Chương 393: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (47)
Editor: Tieen
Nhìn Mặc Thần Dật cùng Trịnh Mạch Nhi rời đi, Thanh Diệp nghi hoặc.
"Tại sao phải đi? Nếu đã làm nàng bị thương, vì sao không gϊếŧ chết? Còn giữ nàng lại làm chi? Tìm các ngươi báo thù?"
Mặc Thần Dật cùng Trịnh Mạch Nhi còn chưa đi xa:
Hắn ta thật lòng sao?
Cửu Thiên Tuế đã cười lăn, nhưng không dám để Tô Mộc biết.
Tô Mộc nhìn độ cong duyên dáng từ cổ Thanh Diệp đến cằm, cô đang tính toán xác suất một đao cắt đứt cổ họng hiện tại là bao nhiêu...
Thanh Diệp cúi đầu, vừa lúc gặp được sự khát máu hiện lên trong mắt cô.
"Thế nào? Yêu mà không được, muốn gϊếŧ bản tôn?"
"Còn nói bản tôn ở trong lòng ngươi, ngươi gϊếŧ bản tôn, tim của ngươi không phải cũng chết sao?"
Tô Mộc nghẹt lời: "..."
"Ong ong ong..." Hiện tại ve vãn đánh yêu là dạng này sao? Thực sự là khẩu vị nặng.
Thanh Diệp cười cười, buông cô xuống.
Tô Mộc ngồi xếp bằng vận chuyển linh khí chữa thương trong cơ thể.
Thân ảnh Thanh Diệp chợt lóe, lười biếng tựa vào thân cây cách Tô Mộc mấy chục mét, cùng ma đao câu thông.
Thanh Diệp cùng tổ tiên Vân gia có một chút chuyện xưa, lúc trước ma đao đến trên tay hắn có chút hư hao, ma đao cần tu sửa, hắn liền đem ma đao đặt ở Vân gia tu sửa, cũng cho Vân gia thù lao.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vân gia chỉ chuyên về khảm vũ khí, nhưng kỳ thật Vân gia đối với trình độ chế tạo binh khí đã không ai có thể địch lại, chỉ là vì độc thiện kỳ thân che dấu, chỉ là cuối cùng vẫn bị diệt môn, chỉ còn lại một Vân Thanh Thiển.
Sau khi Hắc Ma Đao tu sửa rơi vào giấc ngủ say, Thanh Diệp chậm chạp tương lai, ma đao đã được đặt ở trong bảo khố Vân gia mấy trăm năm.
Đúng lúc này Thanh Diệp từ thông đạo Tiên giới đi tới Phàm giới, tránh được Thiên Đạo xuất hiện ở chỗ này, Hắc Ma Đao cảm ứng được, liền tới, thuận tiện mang theo một Tô Mộc.
"Tay nàng ấy là do hàn khí của ngươi làm bị thương." Con ngươi Thanh Diệp chậm rãi rơi trên người Tô Mộc đang chữa thương bên kia.
"Ong ong ong..." Đây là lỗi của lão tử, lão tử bảo nàng đánh lại có được không?
"Đánh ngươi? Bản tôn có thể làm thay."
"Ong ong ong..." Chừa lại chút mặt mũi đi, ngươi muốn khi dễ một thanh đao?
"Phốc ——" Trong miệng Tô Mộc phun ra một ngụm máu tươi, làm cho con ngươi Thanh Diệp híp lại.
"Hồn của Uyên Hề?" Thanh Diệp có chút kinh ngạc, nử tử bên cạnh nàng ấy có liên quan đến Uyên Hề?
Thân hình Thanh Diệp lười biếng dựa vào thân cây chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Tô Mộc.
"Cũng chỉ đánh nhau với hai phàm nhân vài cái, ngưỡng cửa Tiên giới khi nào thấp như vậy, ngươi thuận lợi thăng tiên như thế nào?"
Giọng điệu của Thanh Diệp vô cùng thiếu đánh.
"Nuốt đan dược thăng tiên." Tô Mộc trả lời.
"Đan dược à? Không chống đỡ được tiên thể, ngược lại bị lôi kiếp chém hỏng đầu óc. "
"Tiên Tôn yên tâm, lôi kiếp thấy tiểu tiên nuốt đan dược cũng không dễ dàng, chưa từng nỡ bổ tiểu tiên, để cho tiểu tiên thuận lợi thăng tiên."
"Ngươi..." Thanh Diệp dừng lại, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, "Ngươi là người Vân gia."
Vân Thanh Thiển, Vân Thanh Thiển, Vân...
"Đúng, không phải." Cơ thể là, linh hồn không.
"Ngươi..." Thanh Diệp sắc mặt thay đổi, không phải bởi vì bị Tô Mộc làm tức giận, mà vì đan dược thăng tiên nàng ăn, chính là lúc trước mình đem Hắc Ma Đao giao cho Vân gia, tặng cho Vân gia.
Đan dược kia... Vạn năm trước trong lúc vô tình hắn gặp phải Thăng Tiên Thảo, liền dưỡng ở trong thức hải, trải qua vạn năm sau mới luyện chế ra hai viên, lúc ấy đem Hắc Ma Đao giao cho Vân gia, không có gì để tặng, liền đem thứ này lưu lại cho Vân gia.
☆☆☆☆☆
08/10/2022
Bình luận truyện