Ái Hậu Dư Sinh
Chương 98: Pn5
Sau khi tạm biệt Cố Mộng, Tần Qua đến câu lạc bộ ở trung tâm thành phố, là nơi lần trước cùng đi hát karaoke với bọn Đàm Tấn. Buổi chiều Lâm Hi Liệt gọi điện thoại tới, kêu cậu giờ cơm chiều đến câu lạc bộ tìm hắn, vào cửa thì tìm quản lí đại sảnh, nói tên là được.
Giờ phút này quản lí sảnh dẫn cậu đi lối VIP, trên mặt đất trải thảm đỏ, vách tường cách âm cũng rất tốt, cả hành lang không chút thanh âm. Bởi vậy, thanh âm líu ríu của hai nhân viên phục vụ phía trước nghe vô cùng rõ ràng.
“Ai za, hôm nay trời đổ hồng vũ hay sao mà lại được nhìn thấy ảnh!”
“Uh uh, lâu lắm rồi hắn không đến đây, lần này đến lại không gọi người nào…”
“Không phải mỗi lần đến vẫn thường kêu tiểu Tô sao.”
“Bữa nay ngay cả tiểu Tô cũng không gọi, có phải hắn thật sự có bạn gái không?…”
“Cho dù có có thì bạn gái cũng không dám quản hắn đâu! Thân phận địa vị như hắn, ăn vụng bên ngoài là chuyện rất bình thường.”
Lấy tính tình Tần Qua, phải là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe. Nhưng hôm nay không biết là bởi vì hành lang rất yên tĩnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, cậu lại nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, một chữ cũng không thiếu. Lúc đi ngang qua còn hơi liếc nhìn một cái. Hai nhân viên phục vụ đều mang đồng phục sơmi trắng vest đen, bộ dạng sạch sẽ, mặt mày đánh phấn trắng bóc, trên tay còn bưng chén đĩa vàng kim lóng lánh.
“Aizz, thật là đáng tiếc, hai ông chủ kia cũng mang đến em ngon lắm, hắn lại không chọn ai cả…”
“Cậu tiếc cái gì, thế nào cũng không tới phiên chúng ta, trừ tiểu Tô ra, còn có Lesley đứng đầu bảng cùng một đống người phía dưới kia kìa…”
“Tôi thì không rõ, tại sao hắn lại thích tiểu Tô nhỉ? Nghe nói kỹ xảo của tiểu Tô cũng bình thường thôi? Bề ngoài cũng không thể so với bọn Lesley.”
“Vậy là cậu không hiểu rồi. Đã coi phim “Vua hài kịch” chưa? Có mấy đại gia lại thích loại hình ngây thơ như vậy, mỹ kỳ danh viết ‘cảm giác mối tình đầu’. Hơn nữa cô đừng có nhìn bề ngoài, mấy MB điềm đạm đáng yêu ở trên giường đều trở nên *** đãng…”
“Không phải đâu…”
“Sao lại không phải. Với lại có thể tiểu Tô là mới tới, chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ. Đại gia thì cũng phải sợ HIV thôi. Cậu không thấy sau khi hắn bao tiểu Tô, tiểu Tô căn bản không ra tiếp khách còn gì. Bất quá gần đây tôi cũng nghe nói tiểu Tô cầm một số tiền lớn của hắn, đã rời khỏi thành phố rồi.”
“Tiểu Tô cũng thật là may mắn, đêm đầu đã đụng phải trùm xã hội đen. Sao tớ lại không có cái diễm phúc như thế chứ, he he…”
Trùm xã hội đen?
Trong lòng Tần Qua trầm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng hai người.
“Tần thiếu gia, tới rồi.” Quản lí ân cần mà thay cậu mở cửa.
Căn phòng được trang hoàng rực rỡ, ban ngày cũng mở đèn sáng trưng. Lâm Hi Liệt mang tây trang ngồi giữa ghế sofa, hai bên một bên ngồi một ông bụng bự, tai to mặt lớn, mặt mày sáng bóng, ánh mắt vừa thấy cậu liền híp thành một đường chỉ.
Bị ánh mắt như vậy đánh giá làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, không biết tại sao Lâm Hi Liệt lại muốn gọi cậu đến nơi này.
“Lại đây.”
Tần Qua nghe lời đi tới, bị Lâm Hi Liệt kéo ngồi bên người, tiếp theo thì nâng chân trái cậu đặt trên bàn trà.
“Sao mang giày cũng không buộc chặt?”
“Ể…” Cậu rõ ràng cột lại rồi mà… Không biết bị tuột ra lúc nào…
Tần Qua đang muốn đưa tay cột, Lâm Hi Liệt đã trước cậu một bước giữ lấy dây giày.
Trong lúc Lâm Hi Liệt giúp cậu buộc giày, Tần Qua liếc đến mấy quyển sách được bài trí như thực đơn để mở trên bàn trà trên bàn trà. Trang nhất là ảnh chụp một người đàn ông, mắt phượng hẹp dài, chóp mũi rất cao, môi mỏng mà gợi cảm, tướng mạo vô cùng hấp dẫn. Mà ngay cả mái tóc dài đàn ông bình thường sẽ không bao giờ có, anh ta để lại rất thích hợp, thậm chí có chút quyến rũ. Phía dưới ảnh chụp là mấy chữ: Lesley. Đây có lẽ là người đứng đầu bảng ? Tần Qua lại nhìn qua một cuốn khác, không có ảnh chụp viết là tiểu Tô.
Trong lòng Tần Qua đang do dự, Lâm Hi Liệt hai ba cái đã buộc xong dây giày, kết thành cái nơ vô cùng xinh đẹp.
Ý thức được chung quanh còn có hai người đang nhìn, Tần Qua không khỏi hơi xấu hổ. Lâm Hi Liệt thật sự là… Trường hợp này cũng không chú ý một chút…
“Giới thiệu cho em. Vị này chính là Vương cục trưởng của cục quản lý nhà đất thành phố S, vị này là cục trưởng cục công thương thành phố S, Lý cục trưởng. Đây là cậu hai của Sắt thép Tần thị.”
“Kính đã lâu kính đã lâu.”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Tần Qua bắt tay với bọn họ, trong lòng cũng không rõ ràng lắm: cục trưởng Thành phố S, có liên quan gì tới cậu? Còn giới thiệu riêng cho cậu quen biết.
Đang do dự, Lâm Hi Liệt kéo cậu đứng dậy: “Như vậy, tôi thì đi trước. Hai vị ở đây nhất định phải vui chơi tận hứng, có gì cần cư trực tiếp gọi quầy lễ tân.”
“Vậy cám ơn Lâm tổng chiêu đãi!” Hai lãnh đạo tai to mặt lớn cười đến không thấy trời đất, cái mặt đầy thịt chen chúc với nhau, làm cho Tần Qua nhìn có chút không thoải mái.
“Lâm tổng đi thong thả!”
“Tạm biệt.”
Sau khi Lâm Hi Liệt kéo Tần Qua ra cửa, Vương cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sofa.”Ôi uy, tôi cuối cùng cũng biết hắn mời hai chúng ta đến để làm gì.”
“Tôi cũng vừa mới nhìn ra…” Lý cục vừa lau mồ hôi vừa nói: “Được rồi, trở về đem đơn xin giấy phép cho mảnh đất mới của Tần thị phê chuẩn thôi.”
“Ông không nói tôi cũng biết. Còn có thể không phê sao. Không nghĩ tới Tần thị bây giờ lớn mạnh như thế, phía sau còn có chỗ dựa Lâm Hi Liệt.”
“Ai mà đoán được… Tuy nói hiện tại hắc bạch lưỡng đạo một nhà, cũng không đến nỗi thân đến mức này chứ…”
“Tôi nói, ông xem hai người bọn họ có giống…”
“Giống cái gì?”
“Cái đó đó! Ông xem Lâm Hi Liệt hôm nay ai cũng không vừa lòng, lại thay cậu ta cột dây giày, ngay cả chuyện làm ăn nhà cậu ta cũng quan tâm, thật sự là cưng chiều tới tận trời. Thì ra Lâm tổng thích cái loại thiếu niên ngây thơ này, thảo nào tôi nghe nói trước kia rất nhiều người được đưa cho hắn đều bị trả lại. Bất quá cậu hai Tần gia kia bộ dáng nhỏ nhắn non mềm, đúng là hàng ngon, tôi nhìn cũng có chút động tâm đây…”
“Ôi ôi, Vương cục, lời này cũng không thể nói lung tung. Với lại mấy chuyện này liên qua gì tới chúng ta đâu, vẫn là tận tình chơi đùa đi!”
“Đúng thế, ha ha! Hưởng thụ mới là chính đạo!”
***
“Còn tức giận sao? Hm?”
Tay nam nhân không dấu vết mà từ đầu vai trượt đến lưng Tần Qua.
“…”
“Cơm chiều muốn ăn gì?”
“Về nhà ăn đi.”
“Được.”
Vú Trương làm đồ ăn rất phong phú, Lâm Hi Liệt cùng cậu từ từ ăn, lại cùng cậu xem TV một lát.
Kỳ thật đầy đầu Tần Qua đều rối rắm vết cắn trên vai Lâm Hi Liệt, video ***, còn có người gọi là “tiểu Tô”ở câu lạc bộ, nhưng cậu không muốn hỏi hắn. Cậu biết nếu Lâm Hi Liệt muốn giấu diếm cậu, cậu thật có làm sao không thể phát hiện ra. Cậu không thể hỏi ra miệng, nếu hỏi quản lý câu lạc bộ, bọn họ đều là người dưới tay Lâm Hi Liệt, phỏng chừng đến lúc đó ngay cả chuyện cậu đi hỏi thăm này cũng có thể bị báo cáo từ đầu đến cuối cho hắn. Cậu không thể rút dây động rừng.
Tần Qua rất muốn tin tưởng Lâm Hi Liệt, hắn rất hiếm khi nói dối cậu. Nhưng cậu cũng biết tác phong của hắn, người lăn lộn trong thế giới ngầm nếu đến thời điểm cần thiết, nói dối cũng có thể làm không chớp mắt. Cậu cũng biết hiện tại rất nhiều chuyện kinh doanh là bàn bạc ở nơi trăng gió, cậu không tin Lâm Hi Liệt chưa từng tới những chỗ này.
Lòng tin tưởng cả cậu với Lâm Hi Liệt cùng chân tướng điều tra được đánh nhau chan chát. Vết cắn và video là chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại ngay cả “nhân chứng” cũng gần như biết rồi rồi, cậu không có cách nào khác trái lương tâm mà đi tin tưởng hắn. Có phải bởi vì cậu cũng là loại hình ngây thơ dễ dụ , mới có thể lọt vào mắt hắn? Đàn ông như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, từ hai nữ sinh xem tạp chí ở cửa hàng cá nướng, đến mấy cậu phục vụ bưng trà rót nước ở câu lạc bộ, đều sùng bái mê luyến hắn vô cùng, chớ nói chi là minh tinh dưới công ty hắn.
Cậu không thể nào không chán nản.
Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể làm cho Lâm Hi Liệt không chọc người chú ý đây?
“Có chuyện gì vậy? Nhìn em cả ngày hôm nay đều không vui.”
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua lên đùi, nâng lên cằm cậu hôn lên má một cái.
Tần Qua nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác.
“Được rồi, là anh sai rồi, sau này tuyệt đối không làm ở nhà em, được không?”
“Ừm…” Tần Qua tức giận căn bản không phải vì chuyện này nhưng vì muốn chặn miệng nam nhân, cậu cũng hùa theo ứng lời.
“Đi ngủ sớm một chút đi, gần đây làm em mệt rồi.”
“Vâng…”
Giờ phút này quản lí sảnh dẫn cậu đi lối VIP, trên mặt đất trải thảm đỏ, vách tường cách âm cũng rất tốt, cả hành lang không chút thanh âm. Bởi vậy, thanh âm líu ríu của hai nhân viên phục vụ phía trước nghe vô cùng rõ ràng.
“Ai za, hôm nay trời đổ hồng vũ hay sao mà lại được nhìn thấy ảnh!”
“Uh uh, lâu lắm rồi hắn không đến đây, lần này đến lại không gọi người nào…”
“Không phải mỗi lần đến vẫn thường kêu tiểu Tô sao.”
“Bữa nay ngay cả tiểu Tô cũng không gọi, có phải hắn thật sự có bạn gái không?…”
“Cho dù có có thì bạn gái cũng không dám quản hắn đâu! Thân phận địa vị như hắn, ăn vụng bên ngoài là chuyện rất bình thường.”
Lấy tính tình Tần Qua, phải là phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe. Nhưng hôm nay không biết là bởi vì hành lang rất yên tĩnh, hay là vì nguyên nhân gì khác, cậu lại nghe hết cuộc nói chuyện của hai người, một chữ cũng không thiếu. Lúc đi ngang qua còn hơi liếc nhìn một cái. Hai nhân viên phục vụ đều mang đồng phục sơmi trắng vest đen, bộ dạng sạch sẽ, mặt mày đánh phấn trắng bóc, trên tay còn bưng chén đĩa vàng kim lóng lánh.
“Aizz, thật là đáng tiếc, hai ông chủ kia cũng mang đến em ngon lắm, hắn lại không chọn ai cả…”
“Cậu tiếc cái gì, thế nào cũng không tới phiên chúng ta, trừ tiểu Tô ra, còn có Lesley đứng đầu bảng cùng một đống người phía dưới kia kìa…”
“Tôi thì không rõ, tại sao hắn lại thích tiểu Tô nhỉ? Nghe nói kỹ xảo của tiểu Tô cũng bình thường thôi? Bề ngoài cũng không thể so với bọn Lesley.”
“Vậy là cậu không hiểu rồi. Đã coi phim “Vua hài kịch” chưa? Có mấy đại gia lại thích loại hình ngây thơ như vậy, mỹ kỳ danh viết ‘cảm giác mối tình đầu’. Hơn nữa cô đừng có nhìn bề ngoài, mấy MB điềm đạm đáng yêu ở trên giường đều trở nên *** đãng…”
“Không phải đâu…”
“Sao lại không phải. Với lại có thể tiểu Tô là mới tới, chưa bị ai chơi đùa, sạch sẽ. Đại gia thì cũng phải sợ HIV thôi. Cậu không thấy sau khi hắn bao tiểu Tô, tiểu Tô căn bản không ra tiếp khách còn gì. Bất quá gần đây tôi cũng nghe nói tiểu Tô cầm một số tiền lớn của hắn, đã rời khỏi thành phố rồi.”
“Tiểu Tô cũng thật là may mắn, đêm đầu đã đụng phải trùm xã hội đen. Sao tớ lại không có cái diễm phúc như thế chứ, he he…”
Trùm xã hội đen?
Trong lòng Tần Qua trầm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng hai người.
“Tần thiếu gia, tới rồi.” Quản lí ân cần mà thay cậu mở cửa.
Căn phòng được trang hoàng rực rỡ, ban ngày cũng mở đèn sáng trưng. Lâm Hi Liệt mang tây trang ngồi giữa ghế sofa, hai bên một bên ngồi một ông bụng bự, tai to mặt lớn, mặt mày sáng bóng, ánh mắt vừa thấy cậu liền híp thành một đường chỉ.
Bị ánh mắt như vậy đánh giá làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, không biết tại sao Lâm Hi Liệt lại muốn gọi cậu đến nơi này.
“Lại đây.”
Tần Qua nghe lời đi tới, bị Lâm Hi Liệt kéo ngồi bên người, tiếp theo thì nâng chân trái cậu đặt trên bàn trà.
“Sao mang giày cũng không buộc chặt?”
“Ể…” Cậu rõ ràng cột lại rồi mà… Không biết bị tuột ra lúc nào…
Tần Qua đang muốn đưa tay cột, Lâm Hi Liệt đã trước cậu một bước giữ lấy dây giày.
Trong lúc Lâm Hi Liệt giúp cậu buộc giày, Tần Qua liếc đến mấy quyển sách được bài trí như thực đơn để mở trên bàn trà trên bàn trà. Trang nhất là ảnh chụp một người đàn ông, mắt phượng hẹp dài, chóp mũi rất cao, môi mỏng mà gợi cảm, tướng mạo vô cùng hấp dẫn. Mà ngay cả mái tóc dài đàn ông bình thường sẽ không bao giờ có, anh ta để lại rất thích hợp, thậm chí có chút quyến rũ. Phía dưới ảnh chụp là mấy chữ: Lesley. Đây có lẽ là người đứng đầu bảng ? Tần Qua lại nhìn qua một cuốn khác, không có ảnh chụp viết là tiểu Tô.
Trong lòng Tần Qua đang do dự, Lâm Hi Liệt hai ba cái đã buộc xong dây giày, kết thành cái nơ vô cùng xinh đẹp.
Ý thức được chung quanh còn có hai người đang nhìn, Tần Qua không khỏi hơi xấu hổ. Lâm Hi Liệt thật sự là… Trường hợp này cũng không chú ý một chút…
“Giới thiệu cho em. Vị này chính là Vương cục trưởng của cục quản lý nhà đất thành phố S, vị này là cục trưởng cục công thương thành phố S, Lý cục trưởng. Đây là cậu hai của Sắt thép Tần thị.”
“Kính đã lâu kính đã lâu.”
“Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Tần Qua bắt tay với bọn họ, trong lòng cũng không rõ ràng lắm: cục trưởng Thành phố S, có liên quan gì tới cậu? Còn giới thiệu riêng cho cậu quen biết.
Đang do dự, Lâm Hi Liệt kéo cậu đứng dậy: “Như vậy, tôi thì đi trước. Hai vị ở đây nhất định phải vui chơi tận hứng, có gì cần cư trực tiếp gọi quầy lễ tân.”
“Vậy cám ơn Lâm tổng chiêu đãi!” Hai lãnh đạo tai to mặt lớn cười đến không thấy trời đất, cái mặt đầy thịt chen chúc với nhau, làm cho Tần Qua nhìn có chút không thoải mái.
“Lâm tổng đi thong thả!”
“Tạm biệt.”
Sau khi Lâm Hi Liệt kéo Tần Qua ra cửa, Vương cục mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sofa.”Ôi uy, tôi cuối cùng cũng biết hắn mời hai chúng ta đến để làm gì.”
“Tôi cũng vừa mới nhìn ra…” Lý cục vừa lau mồ hôi vừa nói: “Được rồi, trở về đem đơn xin giấy phép cho mảnh đất mới của Tần thị phê chuẩn thôi.”
“Ông không nói tôi cũng biết. Còn có thể không phê sao. Không nghĩ tới Tần thị bây giờ lớn mạnh như thế, phía sau còn có chỗ dựa Lâm Hi Liệt.”
“Ai mà đoán được… Tuy nói hiện tại hắc bạch lưỡng đạo một nhà, cũng không đến nỗi thân đến mức này chứ…”
“Tôi nói, ông xem hai người bọn họ có giống…”
“Giống cái gì?”
“Cái đó đó! Ông xem Lâm Hi Liệt hôm nay ai cũng không vừa lòng, lại thay cậu ta cột dây giày, ngay cả chuyện làm ăn nhà cậu ta cũng quan tâm, thật sự là cưng chiều tới tận trời. Thì ra Lâm tổng thích cái loại thiếu niên ngây thơ này, thảo nào tôi nghe nói trước kia rất nhiều người được đưa cho hắn đều bị trả lại. Bất quá cậu hai Tần gia kia bộ dáng nhỏ nhắn non mềm, đúng là hàng ngon, tôi nhìn cũng có chút động tâm đây…”
“Ôi ôi, Vương cục, lời này cũng không thể nói lung tung. Với lại mấy chuyện này liên qua gì tới chúng ta đâu, vẫn là tận tình chơi đùa đi!”
“Đúng thế, ha ha! Hưởng thụ mới là chính đạo!”
***
“Còn tức giận sao? Hm?”
Tay nam nhân không dấu vết mà từ đầu vai trượt đến lưng Tần Qua.
“…”
“Cơm chiều muốn ăn gì?”
“Về nhà ăn đi.”
“Được.”
Vú Trương làm đồ ăn rất phong phú, Lâm Hi Liệt cùng cậu từ từ ăn, lại cùng cậu xem TV một lát.
Kỳ thật đầy đầu Tần Qua đều rối rắm vết cắn trên vai Lâm Hi Liệt, video ***, còn có người gọi là “tiểu Tô”ở câu lạc bộ, nhưng cậu không muốn hỏi hắn. Cậu biết nếu Lâm Hi Liệt muốn giấu diếm cậu, cậu thật có làm sao không thể phát hiện ra. Cậu không thể hỏi ra miệng, nếu hỏi quản lý câu lạc bộ, bọn họ đều là người dưới tay Lâm Hi Liệt, phỏng chừng đến lúc đó ngay cả chuyện cậu đi hỏi thăm này cũng có thể bị báo cáo từ đầu đến cuối cho hắn. Cậu không thể rút dây động rừng.
Tần Qua rất muốn tin tưởng Lâm Hi Liệt, hắn rất hiếm khi nói dối cậu. Nhưng cậu cũng biết tác phong của hắn, người lăn lộn trong thế giới ngầm nếu đến thời điểm cần thiết, nói dối cũng có thể làm không chớp mắt. Cậu cũng biết hiện tại rất nhiều chuyện kinh doanh là bàn bạc ở nơi trăng gió, cậu không tin Lâm Hi Liệt chưa từng tới những chỗ này.
Lòng tin tưởng cả cậu với Lâm Hi Liệt cùng chân tướng điều tra được đánh nhau chan chát. Vết cắn và video là chứng cớ vô cùng xác thực, hiện tại ngay cả “nhân chứng” cũng gần như biết rồi rồi, cậu không có cách nào khác trái lương tâm mà đi tin tưởng hắn. Có phải bởi vì cậu cũng là loại hình ngây thơ dễ dụ , mới có thể lọt vào mắt hắn? Đàn ông như vậy có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, từ hai nữ sinh xem tạp chí ở cửa hàng cá nướng, đến mấy cậu phục vụ bưng trà rót nước ở câu lạc bộ, đều sùng bái mê luyến hắn vô cùng, chớ nói chi là minh tinh dưới công ty hắn.
Cậu không thể nào không chán nản.
Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể làm cho Lâm Hi Liệt không chọc người chú ý đây?
“Có chuyện gì vậy? Nhìn em cả ngày hôm nay đều không vui.”
Lâm Hi Liệt ôm Tần Qua lên đùi, nâng lên cằm cậu hôn lên má một cái.
Tần Qua nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác.
“Được rồi, là anh sai rồi, sau này tuyệt đối không làm ở nhà em, được không?”
“Ừm…” Tần Qua tức giận căn bản không phải vì chuyện này nhưng vì muốn chặn miệng nam nhân, cậu cũng hùa theo ứng lời.
“Đi ngủ sớm một chút đi, gần đây làm em mệt rồi.”
“Vâng…”
Bình luận truyện