Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 60: Nhà mẹ đẻ
Phản ứng này của Mạnh Cảnh Xuân rơi vào trong mắt Thẩm phu nhân lại cực kỳ đáng yêu.
Thẩm phu nhân nói: “Cô dâu chú rể cùng nhau đi hết chín cây cầu ở thành Hoa Dương, ngụ ý trường trường cửu cửu đến khi bạc đầu, dù cho về sau muốn hòa ly cũng không được. Ngươi không biết mô tê gì mà đã u mê hồ đồ đi qua chín câu cầu này với hắn, không sợ tương lai sẽ hối hận sao? Khi hắn mới tí tuổi đầu đã cực kỳ tuyệt tình bỏ nhà đi, hơn mười năm nay ngay cả một bức thư nhà cũng không gửi.”
Thẩm phu nhân đang ám chỉ bảo là Thẩm Anh vô tình, lời này vừa nghe thì có vẻ như đang khuyên Mạnh Cảnh Xuân quay đầu là bờ.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nghe ra ý thăm dò trong lời nói của bà, nàng lập tức nói: “Không sao ạ. Vãn bối tuyệt đối sẽ không hòa ly với Thẩm đại nhân, nếu thật sự có một ngày chàng muốn hòa ly......" Nàng bất chợt ngừng lại. Nàng vốn định nói, được thôi, nếu có một ngày Thẩm Anh không cần nàng nữa, nàng liền răng rắc bóp chết hắn. Nhưng ngẫm lại, ở trước mặt Thẩm phu nhân mà nói mấy lời này thì thái độ có vẻ hơi dữ dội quá mức, liền ngậm miệng kịp thời.
Nàng nói: “Chắc không đến nỗi đó đâu ạ.”
Thẩm phu nhân cười nhẹ, đi qua mở hội điểm tâm tám món kia ra, đứng đưa lưng về phía nàng, tiếng nói cũng cực kỳ thờ ơ như không có gì quan trọng: “Nếu có một ngày hắn dám trở mặt, ngươi cứ bóp chết hắn là được.”
Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe còn bị dọa cho giật nảy mình, chẳng lẽ Thẩm phu nhân có thể đọc hiểu ý nghĩ của nàng sao? Lại còn thật sự nói ra ngoài những lời này.
Thẩm phu nhân lại nói: “Nhà mẹ đẻ của ngươi còn thân thích nào khác không?”
Mạnh Cảnh Xuân do dự cả buổi rồi mới trả lời: “Không có ạ.” Khi nàng rời khỏi Giang Châu, cậu họ xa nói với nàng là không cần quay về nữa, cũng lấy đi một quyển sách của phụ thân nàng, bảo là ân tình mấy năm nay đã tính toán xong, nàng không cần trở lại Giang Châu tìm bọn họ. Lúc nàng mới tới kinh thành còn viết một ít thư gửi về Giang Châu cho cậu, nhưng cho tới bây giờ đều là đá chìm đáy biển, không hề có tin tức gì. Sau này cũng dần dần không thư từ gì nữa, cuối cùng qua một năm lại thật sự cắt đứt giao tình.
Thẩm phu nhân đậy hộp điểm tâm lại: “Vậy ai sẽ giúp ngươi chuẩn bị đồ xuất giá đây?”
Mạnh Cảnh Xuân không hề biết rõ về mấy chuyện cưới gả này, huống chi tập tục của mỗi địa phương lại còn khác nhau. Nàng bị hỏi thế, chỉ biết đứng ngẩn ngơ.
Thẩm phu nhân ôn hoà nhìn nàng nói: “Còn chưa cưới gả mà đã đi qua chín cây cầu rồi, vậy thì phải nắm chặt thời gian mới đúng. Hai mươi sáu tháng này là ngày tốt, làm đám cưới sớm sớm thôi.”
Nhanh, nhanh như vậy á?!
Mạnh Cảnh Xuân còn tưởng là ít nhất cũng phải đợi đến khi mình danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận nữ nhi mới được cơ!
Thẩm phu nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi với thằng nhóc kia về đất Sở không phải vì thành hôn à?”
Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay nói: “Không phải là ý này ạ, chỉ là vãn bối thấy hơi...... đột nhiên thôi.”
“Đừng lo.” Thẩm phu nhân cực kỳ thong dong, cười cười nói: “Cũng đừng ngại gì hết, tuy nhà mẹ đẻ của ngươi không còn thân thích nào, nhưng bên này nghĩ cách lo liệu giùm ngươi cũng không sao cả.”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Thẩm phu nhân lại mở cửa ra, thấy Thẩm Anh vẫn đang quỳ trước cửa, nói: “Không cần diễn nữa, đừng có mong nhìn thấy ta nước mắt nước mũi đầy mặt. Vào đây đi.”
Bà lại bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Có biết hôm nay Đại Duyệt đi đâu rồi không?”
Gia đinh trả lời: “Giữa trưa nhị tiểu thư đi đến phủ của Đổng đại nhân xin giảng bài, trước khi đi còn dặn phải chuẩn bị cơm chiều thịnh soạn chút, nói là muốn mời Đổng đại nhân qua phủ dùng cơm chiều."
Thẩm phu nhân thấy trời đã sập tối, nói: “Chắc cũng sắp về rồi.” Rồi lại lập tức nói với gia đinh kia: “Bảo Tống quản sự sắp xếp một gian phòng cho Mạnh tiểu thư ở tây sương.” Bà nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Đi cất hành lý trước đi, thu dọn một chút rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Mạnh Cảnh Xuân lên tiếng đáp lại rồi cúi đầu đi. Đi theo gia đinh kia một đoạn, nàng mới quay đầu lại nhìn cánh cửa kia một cái, thấy Thẩm Anh đã theo Thẩm phu nhân vào phòng. Nhiều năm chưa gặp, dù cho trong lòng chứa đủ các loại cảm xúc hỗn tạp, nhưng cũng có những lời bất tận không thể nói hết.
***
Tống quản sự nghe người gác cổng bảo Thẩm Anh đã về, vui sướng đến mức nước mắt đầy mặt. Năm Thẩm Anh rời nhà, tóc ông vẫn còn đen nhánh, hiện giờ đều đã hoa râm. Thời gian khiến người ta già đi, ông sợ đời này ông không chờ được thiếu gia về, thật không ngờ thiếu gia không chỉ về phủ, lại còn dắt theo con dâu. Đây quả thật là một ngày đại hỉ!
Mấy năm nay, cứ cách vài ngày ông lại đến thu xếp phòng của thiếu gia một lần, giống như thiếu gia vẫn còn trong phủ.
Ông vừa gặp Mạnh Cảnh Xuân, liền dẫn nàng đến phòng ngủ của Thẩm Anh ở đông sương, không ngờ gia đinh đi bên cạnh Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Phu nhân bảo là sắp xếp một gian phòng ở tây sương cho vị Mạnh tiểu thư này……”
Tống quản sự sửng sốt, ồ, không phải vợ à?
Mạnh Cảnh Xuân thấy ông kinh ngạc đến thế, nhỏ giọng giải thích: “Vẫn còn...... chưa thành hôn."
Trên mặt Tống quản sự hơi hiện lên vẻ thất vọng, ông lập tức xoay người dẫn nàng đi đến tây sương.
Mạnh Cảnh Xuân vào phòng dành cho khách ở tây sương của Thẩm phủ, đặt hành lý xuống, khẽ thở ra một hơi. Tống quản sự nói với nàng: “Lão gia nhà ta hôm nay có vài chuyện, không ở trong thành Hoa Dương, không biết lúc nào mới về được. Nhị tiểu thư ra ngoài đến giờ vẫn còn chưa về, lão phu nhân thì Mạnh tiểu thư vừa mới gặp rồi. Người trong phủ không nhiều, không biết Mạnh tiểu thư còn gì muốn hỏi không?”
Mạnh Cảnh Xuân hơi lúng túng, nói: "Không có......"
Tống quản sự nghĩ nàng ngại ngùng, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Đợi lát nữa bên kia dọn cơm, sẽ có tiểu tỳ tới đây báo cho Mạnh tiểu thư. Mạnh tiểu thư nghỉ ngơi trước, nếu có thiếu gì thì cứ nói với hạ nhân là được.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.
Đợi Tống quản sự ra ngoài rồi, nàng mới leo lên tấm chiếu trải trên giường, nằm vật ra, vươn người giãn gân giãn cốt một chút rồi ngây người nhìn màn giường.
Nàng vốn mệt mỏi, vừa nằm xuống là lập tức ngủ. Tỳ nữ đứng ngoài cửa gõ lâu lắc lâu lơ, nàng mới giật mình ngồi dậy, xoa xoa mặt, leo xuống giường soi gương một chút, xác nhận không có vấn đề gì lớn mới mở cửa đi theo nàng kia đến phòng ăn.
Thẩm phủ cực rộng, muốn ăn cơm tối cũng phải đi rất lâu.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết Thẩm Anh với Thẩm phu nhân nói chuyện thế nào rồi. Đối mặt với những chuyện sắp tới, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút lo sợ.
Không ngờ khi nàng đến nơi, đã thấy mọi người đang ngồi chờ nàng.
Chủ vị để trống, chắc là vị trí của Thẩm lão gia, bên cạnh là Thẩm phu nhân, còn vị tiểu cô nương ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân hẳn là Thẩm Đại Duyệt. Về phần người ngồi bên cạnh Đại Duyệt, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là Đổng Tiêu Dật Đổng đại nhân?
Theo như Thẩm Anh nói, năm nay nàng ấy hai mươi chín tuổi, nhưng nhìn cũng chỉ như hai mươi tư, hai mươi lăm, mặc nam trang, rất là ung dung điềm tĩnh.
Ngồi đối diện Đại Duyệt là Thẩm Anh, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Anh còn để trống, Mạnh Cảnh Xuân bèn cúi đầu đi qua ngồi xuống. Thẩm phu nhân thong thả cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn bỏ vào chén nàng, cười dịu dàng nói: “Chắc là đói chết rồi phải không? Ăn thôi."
Thẩm Anh liếc nhìn chén nàng một cái, im thin thít không nói lấy một lời, tự mình cầm đũa gắp đồ ăn, lại bị Thẩm phu nhân đánh một phát rụt về.
Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn: “Ai kêu con ăn? Đâu phải là làm cho con ăn đâu.”
Thẩm Anh liền yên lặng xới cơm, cũng không ừ hử gì, cúi đầu ăn cơm trắng.
Thẩm Đại Duyệt ngồi đối diện thấy huynh trưởng về, tuy trong lòng đã cực kỳ hưng phấn nhảy nhót, nhưng vẫn cố gắng khắc chế. Nàng mím môi, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, thực sự đúng với khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại có thể nhận ra ý cười nhàn nhạt bị kiềm chế kia ngọt ngào cỡ nào.
Thẩm Đại Duyệt gắp một đũa thức ăn vào trong chén cơm trắng của Thẩm Anh, giọng nói trong suốt: “A huynh ăn đi.”
Thẩm phu nhân thấy tình hình này, thoáng nhìn qua nữ nhi bên cạnh mình, sủng nịch nói: “Trong nhà này cũng chỉ có một mình con là chiều chuộng hắn.”
Thẩm Đại Duyệt mím môi cười cười, hết sức ung dung thong thả, nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân lại nói: "Mạnh tỉ tỉ muốn thành thân với a huynh của muội à?”
“Uhm.” Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng trả lời, “Đúng vậy......"
Câu trả lời này của nàng cứ như là không tình không nguyện, Thẩm Anh lập tức cướp lời: “Không phải vừa rồi đã nói với muội là hai mươi sáu tháng này thành thân à? Sao muội lại hỏi nàng nữa?”
Thẩm Đại Duyệt vẫn cười ngọt ngào, nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái, nói: “Lúc nãy chỉ là lời một phía của a huynh thôi, sao muội biết được liệu Mạnh tỷ tỷ có nghĩ thế hay không?”
Khí thế của Thẩm Anh cũng không thua kém: “Huynh làm chủ là được.”
Lời hắn vừa dứt, Đổng Tiêu Dật ngồi đối diện vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thật không ngờ ngươi ra ngoài rèn luyện hơn mười năm, khi về lại có bộ dạng này, còn không bằng hồi trước nữa.”
Lần này Thẩm Anh còn phải mời nàng đi kinh thành, không thể mở miệng trực tiếp phản bác nàng như khi xưa, chỉ đành phải nhịn xuống, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tuy giọng điệu của Đổng Tiêu Dật nhàn nhạt, nhưng lại hoàn toàn không thèm giữ chút thể diện nào cho hắn: “Tuy trước kia ngoan cố bảo thủ nhưng ít ra cũng còn nói được một chút đạo lý, đôi khi còn sẵn lòng nhận thua. Nhưng giọng điệu lúc này, cùng với thói hồ đồ ngang bướng bá đạo, chỉ chăm chăm vào ý kiến của mình, có khác gì lão thất phu hay không?”
Thẩm Anh ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái, vẫn không hé răng.
Đổng Tiêu Dật chợt có hứng thú trêu chọc, cười nhàn nhạt, làm ra vẻ như có vô số những suy nghĩ ùa tới, kể: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa. Khi đó đầu ai kia vẫn còn để chỏm, không biết có phải còn từng đánh nhau với đương kim thánh thượng một trận hay không?"
Đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân biết rõ ai kia trong lời Đổng Tiêu Dật chính là Thẩm Anh, nàng nghe một cái liền sửng sốt, Thẩm Anh từng đánh nhau với tân hoàng?!
Đổng Tiêu Dật cong ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, làm như giật mình nói: “A, hình như nguyên nhân là tranh luận một ai đó khác rốt cuộc là nam hay nữ? Nếu muốn ta nói, thì người khác là nam hay nữ cũng có liên quan quái gì tới ngươi đâu, lại còn vì chuyện như vậy mà đánh nhau. Thật đúng là ngốc thấu trời. Huống chi......" Nàng đột nhiên liếc Thẩm Anh một cái: “Ánh mắt của ngươi sao kém cỏi dữ vậy, bị đần à?”
Thẩm Anh không thể nhịn được nữa: "Đổng Tiêu Dật —— "
“Muốn ta im miệng sao?” Đổng Tiêu Dật tựa người ra sau, giọng nói vẫn cực kỳ vững vàng: “Biết làm sao đây? Chuyện dọa người của ngươi nhiều không đếm xuể, có kể hai ngày hai đêm cũng kể không hết. Mạnh tiểu thư, ngươi muốn nghe không?”
Mạnh Cảnh Xuân gật mạnh đầu.
Thẩm Anh sắp giận dữ bỏ bữa ăn đến nơi rồi, Thẩm phu nhân vỗ bàn một cái: “Con ngồi đàng hoàng cho mẹ.” Dừng một chút, lại nói: “Tối nay có vài chuyện chính sự phải xử lý một chút.”
Thẩm Anh cũng không có hứng thú gì: “Ngày mai hẵng nói đi.”
"Ngày mai nói?" Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày, “Con không muốn cưới vợ à?"
Thẩm Anh bị bà làm cho nghẹn họng, chỉ có thể quay về bàn ngồi lần nữa.
Thẩm phu nhân hơi cau mày, trịnh trọng mở miệng: “Nhà mẹ đẻ của Mạnh tiểu thư không có một ai ở đây, lẻ loi trơ trọi một mình đã không ổn rồi, với cả có ai thành hôn như vậy đâu? Đâu phải là con dâu nuôi từ bé."
Thẩm Đại Duyệt ngồi một bên phụ họa: “Đúng vậy, sính thư, lễ thư, còn phải mời người làm mai, vấn cát, văn định rồi lại phải nạp chinh...... Nếu không có nhà mẹ đẻ, vậy chẳng lẽ mấy lễ nghi này đều bỏ hết hay sao?”
Thẩm Anh ngại phiền phức, cau mày nhỏ giọng nói: “Chọn một ngày trải giường tân hôn với mở tiệc rượu không phải là được rồi à?”
Thẩm Đại Duyệt kinh ngạc nhìn hắn: “Sao a huynh có thể tổ chức qua loa cho Mạnh tỷ tỷ như thế......"
“Thiếu nhà mẹ đẻ à?” Vốn chỉ định xem kịch vui, Đổng Tiêu Dật đột nhiên mở miệng, "Mạnh tiểu thư ít tuổi, năm nay ta sắp ba mươi, cũng gần như là trưởng bối của ngươi rồi? Nếu ngươi không chê, vậy ta phụ trách làm nhà mẹ đẻ của ngươi là được. Ngươi có muốn nhận thêm một cô cô hay không?"
Thẩm Anh đứng bật dậy.
Thẩm phu nhân nói: “Cô dâu chú rể cùng nhau đi hết chín cây cầu ở thành Hoa Dương, ngụ ý trường trường cửu cửu đến khi bạc đầu, dù cho về sau muốn hòa ly cũng không được. Ngươi không biết mô tê gì mà đã u mê hồ đồ đi qua chín câu cầu này với hắn, không sợ tương lai sẽ hối hận sao? Khi hắn mới tí tuổi đầu đã cực kỳ tuyệt tình bỏ nhà đi, hơn mười năm nay ngay cả một bức thư nhà cũng không gửi.”
Thẩm phu nhân đang ám chỉ bảo là Thẩm Anh vô tình, lời này vừa nghe thì có vẻ như đang khuyên Mạnh Cảnh Xuân quay đầu là bờ.
Nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nghe ra ý thăm dò trong lời nói của bà, nàng lập tức nói: “Không sao ạ. Vãn bối tuyệt đối sẽ không hòa ly với Thẩm đại nhân, nếu thật sự có một ngày chàng muốn hòa ly......" Nàng bất chợt ngừng lại. Nàng vốn định nói, được thôi, nếu có một ngày Thẩm Anh không cần nàng nữa, nàng liền răng rắc bóp chết hắn. Nhưng ngẫm lại, ở trước mặt Thẩm phu nhân mà nói mấy lời này thì thái độ có vẻ hơi dữ dội quá mức, liền ngậm miệng kịp thời.
Nàng nói: “Chắc không đến nỗi đó đâu ạ.”
Thẩm phu nhân cười nhẹ, đi qua mở hội điểm tâm tám món kia ra, đứng đưa lưng về phía nàng, tiếng nói cũng cực kỳ thờ ơ như không có gì quan trọng: “Nếu có một ngày hắn dám trở mặt, ngươi cứ bóp chết hắn là được.”
Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe còn bị dọa cho giật nảy mình, chẳng lẽ Thẩm phu nhân có thể đọc hiểu ý nghĩ của nàng sao? Lại còn thật sự nói ra ngoài những lời này.
Thẩm phu nhân lại nói: “Nhà mẹ đẻ của ngươi còn thân thích nào khác không?”
Mạnh Cảnh Xuân do dự cả buổi rồi mới trả lời: “Không có ạ.” Khi nàng rời khỏi Giang Châu, cậu họ xa nói với nàng là không cần quay về nữa, cũng lấy đi một quyển sách của phụ thân nàng, bảo là ân tình mấy năm nay đã tính toán xong, nàng không cần trở lại Giang Châu tìm bọn họ. Lúc nàng mới tới kinh thành còn viết một ít thư gửi về Giang Châu cho cậu, nhưng cho tới bây giờ đều là đá chìm đáy biển, không hề có tin tức gì. Sau này cũng dần dần không thư từ gì nữa, cuối cùng qua một năm lại thật sự cắt đứt giao tình.
Thẩm phu nhân đậy hộp điểm tâm lại: “Vậy ai sẽ giúp ngươi chuẩn bị đồ xuất giá đây?”
Mạnh Cảnh Xuân không hề biết rõ về mấy chuyện cưới gả này, huống chi tập tục của mỗi địa phương lại còn khác nhau. Nàng bị hỏi thế, chỉ biết đứng ngẩn ngơ.
Thẩm phu nhân ôn hoà nhìn nàng nói: “Còn chưa cưới gả mà đã đi qua chín cây cầu rồi, vậy thì phải nắm chặt thời gian mới đúng. Hai mươi sáu tháng này là ngày tốt, làm đám cưới sớm sớm thôi.”
Nhanh, nhanh như vậy á?!
Mạnh Cảnh Xuân còn tưởng là ít nhất cũng phải đợi đến khi mình danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận nữ nhi mới được cơ!
Thẩm phu nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi với thằng nhóc kia về đất Sở không phải vì thành hôn à?”
Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay nói: “Không phải là ý này ạ, chỉ là vãn bối thấy hơi...... đột nhiên thôi.”
“Đừng lo.” Thẩm phu nhân cực kỳ thong dong, cười cười nói: “Cũng đừng ngại gì hết, tuy nhà mẹ đẻ của ngươi không còn thân thích nào, nhưng bên này nghĩ cách lo liệu giùm ngươi cũng không sao cả.”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Thẩm phu nhân lại mở cửa ra, thấy Thẩm Anh vẫn đang quỳ trước cửa, nói: “Không cần diễn nữa, đừng có mong nhìn thấy ta nước mắt nước mũi đầy mặt. Vào đây đi.”
Bà lại bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Có biết hôm nay Đại Duyệt đi đâu rồi không?”
Gia đinh trả lời: “Giữa trưa nhị tiểu thư đi đến phủ của Đổng đại nhân xin giảng bài, trước khi đi còn dặn phải chuẩn bị cơm chiều thịnh soạn chút, nói là muốn mời Đổng đại nhân qua phủ dùng cơm chiều."
Thẩm phu nhân thấy trời đã sập tối, nói: “Chắc cũng sắp về rồi.” Rồi lại lập tức nói với gia đinh kia: “Bảo Tống quản sự sắp xếp một gian phòng cho Mạnh tiểu thư ở tây sương.” Bà nghiêng đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Đi cất hành lý trước đi, thu dọn một chút rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Mạnh Cảnh Xuân lên tiếng đáp lại rồi cúi đầu đi. Đi theo gia đinh kia một đoạn, nàng mới quay đầu lại nhìn cánh cửa kia một cái, thấy Thẩm Anh đã theo Thẩm phu nhân vào phòng. Nhiều năm chưa gặp, dù cho trong lòng chứa đủ các loại cảm xúc hỗn tạp, nhưng cũng có những lời bất tận không thể nói hết.
***
Tống quản sự nghe người gác cổng bảo Thẩm Anh đã về, vui sướng đến mức nước mắt đầy mặt. Năm Thẩm Anh rời nhà, tóc ông vẫn còn đen nhánh, hiện giờ đều đã hoa râm. Thời gian khiến người ta già đi, ông sợ đời này ông không chờ được thiếu gia về, thật không ngờ thiếu gia không chỉ về phủ, lại còn dắt theo con dâu. Đây quả thật là một ngày đại hỉ!
Mấy năm nay, cứ cách vài ngày ông lại đến thu xếp phòng của thiếu gia một lần, giống như thiếu gia vẫn còn trong phủ.
Ông vừa gặp Mạnh Cảnh Xuân, liền dẫn nàng đến phòng ngủ của Thẩm Anh ở đông sương, không ngờ gia đinh đi bên cạnh Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Phu nhân bảo là sắp xếp một gian phòng ở tây sương cho vị Mạnh tiểu thư này……”
Tống quản sự sửng sốt, ồ, không phải vợ à?
Mạnh Cảnh Xuân thấy ông kinh ngạc đến thế, nhỏ giọng giải thích: “Vẫn còn...... chưa thành hôn."
Trên mặt Tống quản sự hơi hiện lên vẻ thất vọng, ông lập tức xoay người dẫn nàng đi đến tây sương.
Mạnh Cảnh Xuân vào phòng dành cho khách ở tây sương của Thẩm phủ, đặt hành lý xuống, khẽ thở ra một hơi. Tống quản sự nói với nàng: “Lão gia nhà ta hôm nay có vài chuyện, không ở trong thành Hoa Dương, không biết lúc nào mới về được. Nhị tiểu thư ra ngoài đến giờ vẫn còn chưa về, lão phu nhân thì Mạnh tiểu thư vừa mới gặp rồi. Người trong phủ không nhiều, không biết Mạnh tiểu thư còn gì muốn hỏi không?”
Mạnh Cảnh Xuân hơi lúng túng, nói: "Không có......"
Tống quản sự nghĩ nàng ngại ngùng, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Đợi lát nữa bên kia dọn cơm, sẽ có tiểu tỳ tới đây báo cho Mạnh tiểu thư. Mạnh tiểu thư nghỉ ngơi trước, nếu có thiếu gì thì cứ nói với hạ nhân là được.”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.
Đợi Tống quản sự ra ngoài rồi, nàng mới leo lên tấm chiếu trải trên giường, nằm vật ra, vươn người giãn gân giãn cốt một chút rồi ngây người nhìn màn giường.
Nàng vốn mệt mỏi, vừa nằm xuống là lập tức ngủ. Tỳ nữ đứng ngoài cửa gõ lâu lắc lâu lơ, nàng mới giật mình ngồi dậy, xoa xoa mặt, leo xuống giường soi gương một chút, xác nhận không có vấn đề gì lớn mới mở cửa đi theo nàng kia đến phòng ăn.
Thẩm phủ cực rộng, muốn ăn cơm tối cũng phải đi rất lâu.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết Thẩm Anh với Thẩm phu nhân nói chuyện thế nào rồi. Đối mặt với những chuyện sắp tới, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút lo sợ.
Không ngờ khi nàng đến nơi, đã thấy mọi người đang ngồi chờ nàng.
Chủ vị để trống, chắc là vị trí của Thẩm lão gia, bên cạnh là Thẩm phu nhân, còn vị tiểu cô nương ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân hẳn là Thẩm Đại Duyệt. Về phần người ngồi bên cạnh Đại Duyệt, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là Đổng Tiêu Dật Đổng đại nhân?
Theo như Thẩm Anh nói, năm nay nàng ấy hai mươi chín tuổi, nhưng nhìn cũng chỉ như hai mươi tư, hai mươi lăm, mặc nam trang, rất là ung dung điềm tĩnh.
Ngồi đối diện Đại Duyệt là Thẩm Anh, chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Anh còn để trống, Mạnh Cảnh Xuân bèn cúi đầu đi qua ngồi xuống. Thẩm phu nhân thong thả cầm đũa lên, gắp một ít thức ăn bỏ vào chén nàng, cười dịu dàng nói: “Chắc là đói chết rồi phải không? Ăn thôi."
Thẩm Anh liếc nhìn chén nàng một cái, im thin thít không nói lấy một lời, tự mình cầm đũa gắp đồ ăn, lại bị Thẩm phu nhân đánh một phát rụt về.
Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn hắn: “Ai kêu con ăn? Đâu phải là làm cho con ăn đâu.”
Thẩm Anh liền yên lặng xới cơm, cũng không ừ hử gì, cúi đầu ăn cơm trắng.
Thẩm Đại Duyệt ngồi đối diện thấy huynh trưởng về, tuy trong lòng đã cực kỳ hưng phấn nhảy nhót, nhưng vẫn cố gắng khắc chế. Nàng mím môi, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, thực sự đúng với khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại có thể nhận ra ý cười nhàn nhạt bị kiềm chế kia ngọt ngào cỡ nào.
Thẩm Đại Duyệt gắp một đũa thức ăn vào trong chén cơm trắng của Thẩm Anh, giọng nói trong suốt: “A huynh ăn đi.”
Thẩm phu nhân thấy tình hình này, thoáng nhìn qua nữ nhi bên cạnh mình, sủng nịch nói: “Trong nhà này cũng chỉ có một mình con là chiều chuộng hắn.”
Thẩm Đại Duyệt mím môi cười cười, hết sức ung dung thong thả, nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân lại nói: "Mạnh tỉ tỉ muốn thành thân với a huynh của muội à?”
“Uhm.” Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng trả lời, “Đúng vậy......"
Câu trả lời này của nàng cứ như là không tình không nguyện, Thẩm Anh lập tức cướp lời: “Không phải vừa rồi đã nói với muội là hai mươi sáu tháng này thành thân à? Sao muội lại hỏi nàng nữa?”
Thẩm Đại Duyệt vẫn cười ngọt ngào, nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái, nói: “Lúc nãy chỉ là lời một phía của a huynh thôi, sao muội biết được liệu Mạnh tỷ tỷ có nghĩ thế hay không?”
Khí thế của Thẩm Anh cũng không thua kém: “Huynh làm chủ là được.”
Lời hắn vừa dứt, Đổng Tiêu Dật ngồi đối diện vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Thật không ngờ ngươi ra ngoài rèn luyện hơn mười năm, khi về lại có bộ dạng này, còn không bằng hồi trước nữa.”
Lần này Thẩm Anh còn phải mời nàng đi kinh thành, không thể mở miệng trực tiếp phản bác nàng như khi xưa, chỉ đành phải nhịn xuống, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Tuy giọng điệu của Đổng Tiêu Dật nhàn nhạt, nhưng lại hoàn toàn không thèm giữ chút thể diện nào cho hắn: “Tuy trước kia ngoan cố bảo thủ nhưng ít ra cũng còn nói được một chút đạo lý, đôi khi còn sẵn lòng nhận thua. Nhưng giọng điệu lúc này, cùng với thói hồ đồ ngang bướng bá đạo, chỉ chăm chăm vào ý kiến của mình, có khác gì lão thất phu hay không?”
Thẩm Anh ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái, vẫn không hé răng.
Đổng Tiêu Dật chợt có hứng thú trêu chọc, cười nhàn nhạt, làm ra vẻ như có vô số những suy nghĩ ùa tới, kể: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện xưa. Khi đó đầu ai kia vẫn còn để chỏm, không biết có phải còn từng đánh nhau với đương kim thánh thượng một trận hay không?"
Đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân biết rõ ai kia trong lời Đổng Tiêu Dật chính là Thẩm Anh, nàng nghe một cái liền sửng sốt, Thẩm Anh từng đánh nhau với tân hoàng?!
Đổng Tiêu Dật cong ngón tay gõ vào mặt bàn một cái, làm như giật mình nói: “A, hình như nguyên nhân là tranh luận một ai đó khác rốt cuộc là nam hay nữ? Nếu muốn ta nói, thì người khác là nam hay nữ cũng có liên quan quái gì tới ngươi đâu, lại còn vì chuyện như vậy mà đánh nhau. Thật đúng là ngốc thấu trời. Huống chi......" Nàng đột nhiên liếc Thẩm Anh một cái: “Ánh mắt của ngươi sao kém cỏi dữ vậy, bị đần à?”
Thẩm Anh không thể nhịn được nữa: "Đổng Tiêu Dật —— "
“Muốn ta im miệng sao?” Đổng Tiêu Dật tựa người ra sau, giọng nói vẫn cực kỳ vững vàng: “Biết làm sao đây? Chuyện dọa người của ngươi nhiều không đếm xuể, có kể hai ngày hai đêm cũng kể không hết. Mạnh tiểu thư, ngươi muốn nghe không?”
Mạnh Cảnh Xuân gật mạnh đầu.
Thẩm Anh sắp giận dữ bỏ bữa ăn đến nơi rồi, Thẩm phu nhân vỗ bàn một cái: “Con ngồi đàng hoàng cho mẹ.” Dừng một chút, lại nói: “Tối nay có vài chuyện chính sự phải xử lý một chút.”
Thẩm Anh cũng không có hứng thú gì: “Ngày mai hẵng nói đi.”
"Ngày mai nói?" Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày, “Con không muốn cưới vợ à?"
Thẩm Anh bị bà làm cho nghẹn họng, chỉ có thể quay về bàn ngồi lần nữa.
Thẩm phu nhân hơi cau mày, trịnh trọng mở miệng: “Nhà mẹ đẻ của Mạnh tiểu thư không có một ai ở đây, lẻ loi trơ trọi một mình đã không ổn rồi, với cả có ai thành hôn như vậy đâu? Đâu phải là con dâu nuôi từ bé."
Thẩm Đại Duyệt ngồi một bên phụ họa: “Đúng vậy, sính thư, lễ thư, còn phải mời người làm mai, vấn cát, văn định rồi lại phải nạp chinh...... Nếu không có nhà mẹ đẻ, vậy chẳng lẽ mấy lễ nghi này đều bỏ hết hay sao?”
Thẩm Anh ngại phiền phức, cau mày nhỏ giọng nói: “Chọn một ngày trải giường tân hôn với mở tiệc rượu không phải là được rồi à?”
Thẩm Đại Duyệt kinh ngạc nhìn hắn: “Sao a huynh có thể tổ chức qua loa cho Mạnh tỷ tỷ như thế......"
“Thiếu nhà mẹ đẻ à?” Vốn chỉ định xem kịch vui, Đổng Tiêu Dật đột nhiên mở miệng, "Mạnh tiểu thư ít tuổi, năm nay ta sắp ba mươi, cũng gần như là trưởng bối của ngươi rồi? Nếu ngươi không chê, vậy ta phụ trách làm nhà mẹ đẻ của ngươi là được. Ngươi có muốn nhận thêm một cô cô hay không?"
Thẩm Anh đứng bật dậy.
Bình luận truyện