Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 36: Gặp lại



Giấc mộng trôi qua, ta lại tỉnh dậy ở hiện thực, thấy trên mặt mình tự nhiên có rất nhiều nước mắt, là nước mắt của ta hay nước mắt của Vân Hi?

Ta gạt làn nước mắt, thấy trước mắt là bóng dáng đăm chiêu mải mê nhìn ta của Hàn Tịch. Lúc này hắn cũng rất lạ, là hắn nhưng cũng không phải là hắn. Hắn vươn tay, muốn ôm lấy ta…

Ta lui lại một chút, trong lòng mơ hồ, lắc đầu nói:

- Ngươi là Hàn Tịch sao? Hay là dư ảnh nào đó của Thiên Đế?

- Ta là Hàn Tịch, Diễm Diễm… Có điều ta cũng chính là hoán sinh của hắn, ta đã sống mười vạn năm nay mới hiểu, lý do để mình sinh ra, lý do để mình chờ đợi tìm kiếm mười vạn năm là gì… chính là tìm người con gái có duyên nợ từ tiền kiếp là nàng…

- Ta không hiểu…

- Sau khi Vân Hi đem nguyên thần của Thiên Đế thả xuống tử tuyền, nguyên thần đó không bị nước sông tiêu hủy mà lại chảy về Atula giới, một ngày mẫu hậu ta đi tắm suối trở về liền mang thai ta… – Hắn chậm rãi nói, ánh mắt nhìn ta đầy hi vọng. – Cho nên Diễm Diễm, dù thế nào nàng cũng là người con gái ta đã đợi suốt mười vạn năm…

Những việc ta vừa nhìn thấy lại tái hiện về, mang theo rất nhiều cảm xúc… Đột nhiên ta nhớ ra điều gì đó, suy luận một chút liền rút ra một suy đoán kinh hoàng… Mọi việc vẫn còn uẩn khúc…

- Hàn Tịch, ta phải về Thiên Giới! – Ta đứng dậy nói – Ta còn việc quan trọng cần xác nhận…

- Đừng rời bỏ ta! – Lúc này hắn lại bối rối, lao tới ôm ta – Nàng chẳng lẽ không hề động lòng, tâm trí ta bị tác động bởi những kí ức mười vạn năm trước như vậy, trong lòng cũng như Thiên Đế kia khao khát nàng như vậy, chúng ta được tái sinh là để gặp lại nhau, cớ sao nàng một chút cũng không động tâm?

Trong thâm tâm phảng phất nhức nhối, đóa hoa trước ngực cũng đau. Ta không định hình được đó là cảm giác của ta hay là cảm giác truyền lại từ Vân Hi… Có điều nỗi đau rát gia tăng trên ngực nhanh chóng giúp ta tỉnh táo… Ta cần giải quyết mọi uẩn khúc này….

- Hàn Tịch, chuyện đó để sau hãy nói. Dù là hoán sinh gì đó đi nữa, ta vĩnh viễn không phải Vân Hi, mà ngươi cũng không phải Thiên Đế của kiếp trước. Dù là một phần của họ, chúng ta nhất định phải yêu thương bằng cảm xúc của chính mình… Ngươi phải xác định lại cảm xúc của mình, ngươi thực sự thích ta hay do tình yêu dư âm của Thiên Đế dẫn lối?

- Như vậy thì sao, nàng cũng không thể chấp nhận sao? – Hắn càng ôm chặt hơn – Chẳng hay như trong giấc mộng chúng ta cùng được nhìn lại, nàng cũng như Vân Hi, cho rằng người đã luân hồi hay tái sinh sang kiếp khác thì đã là người khác, như vậy có thể phủi bỏ mọi ân oán chưa dứt sao?

Ta yên lặng một hồi, hắn ôm ta chặt hơn, như thể muốn đem ta hòa tan. Giống như trong tiền kiếp, Thiên Đế đã hoảng loạn ôm chặt Vân Hi từ phía sau, sợ nàng bỏ đi như thế nào…

Nhưng lúc này, mọi việc chưa thể định hình, thân thể đến trái tim và linh hồn ta cũng như bị chia xẻ thành nhiều mảnh khác nhau, lạc giữa cõi thật và giấc mộng mơ hồ mười vạn năm trước…

Ta chỉ còn cách, gỡ từng ngón tay hắn, toan đẩy hắn ra. Giằng co một hồi, đóa hoa trước ngực càng đau, cứ giằng co cũng không phải là một cách tốt… Ta đành lên tiếng, âm điệu vội vàng khẩn thiết:

- Hàn Tịch, ta nhất định phải đi Thiên Giới, cái chết của Thiên Đế và Ma Tôn còn nhiều uẩn khúc, việc ta tái sinh cũng không phải lẽ thường..!

- Nàng thực sự muốn trốn tránh? – Hắn đau khổ nói.

- Ngươi tỉnh táo lại cho ta, ngươi buông ra, nếu còn ép buộc ta, ta sẽ trở thành một Vân Hi thứ hai, đem lòng hận ngươi như với Ma Tôn!

Hắn quả nhiên sợ hãi, lơi lỏng vòng tay một chút, không cam lòng nói:

- Ta chỉ muốn yêu thương nàng, ta đâu hề dùng vũ lực chiếm đoạt nàng như hắn, chỉ muốn nàng nghe ta nói….

- Chính vì vậy ngươi nên ở đây mà chờ đợi! – Ta được thể vùng ra – Đợi ta làm rõ mọi việc sẽ nói chuyện đàng hoàng với ngươi!

Ta nhanh chóng cầm lấy vô ảnh vũ y, bất ngờ khoác vào rồi trở nên vô hình trước mặt hắn. Ta lập tức cưỡi mây trở về Thiên Giới.

Cưỡi được một đoạn, đột nhiên lệ trong hốc mắt cứ không tự chủ được mà chầm chậm tuôn ra, cảm giác nhức nhối đau lòng phảng phất… Linh hồn ta giống như bất đồng, dư ảnh bên trong sâu thẳm đang khóc… Ta dù cố lau nước mắt đến đâu cũng không hết, hai mắt cứ mờ đi như vậy… Phải làm sao đây, liệu ta có quay trở lại dung hòa với linh hồn nguyên bản Vân Hi một khi những kí ức đó hoàn toàn tái hiện trong não? Một kiếp qua ta đã sống chỉ là kiếp ảo cho sự tái sinh này thôi sao?

Một hồi sau thấy cửa Bắc Thiên Môn, ta lập tức tháo vũ y tiến vào. Một vài thiên binh thiên tướng giữ cổng ngạc nhiên với sự quay lại của ta. Ta chào qua loa họ rồi tiến vào Thiên Giới… Ta muốn đến Âm Dương Thái Tuế điện…

Phía Bắc Thiên Giới mùa này vẫn còn lạnh, bầu trời dày đặc sương giăng, không khí dù rất khô nhưng không đủ làm khô đi những dòng lệ trong mắt vẫn vô thức chảy…

Ta vừa chậm rãi bay, vừa bay vừa tìm cách lau đi… Ta không phải là muốn khóc, tại sao nước mắt không khô?

Đi được một đoạn, hai tay vẫn còn đang bận rộn chùi chùi quẹt quẹt cảm giác trước mặt có gió tuyết lạnh lẽo, lại có tiếng người hô gọi:

- Biểu ca, huynh bình tĩnh, mau dừng lại! – Âm điệu này rất quen, giống như của Bạch Yên Thần Quân – Pháp lực có thể mỗi ngày phục hồi dần, huynh không nên gượng ép bản thân mình như vậy!

Ta ngưng quệt mắt, nhìn lên phía trước thấy có hai người mải miết cưỡi mây, kẻ phía trước thì gương mặt thoạt trông tuấn tú băng giá, thái độ không hề đếm xỉa đến người phía sau đang kêu gào tên mình….

Là hắn, gã Thanh Long Thánh Quân khờ đó… Người phía sau đúng là biểu đệ Bạch Yên Thần Quân của hắn, đúng là đã phí lòng quan tâm chăm sóc hắn để đổi lấy một thái độ thờ ơ lạnh lùng…

Hắn cũng đã trông thấy ta rồi. Gương mặt đang lạnh như cục đá bỗng đầy ngỡ ngàng, giống như giữa sa mạc gặp nguồn nước, hai mắt đang ảm đạm lại sáng rực tinh quang…. Đang lao đi với tốc độ xé mây đạp gió thì phanh gấp lại, báo hại Bạch Yên Thần Quân theo quán tính suýt đâm vào hắn.

Bạch Yên Thần Quân cười lớn:

- Quả nhiên thật thiêng, vừa niệm tên nữ nhi có sức khống chế biểu ca thì đã xuất hiện rồi! – Y cười rồi xoay người đi – Phiền tiên tử quan tâm đến biểu ca, ta đi đây!

Hắn nhìn ta chằm chằm một hồi, ta cứ nghĩ hắn sẽ mở lời bằng một câu hỏi “Tại sao ngươi lại ở đây?” hay “Chẳng phải ngươi đã đến ma giới rồi sao?”… Nhưng không phải như vậy, gương mặt hắn chuyển sang sốt sắng, chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của ta. Ta cũng nhìn hắn kĩ hơn, dường như trải qua mới ít lâu mà hắn càng tiều tụy hơn, hốc mắt trũng lại, thân thể cũng gầy đi, thật kém phong độ, nếu năm nay Lục giới Tân bảng bầu lại, đến top mười hắn cũng chưa chắc đã lọt vào…

- Mắt của ngươi làm sao vậy? Bị bắt nạt sao?

- Không phải… – Ta không ngăn được nước mắt chảy ra cho nên càng bối rối trước mặt hắn – Ta không biết nữa, từ nãy nó cứ chảy ra như vậy, làm thế nào cũng không ngừng…

Hắn tiến đến gần ta hơn, đem đến một cảm giác mát lạnh dễ chịu. Đôi mắt từng vì ta mà tuyệt vọng lại ánh lên tia sáng, môi hắn cười, nhẹ nhàng nói:

- Dù sao vẫn còn thấy ngươi quay trở lại là tốt rồi… – Hắn vươn lên bàn tay, chạm vào nước mắt của ta.

Từ đầu ngón tay của hắn tản ra một chút ngân quang dìu dịu, ngay sau đó, nước mắt lập tức ngừng. Ta nhất thời vui vẻ cao hứng nói:

- Nước mắt ngừng lại rồi, ngươi làm thần quản lý “thủy” thực không uổng phí…

- Nữ nhân ngốc… – Trong mắt hắn lại có chút buồn bã – Pháp lực của ta sau khi bị thương không còn như trước nữa, không hiểu sao gần như không thể khôi phục …

- Vậy sao? – Ta trong lòng lo lắng cho hắn, song nghĩ rằng kể khổ chia buồn không phải là cách tốt cho hắn, bèn nói một câu bông đùa khích lệ tinh thần hắn – Vậy ngươi phải cố lên, cố luyện tập trở lại nếu không sau này cả ta cũng có thể bắt nạt ngươi!

- Được rồi… – Hắn mỉm cười nói, chần chừ một chút rồi bạo dạn nói một câu kinh thiên động địa – Ngươi quay về Thiên giới, phải chăng không muốn làm dâu Ma tộc nữa,… có chút nào nghĩ đến ta chăng?

Hắn nói xong câu đó thì cả ta và hắn đều đông cứng lại. Hắn có lẽ sống mười vạn năm cao ngạo mới dám nói ra một câu có hàm ý tỏ tình kiểu đó… Đến bây giờ ta vẫn không hiểu, từ khi nào hắn trúng một tia sét của ta đến mức ngày một hư não như vậy…

Trong lòng vừa mới lâng lâng khó hiểu một chút thì trước ngực lại đau. Ta cố kiềm chế, quay trở lại suy nghĩ thẳng thắn vào vấn đề. Chỉ là vô duyên vô cớ gặp hắn, ta trở về Thiên giới chỉ là để xác nhận một chuyện thôi….

Có điều, hắn một lần nữa lại nhìn ta không rời, ánh mắt thấp thoáng chờ đợi…

Nếu như sau ngày hôm nay, mọi chuyện sáng tỏ có đáp án thì ta có được giải thoát khỏi đóa mạn châu sa này không? Liệu chúng ta có cơ hội không?

Khoan đã, cơ hội gì? Ta nghĩ đến đó liền muốn dùng búa gõ vào đầu mình. Chẳng nhẽ ta đang hi vọng với hắn sao? Một kẻ từng kiêu căng trước toàn thể lục giới tuyên bố muốn từ hôn ta? Nếu bát nước đã đổ đi còn múc lại, làm sao còn thanh danh trên thiên hạ?

- Mặt ngươi làm sao vậy? – Bỗng hắn hồn nhiên hỏi, thái độ còn có phần lo lắng – Tại sao lại đỏ lên như vậy? Nóng trong người? Trúng độc?

Hắn lại muốn sờ lên mặt ta khám thử. Ta vội gạt tay hắn lùi xa, buột miệng nói:

- Không có, ta khỏe mạnh! Nếu ngươi còn sờ vào, ta sẽ tự bốc cháy thành tro đó!

Hắn lúc này chuyển sang không vui, cố chấp nói:

- Diễm Diễm, ngươi giấu ta phải không? Ta không phải kẻ ngốc để bị ngươi lừa gạt mãi…

- Ta lừa gạt ngươi cái gì chứ?

- Thật ra nàng cũng nghĩ đến ta, nếu không vì sao cảm xúc của nàng cũng tương tự ta, nãy giờ trái tim nàng cũng đập nhanh như trái tim ta, còn có…

Tim đập càng nhanh, cả người như con tôm bị luộc sống, đồng thời đóa hoa trước ngực cũng ra sức kêu gào đe dọa. Ta lùi xa hắn thêm mấy bước, chỉ vào hắn mà quát mắng:

- Thanh Long Thánh Quân, kiềm chế cảm xúc của ngươi lại, ngươi còn như vậy sẽ hại chết ta!

Hắn lần này muốn ngoan cố làm tới, trước mặt ta cũng lớn tiếng uy hiếp:

- Là nam tử hán lại bị một nữ nhân lừa gạt thực không thoải mái, còn là nữ nhân mình để tâm đến! Diễm Diễm, hôm nay trước thái dương trên cao nàng có dám thề độc khẳng định, nàng một chút cũng không quan tâm đến ta?

Ta bất lực thở dài, mọi chuyện cũng đến hồi ngã ngũ, thôi thì làm sáng tỏ hết đi. Ta sẽ nói cho hắn biết tất cả, mặc kệ hắn có tin hay không…

- Được rồi, Khương Vũ… Thật ra, ngay từ đầu ta đã gặp phải một rắc rối lớn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện