Chương 12: Lai lịch của số tiền
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, ông chủ Trương liền đi tới Sở Sự Vụ luật sư Thành Gia, cùng Vương Chấn nói rõ là Lãnh Dương giới thiệu ông ấy tới, Vương Chấn vừa nghe liền biết nên làm như thế nào, liền gọi cho Trương Khải, để anh ta phụ trách vụ án này, cố gắng phối hợp với đại luật sư Lãnh. Trương Khải vừa nghe đến có cơ hội cùng Lãnh Dương hợp tác, vô cùng cao hứng, vui sướng lập tức nhận vụ kiện.
Trương Khải mời ông chủ Trương ngồi trong phòng khách, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Lãnh Dương, "Đại luật sư Lãnh, tôi là Trương Khải, cô đang bận sao?"
"Là Trương Khải sao, lão đại đem vụ án giao cho cậu theo?" Lãnh Dương đeo tai nghe Bluetooth, đang trên đường lái xe đến công ty.
"Đúng đấy, có cơ hội theo đại luật sư Lãnh học tập, tôi nhất định sẽ nghiêm túc nỗ lực, sẽ không để cho cô thất vọng."
Lãnh Dương cười, "Chớ khen tôi, tôi cũng chỉ là tận lực mà thôi, tôi rất nhanh sẽ đến công ty, lát nữa chúng ta nói chuyện."
Sau khi cùng Trương Khải nói điện thoại xong, Lãnh Dương gọi điện thoại cho Mễ Xán, "Tiểu Xán, kỳ nghỉ hủy bỏ, em thu thập một lát, về công ty làm việc."
Mễ Xán còn chưa tỉnh ngủ, nghe được Lãnh Dương nói như vậy, đầu óc đang mơ hồ nháy mắt trở nên tỉnh táo, con mắt phút chốc trợn to, kinh hãi hỏi: "Cái gì? Kỳ nghỉ hủy bỏ? Vậy chúng ta không đi Tây An rồi?" Nàng không phải sợ đi làm, mà nàng vì chuyện đi du lịch đã chuẩn bị rất nhiều thứ, hiện tại hết thảy đều chuẩn bị kỹ càng, tâm cũng sớm bay đi du lịch, liền như thế nào lại không đi? Vì sao? Vì sao? Mễ Xán thật lòng không muốn chuyện đi du lịch liền như thế bị lỡ.
"Ân, có vụ án, sau khi vụ án này xong xuôi thì lại đi, khổ cực cho em, kỳ nghỉ đã đáp ứng cho em không còn." Lãnh Dương có chút không nỡ, nàng biết Mễ Xán rất chờ mong lần du lịch này, thế nhưng nàng cũng không có cách nào khác, nếu như không phải người quen, nàng cũng sẽ không nhận vụ kiện này.
"Ai nha, sư phụ, chị khách khí với em cái gì, có điều chị phải đáp ứng em bổ sung cho em thêm một kỳ nghỉ để đi du lịch, chị còn phải đi theo em." Tuy rằng lúc này tâm tình Mễ Xán có chút mất mát, thế nhưng nàng sao có thể trách sư phụ yêu quý mà mình tôn kính, vì lẽ đó cũng chỉ có thể để Lãnh Dương đáp ứng nàng đem cơ hội lần này giữ lại, lần sau lại cùng đi.
"Được, sau khi vụ án này xong xuôi, chúng ta lại thực hiện kế hoạch du lịch lần này." Lãnh Dương cười trả lời. Nàng cùng Mễ Xán trong lúc đó thầy trò không có xa cách và ràng buộc, hai người bọn họ ở chung càng như là bạn tốt.
"Được, liền quyết định như thế, em lập tức đến công ty." Nghe được Lãnh Dương đáp ứng, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút không vui, thế nhưng tâm tình đã chuyển biến rất tốt, lập tức rời giường rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
Thời điểm Mễ Xán đến công ty, phát hiện công ty trống trơn không có người, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đi thẳng tới văn phòng của Lãnh Dương, gõ cửa. . .
"Vào đi." Tiếng của Lãnh Dương.
Mễ Xán mở cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng làm việc ngoại trừ Lãnh Dương còn có hai người, hai người kia nàng đều biết, trong nháy mắt hiểu rõ vì sao Lãnh Dương sẽ hủy bỏ kỳ nghỉ, thì ra người mời luật sư là ông chủ Trương.
"Tiểu Xán, em đến rồi? Ngồi đi." Lãnh Dương hướng về Mễ Xán cười nói.
"Tiểu Mễ, cô đến rồi?" Trương Khải vui sướng cùng Mễ Xán chào hỏi.
"Tiểu Mễ." Ông chủ Trương nhận ra Mễ Xán, bởi vì Mễ Xán cùng Lãnh Dương là khách quen trong nhà hàng của ông, thường ngày ông đều rất nhiệt tình cùng các nàng chào hỏi tán gẫu, chỉ là lúc này gặp, ông hơi mệt một chút, là mệt mỏi trong lòng, ngoài ra, còn có thật sâu lo lắng, ông không cười nổi, cũng không nhiệt tình đứng lên.
"Ông chủ Trương, xảy ra chuyện gì?" Mễ Xán có thể hiểu được tâm tình của ông chủ Trương vào giờ khắc này, bởi vì ngày hôm nay nhìn thấy ông ấy đặc biệt tiều tụy.
"Ai, là con trai của ta, bị cảnh sát tạm giam, nói nó giết người." Ông chủ Trương mệt mỏi nói, "Nhưng ta tin tưởng Viễn Minh, nó sẽ không giết người."
"Ông chủ Trương, ông yên tâm, nếu như Viễn Minh không có giết người, con nhất định cố hết sức mình giúp anh ta." Lãnh Dương chỉ có thể hứa hẹn như vậy, nếu như Trương Viễn Minh đúng là hung thủ giết người, nếu như bị cảnh sát tìm đầy đủ chứng cứ, nàng cũng chỉ có thể nói xin lỗi, nàng không phải người vì danh dự của mình mà không chừa thủ đoạn nào nhất định phải thắng, cho nên nàng nhất định không thể nào trở thành một luật sư trong tập đoàn luật sư của những người giàu có kia, bởi vì những người giàu kia trên thương trường đều có một phần cư xử và thu nhập là thuộc về vùng màu xám*, nếu như không phải là người vô lương tâm, tốt nhất là đừng đi làm việc cho người giàu, cho dù thu nhập rất khách quan, thế nhưng sẽ phải chịu sự dằn vặt của lương tâm. Lãnh Dương cũng rất rõ ràng đạo lý này, vì lẽ đó cho dù hiện tại nàng tiếng tăm rất lớn, nhưng không muốn gia nhập bất kỳ đoàn luật sư của tập đoàn tài chính nào, nàng vẫn yêu thích tự do. Có điều cũng vì vậy, rất nhiều người rõ ràng biết mình phạm tội không dám tìm Lãnh Dương giúp bọn họ cãi một vụ kiện, thế nhưng nàng cũng cảm thấy pháp luật không ngoại trừ tình nghĩa, nếu như có thể thông cảm được cũng có thể cho tội trạng giảm bớt, bởi vì nàng không phải người cứng nhắc tuân thủ nghiêm ngặt nội quy.
* Đại khái là tiền bẩn :3
"Sư phụ, bọn họ đâu?" Mễ Xán hỏi chính là những đồng nghiệp khác trong công ty.
"Bọn họ không phải nghỉ ngơi sao?" Lãnh Dương cười, nàng đã cho mọi người nghỉ, nếu như lại lật lọng gọi mọi người về làm, nhất định sẽ bị oán giận đến chết, có điều Mễ Xán không giống, bởi vì Mễ Xán là đồ đệ của nàng, cũng là người có cảm tình tốt nhất, nàng không lo lắng Mễ Xán sẽ oán giận nàng.
"Vậy em thì sao?" Mễ Xán duỗi tay chỉ vào chính mình, một mặt kinh ngạc, có điều rất nhanh liền cười, "Được, có em đã đủ rồi." Nàng hiểu được như vậy có thể cho thấy mình ở trong lòng Lãnh Dương địa vị không giống, nàng thật vui vẻ.
Lãnh Dương nhìn Mễ Xán cười cợt, đứng lên, "Chúng ta hiện tại đến xem Viễn Minh chứ?" Bây giờ điều đầu tiên họ cần phải làm là đi tìm hiểu tình huống, nàng phải biết chuyện cụ thể là thế nào.
Đám người Lãnh Dương đi tới trại giam, nộp đơn xin, được đưa tới một phòng thăm viếng, phòng thăm viếng này rất nhỏ, ở giữa đặt một cái bàn gỗ hình vuông, cộng thêm vài cái ghế gỗ nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.
Mấy người Lãnh Dương ngồi ở phòng thăm viếng chờ, một hồi lâu sau mới có cảnh sát mang Trương Viễn Minh đi vào phòng thăm viếng này. Trương Viễn Minh vừa thấy được Lãnh Dương, ánh mắt sáng lên, tăng nhanh bước chân xông lại, ngồi đối diện Lãnh Dương, trong lòng kích động, "Đại luật sư Lãnh, nhìn thấy cô tôi liền yên tâm, tôi nghĩ hiện tại chỉ có cô mới có thể giúp tôi."
Ở đây ngoại trừ Lãnh Dương đáy lòng bình tĩnh, đều cảm thấy kỳ quái, Trương Khải không hiểu liền hỏi: "Tại sao?" Tuy rằng Lãnh Dương là đại luật sư thực lực không tệ, thế nhưng luật sư ở Hồng Kông có tiếng lại có thực lực vẫn có, vì sao nói chỉ có Lãnh Dương mới có thể giúp anh ta?
"Ba, xin lỗi, nhưng xin ba tin tưởng con, con không có giết người." Trương Viễn Minh không trả lời câu hỏi của Trương Khải, trực tiếp nói với ông chủ Trương.
"Viễn Minh, ba tin tưởng con, con yên tâm, đại luật sư Lãnh nhất định sẽ cứu con ra ngoài." Ông ấy nhìn con mình dáng dấp và tinh thần chán chường, trong lòng đặc biệt khó chịu, hiện tại ông chỉ có thể ký thác hy vọng vào Lãnh Dương, hơn nữa là toàn bộ hy vọng.
Trương Viễn Minh gật đầu, nói với Lãnh Dương: "Đại luật sư Lãnh, Chu Nhạc cùng Trần Bân chết thật sự cùng tôi không có liên hệ, trước đêm Trần Bân chết tôi có tìm qua cậu ấy, cũng cùng cậu ấy cãi vã, thế nhưng tôi không có giết người, tôi biết giết người là phạm pháp, vợ tôi có thai, tôi có ngốc cũng sẽ không chạy đi giết người, bị bắt, gia đình tôi cũng bị phá huỷ." Tâm tình Trương Viễn Minh không cách nào bình tĩnh, anh ta không muốn không thể nhìn thấy con mình được sinh ra, anh ta không muốn con của mình không có cha chăm sóc, anh ta muốn làm một người cha tốt, cũng muốn làm một đứa con trai tốt.
"Cảnh sát hiện tại có chứng cớ gì?" Lãnh Dương còn chưa có tìm hiểu bên cảnh sát, vì lẽ đó trước tiên hỏi Trương Viễn Minh.
"Cảnh sát nói có nhân chứng nhìn thấy tôi cùng Trần Bân tranh chấp, cũng có vật chứng chứng minh tôi từng tới nhà Trần Bân, nói khả năng tôi là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, từ chuyện tôi cùng Trần Bân nói chuyện xung đột, nói tôi có thể giết người, còn có. . . ." Trương Viễn Minh dừng lại, do dự một chút, mới quyết định nói thẳng, "Còn có tài khoản ngân hàng ba người chúng tôi đột nhiên có thêm hơn một triệu, bọn họ hoài nghi số tiền kia của chúng tôi không rõ lai lịch, nói có khả năng tôi bởi vì số tiền kia mới cùng bọn họ nảy sinh mâu thuẫn xung đột mà giết bọn họ."
"Khoản tiền kia làm thế nào mọi người có được?" Lãnh Dương bình tĩnh hỏi, nàng cảm thấy cảnh sát sở dĩ hoài nghi Trương Viễn Minh cũng như tạm giam anh ta, phỏng chừng cũng là bởi vì số tiền không rõ lai lịch này. Hơn nữa, nàng vừa thấy được Trương Viễn Minh, liền nhìn thấy quanh thân Trương Viễn Minh bị một đoàn sương mù màu đỏ quấn quanh, nàng không biết đó là cái gì, thế nhưng trực giác nói cho nàng điều này cùng hai nạn nhân trước khi chết mặc một thân đỏ có quan hệ, hay tất cả những thứ hiện tượng quái lạ này cũng cùng khoản tiền kia có quan hệ?
"Tôi, tôi... ." Trương Viễn Minh cúi đầu, do dự.
"Viễn Minh, con có điều gì cứ nói đi! Đều đến mức này rồi, con còn có chuyện gì giấu giếm? Con có muốn đại luật sư Lãnh giúp con không?" Ông chủ Trương tức giận nói.
"Nếu như anh hy vọng chúng tôi giúp anh, anh nói với chúng tôi rõ ràng mọi việc, nếu không kiểm khống quan bắt lấy điểm ấy để đánh vào, xác suất chúng ta có thể thắng rất thấp." Lãnh Dương lại rất bình tĩnh nói.
"Đại luật sư Lãnh, kỳ thực trước khi Chu Nhạc chết có đến tìm tôi." Trương Viễn Minh nghĩ một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Tiểu Xán." Lãnh Dương nhẹ giọng gọi Mễ Xán.
"Biết rồi sư phụ." Mễ Xán cùng Lãnh Dương xử lý qua mấy vụ án, hiện tại phối hợp cùng Lãnh Dương cực kỳ ăn ý, Lãnh Dương gọi nàng một tiếng, nàng liền biết Lãnh Dương muốn nàng làm cái gì. Nàng hiện tại đã chuẩn bị kỹ càng, Laptop đã mở ra ghi chép lại lời nói của Trương Viễn Minh.
"Nói đi!" Lãnh Dương nói với Trương Viễn Minh.
"Ngày đó, lúc Chu Nhạc tìm tôi có vẻ rất bất an, cậu ấy nói gần đây cậu ấy hay gặp cùng một giấc mơ, trong mộng khắp nơi đều là máu, bản thân cũng là máu đầy người, ở một nơi không có một bóng người không ngừng chạy, chỗ đó, chúng tôi đều đi qua, Chu Nhạc nói có phải cậu ấy bị nguyền rủa không." Trương Viễn Minh nhớ lại tình cảnh lúc trước Chu Nhạc tìm anh ta nói chuyện này.
"Nguyền rủa?" Lãnh Dương bắt được chữ then chốt, càng nghiêm túc nhìn sương mù màu đỏ quanh thân Trương Viễn Minh, trong đầu nhớ tới ở hiện trường Chu Nhạc rơi lầu nhìn thấy bóng người màu đỏ kia.
"Ừm, kỳ thực hơn một tháng trước, mấy người chúng tôi đi Ngũ Chỉ Sơn ở Hải Nam du lịch, chúng tôi xem trên internet nơi đó cảnh sắc tú lệ, hơn nữa rất nhiều nơi còn giữ được quang cảnh thiên nhiên nguyên thủy, không phải do con người tạo ra, cho nên chúng tôi hẹn nhau đi Ngũ Chỉ Sơn leo núi, trên đường chúng tôi đi qua một thôn trang nhỏ, người dân địa phương khuyên chúng tôi không nên vào, nói thôn này là một bộ lạc nhỏ của dân tộc Lê, người của bộ lạc này không thích người ngoài tùy tiện đi vào nơi ở của bọn họ, vì lẽ đó trong khu vực của bộ lạc hạ xuống nguyền rủa, nếu như không thông qua bọn họ cho phép tự tiện xông vào, kẻ xâm nhập trong 48 giờ sẽ trở nên thần trí không rõ, ăn nói linh tinh, hơn nữa sẽ thỉnh thoảng nôn mửa. Ba người chúng tôi tất nhiên không tin, cảm thấy đều là thôn dân nói để mê hoặc lòng người, chỉ là muốn lấy điều này doạ người ngoài mà thôi." Trương Viễn Minh nói, bắt đầu chậm rãi nhớ lại lúc trước, "Cái thôn trang kia rất nhỏ, trang phục bọn họ rất có nét đặc sắc của dân tộc, trong thôn còn có một ít nhà dựng lên bằng tre trúc cùng rơm rạ, cảm giác tất cả mọi thứ nơi đó còn lưu giữ lại dáng dấp thôn xá của xã hội cũ. Chúng tôi đi tới nơi này, người ở đó nhìn thấy chúng tôi cũng không giống như người khác nói không có thiện ý, chỉ là có thật nhiều người vây quanh, bọn họ nói gì chúng tôi nghe không hiểu, hẳn là ngôn ngữ địa phương của bọn họ, chúng tôi sợ bọn họ đánh chúng tôi, vì lẽ đó giải thích với bọn họ chúng tôi chỉ đi ngang qua, muốn từ nơi này đi xuyên qua để leo lên Ngũ Chỉ Sơn mà thôi, sau khi bọn họ nghe chúng tôi nói, họ dùng quốc ngữ nói cho chúng tôi từ thôn trang này của họ trước đây xác thực có thể đến Ngũ Chỉ Sơn, có điều con đường gồ ghề, vách núi rất khó leo, khuyên chúng ta từ đường lớn đi đến Ngũ Chỉ Sơn, đường lên núi bên kia đi cũng dễ hơn, phong cảnh cũng đẹp hơn, lúc đó chúng tôi không muốn cùng bọn họ có xung đột, vì lẽ đó nên làm bộ đáp ứng bọn họ, chúng tôi theo đường cũ ra khỏi thôn trang, bọn họ thấy chúng tôi đi rồi cũng tản ra, chúng tôi nhìn thấy bọn họ đi rồi, thương lượng xem làm sao từ bên này lên núi, bởi vì chúng tôi cũng sắp đến chân núi, nếu như quay trở lại đi từ đường lớn phải mất cả buổi sáng, cho nên chúng tôi quyết định vòng qua thôn trang, lén lút lên núi."
"Anh nói những điều này cùng số tiền kia có quan hệ?" Trương Khải tò mò hỏi, cậu ta không hiểu được Lãnh Dương rõ ràng hỏi chính là tiền, anh ta lại nói những điều như có như không, lẽ nào từ nơi này lên núi còn có thể nhặt được tiền hay sao?
Ai biết Trương Viễn Minh dĩ nhiên gật đầu.
"Cái gì? Các người thật sự lên núi nhặt được tiền?" Trương Khải kinh ngạc, cũng không nghĩ nhiều, liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra.
Trương Viễn Minh nhìn Trương Khải mấy giây, mới chậm rãi nói: "Gần như vậy, nhưng không phải chúng tôi nhặt được tiền, mà là một ít vật đáng tiền."
"Món đồ gì?" Trương Khải hiếu kỳ vô cùng, trên núi kia đến cùng có thứ gì đáng tiền.
"Chúng tôi sợ bị người trong thôn trang kia phát hiện, cho nên chúng tôi chờ sau khi trời tối mới lên núi, chúng tôi biết trời tối lên núi sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng lần này chúng tôi chính là đến mạo hiểm, hơn nữa chúng tôi cảm thấy cũng sẽ không gặp cái gì bất trắc, chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi. Thế nhưng sau khi chúng tôi tiến vào thâm sơn lại bị lạc mất phương hướng, chỉ có thể đi dựa vào cảm giác, chúng tôi cũng không biết đi bao lâu, đi mệt, dự định tìm một chỗ nghỉ ngơi, định chờ trời sáng lại tiếp tục đi. Chúng tôi tìm được một nơi khá là bằng phẳng, chuẩn bị dựng lều nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi đột nhiên phát hiện dưới chân thật giống có chút hình vẽ, chúng tôi rất tò mò, không biết nơi thâm sơn cùng cốc này tại sao trên đất lại có thể có hình vẽ, chúng tôi nhìn kỹ, phát hiện hình vẽ này là một hình tròn, bên trong hình tròn viết rất nhiều chữ mà chúng ta xem không hiểu, Chu Nhạc nói hình vẽ này như một bùa chú trừ tà, chúng tôi cũng không biết bùa trừ tà này dùng để làm gì, thế nhưng chúng tôi suy đoán chỗ này khẳng định có đồ vật gì không tầm thường, chúng ta liền đi tìm chung quanh, cuối cùng tìm thấy một cơ quan, thì ra dưới bùa trừ tà là một cái hố to, chúng tôi nhảy xuống hố, đi vào bên trong chúng tôi mới phát hiện thì ra nơi này là hầm mộ, bên trong đặt một cái quan tài, chúng tôi nảy lòng tham, lấy đi vật chôn cùng ở trong quan tài." Trương Viễn Minh hiện tại thật sự rất hối hận, nếu như lúc trước nghe lời những thôn dân kia không lên núi từ nơi này, cũng sẽ không phát hiện ra hầm mộ kia, cũng sẽ không. . .
Bình luận truyện