Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 131: C131: Thời gian nghỉ ngơi trôi qua nhanh chóng



Ở kiếp trước, Trần Mộc đã tiếp xúc với Ấn Thần, cũng đã nghiên cứu về nó rất cẩn thận.

Cái gọi là Ấn Thần thật chất là được tiến hóa từ sức mạnh của pháp lực và nó có thể được coi là cấp thấp nhất của pháp lực.

Loại sức mạnh này được truyền miệng ở lục địa Thiên Vũ và được coi là sức mạnh của các vị thần.

Nhưng trên thực tế, ở Hư Thần Giới, loại Ấn Thần này chỉ được coi là pháp lực sơ đẳng nhất mà thôi.

Sức mạnh của pháp lực có liên quan đến sức mạnh của Đạo trong nửa sau của võ thuật.

Đạo là thanh tao. Bí ẩn và huyền bí, cánh cửa dẫn đến những điều kỳ diệu.

Sức mạnh của pháp lực là thực sự chuyển hóa sức mạnh hư không của Đạo thành một lực lượng hữu hình và kiểm soát nó.

Bầu trời, mặt đất, đại dương, bóng tối, mặt trời, trăng sáng, hủy diệt, tử vong, hồi phục. Chín loại Ấn Thần này đều là do uy lực của pháp lực luyện hóa thành, đương nhiên uy lực của pháp lực không chỉ có chín loại lực lượng này, mà còn có những lực lượng thần bí hơn, những cái đó chúng ta sẽ nói đến sau.

Tóm lại, theo như những gì mà Trần Mộc biết, để có thể luyện chế thành Ấn Thần chỉ có chín loại này.


Bất kỳ loại Ấn Thần nào được tìm thấy cũng có thể mang lại sự thay đổi kinh thiên động địa cho sức mạnh của võ giả, giống như việc có được một thần khí trong tay, dù sức mạnh của võ giả đó có thấp đến đâu, một sự biến đổi lớn về sức mạnh đều có thể xảy ra.

Phong Vu Mộc giải thích: “Ấn Thần này vốn thuộc về chưởng môn phái của Thất Huyền Tông, nhưng không hiểu vì lý do gì, nó lại được đại trưởng lão của Thất Huyền Tông mang theo, hiện tại đại trưởng lão đã chết, Ấn Thần trở thành vật vô chủ, nhưng cũng không nhiều người biết được đại trưởng lão mang theo Ấn Thần, chỉ có Linh Tiêu Tông chúng ta và Thất Huyền Tông biết chuyên đó”

“Cũng may hoàng thất Ninh Quốc không biết trên người vị đại trưởng lão này có Ấn Thần, nếu không lần này sẽ không đến lượt chúng ta tranh giành nó.”

“Sở dĩ chúng ta muốn giết hết những người biết thân phận của chúng ta là bởi vì chúng ta không thể để cho hoàng thất biết chúng ta đã tiến vào biên giới của Ninh Quốc, nếu không với bản tính đa nghi của hoàng đế Ninh Quốc các ngươi, hắn nhất định sẽ nghĩ ra rất nhiều chuyện, trong trường hợp, cho dù chúng ta thật sự tìm được Ấn Thần, e rằng cũng không thể ra khỏi biên giới của Ninh Quốc được.”

Bên trong Nam Châu được chia làm ba đại giáo phái, bảy đại quốc, tổng thể thực lực của mười thế lực lớn này thực sự rất cân bằng.

Các giáo phái cổ xưa như Linh Tiêu Tông và Thất Huyền Tông, tuy có không nhiều đệ tử nhưng lại có nền tảng vững chắc. Nhưng số lượng người rất ít, so với một đại quốc như Ninh Quốc, tổng thể thực lực cũng không mạnh hơn là bao nhiêu, dù sao mấy triệu ky binh của Ninh Quốc cũng không phải là người ăn chay, chỉ cần nhổ nước miếng là có thể nhấn chìm bọn họ.

“Vậy tại sao đột nhiên ngươi lại thay đổi ý định, không chiến đấu với bọn ta nữa?” Trần Mộc ngạc nhiên nói.

Phong Vu Mộc nhìn Trần Mộc lắc đầu: “Thành thật mà nói, từ làn sóng yêu thú chuột này, chúng ta đã nhìn thấy được năng lực của ngươi, nếu chúng ta thật sự chiến đấu, ta sợ rằng cả hai chúng ta đều thua, sẽ không có lợi cho việc tìm kiếm Ấn Thần tiếp theo của chúng ta”

“Ta nghĩ chúng ta có thể từ kẻ thù trở thành bằng hữu, ta nghĩ lý do mà ngươi tới đây, có lẽ là vì di tàng của của đại trưởng lão Thất Huyền Tông.”

“Ừm” Trần Mộc gật đầu.

“Vậy tại sao chúng ta không cùng hợp lực? Lần này, không chỉ có Linh Tiêu Tông chúng ta bí mật đi tới Ninh Quốc, mà còn có Thất Huyền Tông các ngươi, bọn họ cũng biết đường đi. Ngoài ra, còn có Kiếm Vũ Các và Kiếm Long thánh địa, có lẽ còn có thêm những cường giả khác đã lẻn vào giúp đỡ cuộc đấu tranh giữa những người trẻ tuổi trong Linh Long Đại Hội.”

“Về phần người thật sự bước vào khu vực di tàng có thể nhận được gì còn phụ thuộc vào bản lĩnh và năng lực của mỗi người, thế nào?”

Phong Vu Mộc hỏi. “Được.” Trần Mộc gật đầu, không có ý kiến.

Hắn không biết có thể tin tưởng Phong Vu Mộc và những người khác hay không, nhưng hợp tác ngắn hạn vẫn có lợi.


Thời gian nghỉ ngơi trôi qua nhanh chóng.

Trong khu rừng đêm khuya yên tĩnh này, mặc dù có rất nhiều ma thú mạnh mẽ ẩn nấp ở xung quanh, nhưng dưới sự bảo vệ của Trần Mộc và Phong Vu Mộc, không có chuyện gì lớn xảy ra cả.

Thỉnh thoảng, một vài con ma thú bị mù xông tới khi ngửi thấy mùi máu, nhưng chúng rất nhanh sẽ bị hai người phối hợp lại tiêu diệt.

Khoảng nửa giờ sau, Liễu Thanh Hân, Mục Thần và những người khác đều tỉnh lại, linh lực trong Linh Hải đã được khôi phục gần tám mươi phần trăm.

Các đệ tử của Linh Tiêu Tông ngừng điều chỉnh hơi thở, nhìn Phong Vu Mộc, nói: “Đến lúc xuất phát rồi.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi cũng lọt vào tai của Liễu Thanh Hân, đám người Linh Tiêu Tông, bọn họ cũng không phản đối sự hợp tác ngắn hạn này.

“Đi thôi, chúng ta đi gặp những thế lực khác.” Phong Vu Mộc cười nhạt, xua xua tay, dẫn đầu tất cả các đệ tử của Linh Tiêu Tông lao về hướng bắc.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Trần Mộc cũng nói như vậy.

Ngay lập tức, mọi người đồng loạt cùng xuất phát.

Theo chỉ dẫn ở trên bản đồ, di tàng của đại trưởng lão Thất Huyền Tông năm ở phía bắc của dãy núi Thánh Linh, cách ngoại vi bên ngoài dãy núi Thánh Linh một đoạn.

Cho dù Trần Mộc và những người khác có đi nhanh thì cũng phải mất khoảng mười ngày.


Dọc theo đường đi, mọi người cũng gặp rất nhiều ma thú, nhưng chúng cũng nhanh chóng bị đội hai người Trân Mộc và Phong Vu Mộc giải quyết, ngoài ra, bọn họ còn gặp được thí sinh cũng tham ra Linh Long Đại Hội.

Đối với những thí sinh này, bọn họ thường không chủ động gây sự, Trần Mộc cũng sẽ không để ý tới bọn họ.

Nhưng nếu bọn họ tự đến gây rối, Trần Mộc sẽ không thương xót, giết hết bọn họ, cướp thẻ đá của bọn họ.

Giống như di tàng của đại trưởng lão của Thất Huyền Tông, giánh được chiến thắng trong Linh Long Đại Hội lần này cũng là một trong những mục tiêu của Trần Mộc.

Cùng lúc đó, một số đội quan tâm đ ến di tàng này và có bản đồ cũng đổ xô về hướng đó.

Cuối cùng, sau mười ngày du hành, bọn họ đã đi đến phía bắc của dãy núi Thánh Linh.

Nhìn xung quanh có thể thấy được, giữa hai ngọn núi hùng vĩ là một thung lũng yến tĩnh, diện tích thung lũng rất lớn, trong đó có những khu rừng cổ thụ tươi tốt, chim chóc và muông thú mang theo đủ loại sóng âm, tiếng huýt sáo, vang vọng khắp trong thung lũng.

Ngoài ra, bầu trời của thung lũng này cũng được bao phủ trong một lớp sương mù màu xám đen.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện