Chương 392: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (46)
Editor: Tieen
Tô Mộc không nhận được một chút tin tức hữu dụng nào từ lời nói của Cửu Thiên Tuế, tạm thời chỉ có thể chờ đợi kết quả sau khi rơi xuống đất.
Cách mặt đất chỉ có trăm mét, hắc đao run rẩy, gia tốc hướng xuống dưới.
Thanh đao này đang phấn khích?
Hưng phấn cũng đừng kéo cô ngã xuống đất chứ, OK?
Tô Mộc đã chuẩn bị tốt, dùng pháp thuật để ngăn mình không bị ngã đến mức gặm bùn.
Vị trí hắc đao lao tới chậm rãi có ánh sáng xuất hiện, trong ánh sáng như ẩn như hiện bóng người, sau đó dần dần trở nên rõ ràng...
Mắt phượng lưu chuyển, khóe môi mang theo nụ cười, tà tứ ngông cuồng.
Thanh Diệp!
Cũng muốn gặp mặt, nhưng không nghĩ đến việc gặp nhau theo cách này.
Tô Mộc bị hắc đao dẫn tới, trực tiếp nhào vào lòng Thanh Diệp.
Ôn hương đầy cõi lòng, Thanh Diệp theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, sau khi phản ứng lại muốn buông tay ném cô xuống, nhưng hương thơm nhàn nhạt ở chóp mũi, làm cho tay hắn dừng một chút, không buông ra.
"Tiểu Địa Tiên, bản tôn biết ngươi trầm mê bản tôn không thể tự kiềm chế, nhưng thủ đoạn vụng về như vậy, không xứng với thân phận bản tôn."
"Khụ khụ khụ..." Tô Mộc ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Thanh Diệp ở cự ly gần như vậy, đáy mắt chợt lóe lên kinh diễm rồi lạnh nhạt trở lại.
"Thanh Diệp Tiên Tôn, đã lâu không gặp." Chậm rãi mở miệng.
"Ha? Bổn tôn đến, không phải tiểu Địa Tiên ngươi sớm đã có dự mưu, ôm ấp sao?" Giọng điệu của Thanh Diệp như một mực đã nhìn thấu mưu kế của cô.
"Ong ong ong..." Hắc đao chấn động, biểu đạt sự tồn tại của mình một chút.
Thanh Diệp nghiêng mắt, cười: "Ồ, ngươi cũng ở chỗ này."
"Ong ong ong..." Đã lâu không gặp, lão tử kích động như vậy, ngươi lại bình thản như vậy sao?
Thanh hắc đao này, là vũ khí kế thừa của Ma vương Ma tộc qua các đời, sinh ra từ hắc ám, nó được Ma giới tôn sùng làm thần khí, bị người ngoài Ma giới nói thành hung khí!
"Ong ong ong..." Chủ nhân của lão tử không phải là ngươi à!
Một người một đao câu thông với nhau, Tô Mộc còn đang bị Thanh Diệp ôm vào trong ngực.
"Thanh Diệp Tiên Tôn, tiểu tiên được ôm ấp đủ rồi, ngài có thể buông tiểu tiên xuống không?"
Thanh Diệp đem ánh mắt chuyển dời đến trên người cô: "Bản tôn cảm thấy nếu ngươi đã cố gắng nhào vào lòng ta như vậy, cũng có thể chủ động hiến thân."
Tô Mộc: "..."
Cảm giác ôm nàng cũng không tệ lắm, hắn tạm thời không định buông nàng xuống.
"Ong ong ong..." Đã lâu không gặp, thế nhưng ngươi lại trở nên lưu manh như vậy.
Mặc Thần Dật nhìn Thanh Diệp, sửng sốt, từ trong sắc đẹp của Thanh Diệp hoàn hồn, ánh mắt dời xuống, nhìn thấy Tô Mộc được hắn ôm trong ngực.
Đáy mắt nặng nề, Linh Thạch thú sắp tới tay, nửa đường gϊếŧ ra một Trình Giảo Kim!
"Ngươi là người phương nào!?"
"Người của nàng ấy." Thanh Diệp nhìn Tô Mộc trả lời.
Mặc Thần Dật: "..."
Cuộc gặp gỡ giữa nam chính và Boss phản diện đã bị nhét một ngụm thức ăn cho chó không giải thích được.
"Ăn, nguy hiểm." Xích Tà trong tay Trịnh Mạch Nhi rụt đầu nhắc nhở Trịnh Mạch Nhi.
Xích Tà cũng nói nguy hiểm, Trịnh Mạch Nhi thần sắc ngưng trọng lên.
"Là các ngươi làm nàng bị thương?" Từ khi Tô Mộc xông vào trong ngực hắn, hắn liền biết nàng bị thương, còn tưởng rằng bản lĩnh của nàng rất lớn, cuối cùng như thế nào bị hai phàm nhân đả thương đến gần chết.
"Mặc Thần Dật, nam nhân này quá nguy hiểm, chúng ta đi!" Trịnh Mạch Nhi cảnh giác nhìn Thanh Diệp bên kia, nam nhân này giống như từ trong tranh bước ra, thực lực cũng sâu không lường được, thực lực của bọn họ hiện giờ, không thể chống lại hắn!
Mặc Thần Dật cắn răng, không cam lòng nói: "Mạch Nhi, chúng ta đi!"
Sớm muộn hắn ta sẽ tìm được cơ hội đem Linh Thạch thú đoạt lại.
☆☆☆☆☆
08/10/2022
Bình luận truyện