Ai Nói Thế Thân Không Có Tình Yêu?

Quyển 1 - Chương 9: Bóng dáng cô độc



***

Tiểu Tinh đi vào phòng ngủ thì nghe tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm liền bật cười, có lẽ mùi hương đó thực sự khiến anh khó chịu lắm rồi.

Có hai nguyên nhân anh lao vào phòng tắm nhanh như thế, một là thực sự anh rất ghét mùi hương kích dục, còn hai, anh đang “dập lửa“...

Nụ cười cô liền trở thành bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng chẳng phải chuyện cô cần bận tâm. Tiểu Tinh gấp gọn áo anh lại đặt lên giỏ quần áo bẩn, ánh mắt vô tình chạm trúng chiếc áo sơ mi trơ trọi nằm trên sàn, cô cũng nhẹ nhàng nhặt lên gấp gọn lại đăt chồng lên chiếc áo khoát ngoài của anh.

Hành động nhanh chóng lưu loát của cô chỉ chốc đã đặt đồ gọn đâu vào đấy, những nếp gấp thẳng thớm gọn gàng. Cô nhanh chóng đứng dậy bước nhanh về phía giường, cúi người đưa đôi tay nhỏ mò mẫn dưới gầm giường, tay cô chạm phải một vật kim loại lạnh toát cô nhanh tay kéo vật kim loại ra ngoài.

Chiếc hộp dụng cụ màu đen tuyền sáng loáng dưới ánh trăng nhạt nhòa ánh lên những sắc đen lấp lánh lạnh lẽo. Bàn tay Tiểu Tinh run lẩy bẩy gấp gáp mở chiếc hộp dụng cụ ra, hơi thở cô cũng bắt đầu nặng nề hơn.

Chiếc hộp mở ra, bên trọng chứa những lọ thủy tinh lớn nhỏ nhưng được sắp xếp một cách trật tự và ngay ngắn. Lúc này, hơi thở nặng nề của cô dần trở nên gấp gáp, Tiểu Tinh ôm lấy ngực khó khắn hít từng ngụm khí, trên gương mặt thanh tú đã lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Cô dựa vào cạnh giường, đôi mắt hoa cả lên nhưng vẫn cố với tay như muốn lấy một lọ thủy tinh trong hộp dụng cụ kia, đôi bàn tay trắng nõn ban nãy đã xuất hiện dần những đóm đỏ nhỏ trông như bị dị ứng.

Khi ngón tay cô vừa chạm trúng chiếc lọ thủy tinh hình ngôi sao chứa dung dịch lỏng màu xanh ngọc bích, cái cảm giác lạnh lẽo từ chiếc lọ ấy như kích thích dây thần kinh ở đầu ngón tay, đại não liền phản ứng nhanh chóng, Tiểu Tinh liều mạng bật dậy, bỏ mặc mọi đau đớn trên người run rẩy vật vả mở lọ thủy tinh ra ngửa cổ uống sạch một hơi.

Hương vị thảo dược cùng vị đắng chát của chất lỏng khiến cô khó chịu, nhưng cảm giác đau đớn khó thở khi nãy cũng được giảm đi phần nào. Cả người Tiểu Tinh xịu lơ dựa vào cạnh giường mà thở hồng hộc, ánh mắt cô liếc nhìn hai cánh tay nổi đầy đốm đỏ liền thở phào một hơi.

Chút nữa thì cô mất mạng rồi, xuýt cô đã quên mất trong hương hoa kích dục thành phần chính trong đó là hóa chất nitrat alkyl*, những tạp chất ấy cô đều dị ứng hoàn toàn, nếu đó là nước hoa kích dục đối với người khác thì khi vào cơ thể cô hoàn toàn có thể lấy mạng cô.

*nitrat alkyl: có tên lóng tiếng Anh là Poppers. Nhóm hóa chất nitrat alkyl bao gồm nitrat amyl, nitrat butyl và nitrat isobutyl. Nitrat amyl thường được sử dụng trong y tế như một loại thuốc giải chất độc xyanua. Mặc dù theo ít nhất một nhà phân tích thì Poppers còn làm giãn các cơ trơn trên cơ thể, cơ vòng hậu môn và âm đ*o. Chưa rõ liệu nó có ảnh hưởng trực tiếp lên não. Việc tăng cường lưu thông máu và tăng nhịp tim khiến người sử dụng có cảm giác nóng người và dễ hưng phấn. Tuy nhiên hiệu ứng của Poppers chỉ kéo dài trong vòng đôi phút.

“Cơ thể này, đôi khi mẫn cảm với chất kích thích quá cũng chẳng tốt tẹo nào.” Tiểu Tinh vừa cười nhạt vừa lấy thêm lọ thuốc nhỏ ra rồi đóng hộp dụng cụ lại để lại đúng vị trí, sau đó cô mở lọ thuốc thoa nhẹ ít thuốc lên những chỗ mẫn đỏ nhàn nhạt đi đôi chút kia.

Dưới ánh trăng chíu sáng, những mẫn đỏ đã nhạt dần cũng nhàn thêm, nếu không chú ý sẽ cũng chẳng nhận ra những chấm đỏ này đang hiện hữu trên làn da trắng hồng của cô. Tiểu Tinh cởi áo khoát vứt đại lên chiếc sô pha cạnh cửa sổ, bóng dáng mảnh mai của cô dựa vào khung cửa sổ lạnh lẽo.

Hơi lạnh khiến cho cô thêm phần trầm ổn, đôi mắt long lanh dịu dàng bao giờ cũng trở về bản chất vô hồn vốn có, tia lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm nhạt nhòa nhưng dù lạnh lẽo, đôi mắt ấy vẫn linh động và say đắm lòng người.

Đêm nay là đêm tân hôn của anh và cô, đêm tân hôn. Một đêm tân hôn thế mà anh lại mang một người phụ nữ về quan hệ trước mặt cô ư, cô đáng ghét đến thế sao.

Nếu anh muốn cô đau khổ và từ bỏ thì liệu cô có nên nói ý đồ của anh đã thành công rồi không? Thực sự ngay lúc này đây cô đang có suy nghĩ tiêu cực đây.

Đôi môi anh đào dần vẽ lên một nụ cười mỉa mai, có lẽ cô thực sự không bao giờ có được hạnh phúc rồi, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, nhưng từ khi sinh ra đến giờ cô không hạnh phúc dù chỉ một lần ngắn ngủi. Bất hạnh, đau khổ, cô độc chúng luôn làm bạn với cô bao năm qua.

Hóa ra hạnh phúc rất khó tìm thấy, đối với cô là thế.

Nhưng, cô sẽ không bỏ cuộc, dù khó khăn bao nhiêu cô cũng muốn, rất muốn cảm nhận thế nào là hạnh phúc, thế nào là một nụ cười thực sự...

Cửa phòng tắm đột nhiên bật mở, thân hình cao lớn của người đàn ông nhanh chóng bước ra ngay lập tức sững người nhìn khung cảnh trước mắt.

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắc vào nhè nhẹ hòa màn đêm thanh tịnh làm cho bóng dáng cô độc của người phụ nữ dựa vào khung cửa sổ lạnh lẽo, chiếc bóng nhỏ nhắn kéo dài trên nền đất càng tôn lên sự cô quạnh.

Đôi mắt đen linh hoạt trở nên thâm trầm hơn bao giờ, gương mặt thanh tú trắng muốt ấy vốn hồng hào, nhưng ngay bây giờ lại trở nên trắng bệch lạnh lẽo. Đôi môi anh đào cũng vẽ lên đường nét nhàn nhạt, một nụ cười mỉa mai.

Chiếc váy ngủ ôm gọn đường cong trên co thể của cô, dáng người mềm mại ấy khơi dậy không biết bao dục vọng của đàn ông trong người anh, yết hầu chuyển động kèm theo cổ họng khô khan khó chịu làm anh cảm thấy khó chịu.

Nhưng, bóng dáng cô độc trong đêm ấy làm lòng anh rối loạn bồn chồn, trái tim cũng vì thế mà đập mạnh một nhịp. Nhưng chưa để anh có thời gian nhìn rõ, hình ảnh cô độc mờ ảo ấy liền biến mất, Tiểu Tinh như nhận ra được sự hiện diện của anh, đôi môi anh đào lại nở lên nụ cười dịu dàng ấm áp xoa dịu nỗi bất an trong lòng anh.

Bạc Lương mới tắm xong nên trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, những giọt nước từ tóc nhỏ xuống liên tục, giọt nước long lanh chảy dài từ gương mặt kiêng nghị đến yết hầu rung động, dọc theo những đường nét trên người anh vẽ nên những cơ bắp săn chắt vốn có của anh.

Chỉ nháy mắt cô đã quay lại với anh, nở tiếp tục nụ cười mà anh luôn thấy, ánh trăng phía sau vốn như muốn nhấn chìm cô vào màn đêm cô độc khi nãy dần chuyển thành ánh nền dịu dàng chiếu sáng cô dưới màn đêm.

Cô luôn rạng ngời trước mắt anh, vĩnh viễn cô không bao giờ biểu lộ cho anh thấy gương mặt cô độc cho anh xem. Nơi nào có anh, nơi đó cô luôn nở nụ cười, nhưng thật lòng hay không, có vui thật hay không, cô là người rõ hơn ai hết.

Nụ cười dịu dàng trên môi cô hiện ngay trong tầm mắt anh, nụ cười ấy khiến anh có cảm giác ấm áp lạ thường và anh ghét cảm giác này, cảm giác mọi cảm xúc trong anh đều bị chi phối bởi một người phụ nữ...

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện