Ám Vô Dạ Online

Quyển 2 - Chương 22



Nghỉ ngơi phút chốc, Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh mới đứng dậy nghiên cứu kỹ nội điện xung quanh, chỉ là…

“Tại sao nơi này cái gì cũng không có!” Tri Hỏa thấy nội điện trống rỗng, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cậu với Minh, một người bị đánh nặng như thế, một người thì chiến đấu đến vất vả rốt cuộc là vì cái gì chứ!!!

“Chắc còn có cửa ngầm.” Bắc Hoàng Minh nhíu mày, suy đoán.

Tri Hỏa tỉnh táo lại gật gật đầu, cùng Bắc Hoàng Minh bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng mà cả nội điện thênh thang thế này sẽ có cửa ngầm sao? Tri Hỏa thực nghi ngờ.

Cuối cùng hai người bận bịu nửa ngày, lùng sục mọi ngóc ngách, mà vẫn chẳng thấy có cơ quan bẫy rập nào, không khỏi tức giận đến nghiến răng.

“Nơi này là dùng để lừa đảo người ta sao?” Tri Hỏa nổi giận, đặt mông ngồi phịch xuống đất, oán giận.

Hắn vẫn luôn hoài nghi về chỉ số IQ ông chú thiết kế game này, hóa ra thiên tài lại là đồ ngớ ngẩn!

“Không biết.” Bắc Hoàng Minh cũng chẳng hiểu nổi.

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút xong rời khỏi đây thôi, không biết Đoạn Tình Vô Tâm kia sao rồi.” Tri Hỏa quyết định buông tha ý niệm muốn tiếp tục thám hiểm trong đầu.

“Cũng tốt, hẳn là nên sớm tìm ra hồ Thiên Sơn Tuyết Liên, rồi về giúp Hải với mấy người kia. Có lẽ hiện tại việc tranh đoạt huy chương đang đến lúc gay go rồi.” Bắc Hoàng Minh cũng hiểu được không thể chần chừ lại nơi này nữa.

“Ừ.” Tựa vào tường, Tri Hỏa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đóa Miêu Miêu từ trong balo của Tri Hỏa nhảy ra, thong dong dạo trong nội điện.

“Mày có vẻ rất quen thuộc trò chơi này.” Bắc Hoàng Minh nhìn Đóa Miêu Miêu, có vẻ hứng thú hỏi.

“Nào có, ta chỉ là thú cưng mà thôi, nhóc suy nghĩ trật lất rồi.” Đóa Miêu Miêu mắt không động một phân nói.

“Ha ha, thật vậy chăng?” Bắc Hoàng Minh cười đến mờ ám.

Trợn trắng mắt nhìn về phía Bắc Hoàng Minh, Đóa Miêu Miêu tiếp tục di chuyển.

Nó vốn sẽ không mong giấu diếm được người này, nhưng nếu hắn không hỏi, nó cũng chẳng muốn trả lời. Dù sao được ngày nào hay ngày đó, chờ tới lúc không giấu được nữa sẽ nói sau.

Đột nhiên, Đóa Miêu Miêu như là biết rõ mục tiêu của mình, chạy tới một góc trong nội điện, rồi mới thò móng vuốt ấn viên gạch thứ ba từ dưới lên.

Bức tường trước mặt Đóa Miêu Miêu lập tức mở ra.

Lay người Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh liền đoán được Đóa Miêu Miêu không đơn giản, nhưng hắn cũng nghĩ thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Dù sao Đóa Miêu Miêu không hại bọn họ là được, về việc thân phận của nó như thế nào, đến lúc cần biết sẽ biết.

“Ừm? Có chuyện gì?” Dụi dụi mắt, Tri Hỏa mơ màng nhìn Bắc Hoàng Minh.

“Tìm được cửa ngầm rồi.”

“A, thật sự có cửa ngầm sao!” Tri Hỏa hưng phấn kêu to, “Minh, cậu giỏi quá.”

Cười cười, Bắc Hoàng Minh cũng không định sửa lại lời tán tụng của Tri Hỏa, dù sao Đóa Miêu Miêu không muốn để Tri Hỏa biết, vậy hắn coi như giúp con mèo đó vậy.

Đi qua bức tường, bọn họ sờ soạng trong bóng tối một lát, mới tìm được nơi chất đống toàn bảo vật.

Lần này, bọn họ đã tìm được kho báu rồi.

“Nhiều quá.” Nhìn tiền vàng cùng trang bị chất đống trên mặt đất, Tri Hỏa trừng lớn mắt, ngây người.

Bắc Hoàng Minh đi tới, cầm lấy trang bị nhìn một chút, cũng hít một hơi thật sâu.

“Đều là cực phẩm.”

“Khó trách giấu kỹ như thế, mà quái cũng mạnh nữa. Dù sao nhiều bảo bối như vậy, Minh, làm gì bây giờ?”

“Lấy đi thôi.”

“Ừ.” Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa bắt đầu thu gom đồ.

“Minh, này là bản đồ gì đây?” Từ đống vàng chói mắt đào ra một tấm da dê rách nát, Tri Hỏa nghi hoặc hỏi.

Nhận tấm da dê từ tay Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh nghiên cứu một chút, lập tức kinh ngạc nhíu mày, “Đây là bản đồ của hồ Thiên Sơn Tuyết Liên.”

“LUCKY!” Tri Hỏa hưng phấn kêu to, “Có thứ này chúng ta không phải phí công tìm đường nữa!”

“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Chuẩn bị xong rồi chúng ta ra ngoài đi.”

“Đều xong rồi.”

“Từ từ, các ngươi biết đi ra ngoài thế nào không hả?” Đóa Miêu Miêu im lặng nãy giờ mở miệng.

“Theo đường cũ mà đi thôi.”

“Ngu ngốc!” Đóa Miêu Miêu sắp bị Tri Hỏa chọc tức phát điên, “Kính mong hai ông tướng nhìn trên tường được không!”

Nghe Đóa Miêu Miêu nói xong, hai người ngước mắt nhìn lên tường, lộ ra biểu tình vui sướng, mặt vách khắc chính là bản đồ của thần điện.

“Đóa Miêu Miêu, mi đúng là mèo may mắn!” Tri Hỏa ôm lấy Đóa Miêu Miêu hôn chụt một cái.

“Giờ mới biết người ta tốt hả.” Đóa Miêu Miêu đắc ý vểnh đuôi.

“Được rồi, tôi đã nhớ rõ đường, đi thôi.”

“Mà này, ta nói với Đoạn Tình Vô Tâm cứ hướng trái mà đi, liệu cậu ta đi được ra ngoài không?” Tri Hỏa nhớ tới vấn đề này, không khỏi lo lắng.

“Nhà ngươi mặc kệ nó, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh.” Đóa Miêu Miêu bình thản nói.

“Không thể như thế được, nếu ta không nói cho cậu ta biết đường thì chẳng sao, nhưng đường là ta chỉ, nếu cậu ta không tìm được lối ra, đây là ta hại hắn không phải sao?”

“Yên tâm đi, nếu hắn không chạy loạn, nghe lời ngươi mà cứ rẽ trái, ra ngoài chắc cú luôn.” Đóa Miêu Miêu thấy Tri Hỏa thực sự khẩn trương, liền không trêu cậu nữa.

“Vậy là tốt rồi.” Tri Hỏa nhẹ nhàng thở phào.

“Hiện tại có thể đi được chưa?” Bắc Hoàng Minh giọng điệu có chút chua hỏi.

“Đi thôi.” Chỉ tiếc Tri Hỏa không có nghe ra.

Đồ ngu ngốc này. Đóa Miêu Miêu vô lực thở dài, nhảy vào túi không gian của Tri Hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện