Yêu Hận Triền Miên
Chương 83: Thiên đường và địa ngục (6)
editor Cát
Nam nữ trời sanh sức lực đã có sự khác biệt, cô làm thế nào cũng không tránh được anh, bị đè xuống đất không có sự dịu dàng mà chỉ là sự sỉ nhục, hai ngón tay của anh cứ thô lỗ như vậy mà đi vào, mang đến cảm giác khó chịu khó chịu cùng khó chịu mãnh liệt.
Trời ạ loại cảm giác này thất sự là quá đau khổ! Trái tim níu lấy thật chặt, hô hấp không tới, thân thể đau đớn, không sánh bằng trái tim đau đớn kia.
Cô không thể để mặc cho anh nhục nhã, nên làm hay nên nói cô đã nói, nên làm thì cô cũng đã làm không có gì để phải xin lỗi anh! Cô không thể để anh đối xử với mình như vậy, không nên bị anh nhục nhã như vậy! Nếu thế cô thà chết đi còn hơn.
Cô dùng sức đưa đầu mình vọt tới mặt đất, đau đớn từ trán, bắt đầu choáng váng… Cô ngất xỉu cho là mình có thể chết đi như vậy, nhưng trên đầu trừ một trận choáng váng còn có đau đớn, máu đỏ tươi đang nhỏ giọt trên mặt đất xem ra chỉ là rách da mà thôi!
Chẳng lẽ chết cũng khó như vậy sao? Anh rốt cuộc cũng buông cô ra, cô mềm nhũn té trên cỏ, tóc dài đen nhánh che cả khuôn mặt, nặng nề thở hổn hển, đầu còn choáng, cỏ dại đâm người nhưng cô thà mình cứ chết ở chỗ này cũng không muốn bị anh vũ nhục.
Anh ép cô quá mức? Đôi mắt mang theo vài phần thương tiếc nhìn thân thể mềm mại mảnh mai đang nằm dưới đất, cô là đơn thuần như thế, đơn thuần đến không thể che giấu tình cảm của mình! Thế nhưng lại thích anh?
Lần nữa kéo thân thể cô tới trước mặt. Tối nay ánh trăng không có nhưng anh có thể tinh tường nhìn thấy cô chảy máu, máu trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo một cỗ hận ý.
Hận? Thật là tốt! Cuối cùng anh cũng bức cô đến mức này! Lăng Nhược Tuyết thì ra giới hạn thấp nhất của em chẳng qua cũng chỉ là thế thôi.
Hơi thở mãnh liệt tới gần sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy máu lên, đưa vào tầm mắt của anh.
“Muốn chết?” Khóe môi nở nụ cười lạnh quen thuộc, giống như băng lạnh ở nam bắc địa cầu trăm năm không đổi, sắc bén cạnh góc sờ nhẹ có thể bị thương.
Ánh mất đảo qua thấy tia sáng của ánh trăng đang chiếu, trong nháy mắt nhìn thấy cây súng vừa bị vứt lúc nãy xuất hiện trong tay anh, ngón tay thon dài lưu loát bóp cò “Pằng, pằng” hai tiếng súng giòn vang, súng có thể lấy mạng người. Họng súng đen nhánh không thấy đáy kia chống lại trái tim cô “Chỉ cần một giây là dược rồi” Một cái tay khác lau cái trán đang chảy máu của cô “Cần gì phải khó coi như vậy?” “Anh giết tôi đi…giết tôi đi…” Cô lên tiếng, thanh âm nhỏ, hàm răng cắn chặt.
“Giết em?” Anh cúi ở trên người cô, tròng mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú cô “Cái chết luôn là cách giải quyết vấn đề đơn giản. Nếu như giết chết em rồi tất cả có thể trở lại như cũ thì tốt bao nhiêu!” Nhẹ buông tay, một thứ ánh sáng màu bạc vung lên rơi xuống theo quỹ đạo đường vòng cung, rơi xuống bụi cỏ.
Nếu như quả thật có thể giết cô đối với bọn họ mà nói đều là một loại giải thoát!
Bi thương nhất cùng lắm chỉ là thế này thôi, muốn giết nhưng giết không được, nghĩ hận nhưng hận không xong … Hành hạ cô nhưng cũng làm cho chính mình đau.
Anh là Lương Úy Lâm tại sao lại nhếch nhác như vậy? Có lẽ bình tâm lại mới có thể giải quyết tất cả. Không thể mềm lòng nữa cũng không thể do dự nữa, tất cả nên kết thúc rồi!
Lương Úy Lâm anh không chịu được hành hạ nữa rồi! Thật sự là một nha đầu ngốc, tại sao lại thích anh chứ? Tại sao muốn cho anh cơ hội đối với cô có cảm giác, anh không cần thiết phải có cảm giác?
Không có tí dịu dàng, anh kéo cô qua…Anh chính là muốn để cho cô đau, muốn nhục nhã cô, ở trước mộ của người đàn ông kia đoạt lấy em gái của hắn chính là ngay cả chết cũng không muốn cho hắn sống yên ổn.
Anh còn sống đều không thể an lòng, làm sao có thể để cho hắn tốt hơn?
Đau! Thật sự rất đau! Lông mày thanh tú nhíu lại, nhưng cô không cần kêu đau chết cũng không cần! Loại đau đớn này so với tình cảnh lần đầu tiên của cô cũng tương tự nhưng chỉ là tâm tình không giống, cảm giác không giống nữa.
Lần đầu tiên cô cảm thấy trong lòng mình mãnh liệt hận ý, cô thật hận thấu anh.
Một người, có thể đem tôn nghiêm của người khác chà đạp tới mức độ nào? Anh quả nhiên đủ lòng dạ độc ác.
Ở thời khắc này cô bỏ hết tất cả tự ái…cho nên cô cắn môi để cho mình không khóc, không yêu cầu anh, cũng làm cho mình hận thấu anh…
"Không nói ư?" Không có dừng lại , một tay dùng sức kéo mặt của cô qua, cánh môi màu đỏ xinh đẹp, thở dài nói: “Thật là một cô gái bướng bỉnh, cho tôi nhìn xem, em có bao nhiêu quật cường.”
"Lăng Nhược Phong nhất định đang nhìn, nhìn em gái của mình bị một người đàn ông manh mẽ chiếm đoạt nhưng không cách nào lên tiếng. Hắn có thấy hận hành vi lúc đó của mình hày không?”
Nước mặt quật cường vào giờ khắc này rốt cuộc không nhịn được trào ra rơi xuống bụi cỏ, ngón tay của cô hung hăng nắm lấy cỏ phía dưới, lòng tan nát bi thương.
Nếu muốn đau, vậy thì đau dứt điểm một lần đi! Chỉ có để cho cô đau trong lòng anh mới có thể tốt hơn một chút. Không còn cách nào để khống chế liền đem tất cả hủy diệt thôi. Nếu như có thể kéo cô xuống địa ngục cùng thì thật tốt!
Da thịt mịn màng của cô bị ma sát trực tiếp dưới mặt đất, toàn thân đều đau nhức hận không thể cắn nát hàm răng.
Tay nhỏ bé quơ trong bụi cỏ như loạn lên muốn bắt được cái gì đó, chống cự loại đau đớn đến tâm liệt phế sở chợt lòng bàn tay lướt qua một thứ cảm xúc lãnh lẽo đây là…
"Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài. . . . . ."
Anh giữ chặt cằm của cô, cúi người xuống: "Tôi không phải mới dạy em làm sao để dùng súng sao? Nếu như em động thủ có thể giết chết tôi rồi”
Không nói thêm gì nữa, cũng không để ý tới trong tay cô đang cầm súng, anh dùng lực hôn cô, điên cuồng bú mút, chiếm đoạt tàn bạo…
Chỉ cần cô dám vậy thì giết anh đi nếu như cô ở đây có thể kết thúc tất cả đó là chuyện tốt. Vậy thì anh vĩnh viễn không cần lôi kéo tìm cách khống chế bản thân mình nữa. Lăng Nhược Tuyết em động thủ đi!
"Không dám sao?" Anh dùng tay kiềm gương mặt của cô, hướng một bên áp “Mở mắt ra nhìn một chút, Lăng Nhược Phong đang nhìn chúng ta, em gái của hắn, bị tôi đè phía dưới để cho tôi đoạt lấy…”
"Anh là kẻ điên, kẻ điên. . . . . . Không cần! Không cần nói nữa!" Cô sắp điên mất rồi, anh thật đáng sợ, thật đáng sợ…. Kích động thét chói tai, cô nên sớm nhận ra anh là người không có tâm, không có nước mắt…Là lão đại trong thế giới hắc đạo đầy máu tanh, anh sao có thể sót lại lòng nhân từ? Cô sao lại dại dột đói với anh mà ôm ảo tưởng?
Cô thật sự quá ngu ngốc!
"Kẻ điên sao?" Có lẽ là vậy! Anh điên thật rồi! Vì một người phụ nữ mà điên rồi!
Kèm theo kích tình mênh mông ấy là tiếng súng vang dội bầu trời đêm, trước ngực anh không ngừng chảy máu.
Anh lạnh lung nhìn cô trong ánh mắt một mảng yên lặng trầm mặc, giống như không thể tin được, nhìn chằm chằm cô….
Chất lỏng nóng ấm, một giọt, hai giọt, vô số giọt bắn vào người cô, tròng mắt cô mở lớn ngây ngốc nhìn dung nhan lạnh lùng của anh.
Nếu như em không phải là em gái của hắn thì tốt biết bao? Tại sao em là em gái của hắn?
Nếu như tôi không phải như lời anh nói, Lương Úy Lâm, anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta có thể có kết cục khác hay không? Có thể hay không? Nước mắt cứ như vậy tuôn ra, cô không cần đau nữa rồi, không cần! Cũng không cần rồi !
Thời gian vào giờ khắc này như ngưng lại.
Giống như đã qua một thế kỷ, anh cuối cùng cũng mở miệng: "Không có nhắm." Đúng vậy, không có bắn trúng tim, không có một phát chết ngay! Anh tỉnh táo được không giống như là một người đàn ông mới vừa bị trúng đạn.
Cô cắn răng, ngón trỏ vừa động, muốn bắn phát nữa, đáng tiếc đã không có cơ hội. Súng trong chớp mắt, đã trở lại trong tay của anh "Tôi nói rồi, tôi chỉ cho em một cơ hội." Anh cười lạnh, giơ tay lên, mấy viên đạn lập tức được bắn ra, rơi xuống thảm cỏ.
Máu tươi từ giữa kẽ tay không ngừng nhỏ xuống, nói cho cô biết cô thật đã bắn trúng anh, hơn nữa làm cho anh bị thương không nhẹ, máu khóe miệng của anh được lau sạch cũng làm cho cô sợ cười lạnh sau đó ngã xuống.
Bộ ngực ướt át, càng khuếch trương càng lớn. Nhược Tuyết tay run run nghĩ đẩy anh ra, nhưng dù anh đang hôn mê bất tỉnh, cô vẫn không có biện pháp động được anh một chút nào.
Trong vòng năm phút một đám thủ hạ lẵng lẽ xuất hiện. Đúng vậy anh là đại ca hắc bang lớn nhất ở Đông Nam Á, kẻ thù có rất nhiều? Bảo vệ cho anh nhất định phải cẩn mật. Trên người anh đều có gắn hệ thống định vị toàn cầu, anh muốn làm gì làm như thế nào thì ai mà không biết đây? Bill không có lên tiếng lập tức giúp anh cầm máu, đỡ anh dậy. Lương Úy Lâm yên lặng nhìn quần áo xốc xếch của cô, một phút sau: “Em thắng, từ giờ phút này, bản thân em được tự do rồi! Em đi đi! Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa.”
Cô lẳng lặng ngồi tại chỗ không nhúc nhích hơi giật mình nhìn phiến cỏ ẩm ướt, cô biết đó là máu của anh, cô làm cho anh chảy máu, sẽ phải trả giá cao như thế nào? Ngay cả tưởng tượng cô cũng không dám.
Nhưng anh lại nói gì? Anh nói cô đã tự do cô có thể thoát khỏi anh! Cô rốt cuộc cũng thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma? Nhưng cô đã phải bỏ ra cái giá cao như vậy!
Anh trai, anh trai….ngước mắt nhìn mộ của anh trai mình, nước mắt Nhược Tuyết rơi như mưa.
“Chủ nhân phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong”
"Ừ." Máu chảy nhiều làm cho ý thức người đàn ông trở nên mơ hồ, anh tựa vào ghế ngồi mềm mại, dùng ý chí ngoan cường duy trì đầu óc tỉnh táo.
"Tiểu thư bên kia. . . . . ." Bóng dáng do dự, không hiểu tính toán trong lòng chủ nhân, theo lí mà nói dám đả thương chủ nhân của bọn hắn cho dù chết một vạn lần cũng không đủ, nhwung chủ nhân lại nói để cô rời đi? Làm sao có người đả thương chủ nhân của bọn hắn lại có thể an nhiên không sao hết?
Nhưng chủ nhân đã nói như vậy rồi bọn họ còn có thể như thế nào? Bọn họ không hiểu rõ chủ nhân tính toán gì. Rồi lại không cam lòng như thế.
Khóe môi anh nhếch lên, ngực đau đớn để cho anh cảm giác mình còn đang sống. Bao nhiêu năm rồi không bị thương? Cô gái này dũng khí của em thật là cao!
Nhàn nhạt nhắm mắt lại trong đầu xuất hiện hình ảnh cô cầm súng uy hiếp anh, có thể bức một người phụ nữ chỉ biết cúi đầu nghe lời đến mức độ này, cũng đủ rồi!
Rõ ràng chỉ bị thương ở ngực tại sao tim lại đau như thế này?
“Không cần. Về sau trước mặt ta, không được nhắc tới tên cô ấy nữa.”
"Vâng"
Không cần cái gì, tại sao không cần, đã không cần nói thêm cái gì nữa, bọn họ đã sớm ngầm hiểu trong lòng.
Làm cho mọi thứ kết thúc đi! Ở chỗ này kết thúc! Bọn họ không gặp nhau nữa. Cô trở về với cuộc sống của cô, anh có thế giới của anh!
Nam nữ trời sanh sức lực đã có sự khác biệt, cô làm thế nào cũng không tránh được anh, bị đè xuống đất không có sự dịu dàng mà chỉ là sự sỉ nhục, hai ngón tay của anh cứ thô lỗ như vậy mà đi vào, mang đến cảm giác khó chịu khó chịu cùng khó chịu mãnh liệt.
Trời ạ loại cảm giác này thất sự là quá đau khổ! Trái tim níu lấy thật chặt, hô hấp không tới, thân thể đau đớn, không sánh bằng trái tim đau đớn kia.
Cô không thể để mặc cho anh nhục nhã, nên làm hay nên nói cô đã nói, nên làm thì cô cũng đã làm không có gì để phải xin lỗi anh! Cô không thể để anh đối xử với mình như vậy, không nên bị anh nhục nhã như vậy! Nếu thế cô thà chết đi còn hơn.
Cô dùng sức đưa đầu mình vọt tới mặt đất, đau đớn từ trán, bắt đầu choáng váng… Cô ngất xỉu cho là mình có thể chết đi như vậy, nhưng trên đầu trừ một trận choáng váng còn có đau đớn, máu đỏ tươi đang nhỏ giọt trên mặt đất xem ra chỉ là rách da mà thôi!
Chẳng lẽ chết cũng khó như vậy sao? Anh rốt cuộc cũng buông cô ra, cô mềm nhũn té trên cỏ, tóc dài đen nhánh che cả khuôn mặt, nặng nề thở hổn hển, đầu còn choáng, cỏ dại đâm người nhưng cô thà mình cứ chết ở chỗ này cũng không muốn bị anh vũ nhục.
Anh ép cô quá mức? Đôi mắt mang theo vài phần thương tiếc nhìn thân thể mềm mại mảnh mai đang nằm dưới đất, cô là đơn thuần như thế, đơn thuần đến không thể che giấu tình cảm của mình! Thế nhưng lại thích anh?
Lần nữa kéo thân thể cô tới trước mặt. Tối nay ánh trăng không có nhưng anh có thể tinh tường nhìn thấy cô chảy máu, máu trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo một cỗ hận ý.
Hận? Thật là tốt! Cuối cùng anh cũng bức cô đến mức này! Lăng Nhược Tuyết thì ra giới hạn thấp nhất của em chẳng qua cũng chỉ là thế thôi.
Hơi thở mãnh liệt tới gần sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang chảy máu lên, đưa vào tầm mắt của anh.
“Muốn chết?” Khóe môi nở nụ cười lạnh quen thuộc, giống như băng lạnh ở nam bắc địa cầu trăm năm không đổi, sắc bén cạnh góc sờ nhẹ có thể bị thương.
Ánh mất đảo qua thấy tia sáng của ánh trăng đang chiếu, trong nháy mắt nhìn thấy cây súng vừa bị vứt lúc nãy xuất hiện trong tay anh, ngón tay thon dài lưu loát bóp cò “Pằng, pằng” hai tiếng súng giòn vang, súng có thể lấy mạng người. Họng súng đen nhánh không thấy đáy kia chống lại trái tim cô “Chỉ cần một giây là dược rồi” Một cái tay khác lau cái trán đang chảy máu của cô “Cần gì phải khó coi như vậy?” “Anh giết tôi đi…giết tôi đi…” Cô lên tiếng, thanh âm nhỏ, hàm răng cắn chặt.
“Giết em?” Anh cúi ở trên người cô, tròng mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú cô “Cái chết luôn là cách giải quyết vấn đề đơn giản. Nếu như giết chết em rồi tất cả có thể trở lại như cũ thì tốt bao nhiêu!” Nhẹ buông tay, một thứ ánh sáng màu bạc vung lên rơi xuống theo quỹ đạo đường vòng cung, rơi xuống bụi cỏ.
Nếu như quả thật có thể giết cô đối với bọn họ mà nói đều là một loại giải thoát!
Bi thương nhất cùng lắm chỉ là thế này thôi, muốn giết nhưng giết không được, nghĩ hận nhưng hận không xong … Hành hạ cô nhưng cũng làm cho chính mình đau.
Anh là Lương Úy Lâm tại sao lại nhếch nhác như vậy? Có lẽ bình tâm lại mới có thể giải quyết tất cả. Không thể mềm lòng nữa cũng không thể do dự nữa, tất cả nên kết thúc rồi!
Lương Úy Lâm anh không chịu được hành hạ nữa rồi! Thật sự là một nha đầu ngốc, tại sao lại thích anh chứ? Tại sao muốn cho anh cơ hội đối với cô có cảm giác, anh không cần thiết phải có cảm giác?
Không có tí dịu dàng, anh kéo cô qua…Anh chính là muốn để cho cô đau, muốn nhục nhã cô, ở trước mộ của người đàn ông kia đoạt lấy em gái của hắn chính là ngay cả chết cũng không muốn cho hắn sống yên ổn.
Anh còn sống đều không thể an lòng, làm sao có thể để cho hắn tốt hơn?
Đau! Thật sự rất đau! Lông mày thanh tú nhíu lại, nhưng cô không cần kêu đau chết cũng không cần! Loại đau đớn này so với tình cảnh lần đầu tiên của cô cũng tương tự nhưng chỉ là tâm tình không giống, cảm giác không giống nữa.
Lần đầu tiên cô cảm thấy trong lòng mình mãnh liệt hận ý, cô thật hận thấu anh.
Một người, có thể đem tôn nghiêm của người khác chà đạp tới mức độ nào? Anh quả nhiên đủ lòng dạ độc ác.
Ở thời khắc này cô bỏ hết tất cả tự ái…cho nên cô cắn môi để cho mình không khóc, không yêu cầu anh, cũng làm cho mình hận thấu anh…
"Không nói ư?" Không có dừng lại , một tay dùng sức kéo mặt của cô qua, cánh môi màu đỏ xinh đẹp, thở dài nói: “Thật là một cô gái bướng bỉnh, cho tôi nhìn xem, em có bao nhiêu quật cường.”
"Lăng Nhược Phong nhất định đang nhìn, nhìn em gái của mình bị một người đàn ông manh mẽ chiếm đoạt nhưng không cách nào lên tiếng. Hắn có thấy hận hành vi lúc đó của mình hày không?”
Nước mặt quật cường vào giờ khắc này rốt cuộc không nhịn được trào ra rơi xuống bụi cỏ, ngón tay của cô hung hăng nắm lấy cỏ phía dưới, lòng tan nát bi thương.
Nếu muốn đau, vậy thì đau dứt điểm một lần đi! Chỉ có để cho cô đau trong lòng anh mới có thể tốt hơn một chút. Không còn cách nào để khống chế liền đem tất cả hủy diệt thôi. Nếu như có thể kéo cô xuống địa ngục cùng thì thật tốt!
Da thịt mịn màng của cô bị ma sát trực tiếp dưới mặt đất, toàn thân đều đau nhức hận không thể cắn nát hàm răng.
Tay nhỏ bé quơ trong bụi cỏ như loạn lên muốn bắt được cái gì đó, chống cự loại đau đớn đến tâm liệt phế sở chợt lòng bàn tay lướt qua một thứ cảm xúc lãnh lẽo đây là…
"Đi ra ngoài, anh đi ra ngoài. . . . . ."
Anh giữ chặt cằm của cô, cúi người xuống: "Tôi không phải mới dạy em làm sao để dùng súng sao? Nếu như em động thủ có thể giết chết tôi rồi”
Không nói thêm gì nữa, cũng không để ý tới trong tay cô đang cầm súng, anh dùng lực hôn cô, điên cuồng bú mút, chiếm đoạt tàn bạo…
Chỉ cần cô dám vậy thì giết anh đi nếu như cô ở đây có thể kết thúc tất cả đó là chuyện tốt. Vậy thì anh vĩnh viễn không cần lôi kéo tìm cách khống chế bản thân mình nữa. Lăng Nhược Tuyết em động thủ đi!
"Không dám sao?" Anh dùng tay kiềm gương mặt của cô, hướng một bên áp “Mở mắt ra nhìn một chút, Lăng Nhược Phong đang nhìn chúng ta, em gái của hắn, bị tôi đè phía dưới để cho tôi đoạt lấy…”
"Anh là kẻ điên, kẻ điên. . . . . . Không cần! Không cần nói nữa!" Cô sắp điên mất rồi, anh thật đáng sợ, thật đáng sợ…. Kích động thét chói tai, cô nên sớm nhận ra anh là người không có tâm, không có nước mắt…Là lão đại trong thế giới hắc đạo đầy máu tanh, anh sao có thể sót lại lòng nhân từ? Cô sao lại dại dột đói với anh mà ôm ảo tưởng?
Cô thật sự quá ngu ngốc!
"Kẻ điên sao?" Có lẽ là vậy! Anh điên thật rồi! Vì một người phụ nữ mà điên rồi!
Kèm theo kích tình mênh mông ấy là tiếng súng vang dội bầu trời đêm, trước ngực anh không ngừng chảy máu.
Anh lạnh lung nhìn cô trong ánh mắt một mảng yên lặng trầm mặc, giống như không thể tin được, nhìn chằm chằm cô….
Chất lỏng nóng ấm, một giọt, hai giọt, vô số giọt bắn vào người cô, tròng mắt cô mở lớn ngây ngốc nhìn dung nhan lạnh lùng của anh.
Nếu như em không phải là em gái của hắn thì tốt biết bao? Tại sao em là em gái của hắn?
Nếu như tôi không phải như lời anh nói, Lương Úy Lâm, anh có thể nói cho tôi biết, chúng ta có thể có kết cục khác hay không? Có thể hay không? Nước mắt cứ như vậy tuôn ra, cô không cần đau nữa rồi, không cần! Cũng không cần rồi !
Thời gian vào giờ khắc này như ngưng lại.
Giống như đã qua một thế kỷ, anh cuối cùng cũng mở miệng: "Không có nhắm." Đúng vậy, không có bắn trúng tim, không có một phát chết ngay! Anh tỉnh táo được không giống như là một người đàn ông mới vừa bị trúng đạn.
Cô cắn răng, ngón trỏ vừa động, muốn bắn phát nữa, đáng tiếc đã không có cơ hội. Súng trong chớp mắt, đã trở lại trong tay của anh "Tôi nói rồi, tôi chỉ cho em một cơ hội." Anh cười lạnh, giơ tay lên, mấy viên đạn lập tức được bắn ra, rơi xuống thảm cỏ.
Máu tươi từ giữa kẽ tay không ngừng nhỏ xuống, nói cho cô biết cô thật đã bắn trúng anh, hơn nữa làm cho anh bị thương không nhẹ, máu khóe miệng của anh được lau sạch cũng làm cho cô sợ cười lạnh sau đó ngã xuống.
Bộ ngực ướt át, càng khuếch trương càng lớn. Nhược Tuyết tay run run nghĩ đẩy anh ra, nhưng dù anh đang hôn mê bất tỉnh, cô vẫn không có biện pháp động được anh một chút nào.
Trong vòng năm phút một đám thủ hạ lẵng lẽ xuất hiện. Đúng vậy anh là đại ca hắc bang lớn nhất ở Đông Nam Á, kẻ thù có rất nhiều? Bảo vệ cho anh nhất định phải cẩn mật. Trên người anh đều có gắn hệ thống định vị toàn cầu, anh muốn làm gì làm như thế nào thì ai mà không biết đây? Bill không có lên tiếng lập tức giúp anh cầm máu, đỡ anh dậy. Lương Úy Lâm yên lặng nhìn quần áo xốc xếch của cô, một phút sau: “Em thắng, từ giờ phút này, bản thân em được tự do rồi! Em đi đi! Vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt của tôi nữa.”
Cô lẳng lặng ngồi tại chỗ không nhúc nhích hơi giật mình nhìn phiến cỏ ẩm ướt, cô biết đó là máu của anh, cô làm cho anh chảy máu, sẽ phải trả giá cao như thế nào? Ngay cả tưởng tượng cô cũng không dám.
Nhưng anh lại nói gì? Anh nói cô đã tự do cô có thể thoát khỏi anh! Cô rốt cuộc cũng thoát khỏi lòng bàn tay của ác ma? Nhưng cô đã phải bỏ ra cái giá cao như vậy!
Anh trai, anh trai….ngước mắt nhìn mộ của anh trai mình, nước mắt Nhược Tuyết rơi như mưa.
“Chủ nhân phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong”
"Ừ." Máu chảy nhiều làm cho ý thức người đàn ông trở nên mơ hồ, anh tựa vào ghế ngồi mềm mại, dùng ý chí ngoan cường duy trì đầu óc tỉnh táo.
"Tiểu thư bên kia. . . . . ." Bóng dáng do dự, không hiểu tính toán trong lòng chủ nhân, theo lí mà nói dám đả thương chủ nhân của bọn hắn cho dù chết một vạn lần cũng không đủ, nhwung chủ nhân lại nói để cô rời đi? Làm sao có người đả thương chủ nhân của bọn hắn lại có thể an nhiên không sao hết?
Nhưng chủ nhân đã nói như vậy rồi bọn họ còn có thể như thế nào? Bọn họ không hiểu rõ chủ nhân tính toán gì. Rồi lại không cam lòng như thế.
Khóe môi anh nhếch lên, ngực đau đớn để cho anh cảm giác mình còn đang sống. Bao nhiêu năm rồi không bị thương? Cô gái này dũng khí của em thật là cao!
Nhàn nhạt nhắm mắt lại trong đầu xuất hiện hình ảnh cô cầm súng uy hiếp anh, có thể bức một người phụ nữ chỉ biết cúi đầu nghe lời đến mức độ này, cũng đủ rồi!
Rõ ràng chỉ bị thương ở ngực tại sao tim lại đau như thế này?
“Không cần. Về sau trước mặt ta, không được nhắc tới tên cô ấy nữa.”
"Vâng"
Không cần cái gì, tại sao không cần, đã không cần nói thêm cái gì nữa, bọn họ đã sớm ngầm hiểu trong lòng.
Làm cho mọi thứ kết thúc đi! Ở chỗ này kết thúc! Bọn họ không gặp nhau nữa. Cô trở về với cuộc sống của cô, anh có thế giới của anh!
Bình luận truyện