Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư

Chương 5: Tay Chân Lèo Khèo Không Chịu Đựng Nổi



Edit: camélia

Lục Trình uống nốt ngụm rượu cuối cùng vào trong bụng.

"Tiểu Vạn ca, ký hợp đồng với tôi đi."

Vạn Lãng nghiêm mặt, "Cậu nghiêm túc?"

"Ừm."

Bỗng nhiên ánh mắt của Vãn Lãng trở nên sắc bén. Hắn nhếch miệng, nói một câu đầy sâu xa, "Lục Trình à, có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ. Cái vòng này có quy củ của cái vòng này, hoặc là cậu tuân theo, hoặc là cậu rời khỏi vòng. Đừng vọng tưởng kiêu chiến nó, sẽ chết người đấy."

Ánh mắt Lục Trình hơi trầm xuống.

"Tiểu Vạn ca, anh nói gì thế, tôi nghe không hiểu." Lục Trình móc tiền từ trong ví ra, "Tính tiền."

Vạn Lãng híp mắt nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Lục Trình, không chớp mắt một lúc lâu.

- --

Ký xong hợp đồng, bắt đầu từ hôm nay anh chính thức là nghệ sĩ Lục Trình.

Nghệ sĩ nhiều mà tài nguyên ít, vậy nên vì một phần tài nguyên thường thường mọi người sẽ tranh giành đến vỡ đầu chảy máu, còn khốc liệt hơn cả hậu cung tranh sủng. Vào lúc này, người có bối cảnh sẽ khác. Bối cảnh cũng chia thành hai loại, một là có sẵn, hai là ôm đùi. Người trước từ khi sinh ra đã may mắn, người sau trả một giá lớn là có thể đạt được chỗ tốt tương ứng.

Bọn họ chỉ cần phục vụ tốt kim chủ thì có thể bắt được tài nguyên tốt, trở nên nổi tiếng.

Dáng vẻ Lục Trình có đẹp hơn nữa, không có bối cảnh cũng vô dụng.

Anh không còn trẻ, anh đã 26 tuổi, không phải tiểu thịt tươi hai mươi tuổi mà là miếng thịt nửa già nửa khô, anh phải tranh thủ thời gian đi tìm kim chủ.

"Từ tổng, Lâm tổng, An tổng, còn có vị tiên sinh này, bọn họ đều ưa thích kiểu lớn tuổi như cậu."

Vạn Lãng đưa mấy tấm ảnh chụp cho Lục Trình. Diện mạo của những người trong ảnh chụp không quá khó coi nhưng cũng không thể nói là đẹp mắt.

Lục Trình cầm ảnh chụp trong tay, lông mày nhíu chặt.

Vạn Lãng thấy biểu cảm của anh không đúng, thấp giọng hỏi, "Sao vậy? Nghĩ thông suốt chưa?" Nếu ngay cả bước đầu tiên cũng không bước ra được, vậy anh ta nên trở về làm quản lý khách sạn sẽ tốt hơn.

Thái dương Lục Trình giật giật, "Đều là nam???"

Vạn Lãng sững sờ, "Cậu muốn nữ?"

Trong vòng này, đàn ông bao dưỡng đàn ông cũng không hiếm.

Lục Trình là thẳng nam, còn thẳng hơn cả sắt thép. Anh thật sự không làm được việc tìm kim chủ là nam.

"Nữ cũng có, có điều, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Vạn Lãng vừa nói vừa lấy ra thêm mấy tấm ảnh chụp từ trong túi rồi đưa cho Lục Trình.

Mỗi người đều là Dương Quý phi…

Chỉ một chữ…

Béo!!!

Vạn Lãng chợt có biểu cảm thiếu ăn đánh, hắn chỉ vào phú bà mập nhất nói, "Tay chân lèo khèo như cậu sợ là không chịu đựng nổi."

Hắn cười nham hiểm, trêu chọc nói, "Nếu cậu có thể có phản ứng với bà ta, tôi đây sẽ kính cậu là hán tử."

Lục Trình, "..."

Anh thấy không cần làm hán tử vẫn tốt hơn.

Lục Trình cất dọn đống ảnh chụp, tâm trạng nặng nề, còn nặng hơn cả thể trọng của mấy nữ kim chủ kia.

Lục Trình đến bệnh viện đúng lúc hộ công đang mang chất thải của Lục Sắt đi đổ. Ung thư phổi giai đoạn cuối, Lục Sắt bài tiết ra vật đều mang nhàn nhạt tơ máu. Lục Trình nhìn những tơ máu trộn lẫn trong đấy, rơi vào trầm mặc.

Không tiến vào chỗ cao nhất của cái vòng này thì làm thế nào anh mới báo thù được cho Lục Sắt?

Lục Trình xoay người rời khỏi nơi đó, anh vừa ra khỏi phòng liền gọi điện thoại cho Vạn Lãng.

"Tiểu Vạn ca, giúp tôi liên lạc với Ngụy tổng đi."

Người phụ nữ này có vóc người trung bình, là người rất thích chơi đạo cụ. Bà ta không có hứng thú đối với tình dục, là một kẻ bạo lực. Lục Trình chỉ cần cách mấy ngày bị bà ta hành hạ một lần là có thể đổi được tài nguyên. Anh là một người đàn ông, không lẽ còn có thể bị bà ta đánh chết hay sao?

Vạn Lãng thở dài, "Được."

Cúp điện thoại, Vạn Lãng liên lạc với Ngụy Âm hẹn địa điểm, sau đó hắn lái xe đưa Lục Trình đi gặp kim chủ.

Lục Trình ngồi trong xe, mím môi, cơ thể căng cứng.

Xe đi đến cửa khách sạn, Vạn Lãng đang chuẩn bị dặn dò Lục Trình những việc cần lưu ý thì đột nhiên điện thoại hắn lại reo.

Là một dãy số xa lạ.

"Đợt chút nữa rồi đi lên, tôi muốn nói với cậu mấy chuyện cần lưu ý, còn bây giờ tôi nghe điện thoại đã."

Vạn Lãng nói với Lục Trình rồi nghe điện thoại.

Không biết người ở đầu kia nói gì, tóm lại, Vạn Lãng rất nhanh đã cúp điện thoại.

Sau khi dập máy, biểu tình của Vạn Lãng có chút cổ quái.

Lục Trình vốn không phải là người nói nhiều, anh nghi ngờ nhìn Vạn Lãng nhưng cũng không hỏi thăm đầu bên kia điện thoại nói gì. Vạn Lãng liếc nhìn Lục Trình, thì thầm một câu.

"Đại kim chủ đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện