Ác Nữ Quay Về

Chương 141: Nhớ tỷ chết mất



Vốn dĩ là một vở kịch hay ho giờ lại biến thành cái dạng này, tất cả mọi người đều có chút lo lắng có chút đề phòng đi về phòng của mình.

Lúc Lăng Nhược Hi trở về, mẫu thân và muội muội của Mai Hương đã đi ra ngoài rồi, Mai Hương cũng bước xuống giường, trông thấy Lăng Nhược Hi bước vào, liền vội vàng tiến lên, giúp thay y phục Lăng Nhược Hi.

Lăng Nhược Hi tay mắt lanh lẹ né khỏi Mai Hương, cau mày nói: "Em xem tay em bây giờ máu thịt bê bét, còn đang muốn làm gì đây? Mau đi về nghỉ đi."

Thấy cái bộ dạng này của Lăng Nhược Hi Mai Hương nước mắt nối mắt ào ạt chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ cũng chỉ là một đứa nô tỳ mà thôi, hầu hạ tiểu thư là bổn phận của nô tỳ!"

Lăng Nhược Hi tức giận trợn mắt nhìn Mai Hương, sau đó nhẹ nhàng dìu Mai Hương đi vào trong buồng, nhìn Mai Hương ngồi lên trên giường, lúc này mới lên tiếng nói: "Mai Hương chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, em là người hiểu rõ ta nhất, ta cũng là người hiểu rõ em nhất, ta biết em đang suy nghĩ thứ gì, em nghĩ gì ta biết tất, nhưng ta muốn nói với em rằng, đến bây giờ những thứ kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bây giờ điều quan trọng nhất chính là em phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho trắng trẻo mập mạp, như vậy mới chính là sự trả ơn lớn nhất đối với ta, em có biết không?"

Mai Hương nghe nói như thế, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy xuôi không ngừng, ôm Lăng Nhược Hi thật chặt: "Tiểu thư thật xin lỗi, tiểu thư nô tỳ có lỗi với người!"

Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Mai Hương, vừa cười vừa nói: "Em đừng tưởng em như vậy thì ta sẽ tha thứ cho em, nói cho em biết, chờ em khỏi bệnh rồi, phải đi ủ rượu viên* suốt một tháng cho ta, nghe rõ chưa?

*Rượu viên kiểu như cơm rượu nhưng được vo lại thành viên nhỏ, có thêm kỳ tử, gừng v.. v..

" Nô tỳ nguyện ý ủ rượu viên cả đời dâng tiểu thư! "

Mai Hương bộc trực trả lời một câu, nhưng không khóc, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, khẽ nói:" Tiểu thư hiện tại từng bước đều là gian nan, nô tỳ không giúp được gì, nhưng tuyệt đối sẽ không làm vướng chân tiểu thư đâu, nô tỳ nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt, để không khiến tiểu thư phải thêm bận lòng. "

Lăng Nhược Hi lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu:" Nói vậy là đúng rồi! "

Vừa dứt lời, Diệp Tuyền từ ngoài bước vào, nhẹ giọng nói:" Kiều vương gia tới. "

Lăng Nhược Hi nghe vậy, một mặt tràn đầy vẻ vui sướng, gật đầu quay người đi ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa, Bắc Đường Hòe hí hửng chạy lại gần, trực tiếp ôm chầm lấy Lăng Nhược Hi, cười hì hì nói:" Tam tỷ tỷ, Hòe Nhi nhớ tỷ chết mất! "

Mặc dù bắc Đường Hòe đã trưởng thành, nhưng trong mắt Lăng Nhược Hi hắn chỉ là một đứa bé, cho nên cũng không cho rằng Bắc Đường Hòe ôm mình thế này thì có gì không ổn, ngược lại còn vươn tay ra, cưng chiều vuốt vuốt tóc Bắc Đường Hòe, vừa cười vừa nói:" Vậy sao? Tỷ tỷ cũng nhớ đệ sắp chết, thế nào, khoảng thời gian này ở vương phủ, có ngoan ngoãn uống thuốc hay không? "

Nhắc đến uống thuốc, khuôn mặt Bắc Đường Hòe tươi cười lập tức nhăn thành một cục, rầu rĩ nói:" Thuốc đó đắng lắm tỷ tỷ, Hòe Nhi không thích đâu. "

Lăng Nhược Hi nhàn nhạt cười cười, giọng nói lại càng ôn nhu hơn mà trước tới giờ chưa từng có:" Thuốc đắng dã tật, Hòe Nhi thân thể yếu đuối, phải ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy khi mới mùa xuân, mới có thể tiếp tục cung tỷ tỷ đi thả diều chứ! "

Nghe nói như vậy, sắc mặt Bắc Đường Hòe lập tức biến lại thành dễ nhìn hơn rất nhiều, vui vẻ kéo tay Lăng Nhược Hi, vội vàng hỏi:" Là thật sao? Vào mùa xuân, Hòe Nhi có thể cùng tỷ tỷ đi chơi diều sao? "

Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu mấy cái, nở nụ cười sáng lạn với Bắc Đường Hòe:" Đương nhiên, không tin, chúng ta móc tay có được hay không? "

Nói rồi, Lăng Nhược Hi thật sự vươn ngón tay của mình ra, ngoắc ngoắc tay với Bắc Đường Hòe, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Diệp Tuyền thật không thể tin được, một Lăng Nhược Hi lạnh lùng vô tình như vậy, lại có một mặt tươi sáng rạng rỡ như vậy.

Diệp Tuyền thậm chí cảm thấy, bản thân cho dù có được trùng sinh lại một lần nữa, e là khó mà gặp được một Lăng Nhược Hi tràn đầy sự vui vẻ trên gương mặt thế này.

Kỳ thật không đơn thuần là Diệp Tuyền cảm thấy chấn kinh, ngay cả Đức Phi đi vào cùng Bắc Đường Hòe cũng không thể tưởng tượng nổi, bà ấy lại càng thêm không thể lý giải được, vì sao Lăng Nhược Hi khi đứng trước mặt Bắc Đường Hòe, luôn luôn như một đứa bé không rành thế sự.

Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó có chút trách cứ nhìn Bắc Đường Hòe, chua lèm nói:" Quả nhiên là không giống nhỉ, ngày thường ta bảo con uống thuốc, con từ chối đến phát cáu, bây giờ tam tỷ tỷ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, con liền ghi nhớ trong lòng, xem ra, mẫu phi như ta, có danh mà lại không có đất dùng rồi! "

Nghe nói như vậy, Lăng Nhược Hi cũng nhàn nhạt cười cười, nhẹ nhàng vỗ tay Bắc Đường Hòe, vừa cười vừa nói:" Hòe Nhi nhìn thấy chưa? Nương nương như vậy là đang ăn dấm đấy! "

" Ăn dấm? Mẫu phi đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn ăn dấm? Dấm rất chua đấy, Hòe Nhi không thích mùi hương chua lòe đâu. "

Bắc Đường Hòe ngây thơ, căn bản nghe không hiểu Lăng Nhược Hi nói vậy là có ý gì, nhưng câu này của Bắc Đường Hòe lại chọc cho Lăng Nhược Hi cười ha ha:" Hòe Nhi của chúng ta đúng là thông minh nhất, dấm đấy á, chua cực kỳ, có lúc, chua đến mức răng sắp gãy mất! "

Đức Phi cũng khó có khi được trông thấy bộ dạng nghịch ngợm này của Lăng Nhược Hi, lập tức oán trách nhìn Lăng Nhược Hi, làm bộ tức giận nói:" Hay cho một cô nương chết bầm nhà ngươi! Còn dám nói móc ta? "

Lăng Nhược Hi tất nhiên biết Đức Phi không phải thật sự tức giận, nhưng lại vẫn rất phối hợp diễn vai nhỏ bé sợ sệt, vội vàng phúc thân:" Aiyaa, thần nữ không dám, chỉ là thần nữ không biết đã nói sai chỗ nào rồi? Chẳng lẽ dấm mà lại không chua, có dấm ngọt sao? "

Nói đoạn, Lăng Nhược Hi che miệng cười khúc khích, khắp khuôn mặt đều là vẻ đắc ý khi nghịch ngợm đùa ác một vố.

Nhìn cái dạng này của Lăng Nhược Hi, Đức Phi cũng cười:" Đứa bé này, miệng lưỡi bén nhọn, xem ra là chưa từng chịu thua thiệt, thua thiệt là ta phải hồi cung phí công một chuyến, xem ra đúng là dư thừa thật rồi. "

Nghe đến đó, con mắt Lăng Nhược Hi bỗng nhiên đỏ ửng cả lên, đi lên phía trước, ôm lấy Đức Phi, có chút nghẹn ngào nói:" Nương nương dụng tâm lương khổ, Nhược Hi đều biết, Nhược Hi, đa tạ nương nương. "

Đức Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Lăng Nhược Hi có chút áy náy nói:" Nói cho cùng vẫn là bổn cung có lỗi với ngươi, lúc đầu nghĩ muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ, để ngươi có thể có một nơi để mà dựa vào, không ngờ rằng bây giờ ngươi vậy mà lại biến thành một tú nữ, quả nhiên là vận mệnh trêu người! "

Lăng Nhược Hi xoa xoa khóe mắt, vừa cười vừa nói:" Nương nương cũng đã nói, ý trời trêu người, có thể thấy được không phải sức người là có khả năng thay đổi, đây là mệnh của Nhược Hi, Nhược Hi không thể không nhận. "

" Nha đầu, ngươi không phải là kiểu người chấp nhận số mệnh, ta biết, chỉ là ý trời khó mà trái được, ngươi muốn vi phạm thì cũng chính là phạm tới thiên tử của Bắc Đường, ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi ư? "

Đức Phi tất nhiên biết dựa vào công năng của vòng tay huyết ngọc, hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho Lăng Nhược Hi, huống chi Lăng Nhược Hi vốn chính là một ngọn núi vàng, ai có được chính là chiếm được tiện nghi to lớn.

Nói đến lời này, Lăng Nhược Hi cũng chỉ có thể cười nhẹ, khẽ nói:" Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân*, Nhược Hi cũng chỉ có thể là hết sức nỗ lực, nếu thật sự thiên ý khó vi phạm, Nhược Hi cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi. "

*Hành sự như thế nào thì do con người, có thành công hay không còn nhờ vào ý trời.

Đức Phi có chút đau lòng kéo tay Lăng Nhược Hi, thở dài:" Nếu mẫu thân của ngươi vẫn còn, đương nhiên sẽ không chịu nổi nhìn ngươi chịu nhiều ấm ức đến vậy, chỉ tiếc rằng số mệnh ngắn ngủi, người tốt chung quy vẫn là không trường thọ. "

Bắc Đường Hòe mặc dù nghe không hiểu Lăng Nhược Hi và Đức Phi đang nói gì, nhưng lại rất chính xác và cũng rất mẫn cảm cảm nhận được Lăng Nhược Hi đang thương tâm, đi lên phía trước, nắm lấy tay Lăng Nhược Hi, nghiêm túc nói:" Tỷ tỷ đừng buồn, Hòe Nhi sẽ bảo vệ tỷ tỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện