Vô Tận Đan Điền

Chương 291: Kích sát thú vương (Hạ)



Đánh người không đánh mặt, đánh vào mặt là hao tổn tôn nghiêm, Mộc Thắng Tuyết cảm thấy không còn mặt mũi, ngay cả tâm tự sát đã có.

- ta hi vọng các ngươi có thể kiên trì đến lúc chờ ta quay về!

Không để ý tới Mộc Thắng Tuyết gầm rú, bàn chân của Nhiếp Vân điểm một cái, hắn lập tức thẳng về phía phát ra âm thanh tù và.

- Vân Đồng... Vân Đồng cũng quá lỗ mãng, thật sự không được thì chúng ta chỉ cần rời khỏi Ám Kim Hàn Lưu, đám yêu thú khẳng định không dám theo tới, không cần phải xông vào chịu chết.

Nhìn thấy thiếu niên đi xa, Mộ Thanh nhíu mày.

- Chỉ sợ hắn có suy nghĩ của mình.

Bách Hoa Tu liên tục đánh hai chưởng ngăn cản yêu thú công kích, lúc này nàng lên tiếng.

Mặc dù không biết tại sao hắn lại khuất phục Tề Dương công tử và đi mạo hiểm đánh chết vương thú, nhưng nhớ tới gia hỏa này trong vài ngày ngắn ngủi tiêu diệt thích khách công hội, Di Thiên Tông và hoàng thất đế quốc

Từ những công tích vĩ đại như thế hắn khẳng định không phải người lỗ mãng, nhất định có ý nghĩ của mình.

Sau khi rời khỏi ánh mắt của mọi người, Nhiếp Vân quán thâu tưởng thủy khí vào người, lúc này hắn có cảm giác mình liên hệ mật thiết với nước biển chung quanh, dường như hắn từ con cá bơi trong nước biến thành cự long trong biển cả.

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Vận chuyển tưởng thủy khí bảo hộ quanh người, khống chế nước biển chung quanh và tự do hô hấp, hắn nhanh chóng xông vào trong đám Yêu Sí Hắc Giáp Thú rậm rạp, đáng tiếc chúng không thể tới gần hắn chớ nói chi ngăn cản hắn.

- Không hổ danh là một trong ba thiên phú chạy trốn chết đáng sợ nhất, quả nhiên ở trong nước liền cường đại tới mức đáng sợ.

Cảm nhận được biến hóa của mình, Nhiếp Vân lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Không tự mình trải qua cảm giác tưởng thủy sư sẽ không biết người có thiên phú này ở trong nước đáng sợ cỡ nào, cái gọi là như cá gặp nước, như hổ thêm cánh chính là khắc họa dễ thấy nhất.

- Xem ra Âu Dương Thành vừa rồi cố ý ẩn dấu thực lực, xem ra gia hỏa này còn có ý mưu đồ làm loạn.

Thi triển ra tưởng thủy khí, tự nhiên cũng đã biết rõ tưởng thủy sư ở trong nước mạnh thế nào, trước kia Âu Dương Thành thu nhỏ phạm vi bao phủ, Nhiếp Vân còn tưởng rằng áp lực của hắn quá lớn có chút chống đỡ không nổi, hiện tại xem ra hoàn toàn không có chuyện như vậy.

Có thể khống chế phạm vi nước biển bao phủ ở mức độ nhất định, như thế làm sao bị nước biển áp bách.

Cách giải thích duy nhất là gia hỏa này bảo tồn thực lực, thời khắc mấu chốt ra tay mưu đồ làm loạn!

- Xem ra bọn chúng không chỉ nhắm vào Cửu Tâm Yêu Quả Thụ đơn giản như vậy!

Sau khi hiểu rõ điểm này, Nhiếp Vân càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng.

Mặc dù Cửu Tâm Yêu Quả Thụ nhưng không tệ, công hiệu cũng rất nghịch thiên nhưng tuyệt không đáng để Âu Dương Thành làm như vậy!

Dù sao hắn có được thiên phú tưởng thủy sư, biển cả là hậu hoa viên của hắn, nghĩ muốn bảo bối gì mà không có, vì mấy viên trái cây Cửu Tâm Yêu Quả Thụ mà đắc tội Tề Dương là đệ tử đại gia tộc là không đáng.

- Ha ha, không quản khỉ gió các ngươi muốn làm cái gì, chỉ cần theo phía sau và hành sự tùy theo hoàn cảnh cũng không có vấn đề!

Cười nhạt một tiếng, nội tâm Nhiếp Vân cũng có quyết định, cùng lúc đó đối mặt với Yêu Sí Vân Giáp Thú càng ngày càng rất thưa thớt, một yêu thú với mai rùa to lớn xuất hiện.

Hình thể của con yêu thú này còn lớn gấp hai lần Yêu Sí Vân Giáp Thú, toàn thân vàng óng ánh, trên mai rùa có mật vân rực rỡ, quả nhiên còn huyền ảo kỳ diệu hơn cả đám Yêu Sí Vân Giáp Thú.

- Quả nhiên quan sát mật vân có thể trợ giúp ta lĩnh ngộ ám kình...

Nhìn thấy đường vân chằng chịt trên mai rùa, đôi mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng, nó giống như một bảo sơn nằm ngay trước mặt Nhiếp Vân, nội tâm hắn càng ngày càng hưng phấn.

- Tu sĩ nhân loại, ngươi dám xông vào địa bàn của ta, còn muốn tới giết ta, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!

Nhìn Yêu Sí Vân Giáp Thú cực lớn phía trước mở miệng, âm thanh như sóng biển ập tới làm đáy biển chấn động vài lần.

Có thể miệng phun tiếng người chính là yêu thú Chí Tôn!

- Ha ha, tử kỳ của ai còn không nhất định, ngươi đi chết cho ta!

Thấy gia hỏa này không có ý định bỏ chạy hay tránh né, Nhiếp Vân cười ha ha, trong tay cầm huyền ngọc chi kiếm nghênh đón.

Hô!

Thú vương cũng nghiêm túc, biết rõ đối phương khẳng định có chuẩn bị mà đến, nó há miệng phun ra một đám khí lưu hàn băng về phía Nhiếp Vân.

Nhiếp Vân cũng không tránh né, Đại Lực đan điền vận chuyển, chân khí quay cuồng, đại địa chi thế nện thẳng vào mai rùa cứng rắn của thú vương..

- Hừ, muốn chết!

Thú vương thấy thiếu niên bổ vào mai rùa của nó cho nên không thèm quan tâm, đang muốn một há miệng nuốt hắn vào, đột nhiên nó cảm giác nội tạng tê rần.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên, cơ bắp của nó trong mai rùa biến thành bùn nhão, nó ngẩng đầu lên sau đó rơi xuống đáy biển.

Một chiêu trí mạng!

Tu vi đột phá đạt tới Chí Tôn trung kỳ, lực lượng chân khí của Nhiếp Vân chân đạt tới hơn năm trăm, lại có thêm Đại Lực đan điền cho nên một kiếm vừa rồi phát huy ra uy lực một ngàn tượng lực, lực lượng to lớn như thế phối hợp thập nhị trọng ám kình, tuy mai rùa thú vương cứng rắn nhưng thực sự không ngăn cản nổi, một chiêu đánh nát thành thịt nát, đã chết không thể chết lại.

Ầm ầm ầm...

Thú vương vừa chết, trong người của nó rơi xuống vô số đồ vật.

- Không nghĩ tới trong mai rùa của thú vương còn giấu nhiều đồ vật như vậy.

Mai rùa Yêu Sí Vân Giáp Thú cực lớn, lực phòng ngự kinh người, loại yêu thú như vậy đạt được bảo vật sẽ giấu trong mai rùa, thú vương có vô số thủ hạ tự nhiên bảo vật càng kinh người, cúi đầu xem xét, cho dù tâm tư của

Nhiếp Vân kiên định cũng phải hít thở dồn dập.

Quá phong phú!

Không hổ là yêu thú trong Yêu Thánh Cổ Khư, bảo vật trên người còn muốn phong phú và trân quý hơn hoàng thất Thần Phong đế quốc tích lũy vô số năm tháng.

- Đây là trái cây Cửu Tâm Yêu Quả Thụ? Thậm chí có tới mười tám quả?

- Ha ha, thực phát tài!

Dưới đất có mấy ngàn viên linh thạch không nói, chỉ cần trái cây Cửu Tâm Yêu Quả Thụ cũng đã có mười tám miếng viên, giá trị vượt xa tưởng tượng.

Hắn vừa nghĩ cũng giật mình, khẳng định Cửu Tâm Yêu Quả Thụ đang ở trong Yêu Thánh Cổ Khư, con yêu thú này sống ở nơi đây vô số năm tháng, chỉ sợ nó đã hái không biết bao nhiêu, trong tay có hơn mười miếng viên cũng không có gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện