[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta

Chương 30: Cứu lũ trẻ



Ngày hôm trước Giải - Phong xảy ra chuyện chẳng mấy tốt đẹp, còn hôm qua dường như anh biến mất khỏi không gian của cô. Sáng sớm khi mở mắt ra đã chẳng thấy đâu, cả một ngày ngồi thẫn thờ chờ đợi cũng không thấy anh. Cô bồn chồn, tay chân khó chịu cứ huơ loạn xa, hết cầm cái này đưa vào miệng cắn đến lấy cái kia xé, bây giờ căn phòng chẳng khác nào bãi rác chỉ trong một ngày.

- Phong chết tiệt, anh đâu rồi?.

Hết chịu nỗi rồi, cái quái gì đây, anh đi đâu mà bỏ cô một mình trong phòng như thế hả, không phải lời hôm trước anh bảo chán sẽ cho bọn thuộc hạ chơi cô là thật đấy chứ? Ngồi sụp xuống sàn, cô rưng rưng nước mắt cá sấu, miệng cứ mắng Phong mãi, anh dám làm như thế cô thề mãi mãi hận anh cho biết mặt.

Oe Oe Oe

Tiếng còi chuông báo động vang lên, cái đèn chớp tắt cứ quay vòng mãi.

" Cháy "

Ý nghĩ vừa xẹt ngang làm Giải điếng người, vội vàng leo lên giường dùng hết sức để giựt sợ dây xích dưới chân ra, nhưng vô dụng, tim đập nhanh, hơi thở đứt quãng khó khăn, nước mắt tuôn như mưa. Chết chắc rồi.

Cô hoảng sợ tay chân lạnh buốt tê rần không thể nào nhúc nhích nổi, bây giờ cô chỉ cầu mong Phong đến cứu, cô không muốn chết sớm thế này đâu. Nước mắt đã thấm đẫm hết khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô, bỗng cánh cửa bị một lực mạnh đá tung. Vẻ mặt Triệu Phong đang không hề bình thường chút nào, chạy đến bên cạnh cô, mở dây xích bằng dãy số quen quen.

- Sinh nhật của em mà.

Giải mở to mắt nhìn anh cười siêu đểu, vậy mà không nghĩ ra, ngốc thật chứ, anh mở dây trói xong, động tác cực nhanh ẵm nhanh người cô lên mà chạy phăng ra ngoài.

- Cháy hả anh?.

Mặt cô có một sự ngây thơ không hề nhẹ, anh cau mầy phì cười, nói:

- Ừ, cha mẹ và cả đồng minh của em đang san bằng nơi này đấy.

Nghe tới đây Cự Giải bỗng vui vẻ hẵn ra, cha mẹ đang ở đây sao, thế mình được cứu rồi nhưng khi nhìn đến vẻ mặt suy tư của anh, lòng cô có chút gì đó không nỡ, nếu cô được cứu thì anh sẽ ra sao? Cha Thiên sẽ làm gì anh đây? Cái điều mà Giải tưởng tượng ra rằng anh có thể bỏ mạng trong tay người thân cô. Ôi, trái tim cô nhói đến bật khóc, vươn tay ôm chặt lấy cổ anh, cô không muốn điều đó xảy ra dù chỉ một chút thôi cũng không.

- Nếu em được cứu và anh bị bắt? Sẽ có chuyện gì xảy ra?.

- Không có chuyện đó đâu, em là của anh nên chẳng ai có thể cướp được cả.

Anh nhẹ khóe môi vẽ nên một đường cong hoàn hảo, vẫn nét cười hiền hòa cùng ánh mắt ấm áp ấy nhưng tại sao trái tim cô lại vỡ nát từng mảnh?.

Vùi khuôn mặt vào lòng ngực anh, cô cảm thấy trái tim đã ổn định lại đôi chút, hình như trong bất giác cô đã trở lại ngày ấy, cái thời mà cô chỉ đơn thuần lúc nào cũng nghĩ đến anh, còn đòi làm vợ anh nữa chứ.

Thoát ra ngoài, cô không thể nhìn rõ được vì đã lâu rồi không được ra ngoài ánh sáng, thích nghi kém. Đưa tay che lại ánh sáng chói chan của mặt trời, qua kẽ mi cô nhìn thấy Thiên Yết, hắn ta đang chạy trên chiếc xe môtô đánh vòng, rút nhanh côn nhị khúc vắc bên hông, đánh thẳng vào đầu súng vài kẻ đáng nguy hiểm.

Tim Giải muốn lọt ra ngoài khi nhìn thấy những kẻ xung quanh Yết như muốn lấy đi cái mạng liều lĩnh của hắn, cô thất thanh la hét:

- Yết, nguy hiểm lắm!!!

Thiên Yết, ngóng theo bóng dáng Giải đã bị lôi lên xe đi mất một đoạn, ánh mắt của cô vẫn dõi theo hắn, vì đang bị một đám người đầy "tình cảm" quấn quanh nên hắn không thể đuổi theo, bực tức hắn điên cuồng vung gậy đập tan hết mớ người xung quanh nhưng chúng cứ như kiến ấy, từ đâu ra mà quá trời. Thấy tình hình không ổn, Ngưu lẫn Xử cũng nhập bọn phụ Yết.

Thiên - Ngư, Bảo - Dương thì chạy vào trong tìm lũ trẻ, nhưng họ không biết Giải đã bị mang đi mất rồi, mà cũng may khi cứu được Mã và Kết, hai người họ đang trong tư thế ôm chặt lấy nhau, cả người bốc ra mùi hôi tanh dường như đã hơn một tuần chưa tắm rồi cơ đấy. Bọn lính tinh nhuệ đi theo chả làm ăn được giống gì ngoài phá cửa và đánh ngã mấy thằng lính nhỏ nhoi kia.

Cơ mà Sư đâu nhỉ? Nhắc mới nhớ anh đang rất chịu khó đèo theo vợ con, dù lòng không muốn tý nào cả, con nhỏ, vợ thì không được khỏe mà cứ nháo nháo đòi mới ác. Với cái tốc độ rùa bò của anh thì cho xin, không biết khi nào mới đến nơi nữa.

Căn cứ bị bọn người Thiên đóng chiếm nhanh chóng trong tích tắc chưa đến nửa tiếng, chỉ như thế cũng đủ biết nơi đây chỉ là chi nhánh nhỏ của hiệp hội Z mà thôi. Ngư hốt hoảng vì không tìm thấy con, bà chạy ra ngoài nơi có Yết - Xử - Ngưu, hỏi:

- Có ai tìm thấy Giải Giải không?

- Triệu Phong đã mang cô ấy đi rồi.

Hắn quẳng lại một câu cũng quay đầu bỏ đi, khuôn mặt lạnh tanh cùng cái khí tức bừng bừng lửa giận có thể nuốt chửng bất kì ai đến gần. Yết tức giận vì chính mình đã không thể cứu được cô cũng như giết tên Phong đáng nguyền rủa ấy.

Song Ngư ngã vào lòng Thiên Bình, xoa hai thái dương bà đau lòng lo cho con gái út, nó sẽ ra sao đây.

Thiên Bình một bên chỉnh đốn tình hình một bên ôm chặt lấy vợ, vỗ nhẹ lưng bà, ông biết bà đang đau lòng như thế nào mà. Chính ông bây giờ cũng chẳng thể chịu nổi nữa rồi.

Bảo yêu chiều gặp lại Kết, em gái toàn diện từ đầu đến đuôi, chỉ có cái hôi quá không chịu nổi.

Mã được Yết ôm xoa tung mái tóc, gặp lại người thân đúng là rất vui nha. Nhưng mà tại sao Yết lại nhìn Mã một cách buồn bã thế chứ. Mã lưa mắt tìm kiếm bóng anh chị mà chẳng thấy đâu, sợ họ gặp chuyện cậu giọng run rẩy hỏi:

- Chị và anh đâu?.

Thiên Yết chưa kịp trả lời thì có một cái dáng yếu ớt nào đó lướt tới ôm chầm lấy Mã. Song Tử vui mừng đến phát khóc, may quá cậu chẳng sao cả, nhưng cô nheo mắt nhìn:

- Ai đánh em ra nông nỗi này.

Mặt mầy bầm tím, chưa nói tới hai má in hằn năm dấu tay. Mã thúc thít ôm lấy chị khóc ròng, thỏ thẻ:

- Sư tử hà đông Kết đánh em.

Song Tử suýt cười phọt cả nước miếng, không ngờ con bé cũng bạo lực gớm nhỉ.

Buổi đoàn viên ai cũng vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng, Giải chưa được cứu, tung tích thì mất biệt. Phong thì không đến nỗi hại cô nhưng Triệu Vĩ chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.

Ngày hôm đó, mọi người quay quần bàn kế hoạch tấn công trụ sợ Z thì có tin nhắn hình ảnh trên bảng điều hành gửi đến.

Triệu Vĩ mỉm cười trong đoạn băng, đôi tay dính đầy máu me, chiếc khăn trắng ôn ta cầm từ tốn lau đi máu, sau lưng ông ta là cô gái có mái tóc đen bị cắt lỏm chỏm che phủ khuôn mặt, bộ dáng trông giống như Giải.

Hai tay bị trói căn hai bên, cô mặc chiếc đầm trắng te tua vấy đầy hoa huyết đỏ thẵm, cánh tay bị cắt những đường dài, dòng máu đỏ tuôn như nước, chưa kể tới đôi chân bị gãy lội một bên méo mó đến đau đớn.

Song Ngư ngất xỉu, tim bà đau nhói đến buốt lạnh làm mọi người một phen hoảng hốt. Không khí trở nên ảm đạm, căn thẳng lẫn đau thương. Yết nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, từng sợi gân xanh lòi lõm trên thân người hắn.

Thiên Bình cũng chẳng kém, đôi mắt hằn lên từng tia đỏ, hai hàm răng cọ vào nhau tạo ra âm thanh kèn kẹt nhức óc.

- Ta phải giết người Triệu Vĩ.

Thiên la toáng lên, đập mạnh hai tay xuống bàn, xung quanh ông bao phủ bởi sự nguy hiểm sặc mùi chết chóc.

- Khoan đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện