Yêu Nữa Được Không ?
Chương 30
Một ngày mới bắt đầu, Duy lại bộ vòng quanh khu nhà mình. Anh không có thói quen chạy bộ lúc ở nước ngoài nhưng về Việt Nam, cảm giác nóng nực ít làm Duy có thể ngủ ngon giấc. Cộng với công việc mệt mỏi, dù không bị stress nhưng đôi khi anh chàng cũng gặp nhiều phiền muộn. Chạy bộ một hơi vài vòng rồi về nhà, Duy thấy trên cửa sổ bà Quế cũng vừa thức và đang mở cửa sổ ngắm bình minh. Anh chàng mỉm cười chào mẹ, chợt nghĩ tới chuyện tối qua, Duy nhớ chuyện tối qua. Lúc bà Quế say xỉn đã nói những lời không bình thường với anh. Tắm thật nhanh rồi lẻn vào phòng làm việc riêng của ông Đoàn. Mọi thứ vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp, Duy chẳng biết tìm gì ở trong này. Ngồi lên chiếc ghế của ba, ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng làm việc chứa rất nhiều sách mà chỉ có doanh nhân lâu năm trong nghề lắm mới có thể ngốn những cuốn sách khô khan này. Duy lật mấy cuốn sổ sách ở trên bàn, chẳng có gì quan trọng. Anh lật trong ngăn kéo, cuốn sổ tay đã cũ nhưng đó là loại hiếm có. Loại sổ tay ngày trông rất lạ, anh định hỏi mẹ nhưng nghĩ gì đó, Duy lại cất nó vào mà không lật ra. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc treo ở phía đối diện làm Duy giật mình rơi cuốn sổ tay xuống đất. Rơi ra trong đó là một tấm ảnh. Một tấm ảnh của một người phụ nữ, một người phụ nữ chụp cạnh ông Đoàn lúc còn trẻ. Cả hai ôm ấp nhau rất thân mật, Duy nhìn tấm ảnh mãi rồi lật ra phía sau. Chỉ có một dòng ngắn ngủi “Gia Đoàn, tình yêu lớn của em. Mãi yêu anh! Đà Lạt, 14/2/1982”. Duy ngạc nhiên, chẳng lẽ ba anh có người đàn bà nào khác ngoài mẹ anh. Từ nhỏ tới lớn Duy luôn sống trong một gia đình hạnh phúc kia mà. Càng ngày anh càng phát hiện ra còn rất nhiều uẩn khúc của gia đình sau cái chết của ông Gia Đoàn. Duy lẻn cất tấm ảnh vào túi rồi bước ra ngoài…
Lái xe đi làm, Duy không ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật ra thì chuyện một đại gia có thêm nhiều mối tư tình. Duy ngồi suy nghĩ cả buổi trời, tiếng gõ cửa làm anh giật mình:
- Vào đi!
- Đoàn Duy … à không … Chủ tịch, chúc mừng con!
- À, chú Vĩnh. Chuyện gì thế ạ?
- Kế hoạch xoay trở của con cực hiệu quả. Chúng ta đã có đầu ra ớ hàng bị ứ động rồi. Con khá lắm!
- Con may mắn thôi mà chú.
- Phong cách làm việc của con rất giống Gia Đoàn.
- Con là con trai ông ấy mà.
Ông Vĩnh đưa bản kế hoạch rồi định rời khỏi phòng. Sẵn đang tuồng suy nghĩ, Duy gọi với lại:
- Chú Vĩnh, cho con hỏi điều này!
- Sao vậy?
- Chúng làm việc với ba con đã lâu chưa?
- Từ lúc Lý Đoàn chỉ là chiếc xe chở thực phẩm đóng hộp dọc từ Bắc vào Nam.
- Ba cháu đã từng làm việc ở Đà Lạt không?
- Sao cháu lại hỏi vậy?
Duy nhanh trí:
- À không … Con muốn phát triển thêm chi nhánh ở Đà Lạt. Con muốn hỏi để xem đã từng làm ở đó chưa vì con nghĩ chú đã làm việc với ba con lâu rồi.
- Không. Chú chưa phải là người lâu nhất đâu con trai!
- Chứ là ai ạ?
- Người này con biết mà.
- Trần Kiên ư?
Ông Vĩnh gật đầu. Mặt ông đăm chiêu:
- Trần Kiên giúp đỡ ba con rất nhiều. Nhiệt tình đến nỗi người ta vẫn tự hỏi tại sao ông ta theo Gia Đoàn đã gần 40 năm mà giờ vẫn chỉ an phận ở kẻ dưới quyền.
- Vậy là Trần Kiên cũng có thời gian cùng ba còn ở Đà Lạt hả chú?
- Gần như là vậy. Thôi có gì con hỏi ông ta đi nhé!
Duy lại che miệng ngồi suy nghĩ kiểu thám tử. Anh càng ngày càng cảm thấy phải đề phòng Trần Kiên mọi nơi mọi lúc. Nhìn sang phía phòng đối diện, hôm nay Trần Kiên vắng mặt không lý do. Duy cũng không quan tâm. Cố hoàn tất xấp hồ sơ, chợt, anh chàng nhận được một dòng tin nhắn. Duy thở dài rồi bỏ dở công việc, lái xe ra sân bay Tân Sơn Nhất. Phương Thy quay lại nở một nụ cười héo hon cho Duy:
Lái xe đi làm, Duy không ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật ra thì chuyện một đại gia có thêm nhiều mối tư tình. Duy ngồi suy nghĩ cả buổi trời, tiếng gõ cửa làm anh giật mình:
- Vào đi!
- Đoàn Duy … à không … Chủ tịch, chúc mừng con!
- À, chú Vĩnh. Chuyện gì thế ạ?
- Kế hoạch xoay trở của con cực hiệu quả. Chúng ta đã có đầu ra ớ hàng bị ứ động rồi. Con khá lắm!
- Con may mắn thôi mà chú.
- Phong cách làm việc của con rất giống Gia Đoàn.
- Con là con trai ông ấy mà.
Ông Vĩnh đưa bản kế hoạch rồi định rời khỏi phòng. Sẵn đang tuồng suy nghĩ, Duy gọi với lại:
- Chú Vĩnh, cho con hỏi điều này!
- Sao vậy?
- Chúng làm việc với ba con đã lâu chưa?
- Từ lúc Lý Đoàn chỉ là chiếc xe chở thực phẩm đóng hộp dọc từ Bắc vào Nam.
- Ba cháu đã từng làm việc ở Đà Lạt không?
- Sao cháu lại hỏi vậy?
Duy nhanh trí:
- À không … Con muốn phát triển thêm chi nhánh ở Đà Lạt. Con muốn hỏi để xem đã từng làm ở đó chưa vì con nghĩ chú đã làm việc với ba con lâu rồi.
- Không. Chú chưa phải là người lâu nhất đâu con trai!
- Chứ là ai ạ?
- Người này con biết mà.
- Trần Kiên ư?
Ông Vĩnh gật đầu. Mặt ông đăm chiêu:
- Trần Kiên giúp đỡ ba con rất nhiều. Nhiệt tình đến nỗi người ta vẫn tự hỏi tại sao ông ta theo Gia Đoàn đã gần 40 năm mà giờ vẫn chỉ an phận ở kẻ dưới quyền.
- Vậy là Trần Kiên cũng có thời gian cùng ba còn ở Đà Lạt hả chú?
- Gần như là vậy. Thôi có gì con hỏi ông ta đi nhé!
Duy lại che miệng ngồi suy nghĩ kiểu thám tử. Anh càng ngày càng cảm thấy phải đề phòng Trần Kiên mọi nơi mọi lúc. Nhìn sang phía phòng đối diện, hôm nay Trần Kiên vắng mặt không lý do. Duy cũng không quan tâm. Cố hoàn tất xấp hồ sơ, chợt, anh chàng nhận được một dòng tin nhắn. Duy thở dài rồi bỏ dở công việc, lái xe ra sân bay Tân Sơn Nhất. Phương Thy quay lại nở một nụ cười héo hon cho Duy:
Bình luận truyện