Âm Dương Nhãn

Chương 45: Cẩu hùng quỷ quái



Bầu không khí trên chiếc SUV cực kỳ ngưng trọng, Hà Cốc Ngưng cứng đờ ngồi ở hàng ghế chót, môi dưới đã bị cô cắn tới mất đi huyết sắc.

Dương Hoành Vĩ từ kính chiếu hậu nhìn Hà Cốc Ngưng đang cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Khu biệt thự kia rất kín đáo, là vị trí biệt lập trong khu, cơ hồ không có liên lạc với dân chúng khác, công việc sửa sang phòng ốc cũng rất bí mật, vì thế nhất thời chúng tôi không nhớ ra được..."

Hà Cốc Ngưng đột nhiên mở miệng ngắt lời Dương Hoành Vĩ, cứng rắn nói: "Phán đoán mục tiêu của quỷ, hơn nữa còn tập trung phần lớn nhân viên phân nhánh tới công viên chính là em, hôm nay xảy ra sai lầm lớn như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, trách nhiệm nên do em gánh vác."

Dương Hoành Vĩ nhướng mày: "Thế nhưng không nhớ ra chuyện này để nhắc nhở em, anh cũng có trách nhiệm..."

Nghệ Tu khoanh tay ngồi ở hàng ghế thứ hai, lạnh giọng nói: "Bây giờ nói tới chuyện trách nhiệm là quá sớm, chờ xử lý con quỷ kia xong rồi hãy nói."

Bàn tay nắm vô lăng của Dương Hoành Vĩ khẽ siết chặt, chân ga cũng dùng sức nhấn hơn, chiếc xe lao vun vút về phía khu biệt thự trên núi.

Trong căn biệt thự nào đó trong khu, cửa sổ sát đất vốn được xây dựng để thuận tiện ngắm phong cảnh, thế nhưng hôm nay nó lại chính là ngọn nguồn sợ hãi.

Lúc nghe giết người, phản ứng đầu tiên của nhóm tân khách quyền quý là kẻ thù củ người nào đó trong biệt thự đã thừa dịp hệ thống an ninh chưa hoàn thiện xông vào giết người. Bọn họ nhanh chóng triệu tập vệ sĩ riêng, cũng gọi cả nhóm người giúp việc, chủ nhân biệt thự nhăn nó biểu thị sẽ tăng cường an ninh.

Thế nhưng dần dần tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu khóc mơ hồ ở bên ngoài không ngừng truyền vào, lại còn ngày một gần khu biệt thự ở trung tâm này hơn, nhóm quyền quý bắt đầu hỗn loạn, bất quá bởi vì nhóm vệ sĩ nên vẫn có thể coi là trấn định.

Cho đến khi thông qua cửa sổ sát đất nhìn thấy một người nam mặc áo choàng tắm người đầy máu me vừa kêu la thảm thiết vừa điên cuồng xuất hiện trước tầm mắt mọi người.

Trong ánh mắt kinh ngạc lại sợ hãi của gần trăm người, người nam kia chạy trên con đường nhựa mới tinh, lớn tiếng cầu cứu.

Đang lúc mọi người do dự xem có nên cứu hay không thì đột nhiên... đầu người nọ lệch qua một bên, bị bẻ gãy thành một góc độ vô cùng đáng sợ.

Trong tiếng la hét chói tai, người nam kia nghẹo đầu, mặt mũi dữ tợn phun ra mấy ngụm máu, tay chân mềm nhũn. Thế nhưng người nọ không lập tức ngã xuống mà hệt như tượng gỗ bị treo trên không, đong đưa đong đưa không hề có chút sức sống.

Nháy mắt tiếp theo, đầu người nọ đột nhiên tách ra khỏi thân thể, cứ như bị thứ gì đó xé toạt xuống, máu tươi văng tung tóe xuống mặt đường.

Mọi người trong biệt thự kinh hoảng nhìn một màn này, cái đầu bị xé xuống không lăn lốc dưới đất như bọn họ tưởng mà đột nhiên biến mất, chỉ còn nhìn thấy thi thể không đầu đang ồ ạt phun ra máu tươi đong đưa đong đưa, tình cảnh cực kỳ đáng sợ.

"Chuyện... chuyện gì vậy.... ông ta... trúng tà sao?" Một bà cụ mặc đồng phục giúp việc sắc mặt đờ đẫn, lẩm bẩm nói.

Một người nữ trẻ tuổi mặc váy đen khoét lưng chữ V sợ hãi run run la ó: "Đầu... đầu ông ta biến mất!"

Cỗ thi thể không đầu kia đong đưa không được bao lâu, cánh tay vô lực rũ xuống tự dưng nâng lên, sau đó lại bị xé toạt ra khỏi thân thể.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, sau khi cánh tay kia bị xé ra thì tựa hồ bị không khí cắn nuốt, đột nhiên biến mất, hoàn toàn không phát hiện tung tích.

"Quỷ... quỷ ăn thịt người a!!!"

Ban đầu khi xây dựng khu biệt thự, chủ nhân nơi này đã có chủ ý thiết kế thành một hoa viên bí mật, có trời mới biết một đám người có tiền tụ tập trong rừng sâu núi thẳm muốn làm gì. Vì tạo ra bầu không khí u tĩnh cùng trong lành, địa điểm của khu biệt thự được chọn khá sâu trong núi, vì muốn lúc vào núi được ngắm nhiều cảnh sắc hơn nên cũng đặc biệt thiết kế quanh co.

Hôm nay sắc trời dần dần tối đen, trên con đường tối đen lóe lên một đạo ánh sáng sáng ngời, một chiếc SUV đen điên cuồng phóng như bay.

Không khí trong xe ngưng trọng đến mức tựa hồ có thể nhỏ ra nước, trán Dương Hoành Vĩ túa đầy mồ hôi, chỉ hận không thể đạp hết ga. Thế nhưng đường núi quá quanh co khúc khuỷu, căn bản không thể chạy quá nhanh, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới tốc độ nhanh nhất có thể.

Chỉ chậm một giây thôi thì sẽ có thêm nhiều người chết!

Bầu trời bắt đầu tối đen làm hết thảy mọi thứ trở nên mơ hồ. Trong biệt thự cũng tối mờ, thế nhưng căn bản không có ai dám mở đèn, chỉ có thể cố co cụm kinh hoàng nhìn xung quanh, trong không khí chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng khóc thút thít.

Một hồi lâu sau, một giọng nam trẻ tuổi thận trọng vang lên: "Bên ngoài hình như không có âm thanh gì nữa..."

Không sai, đã thật lâu rồi không có tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng kêu khóc truyền vào.

Một giọng nữ khe khẽ vang lên: "Có khi nào con quỷ đó đã đi rồi không..."

Lời này vừa nói ra, không ai trả lời. Ai biết được con quỷ đó rốt cuộc đã đi rồi hay vẫn ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ chứ? Bọn họ đâu thể nhìn thấy con quỷ vô hình!

Một hồi lâu sau, một giọng nữ có chút nức nở nói: "Ô... chúng ta báo cảnh sát đi."

Một giọng nam đè nén mắng nhỏ: "Cảnh sát có thể đối phó với quỷ sao?"

Một giọng nam khác không đồng ý: "Nhưng cũng phải đưa người tới cứu chúng ta a, con quỷ đó căn bản không sợ ánh mặt trời, chúng ta phải trốn ở đây bao lâu chứ?"

Mắtt thấy đám người sắp bạo loạn tới nơi, một người nam trung niên uy nghiêm thấp giọng quát: "Im miệng! Muốn sống thì đừng có lên tiếng!"

Biệt thự lại yên tĩnh.

Sắc trời nhanh chóng tối đen hoàn toàn, trong khu rừng sâu núi thẳm này căn bản không có thứ chiếu sáng, chỉ có đèn đường đúng giờ được bật lên cho biệt thự chút ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy quang cảnh mơ hồ xung quanh.

Biệt thự hoàn toàn yên tĩnh chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng quần áo ma sát loạt xoạt, nếu không phải vẫn luôn co cụm lại sát bên nhau thì chỉ sợ bọn họ đã sinh ảo giác chỉ có một mình mình ở trong bóng tối, xung quanh đều là quái vật không biết.

Dần dần, bởi vì không có chuyện gì phát sinh nên thần kinh căng cứng của nhóm người bắt đầu thanh tĩnh lại. Một người nữ mặc váy dài màu đen lộ lưng đột nhiên cảm thấy một cái móng heo béo mập nóng hầm hập dán lên lưng mình.

Cô kinh hoảng giật bắn mình, đồng thời cũng đánh rớt cái tay kia, sau đó cô phát hiện sau lưng mình là một người nam béo ú.

Mẹ nó, đã là lúc nào rồi mà còn hứng thú làm mấy chuyện này. Người nữ thừa dịp không có ai để ý chán ghét liếc mắt xem thường một cái, sau đó lúc cái tay kia một lần nữa mò tới thì thuận thế ngã vào lòng đối phương, dùng âm thanh nghẹn ngào thì thầm: "Vương tổng... em sợ..."

Vương tổng ôm người nữ, tay kia vuốt ve tấm lưng trần của cô, một tay khoác lên bờ vai khẽ run rẩy, vừa xoa xoa vừa cười hắc hắc, mập mờ nói: "Đừng sợ, có anh đây rồi."

Động tĩnh của bọn họ rất nhỏ, hơn nữa cũng có không ít người ôm chầm lấy nhau nên nhất thời không có mấy người phát hiện động tác của bọn họ.

Lúc bàn tay béo kia sắp nương theo phần khoét sâu của váy lần mò xuống sâu hơn thì đột nhiên...

"A-----!!!"

Một tiếng hét chói tai đột ngột phá vỡ bầu không khí yên lặng, tâm tình vốn bình tĩnh lại của mọi người một lần nữa nổ tung, tất cả đều giật bắn, tiếp theo đó chính là tiếng thét chói tai liên tiếp.

Nháy mắt trong bóng tối là một mảnh hỗn loạn, nhóm quyền quý được bảo hộ điên cuồng đạp đá lùi về sau, người giúp việc thì điên cuống chen chúc về phía nhóm vệ sĩ, nhất thời căn phòng khách rối tung rối bù.

Cuối cùng một vệ sĩ hướng trần nhà bắn một phát súng, đồng thời chỉa súng về phía đám giúp việc bắn vài phát, cũng không rõ đã chết mấy người mới miễn cưỡng trấn áp được.

Tiếng hét chói tai đầu tiên phát ra từ phía nhóm người giúp việc, hiện giờ vì bọn họ cuống cuồng di chuyển đi nên vị trí ban nãy chỉ còn lại thân thể giãy dụa quỷ dị cùng vài thi thể nằm dưới đất vì bị súng bắn chết.

Nhóm vệ sĩ đồng loạt giơ súng chỉa về phía cỗ thân thể đang lay động cùng không khí gần đó, đùng đùng bắn vài phát. Thế nhưng thi thể bị bắn trúng không hề có phản ứng, phần không khí bị bắn cũng chẳng có hiện tượng gì dị thường, viên đạn ghim vào vách tường cùng phần kính chống đạn, hoàn toàn không thể chạm vào thứ vô hình kia.

Lần này bọn họ chứng kiến cảnh thi thể chầm chậm bị một thứ vô hình không rõ là gì cắn nuốt ở khoảng cách cực gần, mắt tươi văng tung tóe khắp nơi, rốt cuộc có người hoàn toàn hỏng mất, bắt đầu điên cuồng kêu khóc. Trong nhóm giúp việc còn sống có vài người bị thương, biết mình có lẽ không thể sống nổi nữa, bắt đầu đỏ mắt gào thét bổ nhào về phía nhóm vệ sĩ!

Đùng đùng đùng vài tiếng súng, lại có thêm vài thi thể nằm dưới đất, không còn hơi thở.

Vừa nãy quá hỗn loạn nên căn bản không biết là ai nổ súng, bây giờ thì mọi người đều thấy rõ, là mấy người vệ sĩ da trắng cường tráng mặc vest đen.

Cả biệt thự chìm trong một mảnh tĩnh mịch, ngay cả những người tuyệt vọng gào khóc cũng không dám lên tiếng, cỗ thi thể kia cũng đã bị ăn sạch.

"Chúng ta... chúng ta chạy ra ngoài đi! Chạy ra ngoài nói không chừng sẽ có đường sống!" Một người đàn ông giúp việc cố trấn định nói.

Thế nhưng không đợi người khác phản ứng, lại đùng một tiếng!

Trong tầm mắt hoảng sợ của nhóm giúp việc, người đàn ông vừa lên tiếng co quắp ngã xuống. Người vệ sĩ da trắng kia thổi thổi họng súng, từ chiếc túi bên hông mò ra băng đạn mới, vừa thay đạn vừa cười lạnh nhìn chằm chằm đám người giúp việc: "Bọn mày, ngoan ngoãn đợi ở đó không được nhúc nhích. Dĩ nhiên, bọn mày cũng có thể thử xem rốt cuộc là bọn mày chạy nhanh hay súng của tao nhanh hơn."

Nháy mắt, tất cả nhóm giúp viếc đều hiểu được ý tứ của gã.

Gã muốn dùng bọn họ để trì hoãn con quỷ ăn thịt người kia!!

Một người nam trung niên trong nhóm quyền quý run run vuốt vạt áo, cố trấn định nói: "Simon, anh sẽ bảo vệ chúng tôi đúng không?"

Vệ sĩ da trắng Simon thờ ơ khoát tay: "Dĩ nhiên rồi Trần tiên sinh, tôi còn muốn lấy phần tiền thù lao còn lại mà."

Người nam trung niên họ Trần kia cùng mấy người xung quanh khẽ thở phào, thế nhưng những người khác thì vẫn ứa mồ hôi lạnh.

Nếu nhóm giúp việc chết sạch thì có phải kẻ tiếp theo là bọn họ không?

Simon không thèm để ý tới ánh mắt căm phẫn của đám giúp việc, chỉ cười lạnh chờ đợi. Nếu không phải không biết con quái vật khốn khiếp kia có ăn người chết hay không, gã còn muốn giết sạch đám giúp việc kia.

Có người giúp việc nghĩ thông suốt, sắc mặt cũng dần dần ảm đạm.

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên một cỗ thi thể nằm dưới đất khẽ giật giật giống như bị một vật vô hình xách bổng lên.

Một trận thét chói tai vang lên, trong cảnh kinh hoàng hoảng loạn này, có người nhìn thấy Sion giơ súng cười gằn nhắm về phía nhóm người giúp việc.

Đột nhiên một đạo ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu rọi vào nhà, có người giúp việc tinh mắt rống lớn: "Có người! Có người tới! Cứu cứu chúng tôi với!!"

Chiếc SUV đen kia tựa hồ nghe thấy tiếng kêu cứu ở bên này, bọn họ dừng lại trước cửa biệt thự, vài người nhanh chóng xuống xe chạy tới.

"Có người tới cứu chúng ta rồi! Tốt quá!" Có người nghẹn ngào khóc, có người vội vàng bật dậy mở cửa.

Simon do dự một chốc, cuối cùng vẫn buông súng, chẳng qua vẫn lạnh lùng nhìn đám người tùy tiện chạy tới chạy lui trước mắt.

Người tới chính là nhóm Nghệ Tu, dọc theo đường đi bọn họ đã phát hiện mấy vũng máu lớn, Dương Hoành Vĩ lái xe đã thực tuyệt vọng, sắc mặt Hà Cốc Ngưng cũng trắng như tờ giấy, môi bị cắn tới sắp vỡ nát.

Bọn họ dừng lại trước căn biệt thự này không phải vì nghe thấy tiếng kêu cứu, mà là phát hiện hắc khí nồng đậm cũng tiểu quỷ đang chen chúc tụ tập ở bên ngoài, con đại quỷ kia rất có thể ở ngay bên trong.

Chờ bọn họ định leo tường tiến vào thì cổng sắt đột nhiên từ từ mở ra. Ánh mắt Dương Hoành Vĩ sáng lên, quỷ sẽ không làm mấy việc này, khẳng định là còn người sống ở bên trong.

Nghệ Tu thấy vậy thì trực tiếp vọt vào, hét lớn: "Tô Dập đi theo anh, chú ý vị trí quỷ! Thiên Tuyền bảo vệ người sống sót, Minh Thành theo tôi ngăn chặn lũ quỷ."

Tô Dập rút súng, theo sau Nghệ Tu chạy vào trong biệt thự, Mao Thiên Tuyền cùng Vưu Minh Thành theo sát phía sau, cấp tốc chạy về phía căn biệt thự mơ hồ tràn ra chút hỗn loạn.

Nhóm người giúp việc mừng như điên nhanh chóng mở cửa, sau đó tròn mắt nhìn hàng rào kim loại ở bên ngoài. Trước đó biệt thự sập hàng rào kim loại xuống để đề phòng trộm cướp, chỉ có dấu vân tay của chủ nhà mới mở được, mọi người lo lắng nhìn về phía chủ nhà, cũng chính là Trần tiên sinh đã thuê Simon.

Trần tiên sinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng không chế bắp đùi bủn rủn đứng dậy, đang định bảo Simon bảo hộ mình qua bên kia mở khóa. Thế nhưng không chờ ông mở miệng, Nghệ Tu tiến tới cửa đã quát lớn: "Tránh ra!"

Anh giơ chân nặng nề đạp một phát, hàng rào kim loại cứng rắn hệt như tờ giấy cong queo rồi gãy lìa, mở ra một lổ hổng lớn đủ cho người trưởng thành ra vào tự do.

Sắc mặt Simon biến đổi, nheo mắt nhìn người nam đeo chiếc kính kỳ quái xông vào.

Nghệ Tu nhìn thấy một mảng xanh da trời thật lờn đang nắm thi thể gặm trong bóng tối, anh lập tức vung quyền đấm về phía nó.

Con quỷ kia ăn đau rống lên một tiếng, thi thể ăn được một nửa từ giữa không trung rớt xuống đất.

Nhóm giúp việc co cụm thành đoàn không khỏi sợ hãi la hét, thế nhưng biểu tình không thể giấu được sự ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Tính mạng của bọn họ dựa hết vào nhóm người này, mặc dù người nam cao lớn vừa xông vào đang quơ nắm đấm với không khí, thế nhưng con quái vật ăn thịt người ngay cả súng cũng không thể ngăn cản lại vì cú đấm đó mà bỏ lại thi thể.

Tô Dập xông vào sau đó thấy rõ con đại quỷ trong bóng tối, đó là một con quỷ có hình dáng gấu chó cao lớn tầm hai người trưởng thành, da lông xám trắng dính đầy chất lỏng màu đen, nhất thời không thể nhìn rõ vị trí nhược điểm.

Mắt thấy con quỷ gấu chó vung móng trước nặng nề vỗ về phía Nghệ Tu, Tô Dập lập tức giơ súng liên tục bắn vài phát vào móng vuốt của nó, hô: "Tây nam 20, cao 23, G!"

Nghệ Tu nâng tay trái đỡ móng vuốt quỷ gấu chó nện xuống, ánh sáng ngưng tụ vào nắm đấm bên tay phải, một quyền thụi vào bụng con quỷ!

Thế nhưng con quỷ cũng nhanh chóng vung bên vuốt còn lại tới, ý đồ ngăn cản nắm đấm của Nghệ Tu, thế nhưng Vưu Minh Thành đã tới, một thanh kiếm bén nhọn đâm sâu vào móng vuốt vươn tới của con quỷ.

Quỷ gấu chó rống một tiếng, móng trái trước bị trường kiếm đâm thủng một lỗ, đồng thời bụng cũng bị Nghệ Tu đấm trúng, cả nắm tay Nghệ Tu cơ hồ vùi vào bụng con quỷ, vô số chất lỏng màu đen điên cuồng bắn ra!

Sau đó Mao Thiên Tuyền chạy tới chắn trước mặt mọi người, thấy Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng chạy vào mới vung đường đao xông tới. Dương Hoành Vĩ hít một hơi lạnh, kinh hoàng nói: "Lại là một con quỷ cấp tám sắp thăng lên cấp chín?!"

Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng chia ra cầm kiếm gỗ đào cùng kính bát quái canh giữ trước mặt nhóm người đang kinh ngạc nhìn bọn họ.

Ánh mắt của Simon đảo từ số vũ khí lạnh trên tay ba người đang vật lộn, cuối cùng rơi vào cây súng có dáng vẻ đặc biệt khoa trương khốc huyễn trên tay Tô Dập, khẽ nheo mắt.

Ba người Nghệ Tu tạo thành một hình tam giác, Nghệ Tu chủ yếu tung quyền công kích chính diện, Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền chia ra hai bên, linh hoạt né tránh móng vuốt quỷ gấu chó, trường kiếm và đường đao mỗi lần vung lên sẽ để lại vết thương thật sâu trên thân và chi con quỷ.

Nghệ Tu một quyền lại một quyền nặng nề đấm vào bụng con quỷ làm vô hố chất lỏng tanh tưởi bắn ra. Ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, anh thầm mắng một tiếng, trầm giọng nói: "Nhược điểm!"

Bên Nghệ Tu đánh nhau kịch liệt, Tô Dập cũng ứa mồ hôi trán, có chút lo lắng nói: "Em không nhìn được!"

Dương Hoành Vĩ bảo hộ trước mặt nhóm người ý thức được gì đó, vội vàng quay đầu nói với người phía sau: "Mau! Công tắc ở đâu? Mở đèn lên!"

Thế nhưng nhóm người giúp việc đã dùng hết can đảm để chạy ra mở cửa, hiện giờ con quỷ kia tựa hồ đã bị nhóm người này khống chế, đứng trước hi vọng được sống sót, không có ai nguyện ý ra mặt mạo hiểm.

Hà Cốc Ngưng khẩn trương nhìn tình huống bên Nghệ Tu, thấy sau lưng không có động tĩnh thì trợn mắt trừng bọn họ, lớn tiếng quát: "Con quỷ đã bị nhóm Nghệ đội trưởng khống chế, sẽ không có nguy hiểm! Mau làm đi!"

Thế nhưng vệ sĩ áo đen chỉ lãnh đạm nói: "Chúng tôi chỉ mới tới hôm nay, không biết vị trí công tắc." Nhóm người giúp việc trố mắt nhìn nhau rồi rối rít cúi đầu. Ai biết con quỷ gì đó có đột nhiên xông tới xé xác bọn họ không chứ?

Ngay lúc Hà Cốc Ngưng nhịn không được muốn hối thúc, nhóm người quyền quý được vệ sĩ bảo hộ ở giữa xôn xao một trận, một thiếu niên hơn mười tuổi bị người ta cưỡng ép đẩy ra ngoài, sau đó một giọng nữ the thé vang lên: "Nó biết công tắc ở đâu, để nó đi mở!"

Sắc mặt thiếu niên bị đẩy ra thực ảm đạm, thế nhưng chỉ cắn chặt răng không nói tiếng nào. Dương Hoành Vĩ mặc dù không hài lòng với hành động của bọn họ, thế nhưng hiện giờ không có ai nguyện ý, chỉ đành nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo hộ em đi bật đèn, con quỷ đó không thể tổn thương em được đâu."

Giọng nữ kia lại vang lên, bất bình nói: "Dựa vào cái gì phải bảo vệ đứa tạp chủng đó! Lưu lại, bảo vệ chúng tôi!"

Những người khác cũng nhịn không được mở miệng: "Đúng vậy, nếu thứ kia đã bị khống chế thì không bảo hộ nó cũng không sao."

"Bên chúng tôi nhiều người, nhất định phải bảo vệ chúng tôi."

Hà Cốc Ngưng nghe vậy thì chân mày lại càng nhíu chặt hơn, Dương Hoành Vĩ thì không thèm để ý tới lời bọn họ, chỉ bình tĩnh nhìn thiếu niên. Thiếu niên mặt trắng bệch hít sâu một hơi, cố cử động đôi chân cứng ngắc từng chút đi tới vị trí công tắc đèn. Dương Hoành Vĩ đi theo sau thiếu niên, không quản tiếng la ó phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm con quỷ bị nhóm Nghệ Tu vây công, bảo hộ thiếu niên mở đèn.

Hà Cốc Ngưng không nhịn được nữa, nghiêm mặt quát: "Im miệng! Các người ngại mình sống quá lâu à?!"

Nhóm quyền quý kia nháy mắt im bặt, không dám nói tiếp nữa.

Tô Dập không nổ súng nữa, cậu đã giữ nguyên động tác này rất lâu rồi. Cậu nhìn chằm chằm con quỷ gấu chó đang không ngừng gào thét, ánh mắt rà khắp thân mình tung tóe chất lỏng màu đen của nó, đột nhiên chú ý tới ở phần cỗ có một điểm nhọn có màu sắc khác với đám lông xung quanh như ẩn như hiện lộ ra khỏi mảng chất lỏng màu đen.

Con ngươi Tô Dập khẽ co rút, vội vàng hô: "Tây nam 22, cao 28!"

Nghệ Tu vừa nghe liền rút nắm đấm đã lún phân nửa vào bụng con quỷ, Mao Thiên Tuyền cùng Vưu Minh Thành cũng nhanh chóng chống đỡ hai móng trước con quỷ. Chỉ thấy Nghệ Tu hơi ngồi xổm xuống, ánh sáng lưu động tới hai chân, sau đó anh cấp tốc nhảy thẳng về phía cổ con quỷ, giơ cao nắm tay hệt như một ông mặt trời thu nhỏ điên cuồng đấm về phía cổ con quỷ!

Con ngươi tròn tròn của con quỷ gấu chó lộ ra biểu cảm kinh hoàng, nó dùng hết sức hất kiếm và đao của Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền, thế nhưng chỉ kịp né qua một chút.

Nháy mắt, quả đấm khủng khiếp đó đã đấm trúng phần bả vai gần cổ con quỷ.

Con quỷ gấu chó ngửa đầu gầm thét, điên cuồng dùng móng trước bị thương tung tóe công kích xung quanh, Vưu Minh Thành lạng mặt hung tàn đâm một kiếm vào người con quỷ, sau đó mới cùng Mao Thiên Tuyền thối lui. Nghệ Tu nặng nề đáp xuống đất, lùi ra khỏi phạm vi công kích của con quỷ, Tô Dập giơ súng liên tục bắn vào phần cổ con quỷ, bắn trúng vài phát lại càng làm con quỷ kia điên cuồng hơn.

Bên chỗ công tắc đèn, thiếu niên bị đẩy ra ngoài cơ hồ dán sát tường bị uy thế đập vào mặt cùng hành động lùi về sau của nhóm Nghệ Tu dọa hoảng, sắc mặt trắng đến thảm thương. Mấy lần cậu nhỏ cho rằng con quái vật kia muốn nhào tới, hai chân run lập cập cơ hồ không thể đi nổi. Thật thất vả được Dương Hoành Vĩ đỡ mới miễn cưỡng đi tới chỗ công tác, sắc mặt thiếu niên phờ phạc, đưa tay dò tìm công tắc.

Lúc Tô Dập một lần nữa báo ra vị trí, Nghệ Tu bắt được một khe hở muốn nhảy lên công kích thì "ba" một tiếng, toàn bộ đèn phòng khách bật sáng, ánh sáng chói lóa làm mọi người bị chói không mở mắt được.

Động tác của Nghệ Tu cũng khựng lại, con quỷ gấu chó kia cũng nhân cơ hội này, nháy mắt hóa thành một mảng hắc khí khổng lồ lăn lộn từ cửa trước vọt ra khỏi biệt thự.

...*... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện