Vũ Vương
Chương 124: Cơ hội đến (1)
Dù sao thì Mộ Hàn bỗng đột nhiên trở nên tốt như vậy. Nếu như hắn nguyện ý tránh ra, bọn họ cũng có thể tiết kiệm không ít phiền toái, lúc này liền ra sức vung thuổng bắt đầu khai quật.
Thế nhưng, điều làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, trải qua không sai biệt lắm nửa canh giờ, nhưng hai người lại vẫn không có chút xíu thu hoạch. Đảo mắt vừa nhìn, lại phát hiện Mộ Hàn đã chạy đến vị trí mà bọn họ trước đây chuyển sang thay thế. Còn dưới chân thì số lượng Tử Tinh Thạch từ nămốn khối lúc nãy đã gia tăng đến chín khối.
Mặc dù biết cái này thì không trách được Mộ Hàn, thế nhưng trong lòng Mộ Thiên Uy vẫn cứ trào ra một ngọn lửa giận vô danh. Thuổng sắt cắm phập một cái trên mặt đất, với khí thế hùng hổ hắn chạy đến trước mặt Mộ Hàn, một khuôn mặt phồng lên hết đỏ lại tím. Hắn thẹn quá thành giận mà quát:
- Mộ Tinh Hàn, ngươi đây là đang đùa giỡn chúng ta sao?
- Đừng ngăn cản tầm nhìn của ta!
Từ trong miệng Mộ Hàn nhàn nhạt phun ra vài câu, hắn đưa tay trực tiếp chụp về hướng bả vai Mộ Thiên Uy để đẩy.
Thấy thế, trên mặt Mộ Thiên Uy hiện lên một nụ cười gằn. Chân khí trong cơ thể như cơn sóng phong ba mãnh liệt mênh mông tràn đến vai phải. Hắn chuẩn bị khi bàn tay Mộ Hàn đụng chạm đến bả vai mình thì sẽ hung hăng cho hắn một trận.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, trong khoảnh khắc cái tay kia tiếp xúc với vai phải, Mộ Thiên Uy liền cảm giác có luồng khí tức cực kỳ khủng bố nhập vào trong cơ thể. Ngay tức thì liền phát tán hết chân khí do hắn hội tụ đến .
Ngay sau đó, liền có một lực lượng mạnh điên cuồng tuôn ra ập đến, thân hình Mộ Thiên Uy hoàn toàn không bị khống chế, theo động tác tay của Mộ Hàn cứ thế như thể đằng vân giá vũ mà bay ngược hai ba mươi thước về phía sau.
- Bùm!
Sau khi rơi xuống trên mặt đất, Mộ Thiên Uy tung thân nhảy lên một cái, đúng là không có nửa phần tổn thương. Thế nhưng trên mặt hắn cũng đã hiện ra đầy vẻ kinh hãi:
- Ngọc. . . Ngọc Xu Cảnh? Mộ Tinh Hàn, ngươi. . . Ngươi lại đã đạt tới Võ Cảnh Thất Trọng? Làm sao có thể, lúc này mới trôi qua hai mươi ngày thôi!
Một màn vừa rồi phát sinh trong giây lát chớp lửa đá chạy cát bay lại bị không ít đệ tử của viện Duệ Phong vừa vặn nhìn thấy. Lập tức, đám người Mộ Tinh Hoàng đều bị chấn động.
Mộ Hàn vừa vung tay lên như thế, liền quăng một tu sĩ Bách Khiếu Cảnh đỉnh cao như thể quét rác rưởi đi ra ngoài. . . Không có uy thế trời long đất lở, nhưng xem ra lại khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sau khi được tiếng kêu lớn của Mộ Thiên Uy kia làm tỉnh lại, trong lúc nhất thời khắp trong mỏ quặng này đúng là bắt đầu có âm thanh xôn xao nổi lên.
. . .
. . .
- Xì xào xì xào . . .
- Ngọc Xu Cảnh? Hắn đã đạt tới Võ Cảnh Thất Trọng nhanh như vậy?
- Có thể thoải mái đánh lui Bách Khiếu Cảnh Mộ Thiên Uy như thế, xem ra không phải là chuyện giả vờ.
- Tốc độ của Mộ Tinh Hàn thật nhanh, rất có thể sẽ được chọn lựa đi tham gia Thế Tộc Minh Hội một tháng sau.
- Xì xào xì xào . . .
Ở trong mỏ quặng vang lên những tràng la nhỏ giật mình, ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Hàn tức thời trở nên phức tạp dị thường. Nhất là đám người Mộ Thanh Loan và Mộ Tinh Dạ tiến vào viện Tuyển Phong cùng một đợt với hắn .
Tại khảo nghiệm Tuyển Phong, mặc dù nhìn thấy Mộ Hàn liên tiếp đánh bại Mộ Thiên Phong, Mộ Tinh Lăng, nhưng chênh lệch về cảnh giới vẫn còn để cho bọn họ có một chút cảm giác về sự ưu việt. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ qua thời gian hai mươi ngày, tu vi của Mộ Hàn liền tăng lên tới tình trạng ngay cả bọn họ đều phải nhìn lên .
Đối với ánh mắt chung quanh, Mộ Hàn làm như không nhìn thấy, động tác khai quật vách đá phía trước vẫn múa như bay.
Số lượng Tử Tinh Thạch chồng chất ở bên chân hắn càng ngày càng nhiều, hai người Mộ Thiên Uy và Mộ Tinh Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà cũng không dám có ý đồ tiến lên nữa.
Qua một hồi rất lâu, mọi người mới kiềm chế được sự kinh ngạc trong lồng ngực, lại bắt đầu tiếp tục công việc lu bù.
Vì vậy, thuổng sắt đâm vào vách đá phát ra những tiếng kêu sàn sạt lại lần nữa quay về ở trong mỏ quặng. Chỉ có điều là trải qua một màn xen vào nhỏ vừa rồi, tất cả mọi người đều thỉnh thoảng liếc mắt quay đầu về hướng Mộ Hàn. Nhìn đống Tử Tinh Thạch bên cạnh hắn có xu thế dần dần tăng nhiều mà trong lòng tràn đầy ghen ghét lẫn hâm mộ.
Mỗi lần Mộ Hàn thay đổi địa điểm lại đào ra ít thì ba bốn khối Tử Tinh Thạch, nhiều thì hơn mười khối.
Sau khi quan sát hồi lâu, mọi người dần dần hiểu được, Mộ Hàn này tựa hồ có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tử Tinh Thạch. Nếu chỉ có hai ba lần như vậy thì còn có thể dùng vận khí tốt để giải thích, thế nhưng sau nhiều lần thay đổi vách đá mà đều có thể có được thu hoạch hậu hĩnh, chỉ sợ cũng không phải đơn thuần là vận khí.
Một ngày trôi qua, số lượng Tử Tinh Thạch mà Mộ Hàn khai quật ra lại đạt tới con số khủng bố một trăm hai mươi khối.
Trước đây vài ngày, Mộ Hàn đã sớm giao đầy đủ một trăm bốn mươi khối Tử Tinh Thạch cần phải nộp trong lúc bị phạt. Điều này liền có ý nghĩa, tất cả chỗ Tử Tinh Thạch được đào lên trong ngày hắn bị phạt cuối cùng này đều thuộc về chính hắn. Nhìn Mộ Hàn hút cạn kiệt " Tử Tinh nguyên khí " bên trong các khối Tử Tinh Thạch, mọi người đều đố kỵ đến nổi giận.
Đến ngày hôm sau, không ít đệ tử của viện Duệ Phong đã có kinh nghiệm, từ lúc phát hiện Mộ Hàn tiến vào mỏ quặng thì liền chú ý mật thiết đến ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của Mộ Hàn dừng lại tại vách đá nơi nào đó, liền lập tức có người đoạt trước một bước chạy tới bắt đầu khai quật. Lúc mới bắt đầu một đôi lần thì loại biện pháp này còn có thể có được hiệu quả. Thế nhưng sau khi liên tiếp mấy lần uổng công vô ích, bọn họ liền biết loại phương pháp đó đã bị mất hiệu lực, nên chỉ có thể đều tự thành thật đào quặng.
Việc Mộ Hàn mỗi ngày đều có thể khai quật ra lượng lớn Tử Tinh Thạch tức thì lan truyền khắp cả viện Duệ Phong. Cuối cùng thậm chí ngay cả Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ đều bị kinh động.
Dựa theo quy củ của viện Duệ Phong, bình thường một ngày đào quặng chỉ cần nộp lên hai khối Tử Tinh Thạch, còn lại tất cả đều giữ lại để mà dùng riêng. Thế nhưng sau khi dòng nhiệt nóng bỏng bên trong Tinh Vân động yếu đi trên một mức lớn thì quy định này rõ ràng đã hơi lạc hậu . Trải qua sự bàn bạc của ba vị trưởng lão, số lượng Tử Tinh Thạch mỗi ngày phải giao nộp đã tăng lên tới bốn khối.
Có điều mặc dù là tiêu chuẩn sau khi sửa chữa, nhưng đối với Mộ Hàn mà nói thì cũng là ngay cả số lẻ còn không đến.
Đến cuối cùng, ba vị trưởng lão Mộ Huyền Vũ không thể không lại bàn bạc lần nữa rồi đặt ra hạn mức cao nhất cho riêng một mình Mộ Hàn. Số lượng Tử Tinh Thạch khai quật mỗi ngày không được vượt qua năm mươi.
Thế nhưng, điều làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, trải qua không sai biệt lắm nửa canh giờ, nhưng hai người lại vẫn không có chút xíu thu hoạch. Đảo mắt vừa nhìn, lại phát hiện Mộ Hàn đã chạy đến vị trí mà bọn họ trước đây chuyển sang thay thế. Còn dưới chân thì số lượng Tử Tinh Thạch từ nămốn khối lúc nãy đã gia tăng đến chín khối.
Mặc dù biết cái này thì không trách được Mộ Hàn, thế nhưng trong lòng Mộ Thiên Uy vẫn cứ trào ra một ngọn lửa giận vô danh. Thuổng sắt cắm phập một cái trên mặt đất, với khí thế hùng hổ hắn chạy đến trước mặt Mộ Hàn, một khuôn mặt phồng lên hết đỏ lại tím. Hắn thẹn quá thành giận mà quát:
- Mộ Tinh Hàn, ngươi đây là đang đùa giỡn chúng ta sao?
- Đừng ngăn cản tầm nhìn của ta!
Từ trong miệng Mộ Hàn nhàn nhạt phun ra vài câu, hắn đưa tay trực tiếp chụp về hướng bả vai Mộ Thiên Uy để đẩy.
Thấy thế, trên mặt Mộ Thiên Uy hiện lên một nụ cười gằn. Chân khí trong cơ thể như cơn sóng phong ba mãnh liệt mênh mông tràn đến vai phải. Hắn chuẩn bị khi bàn tay Mộ Hàn đụng chạm đến bả vai mình thì sẽ hung hăng cho hắn một trận.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, trong khoảnh khắc cái tay kia tiếp xúc với vai phải, Mộ Thiên Uy liền cảm giác có luồng khí tức cực kỳ khủng bố nhập vào trong cơ thể. Ngay tức thì liền phát tán hết chân khí do hắn hội tụ đến .
Ngay sau đó, liền có một lực lượng mạnh điên cuồng tuôn ra ập đến, thân hình Mộ Thiên Uy hoàn toàn không bị khống chế, theo động tác tay của Mộ Hàn cứ thế như thể đằng vân giá vũ mà bay ngược hai ba mươi thước về phía sau.
- Bùm!
Sau khi rơi xuống trên mặt đất, Mộ Thiên Uy tung thân nhảy lên một cái, đúng là không có nửa phần tổn thương. Thế nhưng trên mặt hắn cũng đã hiện ra đầy vẻ kinh hãi:
- Ngọc. . . Ngọc Xu Cảnh? Mộ Tinh Hàn, ngươi. . . Ngươi lại đã đạt tới Võ Cảnh Thất Trọng? Làm sao có thể, lúc này mới trôi qua hai mươi ngày thôi!
Một màn vừa rồi phát sinh trong giây lát chớp lửa đá chạy cát bay lại bị không ít đệ tử của viện Duệ Phong vừa vặn nhìn thấy. Lập tức, đám người Mộ Tinh Hoàng đều bị chấn động.
Mộ Hàn vừa vung tay lên như thế, liền quăng một tu sĩ Bách Khiếu Cảnh đỉnh cao như thể quét rác rưởi đi ra ngoài. . . Không có uy thế trời long đất lở, nhưng xem ra lại khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sau khi được tiếng kêu lớn của Mộ Thiên Uy kia làm tỉnh lại, trong lúc nhất thời khắp trong mỏ quặng này đúng là bắt đầu có âm thanh xôn xao nổi lên.
. . .
. . .
- Xì xào xì xào . . .
- Ngọc Xu Cảnh? Hắn đã đạt tới Võ Cảnh Thất Trọng nhanh như vậy?
- Có thể thoải mái đánh lui Bách Khiếu Cảnh Mộ Thiên Uy như thế, xem ra không phải là chuyện giả vờ.
- Tốc độ của Mộ Tinh Hàn thật nhanh, rất có thể sẽ được chọn lựa đi tham gia Thế Tộc Minh Hội một tháng sau.
- Xì xào xì xào . . .
Ở trong mỏ quặng vang lên những tràng la nhỏ giật mình, ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Hàn tức thời trở nên phức tạp dị thường. Nhất là đám người Mộ Thanh Loan và Mộ Tinh Dạ tiến vào viện Tuyển Phong cùng một đợt với hắn .
Tại khảo nghiệm Tuyển Phong, mặc dù nhìn thấy Mộ Hàn liên tiếp đánh bại Mộ Thiên Phong, Mộ Tinh Lăng, nhưng chênh lệch về cảnh giới vẫn còn để cho bọn họ có một chút cảm giác về sự ưu việt. Thế nhưng không nghĩ tới chỉ qua thời gian hai mươi ngày, tu vi của Mộ Hàn liền tăng lên tới tình trạng ngay cả bọn họ đều phải nhìn lên .
Đối với ánh mắt chung quanh, Mộ Hàn làm như không nhìn thấy, động tác khai quật vách đá phía trước vẫn múa như bay.
Số lượng Tử Tinh Thạch chồng chất ở bên chân hắn càng ngày càng nhiều, hai người Mộ Thiên Uy và Mộ Tinh Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà cũng không dám có ý đồ tiến lên nữa.
Qua một hồi rất lâu, mọi người mới kiềm chế được sự kinh ngạc trong lồng ngực, lại bắt đầu tiếp tục công việc lu bù.
Vì vậy, thuổng sắt đâm vào vách đá phát ra những tiếng kêu sàn sạt lại lần nữa quay về ở trong mỏ quặng. Chỉ có điều là trải qua một màn xen vào nhỏ vừa rồi, tất cả mọi người đều thỉnh thoảng liếc mắt quay đầu về hướng Mộ Hàn. Nhìn đống Tử Tinh Thạch bên cạnh hắn có xu thế dần dần tăng nhiều mà trong lòng tràn đầy ghen ghét lẫn hâm mộ.
Mỗi lần Mộ Hàn thay đổi địa điểm lại đào ra ít thì ba bốn khối Tử Tinh Thạch, nhiều thì hơn mười khối.
Sau khi quan sát hồi lâu, mọi người dần dần hiểu được, Mộ Hàn này tựa hồ có thể cảm ứng được sự tồn tại của Tử Tinh Thạch. Nếu chỉ có hai ba lần như vậy thì còn có thể dùng vận khí tốt để giải thích, thế nhưng sau nhiều lần thay đổi vách đá mà đều có thể có được thu hoạch hậu hĩnh, chỉ sợ cũng không phải đơn thuần là vận khí.
Một ngày trôi qua, số lượng Tử Tinh Thạch mà Mộ Hàn khai quật ra lại đạt tới con số khủng bố một trăm hai mươi khối.
Trước đây vài ngày, Mộ Hàn đã sớm giao đầy đủ một trăm bốn mươi khối Tử Tinh Thạch cần phải nộp trong lúc bị phạt. Điều này liền có ý nghĩa, tất cả chỗ Tử Tinh Thạch được đào lên trong ngày hắn bị phạt cuối cùng này đều thuộc về chính hắn. Nhìn Mộ Hàn hút cạn kiệt " Tử Tinh nguyên khí " bên trong các khối Tử Tinh Thạch, mọi người đều đố kỵ đến nổi giận.
Đến ngày hôm sau, không ít đệ tử của viện Duệ Phong đã có kinh nghiệm, từ lúc phát hiện Mộ Hàn tiến vào mỏ quặng thì liền chú ý mật thiết đến ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của Mộ Hàn dừng lại tại vách đá nơi nào đó, liền lập tức có người đoạt trước một bước chạy tới bắt đầu khai quật. Lúc mới bắt đầu một đôi lần thì loại biện pháp này còn có thể có được hiệu quả. Thế nhưng sau khi liên tiếp mấy lần uổng công vô ích, bọn họ liền biết loại phương pháp đó đã bị mất hiệu lực, nên chỉ có thể đều tự thành thật đào quặng.
Việc Mộ Hàn mỗi ngày đều có thể khai quật ra lượng lớn Tử Tinh Thạch tức thì lan truyền khắp cả viện Duệ Phong. Cuối cùng thậm chí ngay cả Đại trưởng lão Mộ Huyền Vũ đều bị kinh động.
Dựa theo quy củ của viện Duệ Phong, bình thường một ngày đào quặng chỉ cần nộp lên hai khối Tử Tinh Thạch, còn lại tất cả đều giữ lại để mà dùng riêng. Thế nhưng sau khi dòng nhiệt nóng bỏng bên trong Tinh Vân động yếu đi trên một mức lớn thì quy định này rõ ràng đã hơi lạc hậu . Trải qua sự bàn bạc của ba vị trưởng lão, số lượng Tử Tinh Thạch mỗi ngày phải giao nộp đã tăng lên tới bốn khối.
Có điều mặc dù là tiêu chuẩn sau khi sửa chữa, nhưng đối với Mộ Hàn mà nói thì cũng là ngay cả số lẻ còn không đến.
Đến cuối cùng, ba vị trưởng lão Mộ Huyền Vũ không thể không lại bàn bạc lần nữa rồi đặt ra hạn mức cao nhất cho riêng một mình Mộ Hàn. Số lượng Tử Tinh Thạch khai quật mỗi ngày không được vượt qua năm mươi.
Bình luận truyện