Vô Thường
Chương 1193: Võ đạo đỉnh phong
Đúng vậy!
Phúc Đồng Tử gât đầu, đột nhiên, lại mở miệng hỏi nói:
- Công tử cho rằng Hư Thiên Điện này có mấy tầng?
- Không phải có chín tầng sao?
Đường Phong một đường tiến thẳng lên đây, thấy ở đây đã là tận cùng. Nhưng Phúc Đồng Tử khẳng định sẽ không hỏi vấn đề đơn giản như vậy, trong đó nhất định có bí mật.
- Thế nhân luôn cho rằng Hư Thiên Điện chỉ có chín tầng!
Phúc Đồng Tử cười:
- Ngay cả các gia tộc tồn tại mấy nghìn năm qua cũng ghi chép nói cho hậu nhân như vậy. Kỳ thực không sai, thực lực người bình thường có mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ có thể đến tầng thứ chín, tựa như hai người Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, đi đến nơi đây cũng là chỗ tận cùng.
- Ý của đồng tử là…Bên trên còn có?
Đường Phong đưa tay chỉ lên trên trời, sắc mặt lộ vẻ khiếp sợ.
- Hư Thiên Chi Điện, Hư Thiên Đỉnh!
Sắc mặt Phúc Đồng Tử ngưng trọng:
- Tầng thứ mười kia, chính là Hư Thiên Đỉnh.
- Làm sao đến?
Đường Phong trầm giọng hỏi.
- Hư Linh Tiễn là chìa khóa mở ra cánh cổng đó!
Phúc Đồng Tử đáp:
- Chỉ có người mang theo Thiên Cơ Ấn, phá giải Hư Thiên cấm chế trên đài cao, Hư Linh Tiễn mới có thể hiện thân, mới có thể nhận chủ, như vậy mới có hy vọng mở ra tầng thứ mười Hư Thiên Đỉnh!
- Cần Linh Giai thượng phẩm mới có thể mở ra?
Tâm tư Đường Phong rất nhanh nhạy, làm sao lại không nghĩ ra đạo lý trong đó? Phúc Đồng Tử nói thực lực chính mình chưa tới, chính mình đều đã là Linh Giai trung phẩm rồi, hiển nhiên là Linh Giai thượng phẩm mới có đủ tư cách.
- Không hoàn toàn đúng!
Phúc Đồng Tử lắc đầu:
- Linh Giai thượng phẩm chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, yêu cầu quan trọng hơn là tâm cảnh của ngươi. Chỉ có cảm ngộ tới sự tồn tại của Hư Thiên Đỉnh, mới có thể dùng Hư Linh Tiễn mở ra cánh cửa kia, nơi đó là một thiên địa mới. Chiến Cuồng ở đây tìm hiểu trăm năm, mục đích chính là vì Hư Thiên Đỉnh, nhưng số mệnh hắn không đủ, cho nên không thể thành công.
Đường Phong có điều hiểu ra, trầm ngâm nói:
- Xin hỏi đồng tử, hiện nay trên đời, Linh Giai thượng phẩm cũng không phải cảnh giới đỉnh phong đúng không?
Phúc Đồng Tử khen ngợi nhìn hắn một cái:
- Công tử nói không sai!
Đường Phong thở dài một tiếng, cho tới nay trong lòng hắn đều tồn tại một nghi hoặc, đó chính là Linh Giai thượng phẩm có phải là võ đạo đỉnh phong. Nhưng từ trong những chuyện gặp phải trong thời gian này, Linh Giai thượng phẩm cũng chỉ là một cảnh giới, không phải tận cùng.
Chiến Cuồng mạnh mẽ sao? Hắn đã sớm là Linh Giai thượng phẩm, nhưng vẫn như cũ tìm hiểu tại Hư Thiên Điện một trăm năm, để được cái gì? Không phải là vì muốn nâng cao một bước?
Thế nhưng mọi chuyện chính là kỳ lạ ở chỗ này, cao thủ lợi hại nhất trong thiên hạ chỉ có tu vi Linh Giai thượng phẩm, tuy rằng thực lực vẫn khác nhau rất nhiều, nhưng cảnh giới lại giống nhau. Vì sao nhiều năm như vậy trôi qua, sẽ không có người đột phá gông cùm xiềng xích của Linh Giai thượng phẩm? Đến một cảnh giới mới?
Tuy rằng thấy kỳ lạ, nhưng dù sao Đường Phong vẫn chưa đi tới một bước này, tự nhiên không cảm thụ đến nhiều lắm. Lúc này hành trình trong Hư Thiên Điện, thấy không ít, cũng được nghe rất nhiều, lại bởi vì tâm cảnh có hạn, tất cả đều vẫn mơ mơ màng màng.
- Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, võ đạo vô đỉnh phong!
Phúc Đồng Tử thở dài một tiếng:
- Chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn không có người phá giải cấm chế trong Hư Thiên Điện, cho nên cao thủ trong thiên hạ dù cho tư chất xuất chúng đến mức nào, cũng chỉ có thể tu luyện đến Linh Giai thượng phẩm, nhiều lắm được như Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu mà thôi, tại cơ sở Linh Giai thượng phẩm tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, lại chỉ có thể dùng lại mà không thể tiến thêm một bước! Thế nhưng hiện tại không giống trước kia, Đường công tử ngươi cho bọn họ một hy vọng, chỉ cần ngươi có thể mở ra một cảnh cửa kia, Linh Giai thượng phẩm trong thiên hạ sẽ có thể tiến thêm một bước!
Trong nháy mắt, Đường Phong cảm giác áp lực trên vai mình thật lớn!
Phúc Đồng Tử ha ha cười nói:
- Đây là vốn liếng của Đường công tử ngươi, đương nhiên cũng là trách nhiệm! Chỉ cần công tử xử lý thật tốt, ngày sau Linh Giai trong thiên hạ, liền tùy ý sai bảo!
Tin tức cuối cùng này cũng không tồi, bất luận một người Linh Giai thượng phẩm nào muốn tiến thêm một ước, đều phải đi tới Hư Thiên Điện, mà hiện tại Hư Thiên Điện là vật sở hữu của Đường Phong, người khác dám đắc tội hắn sao?
Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng cánh rừng lớn chim nào chẳng có, khó bảo toàn một ít người có tâm tư không lành mạnh, muốn thông qua khống chế Đường Phong đến không chế Hư Thiên Điện, kể từ đó, khẳng định Đường Phong muốn gặp không ít phiền phức.
- Việc này trừ ngươi và ta ra, không còn người nào biết sao?
Đường Phong đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, mồ hôi lạnh trên trán không khỏi chảy ròng ròng.
- Ngươi nói đi.
Phúc Đồng Tử mỉm cười bí hiểm:
- Ngươi khác không tính, Chiến Cuồng khẳng định biết bí mật này, dù sao hắn ở đây tìm hiểu trăm năm, thấy cái gì, tìm hiểu đến cái gì, cũng không phải là ngươi và ta có thể suy đoán.
- Phiền phức lớn.
Đường Phong vô cùng phiền lòng.
Bí mật này nếu như lan truyền ra ngoài, những ngày sau đó sẽ không còn yên bình nữa, Đường Phong hầu như có thể tưởng tượng, chính mình đi tới đâu đều sợ sẽ bị người khác theo dõi. Có ít người lòng dạ đen tối muốn khống chế chính mình đạt được mục đích không muốn người khác biết, người có lòng tốt chỉ sợ cũng muốn thúc giục mình tu luyện, làm cho mình mau chóng tấn chức Linh Giai thượng phẩm, mở ra cửa lớn Hư Thiên Đỉnh.
Ngươi khác không vội nói tới, số lượng Linh Giai thượng phẩm có quan hệ tốt với mình không ít, bọn họ sẽ không nghĩ càng tiến thêm một bước sao?
Vừa nghĩ đến bị những người này bắt buộc tu luyện, Đường Phong liền chóng đầu hoa mắt.
- Ha ha, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn mà.
Phúc Đồng Tử thâm ý sâu xa nhìn Đường Phong nở nụ cười.
Đường Phong thình lình phát hiện, ánh mắt tiểu đồng tử này nhìn chính mình có chút không giống. Tiêu rồi, hắn khẳng định cũng muốn trông chờ chính mình sớm một chút mở ra Hư Thiên Chi Môn đây.
- Đồng tử, bí mật này ngươi nghìn vạn lần không thể lộ ra ngoài, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc một đời của ta.
Đường Phong nói năng vô cùng thành khẩn, nói ra hết những gì suy nghĩ trong lòng.
- Khụ… Khụ khụ…
Trên mặt Phúc Đồng Tử hiện lên một tia mất tự nhiên:
- Bản đồng tử gần bế quan, tự nhiên sẽ không làm như vậy.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đường Phong lau mồ hôi, chỉ cần Phúc Đồng Tử không nói, cho dù Chiến Cuồng biết khẳng định cũng không nói ra.
Hiện tại hắn là kẻ địch của mình, sao có thể lan truyền tin tức này ra ngoài? Nếu thực sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Linh Giai trong thiên hạ đều chạy về phía mình.
Nhận được hứa hẹn của Phúc Đồng Tử, Đường Phong mới thả xuống nỗi lo lắng này. Kể từ đó, chính mình có thể yên tâm tu luyện, không cần lo lắng bị người ép buộc. Đợi đến lúc có thể mở ra Hư Thiên Chi Môn, tự nhiên có thể cho các bằng hữu một kinh ngạc thật lớn.
- Đồng tử, ta còn có một vấn đề.
Đường Phong bình phục tâm tình, quyết định hỏi hết toàn bộ nghi vấn trong lòng.
- Công tử cứ nói đừng ngại.
- Hư Thiên Điện này rốt cuộc là do người phương nào tạo nên? Lại có mục địch gì?
Sắc mặt Phúc Đồng Tử lộ vẻ khổ sở, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Hư Thiên Điện từ khi trời đất sinh thành đã đứng sừng sững ở đây, rốt cuộc là do người phương nào dựng nên ta cũng không biết, điển tịch của Thiên Cốc không có ghi chép về khoản này. Mà Thiên Cốc ta tồn tại, chính là vì tìm kiếm Hư Thiên chi chủ. Theo ghi chép của các tiền bối trong cốc, ba nghìn năm trước, đã từng có một vị Hư Thiên chi chủ. Hơn bảy nghìn năm trước, cũng có một vị Hư Thiên chi chủ. Một vạn năm trước, đồng dạng cũng có một vị, đến ngươi lúc này, vừa lại cách nhau mấy nghìn năm, mỗi một lần Hư Thiên chi chủ sinh ra, đều là thời kỳ võ đạo đang phát triển cường thịnh.
Đường Phong lặng lẽ quan sát, biết Phúc Đồng Tử cung chưa nói dối, liền không tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Hư Thiên Điện rốt cuộc ẩn chứa bí mật như thế nào, lấy thực lực hiện tại của mình sợ là không thể giải quyết, chỉ có cách nâng cao thực lực, mở ra Hư Thiên Đỉnh, đến lúc đó sợ rằng mới có thể tìm ra manh mối.
Thời gian kế tiếp, Đường Phong lại cùng Phúc Đồng Tử nói chuyện một lúc lâu, sau đó mới biết, từ lần đầu tiên chính mình và Phúc Đồng Tử gặp nhau, hắn đã nghi ngờ trên người mình mang theo Thiên Cơ Ấn, cũng chính là thời gian kia, Phúc Đồng Tử mới quan tâm chính mình, cho nên ngay cả mình học trộm trận pháp Thiên Cơ, Thiên Cốc cũng không làm khó dễ, mà ở lúc này, càng nhiều lần âm thầm ra tay giúp đỡ.
Phúc Đồng Tử học thức uyên bác, thân kiêm thiên hạ, Đường Phong cũng nhân cơ hội nói ra những nghi hoặc trong lúc tu luyện của mình, tất nhiên lấy được không ít lợi ích.
Một phen nói chuyện khá lâu, cũng không biết trải qua mấy ngày. Đợi đến khi Đường Phong tỉnh lại, không khỏi trong lòng thầm hô tiêu rồi.
Chính mình thời gian dài như vậy không đi ra ngoài, chỉ sợ người bên ngoài chờ đến sốt ruột.
- Lúc sắp chia tay, bản đồng tử có một chuyện muốn dặn dò Đường công tử.
Vẻ mặt Phúc Đồng Tử tỏ ra ngưng trọng.
- Xin đồng tử nói rõ!
Phúc Đồng Tử nghiêm mặt nói:
- Mệnh nguy chi cục, phá sau đó lập mới có sinh cơ!
(Lúc nguy hiểm đến tính mệnh, phá trước lập sau mới có thể tìm ra đường sống)
Đường Phong ngẩn ra, chợt chắp tay nói:
- Đường mỗ nhớ kỹ.
Phúc Đồng Tử gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên, phất tay hướng Đường Phong cáo biệt, thân hình nhoáng lên liền đi đến lối vào điện thứ tám, chợt lóe lên nữa liền không thấy bóng dáng.
Đường Phong nhìn mà không ngớt líu lưỡi, thế mới biết Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán này, tu vi bản thân cũng không kém Thọ Đồng Tử. Thân pháp quỷ dị này thi triển ra, không ngờ không tiết lộ một chút khí tức nào, không phải cao thủ tuyệt đỉnh căn bản không làm được một bước như vậy.
Đợi đến khi Phúc Đồng Tử rời đi, Đường Phong mới chau mày suy nghĩ một câu cuối cùng của hắn, lời này rõ ràng nói sau này mình có nguy hiểm đến tính mệnh. Không lẽ sau này đi ra bên ngoài sẽ gặp phải nạn lớn?
Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong không khỏi cảm thấy có chút lo sợ bất an.
Phúc Đồng Tử tính toán vô song, hắn đã nói như vậy, khẳng định không phải giả dối. Nhưng trong lời nói kia lại lộ ra đường sống, không khỏi làm cho Đường Phong yên tâm một chút.
Đại khái chính là cục diện vô cùng nguy hiểm! Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong liền cảm thấy toàn thân dễ dàng, vội vàng đi tới phía sau đài cao, thân ảnh chợt lóe lên cũng biến mất trong Hư Thiên Điện.
Cảm giác cùng lần trước tiến vào Hư Thiên Điện trên cơ bản không sai biệt lắm, cánh cửa phía sau đài cao có lẽ cũng là một trận pháp di chuyển, Đường Phong thấy hoa mắt, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã tới bên dưới Hư Thiên Phong.
Bên tai vâng lên từng đợt âm thanh ầm ĩ và tiếng hít thở của vô số người, không đợi Đường Phong thấy rõ tình hình ra sao, liền nghe thấy được một tiếng kêu vui mừng xen lẫn kinh ngạc:
- Sư phụ đi ra rồi!
Âm thanh này hẳn là của Chu Tiểu Điệp, Đường Phong tự nhiên nghe ra. Lúc này Đường Phong rời đi giang hồ, mục đích duy nhất là cứu ra Chu Tiểu Điệp từ Trảm Hồn Tông, qua trình trong đó gập ghềnh trắc trở, gặp nhiều phiền toái, thực không thể nói rõ ràng! Hiện tại ý nguyện đạt thành, trong lòng tự nhiên vô cùng hài lòng.
Vội vã xoay người, trên mặt bày ra một dáng tươi cười vui mừng, không đợi Đường Phong kịp chào hỏi đồ đệ tốt, dáng tươi cười trên mặt nhất thời cứng lại rồi.
Phía sau rập rạp vô số người, ba đạo thân ảnh xinh đẹp giống nhau đánh tới.
Đường Phong chỉ kịp nhìn tình huống chung chung, liền bị ba người ôm thật chặt, nhất thời đứng yên tại chỗ.
- A Phong…
Lại tỷ thâm tình kêu tên hắn, phảng phất rất sợ Đường Phong lại tiếp tục biến mất dưới mi mắt của nàng.
- Phu quân, cuối cùng thì chàng cũng có thể đi ra.
Tiểu Nhã mang theo những tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
- Sư đệ….
Mạc Lưu Tô cũng chỉ hô lên hai chữ, liền nghẹn ngào không nói, nước mắt tuôn rơi.
Nữ nhân tình trường, xa cách từ lâu mới được gặp lại, để vô số người lén lút quay đầu đi, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Trên mặt Đường Phong hơi đỏ lên, bất chợt trong lòng nổi lên một mảnh ấp áp vô cùng, chậm rãi vươn hai tay, không chút nào cố kỵ ôm chặt ba người dưới mặt công chúng.
Không cần thiết phải nói, tất cả lời nói bây giờ chỉ là phù dung, trong trời đất một mảnh chân tình nảy mầm và sinh sôi, chỉ có chân tình, mới là điều thiêng liêng và ý nghĩa nhất.
Trong mắt Đường Phong đầy vui vẻ mỉm cười, nhìn quét qua đám người. Tất cả người thân bạn bè của mình trong Linh Mạch Chi Địa đều đến, cả cha mẹ chính mình, Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích, mẹ con Tần Tứ Tương, Tiểu Thiên, Lôi Tẩu, Âu Dương Vũ, thậm chí ngay cả Thi Thi cũng tới.
Còn có Hỏa Phượng, mặc quần áo hồng như lửa.
Một điều để cho Đường Phong vô cùng ngạc nhiên là, đám người của Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành cũng tới không ít, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà vân vân, mỗi người đều cười tủm tỉm nhìn chính mình, mang theo ánh mắt bình thản.
Phúc Đồng Tử gât đầu, đột nhiên, lại mở miệng hỏi nói:
- Công tử cho rằng Hư Thiên Điện này có mấy tầng?
- Không phải có chín tầng sao?
Đường Phong một đường tiến thẳng lên đây, thấy ở đây đã là tận cùng. Nhưng Phúc Đồng Tử khẳng định sẽ không hỏi vấn đề đơn giản như vậy, trong đó nhất định có bí mật.
- Thế nhân luôn cho rằng Hư Thiên Điện chỉ có chín tầng!
Phúc Đồng Tử cười:
- Ngay cả các gia tộc tồn tại mấy nghìn năm qua cũng ghi chép nói cho hậu nhân như vậy. Kỳ thực không sai, thực lực người bình thường có mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ có thể đến tầng thứ chín, tựa như hai người Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, đi đến nơi đây cũng là chỗ tận cùng.
- Ý của đồng tử là…Bên trên còn có?
Đường Phong đưa tay chỉ lên trên trời, sắc mặt lộ vẻ khiếp sợ.
- Hư Thiên Chi Điện, Hư Thiên Đỉnh!
Sắc mặt Phúc Đồng Tử ngưng trọng:
- Tầng thứ mười kia, chính là Hư Thiên Đỉnh.
- Làm sao đến?
Đường Phong trầm giọng hỏi.
- Hư Linh Tiễn là chìa khóa mở ra cánh cổng đó!
Phúc Đồng Tử đáp:
- Chỉ có người mang theo Thiên Cơ Ấn, phá giải Hư Thiên cấm chế trên đài cao, Hư Linh Tiễn mới có thể hiện thân, mới có thể nhận chủ, như vậy mới có hy vọng mở ra tầng thứ mười Hư Thiên Đỉnh!
- Cần Linh Giai thượng phẩm mới có thể mở ra?
Tâm tư Đường Phong rất nhanh nhạy, làm sao lại không nghĩ ra đạo lý trong đó? Phúc Đồng Tử nói thực lực chính mình chưa tới, chính mình đều đã là Linh Giai trung phẩm rồi, hiển nhiên là Linh Giai thượng phẩm mới có đủ tư cách.
- Không hoàn toàn đúng!
Phúc Đồng Tử lắc đầu:
- Linh Giai thượng phẩm chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, yêu cầu quan trọng hơn là tâm cảnh của ngươi. Chỉ có cảm ngộ tới sự tồn tại của Hư Thiên Đỉnh, mới có thể dùng Hư Linh Tiễn mở ra cánh cửa kia, nơi đó là một thiên địa mới. Chiến Cuồng ở đây tìm hiểu trăm năm, mục đích chính là vì Hư Thiên Đỉnh, nhưng số mệnh hắn không đủ, cho nên không thể thành công.
Đường Phong có điều hiểu ra, trầm ngâm nói:
- Xin hỏi đồng tử, hiện nay trên đời, Linh Giai thượng phẩm cũng không phải cảnh giới đỉnh phong đúng không?
Phúc Đồng Tử khen ngợi nhìn hắn một cái:
- Công tử nói không sai!
Đường Phong thở dài một tiếng, cho tới nay trong lòng hắn đều tồn tại một nghi hoặc, đó chính là Linh Giai thượng phẩm có phải là võ đạo đỉnh phong. Nhưng từ trong những chuyện gặp phải trong thời gian này, Linh Giai thượng phẩm cũng chỉ là một cảnh giới, không phải tận cùng.
Chiến Cuồng mạnh mẽ sao? Hắn đã sớm là Linh Giai thượng phẩm, nhưng vẫn như cũ tìm hiểu tại Hư Thiên Điện một trăm năm, để được cái gì? Không phải là vì muốn nâng cao một bước?
Thế nhưng mọi chuyện chính là kỳ lạ ở chỗ này, cao thủ lợi hại nhất trong thiên hạ chỉ có tu vi Linh Giai thượng phẩm, tuy rằng thực lực vẫn khác nhau rất nhiều, nhưng cảnh giới lại giống nhau. Vì sao nhiều năm như vậy trôi qua, sẽ không có người đột phá gông cùm xiềng xích của Linh Giai thượng phẩm? Đến một cảnh giới mới?
Tuy rằng thấy kỳ lạ, nhưng dù sao Đường Phong vẫn chưa đi tới một bước này, tự nhiên không cảm thụ đến nhiều lắm. Lúc này hành trình trong Hư Thiên Điện, thấy không ít, cũng được nghe rất nhiều, lại bởi vì tâm cảnh có hạn, tất cả đều vẫn mơ mơ màng màng.
- Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, võ đạo vô đỉnh phong!
Phúc Đồng Tử thở dài một tiếng:
- Chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn không có người phá giải cấm chế trong Hư Thiên Điện, cho nên cao thủ trong thiên hạ dù cho tư chất xuất chúng đến mức nào, cũng chỉ có thể tu luyện đến Linh Giai thượng phẩm, nhiều lắm được như Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu mà thôi, tại cơ sở Linh Giai thượng phẩm tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, lại chỉ có thể dùng lại mà không thể tiến thêm một bước! Thế nhưng hiện tại không giống trước kia, Đường công tử ngươi cho bọn họ một hy vọng, chỉ cần ngươi có thể mở ra một cảnh cửa kia, Linh Giai thượng phẩm trong thiên hạ sẽ có thể tiến thêm một bước!
Trong nháy mắt, Đường Phong cảm giác áp lực trên vai mình thật lớn!
Phúc Đồng Tử ha ha cười nói:
- Đây là vốn liếng của Đường công tử ngươi, đương nhiên cũng là trách nhiệm! Chỉ cần công tử xử lý thật tốt, ngày sau Linh Giai trong thiên hạ, liền tùy ý sai bảo!
Tin tức cuối cùng này cũng không tồi, bất luận một người Linh Giai thượng phẩm nào muốn tiến thêm một ước, đều phải đi tới Hư Thiên Điện, mà hiện tại Hư Thiên Điện là vật sở hữu của Đường Phong, người khác dám đắc tội hắn sao?
Lời tuy nhiên nói như vậy, nhưng cánh rừng lớn chim nào chẳng có, khó bảo toàn một ít người có tâm tư không lành mạnh, muốn thông qua khống chế Đường Phong đến không chế Hư Thiên Điện, kể từ đó, khẳng định Đường Phong muốn gặp không ít phiền phức.
- Việc này trừ ngươi và ta ra, không còn người nào biết sao?
Đường Phong đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, mồ hôi lạnh trên trán không khỏi chảy ròng ròng.
- Ngươi nói đi.
Phúc Đồng Tử mỉm cười bí hiểm:
- Ngươi khác không tính, Chiến Cuồng khẳng định biết bí mật này, dù sao hắn ở đây tìm hiểu trăm năm, thấy cái gì, tìm hiểu đến cái gì, cũng không phải là ngươi và ta có thể suy đoán.
- Phiền phức lớn.
Đường Phong vô cùng phiền lòng.
Bí mật này nếu như lan truyền ra ngoài, những ngày sau đó sẽ không còn yên bình nữa, Đường Phong hầu như có thể tưởng tượng, chính mình đi tới đâu đều sợ sẽ bị người khác theo dõi. Có ít người lòng dạ đen tối muốn khống chế chính mình đạt được mục đích không muốn người khác biết, người có lòng tốt chỉ sợ cũng muốn thúc giục mình tu luyện, làm cho mình mau chóng tấn chức Linh Giai thượng phẩm, mở ra cửa lớn Hư Thiên Đỉnh.
Ngươi khác không vội nói tới, số lượng Linh Giai thượng phẩm có quan hệ tốt với mình không ít, bọn họ sẽ không nghĩ càng tiến thêm một bước sao?
Vừa nghĩ đến bị những người này bắt buộc tu luyện, Đường Phong liền chóng đầu hoa mắt.
- Ha ha, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn mà.
Phúc Đồng Tử thâm ý sâu xa nhìn Đường Phong nở nụ cười.
Đường Phong thình lình phát hiện, ánh mắt tiểu đồng tử này nhìn chính mình có chút không giống. Tiêu rồi, hắn khẳng định cũng muốn trông chờ chính mình sớm một chút mở ra Hư Thiên Chi Môn đây.
- Đồng tử, bí mật này ngươi nghìn vạn lần không thể lộ ra ngoài, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc một đời của ta.
Đường Phong nói năng vô cùng thành khẩn, nói ra hết những gì suy nghĩ trong lòng.
- Khụ… Khụ khụ…
Trên mặt Phúc Đồng Tử hiện lên một tia mất tự nhiên:
- Bản đồng tử gần bế quan, tự nhiên sẽ không làm như vậy.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Đường Phong lau mồ hôi, chỉ cần Phúc Đồng Tử không nói, cho dù Chiến Cuồng biết khẳng định cũng không nói ra.
Hiện tại hắn là kẻ địch của mình, sao có thể lan truyền tin tức này ra ngoài? Nếu thực sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho Linh Giai trong thiên hạ đều chạy về phía mình.
Nhận được hứa hẹn của Phúc Đồng Tử, Đường Phong mới thả xuống nỗi lo lắng này. Kể từ đó, chính mình có thể yên tâm tu luyện, không cần lo lắng bị người ép buộc. Đợi đến lúc có thể mở ra Hư Thiên Chi Môn, tự nhiên có thể cho các bằng hữu một kinh ngạc thật lớn.
- Đồng tử, ta còn có một vấn đề.
Đường Phong bình phục tâm tình, quyết định hỏi hết toàn bộ nghi vấn trong lòng.
- Công tử cứ nói đừng ngại.
- Hư Thiên Điện này rốt cuộc là do người phương nào tạo nên? Lại có mục địch gì?
Sắc mặt Phúc Đồng Tử lộ vẻ khổ sở, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:
- Hư Thiên Điện từ khi trời đất sinh thành đã đứng sừng sững ở đây, rốt cuộc là do người phương nào dựng nên ta cũng không biết, điển tịch của Thiên Cốc không có ghi chép về khoản này. Mà Thiên Cốc ta tồn tại, chính là vì tìm kiếm Hư Thiên chi chủ. Theo ghi chép của các tiền bối trong cốc, ba nghìn năm trước, đã từng có một vị Hư Thiên chi chủ. Hơn bảy nghìn năm trước, cũng có một vị Hư Thiên chi chủ. Một vạn năm trước, đồng dạng cũng có một vị, đến ngươi lúc này, vừa lại cách nhau mấy nghìn năm, mỗi một lần Hư Thiên chi chủ sinh ra, đều là thời kỳ võ đạo đang phát triển cường thịnh.
Đường Phong lặng lẽ quan sát, biết Phúc Đồng Tử cung chưa nói dối, liền không tiếp tục truy hỏi đến cùng.
Hư Thiên Điện rốt cuộc ẩn chứa bí mật như thế nào, lấy thực lực hiện tại của mình sợ là không thể giải quyết, chỉ có cách nâng cao thực lực, mở ra Hư Thiên Đỉnh, đến lúc đó sợ rằng mới có thể tìm ra manh mối.
Thời gian kế tiếp, Đường Phong lại cùng Phúc Đồng Tử nói chuyện một lúc lâu, sau đó mới biết, từ lần đầu tiên chính mình và Phúc Đồng Tử gặp nhau, hắn đã nghi ngờ trên người mình mang theo Thiên Cơ Ấn, cũng chính là thời gian kia, Phúc Đồng Tử mới quan tâm chính mình, cho nên ngay cả mình học trộm trận pháp Thiên Cơ, Thiên Cốc cũng không làm khó dễ, mà ở lúc này, càng nhiều lần âm thầm ra tay giúp đỡ.
Phúc Đồng Tử học thức uyên bác, thân kiêm thiên hạ, Đường Phong cũng nhân cơ hội nói ra những nghi hoặc trong lúc tu luyện của mình, tất nhiên lấy được không ít lợi ích.
Một phen nói chuyện khá lâu, cũng không biết trải qua mấy ngày. Đợi đến khi Đường Phong tỉnh lại, không khỏi trong lòng thầm hô tiêu rồi.
Chính mình thời gian dài như vậy không đi ra ngoài, chỉ sợ người bên ngoài chờ đến sốt ruột.
- Lúc sắp chia tay, bản đồng tử có một chuyện muốn dặn dò Đường công tử.
Vẻ mặt Phúc Đồng Tử tỏ ra ngưng trọng.
- Xin đồng tử nói rõ!
Phúc Đồng Tử nghiêm mặt nói:
- Mệnh nguy chi cục, phá sau đó lập mới có sinh cơ!
(Lúc nguy hiểm đến tính mệnh, phá trước lập sau mới có thể tìm ra đường sống)
Đường Phong ngẩn ra, chợt chắp tay nói:
- Đường mỗ nhớ kỹ.
Phúc Đồng Tử gật đầu, từ trên mặt đất đứng lên, phất tay hướng Đường Phong cáo biệt, thân hình nhoáng lên liền đi đến lối vào điện thứ tám, chợt lóe lên nữa liền không thấy bóng dáng.
Đường Phong nhìn mà không ngớt líu lưỡi, thế mới biết Phúc Đồng Tử tinh thông tính toán này, tu vi bản thân cũng không kém Thọ Đồng Tử. Thân pháp quỷ dị này thi triển ra, không ngờ không tiết lộ một chút khí tức nào, không phải cao thủ tuyệt đỉnh căn bản không làm được một bước như vậy.
Đợi đến khi Phúc Đồng Tử rời đi, Đường Phong mới chau mày suy nghĩ một câu cuối cùng của hắn, lời này rõ ràng nói sau này mình có nguy hiểm đến tính mệnh. Không lẽ sau này đi ra bên ngoài sẽ gặp phải nạn lớn?
Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong không khỏi cảm thấy có chút lo sợ bất an.
Phúc Đồng Tử tính toán vô song, hắn đã nói như vậy, khẳng định không phải giả dối. Nhưng trong lời nói kia lại lộ ra đường sống, không khỏi làm cho Đường Phong yên tâm một chút.
Đại khái chính là cục diện vô cùng nguy hiểm! Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong liền cảm thấy toàn thân dễ dàng, vội vàng đi tới phía sau đài cao, thân ảnh chợt lóe lên cũng biến mất trong Hư Thiên Điện.
Cảm giác cùng lần trước tiến vào Hư Thiên Điện trên cơ bản không sai biệt lắm, cánh cửa phía sau đài cao có lẽ cũng là một trận pháp di chuyển, Đường Phong thấy hoa mắt, đợi đến khi lấy lại tinh thần đã tới bên dưới Hư Thiên Phong.
Bên tai vâng lên từng đợt âm thanh ầm ĩ và tiếng hít thở của vô số người, không đợi Đường Phong thấy rõ tình hình ra sao, liền nghe thấy được một tiếng kêu vui mừng xen lẫn kinh ngạc:
- Sư phụ đi ra rồi!
Âm thanh này hẳn là của Chu Tiểu Điệp, Đường Phong tự nhiên nghe ra. Lúc này Đường Phong rời đi giang hồ, mục đích duy nhất là cứu ra Chu Tiểu Điệp từ Trảm Hồn Tông, qua trình trong đó gập ghềnh trắc trở, gặp nhiều phiền toái, thực không thể nói rõ ràng! Hiện tại ý nguyện đạt thành, trong lòng tự nhiên vô cùng hài lòng.
Vội vã xoay người, trên mặt bày ra một dáng tươi cười vui mừng, không đợi Đường Phong kịp chào hỏi đồ đệ tốt, dáng tươi cười trên mặt nhất thời cứng lại rồi.
Phía sau rập rạp vô số người, ba đạo thân ảnh xinh đẹp giống nhau đánh tới.
Đường Phong chỉ kịp nhìn tình huống chung chung, liền bị ba người ôm thật chặt, nhất thời đứng yên tại chỗ.
- A Phong…
Lại tỷ thâm tình kêu tên hắn, phảng phất rất sợ Đường Phong lại tiếp tục biến mất dưới mi mắt của nàng.
- Phu quân, cuối cùng thì chàng cũng có thể đi ra.
Tiểu Nhã mang theo những tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
- Sư đệ….
Mạc Lưu Tô cũng chỉ hô lên hai chữ, liền nghẹn ngào không nói, nước mắt tuôn rơi.
Nữ nhân tình trường, xa cách từ lâu mới được gặp lại, để vô số người lén lút quay đầu đi, ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Trên mặt Đường Phong hơi đỏ lên, bất chợt trong lòng nổi lên một mảnh ấp áp vô cùng, chậm rãi vươn hai tay, không chút nào cố kỵ ôm chặt ba người dưới mặt công chúng.
Không cần thiết phải nói, tất cả lời nói bây giờ chỉ là phù dung, trong trời đất một mảnh chân tình nảy mầm và sinh sôi, chỉ có chân tình, mới là điều thiêng liêng và ý nghĩa nhất.
Trong mắt Đường Phong đầy vui vẻ mỉm cười, nhìn quét qua đám người. Tất cả người thân bạn bè của mình trong Linh Mạch Chi Địa đều đến, cả cha mẹ chính mình, Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích, mẹ con Tần Tứ Tương, Tiểu Thiên, Lôi Tẩu, Âu Dương Vũ, thậm chí ngay cả Thi Thi cũng tới.
Còn có Hỏa Phượng, mặc quần áo hồng như lửa.
Một điều để cho Đường Phong vô cùng ngạc nhiên là, đám người của Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành cũng tới không ít, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà vân vân, mỗi người đều cười tủm tỉm nhìn chính mình, mang theo ánh mắt bình thản.
Bình luận truyện