Ác Bá
Chương 205: Làm hộ vệ
Cáp Mô bưng cốc mỳ vừa mới nở ra, định đưa lên miệng ăn thì Cường Tử đột nhiên giật lấy và nói:
- Để tôi ăn trước!
Cáp Mô đang định động thủ cướp lấy cốc mỳ thì nhìn thấy Cường tử dùng khẩu hình ra ám hiệu:
- Không được ăn!
Cường Tử dùng ánh mắt ra hiệu với anh ta, Cáp Mô ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng nhìn theo hướng nhìn của Cường Tử. Khi mới nhìn thì gã không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng chỉ một lúc sau, anh ta đã nhìn thấy một sợi gì đó vô cùng nhỏ từ trên nóc nhà thả xuống, nhằm đúng vào hộp mì tôm vừa mới nở của Cừu Thiên. Sợi này vô cùng nhỏ, Cáp Mô phải căng mắt lên và tỉ mỉ quan sát thì mới thấy được sự tồn tại của sợi dây này. Hơn nữa sợi dây này lại liên tục bị đứt quãng, dưới ánh đèn, nó lại càng trở nên mỏng manh, dường như không thể phát hiện ra.
Đến lúc này thì Cáp Mô đã phán đoán ra được sợi dây mỏng manh kia là vật gì. Đó chính là một chất lỏng, là một chất lỏng đặc sền sệt từ trên nóc nhà nhỏ xuống, hơn nữa sau khi Cáp Mô phân tích màu sắc xanh nhạt của sợi dây nhỏ bé kia này, mẹ kiếp, đó chính là một loại chất lỏng có độc.
Cáp Mô chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, hơi lạnh này chạy dọc theo sống lưng rồi xâm nhập vào não, trong nháy mắt gã bị thất thần. Anh ta mê man, đơ người ra một lúc thì lập tức biết rằng có người đang hạ độc cố ý họ, đây chính là một thủ pháp cực kỳ cao minh. Chất độc đặc sền sệt nhỏ từ trên cao nhỏ xuống sẽ không giống với nước nhỏ từng giọt từng giọt, có thể nghĩ ra cách hạ độc như thế này thì nhất định phải là người có nhãn lực cực tốt và thủ pháp điêu luyện, đây chính xác là một cao thủ dùng độc.
Anh ta ngây người đơ não mất một lúc, trong khi đó thì Cường Tử cũng đang nháy mắt ra hiệu với hai người Yêu Ma và Cừu Thiên. Hai người này nhìn thấy Cường Tử đang nhìn về phía nóc nhà và cố gắng nhếch mép ra hiệu thì lập tức hiểu ra vấn đề bên trong. Yêu Ma vừa bước sang chiếc bàn bên kia vừa nói:
- Đến ăn mỳ tôm mà các ngươi cũng tranh nhau được thì ta đây cũng xin bái phục, ta đi xem mì của ta đã nở xong chưa đã, để cho các ngươi ăn trước vậy, đúng là một lũ không có tiền đồ!
Cừu Thiên hạ thanh kiếm Thừa Ảnh ở trên lưng xuống, làm bộ muốn đặt thanh kiếm lên trên mặt bàn.
Cường Tử liền đưa tay ra phía dưới gầm ngầm ra hiệu, từng ngón tay chĩa ra, đến khi ngón tay thứ ba chĩa ra thì hai người Yêu Ma và Cừu Thiên hành động cùng một lúc! Hai người đồng loạt nhảy lên, giống như đạn pháo bay thẳng lên trên nóc nhà. Tốc độ của hai người này vô cùng nhanh, giữa không trung dường như đồng thời đưa tay ra tấn công oanh kích người ở trên nóc nhà.
Rầm một tiếng, hai người trực tiếp bay ra khỏi nóc nhà.
Cường Tử quay sang nói lớn với Cáp Mô:
- Đi nơi khác!
Rồi thoắt một cái, hắn đã xông ra ngoài bằng cửa trước, trực tiếp hướng đến tòa nhà mà Yến Vân Thập Bát đang ở. Hắn tin những lời nói của Lão Phật gia, và cũng tin tưởng vào trực giác của bản thân. Hắn biết rằng chín người trong nhóm Yến Vân Thập Bát đều là những cao thủ khó kiếm nhưng hắn lại sợ những người này chỉ là những động vật máu lạnh, quanh năm suốt tháng chỉ biết luyện công, ngộ nhỡ không cần thận gặp phải chuyện gì đó thì sẽ thiệt thòi lớn.
Được xưng là những cao thủ có thể dựa vào sức lực của mười tám người là có thể bình định cục diện rối loạn, nếu như vừa mới xuất thế mà đã bị người khác đầu độc hại chết, vậy thì đây chẳng phải là chuyện nực cười lớn nhất thiên hạ hay sao? Cho nên phản ứng đầu tiên của Cườn Tử là nhanh chóng chạy về phía tòa nhà gần kề, trong lòng chỉ mong sao những người này vẫn bình yên vô sự.
Khi hắn vừa mới được vào đến sân thì một cái bóng màu đen từ trên trời rơi xuống. Bịch một tiếng, một thứ gì đó đáp ngay xuống trước mặt của Cường Tử, chỉ suýt chút nữa thôi là sẽ nện lên người hắn. Cường Tử ghé mắt quan sát thì đó là một người mặc áo dạ hành, đây rõ ràng là người mà Cừu Thiên và Yêu Ma đánh cho từ chỗ nóc nhà chạy sang đây.
Cường Tử không quay đầu lại và cũng không dừng lại nhưng hắn trở tay, và giơ ngón tay giữ lên chĩa thẳng về phía nóc nhà.
Hai cái tên bại hoại này, làm sao có thể tiện tay vứt đồ bừa bãi như thế này cơ chứ, đúng là không có đạo đức mà. Ngộ nhỡ nện vào những người bạn nhỏ bé của ta thì sẽ như thế nào đây, mà ngay cả khi không nện trúng bạn của ta, mà nện xuống đám hoa cỏ kia cũng không được.
Nhưng đến khi Cường Tử vừa xông vào trong nhà thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn phải đứng hình.
Trong phòng trống không!
Đến một bóng người cũng không có, điều này lập tức khiến cho đầu của Cường Tử to ra như cái đấu.
Không nhanh đến như vậy chứ, chỉ chớp mắt đó thôi mà đã bị người khác giết chết rồi đem xác vất ở những nơi hoang vu? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Hắn vẫn chưa kịp hiểu ra rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy trong phòng đột nhiên hiện lên một luồng chớp!
Một tia chớp sáng lóa xé toạc màn đêm đen và rơi xuống chính giữa đình viện, vô cùng đẹp mắt, vô cùng chướng mắt, hàn khí lạnh người! Ánh hào quang này dường như đã phá tan màn đêm đen đang bủa giăng khắp nơi, nó có thể chặt đứt tất cả những tà ma thành hai đoạn. Ánh sáng chói mắt đó đã làm chấn động lòng người, luồng sáng chớp nhoáng trong đêm đen hiện lên vô cùng đẹp đẽ, vô cùng bắt mắt.
Hào quang này, dường như Cường Tử đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Hắn quay người, mau lẹ chạy vọt ra ngoài, vừa mới chạy đến sân nhỏ thì đã nhìn thấy mấy tên thích khách đã bị ánh hào quang kia chém chết tại chỗ. Một chiêu giết chết bốn người, tất cả đều có vết thương trí mạng ở cổ họng.
Kiếm Nhị chắp tay đứng ở trong sân, người vừa nãy ra tay giết người chính là Kiếm Thập Nhất người đang đứng trước mặt hắn.
Cường Tử nhìn thấy Kiếm Nhị, liền bước lên trước và hỏi:
- Những người khác đâu?
Kiếm Nhị quay sang nhìn hắn, rồi đáp lại bằng một giọng điệu không thể bình thản hơn:
- Có một vài thứ khó chơi đã bị bọn họ đuổi chạy ra bên ngoài rồi, ta quay lại là muốn xem xem mấy người đã chết chưa?
Cường Tử nghe xong mà người rét run lên, trong lòng thầm nghĩ: “ Ngươi làm hộ vệ như thế đó?”
Yêu Ma và Cừu Thiên từ trên nóc nhà nhảy xuống, rồi Yêu Ma tiện tay vứt một thứ gì đó mềm nhũn xuống chân của Cường Tử.
- Dùng cái này để hạ độc, đúng là có chút thủ đoạn.
Cường Tử cúi đầu xuống nhìn đã thấy dưới chân mình chính là một con rắn đã chết to bằng cánh tay. Từ cái đầu hình tam giác của nó là có thể thấy rằng độc tính của con rắn này không thấp. Cường Tử cũng không hiểu rõ lắm về các loài rắn độc chỉ là hắn nghe người khác nói lại rằng, con rắn mà không có độc thì đầu nó hình ê líp, còn đầu con rắn mà là hình tam giác thì đây chính là rắn độc, nhưng hắn cũng không biết chuyện này có thật hay không.
Nhưng Cường Tử lại có chút kiến thức về con rắn này, vì trong số những xem chương trình thế giới động vật trên ti vi mà hắn từng xem thì đã có một số giới thiệu một loại rắn hổ mang có tên gọi là tiêm hôn phúc. Loài rắn này trong dân gian còn được gọi với một cái tên khác là rắn năm bước, từ cái tên này có thể biết được rằng nọc độc của loài rắn này là vô cùng mạnh. Nhưng kích thước của loài rắn này thường là không lớn, những con mà có kích thước to bằng cánh tay như thế này thì đúng là vô cùng hiếm gặp.
- Để tôi ăn trước!
Cáp Mô đang định động thủ cướp lấy cốc mỳ thì nhìn thấy Cường tử dùng khẩu hình ra ám hiệu:
- Không được ăn!
Cường Tử dùng ánh mắt ra hiệu với anh ta, Cáp Mô ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng nhìn theo hướng nhìn của Cường Tử. Khi mới nhìn thì gã không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng chỉ một lúc sau, anh ta đã nhìn thấy một sợi gì đó vô cùng nhỏ từ trên nóc nhà thả xuống, nhằm đúng vào hộp mì tôm vừa mới nở của Cừu Thiên. Sợi này vô cùng nhỏ, Cáp Mô phải căng mắt lên và tỉ mỉ quan sát thì mới thấy được sự tồn tại của sợi dây này. Hơn nữa sợi dây này lại liên tục bị đứt quãng, dưới ánh đèn, nó lại càng trở nên mỏng manh, dường như không thể phát hiện ra.
Đến lúc này thì Cáp Mô đã phán đoán ra được sợi dây mỏng manh kia là vật gì. Đó chính là một chất lỏng, là một chất lỏng đặc sền sệt từ trên nóc nhà nhỏ xuống, hơn nữa sau khi Cáp Mô phân tích màu sắc xanh nhạt của sợi dây nhỏ bé kia này, mẹ kiếp, đó chính là một loại chất lỏng có độc.
Cáp Mô chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, hơi lạnh này chạy dọc theo sống lưng rồi xâm nhập vào não, trong nháy mắt gã bị thất thần. Anh ta mê man, đơ người ra một lúc thì lập tức biết rằng có người đang hạ độc cố ý họ, đây chính là một thủ pháp cực kỳ cao minh. Chất độc đặc sền sệt nhỏ từ trên cao nhỏ xuống sẽ không giống với nước nhỏ từng giọt từng giọt, có thể nghĩ ra cách hạ độc như thế này thì nhất định phải là người có nhãn lực cực tốt và thủ pháp điêu luyện, đây chính xác là một cao thủ dùng độc.
Anh ta ngây người đơ não mất một lúc, trong khi đó thì Cường Tử cũng đang nháy mắt ra hiệu với hai người Yêu Ma và Cừu Thiên. Hai người này nhìn thấy Cường Tử đang nhìn về phía nóc nhà và cố gắng nhếch mép ra hiệu thì lập tức hiểu ra vấn đề bên trong. Yêu Ma vừa bước sang chiếc bàn bên kia vừa nói:
- Đến ăn mỳ tôm mà các ngươi cũng tranh nhau được thì ta đây cũng xin bái phục, ta đi xem mì của ta đã nở xong chưa đã, để cho các ngươi ăn trước vậy, đúng là một lũ không có tiền đồ!
Cừu Thiên hạ thanh kiếm Thừa Ảnh ở trên lưng xuống, làm bộ muốn đặt thanh kiếm lên trên mặt bàn.
Cường Tử liền đưa tay ra phía dưới gầm ngầm ra hiệu, từng ngón tay chĩa ra, đến khi ngón tay thứ ba chĩa ra thì hai người Yêu Ma và Cừu Thiên hành động cùng một lúc! Hai người đồng loạt nhảy lên, giống như đạn pháo bay thẳng lên trên nóc nhà. Tốc độ của hai người này vô cùng nhanh, giữa không trung dường như đồng thời đưa tay ra tấn công oanh kích người ở trên nóc nhà.
Rầm một tiếng, hai người trực tiếp bay ra khỏi nóc nhà.
Cường Tử quay sang nói lớn với Cáp Mô:
- Đi nơi khác!
Rồi thoắt một cái, hắn đã xông ra ngoài bằng cửa trước, trực tiếp hướng đến tòa nhà mà Yến Vân Thập Bát đang ở. Hắn tin những lời nói của Lão Phật gia, và cũng tin tưởng vào trực giác của bản thân. Hắn biết rằng chín người trong nhóm Yến Vân Thập Bát đều là những cao thủ khó kiếm nhưng hắn lại sợ những người này chỉ là những động vật máu lạnh, quanh năm suốt tháng chỉ biết luyện công, ngộ nhỡ không cần thận gặp phải chuyện gì đó thì sẽ thiệt thòi lớn.
Được xưng là những cao thủ có thể dựa vào sức lực của mười tám người là có thể bình định cục diện rối loạn, nếu như vừa mới xuất thế mà đã bị người khác đầu độc hại chết, vậy thì đây chẳng phải là chuyện nực cười lớn nhất thiên hạ hay sao? Cho nên phản ứng đầu tiên của Cườn Tử là nhanh chóng chạy về phía tòa nhà gần kề, trong lòng chỉ mong sao những người này vẫn bình yên vô sự.
Khi hắn vừa mới được vào đến sân thì một cái bóng màu đen từ trên trời rơi xuống. Bịch một tiếng, một thứ gì đó đáp ngay xuống trước mặt của Cường Tử, chỉ suýt chút nữa thôi là sẽ nện lên người hắn. Cường Tử ghé mắt quan sát thì đó là một người mặc áo dạ hành, đây rõ ràng là người mà Cừu Thiên và Yêu Ma đánh cho từ chỗ nóc nhà chạy sang đây.
Cường Tử không quay đầu lại và cũng không dừng lại nhưng hắn trở tay, và giơ ngón tay giữ lên chĩa thẳng về phía nóc nhà.
Hai cái tên bại hoại này, làm sao có thể tiện tay vứt đồ bừa bãi như thế này cơ chứ, đúng là không có đạo đức mà. Ngộ nhỡ nện vào những người bạn nhỏ bé của ta thì sẽ như thế nào đây, mà ngay cả khi không nện trúng bạn của ta, mà nện xuống đám hoa cỏ kia cũng không được.
Nhưng đến khi Cường Tử vừa xông vào trong nhà thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn phải đứng hình.
Trong phòng trống không!
Đến một bóng người cũng không có, điều này lập tức khiến cho đầu của Cường Tử to ra như cái đấu.
Không nhanh đến như vậy chứ, chỉ chớp mắt đó thôi mà đã bị người khác giết chết rồi đem xác vất ở những nơi hoang vu? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Hắn vẫn chưa kịp hiểu ra rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy trong phòng đột nhiên hiện lên một luồng chớp!
Một tia chớp sáng lóa xé toạc màn đêm đen và rơi xuống chính giữa đình viện, vô cùng đẹp mắt, vô cùng chướng mắt, hàn khí lạnh người! Ánh hào quang này dường như đã phá tan màn đêm đen đang bủa giăng khắp nơi, nó có thể chặt đứt tất cả những tà ma thành hai đoạn. Ánh sáng chói mắt đó đã làm chấn động lòng người, luồng sáng chớp nhoáng trong đêm đen hiện lên vô cùng đẹp đẽ, vô cùng bắt mắt.
Hào quang này, dường như Cường Tử đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Hắn quay người, mau lẹ chạy vọt ra ngoài, vừa mới chạy đến sân nhỏ thì đã nhìn thấy mấy tên thích khách đã bị ánh hào quang kia chém chết tại chỗ. Một chiêu giết chết bốn người, tất cả đều có vết thương trí mạng ở cổ họng.
Kiếm Nhị chắp tay đứng ở trong sân, người vừa nãy ra tay giết người chính là Kiếm Thập Nhất người đang đứng trước mặt hắn.
Cường Tử nhìn thấy Kiếm Nhị, liền bước lên trước và hỏi:
- Những người khác đâu?
Kiếm Nhị quay sang nhìn hắn, rồi đáp lại bằng một giọng điệu không thể bình thản hơn:
- Có một vài thứ khó chơi đã bị bọn họ đuổi chạy ra bên ngoài rồi, ta quay lại là muốn xem xem mấy người đã chết chưa?
Cường Tử nghe xong mà người rét run lên, trong lòng thầm nghĩ: “ Ngươi làm hộ vệ như thế đó?”
Yêu Ma và Cừu Thiên từ trên nóc nhà nhảy xuống, rồi Yêu Ma tiện tay vứt một thứ gì đó mềm nhũn xuống chân của Cường Tử.
- Dùng cái này để hạ độc, đúng là có chút thủ đoạn.
Cường Tử cúi đầu xuống nhìn đã thấy dưới chân mình chính là một con rắn đã chết to bằng cánh tay. Từ cái đầu hình tam giác của nó là có thể thấy rằng độc tính của con rắn này không thấp. Cường Tử cũng không hiểu rõ lắm về các loài rắn độc chỉ là hắn nghe người khác nói lại rằng, con rắn mà không có độc thì đầu nó hình ê líp, còn đầu con rắn mà là hình tam giác thì đây chính là rắn độc, nhưng hắn cũng không biết chuyện này có thật hay không.
Nhưng Cường Tử lại có chút kiến thức về con rắn này, vì trong số những xem chương trình thế giới động vật trên ti vi mà hắn từng xem thì đã có một số giới thiệu một loại rắn hổ mang có tên gọi là tiêm hôn phúc. Loài rắn này trong dân gian còn được gọi với một cái tên khác là rắn năm bước, từ cái tên này có thể biết được rằng nọc độc của loài rắn này là vô cùng mạnh. Nhưng kích thước của loài rắn này thường là không lớn, những con mà có kích thước to bằng cánh tay như thế này thì đúng là vô cùng hiếm gặp.
Bình luận truyện