Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu
Chương 33: Xe lăn không tồi
Cuối cùng nơi ăn cơm vẫn do Sở Ngao Dư chọn, Hoàng Phủ Tử Y chưa từng nghe nói đến, nên Sở Ngao Dư tự mình tới đón cô.
"Hoàng Phủ tiểu thư, mời." An Trạch Thụy phụ trách mở cửa xe, Sở Ngao Dư tuy rằng ngồi ở trong xe, ánh mắt nóng bỏng lại nhìn bên ngoài, hận không thể tự mình đi ra đón chào.
Hoàng Phủ Tử Y ngồi vào trong xe. Chiếc xe này so với chiếc xe của cô còn lớn hơn gấp 2 lần, có TV có tủ lạnh, quả thực như là một căn phòng nhỏ, bố trí xa hoa lại có không khí, sô pha ghế dựa hình tròn, nhìn qua vô cùng thoải mái.
Hoàng Phủ Tử Y tìm một vị trí thoải mái đi vào, bộ dạng rất tuỳ ý, cũng không câu nệ cẩn trọng.
Sở Ngao Dư vẫn ngồi ở trên xe lăn như cũ, vừa lúc Hoàng Phủ Tử Y ngồi đối diện, nhìn thấy bộ dạng tự tại như thế của cô, trong ánh mắt cũng nhiễm ý cười, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với chính mình không cần quá khẩn trương, Tử Y xem mình là bạn, bản thân mình cũng không nên biểu hiện quá mức kỳ quái, bằng không sẽ bị Tử Y hoài nghi.
Tốt rồi, đã đến lúc này rồi, Sở Ngao Dư còn ở đây tự lừa mình dối người. Có lẽ Hoàng Phủ Tử Y cũng xem anh như một người bạn, nhưng loại biểu hiện quá mức để ý này của anh, sao có thể giấu qua mắt được Hoàng Phủ Tử Y, cô cũng không ngốc.
"Có muốn uống chút gì không?" Sở Ngao Dư ở trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, đầu óc luôn có chút trì độn, nghĩ đi nghĩ lại, mới chủ động hỏi ra một câu như vậy.
"Không cần, chiếc xe này của anh thật sự không tồi." Hoàng Phủ Tử Y lắc lắc đầu, thuận tiện khen một câu.
Mắt Sở Ngao Dư sáng rực lên, lập tức nói: "Em thích sao? Vậy tặng cho em." Đồ Tử Y thích, đương nhiên đều phải đưa đến trước mặt Tử Y, căn bản không cần suy xét.
Anh Trạch Thuỵ đang ngồi trên ghế phụ, nghe thấy thiếu gia nhà mình nói xong, từ khóe mắt đến khóe miệng đều giật giật, bộ dạng này của thiếu gia nhà anh ta, thật sự là quá ngốc mà. Hoàng Phủ Tử Y cũng sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó lại nghĩ tới đủ loại tình cảnh đã từng trải qua, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, cự tuyệt nói: "Không cần, xe công ty an bài cũng thực không tồi, càng phù hợp với tôi hơn chiếc này."
Bị cự tuyệt, Sở Ngao Dư có chút khổ sở, khóe mắt rũ xuống, thoạt nhìn như là có điều bị uỷ khuất. Nhưng mà nhắc tới công ty, anh bỗng nghĩ tới một sự kiện, "Em phải chú ý thân thể, không cần quá mệt nhọc."
Hoàng Phủ Tử Y liếc mắt một cái nhìn Sở Ngao Dư, cười hỏi: "Như thế nào, chị An cáo trạng với anh sao?"
Sắc mặt Sở Ngao Dư khẽ thay đổi, lập tức giải thích nói: "Cô ấy chỉ là lo lắng cho em." Anh thế nhưng không nghĩ đến sẽ làm Tử Y hiểu lầm mình giám thị cô!
"Anh thì sao, anh cũng lo lắng tôi?" Hoàng Phủ Tử Y vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
Sở Ngao Dư muốn nói anh đương nhiên lo lắng, nhưng nhìn biểu tình thâm ý kia của Hoàng Phủ Tử Y, lại không có cách nào đem câu này nói ra khỏi miệng, chỉ sợ Tử Y nếu biết tâm ý của mình, sẽ hiểu lầm anh.
"Sao lại không nói lời nào? Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?" Hoàng Phủ Tử Y bám riết không tha hỏi, có điều ngữ khí thực tùy ý, như là chỉ đang nói chuyện thời tiết, làm Sở Ngao Dư cảm thấy, bản thân anh có phải hay không quá mức khẩn trương.
"Đương nhiên lo lắng, chúng ta......là bạn bè mà?" Câu cuối cùng, ngữ khí Sở Ngao Dư cũng có chút không dám khẳng định, chẳng qua ý chờ mong trong đó lại rất rõ ràng, có thể cùng làm bạn bè Tử Y, đã khiến anh cảm thấy là chuyện cực kỳ vui vẻ.
"Đương nhiên." Hoàng Phủ Tử Y khẽ cười, nhìn qua cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng trong lòng lại nói thầm, người đàn ông này thật sự có chút chất phác, một chút ý chủ động cũng không có, thật muốn cẩn thận làm bạn bè với cô, cuối cùng không tự tin đến mức nào?
"Làm bạn bè của nhau, lo lắng cho sức khoẻ của em, cũng thực bình thường mà." Sở Ngao Dư nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy chính mình đã tìm được một lý do tốt.
Hoàng Phủ Tử Y chỉ cười không nói, người đàn ông này giấu đầu lòi đuôi, thật sự cho rằng cô cũng không biết gì sao?
Sở Ngao Dư "bị cười" lại có chút khẩn trương, Tử Y có ý gì? Là cam chịu, nhưng vẫn không tin lời anh nói?
"Anh đoán vì sao tôi lại tìm anh ăn cơm?" Hoàng Phủ Tử Y không có tiếp tục cái chủ đề bạn bè kia, mà đột nhiên đổi đề tài.
Vì sao? Sở Ngao Dư không biết, lúc Tử Y hẹn anh, tự nhiên như là hẹn bạn lâu năm ăn cơm, lúc nào cho anh cơ hội dò hỏi.
"Vì sao?" Sở Ngao Dư hỏi theo ý Hoàng Phủ Tử Y, kỳ thật anh cũng rất muốn biết đáp án, nhưng nếu Tử Y không đề cập tới, anh căn bản là ngượng ngùng không dám hỏi, hoặc cũng là sợ nếu chính mình hỏi ra, ngược lại về sau sẽ không còn khả năng cùng nhau ăn cơm được nữa.
"Hiện tạo xem như là để cảm tạ đi, việc ở đoàn phim, anh cũng lo lắng rồi." Hoàng Phủ Tử Y thập phần thản nhiên nói, cô xem như luôn thiếu nợ người đàn ông này, tuy rằng đều là người đàn ông này tự nguyện.
Sở Ngao Dư nghe được dạng đáp án này, vừa yên tâm nhưng cũng có chút thất vọng, nghĩ Tử Y cùng mình ăn cơm không phải bởi vì chuyện công việc thì tốt rồi. Nhưng mà thật nhanh lại thay đổi chủ ý, kỳ thật chuyện công cũng thật tốt, nếu chuyện công có thể khiến anh và Tử Y có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, anh thật nguyện ý mỗi ngày đều giúp đỡ Tử Y xử lí những công việc đó.
"Đây là anh nên làm, không có gì." Sở Ngao Dư thu hồi tâm tư phức tạp, ngữ khí nghiêm túc giải thích, kỳ thật đối với anh mà nói, có thể giúp đỡ Tử Y làm việc, anh cũng đã rất vui vẻ, cũng không cần Tử Y cám ơn.
"Nên làm thôi......" Hoàng Phủ Tử Y khẽ lặp lại bốn chữ này một lần, ý vị sâu xa, không đợi Sở Ngao Dư hỏi cái gì, lại nói tiếp: "Một khi đã như thế, vậy cũng không cần tìm nguyên nhân gì nữa, cùng nhau ăn một bữa cơm, vui vẻ là được."
Hoàng Phủ Tử Y cũng không phải loại người thích nói kiểu chuyện buồn nôn này, những vấn đề gì mà nên làm hay phải cảm ơn này, nói ra rồi tức là xong rồi, dừng lại tại đây thôi.
Sở Ngao Dư không nói gì thêm, lại vui vẻ nghe Hoàng Phủ Tử Y nói, kỳ thật anh ở trước mặt Hoàng Phủ Tử Y đã tính là nói nhiều lắm rồi. Như bình thường, có lẽ cả ngày cũng chỉ nói được ba đến năm câu.
Chặng đường kế tiếp, Hoàng Phủ Tử Y không nói gì nữa, Sở Ngao Dư muốn nói lại không biết nên nói cái gì, đặc biệt là sau khi Hoàng Phủ Tử Y nhắm mắt nghỉ ngơi, càng cố gắn duy trì trạng thái này. Chẳng qua chẳng sợ như thế, Sở Ngao Dư cũng rất vui vẻ, có thể lẳng lặng mà nhìn Tử Y như vậy, vẫn luôn là việc khiến anh vui vẻ nhất.
Đại khái nửa giờ sau, đã tới nhà hàng Càn Nguyên rồi. Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, vị trí có chút hẻo lánh. Trong bãi đỗ xe lại dừng thêm một chiếc siêu xe. Đây là nơi chỉ có tiền chưa chắc đã vào được, không phải hội viên thì không tiếp đãi.
An Trạch Thụy mở cửa xe cho hai người, Sở Ngao Dư tự mình điều khiển xe lăn ra ngoài. Xe lăn này được thiết kế chế tạo phần công nghệ cao, động tác xuống xe còn nhanh nhẹn hơn so với Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ Tử Y nhìn thấy thật rất vị, cảm thấy khi nào mình lười nhác có thể lấy một cái xe lăn ngồi chơi, liền nói: "Xe lăn không tồi, khi nào đưa cho tôi một cái, tôi cũng muốn loại có thể lên xuống xe như thế này."
Hoàng Phủ Tử Y cũng không thấy ngại. Sở Ngao Dư lại sửng sốt một chút, cảm giác không còn tự ti, có chút bất đắc dĩ nói: "Được, ngày mai để cho Trạch Thụy mang tới cho em."
"Vậy cám ơn." Hoàng Phủ Tử Y nói xong mới nhớ tới, không thể đòi đồ gì của người khác không công, chẳng qua trong lúc nhất thời cô cũng không nghĩ ra là đưa cái gì đáp lễ thì mới tốt, chỉ có thể trở về ngẫm nghĩ lại một lần.
An Trạch Thụy ở bên nghe hai người nói chuyện, khóe miệng lại giật giật, đòi thiếu gia nhà mình cho xe lăn, rốt cuộc là việc mà người vô tâm vô phế đến mức nào mới có thể làm được đây?!
"Hoàng Phủ tiểu thư, mời." An Trạch Thụy phụ trách mở cửa xe, Sở Ngao Dư tuy rằng ngồi ở trong xe, ánh mắt nóng bỏng lại nhìn bên ngoài, hận không thể tự mình đi ra đón chào.
Hoàng Phủ Tử Y ngồi vào trong xe. Chiếc xe này so với chiếc xe của cô còn lớn hơn gấp 2 lần, có TV có tủ lạnh, quả thực như là một căn phòng nhỏ, bố trí xa hoa lại có không khí, sô pha ghế dựa hình tròn, nhìn qua vô cùng thoải mái.
Hoàng Phủ Tử Y tìm một vị trí thoải mái đi vào, bộ dạng rất tuỳ ý, cũng không câu nệ cẩn trọng.
Sở Ngao Dư vẫn ngồi ở trên xe lăn như cũ, vừa lúc Hoàng Phủ Tử Y ngồi đối diện, nhìn thấy bộ dạng tự tại như thế của cô, trong ánh mắt cũng nhiễm ý cười, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với chính mình không cần quá khẩn trương, Tử Y xem mình là bạn, bản thân mình cũng không nên biểu hiện quá mức kỳ quái, bằng không sẽ bị Tử Y hoài nghi.
Tốt rồi, đã đến lúc này rồi, Sở Ngao Dư còn ở đây tự lừa mình dối người. Có lẽ Hoàng Phủ Tử Y cũng xem anh như một người bạn, nhưng loại biểu hiện quá mức để ý này của anh, sao có thể giấu qua mắt được Hoàng Phủ Tử Y, cô cũng không ngốc.
"Có muốn uống chút gì không?" Sở Ngao Dư ở trước mặt Hoàng Phủ Tử Y, đầu óc luôn có chút trì độn, nghĩ đi nghĩ lại, mới chủ động hỏi ra một câu như vậy.
"Không cần, chiếc xe này của anh thật sự không tồi." Hoàng Phủ Tử Y lắc lắc đầu, thuận tiện khen một câu.
Mắt Sở Ngao Dư sáng rực lên, lập tức nói: "Em thích sao? Vậy tặng cho em." Đồ Tử Y thích, đương nhiên đều phải đưa đến trước mặt Tử Y, căn bản không cần suy xét.
Anh Trạch Thuỵ đang ngồi trên ghế phụ, nghe thấy thiếu gia nhà mình nói xong, từ khóe mắt đến khóe miệng đều giật giật, bộ dạng này của thiếu gia nhà anh ta, thật sự là quá ngốc mà. Hoàng Phủ Tử Y cũng sửng sốt một chút, bất quá ngay sau đó lại nghĩ tới đủ loại tình cảnh đã từng trải qua, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, cự tuyệt nói: "Không cần, xe công ty an bài cũng thực không tồi, càng phù hợp với tôi hơn chiếc này."
Bị cự tuyệt, Sở Ngao Dư có chút khổ sở, khóe mắt rũ xuống, thoạt nhìn như là có điều bị uỷ khuất. Nhưng mà nhắc tới công ty, anh bỗng nghĩ tới một sự kiện, "Em phải chú ý thân thể, không cần quá mệt nhọc."
Hoàng Phủ Tử Y liếc mắt một cái nhìn Sở Ngao Dư, cười hỏi: "Như thế nào, chị An cáo trạng với anh sao?"
Sắc mặt Sở Ngao Dư khẽ thay đổi, lập tức giải thích nói: "Cô ấy chỉ là lo lắng cho em." Anh thế nhưng không nghĩ đến sẽ làm Tử Y hiểu lầm mình giám thị cô!
"Anh thì sao, anh cũng lo lắng tôi?" Hoàng Phủ Tử Y vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
Sở Ngao Dư muốn nói anh đương nhiên lo lắng, nhưng nhìn biểu tình thâm ý kia của Hoàng Phủ Tử Y, lại không có cách nào đem câu này nói ra khỏi miệng, chỉ sợ Tử Y nếu biết tâm ý của mình, sẽ hiểu lầm anh.
"Sao lại không nói lời nào? Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?" Hoàng Phủ Tử Y bám riết không tha hỏi, có điều ngữ khí thực tùy ý, như là chỉ đang nói chuyện thời tiết, làm Sở Ngao Dư cảm thấy, bản thân anh có phải hay không quá mức khẩn trương.
"Đương nhiên lo lắng, chúng ta......là bạn bè mà?" Câu cuối cùng, ngữ khí Sở Ngao Dư cũng có chút không dám khẳng định, chẳng qua ý chờ mong trong đó lại rất rõ ràng, có thể cùng làm bạn bè Tử Y, đã khiến anh cảm thấy là chuyện cực kỳ vui vẻ.
"Đương nhiên." Hoàng Phủ Tử Y khẽ cười, nhìn qua cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng trong lòng lại nói thầm, người đàn ông này thật sự có chút chất phác, một chút ý chủ động cũng không có, thật muốn cẩn thận làm bạn bè với cô, cuối cùng không tự tin đến mức nào?
"Làm bạn bè của nhau, lo lắng cho sức khoẻ của em, cũng thực bình thường mà." Sở Ngao Dư nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy chính mình đã tìm được một lý do tốt.
Hoàng Phủ Tử Y chỉ cười không nói, người đàn ông này giấu đầu lòi đuôi, thật sự cho rằng cô cũng không biết gì sao?
Sở Ngao Dư "bị cười" lại có chút khẩn trương, Tử Y có ý gì? Là cam chịu, nhưng vẫn không tin lời anh nói?
"Anh đoán vì sao tôi lại tìm anh ăn cơm?" Hoàng Phủ Tử Y không có tiếp tục cái chủ đề bạn bè kia, mà đột nhiên đổi đề tài.
Vì sao? Sở Ngao Dư không biết, lúc Tử Y hẹn anh, tự nhiên như là hẹn bạn lâu năm ăn cơm, lúc nào cho anh cơ hội dò hỏi.
"Vì sao?" Sở Ngao Dư hỏi theo ý Hoàng Phủ Tử Y, kỳ thật anh cũng rất muốn biết đáp án, nhưng nếu Tử Y không đề cập tới, anh căn bản là ngượng ngùng không dám hỏi, hoặc cũng là sợ nếu chính mình hỏi ra, ngược lại về sau sẽ không còn khả năng cùng nhau ăn cơm được nữa.
"Hiện tạo xem như là để cảm tạ đi, việc ở đoàn phim, anh cũng lo lắng rồi." Hoàng Phủ Tử Y thập phần thản nhiên nói, cô xem như luôn thiếu nợ người đàn ông này, tuy rằng đều là người đàn ông này tự nguyện.
Sở Ngao Dư nghe được dạng đáp án này, vừa yên tâm nhưng cũng có chút thất vọng, nghĩ Tử Y cùng mình ăn cơm không phải bởi vì chuyện công việc thì tốt rồi. Nhưng mà thật nhanh lại thay đổi chủ ý, kỳ thật chuyện công cũng thật tốt, nếu chuyện công có thể khiến anh và Tử Y có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, anh thật nguyện ý mỗi ngày đều giúp đỡ Tử Y xử lí những công việc đó.
"Đây là anh nên làm, không có gì." Sở Ngao Dư thu hồi tâm tư phức tạp, ngữ khí nghiêm túc giải thích, kỳ thật đối với anh mà nói, có thể giúp đỡ Tử Y làm việc, anh cũng đã rất vui vẻ, cũng không cần Tử Y cám ơn.
"Nên làm thôi......" Hoàng Phủ Tử Y khẽ lặp lại bốn chữ này một lần, ý vị sâu xa, không đợi Sở Ngao Dư hỏi cái gì, lại nói tiếp: "Một khi đã như thế, vậy cũng không cần tìm nguyên nhân gì nữa, cùng nhau ăn một bữa cơm, vui vẻ là được."
Hoàng Phủ Tử Y cũng không phải loại người thích nói kiểu chuyện buồn nôn này, những vấn đề gì mà nên làm hay phải cảm ơn này, nói ra rồi tức là xong rồi, dừng lại tại đây thôi.
Sở Ngao Dư không nói gì thêm, lại vui vẻ nghe Hoàng Phủ Tử Y nói, kỳ thật anh ở trước mặt Hoàng Phủ Tử Y đã tính là nói nhiều lắm rồi. Như bình thường, có lẽ cả ngày cũng chỉ nói được ba đến năm câu.
Chặng đường kế tiếp, Hoàng Phủ Tử Y không nói gì nữa, Sở Ngao Dư muốn nói lại không biết nên nói cái gì, đặc biệt là sau khi Hoàng Phủ Tử Y nhắm mắt nghỉ ngơi, càng cố gắn duy trì trạng thái này. Chẳng qua chẳng sợ như thế, Sở Ngao Dư cũng rất vui vẻ, có thể lẳng lặng mà nhìn Tử Y như vậy, vẫn luôn là việc khiến anh vui vẻ nhất.
Đại khái nửa giờ sau, đã tới nhà hàng Càn Nguyên rồi. Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, vị trí có chút hẻo lánh. Trong bãi đỗ xe lại dừng thêm một chiếc siêu xe. Đây là nơi chỉ có tiền chưa chắc đã vào được, không phải hội viên thì không tiếp đãi.
An Trạch Thụy mở cửa xe cho hai người, Sở Ngao Dư tự mình điều khiển xe lăn ra ngoài. Xe lăn này được thiết kế chế tạo phần công nghệ cao, động tác xuống xe còn nhanh nhẹn hơn so với Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ Tử Y nhìn thấy thật rất vị, cảm thấy khi nào mình lười nhác có thể lấy một cái xe lăn ngồi chơi, liền nói: "Xe lăn không tồi, khi nào đưa cho tôi một cái, tôi cũng muốn loại có thể lên xuống xe như thế này."
Hoàng Phủ Tử Y cũng không thấy ngại. Sở Ngao Dư lại sửng sốt một chút, cảm giác không còn tự ti, có chút bất đắc dĩ nói: "Được, ngày mai để cho Trạch Thụy mang tới cho em."
"Vậy cám ơn." Hoàng Phủ Tử Y nói xong mới nhớ tới, không thể đòi đồ gì của người khác không công, chẳng qua trong lúc nhất thời cô cũng không nghĩ ra là đưa cái gì đáp lễ thì mới tốt, chỉ có thể trở về ngẫm nghĩ lại một lần.
An Trạch Thụy ở bên nghe hai người nói chuyện, khóe miệng lại giật giật, đòi thiếu gia nhà mình cho xe lăn, rốt cuộc là việc mà người vô tâm vô phế đến mức nào mới có thể làm được đây?!
Bình luận truyện