Ván Cược
Chương 25
Tai nghe tiếng bước chân của ba người rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy ngay tên ngốc nào đó đang dùng ánh mắt tức giận trừng y.
“Sao vậy??”
“A Du, ngươi nói thật cho yêm! Trong nhà ngươi giấu bao nhiêu nữ yêu tinh!”
“Ta nghĩ… vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi.” Người nào đó muốn chơi xấu nói lảng cho qua chuyện.
“A Du, ngươi đừng lừa yêm!”
“Ta không lừa ngươi mà. Ta lừa ngươi chỗ nào chứ?”
“Ngươi đừng tưởng yêm ngốc, yêm biết, yêm biết người ta tặng mỹ nhân cho ngươi là có ý gì! Yêm hỏi ngươi, hai ả mỹ nhân kia ngươi định lo liệu thế nào!” Thiết Ngưu sầm mặt, trần nửa người trên vùng dậy.
“Thiết Ngưu, ta nghĩ chuyện này ngươi không nên quản nhiều làm gì.” Nét mặt Lịch vương Hoàng Phủ Du dần chuyển lạnh.
“Tại sao yêm không thể quản? Ngươi là yêm …” vợ mà, hai chữ còn lại Thiết Ngưu không nói ra miệng, trên mặt A Du hắn thấy vẻ lạnh lùng chưa từng có.
Trái tim bỗng cảm thấy một cơn thất vọng không diễn tả nổi, Thiết Ngưu không lên tiếng. Sững sờ trong chốc lát, hắn bước qua Du, xuống giường mặc lại quần áo giày tất.
“Ngươi làm gì vậy?” Du chống một tay trên giương, nhìn bóng lưng Thiết Ngưu hỏi với giọng không vui.
Thiết Ngưu không hé răng nửa lời.
“Thiết Ngưu!” Lịch vương đứng dậy gầm lên. Không ai có thể lờ y đi như vậy, cho dù hắn là ai đi nữa!
“Yêm đi tìm đệ muội yêm.” Thiết Ngưu đứng bên giường, né tránh ánh nhìn dồn ép của A Du trả lời.
“Ngươi biết hai đứa nó ở đâu sao?” Du cười lạnh.
“Yêm sẽ tìm được!” Hắn nổi tính ngang bướng, gồng lưng xoay người bước đi.
“Thiết Ngưu, không nên ép ta nổi giận với ngươi!” Nam nhân nhấn từng chữ một.
Thiết Ngưu quay người lại, yên lặng nhìn A Du trong chốc lát, thần sắc thoáng vẻ mê mang nói: “A Du, yêm thích ngươi, yêm sẽ đối tốt với ngươi cả đời, cả đời này yêm cũng chỉ có ngươi. Thế nhưng… yêm biết, ngươi cũng giống như những người khác, xem yêm là thằng ngốc, yêm biết ngươi không nghĩ đến việc sống cả đời này với yêm.”
Chẫm rãi nâng tay lên, dường như muốn duỗi về phía Du, cuối cùng lại đặt trên đầu mình, nắm nắm mớ tóc đã hỗn độn, nam nhân ngốc cười ngây ngô nói: “Yêm không thích ngươi đánh nhau với nữ yêu tinh, cũng không muốn nhìn thấy ngươi vụng trộm sau lưng yêm, yêm không giống đa yêm… yêm sẽ giết ngươi.”
Sự trầm mặc lan tràn cả gian phòng.
Thiết Ngưu thở dài, xoay người đi về phía cửa.
“… Ngươi nói gì?” Nam nhân nhìn đăm đăm vào bóng lưng rộng , không rõ hàm ý tứ xác nhận lại một lần: “Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!”
“Yêm nói,” Thiết Ngưu quay người lại, nhìn vào mắt A Du, “Nếu như ngươi vụng trộm sau lưng yêm, yêm… sẽ giết ngươi. Yêm nói nghiêm túc.”
Biểu cảm trên mặt A Du rất kỳ quái, giống như đủ loại biểu cảm trộn lẫn vào nhau, lại giống như không lộ vẻ gì.
“Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn sống cả đời với ta?”
Thiết Ngưu không chút do dự gật đầu một cái thật mạnh.
“Ngươi biết sống cả đời với ta nghĩ là gì không?”
“Không biết.”
Nam nhân nở nụ cười, như xuân về hoa nở. Một chút lãnh lệ đọng lại trong phòng bị xua đi không còn chút tăm hơi nào.
“Thiết Ngưu, nếu ngươi thật lòng muốn sống cả đời với ta, ngươi không thể không từ bỏ rất nhiều thứ, thậm chí cả đệ muội của ngươi, ngươi vẫn bằng lòng?”
“Yêm không hiểu ý của ngươi.” Thiết Ngưu thực sự không hiểu.
Gật gật đầu, nam nhân ngoắc tay bảo Thiết Ngưu trở lại bên người.
Thiết Ngưu nghĩ nghĩ, giậm mạnh chân, đi đến bên người nam nhân, đặt mông ngồi xuống.
Nâng mắt nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này, nói dễ nghe một chút là hồng nhuận khỏe mạnh, nói khó nghe một chút chính là khù khờ kiểu con cháu nhà nông, Du tự hỏi lòng mình: ta thật sự muốn lựa chọn sống cùng tên ngốc này cả đời sao?
Nghĩ đến hơn phân nửa cuộc sống sau này có tên ngốc này ở bên, y cũng không phản đối.
Ở bên hắn, y có thể cảm nhận được sự an tâm và thoải mái mà y không thể có được ở bất kỳ ai khác.
Thế nhưng, bây giờ tên ngốc này lại mở miệng muốn y bỏ hết những người bên ngoài. Điều này có nghĩa là y từ bỏ mỹ nhân như mây để lựa chọn tên Thiết Ngưu tuyệt đối không có thân thể thơm mềm này, một ngày hai ngày y có thể chấp nhận, nhưng cả đời… y có thể làm được sao?
“Thiết Ngưu, ngươi biết ta là nhi tử của hoàng đế chứ?” Du không muốn từ bỏ nam nhân trước mặt, y muốn thử thuyết phục Thiết Ngưu tiếp nhận hết thảy.
“Biết chứ.” Thấy A Du chỉ khoác áo ngoài, sợ y bị lạnh, Thiết Ngưu vươn tay kéo chăn gấm trên giường quấn quanh người y, thuận tay ôm luôn cả người lẫn chăn vào lòng.
Không giãy giũa hay cự tuyệt, cũng không cảm thấy chút rét lạnh nào, Du hưởng thụ sự quan tâm con trâu ngốc kia mang lại, cách quan tâm này có lẽ không ai có thể cho y.
Y có thể ôm nữ nhân, thậm chí cả nam nhân, có thể kéo nữ nhân hoặc nam nhân vào lòng, nhưng y vĩnh viễn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào, trừ người trước mặt, vươn tay ôm lấy y như vậy.
Nhắm mắt lại, rúc vào chăn gấm ấm áp, tựa vào bờ vai dày của Thiết Ngưu, Du nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có từng nghĩ, một ngày nào đó ta sẽ trở thành quân vương của thiên hạ?”
“Ngươi muốn làm hoàng đế? Không phải ngươi nói ngươi không muốn làm hoàng đế sao?”
Du cười khẽ, “Đồ ngốc, cho dù ta không muốn làm đi nữa, ta vẫn mãi mãi không thể thoát khỏi thân phận hiện tại này, cũng không muốn thoát khỏi. Một khi thời cuộc biến đổi, ta cũng không thể không gánh vác trách nhiệm mà ta nhất định phải gánh vác.”
“Ca ca Trí của ngươi không muốn làm hoàng đế sao?”
Du khịt mùi cười giễu, “Ngươi nghĩ gì thế? Hắn đương nhiên muốn làm. Hắn chỉ quá sợ hãi mà thôi, sợ hãi ta chỉ đang thăm dò hắn, sợ hãi ta biết hắn muốn làm hoàng đế, muốn đến phát điên, sẽ xuống tay với hắn, nhất là trước khi lực lượng của hắn còn chưa có cách nào chống lại ta.”
“Nhưng không phải hắn biết ngươi không muốn làm hoàng đế sao? Sao hắn lại…” Thiết Ngưu ngốn ngang trăm điều không sao hiểu nổi.
“Thế nên mới bảo ngươi ngốc! Ngươi nghĩ ai cũng thẳng như ruột ngựa giống ngươi sao? Trên đời này có rất nhiều ngươi đều thích đem một sự việc vốn đơn giản nghĩ thành phức tạp lằng nhằng như cái mê cung, nhất là những kẻ quyền cao chức trọng hay lo được lo mất.
Ta càng nói ta không muốn làm hoàng đế, hắn lại càng hoài nghi. Hơn nữa ai nói ta không muốn làm hoàng đế? Ta chỉ không muốn làm hoàng đế bù nhìn mà thôi!” Du mở mắt cười lạnh.
“Hoàng đế bù nhìn?”
“Ừm. Cho dù hoàng đế có anh minh đến đâu, hắn đều không thoát được một thứ, chính là ánh mắt thế nhân. Nếu như hắn muốn làm một hoàng đế anh minh, hắn đành không thể không tiếp thu ý kiến của rất nhiều người, không thể không công khai cuộc sống của mình trước mắt người khác, không thể không chịu đựng rất nhiều thứ mà hắn vốn không hề muốn chịu.
Nói ví dụ thế này, xem như ta muốn sống cả đời với ngươi, nhưng thế nhân tuyệt đối sẽ không cho phép một minh quân lập nam nhân làm hoàng hậu, cũng sẽ không cho phép một vị minh quân không có người thừa kế, hậu cung của hoàng đế cũng vĩnh viễn không thể chỉ có một người.”
“Yêm tưởng hoàng đế muốn làm gì cũng được…” Thiết Ngưu rụt rè nói.
“Được chứ. Rồi cứ thế sinh ra một đời hôn quân, nhẹ thì chết sớm, nặng thì mất nước.”
“Ý ngươi là, nếu như yêm không cho ngươi vụng trộm, Đại Á hoàng triều sẽ diệt vong?” Thiết Ngưu ngạc nhiên.
Du suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.
“Ngươi có thể đổi từ khác được không? Cái gì mà vụng trộm? Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, huống chi ta đây đường đường là Lịch vương!”
Lườm lườm nam nhân đang gối lên bả vai hắn khua môi múa mép, Thiết Ngưu không nhịn được đáp trả một câu: “Yêm cũng là đường đường đại trượng phu, có phải yêm cũng có thể tam thê tứ thiếp không?”
“Ngươi nuôi được hết sao?” Du trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Dù yêm nuôi được hết, yêm cũng không muốn nuôi!”
“Thế nên người ta mới gọi ngươi là tên ngốc! Có nam nhân có tiền có thế nào mà không muốn trong nhà nữ nhân như mây? Chỉ cần thân thể không có bệnh kín gì, ai có thể thỏa mãn với chỉ một bà vợ!”
“Đa yêm cũng chỉ cần nương yêm!”
“Bà mẹ xuất thân tiểu thư của ngươi kia lại không cần mỗi cha ngươi!”
“Hoàng Phủ Du!”
Thiết Ngưu tức giận đến mức vung tay đẩy cái bao gấm bự trong lòng ra, rầm một tiếng sập cửa phòng chạy mất.
Sau một lúc lâu, từ trong chăn gấm ló ra một cái đầu xinh đẹp, bất mãn lầu bầu: “… Con trâu chết bầm, tính tình càng ngày càng tệ…”
“Sao vậy??”
“A Du, ngươi nói thật cho yêm! Trong nhà ngươi giấu bao nhiêu nữ yêu tinh!”
“Ta nghĩ… vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi.” Người nào đó muốn chơi xấu nói lảng cho qua chuyện.
“A Du, ngươi đừng lừa yêm!”
“Ta không lừa ngươi mà. Ta lừa ngươi chỗ nào chứ?”
“Ngươi đừng tưởng yêm ngốc, yêm biết, yêm biết người ta tặng mỹ nhân cho ngươi là có ý gì! Yêm hỏi ngươi, hai ả mỹ nhân kia ngươi định lo liệu thế nào!” Thiết Ngưu sầm mặt, trần nửa người trên vùng dậy.
“Thiết Ngưu, ta nghĩ chuyện này ngươi không nên quản nhiều làm gì.” Nét mặt Lịch vương Hoàng Phủ Du dần chuyển lạnh.
“Tại sao yêm không thể quản? Ngươi là yêm …” vợ mà, hai chữ còn lại Thiết Ngưu không nói ra miệng, trên mặt A Du hắn thấy vẻ lạnh lùng chưa từng có.
Trái tim bỗng cảm thấy một cơn thất vọng không diễn tả nổi, Thiết Ngưu không lên tiếng. Sững sờ trong chốc lát, hắn bước qua Du, xuống giường mặc lại quần áo giày tất.
“Ngươi làm gì vậy?” Du chống một tay trên giương, nhìn bóng lưng Thiết Ngưu hỏi với giọng không vui.
Thiết Ngưu không hé răng nửa lời.
“Thiết Ngưu!” Lịch vương đứng dậy gầm lên. Không ai có thể lờ y đi như vậy, cho dù hắn là ai đi nữa!
“Yêm đi tìm đệ muội yêm.” Thiết Ngưu đứng bên giường, né tránh ánh nhìn dồn ép của A Du trả lời.
“Ngươi biết hai đứa nó ở đâu sao?” Du cười lạnh.
“Yêm sẽ tìm được!” Hắn nổi tính ngang bướng, gồng lưng xoay người bước đi.
“Thiết Ngưu, không nên ép ta nổi giận với ngươi!” Nam nhân nhấn từng chữ một.
Thiết Ngưu quay người lại, yên lặng nhìn A Du trong chốc lát, thần sắc thoáng vẻ mê mang nói: “A Du, yêm thích ngươi, yêm sẽ đối tốt với ngươi cả đời, cả đời này yêm cũng chỉ có ngươi. Thế nhưng… yêm biết, ngươi cũng giống như những người khác, xem yêm là thằng ngốc, yêm biết ngươi không nghĩ đến việc sống cả đời này với yêm.”
Chẫm rãi nâng tay lên, dường như muốn duỗi về phía Du, cuối cùng lại đặt trên đầu mình, nắm nắm mớ tóc đã hỗn độn, nam nhân ngốc cười ngây ngô nói: “Yêm không thích ngươi đánh nhau với nữ yêu tinh, cũng không muốn nhìn thấy ngươi vụng trộm sau lưng yêm, yêm không giống đa yêm… yêm sẽ giết ngươi.”
Sự trầm mặc lan tràn cả gian phòng.
Thiết Ngưu thở dài, xoay người đi về phía cửa.
“… Ngươi nói gì?” Nam nhân nhìn đăm đăm vào bóng lưng rộng , không rõ hàm ý tứ xác nhận lại một lần: “Ngươi nói gì, lặp lại lần nữa!”
“Yêm nói,” Thiết Ngưu quay người lại, nhìn vào mắt A Du, “Nếu như ngươi vụng trộm sau lưng yêm, yêm… sẽ giết ngươi. Yêm nói nghiêm túc.”
Biểu cảm trên mặt A Du rất kỳ quái, giống như đủ loại biểu cảm trộn lẫn vào nhau, lại giống như không lộ vẻ gì.
“Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn sống cả đời với ta?”
Thiết Ngưu không chút do dự gật đầu một cái thật mạnh.
“Ngươi biết sống cả đời với ta nghĩ là gì không?”
“Không biết.”
Nam nhân nở nụ cười, như xuân về hoa nở. Một chút lãnh lệ đọng lại trong phòng bị xua đi không còn chút tăm hơi nào.
“Thiết Ngưu, nếu ngươi thật lòng muốn sống cả đời với ta, ngươi không thể không từ bỏ rất nhiều thứ, thậm chí cả đệ muội của ngươi, ngươi vẫn bằng lòng?”
“Yêm không hiểu ý của ngươi.” Thiết Ngưu thực sự không hiểu.
Gật gật đầu, nam nhân ngoắc tay bảo Thiết Ngưu trở lại bên người.
Thiết Ngưu nghĩ nghĩ, giậm mạnh chân, đi đến bên người nam nhân, đặt mông ngồi xuống.
Nâng mắt nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này, nói dễ nghe một chút là hồng nhuận khỏe mạnh, nói khó nghe một chút chính là khù khờ kiểu con cháu nhà nông, Du tự hỏi lòng mình: ta thật sự muốn lựa chọn sống cùng tên ngốc này cả đời sao?
Nghĩ đến hơn phân nửa cuộc sống sau này có tên ngốc này ở bên, y cũng không phản đối.
Ở bên hắn, y có thể cảm nhận được sự an tâm và thoải mái mà y không thể có được ở bất kỳ ai khác.
Thế nhưng, bây giờ tên ngốc này lại mở miệng muốn y bỏ hết những người bên ngoài. Điều này có nghĩa là y từ bỏ mỹ nhân như mây để lựa chọn tên Thiết Ngưu tuyệt đối không có thân thể thơm mềm này, một ngày hai ngày y có thể chấp nhận, nhưng cả đời… y có thể làm được sao?
“Thiết Ngưu, ngươi biết ta là nhi tử của hoàng đế chứ?” Du không muốn từ bỏ nam nhân trước mặt, y muốn thử thuyết phục Thiết Ngưu tiếp nhận hết thảy.
“Biết chứ.” Thấy A Du chỉ khoác áo ngoài, sợ y bị lạnh, Thiết Ngưu vươn tay kéo chăn gấm trên giường quấn quanh người y, thuận tay ôm luôn cả người lẫn chăn vào lòng.
Không giãy giũa hay cự tuyệt, cũng không cảm thấy chút rét lạnh nào, Du hưởng thụ sự quan tâm con trâu ngốc kia mang lại, cách quan tâm này có lẽ không ai có thể cho y.
Y có thể ôm nữ nhân, thậm chí cả nam nhân, có thể kéo nữ nhân hoặc nam nhân vào lòng, nhưng y vĩnh viễn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào, trừ người trước mặt, vươn tay ôm lấy y như vậy.
Nhắm mắt lại, rúc vào chăn gấm ấm áp, tựa vào bờ vai dày của Thiết Ngưu, Du nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có từng nghĩ, một ngày nào đó ta sẽ trở thành quân vương của thiên hạ?”
“Ngươi muốn làm hoàng đế? Không phải ngươi nói ngươi không muốn làm hoàng đế sao?”
Du cười khẽ, “Đồ ngốc, cho dù ta không muốn làm đi nữa, ta vẫn mãi mãi không thể thoát khỏi thân phận hiện tại này, cũng không muốn thoát khỏi. Một khi thời cuộc biến đổi, ta cũng không thể không gánh vác trách nhiệm mà ta nhất định phải gánh vác.”
“Ca ca Trí của ngươi không muốn làm hoàng đế sao?”
Du khịt mùi cười giễu, “Ngươi nghĩ gì thế? Hắn đương nhiên muốn làm. Hắn chỉ quá sợ hãi mà thôi, sợ hãi ta chỉ đang thăm dò hắn, sợ hãi ta biết hắn muốn làm hoàng đế, muốn đến phát điên, sẽ xuống tay với hắn, nhất là trước khi lực lượng của hắn còn chưa có cách nào chống lại ta.”
“Nhưng không phải hắn biết ngươi không muốn làm hoàng đế sao? Sao hắn lại…” Thiết Ngưu ngốn ngang trăm điều không sao hiểu nổi.
“Thế nên mới bảo ngươi ngốc! Ngươi nghĩ ai cũng thẳng như ruột ngựa giống ngươi sao? Trên đời này có rất nhiều ngươi đều thích đem một sự việc vốn đơn giản nghĩ thành phức tạp lằng nhằng như cái mê cung, nhất là những kẻ quyền cao chức trọng hay lo được lo mất.
Ta càng nói ta không muốn làm hoàng đế, hắn lại càng hoài nghi. Hơn nữa ai nói ta không muốn làm hoàng đế? Ta chỉ không muốn làm hoàng đế bù nhìn mà thôi!” Du mở mắt cười lạnh.
“Hoàng đế bù nhìn?”
“Ừm. Cho dù hoàng đế có anh minh đến đâu, hắn đều không thoát được một thứ, chính là ánh mắt thế nhân. Nếu như hắn muốn làm một hoàng đế anh minh, hắn đành không thể không tiếp thu ý kiến của rất nhiều người, không thể không công khai cuộc sống của mình trước mắt người khác, không thể không chịu đựng rất nhiều thứ mà hắn vốn không hề muốn chịu.
Nói ví dụ thế này, xem như ta muốn sống cả đời với ngươi, nhưng thế nhân tuyệt đối sẽ không cho phép một minh quân lập nam nhân làm hoàng hậu, cũng sẽ không cho phép một vị minh quân không có người thừa kế, hậu cung của hoàng đế cũng vĩnh viễn không thể chỉ có một người.”
“Yêm tưởng hoàng đế muốn làm gì cũng được…” Thiết Ngưu rụt rè nói.
“Được chứ. Rồi cứ thế sinh ra một đời hôn quân, nhẹ thì chết sớm, nặng thì mất nước.”
“Ý ngươi là, nếu như yêm không cho ngươi vụng trộm, Đại Á hoàng triều sẽ diệt vong?” Thiết Ngưu ngạc nhiên.
Du suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.
“Ngươi có thể đổi từ khác được không? Cái gì mà vụng trộm? Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, huống chi ta đây đường đường là Lịch vương!”
Lườm lườm nam nhân đang gối lên bả vai hắn khua môi múa mép, Thiết Ngưu không nhịn được đáp trả một câu: “Yêm cũng là đường đường đại trượng phu, có phải yêm cũng có thể tam thê tứ thiếp không?”
“Ngươi nuôi được hết sao?” Du trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Dù yêm nuôi được hết, yêm cũng không muốn nuôi!”
“Thế nên người ta mới gọi ngươi là tên ngốc! Có nam nhân có tiền có thế nào mà không muốn trong nhà nữ nhân như mây? Chỉ cần thân thể không có bệnh kín gì, ai có thể thỏa mãn với chỉ một bà vợ!”
“Đa yêm cũng chỉ cần nương yêm!”
“Bà mẹ xuất thân tiểu thư của ngươi kia lại không cần mỗi cha ngươi!”
“Hoàng Phủ Du!”
Thiết Ngưu tức giận đến mức vung tay đẩy cái bao gấm bự trong lòng ra, rầm một tiếng sập cửa phòng chạy mất.
Sau một lúc lâu, từ trong chăn gấm ló ra một cái đầu xinh đẹp, bất mãn lầu bầu: “… Con trâu chết bầm, tính tình càng ngày càng tệ…”
Bình luận truyện