Chương 18
Gió đột ngột thổi đến, không biết vì câu hỏi của hắn hay vì gió lạnh, cơ thể ta thoáng chợt rùng mình, giữ ổ bánh mì cũng không chắc chắn, tay tựa hồ đã tê cứng, vừa động một cái liền đánh rơi xuống đất. Trịnh Phi một bên nhìn ta, cúi xuống giúp ta nhặt lên, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, bị hắn ném vào sọt rác, đưa ta một ổ bánh mì mới.
"Bẩn rồi, ngươi dùng cái khác đi."
Ta một dạng ngây ngốc, hắn tưởng ta nghĩ không có phần cho hắn, liền nói.
"Ta đã ăn, ngươi không cần quản,"
Kỳ thật chỉ là ta thấy hoang phí, nhưng lời muốn nói cũng không nói, đành miễn cưỡng nhận lấy, vẫn chưa có ý định ăn tiếp.
"Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta." Trịnh Phi nghiêm túc nhìn ta, khiến ta ngay cả thở cũng không dám, tay siết chặt bánh mì, lời nói nửa điểm phát ra đều là run rẩy.
"Không có... ta vì cái gì phải hận ngươi?" Cũng không biết vì cái gì hắn lại hỏi như vậy, ta chỉ ngắn ngủi đáp lại, hy vọng hắn sẽ hiểu.
"Ngươi sợ ta?" Lại một câu hỏi kì lạ, ta không cách nào ứng phó, cũng không phải là sợ hắn, gió lạnh bất chợt thổi đến, ta không kìm được bờ vai run rẩy, lúc này mới nhận ra, vì cái này nên hắn mới hỏi như vậy, liền vội vàng đáp.
"Nào có, ta chỉ là... hơi lạnh một chút."
"Ngươi thực chất là đần độn đúng như lời đồn, hay là thiện lương quá mức đây?" Trịnh Phi lắc đầu nhìn ta, một bên cởi lấy áo khoác, hướng đến cơ thể ta khoác vào, cơn lạnh thoáng chốc bay đi mất, ta như thế kìm hãm trong hơi ấm từ áo khoác của hắn, vẫn không biết làm thế nào cho phải.
"Ngươi không hận ta cũng được. Nếu như là người thông minh, hiện tại nhất định sẽ nghĩ ta có âm mưu gì khác, bất quá... ngươi đần độn như vậy cũng tốt." Nói một câu, vừa vặn chỉnh cổ áo cho ta, liền đối ta nở nụ cười, mà nụ cười ấy, căn bản ôn nhu đến lạ thường, ta chỉ tự hỏi, Vương Dương vì cái gì không thích hắn, nếu là ta, chỉ sợ đem trái tim này giao cho hắn, nhưng là, nơi đây đã sớm dành cho người khác.
"Ta hiện tại còn có việc, cái kia ngươi cứ giữ lấy mà lấp bụng, không cần nghĩ trả tiền cho ta. Bảo trọng." Liền đứng dậy men theo con đường nhỏ bước ra khỏi công viên, ta cầm ổ bánh mì trong tay, hiện tại không cảm thấy lạnh như ban đầu, giá như... Chính Kỳ hắn cũng như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nghĩ đến hắn, ánh mắt không cảm xúc ấy, lạnh lùng đến thế nào, chỉ khiến ta liều mạng rơi lệ, có trách ta si tình đến ngu ngốc, cũng không thể nào ngừng yêu hắn, cái gì một khi đã đâm vào, liền không thể tách ra được nữa, trái tim ta.
Lại một đêm cô độc giữa gió lạnh, một đêm lại nhớ đến hắn, Chính Kỳ.
Ngồi ở hàng ghế đánh một giấc đến sáng, tỉnh lại đã thấy ánh nắng rọi xuống, so với thường lệ ấm hơn một chút. Nhớ đến áo khoác của Trịnh Phi, ta lật đật ngồi dậy, rời khỏi công viên, ta phải đi, đi tìm hắn trả lại áo khoác, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cứ như vậy, một thân ta giữa thành phố lớn.
Vô tình băng qua một ngõ hẻm, có tiếng người cãi vã, trong vô thức dừng cước bộ, dáng dấp của người nọ thật quen thuộc, ta liền ở một góc trốn, tầm mắt theo dõi hai nam nhân ở bên trong.
"Ngươi làm ơn đừng có theo ta nữa được không, chúng ta đã không quan hệ, đừng đến tìm ta nữa?"
"Đừng, đừng không để ý đến ta, ta thực sự yêu ngươi, Mộng Hi, đừng đuổi ta đi."
Mộng Hi? Ta chính là không nghe nhầm đi, hắn không phải đang ở nước ngoài sao? Một tiếng "chát" vang lên, ta quẫn bách giật mình một cái, nam nhân kia bị Mộng Hi vung xuống một cái tát, châm điếu thuốc, nói một câu tạm biệt rồi bỏ đi, mặt mày che kín mít, căn bản ngay chính ta cũng không nhìn rõ gương mặt hắn.
Thối lui một bước, ngăn chính mình hoảng hốt thốt lên, Mộng Hi, nguyên lai hắn gạt mọi người đi nước ngoài sinh sống, chính là ta nghĩ, hắn vì cái gì lại làm vậy, hắn có biết Chính Kỳ đang mỏi mòn tìm hắn hay không.
Ôm lấy cánh tay phải, liền nhanh bước chạy đi, ta nghĩ phải tìm hắn, Chính Kỳ, nói cho hắn biết, Mộng Hi đang ở đây, cũng không biết vì cái gì tim lại nhói đau, những gì ta đang làm, có phải là ngu ngốc hay không. Hắn đau lòng, hắn uống rượu, hắn nhắc tên Mộng Hi, đều khiến ta đau càng đau, một mình ta chịu đựng đã đủ rồi, đừng khiến hắn phải như ta.
Nghĩ như vậy, ta cũng đã quên, Chính Kỳ căn bản không giống ta, một con người quyết đoán, cương trực cùng mạnh mẽ, cho dù có thế nào, cũng không như ta âm thầm chịu đựng, kinh nhược cùng yếu đuối. Quả nhiên là ta đã lầm.
Ở trước cửa nhà hắn, giữ lấy cổ tay đang run lẩy bẩy, nhấn chuông cửa, ở một góc chờ hắn ra ngoài, không lâu sau, cổng bị đẩy ra, Chính Kỳ, gương mặt của hắn tiều tụy nhiều như vậy, hắn không sai chính là đêm qua dùng rượu đi.
"Ngươi còn đến đây?" Vẫn là ngữ điệu lạnh lùng, ta hiện tại không cần sợ hãi gì nữa, chỉ biết níu lấy tay áo hắn, đau khổ nói.
"Chính Kỳ, ngươi nghe ta nói. Mộng Hi, hắn..."
"Đủ rồi. Ta không muốn nghe một tin tức gì về hắn. Ngươi về đi." Bị hắn đột ngột cắt ngang lời, ta ở một bên bày ra bộ dạng ngây ngốc, hai tay nới lỏng.
"Chính Kỳ... " Vẫn là không ngăn được gọi tên hắn, nhìn tấm lưng rộng lớn, nước mắt không hiểu sao rơi xuống.
"Ngươi hôm nay có muốn... ta có thể." Một câu nói nhớ hắn, như thế nào lại không thể thốt ra được, chỉ có thể đê tiện dùng thân thể này bán đứng, tim đau đến cỡ nào.
Chính Kỳ đứng một lúc, rất lâu mới lên tiếng.
"Vào nhà đi." Liền lạnh lùng bước vào trong, cũng không có ngoảnh đầu nhìn ta một cái.
Ở phía sau nặng nề đi theo hắn, vào tới phòng khách, cởi bỏ y phục, ngồi ngay ngắn trên sô pha. Cũng đã lâu không tới đây, vẫn lạnh lẽo như ngày nào, mà đúng hơn, chính là hắn không có nửa điểm thay đổi, người ta yêu.
Hắn bước tới, một tay đẩy ta xuống ghế, ấn đầu ta, chặt chẽ siết lấy cổ chân, mạnh mẽ tiến vào. Tay ôm lấy miệng, ngăn cho chính mình phát ra tiếng khóc. Lần này không được nằm sấp, cơ hội cắn lấy gối đại khái không có, cứ như vậy suốt hơn nửa tiếng, đem cơ thể ta tra tấn thành một đoàn, liền ném ta một xấp tiền, đi xuống nhà bếp húp ngụm nước.
Ta ngồi ở một chỗ co rúm, tay cầm lấy tiền, giương hai mắt đẫm lệ nhìn bóng lưng hắn, chưa một lần khiến hắn động tâm, nhiều lần chịu đựng, nghĩ rằng hắn sẽ mềm lòng, hiểu được tình cảm của ta, liền đối ta ôn nhu một chút, vẫn là ta đã quá hoang tưởng.
Dưới bụng đột nhiên ong ong một tiếng, đau đến co thắt, nhồi đến nội tạng rối loạn một tràng, cổ họng liền sau đó nghèn nghẹn, ta không kìm được ngã sấp xuống nền đất, ôm lấy cổ nôn khan, trước mắt gần như đã mê man.
"Thụy Đường, ngươi đang làm cái gì?" Nghe thấy thanh âm của hắn, rất muốn nhanh rời khỏi đây, không cần đuổi ta đi, Chính Kỳ, ta sẽ ly khai, chính là, nơi kia thực sự đau quá.
Tỉnh dậy, bốn phía đều là bức tường màu trắng, tay cắm ống truyền nước, mùi thuốc khử trùng xông lên mũi, trước mắt ẩn hiện gương mặt mờ nhạt, ta nheo hai mắt, đợi đến khi đồng tử nhìn rõ trở lại, tầm mắt phải đối diện với ánh mắt băng lãnh của hắn.
"Chính Kỳ..." Ta suy yếu gọi, vẫn biết hắn không để mắt tới ta.
"Tiên sinh, ngài đã tỉnh." Bác sĩ bước tới, trên mặt đều là biểu tình dị thường, nhìn ta với ánh mắt quỷ dị, lời nói phát ra đều là chán ghét cùng lạnh như băng, ta nuốt nước miếng, cảm nhận yết hầu đau rát đến mức nào, thanh âm khàn khàn nói.
"Bác sĩ... ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi không phải là người chuyển giới chứ?"
Bị hỏi một câu, ta căn bản trong mắt đều là khó hiểu, ta sinh ra đã là nam nhân, nào có bao giờ phẫu thuật chuyển giới, nói chính xác, ngay cả phí nằm viện ta còn không lấy một đồng.
"Không, không có... Vì cái gì lại hỏi ta như vậy?" Lại vô thức nhìn sang hắn, cảm nhận hơi thở lạnh nhạt, khiến ta trong vô thức lại hoảng sợ, nơi dưới bụng vẫn đau như cắt.
"Tiên sinh đang mang thai. Không sai chính là con của người này." Lại đưa tay chỉ về phía hắn, ta căn bản còn chưa kịp thở, nghe một câu khiến tâm ta hoàn toàn chấn động.
Mang thai? Không thể nào, bác sĩ chính là lừa gạt ta đi, ta rõ ràng là nam nhân, vì cái gì lại mang thai, lại nói, vì cái gì lại mang thai con của hắn. Kích động khiến ta không kìm được khóc thất thanh, dùng sức nắm lấy cổ tay bác sĩ, lắc đầu phủ nhận.
"Không đúng... ta là nam nhân, ta vì cái gì lại có thể mang thai, bác sĩ đã nhầm rồi... đừng gạt ta, đừng gạt ta."
Lại bị gạt tay, ném cho ta một câu khinh bạc.
"Ta làm bác sĩ 20 năm nay, đừng ở đó vu khống, người mẹ mang thai dị nhân ta còn chưa nói đến, ngươi là nam nhân lại lấy đi vị trí của nữ nhân làm nhiệm vụ mang thai, quả là còn hơn cả dị nhân." Mặc cho tiếng khóc cùng lời phủ nhận của ta, bác sĩ không nói lời nào liền li khai. Ngay lúc này nhớ đến một người, ta quay sang Chính Kỳ, khóc lóc cùng cầu xin.
"Ngươi nói, hắn là gạt ta đi. Ta thực sự là nam nhân, trong bụng ta không có hài tử."
Chính Kỳ cái gì cũng không nói, hung hăng đẩy tay ta, liền xoay người rời khỏi phòng. Nhấc người xuống giường, liền ngã bịch xuống nền đất, dưới bụng bị chấn động, đau đến tê tâm phế liệt, ta lết từng bước, vô lực trong đau đớn, khóc như sông như suối.
"Đừng... Chính Kỳ... đừng rời bỏ ta."
Sinh linh kia, không phải là con của ngươi sao? Ngươi chí ít không nhận ta, cũng nên nhận hài tử của mình, không phải sao.
Ta mang thai? Vì cái gì lại như vậy? Ông trời như thế nào bất công, ta đã thống khổ nhiều năm nay, lại gánh cho ta một hài tử trong bụng. Đưa tay vuốt ve bụng mình, nước mắt rơi không xuể, hài tử kia, căn bản không hề có tội.
Hoàn chương 18
Bình luận truyện