Ám Vô Dạ Online

Quyển 2 - Chương 20



Lại nói đến chuyện hai người Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh bị hút về phía bên kia tường.

Lúc này, tư thế có hai người… ừm… có vẻ phi thường ám muội…

Trong nháy mắt sắp sửa bị rớt xuống đất, Bắc Hoàng Minh sợ Tri Hỏa té bị thương, liền đem bản thân ra làm đệm thịt. Kết quả tình huống hiện tại chính là Tri Hỏa nằm trên người Bắc Hoàng Minh, vốn là không có gì đặc biệt, nhưng vô tình… Địa phương yếu hại của hai người lại vừa vặn đụng vào nhau, tỷ như môi chẳng hạn…

Mái tóc bạc thật dài của người con trai nọ tản ra trên mặt đất, một thiếu niên khác với mái tóc đỏ chói mắt cùng hắn dây dưa một chỗ, mắt đen cùng mắt bạc đúng lúc gặp được nhau, trong đồng tử đối phương tràn ngập vẻ kinh hãi.

Thình thịch thình thịch… Tri Hỏa cảm thấy được trái tim như sắp vọt ra khỏi ***g ngực, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Nên đứng lên, hiện tại hẳn là mình phải đứng dậy khỏi người Minh, rồi sẽ nói rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng tại sao cơ thể mình lúc này động cũng không thể động được?

Ở trong lòng âm thầm thở dài, Bắc Hoàng Minh cảm thấy đây đích thực là khảo nghiệm vô cùng lớn, tâm tư tràn đầy, hắn vươn tay chế trụ gáy Tri Hỏa, càng đè thấp đôi môi cậu, làm sâu sắc thêm sự đụng chạm ngoài ý muốn này.

Đầu Tri Hỏa như nổ bùm một tiếng, đôi môi ngơ ngác hé ra làm Bắc Hoàng Minh càng thuận lợi tấn công vào khoang miệng mình, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ, trong miệng tràn ngập hương vị của Minh.

Tình huống hiện giờ là sao? Mới rồi hai người bọn họ có thể lý giải là vô tình đụng chạm, nhưng còn lần này? Nghĩ thế nào cũng thấy đây là hôn phải không?

Nhưng không bao lâu sau, Bắc Hoàng Minh liền khiến đầu óc Tri Hỏa hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, Tri Hỏa cả người vô lực ngồi phịch trong lòng Bắc Hoàng Minh, tay chỉ có thể bất lực túm lấy quần áo hắn, không còn biết nên làm thế nào nữa.

Nhìn vào đôi mắt đen tràn ngập hơi nước của Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh suýt nữa không khống chế được bản thân. May mà vừa lúc nhớ tới nơi này chính là trò chơi, không thể làm ra loại sự tình gì được.

Rời môi, Bắc Hoàng Minh ôm Tri Hỏa ngồi dậy, tựa vào bên tường, hô hấp đôi bên từ dồn dập dần trở nên vững vàng, trong lúc nhất thời hai người đều im lặng.

Tâm tư lo lắng, Tri Hỏa không biết hóa ra con trai với con trai cũng có thể hôn nhau, đột nhiên lúc này, cậu đối với quan hệ của mình cùng Bắc Hoàng Minh càng ngờ vực.

Thật sự chỉ là bạn bè sao? Tri Hỏa nhớ tới câu hỏi của Đóa Miêu Miêu.

Tình cảm của mình đối với Minh thật sự chỉ là tình bạn sao? Tri Hỏa hoang mang.

Bắc Hoàng Minh không biết Tri Hỏa sẽ phản ứng như thế nào, suy nghĩ luôn luôn nhạy bén giờ không thể nghĩ được biện pháp gì cả. Hắn không hối hận vì đã hôn Tri Hỏa, nhưng lúc này lại sợ sau khi hôn cậu, mối cảm tình mỏng manh hắn cố gắng duy trì sẽ tan biến dễ dàng. Hắn không muốn ngay cả lý do duy nhất có thể ở bên cạnh Tri Hỏa cũng mất đi, nhưng chính là sự tình hết thảy đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Kỳ thật điều này cũng là cơ hội đột phá không tồi. Nếu Tri Hỏa có thể tiếp nhận, vậy dĩ nhiên là quá tốt rồi. Còn nếu không thể, hắn cũng nên thừa dịp chính mình lúc còn có thể dứt bỏ được mà rời đi, bằng không đợi đến khi lỡ yêu Tri Hỏa đến không thể thoát ra được nữa, lại bị cậu cự tuyệt, đấy mới tuyệt đối là thống khổ không gì sánh bằng.

Đang lúc Bắc Hoàng Minh không ngừng suy đoán phản ứng của Tri Hỏa, cậu lại cho hắn một đáp án vô cùng ngoài ý muốn.

“Chúng ta đi thôi, nơi này có vẻ rất nguy hiểm.” Tri Hỏa rời khỏi người Bắc Hoàng Minh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Chắc chỉ có trong lòng Tri Hỏa với rõ ràng, cậu giờ này có bao nhiêu khẩn trương, hai nắm tay siết chặt đều mướt mồ hôi.

“Được, chúng ta đi.” Từ trên mặt Tri Hỏa nhìn không ra sơ hở gì, Bắc Hoàng Minh cũng quyết định thuận theo ý của cậu, hiện tại phải đi từng bước tính từng bước thôi.

Hỏa, cậu đúng là đồ tiểu yêu tinh thích hành hạ người khác, rốt cuộc muốn đem tâm của tôi nhào nặn thành bộ dạng gì mới định dừng tay hả?



Hai người một trước một sau chậm rãi đi dọc hành lang có vẻ hơi u ám, không ngừng xem xét chung quanh, muốn tìm ra biện pháp rời đi nơi này.

“Không biết đồ ngốc Đoạn Tình Vô Tâm ra sao rồi.” Bị thứ không khí bí bách này làm cho không thể chịu nổi, Tri Hỏa đành phải lên tiếng.

“Không biết.” Bắc Hoàng Minh một chút đều không muốn thừa nhận, lúc này hắn đang ghen. Hai người bọn họ đi tới nơi này rồi, Tri Hỏa còn có tâm tình lo lắng cho đứa con trai khác!

“Dù sao tôi đã nói cho cậu ta phương pháp rời đi nơi này rồi, hy vọng cậu ta biết đường mà rời đi.” Tri Hỏa gượng gạo cười cười.

Cậu không phải không nhận ra sắc mặt kém tươi của Bắc Hoàng Minh, nhưng cậu nào có hiểu được hắn rốt cuộc sinh khí chuyện gì.

Nhật quân Nguyệt đế vốn luôn luôn nắm rõ suy nghĩ đối phương chỉ có thể đối với chuyện tình cảm mới hiểu lầm hoàn toàn ý tứ của nhau.

“Minh này, cậu thấy nơi này rốt cuộc dùng để làm gì?” Biết đề tài này không ổn, Tri Hỏa theo bản năng quyết định đổi sang chủ đề khác.

Quả nhiên vừa nói sang chuyện khác, sắc mặt Bắc Hoàng Minh liền tốt hơn nhiều, “Nếu căn cứ theo thiết kế ngoài đời, đây có thể là nơi cất giấu kho tàng nào đó, hơn nữa tuyệt đối là bảo vật cực phẩm.”

“Tôi cũng thấy thế.” Gật gật đầu, Tri Hỏa cũng tỏ vẻ đồng ý, “Chính là không biết nơi này lưu giữ thứ gì nhỉ?”

“Cậu muốn tìm ra bảo vật, hay chỉ muốn tìm được lối ra là tốt rồi?” Bắc Hoàng Minh đột nhiên hỏi.

“Rời đi là tốt rồi.” Mím môi, Tri Hỏa nói ngược lại ý muốn của mình.

Bắc Hoàng Minh dừng bước lại, nhìn Tri Hỏa thật lâu, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay vò rối tóc Tri Hỏa nói: “Ngốc ạ, cậu trong lòng nghĩ gì tôi không biết sao? Khỏi phải suy nghĩ cho tôi, tôi rất mạnh đấy. Đi, chúng ta đi tìm kho báu.”

“Chính là, Minh, nơi này thật sự rất nguy hiểm.” Tri Hỏa còn muốn ngăn cản.

“Thực ra lần này nếu không làm, tôi cũng sẽ hối hận. Đừng tưởng rằng chỉ bản thân mình có máu mạo hiểm nha, Hỏa.” Vẻ tươi cười của Bắc Hoàng Minh mang theo một tia ngang tàng.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Chớp chớp mắt, Tri Hỏa liền tiến lên đuổi kịp bước chân của Bắc Hoàng Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện