Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 216: Ngươi là vô trần, đúng không? (5)
Mộ Như Nguyệt hiển nhiên rất tức giận.
Lần đầu tiên, nàng không trách hắn là vì biết hắn có lý do riêng, nhưng mà, lần này hắn vẫn làm theo ý mình, nửa năm qua nàng lúc nào cũng lo lắng an toàn của hắn, hắn lại rõ ràng ở bên cạnh nàng mà không chịu lộ mặt.
Nam nhân này không biết điều nàng muốn là gì.
“Dạ Vô Trần, cho ta một lời giải thích.”
Đây là lần đầu Mộ Như Nguyệt kêu cả họ cả tên hắn.
Dạ Vô Trần hoảng hốt, hắn nhanh chóng tiến lên cầm chặt tay Mộ Như Nguyệt, trong lòng cực kì sợ hãi, nỗi sợ hãi mãnh liệt giống như lúc hắn trơ mắt nhìn cha mẹ chết trong tay thủ hạ Thánh Nữ Môn.
“Nguyệt Nhi, ta nói hết với ngươi”, Dạ Vô Trần nắm chặt tay nàng, sợ vừa buông tay nàng sẽ đi luôn không trở về nữa, “Lần trước, ta đấu với môn chủ Thánh Nữ Môn bị thương, vô tình tới một nơi rất thần bí, ở đó ta đạt được một cỗ lực lượng, lực lượng đó quá cường đại, cho đến nay ta chỉ khống chế được một chút, phần còn lại sẽ tùy lúc mà bộc phát, với tính cách của ngươi mà biết chuyện này nhất định sẽ ở bên cạnh ta, nhưng ta không muốn ngươi bị cái lực lượng kia đả thương, nếu không ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”Cỗ lực lượng đó sẽ tùy ý bùng nổ, hắn cũng không biết khi nào nó sẽ bộc phát cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều đi đến mấy chỗ hoang vu không có người ở.
Một khi lực lượng kia bùng nổ chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người.
Mà nàng, là người hắn không muốn tổn thương nhất...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Dạ Vô Trần, ánh mắt nàng như vậy khiến tâm Dạ Vô Trần càng thêm hoảng loạn, hắn muốn giải thích tiếp nhưng lại không biết mở miệng từ đâu...
“Nguyệt Nhi, ta hứa về sau cái gì cũng nói với ngươi, sẽ không giấu giếm ngươi nữa, ngươi... Đừng giận ta, được không?”
Dạ Vô Trần nhấp nhấp môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt.
Cái biểu tình này của hắn giống hệt con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, hi vọng chủ nhân nhặt mình trở về.
Mộ Như Nguyệt vốn tính làm bộ rất tức giận, hung hăng hù dọa hắn một lần, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của hắn, bất giác lại mềm lòng.
“Dạ Vô Trần, lần trước ngươi giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy, ta còn chưa trừng phạt ngươi đâu, hiện tại ngươi lại giở trò cũ, cho nên...”
Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt hơi ngưng lại một chút.
Trong lòng Dạ Vô Trần căng thẳng, hiện giờ hắn giống như tội phạm nghe thẩm phán định tội, khẩn trương chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: “Cho nên ta phạt ngươi thời gian tới đều phải đi theo bên cạnh ta.”
Vốn cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ nói hắn cút đi, không ngờ nàng lại nói như vậy làm Dạ Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn, thanh âm thiếu nữ lại truyền đến.
“Bất quá ngươi phải mặc y phục nữ nhân bồi bên cạnh ta, bằng không, cho ngươi làm nha hoàn cho ta vài ngày.”
Hiện tại đừng nói là nha hoàn, cho dù làm nô lệ, Dạ Vô Trần cũng sẽ không từ chối.
“Chỉ cần nương tử phân phó”, Dạ Vô Trần nở nụ cười, đóa mạn đà la trên mặt làm hắn càng thêm tà mị động lòng người, “Vi phu không những sẽ giặt quần áo, nấu cơm, còn kiêm luôn làm ấm giường...”
Có điều hắn vẫn lo lắng cỗ lực lượng trong cơ thể mình không khống chế được, Mộ Như Nguyệt tựa như nhìn thấu lòng hắn, ngước mắt liếc hắn một cái: “Ta đi xem trong đan thư cho đan dược gì có thể giúp ngươi khống chế cỗ lực lượng kia hay không.”
Lần đầu tiên, nàng không trách hắn là vì biết hắn có lý do riêng, nhưng mà, lần này hắn vẫn làm theo ý mình, nửa năm qua nàng lúc nào cũng lo lắng an toàn của hắn, hắn lại rõ ràng ở bên cạnh nàng mà không chịu lộ mặt.
Nam nhân này không biết điều nàng muốn là gì.
“Dạ Vô Trần, cho ta một lời giải thích.”
Đây là lần đầu Mộ Như Nguyệt kêu cả họ cả tên hắn.
Dạ Vô Trần hoảng hốt, hắn nhanh chóng tiến lên cầm chặt tay Mộ Như Nguyệt, trong lòng cực kì sợ hãi, nỗi sợ hãi mãnh liệt giống như lúc hắn trơ mắt nhìn cha mẹ chết trong tay thủ hạ Thánh Nữ Môn.
“Nguyệt Nhi, ta nói hết với ngươi”, Dạ Vô Trần nắm chặt tay nàng, sợ vừa buông tay nàng sẽ đi luôn không trở về nữa, “Lần trước, ta đấu với môn chủ Thánh Nữ Môn bị thương, vô tình tới một nơi rất thần bí, ở đó ta đạt được một cỗ lực lượng, lực lượng đó quá cường đại, cho đến nay ta chỉ khống chế được một chút, phần còn lại sẽ tùy lúc mà bộc phát, với tính cách của ngươi mà biết chuyện này nhất định sẽ ở bên cạnh ta, nhưng ta không muốn ngươi bị cái lực lượng kia đả thương, nếu không ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”Cỗ lực lượng đó sẽ tùy ý bùng nổ, hắn cũng không biết khi nào nó sẽ bộc phát cho nên trong khoảng thời gian này hắn đều đi đến mấy chỗ hoang vu không có người ở.
Một khi lực lượng kia bùng nổ chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho rất nhiều người.
Mà nàng, là người hắn không muốn tổn thương nhất...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Dạ Vô Trần, ánh mắt nàng như vậy khiến tâm Dạ Vô Trần càng thêm hoảng loạn, hắn muốn giải thích tiếp nhưng lại không biết mở miệng từ đâu...
“Nguyệt Nhi, ta hứa về sau cái gì cũng nói với ngươi, sẽ không giấu giếm ngươi nữa, ngươi... Đừng giận ta, được không?”
Dạ Vô Trần nhấp nhấp môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt.
Cái biểu tình này của hắn giống hệt con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, hi vọng chủ nhân nhặt mình trở về.
Mộ Như Nguyệt vốn tính làm bộ rất tức giận, hung hăng hù dọa hắn một lần, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ủy khuất này của hắn, bất giác lại mềm lòng.
“Dạ Vô Trần, lần trước ngươi giấu giếm ta nhiều chuyện như vậy, ta còn chưa trừng phạt ngươi đâu, hiện tại ngươi lại giở trò cũ, cho nên...”
Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt hơi ngưng lại một chút.
Trong lòng Dạ Vô Trần căng thẳng, hiện giờ hắn giống như tội phạm nghe thẩm phán định tội, khẩn trương chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nói: “Cho nên ta phạt ngươi thời gian tới đều phải đi theo bên cạnh ta.”
Vốn cho rằng Mộ Như Nguyệt sẽ nói hắn cút đi, không ngờ nàng lại nói như vậy làm Dạ Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn còn chưa kịp cảm thấy may mắn, thanh âm thiếu nữ lại truyền đến.
“Bất quá ngươi phải mặc y phục nữ nhân bồi bên cạnh ta, bằng không, cho ngươi làm nha hoàn cho ta vài ngày.”
Hiện tại đừng nói là nha hoàn, cho dù làm nô lệ, Dạ Vô Trần cũng sẽ không từ chối.
“Chỉ cần nương tử phân phó”, Dạ Vô Trần nở nụ cười, đóa mạn đà la trên mặt làm hắn càng thêm tà mị động lòng người, “Vi phu không những sẽ giặt quần áo, nấu cơm, còn kiêm luôn làm ấm giường...”
Có điều hắn vẫn lo lắng cỗ lực lượng trong cơ thể mình không khống chế được, Mộ Như Nguyệt tựa như nhìn thấu lòng hắn, ngước mắt liếc hắn một cái: “Ta đi xem trong đan thư cho đan dược gì có thể giúp ngươi khống chế cỗ lực lượng kia hay không.”
Bình luận truyện