Yêu Ma Đạo
Chương 44
Tích Duyên bị đặt ở trên mặt đất, hai chân y bị tách ra đè đến hai bên thắt lưng làm cho hạ thể của y nhỉnh lên giữa không trung, bí huyệt chật hẹp liên tục tiếp nhận dục vọng tráng kiện của đối phương. Khuôn mặt Tích Duyên đối diện với nam tử, dựa vào ánh trăng y có thể thấy rất rõ ràng bộ dáng của đối phương. Những sợi tóc dài như tuyết trắng của hắn thùy ở trước ngực nam nhân, dường như vô tình như có như không mà đảo qua nhũ thủ đang không ngừng run rẩy của y.
Khắp người Tích Duyên đều quấn đầy băng vải, động tác phi thường bất tiện, y cực lực nhẫn nại sự xâm nhập của đối phương, huyệt đạo bị trương phình lên rất nhanh đã căng cứng, Tích Duyên muốn lùi thân thể về phía sau, khả mỗi lần y còn chưa kịp ngồi dậy đã lại bị đẩy ngã trên mặt đất. Đối phương căn bản không để cho y bất kì cơ hội nào, hạ phúc của Tích Duyên dưới tình thế không ngừng giao triền này nổi lên một cảm giác dị thường, y nắm chặt chăn đơn dưới thân, run rẩy tiếp nhận cự vật mà khẽ nấc lên một tiếng.
Nam nhân chưa từng phải chịu mất mặt như vậy, cảm giác đau đớn miệng vết thương trên người đem lại cùng cảm giác đau đớn của hạ phúc bị toan trướng khiến cho y toàn thân hư thoát cùng vô lực, khí lực cả người dường như đã bị rút cạn.
Tích Duyên không ngừng hô lên “Buông” nhưng thanh âm của y lại khàn khàn đầy yếu ớt. Cửu Hoàng hiện tại bị *** chiếm áp toàn thân hoàn toàn không quan tâm đến phản kháng của nam nhân, hắn bắt lấy hai tay Tích Duyên, đem đôi tay đang lộn xộn không yên của y áp lên đỉnh đầu. Thân thể trần trụi của Tích Duyên quấn đầy băng vải, da thịt màu mật ong phủ kín tế hãn, những nơi bị thụ đằng siết qua còn chưa có hồi phục......
Nam nhân thần chí đã muốn hỗn loạn, y bị chế trụ bắt buộc phải nhận lấy thứ dục vọng to lớn của hắn......
Cửu Hoàng cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân người đầy băng vải. Vẻ mặt vừa phức tạp lại vừa hỗn loạn của nam nhân hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua. Trước đây những kẻ thay hắn phát tiết dục vọng luôn sẽ khóc thảm, giãy dụa, sợ hãi, thậm chí là sẽ cầu xin tha thứ, chính là nam nhân này thế nhưng không có vẻ sợ hãi của thường nhân, hơn nữa đã làm đến như vậy, cư nhiên y vẫn còn có thể chịu được.
Cửu Hoàng lập tức biết, thể chế của nam nhân này hoàn toàn không giống với thường nhân. Hắn cau mày dừng lại, hắn thế nhưng cảm thấy được nam nhân có chút quen mắt......
Cửu Hoàng cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm mồ hôi trên xương quai xanh của nam nhân, hạ thân cũng không quên dùng sức đẩy mạnh, tiến vào chiếm giữ nơi sâu nhất bên trong nam nhân mật huyệt. Cảm giác được thân thể đầy vết thương của nam nhân theo bản năng mà siết chặt lại nội bích, khí tức đầy khoái cảm lại đầy hỗn loạn, tất cả hợp lại khiến Cửu Hoàng không kềm được mà phát ra thanh âm gầm nhẹ của dã thú. Đôi môi hắn dán tại bên tai nam nhân, đầu lưỡi không ngừng liếm lộng mồ hôi của y.
“Nguyên lai là ngươi, khó trách như vậy nhìn quen mắt.” Ngữ khí đạm nhu liên tục lảng vảng bên tai Tích Duyên, Tích Duyên đương nhiên biết là ai đang nói, chính là bạch phát thanh niên đang xâm phạm y trước mắt này.
Song mâu thiển lam sắc của Cửu Hoàng bị bao phủ bởi nguyệt lượng mông lung, từ từ thu lại, đôi đồng tử sắc bén tựa những mảnh vỡ sắc nhọn mê người tản ra quang mang mờ ảo. Ngay lúc Tích Duyên bị ánh mắt của đối phương trấn trụ, Cửu Hoàng đã đem y trở mình lại, bắt buộc y quỳ rạp trên mặt đất......
Song mông của Tích Duyên bị nâng lên, y không ngừng lắc đầu, lại thủy chung không thể ngăn chặn ngạnh khí tựa hỏa nhiệt xâm nhập vào bên trong thân thể mình. Đôi đồng tử thiển lam sắc của Cửu Hoàng cũng một mực nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Cuối cùng vẫn là như vậy?
Tích Duyên cảm thấy bạch phát thanh niên phía sau tựa hồ là nhận thức y, nhưng trong ấn tượng của y dường như không có chút nào về một người như vậy. Chính là thanh âm gầm nhẹ của dã thú đó cùng với thanh âm của bạch sư ngày xưa rất giống nhau......
Chẳng lẽ......
Chẳng lẽ nói......
Tích Duyên vô lực nâng mắt lên, hơi thở của y vô cùng nặng nề. Nam nhân nghiêng đầu, nhìn bạch phát thanh niên ở phía sau không ngừng va chạm thân thể mình. Song mâu thiển lam sắc của đối phương, cùng song mâu của bạch sư ngày ấy, dần dần trọng điệp cùng một chỗ......
Nhìn đến đáy mắt hỗn loạn của nam nhân tràn đầy nghi hoặc, Cửu Hoàng cúi xuống nhẹ nhàng liếm mồ hôi trên lưng y, tứ chi Tích Duyên đều kịch liệt run rẩy, ngay tại lúc nam nhân đã muốn chống đỡ không được nữa.
Thắt lưng của y bị Cửu Hoàng nâng lên, đầu lưỡi ẩm ướt luồn vào sâu bên trong lỗ tai y. Thanh âm duyện hấp chi chi, cùng hơi thở nóng rực như lửa ập đến quá nhanh khiến Tích Duyên trốn tránh không kịp.
Thực ngứa ngáy......
“Ngươi là...... Ngươi là......” Nam nhân chần chờ mãi cũng không nói ra được chữ gì.
Cửu Hoàng nhìn thấu được tâm tư nam nhân, hắn thong thả hết liếm lại mút vành tai y, thanh âm trầm thấp biếng nhác vang lên trả lời thay cho nghi hoặc trong lòng y: “Ta là bạch sư, ngươi có thể gọi ta Cửu Hoàng......” Ngữ khí đạm nhu của hắn phải nói là có thể sánh được với nhu hòa.
Đúng vậy, lúc này đây là Cửu Hoàng ở trong nhân dạng.
Thời điểm hắn gặp nam nhân lần trước, hắn chỉ cảm thấy nam nhân này hảo bổ, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại nam nhân, hơn nữa nam nhân còn là một tiểu quan được hắn mua tới. Nam nhân này nhìn qua y phục mộc mạc, ôn nhuận lại hiền lành, như thế nào lại là nam kĩ?!
Trọng yếu hơn chính là, pháp thuật của nam nhân hội đã......
Cửu Hoàng phóng ra một lần bên trong cơ thể nam nhân. Tích Duyên yếu ớt ngã trên mặt đất, hai chân cũng đã sưng đỏ. Cửu Hoàng ôm nam nhân một lần nữa quay về giường, đặt nam nhân nằm úp sấp hảo, liền đem dục vọng mới phóng thích không lâu trước đó lần thứ hai sáp nhập vào bí huyệt đầy chất lỏng đặc sệt của y......
Cửu Hoàng chế trụ thắt lưng nam nhân, chậm rãi loan hạ dần, đường cong của lưng y thật dị thường dễ nhìn, dục vọng của hắn chẳng mấy chốc đã lại nóng lên, cương cứng, bắt đầu đâm vào cừ đạo nội nóng rực của Tích Duyên.
“Lâu lý các ngươi không ai dạy ngươi như thế nào để phục vụ nam nhân sao?”
Thanh âm trầm thấp lại mang theo vài phần biếng nhác của Cửu Hoàng vô cùng dễ nghe, tại căn phòng u ám, và yên tĩnh, không ngừng quanh quẩn......
Khắp người Tích Duyên đều quấn đầy băng vải, động tác phi thường bất tiện, y cực lực nhẫn nại sự xâm nhập của đối phương, huyệt đạo bị trương phình lên rất nhanh đã căng cứng, Tích Duyên muốn lùi thân thể về phía sau, khả mỗi lần y còn chưa kịp ngồi dậy đã lại bị đẩy ngã trên mặt đất. Đối phương căn bản không để cho y bất kì cơ hội nào, hạ phúc của Tích Duyên dưới tình thế không ngừng giao triền này nổi lên một cảm giác dị thường, y nắm chặt chăn đơn dưới thân, run rẩy tiếp nhận cự vật mà khẽ nấc lên một tiếng.
Nam nhân chưa từng phải chịu mất mặt như vậy, cảm giác đau đớn miệng vết thương trên người đem lại cùng cảm giác đau đớn của hạ phúc bị toan trướng khiến cho y toàn thân hư thoát cùng vô lực, khí lực cả người dường như đã bị rút cạn.
Tích Duyên không ngừng hô lên “Buông” nhưng thanh âm của y lại khàn khàn đầy yếu ớt. Cửu Hoàng hiện tại bị *** chiếm áp toàn thân hoàn toàn không quan tâm đến phản kháng của nam nhân, hắn bắt lấy hai tay Tích Duyên, đem đôi tay đang lộn xộn không yên của y áp lên đỉnh đầu. Thân thể trần trụi của Tích Duyên quấn đầy băng vải, da thịt màu mật ong phủ kín tế hãn, những nơi bị thụ đằng siết qua còn chưa có hồi phục......
Nam nhân thần chí đã muốn hỗn loạn, y bị chế trụ bắt buộc phải nhận lấy thứ dục vọng to lớn của hắn......
Cửu Hoàng cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân người đầy băng vải. Vẻ mặt vừa phức tạp lại vừa hỗn loạn của nam nhân hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thấy qua. Trước đây những kẻ thay hắn phát tiết dục vọng luôn sẽ khóc thảm, giãy dụa, sợ hãi, thậm chí là sẽ cầu xin tha thứ, chính là nam nhân này thế nhưng không có vẻ sợ hãi của thường nhân, hơn nữa đã làm đến như vậy, cư nhiên y vẫn còn có thể chịu được.
Cửu Hoàng lập tức biết, thể chế của nam nhân này hoàn toàn không giống với thường nhân. Hắn cau mày dừng lại, hắn thế nhưng cảm thấy được nam nhân có chút quen mắt......
Cửu Hoàng cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm mồ hôi trên xương quai xanh của nam nhân, hạ thân cũng không quên dùng sức đẩy mạnh, tiến vào chiếm giữ nơi sâu nhất bên trong nam nhân mật huyệt. Cảm giác được thân thể đầy vết thương của nam nhân theo bản năng mà siết chặt lại nội bích, khí tức đầy khoái cảm lại đầy hỗn loạn, tất cả hợp lại khiến Cửu Hoàng không kềm được mà phát ra thanh âm gầm nhẹ của dã thú. Đôi môi hắn dán tại bên tai nam nhân, đầu lưỡi không ngừng liếm lộng mồ hôi của y.
“Nguyên lai là ngươi, khó trách như vậy nhìn quen mắt.” Ngữ khí đạm nhu liên tục lảng vảng bên tai Tích Duyên, Tích Duyên đương nhiên biết là ai đang nói, chính là bạch phát thanh niên đang xâm phạm y trước mắt này.
Song mâu thiển lam sắc của Cửu Hoàng bị bao phủ bởi nguyệt lượng mông lung, từ từ thu lại, đôi đồng tử sắc bén tựa những mảnh vỡ sắc nhọn mê người tản ra quang mang mờ ảo. Ngay lúc Tích Duyên bị ánh mắt của đối phương trấn trụ, Cửu Hoàng đã đem y trở mình lại, bắt buộc y quỳ rạp trên mặt đất......
Song mông của Tích Duyên bị nâng lên, y không ngừng lắc đầu, lại thủy chung không thể ngăn chặn ngạnh khí tựa hỏa nhiệt xâm nhập vào bên trong thân thể mình. Đôi đồng tử thiển lam sắc của Cửu Hoàng cũng một mực nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Cuối cùng vẫn là như vậy?
Tích Duyên cảm thấy bạch phát thanh niên phía sau tựa hồ là nhận thức y, nhưng trong ấn tượng của y dường như không có chút nào về một người như vậy. Chính là thanh âm gầm nhẹ của dã thú đó cùng với thanh âm của bạch sư ngày xưa rất giống nhau......
Chẳng lẽ......
Chẳng lẽ nói......
Tích Duyên vô lực nâng mắt lên, hơi thở của y vô cùng nặng nề. Nam nhân nghiêng đầu, nhìn bạch phát thanh niên ở phía sau không ngừng va chạm thân thể mình. Song mâu thiển lam sắc của đối phương, cùng song mâu của bạch sư ngày ấy, dần dần trọng điệp cùng một chỗ......
Nhìn đến đáy mắt hỗn loạn của nam nhân tràn đầy nghi hoặc, Cửu Hoàng cúi xuống nhẹ nhàng liếm mồ hôi trên lưng y, tứ chi Tích Duyên đều kịch liệt run rẩy, ngay tại lúc nam nhân đã muốn chống đỡ không được nữa.
Thắt lưng của y bị Cửu Hoàng nâng lên, đầu lưỡi ẩm ướt luồn vào sâu bên trong lỗ tai y. Thanh âm duyện hấp chi chi, cùng hơi thở nóng rực như lửa ập đến quá nhanh khiến Tích Duyên trốn tránh không kịp.
Thực ngứa ngáy......
“Ngươi là...... Ngươi là......” Nam nhân chần chờ mãi cũng không nói ra được chữ gì.
Cửu Hoàng nhìn thấu được tâm tư nam nhân, hắn thong thả hết liếm lại mút vành tai y, thanh âm trầm thấp biếng nhác vang lên trả lời thay cho nghi hoặc trong lòng y: “Ta là bạch sư, ngươi có thể gọi ta Cửu Hoàng......” Ngữ khí đạm nhu của hắn phải nói là có thể sánh được với nhu hòa.
Đúng vậy, lúc này đây là Cửu Hoàng ở trong nhân dạng.
Thời điểm hắn gặp nam nhân lần trước, hắn chỉ cảm thấy nam nhân này hảo bổ, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại nam nhân, hơn nữa nam nhân còn là một tiểu quan được hắn mua tới. Nam nhân này nhìn qua y phục mộc mạc, ôn nhuận lại hiền lành, như thế nào lại là nam kĩ?!
Trọng yếu hơn chính là, pháp thuật của nam nhân hội đã......
Cửu Hoàng phóng ra một lần bên trong cơ thể nam nhân. Tích Duyên yếu ớt ngã trên mặt đất, hai chân cũng đã sưng đỏ. Cửu Hoàng ôm nam nhân một lần nữa quay về giường, đặt nam nhân nằm úp sấp hảo, liền đem dục vọng mới phóng thích không lâu trước đó lần thứ hai sáp nhập vào bí huyệt đầy chất lỏng đặc sệt của y......
Cửu Hoàng chế trụ thắt lưng nam nhân, chậm rãi loan hạ dần, đường cong của lưng y thật dị thường dễ nhìn, dục vọng của hắn chẳng mấy chốc đã lại nóng lên, cương cứng, bắt đầu đâm vào cừ đạo nội nóng rực của Tích Duyên.
“Lâu lý các ngươi không ai dạy ngươi như thế nào để phục vụ nam nhân sao?”
Thanh âm trầm thấp lại mang theo vài phần biếng nhác của Cửu Hoàng vô cùng dễ nghe, tại căn phòng u ám, và yên tĩnh, không ngừng quanh quẩn......
Bình luận truyện