Yêu Hận Triền Miên
Chương 84: Kết thúc hay bắt đầu?
editor Cát
Nam nữ trong thiên hạ đều giống nhau, sau khi bị thương, điều duy nhất cần làm là trở về nhà mình để chữa đi vết thương đó. Nhà và cha mẹ vĩnh viễn là lựa chọn duy nhất.
Mặc dù Nhược Tuyết không có cha mẹ, không có anh trai nhưng cô còn có nơi này, là nhà của cô trước đây. Vì đã rời đi 6 năm sau đó trở về nơi gọi là nhà này, chỉ có ở nơi này cô mới thấy được an ủi, vết thương sâu nặng này cô cần phải chữa trị để bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngày đó, cô khóc cực kì lâu, lâu đến khi mặt trời thay thế ánh trăng sáng, cô khóc trước mộ anh mình lâu đến có thể làm cho cô bất tỉnh, nhưng không có cô không hề bất tỉnh mà khi cô bình tĩnh lại thì mặt trời đã chói mắt.
Hiện tại ở thế giới này, cô thật sự chỉ có một mình cô thôi. Một người vẫn có thể sẽ sống tốt phải không? Chỉ trừ ở cùng chung cư của cô có mấy bà cô vẫn hay nói sau lưng người khác, thỉnh thoảng nói những lời không dễ nghe làm cho người ta có chút không vui. Ví như hiện tại:
“Bà xem. Con gái nhà họ Lăng lại cùng Tử Mặc đi ngoài rồi.”
“Tử Mặc này cũng thật là bên ngoài có nhiều cô gái tốt như vậy tại sao cố tình không muốn lại ở cùng một người phụ nữ?”
“Thật là, ai biết những năm này bên ngoài làm chuyện gì người người không thấy được, thật là nhẫn tâm, người thân qua đời không trở lại bây giờ còn mặt mũi nào mà ở lại nơi này.”
“Ai, nghe bảo vợ bé sẽ không có kết quả tốt.”
Nhược Tuyết mới từ trên xe của Chung Tử Mặc bước xuống, một đám phụ nữ ở vườn hoa trò chuyện lập tức ồn ào lộn xộn.
Cô mới vừa từ nơi làm việc trở về, ở trên đường gặp được Chung Tử Mặc.
Hiện tại cô muốn thoát khỏi những ác mộng kia vĩnh viễn, có thể có cuộc sống của riêng mình. Cô tự nói với mình phải cố gắng sống tốt, trôi qua vui vẻ, cố quý trọng sự tự do đến trễ này.
Cô không đến trường nữa. Cho nên sau khi trở lai ba tháng, cô từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu đi ra ngoài học tập một chút kĩ năng sinh tồn. Người muốn sống luôn cần phải như vậy!
Cô không có bao nhiêu lí tưởng, chỉ muốn có một tiệm bán hoa nhỏ ấm áp, mỗi ngày cùng hoa làm bạn đến hết cả đời này, cũng không có gì là không tốt! Ít nhất những bông hoa xinh đẹp kia giúp cô bình tâm lại. (edit tới đoạn này mắt có chút ươn ướt, dù saoNhược Tuyết vẫn là cô gái đáng thương nhất, cuộc đời thường không như người ta muốn….haiz )
Không để ý đến lời bàn tán của người xung quanh,Nhược Tuyết ngẩng đầu đi qua họ.Mặc cho những lời đồn đãi có thể gây tổn thương ấy, vì họ là những người ngoài cuộc cô không quan tâm họ nói gì.
Tâm đau bị vây hãm, khắp nơi trong thiên hạ đều là nhà tù; tâm an ổn nhà nhỏ lùn ngói vẫn là thiên đường, bởi vì vô năng vi lực (không có cách nào) cho nên thuận theo tự nhiên. Bởi vì tâm không có chỗ dựa nên thích nghi trong mọi hoàn cảnh.
Những đạo lý này,Nhược Tuyết đã sớm hiểu!
"Nhược Tuyết , em không sao chớ?" Ở cách xa đám phụ nữ kia, Chung Tử Mặc tỉ mỉ quan sát nét mặt Nhược Tuyết không có gì thay đổi, nhẹ giọng nói. Dù tỉnh táo thế nào, cô thủy chung vẫn là một cô gái, làm sao có thể không quan tâm. Nhưng anh không quan tâm người khác nói gì. Thật không quan tâm.
Anh và Nhược Tuyết cùng nhau lớn lên, rất hiểu cô. Nếu như không phải có nỗi khổ khó nói, cô sẽ không làm cái chuyện làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, huống chi nhà họ Lăng luôn rất hòa thuận, yêu thương lẫn nhau,Nhược Tuyết không giống như họ nói là máu lạnh vô tình.
“Anh Tử Mặc, cảm ơn anh, em không sao, về sau chúng ta không nên gặp nhau nhiều.” Ở khúc quanh chỗ thang máy,Nhược Tuyết dừng lại. Nếu như anh Tử Mặc cứ khư khư cố chấp như vậy nhất định sẽ có nhiều người nói hơn nưa, cô không quan tâm nhưng anh không như vậy. Anh có cuộc sống của anh, bọn họ giờ đây không thể trở về thời gian trước được nữa, anh vẫn là anh nhưng cô không còn là cô nữa rồi!
Khoảng cách giữa bọn họ là trời và đất, rất khác biệt! Làm sao có thể gần lại? Hơn nữa cũng không cần thiết phải như vậy! Cô chỉ thích cuộc sống tĩnh lặng như thế này, vậy là đủ rồi.
“Nhược Tuyết không nên như vậy!” Chung Tử Mặc thấy trong mắtNhược Tuyết có khoảng cách và cự tuyệt, vội vàng kéo cô lại, đặt tay trên đôi vai của côm tâm tình có chút kích động.
“Anh mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì nhưng em trong cảm nhận của anh, em vẫn như trước kia,Nhược Tuyết không có thay đổi.Nhược Tuyết coi như em không hiểu tâm ý của anh, chỉ cần có thể thử tiếp nhận anh, để cho chúng ta bắt đầu lại, được không? Anh muốn chăm sóc em. Cho anh cơ hội này, anh nhất định chăm sóc em thật tốt….”
Trước kia anh không hiểu loại rung động đó, cảm giác này chính là thích một người, cho nên anh cố ý bỏ quên cô, chờ khi anh hiểu được, cô đã xa cách. Gặp lại lần nữa, anh tưởng cô đã có chồng chỉ có thể cảm thán trời cao an bài nhưng không nghĩ tới cuối cùng cô lại trở về bên cạnh anh.
Cho nên mặc kệ như thế nào, anh nhất định phải bắt lấy cơ hội này, anh không muốn mình hối hận lần nữa.Nhược Tuyết có thể cho anh cũng như cho em một cơ hội hay không?
Ngữ điệu dịu dàng của đối phương làm cho trái tim của cô khẽ rung lên, giống như để cho cô quay lại khoảng thời gian trước….anh trai, cô, còn có anh cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi học, đêm mùa hè cùng nhau ngắm sao, sáng sớm mùa đông chơi bóng trong sân chung cư…ngày ngày trôi qua đơn giản nhưng đều vui vẻ.
Nhưng cô đã không còn là cô nữa! Mọi chuyện ngày hôm qua đã như bông hoa tàn đi, chỉ còn nhớ lại, vô tận nhớ lại. Cô không ngờ anh Tử Mặc đối với cô lại có tình cảm! Có lẽ không phải là không biết mà chỉ là cô cự tuyệt thừa nhận cảm giác này mà thôi!
Cô là cô gái thời đại, trong suy nghĩ mong muốn có một bạch mã hoàng tử không nhất thiết là giàu có nhưng nhất định phải yêu cô, bọn họ cùng đi ra ngoài mua thức ăn, cùng nhau xem ti vi, có thể sinh hai đứa nhỏ đáng yêu giống như cha mẹ cô.
Cô thích trải qua một cuộc sống đơn giản mà vui vẻ.
Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước! Giấc mộng của cô sáu năm trước đã tan vỡ, cũng không thể nữa rồi!
“Thật xin lỗi, anh Tử Mặc. Chúng ta không thể nào, vĩnh viễn không thể nào!”. Nếu muốn cự tuyệt vậy thì một lần nói rõ đi! Để cho anh cũng chết tâm.
Chữ tình rất khó mà nếm trải! Mà cô, miễn dịch với chữ tình rồi. Tình yêu sâu như vậy cô không chịu nổi trách nhiệm, cũng không muốn làm trễ nãi anh!
“ Nhược Tuyết không cần vội cự tuyệt anh như thế có được không? Chưa thử làm sao biết không được?”Nhược Tuyết lạnh nhạt vô tình cự tuyệt khiến Chung Tử Mặc rất đau lòng.
“Anh Tử Mặc, có một số việc không cần thử cũng đã biết kết cục của nó!” Giống như cô, một kiếp nạn đó lòng cô đã vỡ nát không thể hàn gắn lại được rồi. Có một số người một số việc, cô không muốn nhớ lại nữa!
Nhớ lại sẽ là bi thương, giống như cái gai bén nhọn đâm vào lòng đau đến mơ hồ. Vết thương kia vĩnh viễn không thể lành, mỗi lần nghĩ đến sẽ đau tận tim cang.
Có một ít thứ không phải chỉ cần thời gian có thể chữa được! Đặc biệt là vết thương trong lòng. Huống chi hiện tại cô mới từ trong địa ngục bước ra ngoài, ngày mai như thế nào cũng chưa biết!
“Nhược Tuyết những năm qua làm sao em thay đổi nhiều như vậy?” Nét mặt của cô vẫn lạnh nhạt như vậy, từ sau khi cô chuyển về đây, anh chưa bao giờ thấy cô cười. Dù là anh đã thổ lộ cõi lòng nhưng cô vẫn vậy.
Năm đó cô là cô gái đáng yêu hoạt bát, ngọt ngào mà lương thiện nhưng bây giờ có mấy phần là một phụ nữ thành thục kiều mị, có sức hút, gương mặt óng ánh trong suốt luôn có chút đau đớn không thể tan đi được.
Một người nếu không bị tổn thương sẽ không thay đổi như vậy.Nhược Tuyết những năm qua rốt cuộc có chuyện gì? Lúc nào em mới nói cho anh biết?
“Luôn luôn thay đổi, nếu không thời gian thay đổi sẽ không có bất kì ý nghĩa.” Cô hạ mí mắt nhẹ giọng nói.
"Nhược Tuyết ” Chung Tử Mặc nghiêng người cầm tay cô, ngữ điệu tận lực thả xuống: “Không có liên quan, chỉ cần em còn độc thân một ngày, anh một mực chờ đợi em, đợi em một ngày kia nguyện ý mở rộng vòng tay, mở rộng tấm lòng với anh”
Cô ngẩng mặt lên lặng lẽ thu cánh tay mình, mỉm cười: “Anh Tử Mặc, không nên như vậy. Em không đáng giá. Anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn.” Tình cảm như vậy cô không nhận nổi.
"Em không phải là anh, làm sao biết có đáng giá hay không? Nhược Tuyết, để thời gian chứng minh tất cả có được hay không?" Đem tay của cô cường ngạnh kéo trở về, Chung Tử Mặc không muốn buông tay.
"Anh Tử Mặc . . . . ."Nhược Tuyết nhắm mắt lại rồi lại mở ra, anh làm sao cố chấp như vậy, nghe không hiểu lời của cô sao? Cô đều cự tuyệt rõ ràng như vậy! Nhưng lời nói sâu hơn nặng hơn cô không nói ra được!
"Chúng ta không thích hợp, không cần lãng phí thời gian nữa được không?" Vấn đề của bọn họ lại trở về như thời điểm trước.
"Nhược Tuyết . . . . . .” Chung Tử Mặc đang muốn mở miệng nói thêm thì cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.
“Tử Mặc, sao con lại ở chung với cô ấy?” Một tiếng thét chói tai truyền đến,Nhược Tuyết vội tránh tay của anh ra: “Mẹ Chung.”
Người bên ngoài là mẹ của Chung Tử Mặc, cùng với một cô gái tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ công sở màu xám nhạt chỉnh tề, gương mặt cười yếu ớt cùng với tự tin làm cho người ta thoạt nhìn liền biết là con gái tốt của người ta.
“Tử Mặc, con có biết Úc Tú tới bao lâu rồi không? Người ta vì con mà trở về, giờ thì sao con lại ở cùng loại phụ nữ này một chỗ!” Mẹ Chung đối với Nhược Tuyết khóe mắt cũng không hạ xuống, thẳng đến chỗ con trai trước mặt miệng tả oán nói.
“Mẹ nói chuyện có thể khách khí một chút không? Cái gì là cái loại phụ nữ kia? Gọi cô ấy là Nhược Tuyết có được hay không? Chúng con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau chẳng lẽ mẹ già đến mức lãng quên như vậy sao?” Thấy bộ dạng Nhược Tuyết cúi đầu không nói lời nào, lần đầu tiên Chung Tử Mặc cảm giác mẹ mình thật sự là quá đáng! Trước khi nhà họ Lăng gặp chuyện không may, cha mẹ hai nhà vẫn rất thân thiết nhưng bây giờ lại trở nên chanh chua như vậy! Đây là cái gì chứ? Xã hội này nhân tình trở nên làm cho người ta không thể tin được!
“Mẹ mặc kệ! Mỗi lần Úc Tú tới con luôn lấy cớ từ chối không chịu ở nhà. Bây giờ người ta đi về, con đưa đi!” Mẹ Chung đẩy Thẩm Úc Tú tới trước mặc Chung Tử Mặc.
Nếu là lúc trước bà cũng rất thích cô gái khéo léo Nhược Tuyết này đáng tiếc hiện tại không giống ngày xưa nữa. Nhà họ Lăng căn bản không xứng với con trai nhà bà. Huống chi hiện tại có nhiều lời đồn đãi khó nghe như vậy, bà làm sao có thể đồng ý cho con trai mình ở chung chỗ với người phụ nữ này chứ? Vĩnh viễn không thể nào.
Chỉ có gia thế của Thẩm Úc Tú trong sạch, công việc với lại rất hiếu thuận mới xứng với con trai nhà họ Chung mà thôi!
“Úc Tú, em nên trở về đi thôi. Tối nay tôi còn có chuyện phải đi trước!” ThấyNhược Tuyết đã im lặng đi tới cửa thang máy bấm đi lên tầng trên, Chung Tử Mặc kéo tay của mẹ ra đi theo sau.
“Không sao đâu a dì, con có thể tự bắt xe đi về” Vẻ mặt cười yếu ớt của Thẩm Úc Tú biến sắc khó coi. Cô thích Chung Tử Mặc nhưng anh lại đối với cô không có vẻ gì nhiệt tình ngoài tình cảm bạn bè. Được rồi nếu là người mình thích vậy thì không nên quá căng thẳng cho nên cô vẫn luôn chủ động tới nhà tìm anh nhưng số lần thấy mặt nhau không nhiều, ngược lại càng ngày càng hợp với mẹ Chung!
Nhưng hôm nay anh lại ở ngay trước mặt một cô gái khác cự tuyệt đưa cô về, cô cũng là người biết tự ái! Cô gái kia thoạt nhìn xin đẹp mỏng manh! Nhưng chẳng phải không được mẹ Chung thích hay sao? Cho dù là bọn họ cùng nhau lớn lên thì thế nào đây?
“Chung Tử Mặc, con đứng lại cho mẹ. Con dám gần người phụ nữ kia một bước mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con!” Mẹ Chung thẹn quá hóa giận, bà cũng không tin.
Quả nhiên Chung Tử Mặc ngừng lại trơ mắt nhìn Nhược Tuyết vào thang máy đi lên. Vốn làNhược Tuyết vẫn cự tuyệt anh hôm nay mẹ anh náo loạn như vậy, chuyện này càng trở nên không rõ ràng rồi.
“Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy!” Phụ nữ có phải đều không nói lí như vậy? Nếu người này không phải mẹ của anh, anh thật muốn bất chấp mà đi!
“Con coi mẹ là cái gì, dù sao con không thể ở chung với Lăng Nhược Tuyết được! Bằng không đừng nhận ta là mẹ con. Hiện tại đưa Úc Tú trở về” Mẹ Chung đây đẩy con trai.
“Mẹ sao mẹ lại phiền như vậy? Con không có thời gian! Công ty còn có chuyện tối nay con không về ăn cơm!” Chung Tử Mặc đẩy mẹ ra sải bước rời đi.
“Con…thật là tức chết mẹ rồi! Thật là nuôi con uổng phí rồi. Trưởng thành cứng cáp rồi lời mẹ nói không thèm nghe! Rõ là…thật tức chết mẹ rồi!” Mẹ Chung nhìn bóng lưng con trai đi xa dần, tức giận vô cùng!
“Dì Chung, dì đừng kích động. Để cho anh ấy yên lặng một chút đi!Con thật sự không sao, dì không cần tức giận, con đưa dì lên nghỉ ngơi thật tốt. Không cần tức giận nữa.” Thẩm Úc Tú nhìn thấy mẹ Chung giận đến toàn thân phát run vội tới an ủi.
Kể từ sau khi chia tay Chung Tử Mặc, Nhược Tuyết cố ý không gặp mặt anh ta nữa, ngay cả anh nhấn chuông cửa cô cũng không để ý. Nếu quyết định muốn phủi sạch quan hệ vậy thì kiên quyết đi! Thái độ mẹ Chung rõ ràng nhìn cô đều là khinh thường, cô cần gì phải tự tìm khổ cho mình, làm liên lụy anh Tử Mặc? Không cần thiết, thật không nên!
Bạn bè, giữa bọn họ chỉ là bạn bè không thể hơn nữa! Mà cô căn bản không cần bạn bè! Nếu như không phải do không bỏ được căn nhà có nhiều kỉ niệm này, cô nhất định sẽ không ở đây.
Nơi này có tuổi thơ cùng thanh xuân hạnh phúc của cô, chỉ có ở đây cô mới cảm nhận được lòng mình còn nhúc nhích, chỉ có ở nơi này cô mới cảm giác có chút ấm áp.
Về phần người khác muốn nói thế nào để mặc bọn họ nói đi. Cô đã chết lặng rồi thật không quan tâm.
Nhưng gần đây thân thể của cô có gì đó không đúng lắm! Đặc biệt là buổi sáng luôn có cảm giác nôn mửa.
Có phải do thời tiết quá nóng nên dạ dày cũng không thoải mái không?
Hôm nay sáng sớm, lúc Nhược Tuyết súc miệng, một loạt cảm giác buồn nôn lại tới! Sau khi nôn một hồi, cô hướng đến bồn rửa tay, đôi tay vuốt vuốt dạ dày, ngẩng đầu lên, từ từ nhìn gương mặt tái nhợt trong gương chợt ngẩn người.
Cô sao rồi? Có phải là ngã bệnh không? Từ nhỏ đến lớn mặc dù thân thể cô không có khỏe mạnh bao nhiêu nhưng ngã bệnh thì rất ít.
Có lẽ gần đây ăn uống không bình thường cho nên mới như vậy! Vậy hôm nay lúc rảnh nên tới bệnh viện kiểm tra đi! Mặc dù sống chỉ có một mình nhưng cô phải cố gắng sống thật tốt, đó là nguyện vọng cuối cùng của anh trai và cha mẹ, cô sao có thể không chăm lo cho bản thân để cho họ bên kia không an tâm đây? Cô sẽ không như thế!
Nhưng chuyện này hình như vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của Nhược Tuyết .
Khi cô đi đến khoa nội của bệnh viện, cùng với gương mặt nghiêm túc của nữ bác sĩ nói với cô triệu chứngKhi nàng đi tới bệnh viện cúp nội khoa, cùng cái đó mặt nghiêm túc bác sĩ nữ sau khi cô nói xong triệu chứng, bác sĩ kia cũng không hỏi gì thêm nữa, yên lặng nhìn mặt cô nửa buổi không nói lời nào.
“Bác sĩ có phải bệnh rất nghiêm trọng không?”Nhược Tuyết ngẩng đầu không rõ hỏi chân tướng, nhìn bác sĩ cô tùy tiện hỏi một chút tình huống này không có kiểm tra gì cả, không thể như vậy mà biết bệnh của cô chứ? Nhưng tại sao có loại ánh mắt kì quái nhìn cô đây?
Bác sĩ nhìn tuổi của Nhược Tuyết trong bệnh án của cô, cô chưa kết hôn. Nhưng nhìn cô bé này không giống như là đầu óc không có linh hoạt!
“Bác sĩ…”Nhược Tuyết lần nữa lên tiếng. Bây giờ bác sĩ xem bệnh đều kì quái như vậy sao? Không kiểm tra cũng không hỏi han, chỉ sử dụng ánh mắt có thể biết bệnh nhân bệnh gì? Thật là thần kì a!
“ Lăng tiểu thư, xin hỏi cô có quan hệ thân mật với nam giới sao?” Hỏi như vậy có hiểu chưa?
“Không có” Dạ dày cô không thoải mái thì liên hệ gì tới nam giới? Chứng bệnh không liên quan xa vậy chứ?
"Vậy có qua sinh hoạt tình dục không?" Được rồi, có lẽ là bây giờ mọi người thích chơi trò tình một đêm, lại vừa kích thích vừa không có gánh nặng, nhưng thời điểm chơi lại không dùng các biện pháp an toàn?
“Ừ! Bác sĩ, bệnh của tôi có liên hệ tới cái đó sao?”Nhược Tuyết mặt tái nhợt mất tự nhiên chợt đỏ ửng. Rốt cuộc đây là chuyện gì! Chuyện đó thật là lâu rồi! Hơn nữa căn bản mấy năm qua cô không hề có đau bụng?
“Được rồi, tôi hỏi cô một vấn đề, kinh nguyệt của cô bao lâu rồi chưa tới!” Bác sĩ đem bệnh án khép lại, giống như chờ đáp án của Nhược Tuyết .
"Cái này. . . . . ." Mãi cho đến khi người ta nhắc nhở,Nhược Tuyết mới nhớ tới, kinh nguyệt của cô tháng này vẫn chưa tới! Thời gian mới trở về cô căn bản không có biện pháp cũng như không có nhiều thời gian để ý tới chuyện này, mỗi này đều đắm chìm trong những nỗi đau bên trong.
Bác sĩ nhắc nhở để cho cô phải suy nghĩ lại. Chẳng lẽ bác sĩ dự đoán vậy sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Vừa nghĩ tới cô bắt đầu rối lên.
Mà sự thật kia sẽ làm cô lần nữa rơi vào vực sâu…
“Lăng tiểu thư, cô trước tiên nên đi phụ khoa khám đi! Nếu như không có vấn đề thì trở lại chỗ này tìm tôi” Còn làm kiểm tra gì nữa, thái độ của cô nói lên tất cả. Nhưng sao cô lại hồ đồ như thế?
Mặt Nhược Tuyết tái nhợt cầm bệnh án của mình lên, theo sự chỉ dẫn của y tá đi lên khoa phụ sản kiểm tra. Trong suốt quá trình kiểm tra đầu óc của cô vẫn rối rắm.
Bác sĩ hỏi cô một câu cô đáp một câu, giống như hiện tại bác sĩ cầm tờ báo cáo mới kiểm tra: “Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư…” Nữ bác sĩ lên tiếng hỏi nhiều lần thế nhưng cô lại ngẩn người? Có phải quá vui mừng không?
Làm bác sĩ đã lâu thường thấy bệnh nhân sau khi biết mình mang thai thường có tâm tình rất phong phú nhưng vị Lăng tiểu thư nay phản ứng lại không bình thường. Vui mừng sao? Giống như không có. Mất hứng, cũng không phải. Cô giống như chìm đắm trong tâm tình của mình mà như không thể thoát ra.
“Lăng tiểu thư, trong bụng cô đứa bé đã được 18 tuần rồi. Bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên hiện tượng không rõ, cũng không biết các người làm cha mẹ thế nào, nếu không muốn đứa bé cũng không cần phải vậy, khiến cho đứa bé trong bụng chịu khổ theo. Nếu đã không muốn nên sớm tới bệnh viện. Như bây giờ tôi có chút lo lắng không gánh nổi.” Thấy Nhược Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu, bác sĩ lập tức tỏ thái độ bất mãn.
Làm mẹ như vậy thật quá đáng rồi, rõ ràng có bầu 4 tháng lại gầy như vậy, thân thể như thế làm sao có thể cho một đứa bé khỏe mạnh? Cô biết hiện…
“Bác sĩ, tôi có đứa bé sao?” Lòng Nhược Tuyết giờ phút này chìm đến tận đáy! Giống như bác sĩ đang nói ‘đầm rồng hang hổ’. Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Không thể nào?
“Bác sĩ có phải nhầm chỗ nào không? Tại sao có thể như vậy?” Tâm tình Nhược Tuyết kích động. Cô chợt đứng lên đôi tay cầm tay bác sĩ thật chặt. Cô không tin, không thể tin được.
“Lăng tiểu thư, cô không nên kích động như thế. Báo cáo không sai. Cô bình tĩnh một chút đi! Người kia đâu sao không đi cùng cô?” Bác sĩ thấy Nhược Tuyết kích động như thế, thấy cô có một mình chẳng lẽ bị những tên đàn ông xấu kia lừa mà không biết chứ? Nhưng xem cô không giống loại phụ nữ tùy tiện lên giường cùng đàn ông!
“Bác sĩ cầu xin người giúp tôi, đứa bé này không thể có được, không thể. Giúp tôi…” Biết trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại thì phản ứng đầu tiên của Nhược Tuyết là không thể chấp nhận, có lẽ không phải là đứa bé, là một ma quỷ! Đúng vậy là ma quỷ!
Một ma quỷ đáng sợ!
"Lăng tiểu thư, trước hết cô tỉnh táo lại và nghe tôi nói có được không…” Nghe được tiếng phản ứng kịch liệt trong phòng, y tá bên ngoài tiến vào, hợp lực giữ chặtNhược Tuyết trên ghế.
Hai mươi phút sau,Nhược Tuyết đi theo y tá trong phòng làm việc đi ra, cả người mất hồn đi đến hành lang bệnh viện, ngay cả đụng phải người đi ngang cũng không hề biết.
Giờ phút này, cô thà mình không có tri giác hoàn hảo!
"Lăng tiểu thư, con của cô đã lớn như vậy, chỉ có thể phẩu thuật giản sản. Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, xét thấy đứa bé thuộc về hai bên nam nữ nên về sau nêu có truy cứu trách nhiệm, cha đứa bé cũng cần kí tên đồng ý chúng tôi mới có thể tiến hành. Nếu như có thể, sau khi kí tên chúng ta tiến hành cho nằm viện để giải phẫu, cô suy nghĩ kĩ trước đi?
Nam nữ hai bên ký tên? Ha ha, cô đi đâu để tìm cha đứa bé? Cho dù có chết cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông kia! Cũng không cần nữa! Sau khi anh ta đối với cô như thế cô căn bản không có biện pháp gặp lại anh! Cô không có cách!
Cô phải làm sao? Làm sao? Hai tay đặt lên trên bụng, đứng ở cửa bệnh viện, cô không biết mình phải đi đâu?
Cô chưa bao giờ suy nghĩ trong bụng của cô lại có đứa bé! Thế nhưng đứa bé….
Đứa bé này là kết quả buổi tối ngày hôm đó! Ở dưới tình huống như thế cho nên cô có đứa bé của anh!? Chẳng lẽ ông trời cũng không thả cô sao? Tại sao vất vả như thế cô mới thoát được ác ma, sau lại để lại kết quả như thế này? Tại sao không buông tha cho cô?
Kể từ ngày sau khi cùng anh một chỗ, cô vẫn luôn đúng hạn dùng thuốc tránh thai, dù từ sau khi trở lại từ Zurich bọn họ cũng chưa có cùng nhau nhưng chuyện này cô không bao giờ quên uống. Bởi vì cô không biết anh thời điểm nào lại muốn cô. Cô cũng không chịu nổi việc mang thai.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dưới tình huống như thế cô lại có đứa bé! Đây là chuyện giễu cợt cỡ nào! Còn có chuyện làm người ta không thể tin nổi? Nhưng lại đang xảy ra trên người Lăng Nhược Tuyết cô!
Cô phải làm sao đây? Mặc kệ thế nào, đứa bé không thể giữ lại, tuyệt đối không được.
"Tiểu thư, cô không sao chớ?" Hai chân giống như là không có ý thức một cái đạp xuống bậc thang, sau đó cả người giống như là mất đi trọng tâm lảo đảo, mắt thấy sắp té nhào xuống đất, một đôi bàn tay đỡ cô.
"Cám ơn!" Rốt cuộc hồi hồn Nhược Tuyết cúi đầu nói cảm ơn, tóc thật dài che kín mặt, làm cho người ta không thấy rõ mặt của cô.
"Không có gì, cẩn thận một chút." Buông cô ra, người đàn ông kia bước đi.
Nếu như vừa rồi cứ như vậy mà té xuống, có lẽ đứa bé thuận nước đẩy thuyền mà mất đi chứ? Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt,Nhược Tuyết không để cho lệ mình rơi xuống, bởi vì cô tự nhủ sẽ không vì chịu không nổi mà khóc nhưng không có cách nào, lệ cứ thế mà tuông.
“Này, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu không biết thời gian của tôi quý báu cỡ nào hả?
Nghiêm Quân Hạo bất mãn hướng về phía để cho anh đợi lâu, bạn bè kiêm đồng nghiệp Lôi Chấn Nam, nếu như không phải là cậu ta mãnh liệt uy hiếp anh, anh sẽ không tới tham gia cái hội thảo y khoa không có ý nghĩa này. Nghiêm Quân Hạo anh đời này không chạy khỏi bị người ta uy hiếp! Đường đường là đại thiếu nhà họ Nghiêm lại suy sụp đến mức này!
“Quân Hạo mới vừa rồi không thấy mình đang làm chuyện tốt sao? Bây giờ người đi bộ đều không chịu chú tâm nhìn đường! Cậu xem cô ấy không phải muốn làm xe ủi đấy chứ?” Lôi Chấn Nam vừa nói vừa nhìn cô gái kia, cho dù là mặt cô anh cũng không có thấy rõ, nhưng anh cảm giác người con gái kia trên người giống như có nhiều bi thương cùng khổ sở!
“Cậu thật nhàm chán..." Nghiêm Quân Hạo đang muốn mở miệng mắng to thì thấy bóng dáng quen thuộc lập tức ngừng lại, sau đó nhìn ánh mắt của bạn tốt khó hiểu hướng đến cô gái đang chạy như bay kia.
Đáng tiếc bác sĩ Nghiêm lại chậm một bước, cô gái kia đã ngồi lên taxi đi rồi.
Dưới ánh nắng chói chang, chỉ có một khuôn mặt đàn ông ảo não. Trời ạ Nghiêm Quân Hạo anh tuyệt đối không nhìn nhầm, cô gái vừa rồi là Lăng Nhược Tuyết , tuyệt đối không sai!
Chuyện của cô và Lương Úy Lâm anh có nghe qua. Từ đáy lòng mà nói anh quả thật không muốn người bạn tốt của mình lại đối đãi với một cô gái như vậy, thật sự quá đáng. Không trách được bị người ta bắn một phát, thiếu chút nữa trúng tim.
Đêm hôm đó anh vội vàng vào phòng phẫu thuật, người đàn ông đó bởi vì mất máu quá nhiều thiếu chút nữa là ngất đi, sau khi đi đến chứng kiến như vậy trên mặt anh lại lộ ra nụ cười.
“Ai làm đây?” Trên đời này người có thể gần gữi Lương Úy Lâm còn chưa ra đời huống chi lại có thể làm cậu ta bị thương nặng như vậy. Trừ những hộ vệ thân cận nhất vậy chỉ còn một khả năng…
Đàn ông không có phòng bị nhất là lúc lên giường cũng phụ nữ, mà người phụ nữ có thể lên giường cùng Lương Úy Lâm không đoán cũng biết là ai, nhưngNhược Tuyết có khả năng sao?
"Còn có ai!" Lương Úy Lâm nặng nề nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Chậm một chút, Nghiêm Quân Hạo đối vớiNhược Tuyết có chút sùng bái cực điểm! Rốt cuộc cũng có một người làm cho người đàn ông này bị thương nặng như vậy, chuyện gì đây hả?
Đáng tiếc sau đó anh lại không thấyNhược Tuyết nữa! Theo như tin tức biết được Lương Úy Lâm để cô ấy đi rồi!
A, thật là buồn cười! Lương Úy Lâm lại có thể bỏ qua người làm cho cậu ta chảy máu, hơn nữa là một người phụ nữ trói gà không chặt, điều này nói lên cái gì đây?
"Quân Hạo, thế nào? Cậu biết cô gái kia sao?" Lôi Chấn Nam kịp tò mò hỏi. Nghiêm Quân Hạo quanh năm không có ở trong nước, không thể nào khi vừa trở lại liền gặp phải người quen chứ?
"Rất giống một người bạn mà thôi." Nghiêm Quân Hạo khẽ cười nói. Có lẽ là chuyện tốt, không biết có phải không đây? Nhược Tuyết tới bệnh viện để làm gì? Một chuyện cần truy xét! Lương Úy Lâm có lẽ tôi sẽ cho cậu một tin vui đây! Cậu có tin hay không?
“Bạn bè?” Lôi Chấn Nam nhún vai.
"Đúng rồi, Chấn Nam, lập tức giúp mình tra một chút về người này hôm nay ở bệnh viện có chuyện gì." Vừa đi, Nghiêm Quân Hạo vừa giao phó.
"Không thành vấn đề, một canh giờ sau mình để cho bọn họ đem tài liệu đi lên cho cậu."
Nam nữ trong thiên hạ đều giống nhau, sau khi bị thương, điều duy nhất cần làm là trở về nhà mình để chữa đi vết thương đó. Nhà và cha mẹ vĩnh viễn là lựa chọn duy nhất.
Mặc dù Nhược Tuyết không có cha mẹ, không có anh trai nhưng cô còn có nơi này, là nhà của cô trước đây. Vì đã rời đi 6 năm sau đó trở về nơi gọi là nhà này, chỉ có ở nơi này cô mới thấy được an ủi, vết thương sâu nặng này cô cần phải chữa trị để bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngày đó, cô khóc cực kì lâu, lâu đến khi mặt trời thay thế ánh trăng sáng, cô khóc trước mộ anh mình lâu đến có thể làm cho cô bất tỉnh, nhưng không có cô không hề bất tỉnh mà khi cô bình tĩnh lại thì mặt trời đã chói mắt.
Hiện tại ở thế giới này, cô thật sự chỉ có một mình cô thôi. Một người vẫn có thể sẽ sống tốt phải không? Chỉ trừ ở cùng chung cư của cô có mấy bà cô vẫn hay nói sau lưng người khác, thỉnh thoảng nói những lời không dễ nghe làm cho người ta có chút không vui. Ví như hiện tại:
“Bà xem. Con gái nhà họ Lăng lại cùng Tử Mặc đi ngoài rồi.”
“Tử Mặc này cũng thật là bên ngoài có nhiều cô gái tốt như vậy tại sao cố tình không muốn lại ở cùng một người phụ nữ?”
“Thật là, ai biết những năm này bên ngoài làm chuyện gì người người không thấy được, thật là nhẫn tâm, người thân qua đời không trở lại bây giờ còn mặt mũi nào mà ở lại nơi này.”
“Ai, nghe bảo vợ bé sẽ không có kết quả tốt.”
Nhược Tuyết mới từ trên xe của Chung Tử Mặc bước xuống, một đám phụ nữ ở vườn hoa trò chuyện lập tức ồn ào lộn xộn.
Cô mới vừa từ nơi làm việc trở về, ở trên đường gặp được Chung Tử Mặc.
Hiện tại cô muốn thoát khỏi những ác mộng kia vĩnh viễn, có thể có cuộc sống của riêng mình. Cô tự nói với mình phải cố gắng sống tốt, trôi qua vui vẻ, cố quý trọng sự tự do đến trễ này.
Cô không đến trường nữa. Cho nên sau khi trở lai ba tháng, cô từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu đi ra ngoài học tập một chút kĩ năng sinh tồn. Người muốn sống luôn cần phải như vậy!
Cô không có bao nhiêu lí tưởng, chỉ muốn có một tiệm bán hoa nhỏ ấm áp, mỗi ngày cùng hoa làm bạn đến hết cả đời này, cũng không có gì là không tốt! Ít nhất những bông hoa xinh đẹp kia giúp cô bình tâm lại. (edit tới đoạn này mắt có chút ươn ướt, dù saoNhược Tuyết vẫn là cô gái đáng thương nhất, cuộc đời thường không như người ta muốn….haiz )
Không để ý đến lời bàn tán của người xung quanh,Nhược Tuyết ngẩng đầu đi qua họ.Mặc cho những lời đồn đãi có thể gây tổn thương ấy, vì họ là những người ngoài cuộc cô không quan tâm họ nói gì.
Tâm đau bị vây hãm, khắp nơi trong thiên hạ đều là nhà tù; tâm an ổn nhà nhỏ lùn ngói vẫn là thiên đường, bởi vì vô năng vi lực (không có cách nào) cho nên thuận theo tự nhiên. Bởi vì tâm không có chỗ dựa nên thích nghi trong mọi hoàn cảnh.
Những đạo lý này,Nhược Tuyết đã sớm hiểu!
"Nhược Tuyết , em không sao chớ?" Ở cách xa đám phụ nữ kia, Chung Tử Mặc tỉ mỉ quan sát nét mặt Nhược Tuyết không có gì thay đổi, nhẹ giọng nói. Dù tỉnh táo thế nào, cô thủy chung vẫn là một cô gái, làm sao có thể không quan tâm. Nhưng anh không quan tâm người khác nói gì. Thật không quan tâm.
Anh và Nhược Tuyết cùng nhau lớn lên, rất hiểu cô. Nếu như không phải có nỗi khổ khó nói, cô sẽ không làm cái chuyện làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, huống chi nhà họ Lăng luôn rất hòa thuận, yêu thương lẫn nhau,Nhược Tuyết không giống như họ nói là máu lạnh vô tình.
“Anh Tử Mặc, cảm ơn anh, em không sao, về sau chúng ta không nên gặp nhau nhiều.” Ở khúc quanh chỗ thang máy,Nhược Tuyết dừng lại. Nếu như anh Tử Mặc cứ khư khư cố chấp như vậy nhất định sẽ có nhiều người nói hơn nưa, cô không quan tâm nhưng anh không như vậy. Anh có cuộc sống của anh, bọn họ giờ đây không thể trở về thời gian trước được nữa, anh vẫn là anh nhưng cô không còn là cô nữa rồi!
Khoảng cách giữa bọn họ là trời và đất, rất khác biệt! Làm sao có thể gần lại? Hơn nữa cũng không cần thiết phải như vậy! Cô chỉ thích cuộc sống tĩnh lặng như thế này, vậy là đủ rồi.
“Nhược Tuyết không nên như vậy!” Chung Tử Mặc thấy trong mắtNhược Tuyết có khoảng cách và cự tuyệt, vội vàng kéo cô lại, đặt tay trên đôi vai của côm tâm tình có chút kích động.
“Anh mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì nhưng em trong cảm nhận của anh, em vẫn như trước kia,Nhược Tuyết không có thay đổi.Nhược Tuyết coi như em không hiểu tâm ý của anh, chỉ cần có thể thử tiếp nhận anh, để cho chúng ta bắt đầu lại, được không? Anh muốn chăm sóc em. Cho anh cơ hội này, anh nhất định chăm sóc em thật tốt….”
Trước kia anh không hiểu loại rung động đó, cảm giác này chính là thích một người, cho nên anh cố ý bỏ quên cô, chờ khi anh hiểu được, cô đã xa cách. Gặp lại lần nữa, anh tưởng cô đã có chồng chỉ có thể cảm thán trời cao an bài nhưng không nghĩ tới cuối cùng cô lại trở về bên cạnh anh.
Cho nên mặc kệ như thế nào, anh nhất định phải bắt lấy cơ hội này, anh không muốn mình hối hận lần nữa.Nhược Tuyết có thể cho anh cũng như cho em một cơ hội hay không?
Ngữ điệu dịu dàng của đối phương làm cho trái tim của cô khẽ rung lên, giống như để cho cô quay lại khoảng thời gian trước….anh trai, cô, còn có anh cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đi học, đêm mùa hè cùng nhau ngắm sao, sáng sớm mùa đông chơi bóng trong sân chung cư…ngày ngày trôi qua đơn giản nhưng đều vui vẻ.
Nhưng cô đã không còn là cô nữa! Mọi chuyện ngày hôm qua đã như bông hoa tàn đi, chỉ còn nhớ lại, vô tận nhớ lại. Cô không ngờ anh Tử Mặc đối với cô lại có tình cảm! Có lẽ không phải là không biết mà chỉ là cô cự tuyệt thừa nhận cảm giác này mà thôi!
Cô là cô gái thời đại, trong suy nghĩ mong muốn có một bạch mã hoàng tử không nhất thiết là giàu có nhưng nhất định phải yêu cô, bọn họ cùng đi ra ngoài mua thức ăn, cùng nhau xem ti vi, có thể sinh hai đứa nhỏ đáng yêu giống như cha mẹ cô.
Cô thích trải qua một cuộc sống đơn giản mà vui vẻ.
Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước! Giấc mộng của cô sáu năm trước đã tan vỡ, cũng không thể nữa rồi!
“Thật xin lỗi, anh Tử Mặc. Chúng ta không thể nào, vĩnh viễn không thể nào!”. Nếu muốn cự tuyệt vậy thì một lần nói rõ đi! Để cho anh cũng chết tâm.
Chữ tình rất khó mà nếm trải! Mà cô, miễn dịch với chữ tình rồi. Tình yêu sâu như vậy cô không chịu nổi trách nhiệm, cũng không muốn làm trễ nãi anh!
“ Nhược Tuyết không cần vội cự tuyệt anh như thế có được không? Chưa thử làm sao biết không được?”Nhược Tuyết lạnh nhạt vô tình cự tuyệt khiến Chung Tử Mặc rất đau lòng.
“Anh Tử Mặc, có một số việc không cần thử cũng đã biết kết cục của nó!” Giống như cô, một kiếp nạn đó lòng cô đã vỡ nát không thể hàn gắn lại được rồi. Có một số người một số việc, cô không muốn nhớ lại nữa!
Nhớ lại sẽ là bi thương, giống như cái gai bén nhọn đâm vào lòng đau đến mơ hồ. Vết thương kia vĩnh viễn không thể lành, mỗi lần nghĩ đến sẽ đau tận tim cang.
Có một ít thứ không phải chỉ cần thời gian có thể chữa được! Đặc biệt là vết thương trong lòng. Huống chi hiện tại cô mới từ trong địa ngục bước ra ngoài, ngày mai như thế nào cũng chưa biết!
“Nhược Tuyết những năm qua làm sao em thay đổi nhiều như vậy?” Nét mặt của cô vẫn lạnh nhạt như vậy, từ sau khi cô chuyển về đây, anh chưa bao giờ thấy cô cười. Dù là anh đã thổ lộ cõi lòng nhưng cô vẫn vậy.
Năm đó cô là cô gái đáng yêu hoạt bát, ngọt ngào mà lương thiện nhưng bây giờ có mấy phần là một phụ nữ thành thục kiều mị, có sức hút, gương mặt óng ánh trong suốt luôn có chút đau đớn không thể tan đi được.
Một người nếu không bị tổn thương sẽ không thay đổi như vậy.Nhược Tuyết những năm qua rốt cuộc có chuyện gì? Lúc nào em mới nói cho anh biết?
“Luôn luôn thay đổi, nếu không thời gian thay đổi sẽ không có bất kì ý nghĩa.” Cô hạ mí mắt nhẹ giọng nói.
"Nhược Tuyết ” Chung Tử Mặc nghiêng người cầm tay cô, ngữ điệu tận lực thả xuống: “Không có liên quan, chỉ cần em còn độc thân một ngày, anh một mực chờ đợi em, đợi em một ngày kia nguyện ý mở rộng vòng tay, mở rộng tấm lòng với anh”
Cô ngẩng mặt lên lặng lẽ thu cánh tay mình, mỉm cười: “Anh Tử Mặc, không nên như vậy. Em không đáng giá. Anh xứng đáng với một cô gái tốt hơn.” Tình cảm như vậy cô không nhận nổi.
"Em không phải là anh, làm sao biết có đáng giá hay không? Nhược Tuyết, để thời gian chứng minh tất cả có được hay không?" Đem tay của cô cường ngạnh kéo trở về, Chung Tử Mặc không muốn buông tay.
"Anh Tử Mặc . . . . ."Nhược Tuyết nhắm mắt lại rồi lại mở ra, anh làm sao cố chấp như vậy, nghe không hiểu lời của cô sao? Cô đều cự tuyệt rõ ràng như vậy! Nhưng lời nói sâu hơn nặng hơn cô không nói ra được!
"Chúng ta không thích hợp, không cần lãng phí thời gian nữa được không?" Vấn đề của bọn họ lại trở về như thời điểm trước.
"Nhược Tuyết . . . . . .” Chung Tử Mặc đang muốn mở miệng nói thêm thì cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.
“Tử Mặc, sao con lại ở chung với cô ấy?” Một tiếng thét chói tai truyền đến,Nhược Tuyết vội tránh tay của anh ra: “Mẹ Chung.”
Người bên ngoài là mẹ của Chung Tử Mặc, cùng với một cô gái tóc dài xõa vai, mặc bộ đồ công sở màu xám nhạt chỉnh tề, gương mặt cười yếu ớt cùng với tự tin làm cho người ta thoạt nhìn liền biết là con gái tốt của người ta.
“Tử Mặc, con có biết Úc Tú tới bao lâu rồi không? Người ta vì con mà trở về, giờ thì sao con lại ở cùng loại phụ nữ này một chỗ!” Mẹ Chung đối với Nhược Tuyết khóe mắt cũng không hạ xuống, thẳng đến chỗ con trai trước mặt miệng tả oán nói.
“Mẹ nói chuyện có thể khách khí một chút không? Cái gì là cái loại phụ nữ kia? Gọi cô ấy là Nhược Tuyết có được hay không? Chúng con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau chẳng lẽ mẹ già đến mức lãng quên như vậy sao?” Thấy bộ dạng Nhược Tuyết cúi đầu không nói lời nào, lần đầu tiên Chung Tử Mặc cảm giác mẹ mình thật sự là quá đáng! Trước khi nhà họ Lăng gặp chuyện không may, cha mẹ hai nhà vẫn rất thân thiết nhưng bây giờ lại trở nên chanh chua như vậy! Đây là cái gì chứ? Xã hội này nhân tình trở nên làm cho người ta không thể tin được!
“Mẹ mặc kệ! Mỗi lần Úc Tú tới con luôn lấy cớ từ chối không chịu ở nhà. Bây giờ người ta đi về, con đưa đi!” Mẹ Chung đẩy Thẩm Úc Tú tới trước mặc Chung Tử Mặc.
Nếu là lúc trước bà cũng rất thích cô gái khéo léo Nhược Tuyết này đáng tiếc hiện tại không giống ngày xưa nữa. Nhà họ Lăng căn bản không xứng với con trai nhà bà. Huống chi hiện tại có nhiều lời đồn đãi khó nghe như vậy, bà làm sao có thể đồng ý cho con trai mình ở chung chỗ với người phụ nữ này chứ? Vĩnh viễn không thể nào.
Chỉ có gia thế của Thẩm Úc Tú trong sạch, công việc với lại rất hiếu thuận mới xứng với con trai nhà họ Chung mà thôi!
“Úc Tú, em nên trở về đi thôi. Tối nay tôi còn có chuyện phải đi trước!” ThấyNhược Tuyết đã im lặng đi tới cửa thang máy bấm đi lên tầng trên, Chung Tử Mặc kéo tay của mẹ ra đi theo sau.
“Không sao đâu a dì, con có thể tự bắt xe đi về” Vẻ mặt cười yếu ớt của Thẩm Úc Tú biến sắc khó coi. Cô thích Chung Tử Mặc nhưng anh lại đối với cô không có vẻ gì nhiệt tình ngoài tình cảm bạn bè. Được rồi nếu là người mình thích vậy thì không nên quá căng thẳng cho nên cô vẫn luôn chủ động tới nhà tìm anh nhưng số lần thấy mặt nhau không nhiều, ngược lại càng ngày càng hợp với mẹ Chung!
Nhưng hôm nay anh lại ở ngay trước mặt một cô gái khác cự tuyệt đưa cô về, cô cũng là người biết tự ái! Cô gái kia thoạt nhìn xin đẹp mỏng manh! Nhưng chẳng phải không được mẹ Chung thích hay sao? Cho dù là bọn họ cùng nhau lớn lên thì thế nào đây?
“Chung Tử Mặc, con đứng lại cho mẹ. Con dám gần người phụ nữ kia một bước mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con!” Mẹ Chung thẹn quá hóa giận, bà cũng không tin.
Quả nhiên Chung Tử Mặc ngừng lại trơ mắt nhìn Nhược Tuyết vào thang máy đi lên. Vốn làNhược Tuyết vẫn cự tuyệt anh hôm nay mẹ anh náo loạn như vậy, chuyện này càng trở nên không rõ ràng rồi.
“Mẹ, tại sao mẹ lại như vậy!” Phụ nữ có phải đều không nói lí như vậy? Nếu người này không phải mẹ của anh, anh thật muốn bất chấp mà đi!
“Con coi mẹ là cái gì, dù sao con không thể ở chung với Lăng Nhược Tuyết được! Bằng không đừng nhận ta là mẹ con. Hiện tại đưa Úc Tú trở về” Mẹ Chung đây đẩy con trai.
“Mẹ sao mẹ lại phiền như vậy? Con không có thời gian! Công ty còn có chuyện tối nay con không về ăn cơm!” Chung Tử Mặc đẩy mẹ ra sải bước rời đi.
“Con…thật là tức chết mẹ rồi! Thật là nuôi con uổng phí rồi. Trưởng thành cứng cáp rồi lời mẹ nói không thèm nghe! Rõ là…thật tức chết mẹ rồi!” Mẹ Chung nhìn bóng lưng con trai đi xa dần, tức giận vô cùng!
“Dì Chung, dì đừng kích động. Để cho anh ấy yên lặng một chút đi!Con thật sự không sao, dì không cần tức giận, con đưa dì lên nghỉ ngơi thật tốt. Không cần tức giận nữa.” Thẩm Úc Tú nhìn thấy mẹ Chung giận đến toàn thân phát run vội tới an ủi.
Kể từ sau khi chia tay Chung Tử Mặc, Nhược Tuyết cố ý không gặp mặt anh ta nữa, ngay cả anh nhấn chuông cửa cô cũng không để ý. Nếu quyết định muốn phủi sạch quan hệ vậy thì kiên quyết đi! Thái độ mẹ Chung rõ ràng nhìn cô đều là khinh thường, cô cần gì phải tự tìm khổ cho mình, làm liên lụy anh Tử Mặc? Không cần thiết, thật không nên!
Bạn bè, giữa bọn họ chỉ là bạn bè không thể hơn nữa! Mà cô căn bản không cần bạn bè! Nếu như không phải do không bỏ được căn nhà có nhiều kỉ niệm này, cô nhất định sẽ không ở đây.
Nơi này có tuổi thơ cùng thanh xuân hạnh phúc của cô, chỉ có ở đây cô mới cảm nhận được lòng mình còn nhúc nhích, chỉ có ở nơi này cô mới cảm giác có chút ấm áp.
Về phần người khác muốn nói thế nào để mặc bọn họ nói đi. Cô đã chết lặng rồi thật không quan tâm.
Nhưng gần đây thân thể của cô có gì đó không đúng lắm! Đặc biệt là buổi sáng luôn có cảm giác nôn mửa.
Có phải do thời tiết quá nóng nên dạ dày cũng không thoải mái không?
Hôm nay sáng sớm, lúc Nhược Tuyết súc miệng, một loạt cảm giác buồn nôn lại tới! Sau khi nôn một hồi, cô hướng đến bồn rửa tay, đôi tay vuốt vuốt dạ dày, ngẩng đầu lên, từ từ nhìn gương mặt tái nhợt trong gương chợt ngẩn người.
Cô sao rồi? Có phải là ngã bệnh không? Từ nhỏ đến lớn mặc dù thân thể cô không có khỏe mạnh bao nhiêu nhưng ngã bệnh thì rất ít.
Có lẽ gần đây ăn uống không bình thường cho nên mới như vậy! Vậy hôm nay lúc rảnh nên tới bệnh viện kiểm tra đi! Mặc dù sống chỉ có một mình nhưng cô phải cố gắng sống thật tốt, đó là nguyện vọng cuối cùng của anh trai và cha mẹ, cô sao có thể không chăm lo cho bản thân để cho họ bên kia không an tâm đây? Cô sẽ không như thế!
Nhưng chuyện này hình như vượt ra khỏi năng lực chịu đựng của Nhược Tuyết .
Khi cô đi đến khoa nội của bệnh viện, cùng với gương mặt nghiêm túc của nữ bác sĩ nói với cô triệu chứngKhi nàng đi tới bệnh viện cúp nội khoa, cùng cái đó mặt nghiêm túc bác sĩ nữ sau khi cô nói xong triệu chứng, bác sĩ kia cũng không hỏi gì thêm nữa, yên lặng nhìn mặt cô nửa buổi không nói lời nào.
“Bác sĩ có phải bệnh rất nghiêm trọng không?”Nhược Tuyết ngẩng đầu không rõ hỏi chân tướng, nhìn bác sĩ cô tùy tiện hỏi một chút tình huống này không có kiểm tra gì cả, không thể như vậy mà biết bệnh của cô chứ? Nhưng tại sao có loại ánh mắt kì quái nhìn cô đây?
Bác sĩ nhìn tuổi của Nhược Tuyết trong bệnh án của cô, cô chưa kết hôn. Nhưng nhìn cô bé này không giống như là đầu óc không có linh hoạt!
“Bác sĩ…”Nhược Tuyết lần nữa lên tiếng. Bây giờ bác sĩ xem bệnh đều kì quái như vậy sao? Không kiểm tra cũng không hỏi han, chỉ sử dụng ánh mắt có thể biết bệnh nhân bệnh gì? Thật là thần kì a!
“ Lăng tiểu thư, xin hỏi cô có quan hệ thân mật với nam giới sao?” Hỏi như vậy có hiểu chưa?
“Không có” Dạ dày cô không thoải mái thì liên hệ gì tới nam giới? Chứng bệnh không liên quan xa vậy chứ?
"Vậy có qua sinh hoạt tình dục không?" Được rồi, có lẽ là bây giờ mọi người thích chơi trò tình một đêm, lại vừa kích thích vừa không có gánh nặng, nhưng thời điểm chơi lại không dùng các biện pháp an toàn?
“Ừ! Bác sĩ, bệnh của tôi có liên hệ tới cái đó sao?”Nhược Tuyết mặt tái nhợt mất tự nhiên chợt đỏ ửng. Rốt cuộc đây là chuyện gì! Chuyện đó thật là lâu rồi! Hơn nữa căn bản mấy năm qua cô không hề có đau bụng?
“Được rồi, tôi hỏi cô một vấn đề, kinh nguyệt của cô bao lâu rồi chưa tới!” Bác sĩ đem bệnh án khép lại, giống như chờ đáp án của Nhược Tuyết .
"Cái này. . . . . ." Mãi cho đến khi người ta nhắc nhở,Nhược Tuyết mới nhớ tới, kinh nguyệt của cô tháng này vẫn chưa tới! Thời gian mới trở về cô căn bản không có biện pháp cũng như không có nhiều thời gian để ý tới chuyện này, mỗi này đều đắm chìm trong những nỗi đau bên trong.
Bác sĩ nhắc nhở để cho cô phải suy nghĩ lại. Chẳng lẽ bác sĩ dự đoán vậy sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Vừa nghĩ tới cô bắt đầu rối lên.
Mà sự thật kia sẽ làm cô lần nữa rơi vào vực sâu…
“Lăng tiểu thư, cô trước tiên nên đi phụ khoa khám đi! Nếu như không có vấn đề thì trở lại chỗ này tìm tôi” Còn làm kiểm tra gì nữa, thái độ của cô nói lên tất cả. Nhưng sao cô lại hồ đồ như thế?
Mặt Nhược Tuyết tái nhợt cầm bệnh án của mình lên, theo sự chỉ dẫn của y tá đi lên khoa phụ sản kiểm tra. Trong suốt quá trình kiểm tra đầu óc của cô vẫn rối rắm.
Bác sĩ hỏi cô một câu cô đáp một câu, giống như hiện tại bác sĩ cầm tờ báo cáo mới kiểm tra: “Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư…” Nữ bác sĩ lên tiếng hỏi nhiều lần thế nhưng cô lại ngẩn người? Có phải quá vui mừng không?
Làm bác sĩ đã lâu thường thấy bệnh nhân sau khi biết mình mang thai thường có tâm tình rất phong phú nhưng vị Lăng tiểu thư nay phản ứng lại không bình thường. Vui mừng sao? Giống như không có. Mất hứng, cũng không phải. Cô giống như chìm đắm trong tâm tình của mình mà như không thể thoát ra.
“Lăng tiểu thư, trong bụng cô đứa bé đã được 18 tuần rồi. Bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên hiện tượng không rõ, cũng không biết các người làm cha mẹ thế nào, nếu không muốn đứa bé cũng không cần phải vậy, khiến cho đứa bé trong bụng chịu khổ theo. Nếu đã không muốn nên sớm tới bệnh viện. Như bây giờ tôi có chút lo lắng không gánh nổi.” Thấy Nhược Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu, bác sĩ lập tức tỏ thái độ bất mãn.
Làm mẹ như vậy thật quá đáng rồi, rõ ràng có bầu 4 tháng lại gầy như vậy, thân thể như thế làm sao có thể cho một đứa bé khỏe mạnh? Cô biết hiện…
“Bác sĩ, tôi có đứa bé sao?” Lòng Nhược Tuyết giờ phút này chìm đến tận đáy! Giống như bác sĩ đang nói ‘đầm rồng hang hổ’. Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Không thể nào?
“Bác sĩ có phải nhầm chỗ nào không? Tại sao có thể như vậy?” Tâm tình Nhược Tuyết kích động. Cô chợt đứng lên đôi tay cầm tay bác sĩ thật chặt. Cô không tin, không thể tin được.
“Lăng tiểu thư, cô không nên kích động như thế. Báo cáo không sai. Cô bình tĩnh một chút đi! Người kia đâu sao không đi cùng cô?” Bác sĩ thấy Nhược Tuyết kích động như thế, thấy cô có một mình chẳng lẽ bị những tên đàn ông xấu kia lừa mà không biết chứ? Nhưng xem cô không giống loại phụ nữ tùy tiện lên giường cùng đàn ông!
“Bác sĩ cầu xin người giúp tôi, đứa bé này không thể có được, không thể. Giúp tôi…” Biết trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại thì phản ứng đầu tiên của Nhược Tuyết là không thể chấp nhận, có lẽ không phải là đứa bé, là một ma quỷ! Đúng vậy là ma quỷ!
Một ma quỷ đáng sợ!
"Lăng tiểu thư, trước hết cô tỉnh táo lại và nghe tôi nói có được không…” Nghe được tiếng phản ứng kịch liệt trong phòng, y tá bên ngoài tiến vào, hợp lực giữ chặtNhược Tuyết trên ghế.
Hai mươi phút sau,Nhược Tuyết đi theo y tá trong phòng làm việc đi ra, cả người mất hồn đi đến hành lang bệnh viện, ngay cả đụng phải người đi ngang cũng không hề biết.
Giờ phút này, cô thà mình không có tri giác hoàn hảo!
"Lăng tiểu thư, con của cô đã lớn như vậy, chỉ có thể phẩu thuật giản sản. Đây là đơn đồng ý phẫu thuật, xét thấy đứa bé thuộc về hai bên nam nữ nên về sau nêu có truy cứu trách nhiệm, cha đứa bé cũng cần kí tên đồng ý chúng tôi mới có thể tiến hành. Nếu như có thể, sau khi kí tên chúng ta tiến hành cho nằm viện để giải phẫu, cô suy nghĩ kĩ trước đi?
Nam nữ hai bên ký tên? Ha ha, cô đi đâu để tìm cha đứa bé? Cho dù có chết cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông kia! Cũng không cần nữa! Sau khi anh ta đối với cô như thế cô căn bản không có biện pháp gặp lại anh! Cô không có cách!
Cô phải làm sao? Làm sao? Hai tay đặt lên trên bụng, đứng ở cửa bệnh viện, cô không biết mình phải đi đâu?
Cô chưa bao giờ suy nghĩ trong bụng của cô lại có đứa bé! Thế nhưng đứa bé….
Đứa bé này là kết quả buổi tối ngày hôm đó! Ở dưới tình huống như thế cho nên cô có đứa bé của anh!? Chẳng lẽ ông trời cũng không thả cô sao? Tại sao vất vả như thế cô mới thoát được ác ma, sau lại để lại kết quả như thế này? Tại sao không buông tha cho cô?
Kể từ ngày sau khi cùng anh một chỗ, cô vẫn luôn đúng hạn dùng thuốc tránh thai, dù từ sau khi trở lại từ Zurich bọn họ cũng chưa có cùng nhau nhưng chuyện này cô không bao giờ quên uống. Bởi vì cô không biết anh thời điểm nào lại muốn cô. Cô cũng không chịu nổi việc mang thai.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dưới tình huống như thế cô lại có đứa bé! Đây là chuyện giễu cợt cỡ nào! Còn có chuyện làm người ta không thể tin nổi? Nhưng lại đang xảy ra trên người Lăng Nhược Tuyết cô!
Cô phải làm sao đây? Mặc kệ thế nào, đứa bé không thể giữ lại, tuyệt đối không được.
"Tiểu thư, cô không sao chớ?" Hai chân giống như là không có ý thức một cái đạp xuống bậc thang, sau đó cả người giống như là mất đi trọng tâm lảo đảo, mắt thấy sắp té nhào xuống đất, một đôi bàn tay đỡ cô.
"Cám ơn!" Rốt cuộc hồi hồn Nhược Tuyết cúi đầu nói cảm ơn, tóc thật dài che kín mặt, làm cho người ta không thấy rõ mặt của cô.
"Không có gì, cẩn thận một chút." Buông cô ra, người đàn ông kia bước đi.
Nếu như vừa rồi cứ như vậy mà té xuống, có lẽ đứa bé thuận nước đẩy thuyền mà mất đi chứ? Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt,Nhược Tuyết không để cho lệ mình rơi xuống, bởi vì cô tự nhủ sẽ không vì chịu không nổi mà khóc nhưng không có cách nào, lệ cứ thế mà tuông.
“Này, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu không biết thời gian của tôi quý báu cỡ nào hả?
Nghiêm Quân Hạo bất mãn hướng về phía để cho anh đợi lâu, bạn bè kiêm đồng nghiệp Lôi Chấn Nam, nếu như không phải là cậu ta mãnh liệt uy hiếp anh, anh sẽ không tới tham gia cái hội thảo y khoa không có ý nghĩa này. Nghiêm Quân Hạo anh đời này không chạy khỏi bị người ta uy hiếp! Đường đường là đại thiếu nhà họ Nghiêm lại suy sụp đến mức này!
“Quân Hạo mới vừa rồi không thấy mình đang làm chuyện tốt sao? Bây giờ người đi bộ đều không chịu chú tâm nhìn đường! Cậu xem cô ấy không phải muốn làm xe ủi đấy chứ?” Lôi Chấn Nam vừa nói vừa nhìn cô gái kia, cho dù là mặt cô anh cũng không có thấy rõ, nhưng anh cảm giác người con gái kia trên người giống như có nhiều bi thương cùng khổ sở!
“Cậu thật nhàm chán..." Nghiêm Quân Hạo đang muốn mở miệng mắng to thì thấy bóng dáng quen thuộc lập tức ngừng lại, sau đó nhìn ánh mắt của bạn tốt khó hiểu hướng đến cô gái đang chạy như bay kia.
Đáng tiếc bác sĩ Nghiêm lại chậm một bước, cô gái kia đã ngồi lên taxi đi rồi.
Dưới ánh nắng chói chang, chỉ có một khuôn mặt đàn ông ảo não. Trời ạ Nghiêm Quân Hạo anh tuyệt đối không nhìn nhầm, cô gái vừa rồi là Lăng Nhược Tuyết , tuyệt đối không sai!
Chuyện của cô và Lương Úy Lâm anh có nghe qua. Từ đáy lòng mà nói anh quả thật không muốn người bạn tốt của mình lại đối đãi với một cô gái như vậy, thật sự quá đáng. Không trách được bị người ta bắn một phát, thiếu chút nữa trúng tim.
Đêm hôm đó anh vội vàng vào phòng phẫu thuật, người đàn ông đó bởi vì mất máu quá nhiều thiếu chút nữa là ngất đi, sau khi đi đến chứng kiến như vậy trên mặt anh lại lộ ra nụ cười.
“Ai làm đây?” Trên đời này người có thể gần gữi Lương Úy Lâm còn chưa ra đời huống chi lại có thể làm cậu ta bị thương nặng như vậy. Trừ những hộ vệ thân cận nhất vậy chỉ còn một khả năng…
Đàn ông không có phòng bị nhất là lúc lên giường cũng phụ nữ, mà người phụ nữ có thể lên giường cùng Lương Úy Lâm không đoán cũng biết là ai, nhưngNhược Tuyết có khả năng sao?
"Còn có ai!" Lương Úy Lâm nặng nề nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Chậm một chút, Nghiêm Quân Hạo đối vớiNhược Tuyết có chút sùng bái cực điểm! Rốt cuộc cũng có một người làm cho người đàn ông này bị thương nặng như vậy, chuyện gì đây hả?
Đáng tiếc sau đó anh lại không thấyNhược Tuyết nữa! Theo như tin tức biết được Lương Úy Lâm để cô ấy đi rồi!
A, thật là buồn cười! Lương Úy Lâm lại có thể bỏ qua người làm cho cậu ta chảy máu, hơn nữa là một người phụ nữ trói gà không chặt, điều này nói lên cái gì đây?
"Quân Hạo, thế nào? Cậu biết cô gái kia sao?" Lôi Chấn Nam kịp tò mò hỏi. Nghiêm Quân Hạo quanh năm không có ở trong nước, không thể nào khi vừa trở lại liền gặp phải người quen chứ?
"Rất giống một người bạn mà thôi." Nghiêm Quân Hạo khẽ cười nói. Có lẽ là chuyện tốt, không biết có phải không đây? Nhược Tuyết tới bệnh viện để làm gì? Một chuyện cần truy xét! Lương Úy Lâm có lẽ tôi sẽ cho cậu một tin vui đây! Cậu có tin hay không?
“Bạn bè?” Lôi Chấn Nam nhún vai.
"Đúng rồi, Chấn Nam, lập tức giúp mình tra một chút về người này hôm nay ở bệnh viện có chuyện gì." Vừa đi, Nghiêm Quân Hạo vừa giao phó.
"Không thành vấn đề, một canh giờ sau mình để cho bọn họ đem tài liệu đi lên cho cậu."
Bình luận truyện