Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 68: Chuyện nối nghiệp đã có hy vọng
Mạnh Cảnh Xuân nghe hắn nói thế, gật đầu tán thành, gan lại bắt đầu to ra, duỗi tay sang bóp bóp mặt Thẩm Anh, xong tự mình cười vui vẻ.
Thẩm Anh chỉ nhìn nàng, không nhúc nhích gì, nói: “Bóp thoải mái không?”
Mạnh Cảnh Xuân mím môi liều mạng gật đầu.
“Ngốc.” Thẩm Anh chuyển móng vuốt của nàng đi, bỗng nhiên nói: "Nghe nói đến giờ mà nàng còn chưa thuộc hết điều luật?”
Suy nghĩ của Mạnh Cảnh Xuân chuyển một cái, đáp lời: “Dùng được mới thuộc, không dùng được không thuộc. Thuộc như thế không có ý nghĩa gì, quyển sách dày như vậy......"
Thẩm Anh nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ của một tiên sinh dạy học: “Đọc sách ngần ấy năm mà học thuộc một quyển sách luật lại còn phải đầu cơ trục lợi."
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu: “Câu này sai rồi, hồi thiếp còn đi học cũng không có học thuộc hết toàn bộ. Tuy có thể đọc thuộc lòng vài điều cơ bản nhưng không phải là tất cả. Với cả đâu phải quyển sách nào cũng từ đầu tới cuối đều là tinh hoa. Không lẽ trước kia Tướng gia đi học cũng chỉ học gạo thôi à?”
Cãi chày cãi cối.
Thẩm Anh lại nói: "Không muốn học thuộc hết thì đừng nán lại ở Đại Lý tự nữa."
“Ơ? Vì sao?"
Giọng điệu Thẩm Anh vẫn mang tính chất thương lượng: “Đợi về kinh rồi sẽ điều nàng đến Chính sự đường.”
Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói "Không cần."
"Vì sao không cần? Ở Chính sự đường cũng có mấy việc nhàn nhã, cần gì phải đi chịu tội ở Đại Lý tự chứ, đến lúc bận bịu thì ngay cả nhà cũng không về được. Đại Lý tự tốt thế cơ à? Một cấp trên như Nghiêm Học Trung chẳng lẽ còn thông cảm với cấp dưới hơn cả ta?”
Mạnh Cảnh Xuân đã sớm đoán được hắn sẽ đề cập đến chuyện này, không ngờ mới hôm nay mà đã muốn khơi ra. Đương nhiên nàng cũng đã nghĩ ra lời cự tuyệt từ lâu, nói: “Nếu đến Chính sự đường làm một việc nhàn tản còn hơn cả sâu gạo, không bằng từ quan ở nhà luôn cho rồi. Nếu từ quan ở nhà, hàng ngày thiếp sẽ ở nhà đợi Tướng gia về, dù sao thiếp cũng ham ăn biếng làm, sẽ không thấy nhàm chán. Mà như vậy thì sau này cũng không cần ra cửa, mặt xám mày tro làm tổ mỗi ngày.”
Thẩm Anh cười: "Thôi thôi, chẳng qua ta cũng chỉ tùy tiện nhắc tới thôi. Nàng thật đúng là......"
Mạnh Cảnh Xuân lại bày ra dáng vẻ mình rất nghiêm túc, không hề đùa cợt: “Nhưng về kinh rồi, không thể lấy danh nghĩa vợ chồng, còn ở bên ngoài thì cứ phải trang điểm.” Nàng xoa xoa đầu, cắn răng nói: "Thật sự là rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, ngày nào cũng phải diễn trò.”
“Sẽ không cần phải diễn lâu nữa đâu.” Thẩm Anh duỗi tay qua phủ lên đầu nàng, lần lượt chuyển đi đôi móng vuốt không an phận của nàng, khẽ cười nói: "Ta còn nhịn được, vậy mà nàng nhịn không được à?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, mang bộ dạng cà lơ phất phơ của một tên ăn chơi trác táng: "Mong muốn vô tận của con người chính là thực tủy tri vị(1) mà."
(1) Thực tủy tri vị: Sau khi trải qua một lần còn muốn nếm thử lần nữa, thuộc loại nghĩa xấu, thường dùng để hình dung đạo tặc hoặc là người làm loại chuyện yêu đương nam nữ vụng trộm, làm một lần không bị bắt nên muốn làm lần thứ hai.
“Dùng bậy dùng bạ.”
Thẩm Anh vỗ nhẹ lên đầu nàng rồi đứng lên: “Nàng đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi đến thế, vậy để ta sai người đưa nàng về trước. Ta còn vài chuyện phải giải quyết.”
"Hạ quan......" Nàng liếc nhìn Thẩm Anh một cái, "Cung tống phu quân đại nhân."
Thẩm Anh thấy nàng quay trở về dáng vẻ mặt dày trước kia, nhịn không được cười cười: “Được rồi, đi về nghỉ đi, hôm qua cũng mệt rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân làm bộ làm tịch khom người tiễn hắn. Đợi hắn đi rồi, nàng cũng lập tức về phủ.
Nàng vừa bước vào phủ, thấy Đổng Tiêu Dật đang định đi, Thẩm Đại Duyệt tiễn nàng ấy đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân liền gọi một tiếng cô cô, lại nhớ đến mấy lời mà Triệu Hướng Ngạn nói trong quán ăn, bây giờ nhìn Đổng Tiêu Dật, lại cảm thấy nàng ấy hết sức cực khổ.
Mình chẳng qua mới lấy thân phận nữ nhi làm quan hơn một năm, đã cảm nhận được những khó khăn trong đó, huống chi là Đổng Tiêu Dật làm quan hơn mười năm.
Đổng Tiêu Dật thấy bộ dạng con dâu nhỏ biết điều của nàng, cười nhạt, trong lòng lại cảm thấy hơi hâm mộ. Có được một phu quân tri kỷ, mà lại rất có dáng vẻ như thể trong cả thiên hạ này không phải nàng không được, che chở khắp nơi. Phần phúc khí này, không phải ai ai cũng có.
Đổng Tiêu Dật cũng không nhiều lời, chào tạm biệt, để lại Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt đứng ở cửa. Thẩm Đại Duyệt hỏi nàng: "Tẩu tẩu ăn rồi à?"
“Ừ.”
Nàng thân mật kéo cánh tay của Mạnh Cảnh Xuân, cười dịu dàng, hỏi nàng: “Kinh thành tốt lắm sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bị câu hỏi bất ngờ này của nàng làm cho ngây người, sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Nàng nói: "Về phương diện nào?”
Thẩm Đại Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Chỉ hỏi chung chung thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân thấy điệu bộ này của nàng, trong lòng hiểu được mơ hồ, nói với nàng: “Đương nhiên là kinh thành có chỗ tốt của kinh thành, cũng giống như thành Hoa Dương có chỗ tốt của thành Hoa Dương.”
Thẩm Đại Duyệt nghĩ nghĩ, lại nói: “Từ khi muội ra đời cho đến bây giờ đã được mười lăm tuổi, nhưng chưa hề ra khỏi thành Hoa Dương nửa bước. Hồi bé thấy, thế gian có lẽ cũng chỉ lớn đến thế thôi. Nhưng sau này mới biết được, mảnh đất dưới chân chẳng qua cũng chỉ là một tấc vuông. Muội rất hâm mộ trưởng tỷ, muốn đi đâu là có thể đi, có thể xuất đầu lộ diện bàn chuyện làm ăn. Nhương muội không có bản lĩnh đó, chỉ biết đọc sách. Đợt này mẫu thân đã nhờ người làm mai cho muội, cũng không biết sẽ gả đến nhà nào. Một khi xuất giá, e là rốt cuộc cũng không thể đi đâu nữa.”
Tuy giọng điệu nàng thản nhiên, nhưng vẫn lộ ra nỗi buồn bã. Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cũng xác định được suy đoán của mình. Nha đầu này muốn đi theo đến kinh thành đây mà......
“Ừ......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, “Không nói đến chuyện cha mẹ có chịu để cho muội đi du lịch bên ngoài hay không, mà là, nếu muội đi ra ngoài, muội có từng nghĩ đến chuyện mà mình muốn làm hay không? Thư viện ở kinh thành không nhận học sinh nữ giống đất Sở.”
Thẩm Đại Duyệt gật gật đầu, nói: “Muội biết, nhưng hôm nay Đổng tiên sinh nói, có thể không lâu nữa, kinh thành sẽ mở trường cho nữ.”
"Thật không?" Đổng Tiêu Dật nói chuyện này là có ý gì? Không phải nàng ấy không thích đến kinh thành à?
Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày, Thẩm Đại Duyệt theo thói quen đưa tay ra xoa xoa lên chỗ giữa hai hàng lông mày của nàng: "Tẩu tẩu không nhíu mày sẽ đẹp hơn.”
Mạnh Cảnh Xuân có phần ngại ngùng, Thẩm Đại Duyệt mềm mại yếu ớt, thật sự khiến người ta thương yêu. So ra, nàng thấy mình chẳng khác gì một hán tử đầu đội trời chân đạp đất.
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói với Thẩm Đại Duyệt: “Dù sao bây giờ trưởng tỷ cũng đang ở kinh thành, tỷ ấy nhất định sẽ thường xuyên về để bàn chuyện làm ăn. Nếu muội không ngại thì nói với cha mẹ —— "
Thẩm Đại Duyệt mong đợi nhìn nàng.
“Muội nói là, muội muốn đi kinh hành một lúc, vài ngày sau sẽ về Sở với trưởng tỷ, như vậy chắc là sẽ dễ dàng được chấp thuận thôi.”
Thẩm Đại Duyệt gật gật đầu: “Chủ ý này của tẩu tẩu thật sự là rất tốt. Nhưng không biết tẩu tẩu có thể nào......" Nàng ấp úng một hồi: "Tẩu tẩu có thể đi cùng với muội không...... đi nói với cha mẹ muội......"
Tiểu nha đầu này thật lanh lợi nha. Tuy da mặt Mạnh Cảnh Xuân khá dày, nhưng để một tân nương tử vừa mới vào cửa như nàng đến nói với cha mẹ chồng là muốn mang cô em chồng ra khỏi nhà đi đến nơi khác, đây thật sự là......
Mặt nàng hiện vẻ khó xử, Thẩm Đại Duyệt lại khẩn thiết nhìn nàng.
Mạnh Cảnh Xuân do dự một lúc, cân nhắc chọn từ một chút, cuối cùng chỉ có thể liều chết mà đáp ứng: “Được rồi...... Chờ a huynh của muội về rồi đi nói, được không?"
Đương nhiên là tiểu nha đầu biết a huynh mình bây giờ không thể không nghe lệnh của tẩu tẩu, mục đích đã đạt được, mỉm cười gật gật đầu nói: “Vậy làm phiền tẩu tẩu."
Mạnh Cảnh Xuân rất là khách khí: "Không sao.”
Sau khi chia tay Thẩm Đại Duyệt, nàng về phòng ngủ một giấc. Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn đổi cả đệm mới. Rốt cuộc không cần ngủ trên một đống hoa quả lấn cấn, nàng cực kỳ thỏa mãn.
Gần tới hoàng hôn, nàng đứng dậy mặc áo rửa mặt, định đi ăn cơm chiều, thị nữ lại bưng cơm thẳng vào phòng nàng. Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Có thấy thiếu gia về chưa?”
Thị nữ kia đáp lời: “Đã về rồi ạ, cơm canh này chính là do thiếu gia dặn người đưa tới."
Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi: “Vậy bây giờ thiếu gia đang ở đâu, có biết không?”
"Thiếu gia vừa về liền bị phu nhân gọi đi, bây giờ chắc vẫn còn đang ở Phật đường.”
Mạnh Cảnh Xuân đáp lại, sau đó ăn cơm. Đợi ăn xong cơm tối, thấy có phần hơi no quá, nàng liền ra ngoài đi dạo một chút. Trời bắt đầu tối, đèn lồng trong hành lang đã được đốt lên, nàng không hay không biết mà đi đến cửa Phật đường.
Mạnh Cảnh Xuân dừng chân, nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.
“Thời Linh với Nghiêm cô gia chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, một người bận rộn buôn bán, một người bán mạng cho triều đình, cứ thế này cũng không tốt. Hiện giờ tuy hai người bọn họ tề tụ ở kinh thành, nhưng với tính tình của Thời Linh, con bé có thể rảnh rỗi bao lâu? E rằng chỉ một thời gian nữa là về. Mà Nghiêm cô gia thì không có khả năng bỏ xuống tiền đồ rộng mở của mình, về thành Hoa Dương cùng với con bé. Nếu thế, hai đứa lại phải tách nhau ra mà sống. Con nói xem, như thế là thế nào?”
Nãy giờ Thẩm Anh vẫn không nói gì, mẫu thân đã nói tới nước này, hắn mới mở miệng nói: “Ý mẫu thân là không cho Thời Linh về đây?”
“Con đừng có giả bộ hồ đồ với mẹ nữa.” Thẩm phu nhân chỉa chỉa hắn, “Việc buôn bán trong nhà lớn như vậy, dù sao cũng phải có người trông nom. Cha con lớn tuổi rồi, thân thể năm sau không bằng năm trước, ông ấy có thể lo được bao nhiêu? Còn không phải là dựa hết vào Thời Linh hay sao? Nếu con bé không về, sản nghiệp của cái nhà này cũng lập tức sụp đổ. Nếu con có tiền đồ một chút, còn cần phải để muội muội của mình xuất đầu lộ diện lo chuyện làm ăn hay sao?"
Ý của Thẩm phu nhân đã rất rõ ràng, nữ nhi đi theo cô gia ở lại kinh thành, nhi tử như Thẩm Anh cũng nên về tiếp nhận mọi chuyện trong nhà đi thôi.
Nhưng Thẩm Anh lại nói: "Nhi tử không phải là người sinh ra để kinh doanh, e là không thể làm cha mẹ toại nguyện được.”
Hình như Thẩm phu nhân cũng đã đoán được hắn sẽ nói thế: “Chẳng qua là con lưu luyến chức quan ở kinh thành của con thôi.”
"Nhi tử cũng không định làm lâu, nhưng đường lui cũng không phải là về nhà tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Huống chi......" Hắn chậm rãi dừng lại một chút: “Hơn phân nửa sản nghiệp trong nhà là do Thời Linh liều mạng kiếm được mấy năm qua, để con tiếp quản không phải là chuyện cười hay sao? Đừng nói con không thể, mà ngay cả Thời Linh cũng sẽ không đồng ý. Nàng là người chịu ở lại kinh thành làm một phu nhân quan lại rảnh rỗi sao? Tuổi nàng không quá lớn, tương lai sẽ có con cái, để con của nàng tiếp quản sản nghiệp Thẩm gia đi thôi, nhi tử thật sự là có sức mà không có tâm.”
“Con bé sẽ không có con.”
Thẩm Anh đột nhiên nghe vậy, nói không nên lời.
Thẩm phu nhân thở dài: "Muốn có thì đã sớm có rồi. Cũng từng để đại phu đến khám, đi cầu Bồ Tát, nhưng đều vô ích.”
Thẩm Anh không lên tiếng.
“Loại chuyện này cực kỳ bí mật, liên tiếp khám mấy đại phu nhưng đều không làm được gì, bản thân con bé cũng không trông cậy gì nữa. Lần trước, lúc ở Kinh Châu, gặp được một đứa bé vô gia cư, thậm chí còn muốn nhặt về nuôi. Nhưng đứa bé kia bạc mệnh, gặp bệnh đậu mùa ở trên đường, đã chết.”
Thẩm phu nhân lại thở dài: “Con đừng thấy dáng vẻ ngày thường của con bé như thế mà lầm, chỉ là thói quen có được khi kinh doanh thôi. Bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu, đến chết cũng vẫn sĩ diện. Lúc đứa bé kia chết, con bé khổ sở rất lâu. Đầu tiên là cảm thấy không có duyên phận, sau nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình không có phúc khí nuôi con. Con bé thấy con thành hôn, cũng vô cùng vui mừng, trên thư có thể nhìn ra —— "
Thẩm phu nhân cầm bức thư kia, đưa cho Thẩm Anh: “Chắc là cảm thấy chuyện nối nghiệp của Thẩm gia đã có hy vọng, cho nên vui mừng.”
Thẩm Anh không nhận lấy bức thư kia, ngồi sững sờ rất lâu rồi mới đứng dậy, nói với Thẩm phu nhân: "Nhi tử mệt mỏi, xin được đi trước. Mấy lời mẫu thân vừa nói, trong lòng nhi tử tự có cân nhắc."
Thẩm phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ đồng ý để hắn ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Mạnh Cảnh Xuân nghe lén trong ngày hôm nay, lại nghe được mấy lời khiến mình buồn bực. Nàng đang định xoay người rời đi, Thẩm Anh đã nhìn thấy nàng.
Thẩm Anh chỉ nhìn nàng, không nhúc nhích gì, nói: “Bóp thoải mái không?”
Mạnh Cảnh Xuân mím môi liều mạng gật đầu.
“Ngốc.” Thẩm Anh chuyển móng vuốt của nàng đi, bỗng nhiên nói: "Nghe nói đến giờ mà nàng còn chưa thuộc hết điều luật?”
Suy nghĩ của Mạnh Cảnh Xuân chuyển một cái, đáp lời: “Dùng được mới thuộc, không dùng được không thuộc. Thuộc như thế không có ý nghĩa gì, quyển sách dày như vậy......"
Thẩm Anh nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ của một tiên sinh dạy học: “Đọc sách ngần ấy năm mà học thuộc một quyển sách luật lại còn phải đầu cơ trục lợi."
Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu: “Câu này sai rồi, hồi thiếp còn đi học cũng không có học thuộc hết toàn bộ. Tuy có thể đọc thuộc lòng vài điều cơ bản nhưng không phải là tất cả. Với cả đâu phải quyển sách nào cũng từ đầu tới cuối đều là tinh hoa. Không lẽ trước kia Tướng gia đi học cũng chỉ học gạo thôi à?”
Cãi chày cãi cối.
Thẩm Anh lại nói: "Không muốn học thuộc hết thì đừng nán lại ở Đại Lý tự nữa."
“Ơ? Vì sao?"
Giọng điệu Thẩm Anh vẫn mang tính chất thương lượng: “Đợi về kinh rồi sẽ điều nàng đến Chính sự đường.”
Mạnh Cảnh Xuân buột miệng nói "Không cần."
"Vì sao không cần? Ở Chính sự đường cũng có mấy việc nhàn nhã, cần gì phải đi chịu tội ở Đại Lý tự chứ, đến lúc bận bịu thì ngay cả nhà cũng không về được. Đại Lý tự tốt thế cơ à? Một cấp trên như Nghiêm Học Trung chẳng lẽ còn thông cảm với cấp dưới hơn cả ta?”
Mạnh Cảnh Xuân đã sớm đoán được hắn sẽ đề cập đến chuyện này, không ngờ mới hôm nay mà đã muốn khơi ra. Đương nhiên nàng cũng đã nghĩ ra lời cự tuyệt từ lâu, nói: “Nếu đến Chính sự đường làm một việc nhàn tản còn hơn cả sâu gạo, không bằng từ quan ở nhà luôn cho rồi. Nếu từ quan ở nhà, hàng ngày thiếp sẽ ở nhà đợi Tướng gia về, dù sao thiếp cũng ham ăn biếng làm, sẽ không thấy nhàm chán. Mà như vậy thì sau này cũng không cần ra cửa, mặt xám mày tro làm tổ mỗi ngày.”
Thẩm Anh cười: "Thôi thôi, chẳng qua ta cũng chỉ tùy tiện nhắc tới thôi. Nàng thật đúng là......"
Mạnh Cảnh Xuân lại bày ra dáng vẻ mình rất nghiêm túc, không hề đùa cợt: “Nhưng về kinh rồi, không thể lấy danh nghĩa vợ chồng, còn ở bên ngoài thì cứ phải trang điểm.” Nàng xoa xoa đầu, cắn răng nói: "Thật sự là rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, ngày nào cũng phải diễn trò.”
“Sẽ không cần phải diễn lâu nữa đâu.” Thẩm Anh duỗi tay qua phủ lên đầu nàng, lần lượt chuyển đi đôi móng vuốt không an phận của nàng, khẽ cười nói: "Ta còn nhịn được, vậy mà nàng nhịn không được à?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, mang bộ dạng cà lơ phất phơ của một tên ăn chơi trác táng: "Mong muốn vô tận của con người chính là thực tủy tri vị(1) mà."
(1) Thực tủy tri vị: Sau khi trải qua một lần còn muốn nếm thử lần nữa, thuộc loại nghĩa xấu, thường dùng để hình dung đạo tặc hoặc là người làm loại chuyện yêu đương nam nữ vụng trộm, làm một lần không bị bắt nên muốn làm lần thứ hai.
“Dùng bậy dùng bạ.”
Thẩm Anh vỗ nhẹ lên đầu nàng rồi đứng lên: “Nàng đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi đến thế, vậy để ta sai người đưa nàng về trước. Ta còn vài chuyện phải giải quyết.”
"Hạ quan......" Nàng liếc nhìn Thẩm Anh một cái, "Cung tống phu quân đại nhân."
Thẩm Anh thấy nàng quay trở về dáng vẻ mặt dày trước kia, nhịn không được cười cười: “Được rồi, đi về nghỉ đi, hôm qua cũng mệt rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân làm bộ làm tịch khom người tiễn hắn. Đợi hắn đi rồi, nàng cũng lập tức về phủ.
Nàng vừa bước vào phủ, thấy Đổng Tiêu Dật đang định đi, Thẩm Đại Duyệt tiễn nàng ấy đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân liền gọi một tiếng cô cô, lại nhớ đến mấy lời mà Triệu Hướng Ngạn nói trong quán ăn, bây giờ nhìn Đổng Tiêu Dật, lại cảm thấy nàng ấy hết sức cực khổ.
Mình chẳng qua mới lấy thân phận nữ nhi làm quan hơn một năm, đã cảm nhận được những khó khăn trong đó, huống chi là Đổng Tiêu Dật làm quan hơn mười năm.
Đổng Tiêu Dật thấy bộ dạng con dâu nhỏ biết điều của nàng, cười nhạt, trong lòng lại cảm thấy hơi hâm mộ. Có được một phu quân tri kỷ, mà lại rất có dáng vẻ như thể trong cả thiên hạ này không phải nàng không được, che chở khắp nơi. Phần phúc khí này, không phải ai ai cũng có.
Đổng Tiêu Dật cũng không nhiều lời, chào tạm biệt, để lại Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt đứng ở cửa. Thẩm Đại Duyệt hỏi nàng: "Tẩu tẩu ăn rồi à?"
“Ừ.”
Nàng thân mật kéo cánh tay của Mạnh Cảnh Xuân, cười dịu dàng, hỏi nàng: “Kinh thành tốt lắm sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bị câu hỏi bất ngờ này của nàng làm cho ngây người, sao tự dưng lại hỏi chuyện này? Nàng nói: "Về phương diện nào?”
Thẩm Đại Duyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Chỉ hỏi chung chung thôi.”
Mạnh Cảnh Xuân thấy điệu bộ này của nàng, trong lòng hiểu được mơ hồ, nói với nàng: “Đương nhiên là kinh thành có chỗ tốt của kinh thành, cũng giống như thành Hoa Dương có chỗ tốt của thành Hoa Dương.”
Thẩm Đại Duyệt nghĩ nghĩ, lại nói: “Từ khi muội ra đời cho đến bây giờ đã được mười lăm tuổi, nhưng chưa hề ra khỏi thành Hoa Dương nửa bước. Hồi bé thấy, thế gian có lẽ cũng chỉ lớn đến thế thôi. Nhưng sau này mới biết được, mảnh đất dưới chân chẳng qua cũng chỉ là một tấc vuông. Muội rất hâm mộ trưởng tỷ, muốn đi đâu là có thể đi, có thể xuất đầu lộ diện bàn chuyện làm ăn. Nhương muội không có bản lĩnh đó, chỉ biết đọc sách. Đợt này mẫu thân đã nhờ người làm mai cho muội, cũng không biết sẽ gả đến nhà nào. Một khi xuất giá, e là rốt cuộc cũng không thể đi đâu nữa.”
Tuy giọng điệu nàng thản nhiên, nhưng vẫn lộ ra nỗi buồn bã. Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cũng xác định được suy đoán của mình. Nha đầu này muốn đi theo đến kinh thành đây mà......
“Ừ......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, “Không nói đến chuyện cha mẹ có chịu để cho muội đi du lịch bên ngoài hay không, mà là, nếu muội đi ra ngoài, muội có từng nghĩ đến chuyện mà mình muốn làm hay không? Thư viện ở kinh thành không nhận học sinh nữ giống đất Sở.”
Thẩm Đại Duyệt gật gật đầu, nói: “Muội biết, nhưng hôm nay Đổng tiên sinh nói, có thể không lâu nữa, kinh thành sẽ mở trường cho nữ.”
"Thật không?" Đổng Tiêu Dật nói chuyện này là có ý gì? Không phải nàng ấy không thích đến kinh thành à?
Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày, Thẩm Đại Duyệt theo thói quen đưa tay ra xoa xoa lên chỗ giữa hai hàng lông mày của nàng: "Tẩu tẩu không nhíu mày sẽ đẹp hơn.”
Mạnh Cảnh Xuân có phần ngại ngùng, Thẩm Đại Duyệt mềm mại yếu ớt, thật sự khiến người ta thương yêu. So ra, nàng thấy mình chẳng khác gì một hán tử đầu đội trời chân đạp đất.
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói với Thẩm Đại Duyệt: “Dù sao bây giờ trưởng tỷ cũng đang ở kinh thành, tỷ ấy nhất định sẽ thường xuyên về để bàn chuyện làm ăn. Nếu muội không ngại thì nói với cha mẹ —— "
Thẩm Đại Duyệt mong đợi nhìn nàng.
“Muội nói là, muội muốn đi kinh hành một lúc, vài ngày sau sẽ về Sở với trưởng tỷ, như vậy chắc là sẽ dễ dàng được chấp thuận thôi.”
Thẩm Đại Duyệt gật gật đầu: “Chủ ý này của tẩu tẩu thật sự là rất tốt. Nhưng không biết tẩu tẩu có thể nào......" Nàng ấp úng một hồi: "Tẩu tẩu có thể đi cùng với muội không...... đi nói với cha mẹ muội......"
Tiểu nha đầu này thật lanh lợi nha. Tuy da mặt Mạnh Cảnh Xuân khá dày, nhưng để một tân nương tử vừa mới vào cửa như nàng đến nói với cha mẹ chồng là muốn mang cô em chồng ra khỏi nhà đi đến nơi khác, đây thật sự là......
Mặt nàng hiện vẻ khó xử, Thẩm Đại Duyệt lại khẩn thiết nhìn nàng.
Mạnh Cảnh Xuân do dự một lúc, cân nhắc chọn từ một chút, cuối cùng chỉ có thể liều chết mà đáp ứng: “Được rồi...... Chờ a huynh của muội về rồi đi nói, được không?"
Đương nhiên là tiểu nha đầu biết a huynh mình bây giờ không thể không nghe lệnh của tẩu tẩu, mục đích đã đạt được, mỉm cười gật gật đầu nói: “Vậy làm phiền tẩu tẩu."
Mạnh Cảnh Xuân rất là khách khí: "Không sao.”
Sau khi chia tay Thẩm Đại Duyệt, nàng về phòng ngủ một giấc. Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí còn đổi cả đệm mới. Rốt cuộc không cần ngủ trên một đống hoa quả lấn cấn, nàng cực kỳ thỏa mãn.
Gần tới hoàng hôn, nàng đứng dậy mặc áo rửa mặt, định đi ăn cơm chiều, thị nữ lại bưng cơm thẳng vào phòng nàng. Nàng thuận miệng hỏi một câu: "Có thấy thiếu gia về chưa?”
Thị nữ kia đáp lời: “Đã về rồi ạ, cơm canh này chính là do thiếu gia dặn người đưa tới."
Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi: “Vậy bây giờ thiếu gia đang ở đâu, có biết không?”
"Thiếu gia vừa về liền bị phu nhân gọi đi, bây giờ chắc vẫn còn đang ở Phật đường.”
Mạnh Cảnh Xuân đáp lại, sau đó ăn cơm. Đợi ăn xong cơm tối, thấy có phần hơi no quá, nàng liền ra ngoài đi dạo một chút. Trời bắt đầu tối, đèn lồng trong hành lang đã được đốt lên, nàng không hay không biết mà đi đến cửa Phật đường.
Mạnh Cảnh Xuân dừng chân, nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.
“Thời Linh với Nghiêm cô gia chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, một người bận rộn buôn bán, một người bán mạng cho triều đình, cứ thế này cũng không tốt. Hiện giờ tuy hai người bọn họ tề tụ ở kinh thành, nhưng với tính tình của Thời Linh, con bé có thể rảnh rỗi bao lâu? E rằng chỉ một thời gian nữa là về. Mà Nghiêm cô gia thì không có khả năng bỏ xuống tiền đồ rộng mở của mình, về thành Hoa Dương cùng với con bé. Nếu thế, hai đứa lại phải tách nhau ra mà sống. Con nói xem, như thế là thế nào?”
Nãy giờ Thẩm Anh vẫn không nói gì, mẫu thân đã nói tới nước này, hắn mới mở miệng nói: “Ý mẫu thân là không cho Thời Linh về đây?”
“Con đừng có giả bộ hồ đồ với mẹ nữa.” Thẩm phu nhân chỉa chỉa hắn, “Việc buôn bán trong nhà lớn như vậy, dù sao cũng phải có người trông nom. Cha con lớn tuổi rồi, thân thể năm sau không bằng năm trước, ông ấy có thể lo được bao nhiêu? Còn không phải là dựa hết vào Thời Linh hay sao? Nếu con bé không về, sản nghiệp của cái nhà này cũng lập tức sụp đổ. Nếu con có tiền đồ một chút, còn cần phải để muội muội của mình xuất đầu lộ diện lo chuyện làm ăn hay sao?"
Ý của Thẩm phu nhân đã rất rõ ràng, nữ nhi đi theo cô gia ở lại kinh thành, nhi tử như Thẩm Anh cũng nên về tiếp nhận mọi chuyện trong nhà đi thôi.
Nhưng Thẩm Anh lại nói: "Nhi tử không phải là người sinh ra để kinh doanh, e là không thể làm cha mẹ toại nguyện được.”
Hình như Thẩm phu nhân cũng đã đoán được hắn sẽ nói thế: “Chẳng qua là con lưu luyến chức quan ở kinh thành của con thôi.”
"Nhi tử cũng không định làm lâu, nhưng đường lui cũng không phải là về nhà tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Huống chi......" Hắn chậm rãi dừng lại một chút: “Hơn phân nửa sản nghiệp trong nhà là do Thời Linh liều mạng kiếm được mấy năm qua, để con tiếp quản không phải là chuyện cười hay sao? Đừng nói con không thể, mà ngay cả Thời Linh cũng sẽ không đồng ý. Nàng là người chịu ở lại kinh thành làm một phu nhân quan lại rảnh rỗi sao? Tuổi nàng không quá lớn, tương lai sẽ có con cái, để con của nàng tiếp quản sản nghiệp Thẩm gia đi thôi, nhi tử thật sự là có sức mà không có tâm.”
“Con bé sẽ không có con.”
Thẩm Anh đột nhiên nghe vậy, nói không nên lời.
Thẩm phu nhân thở dài: "Muốn có thì đã sớm có rồi. Cũng từng để đại phu đến khám, đi cầu Bồ Tát, nhưng đều vô ích.”
Thẩm Anh không lên tiếng.
“Loại chuyện này cực kỳ bí mật, liên tiếp khám mấy đại phu nhưng đều không làm được gì, bản thân con bé cũng không trông cậy gì nữa. Lần trước, lúc ở Kinh Châu, gặp được một đứa bé vô gia cư, thậm chí còn muốn nhặt về nuôi. Nhưng đứa bé kia bạc mệnh, gặp bệnh đậu mùa ở trên đường, đã chết.”
Thẩm phu nhân lại thở dài: “Con đừng thấy dáng vẻ ngày thường của con bé như thế mà lầm, chỉ là thói quen có được khi kinh doanh thôi. Bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu, đến chết cũng vẫn sĩ diện. Lúc đứa bé kia chết, con bé khổ sở rất lâu. Đầu tiên là cảm thấy không có duyên phận, sau nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mình không có phúc khí nuôi con. Con bé thấy con thành hôn, cũng vô cùng vui mừng, trên thư có thể nhìn ra —— "
Thẩm phu nhân cầm bức thư kia, đưa cho Thẩm Anh: “Chắc là cảm thấy chuyện nối nghiệp của Thẩm gia đã có hy vọng, cho nên vui mừng.”
Thẩm Anh không nhận lấy bức thư kia, ngồi sững sờ rất lâu rồi mới đứng dậy, nói với Thẩm phu nhân: "Nhi tử mệt mỏi, xin được đi trước. Mấy lời mẫu thân vừa nói, trong lòng nhi tử tự có cân nhắc."
Thẩm phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ đồng ý để hắn ra ngoài.
Đây là lần thứ hai Mạnh Cảnh Xuân nghe lén trong ngày hôm nay, lại nghe được mấy lời khiến mình buồn bực. Nàng đang định xoay người rời đi, Thẩm Anh đã nhìn thấy nàng.
Bình luận truyện