì tốt nhất là đừng hành động gì.”

“Cứ như tôi là một nghi phạm! Cậu hỏi điều này làm gì?” Tôi đoán chắc tám chín phần là do Giản Tự Viễn phun ra, chỉ anh ta mới vô duyên như thế. Nhưng tại sao anh ta lại biết? Có thể là nghe Cốc Y Dương nói cũng nên, hai người vốn làm cùng cơ quan, thậm chí đã nhìn thấy ảnh tôi ở phòng làm việc!

“Cậu không nhận ra thật à?” Hân Nghi nói. “Tôi cứ tưởng ý đồ Tư Mã Chiêu[1] của tôi đã bị phát hiện từ lâu! Nếu giữa cậu và anh ấy đã chấm hết thật thì tôi sẽ không giữ kẽ nữa đâu!” Đúng là tính cách của Phi Tuyết.

[1] Ý định chiếm đoạt. Tư Mã Chiêu: nhân vật trong Tam Quốc diễn nghĩa, mưu toan tiếm ngôi nhà Ngụy

Tôi nói: “Tôi đã thoát khỏi sự dày vò về anh ta rồi, cậu cứ tấn công đi! À, suýt quên, sáng mai tôi sẽ giới thiệu nàng Lê Vận Chi với cậu, nghe nói nàng là bạn gái của Cốc Y Dương, hai người có thể thương lượng hòa bình, hoặc đấu võ hay thi trượt tuyết mà giành quyền vào chung kết!”

Hân Nghi cười khúc khích: “Cậu rất hài hước! Tôi nói thật, tôi luôn mê những ai giàu nam tính…”

“Tôi lại trân trọng tiến cử với cậu: Giản công công cũng đến từ Bắc Kinh, anh ta hễ mở miệng là sặc mùi nam tính!” Tôi châm biếm đến nơi đến chốn.

Hân Nghi không cười nữa, hỏi: “Cậu không bận tâm thật à? Nếu tôi đong đưa với Cốc Y Dương…”

“Tôi và anh ta đã mây bay cuối trời rồi!” Tôi chẳng biết nên nói thế nào.

“Tôi biết. Nghe nói cậu và nhà văn Tần Hoài đã ăn ý rồi, đúng không?” Hân Nghi hỏi. “Chẳng phải tôi thích buôn chuyện, mà là chuyện đó đã lên các trang mạng giải trí rồi.”

Tôi thở dài: “Tần Hoài chẳng khác gì ngôi nhà gỗ này.”

“Nói thế là sao?”

“Tần Hoài cũng như ngôi nhà này, khiến tôi đau đầu. Tôi nói thật, chính tôi không hiểu tôi và anh ấy nên gọi là gì. Anh ấy mất hút đã lâu, dường như tôi cũng ngày càng không bận tâm nữa.” Tôi cũng không hiểu tại sao mình chỉ tào lao với Hân Nghi mấy câu, thế rồi bắt đầu thổ lộ với cô ấy tất cả.

Hân Nghi “thế ư?” rồi nói tiếp: “Lẽ ra tôi không nên gợi đến chuyện đó. Thôi, ta lại nói về Cốc Y Dương. Cậu có cảm thấy Lê Vận Chi rất lạ không?”

“Cậu cũng nhận ra à? Cô ấy và Cốc Y Dương hình như rất không bình thường.”

Hân Nghi nói: “Chứ còn gì! Cô ta luôn miệng nói mình là bạn gái của Cốc Y Dương, anh ấy không phản bác nhưng cũng không nói là đúng thế, chỉ ậm ừ phụ họa cho xong. Nhưng tôi nhận ra đôi khi ánh mắt Cốc Y Dương nhìn cậu rất đằm thắm. Cho nên vừa nãy mới hỏi cậu xem hai người còn quan hệ với nhau nữa không, tôi có thể chen ngang không?”

Xem ra con mắt tôi giải mã cũng khá chuẩn.

Tôi nói: “Sao lại nói là chen ngang cái gì? Yên tâm! Cậu chèn Lê Vận Chi mới đúng!”

Hân Nghi cười khanh khách: “Tôi cứ như là bồ nhí chuyên nghiệp ấy nhỉ?”

“Đó là nghề đang rất hot của thời đại đấy.”

Hân Nghi cười nhạt: “Nhưng tôi dám đảm bảo một điều: tôi có thể làm gì khác chứ không làm bồ nhí; thà làm điếm còn hơn làm bồ nhí! Đó là cái nghề rất hèn. Tôi tuyệt đối không chấp nhận chia sẻ với ai một gã đàn ông.”

Đêm hôm đó rất bình yên. Hôm sau đang trượt tuyết thì thấy các bông tuyết lớn lả tả rơi xuống. Lúc đó chưa nổi gió to, tuyết rơi cũng chưa mau; bông tuyết to hơn, so với bông tuyết tôi từng nhìn thấy, tôi nghĩ chỉ là tuyết bình thường. Khi mọi người đang ăn cơm, Hân Nghi đề nghị tất cả quay về ngôi nhà gỗ để đánh trận giả trên tuyết, đắp người tuyết. La Lập Phàm cau mày: “Phi Tuyết bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích đánh trận giả và đắp người tuyết?” Thành Lộ bật lại: “Ai cũng trì trệ như anh chắc?” Hân Nghi cũng phụ họa: “Nếu không, sao lại gọi anh ấy là sếp[2]?” Giản Tự Viễn nói: “Trượt tuyết cả buổi sáng ngã nhiều quá rồi, ta nên về chơi tuyết và chụp ảnh.”

[2] Tiếng TQ, từ Sếp này có kèm một tiếp đầu ngữ “lão” = già dặn, đàn anh.

Thế là cơm xong, chúng tôi ngồi cáp treo trở về chỗ ở.

Không ai ngờ rằng đây là chuyến đi cáp treo cuối cùng của chúng tôi.

Vạn Tiểu Lôi chia chúng tôi làm hai đợt, lái xe xích đưa chúng tôi lên sườn núi, rồi anh chào tạm biệt. Cốc Y Dương nói: “Tuyết to đấy, anh lái xe nên cẩn thận.”

“Ông bạn yên tâm, các vị chơi cho vui nhé, mai tôi lại lên đón!” Vạn Tiểu Lôi vỗ vai Cốc Y Dương thật mạnh.

Đùa nghịch trên tuyết, tôi nhận ra rằng trong mỗi con người đều vẫn còn đọng lại chút thơ ngây của con trẻ. Lúc này tuyết rơi ít hơn lúc trưa, không gian yên tĩnh như trước lúc bình minh hoặc như trước khi bão tố sắp kéo đến; một cơ hội để chơi trên tuyết rất tuyệt. Tuyết mới, tinh khôi, xôm xốp, sạch bong, chúng tôi nắm thành nắm tròn rồi ném vào nhau những quả bóng tuyết khoái trá, cáu kỉnh, căm giận, nhớ nhung, nghi kỵ, xót thương, đủ cả!

Cốc Y Dương suốt ngày rầu rĩ khép kín, vốn đã từ bỏ hình tượng rạng rỡ sôi nổi mà tôi còn nhớ, lúc này bỗng như trở lại thời sinh viên xông xáo, nhanh nhẹn, nhảy lên nhảy xuống, ném tuyết với tất cả sức mạnh cơ bắp khiến ai cũng phải kêu oai oái; La Lập Phàm lù rù trì trệ, cũng như lột xác, tung ra những “chiêu thức” rất bất ngờ, dũng mãnh chẳng kém gì Cốc Y Dương; Thành Lộ thì giống như Lâm Đại Ngọc vừa tỉnh ra khỏi Hồng Lâu Mộng, nước mắt ngắn dài đã biến sạch, luôn miệng cười khanh khách; còn tôi, chứng nhức đầu cũng tiêu tan. Tôi quá mong những giờ phút vui vẻ trong sáng này sẽ kéo dài vô tận. Giờ đây nhớ lại thấy rằng đó là khoảng thời gian sung sướng nhất trong chuyến du lịch “nghỉ dưỡng” này.

Tôi ném tuyết đến đau cả tay, Thành Lộ chạy đến rủ tôi: “Bạo lực đã xả xong, bây giờ ta xây dựng, đắp người tuyết thôi!”

Tôi cười tán thành: “Chị còn nhớ lần chị về nhà em ăn tết, và cũng đắp người tuyết chứ? Chị khen tuyết ở đó thích hơn tuyết Giang Kinh, nhưng tuyết ở đây mới thật là mê ly!”

Thành Lộ nói: “Sao lại không nhớ!” Chị thở dài, hơi cau mày buồn bã. “Giá mà được trở lại hồi còn bé, chỉ biết nô đùa không phải lo thi cử lên lớp gì hết, sướng hơn hẳn bây giờ.”

Chúng tôi bắt đầu đắp tuyết. Tôi nói: “Thực ra có khối thứ khiến con người không vui, nhưng khách quan mà nói, vui hay không là do mình.”

“Nhưng tôi không sao kiểm soát được, tôi không chịu nổi…” Thành Lộ bỏ một ít tuyết vào miệng nhai. “Từ bé tôi đã không thể nén chịu, nhẫn nhịn, tôi không thể dễ dàng cho qua. Tôi rất phục cô, gã Tần Hoài tệ bạc như thế, sao cô không cử thám tử tư đi xử lý?”

Tôi nhớ đến ông Quảng Cảnh Huy có vô số tay chân, tôi thầm cười chua chát. Dẫu có đội quân chuyên nghiệp đi xử lý, thì có thể thu phục con tim người ta hay sao? Tôi nói: “Cứ gì Tần Hoài? Cốc Y Dương trước đó đã giở ngón với em rồi!”

Thành Lộ bỗng nín lặng, đến khi phần dưới của người tuyết cao chừng một mét, chị mới nói: “Nhưng ít ra cậu ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta, đúng không? Cô có muốn nghe tôi nói thật mấy câu không…” Chị nói nhỏ. Rồi chị lại do dự.

Tôi lặng người. Mong sao chị đừng cho tôi biết bất cứ điều gì tôi chưa biết và cũng không muốn biết.

“… tôi thấy Cốc Y Dương vẫn rất có tình cảm, chắc cô không chú ý đôi khi anh ta vẫn chăm chú nhìn cô. Còn về Lê Vận Chi… nghe nói hai cô cậu quen nhau ở Thẩm Dương. Tôi chẳng có thiện cảm về chuyện của họ. Khi ở Bắc Kinh tôi đã thấy họ đi với nhau, đoán rằng chỉ vui chơi vậy thôi, nào ngờ hôm kia Vận Chi bỗng chạy đến tận đây rồi tự xưng là bạn gái của Cốc Y Dương, tôi giật cả mình!”

Tôi chỉ có thể nói: “Giờ đây bọn em khó mà quay trở lại, nên đành cho qua vậy!”

“Tôi nói thật nhé.” Hôm nay Thành Lộ đã nói thật bao nhiêu lần rồi không biết. “Đôi lúc tôi thấy vừa ái ngại cho cô lại vừa ước ao được như cô. Ái ngại vì đến giờ cô vẫn lạnh lẽo, ước ao vì cô được khối người thích!”

Tôi trách chị: “Nói bừa rồi! Trong ngôi nhà này chỉ có Hân Nghi thích em, còn chị thì suốt ngày mặt cứ như đưa đám!”

Thành Lộ cười như mếu: “Tôi có thể mặt nặng mày nhẹ với ai, chứ không với cô!” Tôi nhớ đến cuộc gặp kín của chị và Giản Tự Viễn, nghĩ bụng: có thật là chị không nhắm vào tôi không? Thành Lộ nói tiếp: “Đã nói là khiến người ta thích, thì tôi muốn cô giúp tôi một việc.”

“Với điều kiện là từ nay thấy em thì chị phải tươi cười lên!” Tôi nói. Chẳng rõ Thành Lộ đang có dự định gì. Có phải Giản Tự Viễn nói dối tôi? Nếu tôi biết nội dung chị và anh ta nói chuyện kín không phải như thế, thì tôi sẽ bắt anh ta phải “thê thảm”, như cách nói của Cốc Y Dương. Nhưng anh ta có dại đến thế không?

Thành Lộ nhẹ nhàng nói: “Chắc cô không biết La Lệ Phàm của tôi lâu nay vẫn rất ưng cô?” Xem ra Giản Tự Viễn chưa đến nỗi mắc tội chết. Tôi nắm một nắm tuyết ấn vào miệng Thành Lộ: “Chị lại nói bừa gì thế này?”

“Nói thật đấy!” Thành Lộ né sang bên, tóm lấy tay tôi. “Cô tất nhiên không ngố như tôi, nên cô phải nhận ra, đúng không? Còn tôi lẽ nào không tin cô? Tôi có thể không tin ai, chứ không thể nghi gì cô, cho nên anh ấy đi công tác Giang Kinh vân vân tôi cũng không hề lo lắng. Có điều, dù tôi gặng hỏi kiểu gì anh ấy cũng không nói. Mấy hôm nay bọn tôi cãi cọ là vì chuyện này. Tôi cảm nhận rằng lòng anh ấy đã hoàn toàn cách xa tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết thực ra là ai… chứ tôi không thể chết mà không nhắm mắt.”

“Sao chị lại nói vậy?” Tôi càng nghe càng kinh ngạc. “Trời ạ! Không phải… chị muốn em… “

Thành Lộ gật đầu dứt khoát: “Đúng! Tôi xin cô giúp tôi lần này, thực hiện “mỹ nhân kế”, cô quyến rũ La Lập Phàm… chỉ âu yếm gần gũi chứ không hiến dâng gì hết! Để anh ấy phun ra con bé đó là ai.”

“Chị lú lẫn rồi sao?” Tôi nhỏ nhẹ. “Đi quá đà rồi, anh ấy không tiết lộ với chị thì đời nào lại cho em biết? Anh ấy tinh khôn, thừa hiểu chị và em là một, thì đâu có thể nói ra họ tên của bồ nhí?”

“Điều ấy tùy thuộc vào trình độ diễn kịch của cô. Tôi rất tin ở cô! Anh ấy đang ước ao cô, đây sẽ là ưu thế của cô, chỉ cần cô diễn cho khéo thì sẽ thành công. Ví dụ, cô cứ nói với anh ấy rằng “em cặp với anh cũng được nhưng anh phải cắt đứt với các con bé khác”, bắt anh ấy đưa ra số điện thoại của chúng để cô giám sát chẳng hạn, tôi cho rằng anh ấy sẽ nghe. Tôi rất tin ở ma lực của cô!”

Tôi nghĩ bụng: chị ấy điên rồi, chắc chắn là điên rồi.

“Cười lên!” Chẳng rõ Giản Tự Viễn đã chĩa ống kính vào chúng tôi từ lúc nào. Chúng tôi cùng ngoảnh nhìn ống kính, chắc chắn là chúng tôi cười như mếu.

“Hai nàng đang đắp người tuyết à? Có cần đắp quả cầu tuyết to đến thế không? Coi chừng rồi lại phải tốn công giảm béo cho nó!” Giản Tự Viễn bình luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện