Âm Dương Nhãn
Chương 21: Ngọc tỳ hưu
Vu Hãn Âm mỉm cười, độ cong bên khóe miệng vẫn không thay đổi: "Ngài Hoàng, đến tận hôm nay mà ngài vẫn còn an toàn thì chứng minh đó không phải đại quỷ."
Hoàng Nghiệp kích động quơ quào cánh tay: "Nhất định là nó vẫn chưa tích góp đủ sức mạnh nên mới nhìn chằm chằm chờ đến ngày ăn thịt tôi! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi mới giết nó à? Vậy các người có tác dụng gì chứ?!"
A, cũng biết khá nhiều a. Vu Hãn Âm vẫn mỉm cười noi: "Vậy để chúng tôi xem xét kỹ lại một chút."
Không còn cách nào, trước đó chỉ xem sơ qua một vòng, hiện giờ chỉ có thể xem kỹ một chút xem xem rốt cuộc là nơi nào có vấn đề.
Chuyện này Nghệ Tu không giúp được gì nên chỉ thờ ư lắc trái lắc phải, cuối cùng ngay cả làm dáng cũng lười, đứng tựa vào cửa sổ ở hàng lang tầng hai hút thuốc. Hoàng Nghiệp căn bản không dám nói gì Nghệ Tu, chỉ đành ôm lửa giận theo sát Vu Hãn Âm, lải nhải không ngừng.
Vu Hãn Âm kỳ thực cũng hữu tâm vô lực, có nhìn cũng không nhìn được gì, chủ yếu vẫn phải chờ xem Tô Dập có phát hiện được gì hay không.
Vòng vo một vòng, Tô Dập dừng lại trong căn phòng ngủ rộng lớn của Hoàng Nghiệp, đứng trước chiếc kệ gỗ hoàng hoa lê. Biệt thự của Hoàng Nghiệp trang trí theo phong cách châu âu sang trọng, một kệ gỗ phong cách Trung Hoa như vậy đặt trong phòng ngủ không hòa hợp chút nào.
Tô Dập nhìn vài lần, sau đó chỉ một viên ngọc tỳ hưu tròn vành vạnh theo phong cách cổ xưa có một vệt nứt nói: "Trên này có trận văn, chỗ lỗ hổng có hắc khí trào ra."
Ánh mắt Vu Hãn Âm trở nên chuyên chú, đưa tay cầm lấy ngọc tỳ hưu, cẩn thận quan sát.
"A! Cẩn thận cẩn thận chút a, trước đó vô tình làm rớt, nứt một lằn nhỏ, tôi đau lòng muốn chết." Hoàng Nghiệp la ầm lên, thịt béo trên mặt cũng run lên bần bật.
Vu Hãn Âm cười lạnh, lắc lắc ngọc tỳ hưu trong tay: "Ngài Hoàng đúng là lợi hại, ngay cả vật bồi táng mà cũng dám để trong phòng ngủ, biết chủ nhân của vật này là ai không?"
Sắc mặt Hoàng Nghiệp nhất thời thay đổi, mơ hồ có cảm giác Vu Hãn Âm đột nhiên biến thành người khác, làm ông có chút sợ hãi. Thế nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là món đồ cổ ông tốn một số tiền lớn mua về cư nhiên lại là vật bồi táng? Đúng là xúi quẩy mà!
Ông không khỏi la ầm lên: "Chẳng lẽ con quái vật đó cũng vì ngọc tỳ hưu này mà tới à?! Có cách nào hóa giải không?"
Vu Hãn Âm không để ý tới Hoàng Nghiệp, quay đầu nhìn Tô Dập an tĩnh đứng bên cạnh: "Em thấy được gì, trận văn kia làm em có cảm giác thế nào? Diễn tả một chút."
Tô Dập chăm chú nhìn trận văn rậm rạp chằn chịt trên ngọc tỳ hưu, vốn ngưng trệ bất động nhưng sau khi bị Vu Hãn Âm cầm lên, hắc khí tỏa ra từ ngọc tỳ hưu mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng quỷ giương nanh múa vuốt.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Trận văn này làm em có cảm giác giống như một loại trận văn phong ấn... phía trên ngọc tỳ hưu còn có một bóng quỷ màu đen."
Nghệ Tu tiến vào phòng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngọc tỳ hưu: "Vậy hẳn là phong ấn một con đại quỷ ở bên trong, trước đó ngọc tỳ hưu bị nứt một khe hở, trận văn không còn hoàn mỹ nên sức mạnh của nó bắt đầu tràn ra."
Hoàng Nghiệp nhất thời cũng quên mất cảm giác áp bách trên người Nghệ Tu, dùng tốc độ không hề phù hợp với thân hình béo tròn của mình túm lấy cánh tay Nghệ Tu, núp sau lưng anh, gấp gáp nói: "Mau mau mau xử lý cái thứ đó đi! Các người phải bảo vệ tôi a!"
Vu Hãn Âm giơ ngọc tỳ hưu, nhướng mày nói: "Nhưng mà..."
Hoàng Nghiệp dùng sức nắm chặt tay Nghệ Tu, gào rú nói: "Đừng có nhưng nhị gì hết, đuổi đi ngay!"
Nghệ Tu mất kiên nhẫn mím môi, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Hoàng Nghiệp, xoay xoay cổ tay nói: "Tô Dập ra sau lưng tôi, chú ý chỉ huy. Vu Hãn Âm, chuẩn bị ném nó!"
Tô Dập vừa định tiến tới sau lưng Nghệ Tu, Hoàng Nghiệp đã gấp gáp kích động vọt tới, lấn Tô Dập qua một bên, bản thân thì ngăn cách ở giữa Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm.
Nghệ Tu chậc một tiếng, đưa tay kéo Tô Dập bị đẩy tới lảo đảo ra sau lưng mình: "Không phải ông nói phải lập tức giải quyết nó à?"
Hoàng Nghiệp quơ quào cánh tay béo, kích động tới mức nước miếng tung bay: "Anh có biết tôi tốn bao nhiêu tiền để mua viên ngọc tỳ hưu này không?! Ba trăm vạn! Đó chính là văn vật thời Đường a!"
Tô Dập bị gương mặt vặn vẹo vì kích động của Hoàng Nghiệp dọa hoảng, theo bản năng co rụt sau lưng Nghệ Tu.
Vu Hãn Âm phì cười: "Thời Đường? Thời Minh thì còn có khả năng, vật này rất có thể năng là cuối thời Thanh."
Sắc mặt Hoàng Nghiệp biến thành màu gan heo, tim giật thót.
Nghệ Tu nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ông muốn sao đây?"
Vu Hãn Âm cười híp mắt: "Trước mắt không biết con quỷ bị phong ấn bên trong có thực lực thế nào. Nếu hiện giờ thả nó ra xử lý, biệt thự của ngài rất có thể sẽ bị hủy."
Hoàng Nghiệp không ngờ ngay cả biệt thự của mình cũng có thể chịu nạn, cả người có chút cứng ngắc, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng: "Không còn cách nào khác sao?"
Vu Hãn Âm thờ ơ ném ngọc tỳ hưu trong tay xuống: "Ngài có thể đưa nó cho chúng tôi mang về xử lý. Dĩ nhiên, nếu ngài nuối tiếc thì chúng tôi cũng không cưỡng cầu..."
Hoàng Nghiệp đắn đo giãy dụa một hồi, rốt cuộc vẫn để tâm tới cái mạng nhỏ của mình hơn, chỉ đành vô lực phất tay: "Các người mang nó đi đi."
Lời này vừa nói ra, Tô Dập liền nhìn thấy đám tiểu quỷ ở bên người Hoàng Nghiệp há miệng lớn hơn nữa, vui sướng hút cảm xúc tiêu cực của ông ta.
Vu Hãn Âm mỉm cười mang theo ngọc tỳ hưu cùng Nghệ Tu, Tô Dập rời khỏi biệt thự. Trước khi đi, anh nhìn Hoàng Nghiệp đang chán nản suy sụp nói: "Ngài Hoàng yên tâm, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa đâu. Xin ngài cố giữ tâm tình tốt, bằng không..."
Tiểu quỷ không có cách nào tiêu diệt sạch, cho dù bọn họ đuổi đám tiểu quỷ bám trên người Hoàng Nghiệp đi, nếu bản thân ông ta vẫn còn ưu tư thì sớm muộn gì cũng có đám khác kéo tới.
Tinh thần Hoàng Nghiệp chấn động, cười gượng: "Tôi biết rồi."
Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự đắt tiền, ngọc tỳ hưu bị tùy tiện đặt trên ghế phó lái. Tô Dập liếc nhìn vài lần, phát hiện bóng quỷ trên ngọc tỳ hưu đã co rúm lại thành một đoàn ẩn dưới lớp trận văn màu xám tro, chỉ còn lại vài sợi tơ hắc khí không ngừng trào ra.
Vu Hãn Âm vừa lái xe vừa nói: "Tiểu Dập, em cầm lấy ngọc tỳ hưu này nghiên cứu đi, nó là một loại pháp khí thời Hán, trận văn phía trên rất có thể là trận văn lưu truyền lại từ thời huyền môn hưng thịnh. Bất quá con quỷ bị phong ấn bên trong hẳn là thời Thanh, có người đã dùng ngọc tỳ hưu này để phong ấn nó. Đúng rồi, nhớ đừng mang nó ra khỏi tòa đặc vụ, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Tô Dập sửng sốt: "Không phải nói ngọc tỳ hưu là đồ thời Thanh à? Với lại thời Hán có ngọc điêu như vậy sao..."
Vu Hãn Âm cười: "Chuyện trong huyền môn không thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán đâu, thời Hán xuất hiện loại ngọc tỳ hưu thế này cũng không có gì lạ.
Nghệ Tu ngồi ở ghế sau cạnh Tô Dập cũng cười lạnh: "Bất quá cũng phải nói tên mập kia đúng là may mắn. Ngọc tỳ hưu là cổ vật, con quỷ bên trong đúng là quỷ thời Thanh. Nếu viên ngọc này tiếp tục ở lại đó thì sớm muộn gì cũng gieo họa, hơn nữa không phải chỉ chết một mình ông ta mà là cả khu vực đó."
Ánh sáng trên người Nghệ Tu nhún nhảy, hắc khí trên ngọc tỳ hưu thì có chút giật giật, tựa hồ rất sợ ánh sáng trên người anh.
Tô Dập có chút suy tư nhìn chằm chằm ngọc tỳ hưu không chớp mắt.
Nghệ Tu liếc mắt một cái, mở miệng: "Muốn chơi thì cầm lấy đi, đừng làm loạn là được."
Tô Dập nhìn Nghệ Tu một cái, do dự một lúc mới rướn người cầm lấy ngọc tỳ hưu, sau đó đặt nó lên tay Nghệ Tu. Trong ánh mắt khó hiểu của Nghệ Tu, hắc khí nháy mắt tan biến không còn chút dấu tích, Tô Dập thực khẳng định nói: "Nó sợ anh."
Nghệ Tu quan sát ngọc tỳ hưu trong tay, mắt phượng hẹp dài lạnh như băng, cười lạnh: "Còn không phải là thứ khinh yếu sợ mạnh sao?"
Trong lời này tựa hồ có chút ẩn ý, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, bất quá anh rũ mắt, ném ngọc tỳ hưu vào lòng Tô Dập.
Ngọc tỳ hưu có cảm giác rất ôn nhuận, Tô Dập cẩn thận quan sát, ngay khoảnh khắc chạm vào tay cậu, hắc khí lập tức cải tử hồi sinh, yêu kiều lượn lờ quanh viên ngọc.
Lúc chờ đèn đỏ Vu Hãn Âm từ kính chiếu hậu nhìn Tô Dập, cười nói: "Trừ bỏ hội họa, Tiểu Dập còn có hứng thú với trận văn à?"
Tô Dập suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Học được thì có thể giúp Nghệ Tu nhiều hơn."
Không ngờ Tô Dập lại thẳng thắn như vậy, Vu Hãn Âm nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Nghệ Tu cũng liếc nhìn Tô Dập, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì.
Tô Dập không hiểu vì sao Vu Hãn Âm lại cười, cậu có chút mờ mịt nhìn Nghệ Tu, sau đó nhịn không được bị ánh sáng nhún nhảy thu hút, ngay cả ngọc tỳ hưu ở trong tay cũng không thèm để ý.
Nghệ Tu nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm mặc Tô Dập nhìn, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Thành quả huấn luyện mấy ngày nay của em không tệ, xem ra thuốc của Kỷ Bạch Tình quả nhiên có hiệu quả. Bắt đầu từ ngày mai giảm bớt thời gian vẽ, bắt đầu tập phối hợp thực chiến với thôi, chương trình huấn luyện cụ thể thế nào thì trở về bắt đầu lập, tranh thủ sớm phối hợp ăn ý."
Tô Dập gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cấp bách.
Mất cả buổi sáng ở nhà Hoàng Nghiệp, buổi chiều Tô Dập cần phải tập bù phần rèn luyện ban sáng.
Nhờ loại thuốc thần kỳ mà Kỷ Bạch Tình điều chế, gà luộc Tô Dập đã không thấy đâu nữa. Tuy không thể nói là luyện thành cao thủ nhưng ít ra cũng đạt được tố chất như người bình thường, cho dù chạy vài vòng quanh tòa đặc vụ cũng không dở sống dở chết thê thảm như lần đầu nữa.
Ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lúc, lúc Tô Dập định ngoan ngoãn chủ động chạy đi luyện tập thì bị Nghệ Tu gọi lại.
Bọn họ tới sân huấn luyện hai tầng rộng lớn, vừa vào cửa thì phát hiện tất cả mọi người đều có mặt.
Bình Hạo Diễm ngồi trước đài điều khiển, nhanh chóng ấn phím, trên màn hình trước đài điều khiển không ngừng lóe lên những số liệu mà Tô Dập xem không hiểu. Vu Hãn Âm cũng cầm kẹp tư liệu, dáng vẻ chuẩn bị ghi chú.
Hai người có mặt là chuyện bình thường, ánh mắt sắc bén của Nghệ Tu quét về phía đám người rõ ràng là muốn xem nào nhiệt còn lại.
Khương Tu Hiền không tim không phổi luôn cười hì hì dưới uy áp của Nghệ Tu cũng sợ sệt không dám nói tiếng nào. Kỷ Bạch Tình lén liếc nhìn Nghệ Tu, Đỗ Phái Tuyết cùng Vưu Minh Thành thì vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không sợ Nghệ Tu làm mặt lạnh. Cuối cùng vẫn là Mao Thiên Tuyền cười thoải mái nói: "Mọi người đều tò mò không biết Tô Dập sẽ phối hợp với đội trưởng thế nào nên đều tới, tuyệt đối sẽ không quấy rầy."
Nghệ Tu giật giật khóe miệng: "Có gì đẹp mà nhìn? Tôi thấy mấy người rảnh quá không có việc gì làm thì có."
Kỷ Bạch Tình rúc sau lưng Mao Thiên Tuyền, nhỏ giọng nói: "Mọi người muốn xem xem Tiểu Dập sử dụng thuốc của em xong thì có thành quả gì thôi mà..."
Nghệ Tu:???
Hai chuyện này liên quan cái quỷ gì?
Hoàng Nghiệp kích động quơ quào cánh tay: "Nhất định là nó vẫn chưa tích góp đủ sức mạnh nên mới nhìn chằm chằm chờ đến ngày ăn thịt tôi! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi mới giết nó à? Vậy các người có tác dụng gì chứ?!"
A, cũng biết khá nhiều a. Vu Hãn Âm vẫn mỉm cười noi: "Vậy để chúng tôi xem xét kỹ lại một chút."
Không còn cách nào, trước đó chỉ xem sơ qua một vòng, hiện giờ chỉ có thể xem kỹ một chút xem xem rốt cuộc là nơi nào có vấn đề.
Chuyện này Nghệ Tu không giúp được gì nên chỉ thờ ư lắc trái lắc phải, cuối cùng ngay cả làm dáng cũng lười, đứng tựa vào cửa sổ ở hàng lang tầng hai hút thuốc. Hoàng Nghiệp căn bản không dám nói gì Nghệ Tu, chỉ đành ôm lửa giận theo sát Vu Hãn Âm, lải nhải không ngừng.
Vu Hãn Âm kỳ thực cũng hữu tâm vô lực, có nhìn cũng không nhìn được gì, chủ yếu vẫn phải chờ xem Tô Dập có phát hiện được gì hay không.
Vòng vo một vòng, Tô Dập dừng lại trong căn phòng ngủ rộng lớn của Hoàng Nghiệp, đứng trước chiếc kệ gỗ hoàng hoa lê. Biệt thự của Hoàng Nghiệp trang trí theo phong cách châu âu sang trọng, một kệ gỗ phong cách Trung Hoa như vậy đặt trong phòng ngủ không hòa hợp chút nào.
Tô Dập nhìn vài lần, sau đó chỉ một viên ngọc tỳ hưu tròn vành vạnh theo phong cách cổ xưa có một vệt nứt nói: "Trên này có trận văn, chỗ lỗ hổng có hắc khí trào ra."
Ánh mắt Vu Hãn Âm trở nên chuyên chú, đưa tay cầm lấy ngọc tỳ hưu, cẩn thận quan sát.
"A! Cẩn thận cẩn thận chút a, trước đó vô tình làm rớt, nứt một lằn nhỏ, tôi đau lòng muốn chết." Hoàng Nghiệp la ầm lên, thịt béo trên mặt cũng run lên bần bật.
Vu Hãn Âm cười lạnh, lắc lắc ngọc tỳ hưu trong tay: "Ngài Hoàng đúng là lợi hại, ngay cả vật bồi táng mà cũng dám để trong phòng ngủ, biết chủ nhân của vật này là ai không?"
Sắc mặt Hoàng Nghiệp nhất thời thay đổi, mơ hồ có cảm giác Vu Hãn Âm đột nhiên biến thành người khác, làm ông có chút sợ hãi. Thế nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là món đồ cổ ông tốn một số tiền lớn mua về cư nhiên lại là vật bồi táng? Đúng là xúi quẩy mà!
Ông không khỏi la ầm lên: "Chẳng lẽ con quái vật đó cũng vì ngọc tỳ hưu này mà tới à?! Có cách nào hóa giải không?"
Vu Hãn Âm không để ý tới Hoàng Nghiệp, quay đầu nhìn Tô Dập an tĩnh đứng bên cạnh: "Em thấy được gì, trận văn kia làm em có cảm giác thế nào? Diễn tả một chút."
Tô Dập chăm chú nhìn trận văn rậm rạp chằn chịt trên ngọc tỳ hưu, vốn ngưng trệ bất động nhưng sau khi bị Vu Hãn Âm cầm lên, hắc khí tỏa ra từ ngọc tỳ hưu mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng quỷ giương nanh múa vuốt.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Trận văn này làm em có cảm giác giống như một loại trận văn phong ấn... phía trên ngọc tỳ hưu còn có một bóng quỷ màu đen."
Nghệ Tu tiến vào phòng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngọc tỳ hưu: "Vậy hẳn là phong ấn một con đại quỷ ở bên trong, trước đó ngọc tỳ hưu bị nứt một khe hở, trận văn không còn hoàn mỹ nên sức mạnh của nó bắt đầu tràn ra."
Hoàng Nghiệp nhất thời cũng quên mất cảm giác áp bách trên người Nghệ Tu, dùng tốc độ không hề phù hợp với thân hình béo tròn của mình túm lấy cánh tay Nghệ Tu, núp sau lưng anh, gấp gáp nói: "Mau mau mau xử lý cái thứ đó đi! Các người phải bảo vệ tôi a!"
Vu Hãn Âm giơ ngọc tỳ hưu, nhướng mày nói: "Nhưng mà..."
Hoàng Nghiệp dùng sức nắm chặt tay Nghệ Tu, gào rú nói: "Đừng có nhưng nhị gì hết, đuổi đi ngay!"
Nghệ Tu mất kiên nhẫn mím môi, dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Hoàng Nghiệp, xoay xoay cổ tay nói: "Tô Dập ra sau lưng tôi, chú ý chỉ huy. Vu Hãn Âm, chuẩn bị ném nó!"
Tô Dập vừa định tiến tới sau lưng Nghệ Tu, Hoàng Nghiệp đã gấp gáp kích động vọt tới, lấn Tô Dập qua một bên, bản thân thì ngăn cách ở giữa Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm.
Nghệ Tu chậc một tiếng, đưa tay kéo Tô Dập bị đẩy tới lảo đảo ra sau lưng mình: "Không phải ông nói phải lập tức giải quyết nó à?"
Hoàng Nghiệp quơ quào cánh tay béo, kích động tới mức nước miếng tung bay: "Anh có biết tôi tốn bao nhiêu tiền để mua viên ngọc tỳ hưu này không?! Ba trăm vạn! Đó chính là văn vật thời Đường a!"
Tô Dập bị gương mặt vặn vẹo vì kích động của Hoàng Nghiệp dọa hoảng, theo bản năng co rụt sau lưng Nghệ Tu.
Vu Hãn Âm phì cười: "Thời Đường? Thời Minh thì còn có khả năng, vật này rất có thể năng là cuối thời Thanh."
Sắc mặt Hoàng Nghiệp biến thành màu gan heo, tim giật thót.
Nghệ Tu nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ông muốn sao đây?"
Vu Hãn Âm cười híp mắt: "Trước mắt không biết con quỷ bị phong ấn bên trong có thực lực thế nào. Nếu hiện giờ thả nó ra xử lý, biệt thự của ngài rất có thể sẽ bị hủy."
Hoàng Nghiệp không ngờ ngay cả biệt thự của mình cũng có thể chịu nạn, cả người có chút cứng ngắc, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng: "Không còn cách nào khác sao?"
Vu Hãn Âm thờ ơ ném ngọc tỳ hưu trong tay xuống: "Ngài có thể đưa nó cho chúng tôi mang về xử lý. Dĩ nhiên, nếu ngài nuối tiếc thì chúng tôi cũng không cưỡng cầu..."
Hoàng Nghiệp đắn đo giãy dụa một hồi, rốt cuộc vẫn để tâm tới cái mạng nhỏ của mình hơn, chỉ đành vô lực phất tay: "Các người mang nó đi đi."
Lời này vừa nói ra, Tô Dập liền nhìn thấy đám tiểu quỷ ở bên người Hoàng Nghiệp há miệng lớn hơn nữa, vui sướng hút cảm xúc tiêu cực của ông ta.
Vu Hãn Âm mỉm cười mang theo ngọc tỳ hưu cùng Nghệ Tu, Tô Dập rời khỏi biệt thự. Trước khi đi, anh nhìn Hoàng Nghiệp đang chán nản suy sụp nói: "Ngài Hoàng yên tâm, chắc chắn không còn vấn đề gì nữa đâu. Xin ngài cố giữ tâm tình tốt, bằng không..."
Tiểu quỷ không có cách nào tiêu diệt sạch, cho dù bọn họ đuổi đám tiểu quỷ bám trên người Hoàng Nghiệp đi, nếu bản thân ông ta vẫn còn ưu tư thì sớm muộn gì cũng có đám khác kéo tới.
Tinh thần Hoàng Nghiệp chấn động, cười gượng: "Tôi biết rồi."
Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự đắt tiền, ngọc tỳ hưu bị tùy tiện đặt trên ghế phó lái. Tô Dập liếc nhìn vài lần, phát hiện bóng quỷ trên ngọc tỳ hưu đã co rúm lại thành một đoàn ẩn dưới lớp trận văn màu xám tro, chỉ còn lại vài sợi tơ hắc khí không ngừng trào ra.
Vu Hãn Âm vừa lái xe vừa nói: "Tiểu Dập, em cầm lấy ngọc tỳ hưu này nghiên cứu đi, nó là một loại pháp khí thời Hán, trận văn phía trên rất có thể là trận văn lưu truyền lại từ thời huyền môn hưng thịnh. Bất quá con quỷ bị phong ấn bên trong hẳn là thời Thanh, có người đã dùng ngọc tỳ hưu này để phong ấn nó. Đúng rồi, nhớ đừng mang nó ra khỏi tòa đặc vụ, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Tô Dập sửng sốt: "Không phải nói ngọc tỳ hưu là đồ thời Thanh à? Với lại thời Hán có ngọc điêu như vậy sao..."
Vu Hãn Âm cười: "Chuyện trong huyền môn không thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán đâu, thời Hán xuất hiện loại ngọc tỳ hưu thế này cũng không có gì lạ.
Nghệ Tu ngồi ở ghế sau cạnh Tô Dập cũng cười lạnh: "Bất quá cũng phải nói tên mập kia đúng là may mắn. Ngọc tỳ hưu là cổ vật, con quỷ bên trong đúng là quỷ thời Thanh. Nếu viên ngọc này tiếp tục ở lại đó thì sớm muộn gì cũng gieo họa, hơn nữa không phải chỉ chết một mình ông ta mà là cả khu vực đó."
Ánh sáng trên người Nghệ Tu nhún nhảy, hắc khí trên ngọc tỳ hưu thì có chút giật giật, tựa hồ rất sợ ánh sáng trên người anh.
Tô Dập có chút suy tư nhìn chằm chằm ngọc tỳ hưu không chớp mắt.
Nghệ Tu liếc mắt một cái, mở miệng: "Muốn chơi thì cầm lấy đi, đừng làm loạn là được."
Tô Dập nhìn Nghệ Tu một cái, do dự một lúc mới rướn người cầm lấy ngọc tỳ hưu, sau đó đặt nó lên tay Nghệ Tu. Trong ánh mắt khó hiểu của Nghệ Tu, hắc khí nháy mắt tan biến không còn chút dấu tích, Tô Dập thực khẳng định nói: "Nó sợ anh."
Nghệ Tu quan sát ngọc tỳ hưu trong tay, mắt phượng hẹp dài lạnh như băng, cười lạnh: "Còn không phải là thứ khinh yếu sợ mạnh sao?"
Trong lời này tựa hồ có chút ẩn ý, Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, bất quá anh rũ mắt, ném ngọc tỳ hưu vào lòng Tô Dập.
Ngọc tỳ hưu có cảm giác rất ôn nhuận, Tô Dập cẩn thận quan sát, ngay khoảnh khắc chạm vào tay cậu, hắc khí lập tức cải tử hồi sinh, yêu kiều lượn lờ quanh viên ngọc.
Lúc chờ đèn đỏ Vu Hãn Âm từ kính chiếu hậu nhìn Tô Dập, cười nói: "Trừ bỏ hội họa, Tiểu Dập còn có hứng thú với trận văn à?"
Tô Dập suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Học được thì có thể giúp Nghệ Tu nhiều hơn."
Không ngờ Tô Dập lại thẳng thắn như vậy, Vu Hãn Âm nhịn không được phốc một tiếng bật cười, Nghệ Tu cũng liếc nhìn Tô Dập, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì.
Tô Dập không hiểu vì sao Vu Hãn Âm lại cười, cậu có chút mờ mịt nhìn Nghệ Tu, sau đó nhịn không được bị ánh sáng nhún nhảy thu hút, ngay cả ngọc tỳ hưu ở trong tay cũng không thèm để ý.
Nghệ Tu nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm mặc Tô Dập nhìn, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Thành quả huấn luyện mấy ngày nay của em không tệ, xem ra thuốc của Kỷ Bạch Tình quả nhiên có hiệu quả. Bắt đầu từ ngày mai giảm bớt thời gian vẽ, bắt đầu tập phối hợp thực chiến với thôi, chương trình huấn luyện cụ thể thế nào thì trở về bắt đầu lập, tranh thủ sớm phối hợp ăn ý."
Tô Dập gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cấp bách.
Mất cả buổi sáng ở nhà Hoàng Nghiệp, buổi chiều Tô Dập cần phải tập bù phần rèn luyện ban sáng.
Nhờ loại thuốc thần kỳ mà Kỷ Bạch Tình điều chế, gà luộc Tô Dập đã không thấy đâu nữa. Tuy không thể nói là luyện thành cao thủ nhưng ít ra cũng đạt được tố chất như người bình thường, cho dù chạy vài vòng quanh tòa đặc vụ cũng không dở sống dở chết thê thảm như lần đầu nữa.
Ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lúc, lúc Tô Dập định ngoan ngoãn chủ động chạy đi luyện tập thì bị Nghệ Tu gọi lại.
Bọn họ tới sân huấn luyện hai tầng rộng lớn, vừa vào cửa thì phát hiện tất cả mọi người đều có mặt.
Bình Hạo Diễm ngồi trước đài điều khiển, nhanh chóng ấn phím, trên màn hình trước đài điều khiển không ngừng lóe lên những số liệu mà Tô Dập xem không hiểu. Vu Hãn Âm cũng cầm kẹp tư liệu, dáng vẻ chuẩn bị ghi chú.
Hai người có mặt là chuyện bình thường, ánh mắt sắc bén của Nghệ Tu quét về phía đám người rõ ràng là muốn xem nào nhiệt còn lại.
Khương Tu Hiền không tim không phổi luôn cười hì hì dưới uy áp của Nghệ Tu cũng sợ sệt không dám nói tiếng nào. Kỷ Bạch Tình lén liếc nhìn Nghệ Tu, Đỗ Phái Tuyết cùng Vưu Minh Thành thì vẫn bình tĩnh như thường, căn bản không sợ Nghệ Tu làm mặt lạnh. Cuối cùng vẫn là Mao Thiên Tuyền cười thoải mái nói: "Mọi người đều tò mò không biết Tô Dập sẽ phối hợp với đội trưởng thế nào nên đều tới, tuyệt đối sẽ không quấy rầy."
Nghệ Tu giật giật khóe miệng: "Có gì đẹp mà nhìn? Tôi thấy mấy người rảnh quá không có việc gì làm thì có."
Kỷ Bạch Tình rúc sau lưng Mao Thiên Tuyền, nhỏ giọng nói: "Mọi người muốn xem xem Tiểu Dập sử dụng thuốc của em xong thì có thành quả gì thôi mà..."
Nghệ Tu:???
Hai chuyện này liên quan cái quỷ gì?
Bình luận truyện