Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 72: Hoàng hậu hận 6





Editor: Trầm Âm


Thời điểm Minh Ca tiến vào thân thể nguyên chủ thật sự không tốt lắm. Nếu sớm hơn một chút, ít nhất nàng còn có thể phòng bị. Nhưng hiện tại, sau hừng đông hoàng đế nhất định sẽ biết được tin tức Viên Trị mưu phản, sau đó liền sẽ phái người tới mang nàng đi cầm tù.


Nếu bây giờ nàng không rời đi, liền sẽ phải chịu đựng một phen tra tấn giống như nguyên chủ từng chịu, còn nếu như nàng rời đi, mẫu tộc Tư Mã gia của nguyên chủ tuyệt đối sẽ bởi vậy ma phải chịu liên lụy......


Tiến không được, lui cũng không xong, nàng lại không nghĩ ra được phương pháp ứng đối, chỉ có thể trầm mặc.


"Vương phi, thời gian có hạn, người phải mau chóng quyết định."


Minh Ca nhẹ giọng hỏi, "Trọng Dịch, ngươi cảm thấy Vương gia là dạng người gì?"


Vấn đề này hiển nhiên là đang làm khó Trọng Dịch, hắn hơi hơi hé miệng, lại không thể trả lời.


Minh Ca cũng không phải muốn nghe câu trả lời của Trọng Dịch, nàng tự hỏi tự đáp, "Ở trên chiến trường, hắn quyết đoán, bình tĩnh, giỏi lợi dụng thiên thời địa lợi, mấy cuộc chiến dịch ở biên quan chính là sở trường của hắn. Chỉ là hắn không cam lòng làm một Vương gia nhàn tản. Vì thành tựu bá nghiệp, hắn không tiếc lấy thê nhi của chính mình làm con tin, thậm chí còn đem thê nhi coi như vật chết, vì đạt mục đích không tiếc hy sinh người thân cận nhất. Ngươi nói, cho dù hắn khởi binh thành công thì có thể là một hoàng đế tốt hay sao?"


Đầu của Trọng Dịch cúi hơi thấp, ánh mắt dừng trên người nữ tử mảnh khảnh trước mắt, suy nghĩ hơi phiêu, thật lâu sau mới nói, "Vương gia cũng có nỗi khổ, người......


Nói được nửa câu, lại nghĩ đến lần này trở về đón nàng vẫn là hắn gạt Vương gia, chỉ dẫn theo mấy tâm phúc trộm trở về, lời nói an ủi tức khắc không biết nên nói tiếp như thế nào.


"Hiện giờ thánh thượng đã lớn tuổi, không chỉ đa nghi mà còn tàn bạo. Nếu ta rời đi cùng ngươi, Tư Mã gia sẽ biến thành bia ngắm để thánh thượng phát tiết tức giận. Đợi đến ngày trở về, Tư Mã gia có lẽ chỉ còn một mình ta. Còn nếu như ta ở lại, cũng sẽ bị thánh thượng tìm mọi cách làm nhục, Tư Mã gia cũng khó thoát một kiếp. Trọng Dịch, ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?"


Sống lưng của nàng rất thẳng, phát tán hương thơm nhàn nhạt, nhìn xuyên qua khe hở giữa các sợi tóc có thể nhìn thấy cần cổ non mịn, trắng như ngọc. Ánh mắt của hắn dừng ở nơi đó một chút rồi mới dời đi, khoang miệng lập tức khô khốc.


Cho dù bản thân đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lời nói của nàng vẫn có tiết tấu rõ ràng, ngữ khí bình tĩnh, giọng nói giống như châu ngọc, thanh triệt mà sáng trong.


Trọng Dịch, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?


Nàng hỏi hắn!


Đây là lần đầu tiên nàng dò hỏi hắn như vậy.


"Người không muốn Vương gia trở thành hoàng đế sao?" Trọng Dịch không đáp mà hỏi ngược lại.


"Không!" Minh Ca nói, "Ta muốn bảo toàn Tư Mã gia. Không chỉ có như thế, ta muốn về sau Tư Mã gia trở thành công thần hộ quốc."


"Tốt!"


"Trọng Dịch!" Đối với câu trả lời của Trọng Dịch, Minh Ca cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có kinh ngạc. Trước khi chết, nguyên chủ biết được nguyên nhân mà chính mình có thể sống sót, tất nhiên cũng hiểu rõ, Trọng Dịch đã dụng tâm lương khổ vì nàng như thế nào. Chỉ là nguyên chủ không muốn để ý nhiều đến người này, nguyên chủ nợ máu quá nhiều, đã không còn dám lại phụ người, "Trọng Dịch, cảm ơn ngươi!"


Đây là lời mà nguyên chủ muốn nói Trọng Dịch nhất. Hiện giờ, Minh Ca đã hoàn thành giúp nàng ấy, "Gia tộc của ngươi ba đời đều là trung lương, ngươi vì ta phản bội thánh thượng, đầu quân về phe phái của Vương gia, ta thực xin lỗi ngươi!" Gia gia của Trọng Dịch chết trận sa trường, phụ thân của hắn cũng chết trận sa trường, Trọng Dịch lại bởi vì nguyên chủ mà tự sát ở trước mặt Viên Trị.


"Trọng Dịch, ta thực xin lỗi ngươi!"


Bởi vì không có gì để báo đáp, thứ hắn muốn nàng không thể cho, nên nàng chỉ có thể nói xin lỗi, chỉ có thể nói cảm ơn!


"Không cần phải nói cảm ơn!" Phụ thân chết, mẫu thân bỏ mặc hắn mà tái giá. Ngôi nhà lớn như vậy cũng chỉ còn một mình hắn. Nhóm thân thích cực phẩm, bọn hạ nhân ương ngạnh. Ngay lúc đó, Tư Mã thúc thúc đón hắn tới Tư Mã gia, giúp hắn vượt qua thời kỳ gian nan nhất, cũng là nữ tử trước mắt tiến nào tim hắn!


Tư Mã gia tộc có dân cư đông đảo, khẳng định không thể nào mang đi. Làm sao có thể bảo toàn được Tư Mã gia dưới sự tức giận của thánh thượng. Hơn nữa, việc thuyết phục Tư Mã gia tộc sẵn sàng góp sức cho Viên Trị cũng là một cái vấn đề.


Minh Ca bảo Trọng Dịch ngồi xuống đối diện. Có một đại nam nhân đứng ở phía sau như vậy, nàng có cảm giác phần lưng của chính mình giống như bị người nhìn chằm chằm đến mức xuyên thành một cái lỗ thủng......


Trọng Dịch đi đến vị trí đối diện Minh Ca, có chút câu nệ dựa gần giường, hạ mắt xuống. Minh Ca không chút dấu vết liếc mắt một cái. Trên người hắn phong trần mệt mỏi, bụi đất đã nhuộm lông mày thành màu trắng, càng miễn bàn đến tóc.


Người này, hẳn là chạy không ngừng về kinh thành.


Một đêm này, Minh Ca cũng không có chợp mắt.


Thời điểm phía chân trời trắng bệch, nàng triệu nô tỳ Thải Tương đang gác đêm trước cửa tiến vào giúp mình thay quần áo.


Thải Tương chính là nô tỳ đêm qua, nàng ta rõ ràng cũng không có ngủ, dưới mắt có hai cái quầng thâm rất lớn. Dường như cảm giác được ánh mắt của Minh Ca dừng trên người, động tác của Thải Tương liền chậm lại, "Vương phi nương nương, công tử cùng tiểu thư, bọn họ, bọn họ......"


"Bọn họ sẽ không rời đi!" Thanh âm Minh Ca lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm gì.


Thải Tương cứng đờ, "Vương phi, tối hôm qua, tối hôm qua......"


Tối hôm qua Vương phi đã cùng Kế Châu vương làm chuyện đó, chẳng lẽ Kế Châu vương đổi ý sao? Tưởng tượng đến đây, sắc mặt Thải Tương liền trắng bệt, nước mắt càng rơi xuống không ngừng, "Vương phi, hắn, hắn lừa người ư?"


"Hắn là ai?" Minh Ca nhướng mày.


"Chính là Kế Châu vương a, hắn, không phải hắn nói......" Dưới ánh mắt sắc bén như đao của Minh Ca, sống lưng của Thải Tương hậu tri hậu giác đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. lúc này đây, môi cũng không còn huyết sắc, run giọng nói, "Nô tỳ, nô tỳ sai rồi!"


"Từ lúc ta gả cho Vương gia đến bây giờ, hẳn là đã hơn tám năm. Thải Tương, ngươi theo ta ít nhiều cũng đã tám năm rồi đi?"


"Nô tỳ đã đi theo chủ tử hơn tám năm!"


"Chủ tử?" Minh Ca cười khẽ, "Ai là chủ tử của ngươi?"


"Đương nhiên là Vương phi nương nương a!" Lần này rốt cuộc Thải Tương cũng ý thức được tính nghiêm trọng, nàng ta bùm quỳ rạp xuống đất, nước mắt chảy xuống, một bên duỗi tay lau nước mắt, một bên bắt lấy ống quần của Minh Ca, "Nương nương, nương nương làm sao vậy? Nô tỳ sinh là người của nương nương, chết cũng là quỷ của nương nương. Nương nương có chuyện gì phân phó, nô tỳ nhất định không có hai lời a......"


Minh Ca đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, vẫn luôn chờ Thải Tương ngừng khóc, lúc này mới mở miệng, "Đứng lên đi, ta bất quá chỉ là cảm thán hai câu, ngươi cũng không cần làm như vậy."


Thải Tương vội bò lên, hiểu rõ Minh Ca chỉ bởi vì bực bội trong lòng nên mới nói như vậy, câu nói này của Minh Ca khiến cho nàng ta nhẹ nhàng thở ra, "Vương phi nương nương, ngài, ngài không thể hù dọa nô tỳ như vậy hu hu hu, nô tỳ sắp bị ngài dọa chết rồi!"


Minh Ca không nói gì, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước, chờ Thải Tương giúp nàng mặc quần áo.


Quả nhiên, cửa thành vừa mới mở không bao lâu, thánh chỉ của hoàng đế đã được truyền tới Vương phủ. Kỳ Lâm vương khởi binh mưu phản, cấm tất cả mọi người trong Vương phủ xuất nhập, ai trái lệnh liền xử trảm.


Toàn bộ Vương phủ đều bị Vũ Lâm Quân vây chặt như nêm cối, mấy hạ nhân trong Vương phủ hoang mang rối loạn, bộ dáng giống như trời sập, bất quá đối với bọn họ thì tình huống hiện tại đúng là trời sập thật.


Hết chương 72.


28/09/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện