Ái Tình Khó Buông
Chương 4
Hai năm sau....
Quả đúng như dự đoán, báo chí rùm beng lên vụ li hôn của cặp vợ chồng tài phiệt. Tài sản phân chia lên tới hàng tỉ đồng nhưng sau khoảng thời gian ngắn liền lắng xuống để nhường tin tức cho tiệc kết hôn của Lâm Mặc cùng Nhật Lệ. Hai năm trôi qua Thanh Vi vẫn nhớ như in ngày đó. Lúc ấy sau khi cô ký tên lên đơn li hôn thì Nhật Lệ bỗng ôm bụng, máu từ dưới chân loang lỗ khắp sàn nhà. Thấy vậy Lâm Mặc khẩn cấp đưa cô ta vào viện. Kết quả đứa bé trong bụng bị xảy là vì uống phải thuốc phá thai được bỏ trong tách trà do.... chính Thanh Vi pha. Thế là Lâm Mặc lao vào suýt nữa giết cô mất, may thay Tử Khiêm đã giúp cô ra khỏi cửa tử. Tuy nhiên sau đó một ngày cô lại bị một nhóm côn đồ hành hung, cưỡng bức. Khi tỉnh lại Tử Khiêm đã chăm sóc và tra ra nhóm đã ô nhục cô, kẻ sau lưng không ai khác là CHỒNG CŨ. Lâm Mặc hai năm.... dư để Thanh Vi đây trưởng thành và đủ sự thù hận rồi. Anh cứ chờ đi, Lâm Mặc!
Dù có yêu đến thế nào, một khi trái tim đã bị bóp chết, mọi thứ cũng sẽ sụp đỗ. Lâm Mặc anh có hiểu? Tim cô quặng thắc tưởng chừng ngất lịm đi và cả Thế Giới sụp đỗ hết tất cả, vang vọng trong tai cô là tiếng nát vụng của từng mảnh vỡ. Đến nỗi dù đã cố khóc đến kiệt sức, hốc mắt cũng cạn khô. Đau đớn nhất không thể hiện bằng những giọt nước mắt mà làm thay đổi thể xác cùng tâm hồn. Cô gái 21 tuổi kia, cô gái yếu mềm toàn chịu đựng mất rồi
Hôm nay Thanh Vi và Lâm Mặc có một cuộc gặp mặt tại nhà hàng XX để trao đổi ý kiến về sự hợp tác phát triển. Ngồi trong phòng đợi, cô mỉm cười. Lâm Mặc ơi Lâm Mặc, chắc hẵn anh không ngờ người mà anh muốn bắt tay làm đối tác lại là người vợ cũ bị bỏ rơi năm nào. À không giờ anh chỉ biết chủ tịch tập đoàn Thiên Hạo giàu mạnh ngang nhau so với tập đoàn LM là Tuyết Hạ
Sau nửa giờ anh đến. Hôm nay anh vận một áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xanh đen, hoá ra anh vẫn như xưa, vẫn chưa từng thay đổi. Trái tim Thanh Vi bỗng loạn mất một nhịp, đâu đó trong cô vẫn còn chút tiếc nuối cùng thương nhớ. Di chuyển tầm mắt về người đứng kế bên là Nhật Lệ. Cô ấy càng ngày càng đẹp. Mái tóc óng ả đen bóng như suối chảy thẳng tới eo cùng đôi môi chúm chím đỏ mọng, trên người bộ váy xoè dễ thương, càng tôn lên vẻ e lệ, thùy mị. Cánh tay Lâm Mặc vòng qua ôm eo cô ta giới thiệu
- Chào chủ tịch Tuyết Hạ tôi là chủ tịch tập đoàn LM, Lâm Mặc, còn đây là vợ tôi Nhật Lệ
- Hân hạnh- cô đứng dậy bắt tay- hóa ra đây là minh tinh Nhật Lệ. Được gặp ngoài đời trong cô đẹp hơn rất nhiều
Rồi cả ba đi vào chỗ ngồi. Sau hai năm, người con gái ấy vẫn là vàng bạc, châu báu của anh sao Lâm Mặc? người vợ cũ hẳn chẳng còn chút hồi ức nào trong tâm trí anh nhỉ?
Ấn tượng của Lâm Mặc về chủ tịch Tuyết Hạ là sự xinh đẹp cùng khí chất kiêu ngạo. Nhưng sự chú ý nhất chính là cành hoa bỉ ngạn đỏ máu trên má cô. Có lẽ vì quá chăm chú nên Thanh Vi nhận ra, lấy tay sờ lên hình xăm cười
- Đây là vết sẹo trong lần tôi xô xát với một người. May thay tìm được thợ xăm giỏi nên cứu vớt được khuôn mặt này
Bỉ ngạn - có hoa sẽ không có lá - có lá thì không có hoa. Mãi mãi cũng không thể gặp vì chúng tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau
Bầu không khí bỗng im lặng, Thanh Vi cười nhẹ. Không ai mở miệng nói một lời. Trong thâm tâm Lâm Mặc có chút rung động. Anh bỗng nhớ đến cô vợ cũ mà mình đã vứt bỏ, nhớ lại trong lúc giận dữ đã lỡ tay rạch lên khuôn mặt kia để rồi liền có chút ân hận khi thấy người con gái đó chỉ mỉm cười trong nước mắt và máu. Dù đã có Nhật Lệ kế bên nhưng anh cảm thấy khá trống vắng khi không còn cảm giác có ai đó chờ đợi mỗi khi về nhà. Không biết Thanh Vi cô ta sống ra sao. Đang suy nghĩ mong lung Lâm Mặc chợt giật mình, tại sao lại hồi tưởng và tiếc nuối quá khứ với cô ả ta?
- Tôi vào đây- người đàn ông mặc áo sơ mi xanh với đôi mắt xanh đặt trưng của người Pháp bước vào và hướng về phía Thanh Vi, hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói - anh tới rồi
Tầm mắt Lâm Mặc chú trọng vào đôi mắt xanh. Đôi mắt đó, khuôn mặt đó giống với Tử Khiêm. À không có lẽ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi
- Áà, xin lỗi, tôi giới thiệu có chút muộn, tôi là Trần Khương- ông xã của Hạ nhi - Trần Khương mỉm cười
* bây giờ thay đổi Thanh Vi thành Tuyết Hạ, Tử Khiêm thành Trần Khương ( khi nói chuyện với Mạc Thiên) để phù hợp giọng văn
Ánh mắt Nhật Lệ không rời khỏi Trần Khương. Tại sao có người là con lai Pháp đẹp đến thế này, không kém gì Lâm Mặc cả. Nếu được cả hai người đàn ông này yêu chắc chắn cuộc sống sau này còn hơn cả bà hoàng
Cả 4 người ngồi vào bàn bạc. Sau một hồi Tuyết Hạ cùng Lâm Mặc đứng dậy bắt tay nhau trở thành đối tác quan trọng của đối phương. Xuyên suốt cuộc bàn luận Lâm Mặc rất ấn tượng sự thông minh, nhạy bén của chủ tịch Tuyết Hạ. Nói chút về cách sống anh liền nhận định một người đàn bà như Tuyết Hạ là đầu đội trời chân đạp đất, ngông nghênh cuồng đại không khác đấng nam nhi, khiến bao người phải thán phục. Còn về Nhật Lệ, lòng cô ta đang đánh trống thổi kèn rất tưng bừng vì thấy Trần Khương liên tục nhìn cô ta mỉm cười. Mới đó thôi Nhật Lệ đã tưởng tượng đến cuộc sống sau này
Từ trên vọng xuống nhìn chiếc xe Lâm Mặc rời đi Tuyết Hạ à không Thanh Vi nở nụ cười mỉa, sau đó quay lại cười nói với Tử Khiêm
- Tử Khiêm....cảm ơn ""ông xã"" nhé!
- Có gì đâu, ""bà xã"" bảo bối
Hai người nhìn nhau cười rồi rời đi
Quả đúng như dự đoán, báo chí rùm beng lên vụ li hôn của cặp vợ chồng tài phiệt. Tài sản phân chia lên tới hàng tỉ đồng nhưng sau khoảng thời gian ngắn liền lắng xuống để nhường tin tức cho tiệc kết hôn của Lâm Mặc cùng Nhật Lệ. Hai năm trôi qua Thanh Vi vẫn nhớ như in ngày đó. Lúc ấy sau khi cô ký tên lên đơn li hôn thì Nhật Lệ bỗng ôm bụng, máu từ dưới chân loang lỗ khắp sàn nhà. Thấy vậy Lâm Mặc khẩn cấp đưa cô ta vào viện. Kết quả đứa bé trong bụng bị xảy là vì uống phải thuốc phá thai được bỏ trong tách trà do.... chính Thanh Vi pha. Thế là Lâm Mặc lao vào suýt nữa giết cô mất, may thay Tử Khiêm đã giúp cô ra khỏi cửa tử. Tuy nhiên sau đó một ngày cô lại bị một nhóm côn đồ hành hung, cưỡng bức. Khi tỉnh lại Tử Khiêm đã chăm sóc và tra ra nhóm đã ô nhục cô, kẻ sau lưng không ai khác là CHỒNG CŨ. Lâm Mặc hai năm.... dư để Thanh Vi đây trưởng thành và đủ sự thù hận rồi. Anh cứ chờ đi, Lâm Mặc!
Dù có yêu đến thế nào, một khi trái tim đã bị bóp chết, mọi thứ cũng sẽ sụp đỗ. Lâm Mặc anh có hiểu? Tim cô quặng thắc tưởng chừng ngất lịm đi và cả Thế Giới sụp đỗ hết tất cả, vang vọng trong tai cô là tiếng nát vụng của từng mảnh vỡ. Đến nỗi dù đã cố khóc đến kiệt sức, hốc mắt cũng cạn khô. Đau đớn nhất không thể hiện bằng những giọt nước mắt mà làm thay đổi thể xác cùng tâm hồn. Cô gái 21 tuổi kia, cô gái yếu mềm toàn chịu đựng mất rồi
Hôm nay Thanh Vi và Lâm Mặc có một cuộc gặp mặt tại nhà hàng XX để trao đổi ý kiến về sự hợp tác phát triển. Ngồi trong phòng đợi, cô mỉm cười. Lâm Mặc ơi Lâm Mặc, chắc hẵn anh không ngờ người mà anh muốn bắt tay làm đối tác lại là người vợ cũ bị bỏ rơi năm nào. À không giờ anh chỉ biết chủ tịch tập đoàn Thiên Hạo giàu mạnh ngang nhau so với tập đoàn LM là Tuyết Hạ
Sau nửa giờ anh đến. Hôm nay anh vận một áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xanh đen, hoá ra anh vẫn như xưa, vẫn chưa từng thay đổi. Trái tim Thanh Vi bỗng loạn mất một nhịp, đâu đó trong cô vẫn còn chút tiếc nuối cùng thương nhớ. Di chuyển tầm mắt về người đứng kế bên là Nhật Lệ. Cô ấy càng ngày càng đẹp. Mái tóc óng ả đen bóng như suối chảy thẳng tới eo cùng đôi môi chúm chím đỏ mọng, trên người bộ váy xoè dễ thương, càng tôn lên vẻ e lệ, thùy mị. Cánh tay Lâm Mặc vòng qua ôm eo cô ta giới thiệu
- Chào chủ tịch Tuyết Hạ tôi là chủ tịch tập đoàn LM, Lâm Mặc, còn đây là vợ tôi Nhật Lệ
- Hân hạnh- cô đứng dậy bắt tay- hóa ra đây là minh tinh Nhật Lệ. Được gặp ngoài đời trong cô đẹp hơn rất nhiều
Rồi cả ba đi vào chỗ ngồi. Sau hai năm, người con gái ấy vẫn là vàng bạc, châu báu của anh sao Lâm Mặc? người vợ cũ hẳn chẳng còn chút hồi ức nào trong tâm trí anh nhỉ?
Ấn tượng của Lâm Mặc về chủ tịch Tuyết Hạ là sự xinh đẹp cùng khí chất kiêu ngạo. Nhưng sự chú ý nhất chính là cành hoa bỉ ngạn đỏ máu trên má cô. Có lẽ vì quá chăm chú nên Thanh Vi nhận ra, lấy tay sờ lên hình xăm cười
- Đây là vết sẹo trong lần tôi xô xát với một người. May thay tìm được thợ xăm giỏi nên cứu vớt được khuôn mặt này
Bỉ ngạn - có hoa sẽ không có lá - có lá thì không có hoa. Mãi mãi cũng không thể gặp vì chúng tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau
Bầu không khí bỗng im lặng, Thanh Vi cười nhẹ. Không ai mở miệng nói một lời. Trong thâm tâm Lâm Mặc có chút rung động. Anh bỗng nhớ đến cô vợ cũ mà mình đã vứt bỏ, nhớ lại trong lúc giận dữ đã lỡ tay rạch lên khuôn mặt kia để rồi liền có chút ân hận khi thấy người con gái đó chỉ mỉm cười trong nước mắt và máu. Dù đã có Nhật Lệ kế bên nhưng anh cảm thấy khá trống vắng khi không còn cảm giác có ai đó chờ đợi mỗi khi về nhà. Không biết Thanh Vi cô ta sống ra sao. Đang suy nghĩ mong lung Lâm Mặc chợt giật mình, tại sao lại hồi tưởng và tiếc nuối quá khứ với cô ả ta?
- Tôi vào đây- người đàn ông mặc áo sơ mi xanh với đôi mắt xanh đặt trưng của người Pháp bước vào và hướng về phía Thanh Vi, hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói - anh tới rồi
Tầm mắt Lâm Mặc chú trọng vào đôi mắt xanh. Đôi mắt đó, khuôn mặt đó giống với Tử Khiêm. À không có lẽ là anh đã suy nghĩ nhiều rồi
- Áà, xin lỗi, tôi giới thiệu có chút muộn, tôi là Trần Khương- ông xã của Hạ nhi - Trần Khương mỉm cười
* bây giờ thay đổi Thanh Vi thành Tuyết Hạ, Tử Khiêm thành Trần Khương ( khi nói chuyện với Mạc Thiên) để phù hợp giọng văn
Ánh mắt Nhật Lệ không rời khỏi Trần Khương. Tại sao có người là con lai Pháp đẹp đến thế này, không kém gì Lâm Mặc cả. Nếu được cả hai người đàn ông này yêu chắc chắn cuộc sống sau này còn hơn cả bà hoàng
Cả 4 người ngồi vào bàn bạc. Sau một hồi Tuyết Hạ cùng Lâm Mặc đứng dậy bắt tay nhau trở thành đối tác quan trọng của đối phương. Xuyên suốt cuộc bàn luận Lâm Mặc rất ấn tượng sự thông minh, nhạy bén của chủ tịch Tuyết Hạ. Nói chút về cách sống anh liền nhận định một người đàn bà như Tuyết Hạ là đầu đội trời chân đạp đất, ngông nghênh cuồng đại không khác đấng nam nhi, khiến bao người phải thán phục. Còn về Nhật Lệ, lòng cô ta đang đánh trống thổi kèn rất tưng bừng vì thấy Trần Khương liên tục nhìn cô ta mỉm cười. Mới đó thôi Nhật Lệ đã tưởng tượng đến cuộc sống sau này
Từ trên vọng xuống nhìn chiếc xe Lâm Mặc rời đi Tuyết Hạ à không Thanh Vi nở nụ cười mỉa, sau đó quay lại cười nói với Tử Khiêm
- Tử Khiêm....cảm ơn ""ông xã"" nhé!
- Có gì đâu, ""bà xã"" bảo bối
Hai người nhìn nhau cười rồi rời đi
Bình luận truyện