Yêu Hận Triền Miên

Chương 47: Đưa cô ta đến đây



Editor Cát

"Lăng Nhược Tuyết, đứng lên ." Chiếc xe dừng lại vững vàng ở cửa chính trước sân cỏ. Lương Úy Lâm liếc mắt nhìn người phụ nữ không có cảm giác kia. Ở trước mặt anh lại có thể ngủ ngon như vậy, cô là người đầu tiên! Dĩ nhiên không có tính đến những lúc cô ngủ, sau khi cùng nhau hoan ái xong.

Âm thanh lạnh lung càng rõ ràng trong bóng tối nhưng cô vẫn không nhúc nhích, ở phía dưới đèn xe chiếu nhàn nhạt, khuôn mặt ngủ say có chút đỏ ửng, cái miệng nhỏ vừa bị anh hôn trong lúc kích tình đến sưng đỏ… Làm cho anh không giải thích được tâm tình của mình mà loại tâm tư này anh không hề thích.

"Đứng lên." Anh vươn tay, dùng sức nắm được mặt của cô, quấy rầy giấc ngủ đang yên ổn kia. Hừ, muốn ngủ ngon như vậy phải xem anh có nguyện ý hay không.

Nhược Tuyết đang ngủ rất sâu, cảm thấy mặt của mình bị nắm thật đau, đau đến không thể không mở mắt ra. Gương mặt lạnh lùng quen thuộc đang phóng đại trước mặt cô, là anh.

"Làm phiền anh đừng như thế được không? Tôi tự dậy." Cô thật là đáng trách, ngủ say như vậy về tới đây cũng không hay biết. Nhưng thân thể của anh đè trên người cô thì cô làm sao đứng lên?

"Vừa rồi là em đang nhớ tới, em muốn anh tiếp tục lần nữa?” Khi cô ở phía dưới người anh nhích tới nhích lui xác định là đang nhớ lại?

"Em. . . . . ." Không có ai vô sỉ như anh ta, những lời này cô cứng rắn nuốt xuống, cô nào dám nói ra!

"Không phải như vậy thì xuống xe nhanh.” Cặp con ngươi vừa đen vừa sáng kia, mang theo ủy khuất có phần đáng thương và có phần đơn thuần, cứ như thế nhìn anh làm cho anh tức giận.

Sau khi anh xuống xe, Nhược Tuyết không dám trì hoãn nửa giây, đi theo anh xuống xe. Nhìn cái bóng dáng thon dài không có chút lưu luyến đi vào đại sảnh, lòng của cô không khỏi có chút mất mác.



Nhưng cô không muốn mình suy nghĩ quá nhiều, phía sau A Cánh đã đi theo tới, cô chỉ có thể trở lại chỗ đó, bởi vì cô bây giờ không có nơi nào có thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn bị giam cầm, đợi đến khi anh nguyện ý buông tay thả cô.

"Chủ nhân, lão gia muốn tìm người, đã đợi người được một giờ.” Lương Úy Lâm vừa đi vào đại sảnh, một người đàn ông áo đen lập tức ra ngoài báo cáo.

Kể từ sau khi chủ nhân lên chuyên cơ đi Nhật Bản, bọn họ vần không cách nào liên lạc được với anh, mà chủ nhân ở bên cạnh hắn chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “ Chủ nhân giao phó, người không muốn bị bất cứ chuyện gì quấy rầy”

Cho nên, Lương lão gia muốn thấy con trai chỉ còn cách chờ anh trở về nước.

"Biết rồi." Lương Úy Lâm cởi áo khoác ngoài ra đưa cho người phía sau, đi thẳng lên lầu. Lương Ngạo Vũ tìm anh gấp như vậy nhất định là có liên quan đến mẹ? Trên đời này ngoài Nhan Thanh Uyển còn có chuyện gì có thể làm cho cha anh vội như vậy?

Bên trong thư phòng yên tĩnh, Lương Úy Lâm ngồi ở trước bàn, ngón tay thon dài từ từ vuốt ve ly cà phê còn ấm, đường nét ngũ quan rõ ràng ẩn trong vẻ mặt khó dò.

Cho đến khi ly cà phê kia lạnh dần, anh một hớp cũng không có uống. Thật ra đối với những thứ khiến con người nghiện, anh sẽ khống chế mình không nếm quá nhiều bao gồm thuốc lá, rượu thậm chí cả phụ nữ. Trên đời này, thứ có thể làm cho anh nghiện chỉ có: súng.

Tín hiệu máy truyền tin trên bàn lại sáng lên, rốt cuộc Lương Úy Lâm hạ thấp cơ thở xuống. Ở chỗ vách tường bên ngoài năm thước, một mảng bóng loáng nhanh chóng khởi động.

Sau đó trên màn hình xuất hiện một người mà mấy năm qua anh không có thấy, là cha của anh. Phía sau ông, là một cảnh tượng thật tốt, một người phụ nữ ưu nhã ngồi trong phòng đang cắm hoa, cắt những cành hoa hồng đầy gai cắm vào chiếc bình trước mặt.

Zurich vào đúng bốn giờ chiều.

"Cha, đã lâu không gặp. Mẹ có khỏe không?" Có Lương Ngạo Vũ ở bên cạnh bà ai dám không đối tốt với bà ấy đây?

"Con cũng biết là đã lâu không gặp sao? Cha cho rằng con đã quên mất là mình còn có cha mẹ!” Ánh mắt Lương Ngạo Vũ chuyển từ chỗ người phụ nữ đang cắm hoa đến nhìn thẳng vào con trai mình.

Lương Ngạo Vũ cảm giác lúc này mình là một người cha thất bại, muốn cùng đứa con của mình gặp mặt còn phải đợi. Nếu như không phải người phụ nữ của ông thúc giục ông thì ông cũng không muốn tìm nó.

"Tìm con, cha không phải chỉ vì nói điều này chứ?” Lương Úy Lâm cười khẽ, đối với cha cả mình anh đã quá rõ ràng rồi.

" Thanh Uyển muốn gặp cô ta. Năm mới âm lịch con mang cô ta đến đây một chuyến.” Lương Ngạo Vũ trực tiếp mở miệng. Những năm gần đây, Lương Úy Lâm chưa từng để cho Nhược Tuyết đi gặp Nhan Thanh Uyển, thứ nhất anh không có thời gian, thứ hai, anh không muốn. Đúng vậy, anh không muốn.

Cho nên, chỉ có thể lấy lý do nói cô bận việc học tập, hết bận học tập lại nói cô đến công ty thực tập đi, dù sao chỉ cần Lương Úy Lâm muốn, sẽ có hơn một trăm lý do có thể thuyết phục bà.

"Bác sĩ Smith đâu rồi?” Ánh mắt Lương Úy Lâm chuyển từ trên người Lương Ngạo Vũ dời đến nơi có người phụ nữ đã cắt được một bình hoa, trên gương mặt bà trước sau chỉ nhàn nhạt cười, chỉ là ánh mắt kia có nỗi buồn không gì xóa được.

"Lương Úy Lâm, con cảm thấy có thể lừa gạt cả đời sao?" Ông từng là người đứng đầu hắc đạo, hô phong hoán vũ, đối mặt với người phụ nữ mình yêu thương thì lại buông xuống tất cả, nhu tình bất đắc dĩ, ông chỉ nguyện bà có thể vui vẻ bên cạnh mình là được những thứ khác đều không quan trọng. Cho dù là người đã từng quên đi một chuyện rất quan trọng.

"Chỉ cần cha nghĩ được thì đều có thể.”

"Bất luận như thế nào, mang cô ta tới đây một chuyến. Ta đi đây.” Lương Ngạo Vũ thấy vợ mình đã vào, ông muốn đi nói cho bà biết tin tức này nhất định sẽ làm cho bà ấy vui vẻ rất nhiều.

Đi một chuyến mà thôi, có gì khó khăn? Lương Ngạo Vũ không trả lời thẳng, bởi vì ông đã tắt máy truyền tin, nhanh chóng đi báo cho người phụ nữ của mình tin vui này.

"Uyển Nhi. . . . . ." Đứng ở trên bậc thang lầu hai, Lương Ngạo Vũ thấy Nhan Thanh Uyển đã đi vào đến đại sảnh, đang giao phó người giúp việc đem hoa đi dọn.

"Ngạo Vũ, Úy Lâm nói thế nào?" Nhìn thấy bóng dáng cao lớn thành thục Nhan Thanh Uyển trên mặt đỏ ửng mang theo nhu tình cùng ngọt ngào đi về phía chồng mình.

"Yên tâm, lần này bọn nó nhất định sẽ tới đây thăm em. Mệt không? Có muốn đi lầu nghỉ ngơi một lát.” Bước xuống nắm lấy đôi tay lạnh của vợ, Lương Ngạo Vũ cau mày.

"Ngạo Vũ, em không mệt. Em vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy hai đứa con thì rất vui vẻ, lâu như vậy không thấy, không biết đã trưởng thành như thế nào?" Những năm này, Úy Lâm luôn nói Tiểu Ngữ rất bận cho nên không đến được, nhưng đã lâu như vậy, bà thật nhớ chúng nó, cho nên bất kể cách gì, bà thuyết phục Lương Ngạo Vũ gọi cho bọn họ đến Zurich thăm bà vào dịp tết âm lịch củaTrung Quốc.

"Ở cùng anh em thấy không vui sao?” Lương Ngạo Vũ ở trong lòng nặng nề thở dài. Nhưng ông cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Ngạo Vũ, chuyện này không giống như nhau!” Nhan Thanh Uyển cúi đầu cười nhẹ, nụ cười này hình như làm cho người ta không hiểu lắm. Nhưng Lương Ngạo Vũ không có phát hiện, bởi vì ông ta đang chôn nỗi đau của mình thật sâu ở trong lòng.

"Tốt lắm, tốt lắm, hai ngày nữa mà có thể nhìn thấy bọn nó rồi. Chúng ta lên trên lầu nghỉ ngơi một lát, được không?"

"Tốt!" Ở trước mặt người đàn ông này, bà vĩnh viễn đều sẽ ôn nhu dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện