Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 641



Chương 641:

 

Bên kia, trực thăng của Hứa Nhân Nhân vẫn bay lơ lửng trên không, người mặc đồ đen đi kiểm tra tình hình dưới biển.

 

“Cô Hứa, không phát hiện có cái gì kỳ lạ, Cố Tiểu Mạch chim vào.

 

xuống biển”

 

Hứa Nhân Nhân cảm thấy nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, chuẩn bị cho trực thăng hạ cánh”

 

“Vâng, cô Hứa” Người đàn ông mặc đồ đen thở phào một hơi, sau đó bước vào buồng lái.

 

Hứa Nhân Nhân xoa mi tâm, mệt mỏi đi sang một bên ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, mùi máu tanh của Cố Tiểu Mạch vẫn còn vương trong cabin.

 

Tuy nhiên, Hứa Nhân Nhân vẫn có thể bình tĩnh và xem như chưa có chuyện gì xảy ra, giờ phút này cô ta vẫn có thể bình tĩnh mà ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Ngón tay nắm chặt dân dần buông lỏng vô thức, lan tỏa xuống cả hai chân, hàng lông mày đang cau chặt cũng từ từ buông lỏng, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Anh Bắc Ngật, bây giờ, không ai có thể ngăn cản chúng ta.

 

Nửa giờ sau, máy bay trực thăng hạ cánh an toàn, người đàn ông mặc đồ đen cẩn thận mở cửa cabin và nói nhỏ: “Cô Hứa, đã hạ cánh”

 

Khi Hứa Nhân Nhân mở mắt lần nữa, cô ta lại trở vê dáng vẻ ngây thơ và trong sáng như trước đây, đôi mắt mở to, lộ ra vẻ vô tội.

 

Cô ta dường như đã quên hết mọi chuyện, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đồ đen: “Chị Tiểu Mạch đâu?”

 

“Cô Hứa, Cố Tiểu Mạch … cô ta không phải đã bị rơi xuống biển à?”

 

“Bây giờ, anh Bắc Ngật chắc hản rất lo lắng, tôi đi tìm chị ấy!” Hứa Nhân Nhân tránh nặng tìm nhẹ, lo lắng nói ra một câu, sau đó cúi đầu bước nhanh ra khỏi cabin.

 

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Hứa Nhân Nhân với vẻ mặt kỳ quái, tự hỏi không biết biểu hiện vừa rồi của mình là đúng hay sai.

 

Hứa Nhân Nhân vặn vẹo ngón tay, bất giác cắn chặt môi, sắc mặt có chút suy yếu, trở về khách sạn thay quần áo rồi đi tắm, sau khi tẩy sạch mùi máu tanh trên người, cô ta vội vàng trở về nhà cũ, trong lúc cô ta ung dung đi phòng khách, dáng vẻ quen thuộc kêu to: “Dì Mộ”

 

Mộ phu nhân giống như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, nghe thấy giọng nói của Hứa Nhân Nhân, bà thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng không khỏi nhấc lên.

 

Bà ta đột ngột đứng dậy, giống như nhiệt tình chào đón mà đi ra ngoài, Mộ Bắc Ngật ngồi trên sô pha với vẻ mặt lạnh lùng thoáng qua một chút khinh thường và trào phúng.

 

“Nhân Nhân, sao con lại đến đây, con đến để giúp dì giải tỏa cơn buồn chán? Vừa đúng lúc Bắc Ngật cũng đang ở đây, con không phải lúc nào cũng muốn gặp anh Bắc Ngật sao?” Mộ phu nhân nhiệt tình nói chuyện với Hứa Nhân Nhân, rồi bí mật ra hiệu bằng ánh mắt.

 

Hứa Nhân Nhân còn diễn xuất chân thật hơn cả bà ta, như thể cô ta không hề nhìn thấy mắt của Mộ phu nhân, nghe thấy tên Bắc Ngật cô ta vui vẻ chạy đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, ngoan ngoãn như một con mèo con ngồi trên sô pha, cô ta ngọt ngào nói: “Anh Bắc Ngật sao anh lại ở đây? Mấy ngày nay không gặp anh, em nhớ anh lắm đó.”

 

Mộ Bắc Ngật hơi cau mày, và lặng lẽ nhích ra xa Hứa Nhân Nhân, nhìn thấy Hứa Nhân Nhân không nghi ngờ gì, cuối cùng Mộ phu nhân đứng góc khuất cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều đó.

 

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn đồng hồ, đã lâu như vậy, hiện tại Mộ phu nhân cũng không lộ ra vẻ lo lắng, lẽ nào việc Hứa Nhân Nhân đến khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm, không đợi người không nên đến hay sao?

 

Vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lùng: “Mộ phu nhân, bà tốt nhất nên giấu chứng cứ đi, đừng để tôi tìm ra một chút dấu vết nào”

 

Dứt lời, Mộ Bắc Ngật lại nói thêm hai chữ “đi trước”, sau đó đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua Mộ phu nhân, cả người như mang theo gió, thổi ngang qua cổ Mộ phu nhân khiến bà ra rùng mình một cái, không giận mà uy.

 

Hứa Nhân Nhân gọi vài lần: “Anh Bắc Ngật, anh đi đâu vậy”

 

Lại không nhận được phản hồi, cho đến sau khi Mộ Bắc Ngật đi rồi, Hứa Nhân Nhân tự nhiên mà vẫn lộ ra vẻ mặt đáng thương, còn có một chút tủi thân.

 

Khi Mộ phu nhân thấy Mộ Bắc Ngật đã thực sự rời đi, bà ta vội vàng bước tới, lo lắng nhìn Hứa Nhân Nhân: “Nhân Nhân, sự việc thành công không?”

 

“Dì à, chuyện này đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa” Hứa Nhân Nhân bình tĩnh nói, như thể không có người nào tên Cố Tiểu Mạch tồn tại trên đời này cả và cô ta không muốn nhắc lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện