Chương 19: Chương 19
Ediotr: dzitconlonton
Tiết Duyên giơ tay vén một lớp vải bọc cái bọc bên cạnh, lộ ra các loại giỏ liễu, bình liễu, đĩa liễu.
A Lê khéo tay, Tiết Duyên đã miêu tả đại khái, sau đó nàng suy nghĩ một chút là có thể làm được, chiếc bình nàng làm rất giống bình hoa thật, cái bụng to, cổ dài dài nhỏ, chỉ là thiếu phần chắc chắn và trông có vẻ đẹp hơn, sinh động hơn một chút.
Tiết Duyên hỏi, "Ngài thấy cái này thế nào?"
Vi chưởng quỹ cố nén giận, sờ sờ nhìn một chút, gật đầu nói, "Không tồi." Ông nhặt lên cầm một cái lên rồi nghịch trong tay, khoa tay múa chân, cái đĩa này cũng chỉ to bằng bàn tay ông, ông nghiêng đầu hỏi, "Cái này làm gì?"
Tiết Duyên nói, "Cắm hoa a."
Vi chưởng quỹ bị chưởng quỹ bật cười, hai bên râu run lên, nói, "Đây là đặc sắc mà ngươi nói?" Ông đứng lên, khoát tay nói, "Đi đi đi đi, sắp qua buổi trưa rồi, tí nữa khách nhiều, ngươi cũng đừng làm chậm trễ việc làm ăn của ta, nể tình vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ, tiền rượu này ta miễn cho ngươi."
"Ai, đừng đi." Tiết Duyên dùng tay ngăn cản ông, đuôi lông mày nhướng lên, nói, "Loại đan bằng liễu này, trong cửa hàng của người khác có không? Không, chẳng phải là rất đặc sắc sao."
Vi chưởng quỹ chắp tay không nói gì, Tiết Duyên liền nói, "Ngươi dám làm những gì người khác không làm, dám làm thứ mà nơi khác không làm, như vậy mới được khách nhân nhớ kỹ.
Mở cửa hàng buôn bán, nếu muốn mở ra một con đường máu, đơn giản mà mới lạ, làm cho người ta sáng mắt, làm cho người ta thích ba điểm này, ngài đếm, Yến Xuân Lâu này của ngài chiếm bao nhiêu người?"
A Lê chớp chớp mắt, thấy Tiết Duyên lại giơ tay vỗ vỗ vai của Vi chưởng quỹ, lặp lại lời chàng nói, "Cho nên mới nói, đây là lý do tại sao Yến Xuân Lâu không thể nổi bật.
Vi chưởng quỹ, phần danh tiếng này, ngài có thể lấy ra được không?"
Vi chưởng quỹ nhìn chàng một hồi, lại cười rộ lên, "Tiểu tử, để lừa ta mua cái giỏ liễu của ngươi mà ngươi bỏ công không ít nhỉ."
Lăn qua lăn lại hồi lâu, bây giờ đã qua giờ Tý, sắp đến giờ ăn trưa, càng ngày càng đông người, náo nhiệt ồn ào.
Tiết Duyên dựa lưng vào mép bàn, dùng đầu ngón tay nhảy tới nhảy lui trên mặt bàn, nói, "Ngài mua đi không có thiệt đâu, cái giỏ này không những dùng để cắm hoa, mặt trên còn phủ một lớp giấy dầu, lấy làm đĩa ăn chẳng phải cũng rất đẹp sao? Còn nữa, ngài sai người đứng ở cửa, trong tay cầm vài cái giỏ dùng để đón khách, ai vào mà ăn được một đồng tiền bạc thì tặng một cái, vậy sẽ có biết bao nữ nhân tiểu hài tử bị ngươi dẫn tới."
Vi chưởng quầy nhếch môi, cụp mắt suy nghĩ một lúc lâu, ông đã có chút động tâm, Tiết Duyên nghiêng đầu nhìn ông, có chút hứng thú.
Sau một thời gian, ông hỏi, "Của ngươi bao nhiêu tiền?"
Tiết Duyên vui vẻ, chụm hai ngón tay lại vào nhau, "Mười đồng một cái."
A Lê hít sâu một hơi, nàng vốn còn cảm thấy việc mua bán này có thể thành công, bây giờ lại cảm thấy Vi chưởng quỹ muốn trở mặt.
Cái giỏ này ai mà không biết là đang bịa chứ, tìm một phụ nhân hơi khéo léo đến, sau khi suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ làm tốt hơn, mười đồng một cái là có thể mua được mấy cành liễu, thật sự là công phu sư tử ngoạm[1].
[1] Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))).
Đại khái mang ý nghĩa là rất tốn tiền.
Vi chưởng quỹ cũng nở nụ cười, ông hơi nghiêng người ra, nói, "Tiểu tử, ngươi đang lừa ta sao?"
"Ngài hiểu lầm rồi." Tiết Duyên lười biếng dựa vào bàn, đuôi mắt híp ra vài đường, "Ta đây là giúp ngài đó.
Mười đồng tiền, đối với một ý tưởng kiếm tiền như vậy thì thứ kiếm được chính là Yến Xuân Lâu ngươi."
Vi chưởng quỹ vuốt lại áo choàng của mình, vẫy tay gọi phòng thu chi, nói với Tiết Duyên, "Đầu óc và miệng lưỡi của ngươi không làm ăn buôn bán thật sự là đáng tiếc." Ông đưa tay vỗ bả vai của Tiết Duyên, cười nói, "Thật đúng là không trông mặt mà bắt hình dong, trước đây ngươi ăn cơm trong cửa hàng của ta, ta chỉ nói ngươi là đứa hồ đồ một cái, không biết là cái gì nhưng trong đầu ta nghĩ rằng sẽ có nhiều hàng hóa.
Nếu sau này ngươi đi trên con đường buôn bán, nói không chừng ta còn phải chịu thua, ngưỡng mộ ân trạch của ngươi."
Tiết Duyên cầm chén trà kính qua, "Ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng được nhờ lời cát tường của Vi chưởng quỹ."
A Lê ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhìn Vi chưởng quỹ và Tiết Duyên đẩy chén qua đẩy chén lại cười tới cười lui, cuối cùng lúc rời đi nàng sờ sờ vào bụng của Tiết Duyên, cảm thấy bên trong đã ùng ục chứa đầy nước.
Chỉ có túi tiền kêu leng keng, Vi chưởng quỹ mạnh dạn và xa hoa, mua liên tiếp một trăm cái, chỉ cần đặt cọc ba phần (30%) là đã có ba đồng bạc.
Cầm hà bao đó, ánh mắt của A Lê thay đổi khi nhìn Tiết Duyên.
Nàng giống như một con mèo trộm thịt sống, muốn cười lại muốn che giấu, ngượng ngùng mang theo sợ hãi, nhưng bước chân lại nhẹ nhàng, làn váy ở bên chân được kéo ra thành từng đóa hoa.
Tiết Duyên cúi đầu liếc vẻ mặt nàng, nụ cười trong mắt chợt lóe lên, đầu ngón tay nhéo nhéo vành tai nàng nói, "Trông ngốc thế."
A Lê nói, "Chúng ta đi mua chút thịt đi, ta làm cho càng thịt xào chua ngọt[2] ăn."
"Hôm qua ăn thịt rồi, hôm nay đổi vị đi." Tiết Duyên kéo cổ tay A Lê, dẫn nàng đi một vòng, "Đi đầu đường bên kia, ở đó có một lão đại gia bán cá rất tươi, chúng ta mua về nhà làm món cá chua ngọt."
A Lê ngửa đầu cười với chàng, "Nghe chàng."
Nàng nói "Nghe chàng", giọng điệu mềm mại và dịu dàng, giống như đuôi mèo cào vào tim chàng, cơ thể của Tiết Duyên bỗng dưng mềm đi một chút, chàng đột nhiên cảm thấy cảm giác này càng khiến người ta hạnh phúc hơn lúc bàn chuyện làm ăn với Vi chưởng quỹ.
Tay chàng nắm cổ tay của A Lê chặt hơn một chút, Tiết Duyên cúi đầu nói, "Tí nữa hẳng đi mua cá, ta thấy bên kia có người bán kẹo hồ lô, ngươi có thích ăn không?"
A Lê ngoan ngoãn nói, "Thích ăn."
Tiết Duyên cười, "Ta mua cho ngươi."
Quả táo gai vừa to vừa chua, đỏ như chiếc đèn lồng đỏ treo trước cửa nhà năm mới, được bao phủ bởi một lớp đường sáng bóng, lớp vỏ dày và cứng, khảm đầy vừng trắng, có thể ngửi thấy mùi vị chua ngọt từ xa.
Tiết Duyên chọn một cây lớn nhất, lấy giấy dầu từ chỗ người bán hàng rong bọc lấy cây gậy gỗ phía dưới, nhẹ nhàng bỏ vào lòng bàn tay của A Lê.
A Lê vươn đầu lưỡi cẩn thận li3m một chút, thỏa mãn đến mức hai mắt đều híp lại, Tiết Duyên xoa xoa tóc nàng, kéo ngón tay nàng đi về phía bên kia đường.
Chỉ là vừa mới đi được hai bước, lại bị một nam tử mặc trường bào màu xanh ngăn cản.
A Lê không biết nam tử kia, nhưng lại biết người đi theo bên cạnh hắn, là Phó Lục.
Nhìn bàn tay trước mặt, Tiết Duyên dừng bước, ánh mắt chậm rãi dời lên người đối diện, trong lòng chợt như bị nhéo một cái.
Chàng đã từng độc đoán ở kinh thành trước đây, một số người từ lâu đã nhìn chàng không vừa mắt, chỉ là không nghĩ rằng kẻ thù ở kinh thành của chàng đang ở khắp nơi trên đường chính, bây giờ lưu lạc đến nơi hoang vu phía bắc này, lại có thể đụng trúng được.
Phó Lục hiển nhiên bị Tiết Duyên dọa sợ, hắn ta nuốt không trôi cái cục tức này, nhưng không dám trêu chọc nữa, thấy nam tử kia có vẻ muốn khiêu khích, vội vàng kéo tay áo hắn về phía sau, nói, "Hồ gia, đi thôi, các huynh đệ đang chờ uống rượu, đừng đi la
Bình luận truyện