Á Nô

Chương 186: Nhất định là hắn rất yêu nương tử của mình



Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Thẩm Ngọc hơi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì.

Không giấu được thất vọng trong lòng, đôi mắt sáng trong của y hơi ảm đạm, sau đó âm thầm bấm bắp đùi mình, để cho bản thân tỉnh táo một chút.

Quả nhiên hắn đã có gia quyến, Thẩm Ngọc suy nghĩ trong sự mất mát, vậy hắn cũng không phải loại người này, là mình nghĩ vớ vẩn, coi lòng tốt của hắn thành tình cảm khác.

May mà hỏi sớm, Thẩm Ngọc cảm thấy mình dừng bước vẫn còn kịp, chưa vượt quá quan hệ bình thường, nếu không kết cục là, đối với người nào cũng không tốt.

Thẩm Ngọc cố gắng duy trì bình tĩnh, thuận miệng hỏi: "Vậy nương tử ngươi đâu? Cũng không thấy ngươi đề cập đến nàng..."

"Sau này hẳn là y không muốn nhìn thấy ta nữa đâu." Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ nói.

"Tại sao?" Thẩm Ngọc bất ngờ nói, "Quanh năm ngươi ở bên ngoài, nàng ấy nên nhớ ngươi mới đúng, hơn nữa ám vệ đại ca, ngươi vừa có võ công lợi hại lại biết chăm sóc người khác, chắc chắn nàng ấy muốn gặp ngươi."

"Không." Quân Huyền Kiêu xua tay phủ nhận, "Ta đối xử với y không tốt, làm rất nhiều chuyện có lỗi với y, còn thường xuyên làm tổn thương y, cho nên y ghét ta, trốn theo người khác rồi."

Quân Huyền Kiêu không dám nói quá cụ thể, lại không muốn nói dối Thẩm Ngọc, chỉ có thể trả lời như vậy.

Thẩm Ngọc kinh ngạc há miệng, ách vệ tin tưởng mình mới thổ lộ cõi lòng, nhưng y không biết an ủi từ đâu.

"Vậy... vậy bây giờ ngươi hối hận rồi, nói xin lỗi bù đắp nàng, nhất định nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, tha thứ cho ngươi."

Thẩm Ngọc nào có biết, hắn có bao nhiêu mong muốn chính miệng nói cho y, hắn hối hận rồi, thay đổi hoàn toàn rồi, thay da đổi thịt rồi, có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa được không?

Quân Huyền Kiêu nhìn gương mặt ân cần của Thẩm Ngọc, hắn dấy lên kích động bỏ qua tất cả để bộc lộ cõi lòng, nhưng lời đến bên môi, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

Bởi vì hắn hiểu rõ trước kia làm những chuyện sai lầm, có nhiều tội không thể tha thứ, cho nên mới có ngày không thể vãn hồi như hiện tại.

Thẩm Ngọc không thể nào tha thứ cho hắn.

"Y không cần ta."

Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ xong, chuyển sang hướng khác, hắn sợ tình cảm nóng rực không cẩn thận sẽ tự nhảy ra.

Thẩm Ngọc không cảm thấy vui vẻ chút nào, bình thường ách vệ lạnh lùng cương nghị, quả quyết sát phạt, lúc này lại là một người bình thường đánh mất thứ mình yêu quý nhất, bất lực chán nản như vậy.

Nhất định là hắn rất yêu nương tử của mình mới có thể như thế.

Ba ngày sau, cuối cùng Quân Huyền Kiêu cũng gật đầu đồng ý, Thẩm Ngọc không cần làm ổ trong phòng điều dưỡng thân thể nữa, liền gọi hai huynh đệ Sở Linh và Sở Dực, cùng đi đến một vùng đồi trũng học cưỡi ngựa.

Đồng cỏ trên đồi không lớn không nhỏ, so với các ngọn núi cao khác vẫn tính là bằng phẳng, bình thường Sở nhân chăn thả ngựa ở nơi này.

Quân Huyền Kiêu suy nghĩ đến việc hoạt động nhiều một phen có lợi cho việc điều dưỡng cơ thể của Thẩm Ngọc, cộng thêm trải qua lần mạo hiểm lần trước, Quân Huyền Kiêu cho rằng Thẩm Ngọc học cưỡi ngựa chí ít sau này gặp nguy hiểm cũng có thể tự vệ, mới đáp ứng lời năn nỉ của y.

Hơn nữa cưỡi ngựa còn là tâm nguyện từ trước cho tới nay của Thẩm Ngọc.

Quân Huyền Kiêu thấy Thẩm Ngọc dắt dây cương một con ngựa, đứng ngây người tại chỗ, đi qua vỗ vai y một cái.

"Có ta ở đây, ngươi không cần phải sợ." Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ nói.

Thẩm Ngọc cười đáp: "Ta không sợ, chẳng qua là thấy ngựa liền nhớ lại một người, trước kia nói muốn dạy ta cưỡi ngựa ấy mà."

Trong lòng Quân Huyền Kiêu có chút kích động, hắn từng nói vậy, chỉ tiếc chưa kịp thực hiện lời nói, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

"Cũng không biết bây giờ Tống đại ca như thế nào rồi." Thẩm Ngọc lẩm bẩm.

Tâm tình Quân Huyền Kiêu từ trên trời rơi xuống dưới đất, khiến Thẩm Ngọc nghĩ cả buổi không phải hắn, mà là Tống Thanh kia.

Quân Huyền Kiêu có khổ khó nói, so với hắn, Thẩm Ngọc càng lưu luyến Tống Thanh hơn....

"Ta đỡ ngươi lên ngựa."

Quân Huyền Kiêu ra hiệu xong, như một thói quen kéo tay Thẩm Ngọc, lại bị tránh né.

"Ngươi... ngươi dạy Sở Dực đi, ta học cùng Sở Linh đại ca là được rồi." Thẩm Ngọc vẫy vẫy Sở Dực, cao giọng hô, "Sở Dực, đệ qua đây, ám vệ đại ca dạy đệ cưỡi ngựa!"

Mấy ngày nay Sở Dực đều buồn buồn không vui, ngay cả khi Sở Linh nói hắn có thể học cưỡi ngựa, hắn cũng ỉu xìu gật đầu, không có chút hứng thú nào, cho đến lúc Thẩm Ngọc vẫy tay gọi hắn, mới chấn chỉnh lại tinh thần, hắn nhìn về phía Sở Linh, Sở Linh gật đầu với hắn.

"Đi đi."

Sở Dực kích động chạy tới.

Quân Huyền Kiêu nhìn Thẩm Ngọc đi về phía Sở Linh, cực kỳ không hiểu, Thẩm Ngọc vẫn luôn thân thiết với hắn, vì sao hôm nay bỗng nhiên muốn xa lánh?

Là hắn nói sai câu gì, làm sai chuyện gì rồi sao? Hay là hôm đó hắn biểu lộ quá nhiều, Thẩm Ngọc đã nhận ra manh mối?

Nhưng nếu như Thẩm Ngọc đã nổi lên hoài nghi với thân phận của hắn, hẳn là không chỉ xa lánh thôi đâu.

Lòng Quân Huyền Kiêu không bình tĩnh nổi, máy móc hướng dẫn Sở Dực cách lên ngựa như thế nào, không có ý muốn qua đỡ hắn.

Có thể đơn độc cùng Quân Huyền Kiêu ở chung một chỗ, Sở Dực đã vui mừng phấn khởi rồi, cũng không để ý cái khác.

Thẩm Ngọc nhìn phía đằng xa ách vệ đã bắt đầu chỉ bảo Sở Dực, thu hồi ánh mắt.

Xem ra, kỳ thực trong chức trách của hắn đối xử với người nào cũng đều tỉ mỉ như vậy, mà không phải chỉ coi trọng riêng mỗi bản thân mình, mình nói để hắn dạy Sở Dực, hắn cũng không phản đối.

....

Vĩnh Nhi

Hà Nội, Ngày 1/7/2020

Hello các cô, tụi mình quay trở lại rồi đây, trước tiên cho mình cảm ơn tất các bạn đã gửi lời chúc thi tốt đến tụi mình nhé, cảm ơn rất nhiều, vì những lời chúc của các cô mà 2 đứa mình đã hoàn thành kỳ thi một cách tốt đẹp rồi nè~

Và chào tháng 7, tháng của sự khởi đầu mới mẻ, mong cuộc đời sẽ dịu dàng với tất cả chúng ta~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện