Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu
Chương 32
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y quay xong "Cửu Tiêu Vấn Đỉnh", chỉ nghỉ ngơi một ngày, rồi đến đoàn phim "Tiêu Dao Vui Mừng", cô mặc một bộ đồ cổ trang, muốn đóng vai nữ giả nam trang, quay chụp cũng mười mấy cảnh, đạo diễn quay mấy cảnh của cô cùng một lúc, thời gian dự tính khoảng ba bốn ngày.
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y đến đoàn phim, chào hỏi đạo diễn xong, liền thay đổi trang phục diễn, một lát sau, một công tử nhẹ nhàng tiêu soái từ phòng hóa trang bước ra.
"Đẹp trai!" Đạo diễn của "Tiêu Giao Vui Mừng" - Hướng Bân là một đạo diễn có danh tiếng, đặc biệt am hiểu quay phim truyền hình cổ trang, là người hài hước dí dỏm, khiến cho người khác dễ ở chung.
Sau khi Hướng Bân khen Hoàng Phủ Tử Y một câu, không biết nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày nói: "Đẹp trai như vậy, nhưng tôi muốn thiên kim thổ phỉ nữ giả nam trang, chứ không phải là thiếu niên, hình tượng này của cô thì không quá phù hợp với kịch bản."
Hướng Bân nói chọc cười không ít người, Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, trong nháy mắt vẻ mặt có chút biến hóa, sau đó đổi giọng nói: "Bây giờ thì sao?"
Phim thiên kim giả thổ phỉ, thuộc về thể loại có chút điêu ngoa cùng tính cách hào sảng, tự nhiên không thể giống thiếu niên, nhiều lắm là giống công tử kiêu ngạo, cho nên đầu tiên khí chất Hoàng Phủ Tử Y phải lạnh nhạt, nhất định phải thay đổi.
Ánh mắt Hướng Bân sáng lên, cuối cùng vừa lòng nói: " Đúng, chính là như vậy, mọi người vào vị trí của mình, đều chuẩn bị tốt, bắt đầu quay!"
Hôm nay quay cảnh thiên kim nữ giả nam trang rời nhà trốn đi, sau đó thấy nữ chính bị khi dễ, tuy thiên kim thổ phỉ là thổ phỉ nhưng lại rất thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhìn thấy chuyện bất bình liền nhảy ra.
"Ban ngày ban mặt mà bọn ngươi dám ức hiếp lương dân, còn không mau dừng tay!" Lòng Hoàng Phủ Tử Y đầy căm phẫn, nói lời kịch, trong lòng cảm thấy mình có chút ngốc.
"U, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu đến, cũng dám quản chuyện của ta, không muốn sống nữa có phải hay không?" Đóng vai lưu manh là mấy người diễn viên đầu gấu, mấy lời kịch này cũng giống mấy người đầu gấu, nên sau khi nói xong mấy người đồng thời cùng vây Hoàng Phủ Tử Y lại
Tất nhiên thiên kim thổ phỉ có công phu quyền cước nhưng mà ẩu đả với một đám người này thì sẽ yếu thế hơn, cuối cùng bị nữ chính lôi kéo chạy khỏi vòng vây.
"Chạy, chạy cái gì? Tiểu gia không sợ người xấu!" Hoàng Phủ Tử Y một bên chạy, một bên mạnh miệng kêu, bộ dáng kia nhìn rất thú vị.
"Ngươi có ngốc hay không, biết rõ đánh không lại mà còn tới, không chạy chờ chết à?" Diễn viên đóng vai chính là Khương Nhiên, nhỏ hơn hai tuổi so với Hoàng Phủ Tử Y, xuất thân ngôi sao nhí, kĩ thuật diễn không tồi.
"Cô, cô lấy oán trả ơn!" Thiên kim thổ phỉ tức giận, rõ ràng là cô cứu người, như thế nào lại bị nói là váng đầu!.
"Đánh rắm, lão tử mà cần ngươi cứu, ta cứu ngốc tử ngươi còn được!" Bản thân nữ chính là một tên côn đồ, tuy rằng ngôn ngữ thô lỗ, nhưng rất giảng nghĩa khí, lúc này vẫn kéo thiên kim thổ phỉ chạy.
"Cô, cô..." Thiên kim thổ phỉ khó thở, lời nói cũng không nói được đầy đủ.
Màn diễn này quay hai lần, đạo diễn cũng vừa lòng cho qua, đồng thời không bủn xỉn mà khen ngợi: "Biểu hiện không tồi, cố gắng phát huy."
Hoàng Phủ Tử Y vốn là người lãnh đạm, tuy rằng phong cách thay đổi, nhưng bộ dạng hoạt bát thì chưa được, lúc đầu An Tuệ và đạo diễn tương đối lo lắng, lại không nghĩ đến, Hoàng Phủ Tử Y diễn rất tốt, có thể mua tốt "Phong Hoa Tuyết Dại", cũng có thể diễn tiên tử thoát tục, càng có thể diễn thiên kim thổ phỉ hoạt bát, quả thật như là bảo tàng, đều chưa đựng sự kinh ngạc khắp nơi.
"Vui Mừng Tiêu Dao Du" Tổng cộng quay năm ngày, tại ngày đóng máy diễn xuất của Hoàng Phủ Tử Y, hệ thống "Giá trị nhân khí" của cô đã tích lũy đến tám mươi ngàn, mà vì tích lũy "Giá trị nhân khí" cô đối với kỹ năng thư lại động tâm, cũng không tiếc sử dụng nhiều chút, mà loại này lại không thể sử dụng nhiều, làm cô có chút nghẹn.
Hoàng Phủ Tử Y vẫn là người có chút tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không ủy khuất chính mình, nhưng lúc này, vì trả nợ, cô lại phải nhịn một thời gian.
"Lăng Lan Thiên Hạ" đã chuẩn bị xong, đạo diễn là Tiêu Tình, nam chính là Tô Thụy Lân, nam phụ là Thích Bạch, nữ phụ là Quách Ái, thế nào, vừa lòng không?" An Tuệ thời điểm giới thiệu diễn viên, giọng nói rất tự tin, giống như Hoàng Phủ Tử Y sẽ vừa lòng.
Tiêu Tình,là nữ đạo diễn trong nước, đoạt được nhiều giải thưởng, cũng là dại diện cho quay cổ trang, rất có tài, nâng đỡ rất nhiều người mới.
Tô Thụy Lâm, là diễn viên trong nước, nhiều lần đạt cúp ảnh đế cũng là diễn viên tốt, có thực lực, fan cũng nhiều, khi anh tôi đóng phim nào đó thì lượng rating bảo đảm.
Mà nam phụ Thích Bạch và nữ phụ Quách Ái, cũng đều là nghệ sĩ đang nổi, tuy rằng không phải top đầu nhưng mà cũng đứng hạng thứ hai, tương lai cũng rất tốt.
Mà có thể đưa những người này đến đoàn phim, bộ phim này rất định sẽ hot, cũng không trách An Tuệ tự tin như thế.
"Cám ơn." Nghe đến mấy tên này, Hoàng Phủ Tử Y thật ngoài ý muốn, bởi vì những tên này cô đã nghe qua, thậm chí cũng từng hợp tác qua, lúc đó cô chỉ là vai quần chúng, lại là vai thi thể, đối với vai diễn nữ chính này, thật là có sự khác biệt lớn.
"Đừng khách khí, cũng không phải chị khổ cực kiếm được mối này." An Tuệ chớp mắt với Hoàng Phủ Tử Y, chỉ nói điều nên nói.
Hoàng Phủ Tử Y lập tức hiểu ý của An Tuệ, cười nói: "Nhưng cũng vất vả cho chị, nếu đoạn phim đã chuẩn bị xong vậy thì khai máy đi."
"Được, chị đi liên hệ với đạo diễn,sau khi xong thì sẽ nói cho em, mấy ngày nay không có việc, em về nghỉ ngơi đi."
"Được."
An Tuệ đi rồi, Hoàng Phủ Tử Y cầm lấy điện thoại, gọi trực tiếp cho Sở Ngao Dư, mà điện thoại vang lên một tiếng thì có người nhận.
"Tử Y?" Ngữ khí của Sở Ngao Dư mang theo sự kìm nén, vui mừng và chờ mong.
"Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm?" Giọng nói của Hoàng Phủ Tử Y giống như nói chuyện với bạn, không có khách sáo.
Sở Ngao Dư ngây ngốc trong nháy mắt, nhưng cũng may trải qua hai lần trước, lúc này phản ứng cực mau: "Được, muốn ăn gì?"
Hoàng Phủ Tử Y nghĩ một lúc, lúc này cũng không nghĩ ra được, liền hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Sở Ngao Dư ngẩn người, anh muốn ăn cái gì? Anh đâu muốn ăn cái gì, thân thể anh không tốt, mỗi ngày chỉ có thể ăn thanh đạm, căn bản không phù hợp với khẩu vị của Hoàng Phủ Tử Y.
"Ăn món cay Tứ Xuyên?" Tử Y thích món cay Tứ Xuyên, Sở Ngao Dư thầm nghĩ.
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, nhấn mạnh nói: "Em hỏi anh thích ăn gì, chứ có hỏi em thích ăn gì đâu."
Lúc này Sở Ngao Dư có chút khó xử, chính mình thích ăn cái gì, ngay cả anh cũng không biết "Anh ăn gì cũng được, không có kén ăn."
"Không kén ăn, dễ nuôi nhỉ." Hoàng Phủ Tử Y trêu một câu, nhưng lời này nghe vào trong tai Sở Ngao Dư, liền có chút không tự nhiên, hai bên tai đều đỏ, dễ nuôi, thật dễ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ...
Sau khi Hoàng Phủ Tử Y đến đoàn phim, chào hỏi đạo diễn xong, liền thay đổi trang phục diễn, một lát sau, một công tử nhẹ nhàng tiêu soái từ phòng hóa trang bước ra.
"Đẹp trai!" Đạo diễn của "Tiêu Giao Vui Mừng" - Hướng Bân là một đạo diễn có danh tiếng, đặc biệt am hiểu quay phim truyền hình cổ trang, là người hài hước dí dỏm, khiến cho người khác dễ ở chung.
Sau khi Hướng Bân khen Hoàng Phủ Tử Y một câu, không biết nghĩ đến cái gì, lại nhíu mày nói: "Đẹp trai như vậy, nhưng tôi muốn thiên kim thổ phỉ nữ giả nam trang, chứ không phải là thiếu niên, hình tượng này của cô thì không quá phù hợp với kịch bản."
Hướng Bân nói chọc cười không ít người, Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, trong nháy mắt vẻ mặt có chút biến hóa, sau đó đổi giọng nói: "Bây giờ thì sao?"
Phim thiên kim giả thổ phỉ, thuộc về thể loại có chút điêu ngoa cùng tính cách hào sảng, tự nhiên không thể giống thiếu niên, nhiều lắm là giống công tử kiêu ngạo, cho nên đầu tiên khí chất Hoàng Phủ Tử Y phải lạnh nhạt, nhất định phải thay đổi.
Ánh mắt Hướng Bân sáng lên, cuối cùng vừa lòng nói: " Đúng, chính là như vậy, mọi người vào vị trí của mình, đều chuẩn bị tốt, bắt đầu quay!"
Hôm nay quay cảnh thiên kim nữ giả nam trang rời nhà trốn đi, sau đó thấy nữ chính bị khi dễ, tuy thiên kim thổ phỉ là thổ phỉ nhưng lại rất thích gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhìn thấy chuyện bất bình liền nhảy ra.
"Ban ngày ban mặt mà bọn ngươi dám ức hiếp lương dân, còn không mau dừng tay!" Lòng Hoàng Phủ Tử Y đầy căm phẫn, nói lời kịch, trong lòng cảm thấy mình có chút ngốc.
"U, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu đến, cũng dám quản chuyện của ta, không muốn sống nữa có phải hay không?" Đóng vai lưu manh là mấy người diễn viên đầu gấu, mấy lời kịch này cũng giống mấy người đầu gấu, nên sau khi nói xong mấy người đồng thời cùng vây Hoàng Phủ Tử Y lại
Tất nhiên thiên kim thổ phỉ có công phu quyền cước nhưng mà ẩu đả với một đám người này thì sẽ yếu thế hơn, cuối cùng bị nữ chính lôi kéo chạy khỏi vòng vây.
"Chạy, chạy cái gì? Tiểu gia không sợ người xấu!" Hoàng Phủ Tử Y một bên chạy, một bên mạnh miệng kêu, bộ dáng kia nhìn rất thú vị.
"Ngươi có ngốc hay không, biết rõ đánh không lại mà còn tới, không chạy chờ chết à?" Diễn viên đóng vai chính là Khương Nhiên, nhỏ hơn hai tuổi so với Hoàng Phủ Tử Y, xuất thân ngôi sao nhí, kĩ thuật diễn không tồi.
"Cô, cô lấy oán trả ơn!" Thiên kim thổ phỉ tức giận, rõ ràng là cô cứu người, như thế nào lại bị nói là váng đầu!.
"Đánh rắm, lão tử mà cần ngươi cứu, ta cứu ngốc tử ngươi còn được!" Bản thân nữ chính là một tên côn đồ, tuy rằng ngôn ngữ thô lỗ, nhưng rất giảng nghĩa khí, lúc này vẫn kéo thiên kim thổ phỉ chạy.
"Cô, cô..." Thiên kim thổ phỉ khó thở, lời nói cũng không nói được đầy đủ.
Màn diễn này quay hai lần, đạo diễn cũng vừa lòng cho qua, đồng thời không bủn xỉn mà khen ngợi: "Biểu hiện không tồi, cố gắng phát huy."
Hoàng Phủ Tử Y vốn là người lãnh đạm, tuy rằng phong cách thay đổi, nhưng bộ dạng hoạt bát thì chưa được, lúc đầu An Tuệ và đạo diễn tương đối lo lắng, lại không nghĩ đến, Hoàng Phủ Tử Y diễn rất tốt, có thể mua tốt "Phong Hoa Tuyết Dại", cũng có thể diễn tiên tử thoát tục, càng có thể diễn thiên kim thổ phỉ hoạt bát, quả thật như là bảo tàng, đều chưa đựng sự kinh ngạc khắp nơi.
"Vui Mừng Tiêu Dao Du" Tổng cộng quay năm ngày, tại ngày đóng máy diễn xuất của Hoàng Phủ Tử Y, hệ thống "Giá trị nhân khí" của cô đã tích lũy đến tám mươi ngàn, mà vì tích lũy "Giá trị nhân khí" cô đối với kỹ năng thư lại động tâm, cũng không tiếc sử dụng nhiều chút, mà loại này lại không thể sử dụng nhiều, làm cô có chút nghẹn.
Hoàng Phủ Tử Y vẫn là người có chút tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không ủy khuất chính mình, nhưng lúc này, vì trả nợ, cô lại phải nhịn một thời gian.
"Lăng Lan Thiên Hạ" đã chuẩn bị xong, đạo diễn là Tiêu Tình, nam chính là Tô Thụy Lân, nam phụ là Thích Bạch, nữ phụ là Quách Ái, thế nào, vừa lòng không?" An Tuệ thời điểm giới thiệu diễn viên, giọng nói rất tự tin, giống như Hoàng Phủ Tử Y sẽ vừa lòng.
Tiêu Tình,là nữ đạo diễn trong nước, đoạt được nhiều giải thưởng, cũng là dại diện cho quay cổ trang, rất có tài, nâng đỡ rất nhiều người mới.
Tô Thụy Lâm, là diễn viên trong nước, nhiều lần đạt cúp ảnh đế cũng là diễn viên tốt, có thực lực, fan cũng nhiều, khi anh tôi đóng phim nào đó thì lượng rating bảo đảm.
Mà nam phụ Thích Bạch và nữ phụ Quách Ái, cũng đều là nghệ sĩ đang nổi, tuy rằng không phải top đầu nhưng mà cũng đứng hạng thứ hai, tương lai cũng rất tốt.
Mà có thể đưa những người này đến đoàn phim, bộ phim này rất định sẽ hot, cũng không trách An Tuệ tự tin như thế.
"Cám ơn." Nghe đến mấy tên này, Hoàng Phủ Tử Y thật ngoài ý muốn, bởi vì những tên này cô đã nghe qua, thậm chí cũng từng hợp tác qua, lúc đó cô chỉ là vai quần chúng, lại là vai thi thể, đối với vai diễn nữ chính này, thật là có sự khác biệt lớn.
"Đừng khách khí, cũng không phải chị khổ cực kiếm được mối này." An Tuệ chớp mắt với Hoàng Phủ Tử Y, chỉ nói điều nên nói.
Hoàng Phủ Tử Y lập tức hiểu ý của An Tuệ, cười nói: "Nhưng cũng vất vả cho chị, nếu đoạn phim đã chuẩn bị xong vậy thì khai máy đi."
"Được, chị đi liên hệ với đạo diễn,sau khi xong thì sẽ nói cho em, mấy ngày nay không có việc, em về nghỉ ngơi đi."
"Được."
An Tuệ đi rồi, Hoàng Phủ Tử Y cầm lấy điện thoại, gọi trực tiếp cho Sở Ngao Dư, mà điện thoại vang lên một tiếng thì có người nhận.
"Tử Y?" Ngữ khí của Sở Ngao Dư mang theo sự kìm nén, vui mừng và chờ mong.
"Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm?" Giọng nói của Hoàng Phủ Tử Y giống như nói chuyện với bạn, không có khách sáo.
Sở Ngao Dư ngây ngốc trong nháy mắt, nhưng cũng may trải qua hai lần trước, lúc này phản ứng cực mau: "Được, muốn ăn gì?"
Hoàng Phủ Tử Y nghĩ một lúc, lúc này cũng không nghĩ ra được, liền hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Sở Ngao Dư ngẩn người, anh muốn ăn cái gì? Anh đâu muốn ăn cái gì, thân thể anh không tốt, mỗi ngày chỉ có thể ăn thanh đạm, căn bản không phù hợp với khẩu vị của Hoàng Phủ Tử Y.
"Ăn món cay Tứ Xuyên?" Tử Y thích món cay Tứ Xuyên, Sở Ngao Dư thầm nghĩ.
Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, nhấn mạnh nói: "Em hỏi anh thích ăn gì, chứ có hỏi em thích ăn gì đâu."
Lúc này Sở Ngao Dư có chút khó xử, chính mình thích ăn cái gì, ngay cả anh cũng không biết "Anh ăn gì cũng được, không có kén ăn."
"Không kén ăn, dễ nuôi nhỉ." Hoàng Phủ Tử Y trêu một câu, nhưng lời này nghe vào trong tai Sở Ngao Dư, liền có chút không tự nhiên, hai bên tai đều đỏ, dễ nuôi, thật dễ làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ...
Bình luận truyện