Ác Bá

Chương 206: Xà chiến



Nghe nói rằng sau khi bị loài rắn này cắn thì chưa đi đến năm bước thì đã bị độc tính phát tác mà chết. Mặc dù cách nói này có chút khoa trương nhưng nọc độc vô cùng mạnh của loài rắn này luôn khiến cho con người phải hoảng sợ. Về lý mà nói thì chuyện loài rắn này xuất hiện ở vùng Đông Bắc là rất hiếm, sắc xuất vô cùng thấp, trừ phi là có người cố tình mang nó đến đây.

Cường Tử thở dài đáp lại:
- Đúng là một con rắn to, đủ để nấu một nồi canh lớn!

Yêu Ma hướng về phía ngoài cửa, chép chép miệng:
- Đây là một con nhỏ, cậu hãy đi ra ngoài mà xem thì sẽ biết thế nào mới gọi là một con rắn to. Cũng không đúng lắm, phải nói là có rất nhiều con rắn to mới đúng.

Cường Tử nghe xong mà đờ người ra, hắn ngay lập tức đưa mắt nhìn Kiếm Nhị, trong lòng thầm nghĩ: “ Lẽ nào cái thứ mà hắn nói là khó chơi chính là rắn?”

Lớn tiếng gọi Cáp Mô ở trong phòng, mấy người liền phi ra khỏi sân, ngược lại thì hai người Kiếm Nhị và Kiếm Thập Nhất lại bước đi rất chầm chậm, khoan thai và thong dong, nhìn bề ngoài thì dường như họ không hề cảm thấy lo lắng hay vội vã gì cả.

Bước ra khỏi sân, Cường Tử liền nhìn thấy ở phía nam xa xa có bóng người đang chuyển động, ngoài ra còn có rất nhiều cái bóng màu đen rất lớn đan xen vào nhau, rất khó phân biệt, chúng cứ thoắt ẩn thoát hiện trong màn đêm. Hắn biết đó chính là bảy người còn lại trong nhóm Yến Vân Thập Bát đang đánh nhau với ai đó ở đằng xa. Chân của hắn liền nhấc lên hướng về phía đó mà bước qua. Bóng người chuyển động ở phía xa xa kia dường như là không ít. Lúc mà hắn bước ra khỏi cửa liền mang theo thanh kiếm Trạm Lô để phòng bất trắc. Lúc này thanh kiếm cổ giống như đang múa trong tay hắn.

Hai người Yêu Ma và Cừu Thiên theo sát sau lưng hắn, còn Cáp Mô thì lại ngoan ngoãn, cun cút đi theo ở sau cùng. Cáp Mô là một người thông minh, tự biết lượng sức mình, anh ta biết rằng nếu như đánh nhau thì bất kể là một mình đánh nhau hay là đánh cả nhóm cả đội thì bản thân cũng không giúp được gì nhiều, cho nên anh ta vẫn phải phất cờ hò reo..

Thân pháp của Cường Tử thi triển, trên đường đi nhìn thấy vô số xác rắn, máu tanh vung vãi khắp nơi. Sau khi bước được vài bước thì hắn bước đến một khu màu đen, đến khi bước lại gần thì hắn mới nhìn rõ cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. thời khắc này Cường Tử không khỏi hít phải một luồng khí lạnh.

Những cái bóng đen mà đứng từ xa không nhìn rõ chính là vô số con mãng xà, to nhỏ có hết, những con nhỏ thì to khoảng mười tấc, còn con lớn nhất trong số đó thì lại to bằng một cái thùng nước.

Con rắn đó không biết là dài bao nhiêu mét, cơ thể nặng nề lăn qua lăn lại trên mặt đất. Đầu nó to bằng chiếc gầu hốt rác, đôi mắt to tròn, dưới ánh trăng lại càng trở nên âm u, lạnh lẽo. Con mãng xã quá là to và dài, khi nó ngóc đầu lên thì cũng phải cao đến hai ba thước, còn mỗi một lần nó há miệng nhe răng ra thì lại phun ra một làn khí tanh tưởi, nồng nặc.

Nhưng điều khiến cho người khác kinh sợ nhất chính là, bên cạnh những con mãng xà kia còn có vô số rắn độc. Con to thì khoảng bằng cánh tay, con nhỏ thì bằng ngón tay cái gì đó, những tiếng phì phì, loạt xoạt vang lên khiến cho lòng người càng thêm kinh hãi.

Cường Tử cũng vô cùng kinh sợ, tại sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện nhiều rắn đến như vậy?

Đặc biệt là con mãng xà kia, ngay khi ở trong rừng mưa nhiệt đới mà gặp được những con rắn to như thế kia thì cũng là chuyện hiếm gặp rồi. Với một con mãng xà lớn như vậy, đừng nói là bị nó quấn quanh người, ngay cả khi bị làn hơi tanh tưởi, nồng nặc mà mỗi lần nó thở ra cũng đủ khiến người ta ghê tởm, khó mà chịu đựng nổi.

Cường Tử dừng bước, hai người Yêu Ma và Cừu Thiên đi ở đằng sau hắn cũng dừng bước luôn.

- Đây là …

Cườn Tử vẫn chưa nói hết, nhưng những người có mặt tại hiện trường cũng đều bị trấn động bởi những thứ quỷ dị đang diễn ra trước mặt. Tại sao chỉ trong nháy mắt mà có nhiều rắn xuất hiện đến vậy vậy, to nhỏ dài ngắn có hết, từ lúc vào cửa đến bây giờ còn chưa đến một giờ, vậy thì những con rắn này được tập hợp lại bằng cách nào.

Yêu Ma lên tiếng:
- Lúc nãy ta đứng trên nóc nhà đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi, bảy người kia quả nhiên là rất lợi hại, chỉ dựa vào thanh kiếm trong tay mà có thể đánh lui bao nhiêu là con mãng xà to như thế này.

Cừu Thiên phụ họa theo:
- Bảy người này nếu như tách riêng ra thì cũng không thể được coi là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng một khi họ đã liên thủ lại với nhau thì có thể nói là ngạo mạn thiên hạ.

Cường Tử cẩn thận quan sát, quả nhiên bảy người họ đúng như lời Yêu Ma và Cừu Thiên nói. Bảy người trong nhóm Yến Vân Thập Bát di chuyển qua lại, thoạt nhìn thì thấy họ hành động lộn xộn, không có quy tắc trật tự gì hết như nhìn kỹ thì mới thấy đó chính là sự biến hóa kỳ diệu. Bảy người này hỗ trợ lẫn nhau, giữ vững khoảng cách, còn bảy thanh trường kiếm sáng loáng vung lên vung xuống tạo thành một màn sáng giữa màn đêm đen, ngay cả đến con mãng xà hung tợn kia, mặc dù nó có điên cuồng và hung hãn đó nhưng lại không chiếm được ưu thế, liên tục bị đánh lui xuống.

Số lượng của bầy rắn này cũng lớn, lúc này những con chết dưới lưỡi kiếm của bảy người này đã lên đến vài trăm con.

Cáp Mô thì lại đứng trốn ở đằng xa chỉ dám len lén đưa mắt nhìn trộm, vì không cẩn thận mà chân đã dẫm phải một cơn rắn vẫn chưa chết hắn. Con rắn này quả nhiên là hung tợn, nó chỉ còn lại một nửa người nhưng vẫn hung tợn nhằm về phía cổ chân của Cáp Mô định táp một cái cuối cùng. Lúc này Cáp Mô vội vàng nhảy cẫng lên rồi lùi lại đằng sau, trong lòng không ngừng niệm kinh: “ A Di Đà Phật thượng đế phù hộ vô lượng, mẹ kiếp, thiên tôn”

Lúc này, hai người Kiếm Nhị và Kiếm Thập Nhất đã bước đến bên cạnh Cường Tử. Kiếm Thập Nhất là một chàng thanh niên trẻ tuổi, dáng người cao gầy, nhìn mặt thì năm nay có lẽ y khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mày hình kiếm nhướng lên trên, sống mũi cao, môi hơi mỏng, nhìn bề ngoài cũng đủ thấy đây là một người kiên nghị. Chỉ có điều mặt của y quá là bình thản, cho nên khó tránh khỏi khiến cho người đối diện có cảm giác rằng y là một người lạnh lùng, khó tiếp xúc.

- Nếu như không phải chúng ta phát hiện sớm thì e rằng mấy người đã táng thân trong bụng mấy con mãng xà này rồi.

Kiếp Thập Nhất lạnh lùng nói.

Cường Tử nghe xong thì mặt liền đỏ lên, bản thân hắn còn cho rằng bản thân mình đã rất lợi hại rồi, kết quả là người ta lại phát hiện sớm hơn. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, mấy người bọn hắn đúng là đã quá lơ là mất cảnh giác, đến Cường Tử còn cho rằng lần xuất hành này là do Hách Liên Xuân Mộ sắp xếp tất cả mọi thứ cho nên nghĩ rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Mặc dù hắn cũng có không ít thành kiến với Hách Liên Xuân Mộ nhưng cũng không cho rằng Hách Liên Xuân Mộ lại có thể không giữ thể diện cho mẹ của mình …

Nếu như không phải Yến Vân Thập Bát sớm phát hiện ra chuyện này và đánh lui đám rắn kia ra khỏi sân, đợi đến khi cả bầy rắn này rồng rắn kéo vào trong sân thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Cường Tử chân thành đáp lại:
- Cám ơn, chúng tôi đã quá sơ xuất rồi.

Kiếp Thập Nhất đáp lại:
- Hai chữ cảm ơn này không thể nào cứu được mạng người, ngươi cũng nên nhanh chóng lấy lại tinh thần đi.

Ngữ khí của y lạnh lùng còn hơn cả băng đá, trong lời nói không thấy có bất cứ chút tình cảm nào.

Kiếm Nhị chỉ vào con mãng xà kia và nói:
- Ngươi đi chém con mãng xà kia đi, ta đi tìm người khống chế rắn.

Kiếm Thập Nhất gật gật đầu, nhưng y không nói câu gì hết, chân nhấc lên rồi cả người nhanh chóng lao ra ngoài giống như một ngôi sao băng vậy, cơ thể y rất nhanh nhẹn và kiện tráng, thoắt cái cả người đã nhảy lên rồi, trông y chẳng khác gì một con chim ưng đang vỗ cánh trên bầu trời. Nhưng y lại không đến tụ hợp với bảy người còn lại của Yến Vân Thập Bát mà lại nhanh chóng tiến lại gần con mãng xà kia.

Thấy vậy, Cường Tử liền tự nhủ với lòng: “ Quả nhiên là người dũng cảm, xứng đáng với hai chữ tên ngốc”

Hắn sợ Kiếm Thập Nhất một mình thì khó mà ứng phó được với con mãng xà kia cho nên chân liền nhấc lên đi về phía y. Hai người Yêu Ma và Cừu Thiên thấy vậy cũng đi theo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện