100 Cách Cưng Vợ
Chương 688: Không biết đối mặt với anh ấy thế nào
Mặc dù nói như thế, nhưng sau khi thật sự buột miệng nói ra, nội tâm vẫn ẩn ẩn ôm một chút hy vọng, hy vọng cô có thể nói với anh, cô không phải nghĩ như thế, anh có thể như cũ đến thăm cô.
Nhưng không có.
Mọi hy vọng đều chấm hết ở khoảnh khắc cô gật đầu.
Nội tâm giống như nhận một đáp án vô cùng rõ ràng, cô không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn.
Trái tim của Mã Thiên Xích như bị bóp nghẹt, không thể đi thăm dò cô gái đã từng thích anh như vậy, mở mắt ra là muốn anh đừng ở bên cạnh.
Thương tích cũng được, cái khác cũng thôi, không có bất cứ lý do gì có thể an ủi được anh cả.
Sự thật đã bày ra trước mắt, anh ngay cả lời từ chối cũng không có, người mang đến tổn thương lớn như vậy cho cô là anh, cho nên anh buộc phải gánh lấy phần hậu quả này.
“Được.” Giọng nói khô khốc vang lên, đôi vai của anh trùng xuống một cách đầy bất lực: “Cứ theo lời em nói đi.”
Nghe thấy vậy, Đường Uyển cuối cùng cũng liếc nhìn anh, sau đó bèn từ từ nhắm mắt lại, ngăn cách mọi thứ có thể nhìn thấy.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt đứng dậy, không lâu sau cửa phòng bệnh bị kéo ra, sau đó ‘cạch’ một tiếng cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng, khí tức mạnh mẽ ở bên cạnh không còn nữa, anh đi rồi.
Trôi qua vài phút nữa, Đường Uyển mới từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng, trái tim cô không có thoải mái hơn, mà ngược lại càng u ám.
Cô nhất định phải cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh như vậy, không phải không muốn nhìn thấy anh mới nhắm mắt, mà sợ bản thân mở mắt nhìn thấy bóng lưng dời đi của anh sẽ mất khống chế lần nữa.
Từ chối một người đàn ông đã từng yêu sâu sắc không phải chuyện dễ dàng chấp nhận được, nghe thấy anh nói câu ‘nếu như em không muốn gặp tôi thì tôi không đến nữa’, trái tim của Đường Uyển không có dễ chịu hơn anh một chút nào.
Cô phát hiện mình đối với người đàn ông đó vẫn còn tình cảm, thời gian 3 tháng hôn mê, phần tình cảm này cũng hoàn hảo được cô khắc sâu trong ký ức, chứ không phải bị xóa bỏ, hay bị lãng quên.
Nhưng cô không dám biểu đại cũng không muốn biểu đạt, cô cần phải yên tĩnh suy nghĩ, cô có quá nhiều sự sợ hãi bất an, cần bản thân phải khắc phục và điều chỉnh, thay vì làm những gì cô đã làm và quyết định những gì cô không hoàn toàn nghĩ đến.
Có kinh nghiệm của lần trước, đối với phần tình cảm này, cô trở nên càng cẩn thận hơn, mặc dù không biết như thế là tốt hay xấu, ít nhất cô bây giờ không có bất kỳ sự xúc động tùy tiện nào nữa.
Vì thế tách nhau ra đi, không gặp ít nhất sẽ không gượng gạo như vậy, giữa cô và Mã Thiên Xích có quá nhiều vấn đề, cần thời gian từ từ xoa dịu lại.
Một đêm này, Đường Uyển đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, mùi của anh dường như vẫn còn vương vấn trong khoang mũi của cô, cho nên cô đã ngủ rất say.
- ---
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Dĩnh liên tiếp đến bệnh viện nhiều lần, mỗi lần đều xách túi lớn túi bé đồ tẩm bổ đến cho cô, không phải cho Vương Thu Phương cũng là chuẩn bị cho Đường Uyển, quả thực giống như một mở một quán dưỡng sinh.
Về sau cơ thể của Đường Uyển hồi phục được một ít, cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình này, có chút ái ngại nói: “Chị Thẩm Dĩnh, chị không cần lần nào cũng mang đồ đến cho em đâu, đã có rất nhiều rồi.”
“Không được, cơ thể của em bây giờ vừa mới hồi phục, đang lúc cần bồi bổ thì phải chú ý, với cả trong nhà chị có dì giúp việc có nấu ăn rất ngon, cũng không cần đích thân chị làm, cho nên em đừng khách sáo.”
Thẩm Dĩnh biết cô ấy có lòng tốt, sợ mình mệt, nhưng vừa nghĩ đến Đường Uyển vì Thẩm Tiếu mới bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng cô sao có thể không quan tâm chứ, đừng nói là canh tẩm bổ, nếu như không phải điều kiện không cho phép, cô hận không thể trực tiếp đem thím Lâm chuyển đến đây.
Đường Uyển nhìn trên bàn để đầy đồ, mặc dù rất ngại, nhưng thịnh tình khó từ chối, cho nên chỉ đành chấp nhận.
Ăn xong bữa trưa, Vương Thu Phương ra ngoài một chuyến, Thẩm Dĩnh ở trong phòng bệnh cùng cô ấy, hai người tuổi tác mặc dù cách biệt không ít, nhưng Đường Uyển là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, tâm lý rất trưởng thành, giao lưu sẽ không cảm thấy có trở ngại.
Mà Mã Thiên Xích là người bạn chung duy nhất giữa bọn họ, nói đi nói lại cuối cùng vẫn tránh không khỏi nói về người đàn ông đó.
Thẩm Dĩnh đứng trên lập trường một người bạn, đã qua lại với Mã Thiên Xích lâu như vậy, sau khi nhìn thấy Đường Uyển mắc bệnh, chỉ bằng mức độ để tâm của người đàn ông đó thì cô cũng biết anh đối với cô gái này thật sự thích đến tận xương tủy rồi, cho nên không tránh được sẽ nói mấy câu giúp anh.
“Uyển Uyển à, chị hỏi em câu này em đừng có không vui nha, em và Mã Thiên Xích có phải lại cãi nhau rồi hay không?”
Nghe thấy tên của người đàn ông đó, Đường Uyển lập tức ngây ra, sau đó thì lắc đầu: “Không có.”
Bọn họ mấy ngày nay ngay cả mặt cũng không có thấy, lấy đâu ra mà cãi nhau chứ?
Chỉ là khoảng thời gian gần đây, Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều vô tình hay hữu ý tránh né cái tên này, cô cũng ý thức được, cũng tự nói với bản thân không nên suy nghĩ, bây giờ được nhắc đến, khiến cô hơi chút gượng gạo.
Cũng không biết nhiều ngày như vậy, anh đang làm gì, có nhớ nhung cô không.
Có điều ý nghĩ này mới xẹt qua trong đầu, cô khẽ lắc đầu tự phỉ nhổ chính mình, là cô không cho người ta đến, thế nào bây giờ lại nhớ đến người ta.
Như thế này không đúng.
Hành vi của cô ấy, Thẩm Dĩnh đều nhìn thấy, dáng vẻ này cực kỳ giống như khi cô cãi nhau nhau với Lục Hi, thật ra trong lòng đều để ý những điều đối phương để tâm, có điều trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng có khúc mắc không cởi bỏ được, cho nên mới bế tắc ở đó không lên cũng không xuống được.
Căn bản không phải vấn đề yêu hay không yêu, mà là còn chưa sống chậm lại để thấu hiểu nhau hơn.
Thẩm Dĩnh nhìn thấu tâm tư của cô thì cũng thở phào, chỉ cần không phải không có tình cảm là được, chỉ cần vẫn còn thích thì đều dễ nói.
“Thật ra chị và Mã Thiên Xích qua lại lâu như vậy nên đối với con người của anh ấy cũng có chút thấu hiểu, em đừng thấy anh ấy bình thường mặt mày lạnh lùng, thật ra tâm tư đặc biệt tỉ mỉ, hơn nữa người này đối với người mà mình không thích thì không giả vờ được.
“Em biết.” Đường Uyển khẽ gật đầu đáp, thật ra cô đều hiểu, chỉ là...
“Em cũng không biết mình thế nào nữa, chính là không muốn nhìn thấy anh ấy, vừa nhìn thấy anh ấy thì em sẽ liên tưởng rất nhiều, theo bản năng sẽ cảm thấy rất căng thẳng, muốn lùi bước, tóm lại không kìm được mà muốn chạy trốn.”
“Rất bình thường.” Thẩm Dĩnh thấy cô ấy nguyện ý nói lời trong lòng với mình, vội vàng động viên: “Thật ra đều có một quá trình như vậy, trải qua chuyện lớn như thế, sao trong lòng có thể không có một ít khúc mắc chứ, chị hiểu."
Nói xong, cô chuyển lời: “Nhưng em không thể cứ chạy trốn như vậy, vẫn nên đối diện thẳng với vấn đề, cũng không phải nói vì ai, có điều cứ như thế này, bản thân em không phải cũng khó chịu trong lòng sao?”
Lời này đánh đúng vào nỗi lòng của Đường Uyển, thật ra đối với anh như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái, không phải chỉ hơi không thoải mái, mà là rất rất không thoải mái.
Trong lòng mỗi ngày đều tâm sự, một ngày không giải quyết được thì cô vẫn bị đè nén đến khó chịu.
“Chị Thẩm Dĩnh.” Cô có chút lưỡng lự hỏi: “Em không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào nữa.”
Nhưng không có.
Mọi hy vọng đều chấm hết ở khoảnh khắc cô gật đầu.
Nội tâm giống như nhận một đáp án vô cùng rõ ràng, cô không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn.
Trái tim của Mã Thiên Xích như bị bóp nghẹt, không thể đi thăm dò cô gái đã từng thích anh như vậy, mở mắt ra là muốn anh đừng ở bên cạnh.
Thương tích cũng được, cái khác cũng thôi, không có bất cứ lý do gì có thể an ủi được anh cả.
Sự thật đã bày ra trước mắt, anh ngay cả lời từ chối cũng không có, người mang đến tổn thương lớn như vậy cho cô là anh, cho nên anh buộc phải gánh lấy phần hậu quả này.
“Được.” Giọng nói khô khốc vang lên, đôi vai của anh trùng xuống một cách đầy bất lực: “Cứ theo lời em nói đi.”
Nghe thấy vậy, Đường Uyển cuối cùng cũng liếc nhìn anh, sau đó bèn từ từ nhắm mắt lại, ngăn cách mọi thứ có thể nhìn thấy.
Bên tai vang lên tiếng sột soạt đứng dậy, không lâu sau cửa phòng bệnh bị kéo ra, sau đó ‘cạch’ một tiếng cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng, khí tức mạnh mẽ ở bên cạnh không còn nữa, anh đi rồi.
Trôi qua vài phút nữa, Đường Uyển mới từ từ mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng, trái tim cô không có thoải mái hơn, mà ngược lại càng u ám.
Cô nhất định phải cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh như vậy, không phải không muốn nhìn thấy anh mới nhắm mắt, mà sợ bản thân mở mắt nhìn thấy bóng lưng dời đi của anh sẽ mất khống chế lần nữa.
Từ chối một người đàn ông đã từng yêu sâu sắc không phải chuyện dễ dàng chấp nhận được, nghe thấy anh nói câu ‘nếu như em không muốn gặp tôi thì tôi không đến nữa’, trái tim của Đường Uyển không có dễ chịu hơn anh một chút nào.
Cô phát hiện mình đối với người đàn ông đó vẫn còn tình cảm, thời gian 3 tháng hôn mê, phần tình cảm này cũng hoàn hảo được cô khắc sâu trong ký ức, chứ không phải bị xóa bỏ, hay bị lãng quên.
Nhưng cô không dám biểu đại cũng không muốn biểu đạt, cô cần phải yên tĩnh suy nghĩ, cô có quá nhiều sự sợ hãi bất an, cần bản thân phải khắc phục và điều chỉnh, thay vì làm những gì cô đã làm và quyết định những gì cô không hoàn toàn nghĩ đến.
Có kinh nghiệm của lần trước, đối với phần tình cảm này, cô trở nên càng cẩn thận hơn, mặc dù không biết như thế là tốt hay xấu, ít nhất cô bây giờ không có bất kỳ sự xúc động tùy tiện nào nữa.
Vì thế tách nhau ra đi, không gặp ít nhất sẽ không gượng gạo như vậy, giữa cô và Mã Thiên Xích có quá nhiều vấn đề, cần thời gian từ từ xoa dịu lại.
Một đêm này, Đường Uyển đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, mùi của anh dường như vẫn còn vương vấn trong khoang mũi của cô, cho nên cô đã ngủ rất say.
- ---
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Thẩm Dĩnh liên tiếp đến bệnh viện nhiều lần, mỗi lần đều xách túi lớn túi bé đồ tẩm bổ đến cho cô, không phải cho Vương Thu Phương cũng là chuẩn bị cho Đường Uyển, quả thực giống như một mở một quán dưỡng sinh.
Về sau cơ thể của Đường Uyển hồi phục được một ít, cô thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình này, có chút ái ngại nói: “Chị Thẩm Dĩnh, chị không cần lần nào cũng mang đồ đến cho em đâu, đã có rất nhiều rồi.”
“Không được, cơ thể của em bây giờ vừa mới hồi phục, đang lúc cần bồi bổ thì phải chú ý, với cả trong nhà chị có dì giúp việc có nấu ăn rất ngon, cũng không cần đích thân chị làm, cho nên em đừng khách sáo.”
Thẩm Dĩnh biết cô ấy có lòng tốt, sợ mình mệt, nhưng vừa nghĩ đến Đường Uyển vì Thẩm Tiếu mới bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng cô sao có thể không quan tâm chứ, đừng nói là canh tẩm bổ, nếu như không phải điều kiện không cho phép, cô hận không thể trực tiếp đem thím Lâm chuyển đến đây.
Đường Uyển nhìn trên bàn để đầy đồ, mặc dù rất ngại, nhưng thịnh tình khó từ chối, cho nên chỉ đành chấp nhận.
Ăn xong bữa trưa, Vương Thu Phương ra ngoài một chuyến, Thẩm Dĩnh ở trong phòng bệnh cùng cô ấy, hai người tuổi tác mặc dù cách biệt không ít, nhưng Đường Uyển là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, tâm lý rất trưởng thành, giao lưu sẽ không cảm thấy có trở ngại.
Mà Mã Thiên Xích là người bạn chung duy nhất giữa bọn họ, nói đi nói lại cuối cùng vẫn tránh không khỏi nói về người đàn ông đó.
Thẩm Dĩnh đứng trên lập trường một người bạn, đã qua lại với Mã Thiên Xích lâu như vậy, sau khi nhìn thấy Đường Uyển mắc bệnh, chỉ bằng mức độ để tâm của người đàn ông đó thì cô cũng biết anh đối với cô gái này thật sự thích đến tận xương tủy rồi, cho nên không tránh được sẽ nói mấy câu giúp anh.
“Uyển Uyển à, chị hỏi em câu này em đừng có không vui nha, em và Mã Thiên Xích có phải lại cãi nhau rồi hay không?”
Nghe thấy tên của người đàn ông đó, Đường Uyển lập tức ngây ra, sau đó thì lắc đầu: “Không có.”
Bọn họ mấy ngày nay ngay cả mặt cũng không có thấy, lấy đâu ra mà cãi nhau chứ?
Chỉ là khoảng thời gian gần đây, Vương Thu Phương và Đường Lỗi đều vô tình hay hữu ý tránh né cái tên này, cô cũng ý thức được, cũng tự nói với bản thân không nên suy nghĩ, bây giờ được nhắc đến, khiến cô hơi chút gượng gạo.
Cũng không biết nhiều ngày như vậy, anh đang làm gì, có nhớ nhung cô không.
Có điều ý nghĩ này mới xẹt qua trong đầu, cô khẽ lắc đầu tự phỉ nhổ chính mình, là cô không cho người ta đến, thế nào bây giờ lại nhớ đến người ta.
Như thế này không đúng.
Hành vi của cô ấy, Thẩm Dĩnh đều nhìn thấy, dáng vẻ này cực kỳ giống như khi cô cãi nhau nhau với Lục Hi, thật ra trong lòng đều để ý những điều đối phương để tâm, có điều trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng có khúc mắc không cởi bỏ được, cho nên mới bế tắc ở đó không lên cũng không xuống được.
Căn bản không phải vấn đề yêu hay không yêu, mà là còn chưa sống chậm lại để thấu hiểu nhau hơn.
Thẩm Dĩnh nhìn thấu tâm tư của cô thì cũng thở phào, chỉ cần không phải không có tình cảm là được, chỉ cần vẫn còn thích thì đều dễ nói.
“Thật ra chị và Mã Thiên Xích qua lại lâu như vậy nên đối với con người của anh ấy cũng có chút thấu hiểu, em đừng thấy anh ấy bình thường mặt mày lạnh lùng, thật ra tâm tư đặc biệt tỉ mỉ, hơn nữa người này đối với người mà mình không thích thì không giả vờ được.
“Em biết.” Đường Uyển khẽ gật đầu đáp, thật ra cô đều hiểu, chỉ là...
“Em cũng không biết mình thế nào nữa, chính là không muốn nhìn thấy anh ấy, vừa nhìn thấy anh ấy thì em sẽ liên tưởng rất nhiều, theo bản năng sẽ cảm thấy rất căng thẳng, muốn lùi bước, tóm lại không kìm được mà muốn chạy trốn.”
“Rất bình thường.” Thẩm Dĩnh thấy cô ấy nguyện ý nói lời trong lòng với mình, vội vàng động viên: “Thật ra đều có một quá trình như vậy, trải qua chuyện lớn như thế, sao trong lòng có thể không có một ít khúc mắc chứ, chị hiểu."
Nói xong, cô chuyển lời: “Nhưng em không thể cứ chạy trốn như vậy, vẫn nên đối diện thẳng với vấn đề, cũng không phải nói vì ai, có điều cứ như thế này, bản thân em không phải cũng khó chịu trong lòng sao?”
Lời này đánh đúng vào nỗi lòng của Đường Uyển, thật ra đối với anh như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái, không phải chỉ hơi không thoải mái, mà là rất rất không thoải mái.
Trong lòng mỗi ngày đều tâm sự, một ngày không giải quyết được thì cô vẫn bị đè nén đến khó chịu.
“Chị Thẩm Dĩnh.” Cô có chút lưỡng lự hỏi: “Em không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào nữa.”
Bình luận truyện