Chương 23: Nhân Mã siêu cấp vô địch
Hôm nay, thời tiết thoáng đãng, trời xanh không không một gợn mây, nổi bật tường đỏ ngói xanh trong cung, càng thêm tươi mát vui mắt. Ngoài cửa sổ có nhành trúc xanh lung lay, mang tới cảm giác nhè nhẹ thư thái, tiếng chim hót trong khung cảnh ban mai hòa vào đất trời tràn đầy sức sống.
Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, cả ngàn dặm trải dài đều là những loài hoa cao quý, ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ tươi sáng vô cùng.
Thiên Yết khoác hoàng bào, toàn thân là vẻ tuấn mỹ mị hoặc, mái tóc bạc sáng lấp lánh trong ánh nắng ban mai. Hắn ngồi từ từ nhâm nhi tách trà nóng, khóe môi vẽ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn tiểu nữ tử đang ríu rít bên mấy khóm hoa đầy sủng nịnh cùng cưng chiều. Nhân Mã mặc y phục màu hồng phấn, hai tay lấm lem bùn đất trồng nốt hai hạt giống hoa vào trong bồn, sau đó đi rửa tay sach sẽ rồi sà đến bên bàn há to miệng. Hắn đút cho nàng một miếng bánh, thở dài ai oán, trầm mặc không nói gì. Nhân Mã tò mò hỏi:
"Yêu nghiệt, ngươi làm sao thế?"
"Hừ, đám quan đại thần kia lúc nào cũng rối lên nói ta cần mau chóng truyền phi tử đến thị tẩm, nàng nói xem, ta có đau đầu không cơ chứ?"
Nhân Mã bĩu môi ngồi tránh xa ra, phụng phịu giận dỗi, tâm trạng đột nhiên khó chịu. Thiên Yết cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, híp mắt cười thỏa mãn. Tiểu nữ tử này xem chừng là bắt đầu ăn dấm chua rồi.
"Hay là... nàng làm Hoàng hậu của ta, như vậy bọn họ không thể ép ta được nữa."
"Mơ đi, đừng hòng dụ dỗ ta."
Nàng lè lưỡi phản đối, nhanh chân chạy ra chỗ khác. Lưu công công rụt rè tiến vào, ấp úng lên tiếng:
"Bẩm hoàng thượng, bên ngoài có Tiêu quý phi, Minh quý phi, Tâm phi, Chiêu phi, Mai phi đứng bên ngoài, nói là muốn cầu kiến Hoàng thượng."
Nàng liếc qua Thiên Yết vẻ mặt tỏ ý thông cảm cùng ủy khuất, dám cá là đến tìm hắn yêu cầu thị tẩm cho xem. Thiên Yết cau mày phất tay:
"Cho họ vào."
Vừa mới dứt câu, một loạt năm vị phi tử xiêm y lòe loẹt trang điểm kỹ lưỡng đã ngoáy mông lia lịa xông vào trong, từ xa đã ngửi thấy nức hương son phấn. Các nàng e thẹn đỏ mặt, dịu dàng như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng:
"Thần thiếp ra mắt Hoàng thượng."
"Các vị ái phi đến tìm trẫm là có chuyện gì?"
Thiên Yết đau đầu, còn đang dụ dỗ chưa xong thì lại đến lượt đám hoa hòe này tới gây rối, thật là không muốn người ta sống. Mai phi mặc xiêm y đính hoa mai vàng rực rỡ tung bay, chớp chớp mắt ngúng nguẩy:
"Người ta nhớ Hoàng thượng mà."
"..."- Nhân Mã và Thiên Yết rơi rụng một lớp lông, bi tráng nhìn trời.
"Hoàng thượng, thần thiếp hổ thẹn vì chưa tận tâm hầu hạ ngài, hôm nay cố ý tới chuộc tội."
Tiêu quý phi nũng nịu nhún nhảy, vải lụa mỏng tang ẩn ẩn hiện hiện rất bắt mắt, một đám thái giám điên cuồng lau máu mũi, ôm nhau nằm một chỗ. Nhân Mã nhàm chán nhón một quả nho bỏ vào miệng, nhìn tiết mục câu dẫn quen thuộc chẳng có chút thú vị gì ở đây, sau đó hai mắt sáng lên kéo tay áo Thiên Yết thì thào. Hắn tủm tỉm cười gật đầu, nàng liền hớn hở đứng dậy, nhìn một lượt người ở đây. Tốt lắm, coi như thư giãn một chút...
Tâm phi thân hình mũm mĩm như gấu mẹ chui người trong bộ xiêm y nhỏ nhắn khiến nó lúc nào cũng giống như sắp bung chỉ tới nơi, một cái phất tay phất chân cũng cứng ngắc rất khó coi. Nhân Mã toe toét cười, hai mắt to tròn long lanh khẽ chớp:
"Các vị tỷ tỷ, Hoàng thượng vừa mới nhắc tới các tỷ tỷ thì mọi người xuất hiện, thật đúng là có duyên."
"Thật sao, ngài nhắc tới chúng ta?"
Mười cặp mắt lóe sáng như sói thấy con mồi, chỉ thiếu chỉ nước miếng tung tóe. Nhân Mã gật đầu cười ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ vô tội mang đến sự thành thật ngoan ngoãn.
"Vâng, ngài đang muốn hỏi muội xem nên tìm vị tỷ tỷ nào tâm sự, tuy nhiên nhiều thế này muội cũng không biết phải làm sao. Hay là thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ. Ai có thể cười cho tới khi muội kể hết câu chuyện này thì người đó thắng."
Kể chuyện cười? Vậy thì quá dễ, năm vị phi tử sung sướng đến mặt mày nở hoa, vội vã gật đầu lia lịa. Thiên Yết cùng Lý công công và Lưu công công khó hiểu, trò này có phải là quá dễ dàng hay không? Nếu họ thắng, không phải là Thiên Yết chịu chết sao? Nhân Mã cười nhẹ, bình thản nói tiếp:
"Khi tới tâm sự với Hoàng thượng, xin mời các vị tỷ tỷ không đụng chạm vào Hoàng thượng và cách xa ngài ít nhất hai mươi bước chân."
"Cái gì?"
Một tràng âm thanh như sói tru thảm thiết rống lên, chúng phi tử điên cuồng lao tới đập bàn, hung tợn quát:
'Ngươi là cái quái gì mà ngăn bọn ta không được lại gần Hoàng thượng?"
Nhân Mã vô tội quay đầu nhìn Thiên Yết, sau đó thở dài ai oán:
"Các vị tỷ tỷ, đấy là câu chuyện muội định kể."
"..." Cả ngự hoa viên rơi vào một mảnh trầm mặc, năm vị phi tử chết lặng hóa đá, trừng to mắt nhìn kẻ không sợ chết kia, chỉ hận không thể băm nàng ra làm trăm mảnh, tuy nhiên vì có Thiên Yết ở đây nên đành kìm nén cơn tức giận này lại.
Thiên Yết phụt cả nước trà trong miệng ra, cố nhịn cười, gương mặt yêu nghiệt biến dạng liên tục.
Lý công công cùng Lưu công công run rẩy co quắp nâng đỡ nhau ngã xuống, Nhân Mã tiểu thư thật cường đại!
Nhân Mã ngây ngô nhìn họ co giật dữ dội trước mặt mình, hảo tâm nhắc nhở:
"Mẹ của muội nói, xúc động là ma quỷ a! Các vị tỷ tỷ thua rồi. "
"..."- Kìm nén, hết sức bình tĩnh, không được manh động làm hỏng việc lớn.
"Vậy được rồi, chúng ta chơi trò thứ hai là đố vui, nếu lần này còn thua nữa thì muội cũng chịu đó nha."
Nhân Mã vuốt vuốt cằm ra dáng khó nghĩ, năm vị phi tử tràn đầy cảnh giác,
hung tợn gật đầu một cái, bình tĩnh lắng nghe.
"Câu hỏi thứ nhất mời Tiêu quý phi trả lời: Một cây lê có hai cành, mỗi cành có hai nhành lớn, mỗi nhánh lớn có hai nhánh nhỏ, mỗi nhánh nhỏ có hai cái lá, mỗi cái lá có hai quả. Hỏi có tất cả bao nhiêu quả táo?"
"Quá đơn giản, ba mươi hai quả, ta thắng chắc rồi."
Tiêu quý phi đắc ý vểnh mặt. Nàng híp mắt cười lắc đầu, chậm rãi trả lời:
"Sai, đáp án là không có quả nào. Đây là cây lê làm sao có quả táo nào."
"...''- Tiêu quý phi rơi lệ đứng sang một góc, quần chúng nín cười khổ sở.
"Câu hỏi thứ hai mời Minh quý phi trả lời: khi ăn một miếng bánh có độc thì cần làm gì đầu tiên?"
"Uống thuốc giải độc."
Minh quý phi tràn trề hy vọng hô lên. Nhân Mã lần nữa thở dài u oán:
"Sai tiếp. Điều đầu tiên đó là nhổ miếng bánh đó ra."
"..."- Minh quý phi suy sụp quay đầu trở về, Thiên Yết suýt chút cười phì, cố gắng giữ hình tượng cho bản thân.
"Câu hỏi thứ ba mời Chiêu phi trả lời: Con kiến bò lên tai con voi nói gì với con voi mà ngay tức khắc con voi nằm lăn ra chết?"
Chiêu phi sụt sịt tự giác đứng sang một bên, phất khăn chào thua. Nhân Mã chép miệng lắc cái đầu nhỏ:
"Dễ vậy cũng không biết. Nó nói với con voi: em đã có thai với anh rồi!"
Đâu đó có tiếng ngã xuống, mọi người tập thể đi đụng tường, che mặt khóc lớn. Tâm phi và Mai phi điên cuồng lau mồ hôi, không còn dám trả lời câu hỏi, quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Tại một nơi khác, mười con người kì quái đang ẩn nấp ở bụi cây rậm rạp cũng đang cười lăn lộn dưới đất, giơ ngón tay cái đồng loạt sùng bái. Vốn định theo dõi xem Thiên Yết và Nhân Mã khi ở nơi ít người thường làm gì, không ngờ lại được chứng kiến một màn kinh điển thế này. Trạng nguyên Cự Giải lau nước mắt:
"Đúng là không thể coi thường người ngoài hành tinh kia!"
"Ta phải áp dụng ngay và luôn với ong bướm vo ve bên Bảo Ca mới được."
Thục nữ Thiên Bình cũng gật gù cười, Bảo Bình bên cạnh toát mồ hôi ủy khuất rên rỉ. Mẹ ơi, ai tới cứu con với!!!
Sư Tử ôm lấy Song Tử cùng nhau khóc rống lên thảm thiết: nữ nhân nơi này rốt cuộc là bị làm sao thế?
Kim Ngưu và Xử Nữ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt túm cổ Ma Kết và Bạch Dương lại, ngăn chặn hai vị tổ tông này lại học theo điều xấu. Bình thường đã đủ náo loạn rồi, nếu còn tiếp tục chắc họ chết mất ToT
~~~~~~~~~ End ~~~~~~~~
Bình luận truyện